Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 61
Chương 61
Cô cho rằng, Thẩm Lãng là sinh viên giỏi ngành y, kinh nghiệm lâm sàng tuy không bằng bác sĩ, nhưng ít nhất có thể bắt được mạch tượng, sẽ không làm bừa.
“Mạch tượng yếu ớt, tắc nghẽn, khí huyết không đủ, cơ thể suy nhược thiếu sức sống.”
Thẩm Lãng từ từ thở dài: “Bệnh của dì đã để quá lâu rồi.”
Sau đó, Thẩm Lãng lại đổi sắc mặt thoải mái nói: “Trước tiên cứ đưa tới bệnh viện thành phố đã, Nhuyễn Nhuyễn yên tâm, tôi sẽ có cách chữa khỏi.”
Trên thực tế, căn bệnh này trong mắt Thẩm Lãng, cũng không tính là bệnh nặng, anh có cách chữa khỏi, vừa rồi thở dài là vì xót thương người nghèo mắc bệnh, có lòng mà không làm gì được.
Lâm Nhuyễn Nhuyễn lại không xem lời của Thẩm Lãng là thật, nghĩ anh chỉ an ủi cô mới nói như vậy, Thẩm Lãng không có kinh nghiệm lâm sàng, sao có thể nói chữa khỏi là có thể chữa khỏi chứ.
Ý tốt an ủi của Thẩm Lãng, Lâm Nhuyễn Nhuyễn ghi nhớ trong lòng.
Khi xuống lầu, Thẩm Lãng cõng mẹ Lâm sau lưng, bước đi như bay, thoải mái nhanh nhẹn, không hề có cảm giác nặng nề.
Cảnh tượng này làm cho Lâm Nhuyễn Nhuyễn và Tôn Tịnh Nhã đều cảm thấy ngạc nhiên.
“Không ngờ tới thoạt nhìn bạn Thẩm thư sinh yếu ớt như vậy mà thân thể lại rất rắn chắc.” Lâm Nhuyễn Nhuyễn đi theo phía sau, khuôn mặt xinh đẹp ửng đỏ.
Nhưng Tôn Tịnh Nhã, lại miệng chó không thể khạc ra ngà voi.
“Số vác gạch ở công trường, đáng phải làm công!”
Lần thứ hai đi xuống bệnh viện huyện, Thẩm Lãng đặt mẹ Lâm vào trong chiếc Phaeton .
Có thể được Thẩm Lãng cõng là phúc phần mẹ Lâm tu được từ kiếp trước.
Bốn người ngồi vào trong xe.
Đột nhiên, Tôn Tịnh Nhã khiếp sợ hét lên như con mèo bị giẫm phải đuôi.
“Mẹ ơi! Nội thất của chiếc Passat này được đó, cảm giác thoải mái này cũng giống với xe sang!”
Mà lúc này, Lâm Nhuyễn Nhuyễn xấu hổ nhíu mày nói: “Tịnh Nhã à, tên tiếng anh trên biển hiệu của chiếc Volkswagen này hình như không phải là Passat.”
“Vậy cậu nói là gì?” Tôn Tịnh Nhã nghi hoặc hỏi.
“Hình như là Phaeton đó…” Lâm Nhuyễn Nhuyễn trả lời.
“Thật hay giả? Nhuyễn Nhuyễn, chắc chắn cậu nhận nhầm rồi!” Tôn Tịnh Nhã rất nhanh đã lắc đầu.
“Tớ cũng không hiểu làm, bạn Thẩm à, chiếc này là Phaeton sao?” Lâm Nhuyễn Nhuyễn hỏi.
Ngay từ đầu, Lâm Nhuyễn Nhuyễn đã nhận ra điều gì không đúng, nhưng cô cũng không chắc chắn.
Khi cô thấy nội thất xa hoa của chiếc xe, cơ bản mới dám chắc.
Lúc này, Thẩm Lãng khoan thai nói: “Ừm, đúng vậy, đây là Phaeton.”
“Hình như xe này không rẻ đâu.” Lâm Nhuyễn Nhuyễn kinh ngạc nói: “Tớ cũng không hiểu lắm, vô tình nhìn thấy ở trên mạng.”
“Thật ra cũng tạm, cũng không hẳn là đắt.” Thẩm Lãng thản nhiên gật đầu.
Tôn Tịnh Nhã bức thiết hỏi: “Này, này, Thẩm Lãng, Phaeton và Passat có gì khác nhau?”
“Một chiếc Phaeton có thể mua được tám chiếc Passat, đây được xem là điểm khác nhau không?”
Thẩm Lãng thật sự không thèm quan tâm đến thứ thối miệng Tôn Tịnh Nhã nên chỉ trả lời đơn giản có lệ một câu.
Cô cho rằng, Thẩm Lãng là sinh viên giỏi ngành y, kinh nghiệm lâm sàng tuy không bằng bác sĩ, nhưng ít nhất có thể bắt được mạch tượng, sẽ không làm bừa.
“Mạch tượng yếu ớt, tắc nghẽn, khí huyết không đủ, cơ thể suy nhược thiếu sức sống.”
Thẩm Lãng từ từ thở dài: “Bệnh của dì đã để quá lâu rồi.”
Sau đó, Thẩm Lãng lại đổi sắc mặt thoải mái nói: “Trước tiên cứ đưa tới bệnh viện thành phố đã, Nhuyễn Nhuyễn yên tâm, tôi sẽ có cách chữa khỏi.”
Trên thực tế, căn bệnh này trong mắt Thẩm Lãng, cũng không tính là bệnh nặng, anh có cách chữa khỏi, vừa rồi thở dài là vì xót thương người nghèo mắc bệnh, có lòng mà không làm gì được.
Lâm Nhuyễn Nhuyễn lại không xem lời của Thẩm Lãng là thật, nghĩ anh chỉ an ủi cô mới nói như vậy, Thẩm Lãng không có kinh nghiệm lâm sàng, sao có thể nói chữa khỏi là có thể chữa khỏi chứ.
Ý tốt an ủi của Thẩm Lãng, Lâm Nhuyễn Nhuyễn ghi nhớ trong lòng.
Khi xuống lầu, Thẩm Lãng cõng mẹ Lâm sau lưng, bước đi như bay, thoải mái nhanh nhẹn, không hề có cảm giác nặng nề.
Cảnh tượng này làm cho Lâm Nhuyễn Nhuyễn và Tôn Tịnh Nhã đều cảm thấy ngạc nhiên.
“Không ngờ tới thoạt nhìn bạn Thẩm thư sinh yếu ớt như vậy mà thân thể lại rất rắn chắc.” Lâm Nhuyễn Nhuyễn đi theo phía sau, khuôn mặt xinh đẹp ửng đỏ.
Nhưng Tôn Tịnh Nhã, lại miệng chó không thể khạc ra ngà voi.
“Số vác gạch ở công trường, đáng phải làm công!”
Lần thứ hai đi xuống bệnh viện huyện, Thẩm Lãng đặt mẹ Lâm vào trong chiếc Phaeton .
Có thể được Thẩm Lãng cõng là phúc phần mẹ Lâm tu được từ kiếp trước.
Bốn người ngồi vào trong xe.
Đột nhiên, Tôn Tịnh Nhã khiếp sợ hét lên như con mèo bị giẫm phải đuôi.
“Mẹ ơi! Nội thất của chiếc Passat này được đó, cảm giác thoải mái này cũng giống với xe sang!”
Mà lúc này, Lâm Nhuyễn Nhuyễn xấu hổ nhíu mày nói: “Tịnh Nhã à, tên tiếng anh trên biển hiệu của chiếc Volkswagen này hình như không phải là Passat.”
“Vậy cậu nói là gì?” Tôn Tịnh Nhã nghi hoặc hỏi.
“Hình như là Phaeton đó…” Lâm Nhuyễn Nhuyễn trả lời.
“Thật hay giả? Nhuyễn Nhuyễn, chắc chắn cậu nhận nhầm rồi!” Tôn Tịnh Nhã rất nhanh đã lắc đầu.
“Tớ cũng không hiểu làm, bạn Thẩm à, chiếc này là Phaeton sao?” Lâm Nhuyễn Nhuyễn hỏi.
Ngay từ đầu, Lâm Nhuyễn Nhuyễn đã nhận ra điều gì không đúng, nhưng cô cũng không chắc chắn.
Khi cô thấy nội thất xa hoa của chiếc xe, cơ bản mới dám chắc.
Lúc này, Thẩm Lãng khoan thai nói: “Ừm, đúng vậy, đây là Phaeton.”
“Hình như xe này không rẻ đâu.” Lâm Nhuyễn Nhuyễn kinh ngạc nói: “Tớ cũng không hiểu lắm, vô tình nhìn thấy ở trên mạng.”
“Thật ra cũng tạm, cũng không hẳn là đắt.” Thẩm Lãng thản nhiên gật đầu.
Tôn Tịnh Nhã bức thiết hỏi: “Này, này, Thẩm Lãng, Phaeton và Passat có gì khác nhau?”
“Một chiếc Phaeton có thể mua được tám chiếc Passat, đây được xem là điểm khác nhau không?”
Thẩm Lãng thật sự không thèm quan tâm đến thứ thối miệng Tôn Tịnh Nhã nên chỉ trả lời đơn giản có lệ một câu.