Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 18
Chương 18
Nghe thấy Thẩm Lãng nói vậy, giáo sư Hách phun ra một ngụm trà, bắn hết lên bàn.
Thực sự không ngờ, Thẩm Lãng có thể nói ra phương pháo châm cứu được sử dụng trước khi thanh lọc máu.
Giáo sư Hách lập tức trở nên nghiêm nghị.
“Tiếp tục, Thẩm Lãng, cậu nói tiếp đi.”
“Sau khi áp dụng phương pháp châm cứu, bắt đầu dùng thuốc. Dùng hai lạng bột bạch chỉ, mật ong, xạ hương, quế chi, bột quát lâu, nghiền nát rồi đắp vào vết thương, đây là cách trị nọc rắn.”
Thẩm Lãng nói xong, đôi long mày của giáo sư Hách nhướn cao, khó để bình tĩnh lại.
“Đây… đây là cách cổ xưa! Là cách cổ!”
Giáo sư Hách còn cho rằng Thẩm Lãng sẽ nói ra một cách chữa hiện đại, nhưng không ngờ lại có thể nói ra cách chữa đã thất truyền từ lâu.
Thẩm Lãng nhìn giáo sư Hách như trúng số độc đắc, cảm thấy có chút kì lạ, không cần phải kích động đến thế chứ.
Nhưng giáo sư Hách đã nhanh chóng cầm bút và giấy, tựa lên bàn cuồng loạn viết.
Mặc dù trên bàn đầy nước trà, nhưng giáo sư Hách đã hoàn toàn quên mất, rất tập trung viết.
“Giáo sư Hách đang…” Thẩm Lãng tò mò hỏi.
“Tôi đang ghi lại phương thức cổ xưa này. Phương thức này có hai loại thuốc mà chúng ta chưa dùng đến, càng làm gia tăng tác dụng của thuốc.”
Giáo sư Hách không tiện nói với sinh viên, mấy hôm nữa ông sẽ tham gia hội nghị học thuật ở tỉnh, và ông cũng đang do dự, những lời Thẩm Lãng nói như đánh thức ông.
Giáo sư Hách không hề ngảng đầu, nhanh chóng ghi lại đơn thuốc.
Viết xong, giáo sư đột nhiên nhìn về phía Thẩm Lãng, đưa ngón tay đẩy chiếc kính sắp tuột khỏi sống mũi.
“À đúng rồi, Thẩm Lãng, phương thức này từ đâu mà cậu có?”
“Quên rồi.” Thẩm Lãng không nói sự thật.
Người thầy đầu tiên – nữ thần y học Triệu Linh Khu đã nói với anh, và cũng dặn không được phép tiết lộ tên bà.
Nếu để người khác biết được anh được nữ thần y học nhận làm học trò, anh sẽ trở thành mục tiêu của cộng đồng y học Trung Quốc. Đến lúc đó, tất cả các trường đại học và tổ chức y học trên thế giới sẽ tranh giành nhau đến sứt đầu mẻ trán.
“Quên rồi?” Giáo sư Hách để lộ vẻ nghi ngờ, sau đó long trọng nói: “Đây là công thức cổ xưa đã thất truyền từ rất lâu. Cậu đã có đóng góp lớn cho cộng đồng y học Trung Quốc!”
“Giáo sư Hách, không đến mức như vậy đâu.” Thẩm Lãng muốn nói, mấy loại công thức cổ xưa này trong đầu anh có cả nghìn cách.
“Có! Đến mức như vậy chứ! Mặc dù giờ có huyết thanh điều trị nọc độc rắn, nhưng thứ như huyết thanh không phải nơi nào cững có, mà công thức này không chỉ có thể trị được độc rắn, còn giúp các chuyện gia y học Trung Quốc nghiên cứu dược lý, có được thêm hai vị thuốc này là điểm vô cùng quan trọng.”
“Được rồi!”
Thẩm Lãng cùng không còn gì để nói, không ngờ y học ngày nay lại phát triền chậm như vậy, trong trí nhớ của anh, đây là công thức thông thường trong những bài giảng của người thầy Triệu Linh Khu.
Thực sự giỏi là công thức trẻ hóa khuôn mặt và kéo dài tuổi thọ.
Một khi hai công thức này được công khai, nó chắc chắn có thể khuất động thế giới.
Giờ cho dù là giáo sư Hách hay bạn học đều rất ấn tượng về Thẩm Lãng.
Mặc dù gần đây danh tiếng của anh ở trường không tốt, bất kể tính cách của anh ra sao, sự hiểu biết về y học cũng khiến người khác kinh ngạc.
Giá sư Hách bắt đầu chú ý đến cậu sinh viên lơ đễnh, định rằng sau này sẽ tiếp xúc nhiều hơn.
Sau giờ học, giáo sư Hách gọi Thẩm Lãng lại, nói vài câu.
Nghe thấy Thẩm Lãng nói vậy, giáo sư Hách phun ra một ngụm trà, bắn hết lên bàn.
Thực sự không ngờ, Thẩm Lãng có thể nói ra phương pháo châm cứu được sử dụng trước khi thanh lọc máu.
Giáo sư Hách lập tức trở nên nghiêm nghị.
“Tiếp tục, Thẩm Lãng, cậu nói tiếp đi.”
“Sau khi áp dụng phương pháp châm cứu, bắt đầu dùng thuốc. Dùng hai lạng bột bạch chỉ, mật ong, xạ hương, quế chi, bột quát lâu, nghiền nát rồi đắp vào vết thương, đây là cách trị nọc rắn.”
Thẩm Lãng nói xong, đôi long mày của giáo sư Hách nhướn cao, khó để bình tĩnh lại.
“Đây… đây là cách cổ xưa! Là cách cổ!”
Giáo sư Hách còn cho rằng Thẩm Lãng sẽ nói ra một cách chữa hiện đại, nhưng không ngờ lại có thể nói ra cách chữa đã thất truyền từ lâu.
Thẩm Lãng nhìn giáo sư Hách như trúng số độc đắc, cảm thấy có chút kì lạ, không cần phải kích động đến thế chứ.
Nhưng giáo sư Hách đã nhanh chóng cầm bút và giấy, tựa lên bàn cuồng loạn viết.
Mặc dù trên bàn đầy nước trà, nhưng giáo sư Hách đã hoàn toàn quên mất, rất tập trung viết.
“Giáo sư Hách đang…” Thẩm Lãng tò mò hỏi.
“Tôi đang ghi lại phương thức cổ xưa này. Phương thức này có hai loại thuốc mà chúng ta chưa dùng đến, càng làm gia tăng tác dụng của thuốc.”
Giáo sư Hách không tiện nói với sinh viên, mấy hôm nữa ông sẽ tham gia hội nghị học thuật ở tỉnh, và ông cũng đang do dự, những lời Thẩm Lãng nói như đánh thức ông.
Giáo sư Hách không hề ngảng đầu, nhanh chóng ghi lại đơn thuốc.
Viết xong, giáo sư đột nhiên nhìn về phía Thẩm Lãng, đưa ngón tay đẩy chiếc kính sắp tuột khỏi sống mũi.
“À đúng rồi, Thẩm Lãng, phương thức này từ đâu mà cậu có?”
“Quên rồi.” Thẩm Lãng không nói sự thật.
Người thầy đầu tiên – nữ thần y học Triệu Linh Khu đã nói với anh, và cũng dặn không được phép tiết lộ tên bà.
Nếu để người khác biết được anh được nữ thần y học nhận làm học trò, anh sẽ trở thành mục tiêu của cộng đồng y học Trung Quốc. Đến lúc đó, tất cả các trường đại học và tổ chức y học trên thế giới sẽ tranh giành nhau đến sứt đầu mẻ trán.
“Quên rồi?” Giáo sư Hách để lộ vẻ nghi ngờ, sau đó long trọng nói: “Đây là công thức cổ xưa đã thất truyền từ rất lâu. Cậu đã có đóng góp lớn cho cộng đồng y học Trung Quốc!”
“Giáo sư Hách, không đến mức như vậy đâu.” Thẩm Lãng muốn nói, mấy loại công thức cổ xưa này trong đầu anh có cả nghìn cách.
“Có! Đến mức như vậy chứ! Mặc dù giờ có huyết thanh điều trị nọc độc rắn, nhưng thứ như huyết thanh không phải nơi nào cững có, mà công thức này không chỉ có thể trị được độc rắn, còn giúp các chuyện gia y học Trung Quốc nghiên cứu dược lý, có được thêm hai vị thuốc này là điểm vô cùng quan trọng.”
“Được rồi!”
Thẩm Lãng cùng không còn gì để nói, không ngờ y học ngày nay lại phát triền chậm như vậy, trong trí nhớ của anh, đây là công thức thông thường trong những bài giảng của người thầy Triệu Linh Khu.
Thực sự giỏi là công thức trẻ hóa khuôn mặt và kéo dài tuổi thọ.
Một khi hai công thức này được công khai, nó chắc chắn có thể khuất động thế giới.
Giờ cho dù là giáo sư Hách hay bạn học đều rất ấn tượng về Thẩm Lãng.
Mặc dù gần đây danh tiếng của anh ở trường không tốt, bất kể tính cách của anh ra sao, sự hiểu biết về y học cũng khiến người khác kinh ngạc.
Giá sư Hách bắt đầu chú ý đến cậu sinh viên lơ đễnh, định rằng sau này sẽ tiếp xúc nhiều hơn.
Sau giờ học, giáo sư Hách gọi Thẩm Lãng lại, nói vài câu.