Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 62
Chương 62
“Cái gì? Chiếc xe này lại có thể đổi tám chiếc Passat!”
Tôn Tịnh Nhã thực sự cảm thấy khiếp sợ.
Cô nghe nói qua khác biệt giữa Passat và Phaeton, nhưng thật không ngờ chênh lệch lớn như vậy.
Tôn Tịnh Nhã nhất thời xấu hổ vô cùng, lần này mất mặt quá, huênh huênh hoang hoang ngay cả xe còn có thể nhận nhầm.
“Thật hay giả? Xe này có đắt như vậy sao? Rốt cuộc bao nhiêu tiền?” Tôn Tịnh Nhã kinh ngạc hỏi.
“Cũng không đắt, 7.5 tỷ đi.” Thẩm Lãng trả lời một cách nhẹ nhàng bâng quơ.
Phaeton nói khiêm tốn cũng là xe sang, hơn nữa phục kiện của chiếc này chắc chắn đáng giá đó.
Đương nhiên, so với chiếc Dodge Viper của Thẩm Lãng thì vẫn kém xa.
Nghe nói xe này 7.5 tỷ, Lâm Nhuyễn Nhuyễn cũng thực kinh ngạc, cô cảm thấy quá lãng phí , nếu đã thuê xe sao không thuê chiếc rẻ hơn một chút.
“Bạn học Thẩm à, làm cậu tốn kém rồi.”
Lâm Nhuyễn Nhuyễn thực sự rất tự trách, nhớ tới cảnh Thẩm Lãng đội nắng đội gió giao hàng mà khóe mũi cay cay.
Không đợi Thẩm Lãng đáp lời, Tôn Tịnh Nhã lại cười lạnh: “7.5 tỷ còn không đắt? Giả vờ giả vịt gì! Hơn nữa cho dù xe này có đắt nữa, cũng chỉ là anh thuê, chẳng có tí quan hệ nào với anh?”
Vì mau chóng lờ đi sự xấu hổ, Tôn Tịnh Nhã rất nhanh nói sang chuyện khác.
Tuy nói xe này thực sự không phải của Thẩm Lãng, nhưng chỉ cần Thẩm Lãng muốn, Ngô Lương chắc chắn sẽ dâng cả hai tay.
Thấy miệng thối của Tôn Tịnh Nhã lại sắp nói gì đó, Thẩm Lãng liền bấm tay bắn vào một viên thuốc.
“Câm miệng!”
Một viên thuốc tròn bắn vào trong miệng Tôn Tịnh Nhã với tốc độ mà mắt thường không nhận ra sơ hở gì.
Sau một lát, môi và lưỡi Tôn Tịnh Nhã tê tê, ngay cả đầu cũng mơ mơ màng màng, như là uống rượu say.
“Tôn Tịnh Nhã…Đột nhiên cảm thấy thật buồn ngủ, miệng và đầu lưỡi cứ tê tê…Có phải xe này ngồi thoải mái quá rồi không…”
Hiệu quả thực rõ ràng.
Đây là thuốc ngậm miệng được Thẩm Lãng đặc chế bí mật, lấy từ các vị thuốc Đông y như tự thiềm tô, hoa cà độc dược, xuyên ô, cây tế tân, hồ tiêu…tổng cộng hơn mười vị thảo dược Đông y, có tác dụng tê liệt thần kinh tạm thời.
Chỉ cần Thẩm Lãng muốn giày vò người khác liền có một vạn loại phương pháp để vẽ bùa nguyền rủa, bạn tin không?
Tôn Tịnh Nhã dần rơi vào trạng thái mê man, nửa giờ sau mới có thể tỉnh táo lại.
Tuy rằng Lâm Nhuyễn Nhuyễn không nghi ngờ biểu hiện khác thường của Tôn Tịnh Nhã, nhưng lần này cuối cùng cô bạn thân cũng yên tĩnh một chút.
Cô và Thẩm Lãng nhìn nhau cười, giống như ngay cả thế giới đều thanh tịnh.
Khoảng nửa tiếng, họ đã tới bệnh viện nhân dân hàng đầu thành phố Bình An.
Đây là bệnh viện quyền uy nhất thành phố Bình An, hiện nay Chu Tử Hào đang ở nơi này tiếp nhận trị liệu.
Sau khi Tôn Tịnh Nhã xuống xe, đầu óc đã tỉnh táo một chút, nhưng tới giờ cô ta cũng không hiểu tại sao mình lại hôn mê tạm thời.
Lấy số, chuẩn bị nộp viện phí, Lâm Nhuyễn Nhuyễn lấy ra một tấm thẻ ngân hàng, bên trong có 15 triệu.
Số tiền này, cô dành dụm suốt ba năm từ thời đại học đến bây giờ, nhịn ăn nhịn tiêu, làm thêm kiếm tiền nên vô cùng vất vả.
“Cái gì? Chiếc xe này lại có thể đổi tám chiếc Passat!”
Tôn Tịnh Nhã thực sự cảm thấy khiếp sợ.
Cô nghe nói qua khác biệt giữa Passat và Phaeton, nhưng thật không ngờ chênh lệch lớn như vậy.
Tôn Tịnh Nhã nhất thời xấu hổ vô cùng, lần này mất mặt quá, huênh huênh hoang hoang ngay cả xe còn có thể nhận nhầm.
“Thật hay giả? Xe này có đắt như vậy sao? Rốt cuộc bao nhiêu tiền?” Tôn Tịnh Nhã kinh ngạc hỏi.
“Cũng không đắt, 7.5 tỷ đi.” Thẩm Lãng trả lời một cách nhẹ nhàng bâng quơ.
Phaeton nói khiêm tốn cũng là xe sang, hơn nữa phục kiện của chiếc này chắc chắn đáng giá đó.
Đương nhiên, so với chiếc Dodge Viper của Thẩm Lãng thì vẫn kém xa.
Nghe nói xe này 7.5 tỷ, Lâm Nhuyễn Nhuyễn cũng thực kinh ngạc, cô cảm thấy quá lãng phí , nếu đã thuê xe sao không thuê chiếc rẻ hơn một chút.
“Bạn học Thẩm à, làm cậu tốn kém rồi.”
Lâm Nhuyễn Nhuyễn thực sự rất tự trách, nhớ tới cảnh Thẩm Lãng đội nắng đội gió giao hàng mà khóe mũi cay cay.
Không đợi Thẩm Lãng đáp lời, Tôn Tịnh Nhã lại cười lạnh: “7.5 tỷ còn không đắt? Giả vờ giả vịt gì! Hơn nữa cho dù xe này có đắt nữa, cũng chỉ là anh thuê, chẳng có tí quan hệ nào với anh?”
Vì mau chóng lờ đi sự xấu hổ, Tôn Tịnh Nhã rất nhanh nói sang chuyện khác.
Tuy nói xe này thực sự không phải của Thẩm Lãng, nhưng chỉ cần Thẩm Lãng muốn, Ngô Lương chắc chắn sẽ dâng cả hai tay.
Thấy miệng thối của Tôn Tịnh Nhã lại sắp nói gì đó, Thẩm Lãng liền bấm tay bắn vào một viên thuốc.
“Câm miệng!”
Một viên thuốc tròn bắn vào trong miệng Tôn Tịnh Nhã với tốc độ mà mắt thường không nhận ra sơ hở gì.
Sau một lát, môi và lưỡi Tôn Tịnh Nhã tê tê, ngay cả đầu cũng mơ mơ màng màng, như là uống rượu say.
“Tôn Tịnh Nhã…Đột nhiên cảm thấy thật buồn ngủ, miệng và đầu lưỡi cứ tê tê…Có phải xe này ngồi thoải mái quá rồi không…”
Hiệu quả thực rõ ràng.
Đây là thuốc ngậm miệng được Thẩm Lãng đặc chế bí mật, lấy từ các vị thuốc Đông y như tự thiềm tô, hoa cà độc dược, xuyên ô, cây tế tân, hồ tiêu…tổng cộng hơn mười vị thảo dược Đông y, có tác dụng tê liệt thần kinh tạm thời.
Chỉ cần Thẩm Lãng muốn giày vò người khác liền có một vạn loại phương pháp để vẽ bùa nguyền rủa, bạn tin không?
Tôn Tịnh Nhã dần rơi vào trạng thái mê man, nửa giờ sau mới có thể tỉnh táo lại.
Tuy rằng Lâm Nhuyễn Nhuyễn không nghi ngờ biểu hiện khác thường của Tôn Tịnh Nhã, nhưng lần này cuối cùng cô bạn thân cũng yên tĩnh một chút.
Cô và Thẩm Lãng nhìn nhau cười, giống như ngay cả thế giới đều thanh tịnh.
Khoảng nửa tiếng, họ đã tới bệnh viện nhân dân hàng đầu thành phố Bình An.
Đây là bệnh viện quyền uy nhất thành phố Bình An, hiện nay Chu Tử Hào đang ở nơi này tiếp nhận trị liệu.
Sau khi Tôn Tịnh Nhã xuống xe, đầu óc đã tỉnh táo một chút, nhưng tới giờ cô ta cũng không hiểu tại sao mình lại hôn mê tạm thời.
Lấy số, chuẩn bị nộp viện phí, Lâm Nhuyễn Nhuyễn lấy ra một tấm thẻ ngân hàng, bên trong có 15 triệu.
Số tiền này, cô dành dụm suốt ba năm từ thời đại học đến bây giờ, nhịn ăn nhịn tiêu, làm thêm kiếm tiền nên vô cùng vất vả.