Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 6
Chương 6
Sắc mặt Dương Tuyết trở nên trầm mặt, gương mặt lạnh như băng.
“Bảo vệ! Bảo vệ! Người này làm loạn trật tự hàng, mau đưa anh ta ra ngoài cho tôi!”
Hai bảo vệ nghe thấy liền chạy vội đến, hùng hùng hổ hổ đứng chặn trước mặt Thẩm Lãng, xem ra đúng ra xảy ra chuyện rồi.
Thẩm Lãng lạnh lùng liếc nhìn hai nhân viên bảo vệ, lộ sắc mặt tàn nhẫn, khí phách làm lu mờ đối phương.
Thẩm Lãng, người thừa kế đầu tiên của gia tộc sát thủ, ba tuổi đã học chiến đấu, bảy tuổi đã bị ném vào hang sói.
Nhân viên bảo vệ bị khí phách mạnh mẽ của anh làm do dự.
“Đứng đó làm gì, lập tức lôi anh ta ra ngoài!” Dương Tuyết dậm chân dậm tay, nghiến chặt rang.
“Ai dám!” Khóe miệng Thẩm Lãng nhếch lên, mang chút ý mê hoặc: “Ai dám bước thêm một bước, tôi sẽ khiến người đó hối hận cả đời!”
Bảo vệ không dám tiến lên, cơ thể như đóng băng.
Khuôn mặt Dương Tuyết đỏ bừng vì tức giận, đôi lông mày nhíu lại.
“Một lũ ăn hại!” Dương Tuyết giận dữ chỉ vào nhân viên bảo vệ.
“Đừng phiền đến nhân viên bao vệ nữa. Hôm nay tôi đến không phải để cãi nhau. Đưa tôi đến văn phòng giám đốc. Tôi muốn gặp Lão Tống.” Thẩm Lãng lạnh lùng nói.
Dương Tuyết đột nhiên nghĩ, sáng nay Lão Tống đã nói mình đang đợi khách quý, chẳng lẽ là chàng trai trẻ tuổi này sao?
Nghĩ lại, Dương Tuyết lập tức phủ định.
Nếu giám đốc Lão Tống đón khách quý, sao có thể đón một người ship đồ chứ.
Hơn nữa cô ta làm trong hệ thống ngân hàng, nắm bắt thông tin của những nhân vật hàng đầu ở thành phố Bình An, nhưng cô ta chưa từng nghe nói đến chàng trai này.
Ngay lúc đó, một người đàn ông trung niên mặc đồ hiệu nổi tiếng bước vào sảnh ngân hàng.
Nhìn thấy người này, Dương Tuyết lập tức xum xoe chạy đến chào: “Giám đốc Trịnh, ông đến rồi, nếu ông có việc gì cần, ông chỉ cần liên hệ trực tiếp đến hệ thống VIP mà.”
Dương Tuyết đặc biệt nhiệt tình với ông Trịnh này, cô ta ngoan ngoãn tiếng đến, còn để lộ ý tứ rõ ràng.
Ông Trịnh nhìn chằm chằm cơ thể của Dương Tuyết, đôi mắt ông ta rực lửa, mỉm cười nói: “Quản lý Dương, tôi có chút việc muốn tìm giám đốc Tống.”
Dương Tuyết vừa nghe liền hiểu ngay lập tức.
Cô ta đã liên lạc với ông Trịnh được 3 năm, cô ta biết ông ta là ông chủ giàu có, dường như đây chính là vị khách quý mà giám đốc Tống đang đợi.
“Tổng giám đốc trịnh, mời đi bên này, giám đốc Tống đã đợi ông từ rất lâu rồi.” Dương Tuyết ưỡn ngực, muốn đưa ông ta đến phòng làm việc của giám đốc Trịnh.
Đột nhiên, Dương Tuyết nhớ ra Thẩm Lãng, lo lắng sau khi cô ta rời đi Thẩm Lãng sẽ gây chuyện.
Vì vậy, cô ta đi đôi giày cao gót, chạy đến trước mặt Thẩm Lãng, chỉ vào anh cảnh báo: “Nếu cậu còn gây rắc rối lần nữa, tôi sẽ báo cảnh sát!”
Sau khi nói xong, Dương Tuyết quay đầu đi, hất đôi hông tròn dựa vào ông Trịnh, gần như tựa cả cơ thể mình lên đó.
“Rất xin lỗi tổng giám đốc Trinh, để ông phải đợi rồi.”
Ông Trịnh cũng vô tình hỏi một cách tò mò: “Quản lý Dương, chàng trai trẻ đó làm gì vậy?”
“Không cần quản anh ta, đến làm loạn chút thôi.” Dương Tuyết nói.
“À, tầng lớp thấp của xã hội.” Ông Trịnh nói, liếc nhìn Thẩm Lãng với thái độ khinh bỉ.
Sắc mặt Dương Tuyết trở nên trầm mặt, gương mặt lạnh như băng.
“Bảo vệ! Bảo vệ! Người này làm loạn trật tự hàng, mau đưa anh ta ra ngoài cho tôi!”
Hai bảo vệ nghe thấy liền chạy vội đến, hùng hùng hổ hổ đứng chặn trước mặt Thẩm Lãng, xem ra đúng ra xảy ra chuyện rồi.
Thẩm Lãng lạnh lùng liếc nhìn hai nhân viên bảo vệ, lộ sắc mặt tàn nhẫn, khí phách làm lu mờ đối phương.
Thẩm Lãng, người thừa kế đầu tiên của gia tộc sát thủ, ba tuổi đã học chiến đấu, bảy tuổi đã bị ném vào hang sói.
Nhân viên bảo vệ bị khí phách mạnh mẽ của anh làm do dự.
“Đứng đó làm gì, lập tức lôi anh ta ra ngoài!” Dương Tuyết dậm chân dậm tay, nghiến chặt rang.
“Ai dám!” Khóe miệng Thẩm Lãng nhếch lên, mang chút ý mê hoặc: “Ai dám bước thêm một bước, tôi sẽ khiến người đó hối hận cả đời!”
Bảo vệ không dám tiến lên, cơ thể như đóng băng.
Khuôn mặt Dương Tuyết đỏ bừng vì tức giận, đôi lông mày nhíu lại.
“Một lũ ăn hại!” Dương Tuyết giận dữ chỉ vào nhân viên bảo vệ.
“Đừng phiền đến nhân viên bao vệ nữa. Hôm nay tôi đến không phải để cãi nhau. Đưa tôi đến văn phòng giám đốc. Tôi muốn gặp Lão Tống.” Thẩm Lãng lạnh lùng nói.
Dương Tuyết đột nhiên nghĩ, sáng nay Lão Tống đã nói mình đang đợi khách quý, chẳng lẽ là chàng trai trẻ tuổi này sao?
Nghĩ lại, Dương Tuyết lập tức phủ định.
Nếu giám đốc Lão Tống đón khách quý, sao có thể đón một người ship đồ chứ.
Hơn nữa cô ta làm trong hệ thống ngân hàng, nắm bắt thông tin của những nhân vật hàng đầu ở thành phố Bình An, nhưng cô ta chưa từng nghe nói đến chàng trai này.
Ngay lúc đó, một người đàn ông trung niên mặc đồ hiệu nổi tiếng bước vào sảnh ngân hàng.
Nhìn thấy người này, Dương Tuyết lập tức xum xoe chạy đến chào: “Giám đốc Trịnh, ông đến rồi, nếu ông có việc gì cần, ông chỉ cần liên hệ trực tiếp đến hệ thống VIP mà.”
Dương Tuyết đặc biệt nhiệt tình với ông Trịnh này, cô ta ngoan ngoãn tiếng đến, còn để lộ ý tứ rõ ràng.
Ông Trịnh nhìn chằm chằm cơ thể của Dương Tuyết, đôi mắt ông ta rực lửa, mỉm cười nói: “Quản lý Dương, tôi có chút việc muốn tìm giám đốc Tống.”
Dương Tuyết vừa nghe liền hiểu ngay lập tức.
Cô ta đã liên lạc với ông Trịnh được 3 năm, cô ta biết ông ta là ông chủ giàu có, dường như đây chính là vị khách quý mà giám đốc Tống đang đợi.
“Tổng giám đốc trịnh, mời đi bên này, giám đốc Tống đã đợi ông từ rất lâu rồi.” Dương Tuyết ưỡn ngực, muốn đưa ông ta đến phòng làm việc của giám đốc Trịnh.
Đột nhiên, Dương Tuyết nhớ ra Thẩm Lãng, lo lắng sau khi cô ta rời đi Thẩm Lãng sẽ gây chuyện.
Vì vậy, cô ta đi đôi giày cao gót, chạy đến trước mặt Thẩm Lãng, chỉ vào anh cảnh báo: “Nếu cậu còn gây rắc rối lần nữa, tôi sẽ báo cảnh sát!”
Sau khi nói xong, Dương Tuyết quay đầu đi, hất đôi hông tròn dựa vào ông Trịnh, gần như tựa cả cơ thể mình lên đó.
“Rất xin lỗi tổng giám đốc Trinh, để ông phải đợi rồi.”
Ông Trịnh cũng vô tình hỏi một cách tò mò: “Quản lý Dương, chàng trai trẻ đó làm gì vậy?”
“Không cần quản anh ta, đến làm loạn chút thôi.” Dương Tuyết nói.
“À, tầng lớp thấp của xã hội.” Ông Trịnh nói, liếc nhìn Thẩm Lãng với thái độ khinh bỉ.