Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 34
Chương 34
Sau khi Thẩm Lãng nói rõ ý định với chủ nhiệm khoa, anh lại nhận được nụ cười chế nhạo kỳ quái của thầy ta.
“Thực sự không nhìn ra đó Thẩm Lãng, em còn có tiền thuê phòng bên ngoài sao, thầy có thể khẳng định chắc chắn với em là thầy không cho phép!”
“Thầy là chân sai vặt cho Châu Tử Hào, em không quan tâm nhưng thầy không cho phép thì cũng phải cho em một lý do thích đáng!” Thẩm Lãng cười lạnh lùng.
Đây là lần đầu tiên chủ nhiệm khoa bị sinh viên đối đầu như vậy nên liền giận xanh mặt.
Mặc dù trong lòng ông ta cũng thừa nhận mình là một chân sai vặt của Châu Tử Hào nhưng bị Thẩm Lãng nói như vậy thực sự không thoải mái chút nào.
“Lý do? Đối đãi với tội phạm hiếp dâm còn cần lý do? Nếu như em ở bên ngoài phạm tội, bôi nhọ danh tiếng của trường thì làm sao? Tôi là chủ nhiệm khoa nên có quyền không cho phép!”
Lúc này, Thẩm Lãng thấy vẻ hống hách ngang ngược của chủ nhiệm khoa nên quyết định dùng thế lực gia tộc khiến ông ta cút khỏi trường.
Chỉ cần một cuộc điện thoại, Thẩm Lãng cũng có thể khiến hiệu trưởng run sợ chứ đứng nói chỉ một chủ nhiệm khoa nhỏ bé.
Lúc này, cuộc đối thoại giữa Thẩm Lãng và chủ nhiệm khoa đúng lúc bị giáo sư Hách Lập Đông nghe được.
Giáo sư Hách rất nhạy bén vì tự nhiên lại có một cơ hội khiến Thẩm Lãng nợ mình tình cảm.
Với tiếng tăm của ông trong toàn trường nói riêng và thành phố Bình An nói chung, việc nhờ hiệu trường châm chước cũng không tốn sức gì.
Không chút do dự, giáo sư Hách Lập Đông liền đi làm ngay, cho dù thế nào ông cũng phải lôi kéo được Thẩm Lãng- kỳ tài Đông y này.
Còn chưa đợi Thẩm Lãng dùng tới thế lực của mình thì chủ nhiệm khoa đã nhận được điện thoại của hiệu trưởng.
“Dạ, dạ, vâng, vâng, rõ thưa hiệu trưởng, tôi nhất định sẽ làm như vậy, xin thầy yên tâm!”
Chỉ thấy chủ nhiệm khoa gật đầu lia lịa, gương mặt viết đầy hai chữ “nghiêm túc”.
Sau khi cuộc gọi kết thúc, chủ nhiệm khoa nhìn chằm chằm vào Thẩm Lãng, kinh ngạc vô cùng.
Ông không hiểu vì sao chuyện này lại kinh động tới hiệu trưởng.
Cho dù thành tích chuyên môn của Thẩm Lãng tốt nhưng cũng không có gia thế hiển hách, còn suýt nữa dính phải kiện tụng, tới mức hiệu trưởng ra tay can thiệp sao?
Cho dù thế nào thì hôm nay chủ nhiệm khoa cũng nhận thua.
Ông ta tức tới mức mặt đỏ gay, nhưng không làm gì được Thẩm Lãng.
Sau khi lấy được chữ ký của chủ nhiệm khoa, Thẩm Lãng cảm thấy rất nghi ngờ.
Rốt cuộc là ai đã ra tay giúp đỡ?
Khi xuống lầu nhìn thấy giáo sư Hách Lập Đông tươi cười đi tới, Thẩm Lãng liền hiểu ra.
“Tại sao thầy giúp em?” Thẩm Lãng hỏi.
“Em Thẩm à, sau này chúng ta là bạn bè, cùng giúp đỡ nhau.” Giáo sư Hách cười híp mắt.
“Ồ.” Thẩm Lãng lạnh lùng gật đầu.
“Ngoài ra, nghe nói em Thẩm bị toàn ngành cấm vận, em đừng lo lắng, sau khi tốt nghiệp cứ tới phòng nghiên cứu của thầy làm việc, thầy cảm thấy thiên phú học Đông y của em hơn hẳn Tây y, chỉ có dược lý Đông y mới có thể khiến em trở mình.”
Giáo sư Hách tận tình khuyên bảo Thẩm Lãng gia nhập viện nghiên cứu của ông.
Đối với người say mê điên cuồng nghiên cứu dược liệu Đông y mà nói thì vết nhơ của Thẩm Lãng vốn không là gì cả.
Sau khi Thẩm Lãng nói rõ ý định với chủ nhiệm khoa, anh lại nhận được nụ cười chế nhạo kỳ quái của thầy ta.
“Thực sự không nhìn ra đó Thẩm Lãng, em còn có tiền thuê phòng bên ngoài sao, thầy có thể khẳng định chắc chắn với em là thầy không cho phép!”
“Thầy là chân sai vặt cho Châu Tử Hào, em không quan tâm nhưng thầy không cho phép thì cũng phải cho em một lý do thích đáng!” Thẩm Lãng cười lạnh lùng.
Đây là lần đầu tiên chủ nhiệm khoa bị sinh viên đối đầu như vậy nên liền giận xanh mặt.
Mặc dù trong lòng ông ta cũng thừa nhận mình là một chân sai vặt của Châu Tử Hào nhưng bị Thẩm Lãng nói như vậy thực sự không thoải mái chút nào.
“Lý do? Đối đãi với tội phạm hiếp dâm còn cần lý do? Nếu như em ở bên ngoài phạm tội, bôi nhọ danh tiếng của trường thì làm sao? Tôi là chủ nhiệm khoa nên có quyền không cho phép!”
Lúc này, Thẩm Lãng thấy vẻ hống hách ngang ngược của chủ nhiệm khoa nên quyết định dùng thế lực gia tộc khiến ông ta cút khỏi trường.
Chỉ cần một cuộc điện thoại, Thẩm Lãng cũng có thể khiến hiệu trưởng run sợ chứ đứng nói chỉ một chủ nhiệm khoa nhỏ bé.
Lúc này, cuộc đối thoại giữa Thẩm Lãng và chủ nhiệm khoa đúng lúc bị giáo sư Hách Lập Đông nghe được.
Giáo sư Hách rất nhạy bén vì tự nhiên lại có một cơ hội khiến Thẩm Lãng nợ mình tình cảm.
Với tiếng tăm của ông trong toàn trường nói riêng và thành phố Bình An nói chung, việc nhờ hiệu trường châm chước cũng không tốn sức gì.
Không chút do dự, giáo sư Hách Lập Đông liền đi làm ngay, cho dù thế nào ông cũng phải lôi kéo được Thẩm Lãng- kỳ tài Đông y này.
Còn chưa đợi Thẩm Lãng dùng tới thế lực của mình thì chủ nhiệm khoa đã nhận được điện thoại của hiệu trưởng.
“Dạ, dạ, vâng, vâng, rõ thưa hiệu trưởng, tôi nhất định sẽ làm như vậy, xin thầy yên tâm!”
Chỉ thấy chủ nhiệm khoa gật đầu lia lịa, gương mặt viết đầy hai chữ “nghiêm túc”.
Sau khi cuộc gọi kết thúc, chủ nhiệm khoa nhìn chằm chằm vào Thẩm Lãng, kinh ngạc vô cùng.
Ông không hiểu vì sao chuyện này lại kinh động tới hiệu trưởng.
Cho dù thành tích chuyên môn của Thẩm Lãng tốt nhưng cũng không có gia thế hiển hách, còn suýt nữa dính phải kiện tụng, tới mức hiệu trưởng ra tay can thiệp sao?
Cho dù thế nào thì hôm nay chủ nhiệm khoa cũng nhận thua.
Ông ta tức tới mức mặt đỏ gay, nhưng không làm gì được Thẩm Lãng.
Sau khi lấy được chữ ký của chủ nhiệm khoa, Thẩm Lãng cảm thấy rất nghi ngờ.
Rốt cuộc là ai đã ra tay giúp đỡ?
Khi xuống lầu nhìn thấy giáo sư Hách Lập Đông tươi cười đi tới, Thẩm Lãng liền hiểu ra.
“Tại sao thầy giúp em?” Thẩm Lãng hỏi.
“Em Thẩm à, sau này chúng ta là bạn bè, cùng giúp đỡ nhau.” Giáo sư Hách cười híp mắt.
“Ồ.” Thẩm Lãng lạnh lùng gật đầu.
“Ngoài ra, nghe nói em Thẩm bị toàn ngành cấm vận, em đừng lo lắng, sau khi tốt nghiệp cứ tới phòng nghiên cứu của thầy làm việc, thầy cảm thấy thiên phú học Đông y của em hơn hẳn Tây y, chỉ có dược lý Đông y mới có thể khiến em trở mình.”
Giáo sư Hách tận tình khuyên bảo Thẩm Lãng gia nhập viện nghiên cứu của ông.
Đối với người say mê điên cuồng nghiên cứu dược liệu Đông y mà nói thì vết nhơ của Thẩm Lãng vốn không là gì cả.