Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 33
Chương 33
Còn Tống Tri Viễn, sau khi bị Thẩm Lãng từ chối vẫn không hiểu vì sao.
“Biệt thự ở Vân Thủy Sơn, căn rẻ nhất cũng hơn 60 tỷ, sao mà cậu ấy vẫn không động lòng?”
Tống Từ đứng một bên bĩu môi nói: “Nội à, ông không hiểu rồi, đây là lạt mềm buộc chặt, người ta đang dùng tâm kế, chưa biết chừng là thả con săn sắt, bắt con cá rô đó, có lẽ đang đợi ông tặng nhà lại tặng xe.”
“Tiểu Từ, không được vô lễ, sau này gặp mặt cũng đừng mất lịch sự như vậy.”
“Hứ, vốn là thế mà, cháu không tin, người trạc tuổi cháu có thể là người tài gì.”
Tống Tri Viễn cũng buồn rầu vì không biết đối phương rốt cuộc đang nghĩ gì.
Buổi trưa ăn cơm xong, Tống Tri Viễn liền đưa cháu gái Tống Từ tới phòng mua bán nhà đất khu dân cư Vân Thủy Sơn.
Khu dân cư Vân Thủy Sơn là nơi xa hoa của thành phố Bình An, môi trường sinh sống rất tốt nên là một sự lựa chọn rất tốt của người giàu có.
Trong khu này, ngoài biệt thự còn có 200 mét vuông nhà gác lửng nhưng vị trí không đẹp như biệt thự.
Là nhân vật lớn trong tỉnh nên đương nhiên Tống Tri Viễn biết chọn biệt thự.
Tối qua, ông đã nhắm được biệt thự số 9 sẽ được đưa ra bán trong quý hai.
Nhưng sau khi hỏi nhân viên giao dịch mới biết biệt thự số 9 đã được bán rồi.
“Cái gì? Biệt thự số 9 đã bán rồi? Tối qua vẫn còn mà!” Tống Tri Viễn rất ngạc nhiên.
“Rất xin lỗi ông Tống, biệt thự số 9 vừa được bán đi chiều nay.”
“Không phải nói trong vòng nửa năm sẽ không có ai động tới biệt thự số 9 sao?”
“Đúng vậy thưa ông Tống, nhưng không ngờ chiều nay đã có người mua rồi.”
Tống Tri Viễn nghe vậy liền chau mày.
Ông rất thích biệt thự số 9, thật không trùng hợp rồi.
“Vậy biệt thự số 8 vậy, tôi thấy vị trí của biệt thự số 8 cũng rất đẹp.” Tống Tri Viễn không biết làm sao hơn đành thay đổi ngay lập tức.
Tuy nhiên, câu trả lời của nhân viên giao dịch khiến Tống Tri Viễn càng thêm kinh ngạc.
“Thưa ông Tống, số 8 và số 7 đều được người đó mua rồi.”
“Một lúc mua liền ba biệt thự cao cấp?” Mặt Tống Tri Viễn đầy nghi hoặc.
“Vâng thưa ông Tống hay là ông xem biệt thự khác đi, cũng không tệ, rất phù hợp với thân phận cao quý của ông.”
Tống Tri Viễn vốn định mua hai căn nhưng kết quả lại có người nhanh hơn một bước, mua một lúc ba căn, còn vung tiền nhanh hơn cả nhân vật lớn tỉnh thành như ông!
“Tiểu Từ à, xem ra có người giành trước rồi, tiếc thật, vị trí của biệt thự số 9 quá đẹp, chỉ không biết là đối phương có lai lịch như thế nào!”
Tống Tri Viễn than vãn.
“Ông đừng để tâm, có lẽ là nhân vật lớn thành phố, nhà họ Tống chúng ta là gia tộc lớn nhất tỉnh lẻ, có thế lực lớn mạnh hơn chúng ta chỉ có thể là nhân vật lớn ở thành phố thôi.”
Tống Từ nghĩ đương nhiên như vậy.
Cuối cùng Tống Tri Viễn vẫn mua biệt thự khác.
Thẩm Lãng đã mua được nhà mới nên cần về trường viết đơn xin ở ngoài ký túc đồng thời xin chữ ký của chủ nhiệm khoa. Cũng không còn cách nào khác vì đây là quy định của trường.
Còn Tống Tri Viễn, sau khi bị Thẩm Lãng từ chối vẫn không hiểu vì sao.
“Biệt thự ở Vân Thủy Sơn, căn rẻ nhất cũng hơn 60 tỷ, sao mà cậu ấy vẫn không động lòng?”
Tống Từ đứng một bên bĩu môi nói: “Nội à, ông không hiểu rồi, đây là lạt mềm buộc chặt, người ta đang dùng tâm kế, chưa biết chừng là thả con săn sắt, bắt con cá rô đó, có lẽ đang đợi ông tặng nhà lại tặng xe.”
“Tiểu Từ, không được vô lễ, sau này gặp mặt cũng đừng mất lịch sự như vậy.”
“Hứ, vốn là thế mà, cháu không tin, người trạc tuổi cháu có thể là người tài gì.”
Tống Tri Viễn cũng buồn rầu vì không biết đối phương rốt cuộc đang nghĩ gì.
Buổi trưa ăn cơm xong, Tống Tri Viễn liền đưa cháu gái Tống Từ tới phòng mua bán nhà đất khu dân cư Vân Thủy Sơn.
Khu dân cư Vân Thủy Sơn là nơi xa hoa của thành phố Bình An, môi trường sinh sống rất tốt nên là một sự lựa chọn rất tốt của người giàu có.
Trong khu này, ngoài biệt thự còn có 200 mét vuông nhà gác lửng nhưng vị trí không đẹp như biệt thự.
Là nhân vật lớn trong tỉnh nên đương nhiên Tống Tri Viễn biết chọn biệt thự.
Tối qua, ông đã nhắm được biệt thự số 9 sẽ được đưa ra bán trong quý hai.
Nhưng sau khi hỏi nhân viên giao dịch mới biết biệt thự số 9 đã được bán rồi.
“Cái gì? Biệt thự số 9 đã bán rồi? Tối qua vẫn còn mà!” Tống Tri Viễn rất ngạc nhiên.
“Rất xin lỗi ông Tống, biệt thự số 9 vừa được bán đi chiều nay.”
“Không phải nói trong vòng nửa năm sẽ không có ai động tới biệt thự số 9 sao?”
“Đúng vậy thưa ông Tống, nhưng không ngờ chiều nay đã có người mua rồi.”
Tống Tri Viễn nghe vậy liền chau mày.
Ông rất thích biệt thự số 9, thật không trùng hợp rồi.
“Vậy biệt thự số 8 vậy, tôi thấy vị trí của biệt thự số 8 cũng rất đẹp.” Tống Tri Viễn không biết làm sao hơn đành thay đổi ngay lập tức.
Tuy nhiên, câu trả lời của nhân viên giao dịch khiến Tống Tri Viễn càng thêm kinh ngạc.
“Thưa ông Tống, số 8 và số 7 đều được người đó mua rồi.”
“Một lúc mua liền ba biệt thự cao cấp?” Mặt Tống Tri Viễn đầy nghi hoặc.
“Vâng thưa ông Tống hay là ông xem biệt thự khác đi, cũng không tệ, rất phù hợp với thân phận cao quý của ông.”
Tống Tri Viễn vốn định mua hai căn nhưng kết quả lại có người nhanh hơn một bước, mua một lúc ba căn, còn vung tiền nhanh hơn cả nhân vật lớn tỉnh thành như ông!
“Tiểu Từ à, xem ra có người giành trước rồi, tiếc thật, vị trí của biệt thự số 9 quá đẹp, chỉ không biết là đối phương có lai lịch như thế nào!”
Tống Tri Viễn than vãn.
“Ông đừng để tâm, có lẽ là nhân vật lớn thành phố, nhà họ Tống chúng ta là gia tộc lớn nhất tỉnh lẻ, có thế lực lớn mạnh hơn chúng ta chỉ có thể là nhân vật lớn ở thành phố thôi.”
Tống Từ nghĩ đương nhiên như vậy.
Cuối cùng Tống Tri Viễn vẫn mua biệt thự khác.
Thẩm Lãng đã mua được nhà mới nên cần về trường viết đơn xin ở ngoài ký túc đồng thời xin chữ ký của chủ nhiệm khoa. Cũng không còn cách nào khác vì đây là quy định của trường.