-
Chương 97
Trải qua cơn sóng nhỏ Tiết Lam bị bóc account bí mật, sau đó đoàn phim <Chốn triều đường> quay vô cùng thuận lợi.
Dù sao, bao gồm cả đạo diễn thì toàn bộ ekip sản xuất gần như đều là đội ngũ gốc của <Thiên thịnh>, ai nấy kinh nghiệm dày dặn, hợp tác cũng hết sức ăn ý, nhờ vậy thời gian quay rút ngắn không ít.
Mà Tiết Lam cũng ròng rã có mặt tại đoàn trong suốt thời gian quay, mãi tới sau khi sát thanh mới rời đi.
Chẳng qua sau đó cô cũng không rảnh rỗi, vừa rời đoàn <Chốn triều đường> thì loáng cái đã gia nhập một đoàn phim điện ảnh, ngày tháng trôi qua hết sức bận rộn.
Trong thời gian hai năm Thời Chí ra nước ngoài học tập, hai người cứ thế yêu xa. Nếu mấy ngày liên tục anh không có tiết thì sẽ về nước thăm Tiết Lam.
Mà Tiết Lam mỗi khi quay xong một bộ phim cũng sẽ ra nước ngoài ở cùng Thời Chí một thời gian, ngắn thì nửa tháng, dài thì có thể nán lại hơn cả tháng.
Trước đây lúc Thời Chí vừa ra nước ngoài, trên mạng có vài blogger dự đoán rằng hai người yêu xa như vậy e là không vượt quá hai năm. Dù sao yêu xa vẫn luôn khó bền lâu, càng huống chi là ở hai quốc gia khác nhau.
Nhưng thời gian như bóng câu qua cửa. Qua hai năm, hai người không chỉ mãi không truyền ra tin tức chia tay mà thi thoảng có người qua đường tình cờ chụp được hai người, có khi trong nước, có khi là ở nước ngoài.
Giang cư mận nhao nhao, hai người họ trông chẳng giống như đang yêu xa ở hai quốc gia chút nào nhất!
Trong hai năm này, Tiết Lam vẫn làm việc như trước đây, quay phim, tham gia hoạt động thương mại, quay quảng cáo…Trong giới diễn xuất, thời trang lẫn show giải trí đều có một địa vị nhất định, xem như căn bản là đã đứng vững trong giới giải trí.
Mà phía Thời Chí cuối cùng đã hoàn thành xong việc học, hôm nay, sáng sớm anh đã thức dậy, ở trong phòng bếp nhà trọ bận rộn chuẩn bị bữa sáng.
Trong phòng khách nhà trọ có mấy vali to, sau khi anh bày bữa sáng lên bàn ăn thì đẩy cửa phòng ngủ.
Advertisement
Trên giường có một đống nho nhỏ rúc mình trong chăn, Thời Chí bước lên vén một góc chăn, nhẹ giọng gọi: “Tiết Lam, dậy ăn sáng nào, lát nữa còn phải ra sân bay.”
Tiết Lam hừ hừ hai tiếng mới mở đôi mắt kèm nhèm, “Buồn ngủ, dậy không nổi.”
Thời Chí cười khẽ: “Hôm nay không thể ngủ nướng, đừng quên về nước rồi chúng ta vẫn còn chuyện rất quan trọng.”
Dường như nhớ tới gì đó, Tiết Lam “à” một tiếng, sau đó chậm chạp từ trên giường ngồi dậy.
Nhìn dáng vẻ rõ ràng hãy còn chưa tỉnh của cô, Thời Chí cúi người, trực tiếp hôn lên môi cô.
Sau một nụ hôn sâu, Tiết Lam cuối cùng hoàn toàn tỉnh táo.
“Anh làm gì vậy, em còn chưa đánh răng mà.” Tiết Lam lẩm bẩm càu nhàu.
Thời Chí cười nói: “Sợ gì chứ, anh cũng đâu có chê em.”
Tiết Lam trừng anh một cái, kiêu ngạo nói: “Nhưng mà em chê anh.”
Thời Chí bật cười: “Em chê anh điểm nào chứ, anh đã đánh răng rồi.”
Tiết Lam hừ hừ: “Em chê anh râu ria lổm nhổm cọ rát em.”
Thời Chí sửng sốt, bất giác đưa tay lên sờ râu. Sáng thức dậy chưa kịp cạo, thật sự có hơi rát tay.
“Nếu em đã chê anh, vậy….”Thời Chí nói được một nửa thì bỗng dừng lại.
Tiết Lam cảnh giác: “Vậy gì cơ?”
Thời Chí cong môi cười, “Vậy anh phải….cọ em nhiều hơn.”
Dứt lời, Thời Chí liền kéo Tiết Lam qua, muốn dùng cằm cọ sát cô.
Tiết Lam thấy thế liền vội dùng hai tay giữ cằm anh, né người ra sau, “Thời Chí, anh đừng qua đây, cẩn thận, cẩn thận em…”
Thời Chí cười đầy ẩn ý: “Cẩn thận em thế nào?”
Tiết Lam nghiến răng, hung dữ uy hiếp: “Cẩn thận em cắn anh!”
Thời Chí trực tiếp bật cười thành tiếng, rõ ràng chẳng bị uy hiếp tẹo nào.
Tiết Lam tức tối, “Anh đừng có mà không tin, em cắn đau lắm đó!”
Nghe vậy, Thời Chí khẽ gật đầu, nói: “Ừm, rất đau, anh đã sâu sắc trải nghiệm.”
Nói rồi anh còn cố ý nhìn bả vai phải của mình đầy ám chỉ.
“Tối qua mới cắn, nói không chừng vẫn còn dấu răng, có cần nhìn thử không?”
Tiết Lam trước tiên ngẩn người, kế đó liền phản ứng, “Em không thèm nhìn, ai kêu anh tối qua cố tình giày vò em, đáng đời anh!”
Dứt lời, cô còn thẹn quá hóa giận nhéo phần thịt mềm nơi eo anh.
Thời Chí thuận thế tránh người ra sau, một tay khống chế hai tay cô, tay kia cũng cù léc eo cô.
Tiết Lam vốn sợ nhột, cười tới ngả trước ngả sau. Cả căn phòng vang vọng tiếng cười của cô.
Hai người cứ thế ở trên giường nháo động một lúc, Thời Chí thấy cũng được rồi thì liền buông tay, không chọc cô nữa.
“Nên dậy rửa mặt rồi, bằng không thật sự không kịp giờ.” Thời Chí nói.
Tiết Lam “ừm” một tiếng, “Vậy anh cõng em đi.”
Thời Chí khẽ cười đáp: “Được.”
Nói rồi anh liền quay lưng về phía Tiết Lam đang ở trên giường, cô trực tiếp nhảy lên lưng anh, lúc này hai người mới ra khỏi phòng ngủ.
—
Sau khi từ sân bay đi ra, Tiết Lam và Thời Chí đi thẳng vào lối đi cho VIP.
Tới bãi đậu xe của sân bay, sau khi giao hành lý cho Hải ca và Đại Bảo tới đón, hai người liền lên xe.
Lên xe rồi, Thời Chí quay qua hỏi Tiết Lam, “Chuẩn bị xong rồi chứ?”
Tiết Lam vỗ vỗ chiếc túi đeo chéo tùy thân, “Yên tâm đi, sổ hộ khẩu và chứng minh thư của hai chúng ta đều ở đây, chắc chắn không có vấn đề.”
Thời Chí gật đầu, sau đó nói với tài xế ở ghế trước: “Trước khoan về nhà, đến thẳng cục dân chính.”
Hải ca vừa lên xe, đúng lúc nghe được câu này, kinh ngạc nói: “Hai, hai đứa tới cục dân chính làm gì? Không phải là định đi đăng ký kết hôn đó chứ!”
Thời Chí liếc anh ấy một cái, gật đầu: “Ừm, chuyện này trước đó quên nói với anh.”
Hải ca: “……..”
Nghệ sĩ sắp đăng ký kết hôn, nhưng quản lý như anh lại là người biết cuối cùng.
Trông thấy dáng vẻ kinh ngạc của Hải ca, Tiết Lam tưởng bên Thời Chí có điều gì đó không tiện.
Cũng phải, anh vừa về nước, đã hai năm không đóng phim, theo lý mà nói cần ổn định sự nghiệp trước rồi hẵng bàn những chuyện này.
Tiết Lam ngẫm nghĩ, nói: “Chuyện đó, hình như có chút cân nhắc chưa vẹn toàn, hay là chúng ta bàn bạc kỹ hơn?”
Nói tới chuyện hai người về rồi đi đăng ký kết hôn này cũng là chuyện mới đề cập vào tuần trước. Lúc đó hai người video call trò chuyện, Tiết Lam thuận miệng kể trợ lý Trương Giai của cô và bạn trai cô ấy đã đăng ký kết hôn rồi.
Sau đó, không biết nói tới nói lui thế nào, hai người quyết định Thời Chí về nước thì hai người liền đi đăng ký.
Sau đó nữa, hai hôm trước đúng lúc Tiết Lam sát thanh một bộ phim, mang theo hộ khẩu đi tìm Thời Chí, vì vậy mới có chuyện hai người hôm nay xuống may bay liền tức tốc tới cục dân chính.
Thời Chí lặng lẽ nhìn cô, hỏi: “Hối hận rồi?”
Tiết Lam vội nói: “Sao có thể chứ, em cũng không phải nhất thời xúc động, sao lại hối hận được.”
“Nhưng mà….”
Thời Chí nói, “Không có nhưng mà, dù sao sớm muộn gì cũng phải đăng ký, không có khác biệt.”
Hải ca vội nói: “Không sao, không cần bàn bạc lại, hôm nay là ngày tốt, mới rồi anh có hơi ngạc nhiên thôi chứ không hề có gì phiền phức cả!”
“Hơn nữa, hai đứa em đăng ký chứ cũng không phải tổ chức hôn lễ, thật ra cũng không cần chuẩn bị trước gì.”
Lời này của Hải ca cũng là sự thật, nếu như tổ chức hôn lễ sẽ cần phải tính toán rất nhiều, nhưng đăng ký kết hôn thì hết sức đơn giản.
Tiết Lam vừa nghĩ cũng thấy đúng, lúc này mới không nói gì nữa.
Xe băng băng chạy tới trước cửa cục dân chính.
Chỉ có hai người Tiết Lam và Thời Chí xuống xe, nhóm Hải ca ở trong xe đợi, không cho họ vào, dù sao nếu đông người thì ngược lại dễ thu hút sự chú ý.
Hai người đội nón đeo khẩu trang, cứ thế đường đường chính chính tay trong tay tiến vào cục dân chính.
Lúc hai người đi vào, trong cục dân chính không đông, thậm chí còn không cần xếp hàng, trực tiếp đi thẳng tới quầy xử lý thủ tục kết hôn.
Nhân viên làm thủ tục cho họ là một bác gái hơi đứng tuổi, sau khi hai người vào cửa thì tự giác tháo khẩu trang và nón.
Bác gái trông thấy cả hai thì ánh mắt liền sáng lên, Tiết Lam còn tưởng họ bị nhận ra rồi.
Ai ngờ câu tiếp theo bác gái lại nói: “Hai đứa tướng mạo đẹp thật đấy, có câu nói thế nào ấy nhỉ, à, trai tài gái sắc!”
Tiết Lam trước tiên ngẩn người, sau đó cười nói: “Cảm ơn dì ạ, tụi con tới đăng ký kết hôn.”
Bác gái cười ha ha: “Được, kết hôn tốt lắm, với tướng mạo này của hai đứa, con cái sau này của cả hai chắc chắn cũng sẽ rất đẹp.”
“Nào nào nào, mau lấy sổ hộ khẩu và chứng minh thư ra, dì làm thủ tục cho hai đứa.”
Tiết Lam vội đồng ý, lấy đồ từ trong túi đưa qua cho bác gái, bác gái lấy mấy tờ đơn cho hai người điền.
Cứ thế, hai người thuận lợi thực hiện xong chứng nhận kết hôn, mãi tới lúc rời đi cũng không bị nhận ra, quả thực là nằm ngoài dự đoán của họ.
Ra khỏi cửa phòng xử lý thủ tục kết hôn, Tiết Lam tự giễu nói: “Aizzz, xem ra em đã hiểu lầm về độ nổi tiếng của mình rồi.”
Trước đó cô còn từng nghĩ nếu như bị nhân viên nhận ra thì làm sao, ô hô, người ta căn bản không hề nhận ra họ.
Hai người từ cục dân chính đi ra, trực tiếp lên xe.
Sau khi xe lăn bánh, Tiết Lam cầm hai quyển sổ con màu đỏ lên chụp ảnh, chụp tới chụp lui rất nhiều hình.
Ngay từ đầu cô và Thời Chí đã thương lượng với nhau, sau khi đăng ký thì sẽ lên weibo báo với các fan một tiếng, vì vậy, đây là ảnh cô chụp để đăng weibo đấy.
“Thời Chí, anh giúp em cầm vầy nè, chính là góc độ này, em lại chụp một tấm.” Tiết Lam đem hai cuốn sổ chứng nhận kết hôn đưa qua.
Thời Chí nhận lấy, chiếu theo yêu cầu của Tiết Lam cầm chắc, Tiết Lam lại đổi vài góc độ mới chụp được mấy tấm cô khá ưng ý.
“Được rồi, chúng ta dùng tấm này nhé.” Tiết Lam nói.
Thời Chí lướt nhìn, đương nhiên không có ý kiến, “Được.”
Tiết Lam đang chọn ảnh thì ánh mắt bất giác lướt về phía Thời Chí, vừa hay trông thấy anh đem hai cuốn sổ cất vào túi của mình.
Vì vậy, Tiết Lam thuận miệng nói: “Hai cuốn sổ này có một quyển là của em, em tự mình cất được rồi.”
Thời Chí nghe vậy nhưng vẫn không dừng tay, trực tiếp bỏ hai quyển sổ vào trong, “Đều để ở chỗ anh đi, bình thường em cũng không dùng tới.”
Tiết Lam ngớ ra, đây là ý tứ không định đưa cho cô?
Tiết Lam: “Miêu Y Y nói muốn xem thử.”
Vì vậy, thi thoảng vẫn sẽ cần dùng, tỷ như lúc khoe khoang.
Thời Chí chỉ chỉ điện thoại của cô, “Gửi ảnh cho cô ấy xem.”
Tiết Lam: “………”
Anh tính gây sự gì đây?!
Đại Bảo ở hàng trước ngập ngừng một lúc, quay đầu nhìn hai người, hỏi bằng giọng không chắc chắn: “Thời ca, có phải anh tin lời trên mạng nói không có giấy đăng ký kết hôn thì sẽ không dứt khỏi cuộc hôn nhân, đúng không?”
Đại Bảo vừa dứt lời thì bị Thời Chí trừng một cái, hớt hải rụt người về chỗ cũ.
Tiết Lam sửng sốt, nhìn Thời Chí bằng vẻ không tin nổi, “Không phải anh thật sự vì lý do này đấy chứ?”
Thời Chí không nói, nhưng ánh mắt né tránh của anh đã nói rõ tất cả.
Tiết Lam không khỏi bật cười, thật sự thế à, không ngờ Thời Chí cũng có lúc “vô tri” như vậy.
“Thời Chí, anh có ngốc không thế, nếu như ngày nào đó em muốn ly hôn thì làm lại một cái không phải xong rồi à, anh giấu nó đi có tác dụng gì chứ.”
Thời Chí nhìn cô, giọng không cảm xúc: “Đừng nói lời không may mắn như vậy.”
Sẽ không có ngày đó, vĩnh viễn cũng không!
Đối diện với ánh mắt kiên định này của Thời Chí, Tiết Lam gật đầu theo phản xạ, “Ừm, hôm nay là ngày đại hỉ, không nói lời xui xẻo như vậy.”
Thời Chí lúc này mới nhẹ “ừ” một tiếng, nói: “Không phải em muốn đăng weibo sao, giờ đăng đi.”
Tiết Lam nói: “Được, vậy em gửi ảnh cho anh.”
Thời Chí nói: “Không cần, em đăng trước, anh chuyển tiếp weibo của em là được.”
Tiết Lam nghĩ thấy cũng ok, vì vậy sau khi cô cặm cụi soạn một tin thì đăng lên weibo.
Tiết Lam: Tuyên bố! Hôm nay chúng tôi đăng ký kết hôn rồi, hiện tại chính là quan hệ hợp pháp.
Ảnh đi kèm là giấy chứng nhận kết hôn của hai người.
Thời Chí lập tức repost weibo này của Tiết Lam, cùng với một câu: Ừm, vợ chồng hợp pháp.
Dù sao, bao gồm cả đạo diễn thì toàn bộ ekip sản xuất gần như đều là đội ngũ gốc của <Thiên thịnh>, ai nấy kinh nghiệm dày dặn, hợp tác cũng hết sức ăn ý, nhờ vậy thời gian quay rút ngắn không ít.
Mà Tiết Lam cũng ròng rã có mặt tại đoàn trong suốt thời gian quay, mãi tới sau khi sát thanh mới rời đi.
Chẳng qua sau đó cô cũng không rảnh rỗi, vừa rời đoàn <Chốn triều đường> thì loáng cái đã gia nhập một đoàn phim điện ảnh, ngày tháng trôi qua hết sức bận rộn.
Trong thời gian hai năm Thời Chí ra nước ngoài học tập, hai người cứ thế yêu xa. Nếu mấy ngày liên tục anh không có tiết thì sẽ về nước thăm Tiết Lam.
Mà Tiết Lam mỗi khi quay xong một bộ phim cũng sẽ ra nước ngoài ở cùng Thời Chí một thời gian, ngắn thì nửa tháng, dài thì có thể nán lại hơn cả tháng.
Trước đây lúc Thời Chí vừa ra nước ngoài, trên mạng có vài blogger dự đoán rằng hai người yêu xa như vậy e là không vượt quá hai năm. Dù sao yêu xa vẫn luôn khó bền lâu, càng huống chi là ở hai quốc gia khác nhau.
Nhưng thời gian như bóng câu qua cửa. Qua hai năm, hai người không chỉ mãi không truyền ra tin tức chia tay mà thi thoảng có người qua đường tình cờ chụp được hai người, có khi trong nước, có khi là ở nước ngoài.
Giang cư mận nhao nhao, hai người họ trông chẳng giống như đang yêu xa ở hai quốc gia chút nào nhất!
Trong hai năm này, Tiết Lam vẫn làm việc như trước đây, quay phim, tham gia hoạt động thương mại, quay quảng cáo…Trong giới diễn xuất, thời trang lẫn show giải trí đều có một địa vị nhất định, xem như căn bản là đã đứng vững trong giới giải trí.
Mà phía Thời Chí cuối cùng đã hoàn thành xong việc học, hôm nay, sáng sớm anh đã thức dậy, ở trong phòng bếp nhà trọ bận rộn chuẩn bị bữa sáng.
Trong phòng khách nhà trọ có mấy vali to, sau khi anh bày bữa sáng lên bàn ăn thì đẩy cửa phòng ngủ.
Advertisement
Trên giường có một đống nho nhỏ rúc mình trong chăn, Thời Chí bước lên vén một góc chăn, nhẹ giọng gọi: “Tiết Lam, dậy ăn sáng nào, lát nữa còn phải ra sân bay.”
Tiết Lam hừ hừ hai tiếng mới mở đôi mắt kèm nhèm, “Buồn ngủ, dậy không nổi.”
Thời Chí cười khẽ: “Hôm nay không thể ngủ nướng, đừng quên về nước rồi chúng ta vẫn còn chuyện rất quan trọng.”
Dường như nhớ tới gì đó, Tiết Lam “à” một tiếng, sau đó chậm chạp từ trên giường ngồi dậy.
Nhìn dáng vẻ rõ ràng hãy còn chưa tỉnh của cô, Thời Chí cúi người, trực tiếp hôn lên môi cô.
Sau một nụ hôn sâu, Tiết Lam cuối cùng hoàn toàn tỉnh táo.
“Anh làm gì vậy, em còn chưa đánh răng mà.” Tiết Lam lẩm bẩm càu nhàu.
Thời Chí cười nói: “Sợ gì chứ, anh cũng đâu có chê em.”
Tiết Lam trừng anh một cái, kiêu ngạo nói: “Nhưng mà em chê anh.”
Thời Chí bật cười: “Em chê anh điểm nào chứ, anh đã đánh răng rồi.”
Tiết Lam hừ hừ: “Em chê anh râu ria lổm nhổm cọ rát em.”
Thời Chí sửng sốt, bất giác đưa tay lên sờ râu. Sáng thức dậy chưa kịp cạo, thật sự có hơi rát tay.
“Nếu em đã chê anh, vậy….”Thời Chí nói được một nửa thì bỗng dừng lại.
Tiết Lam cảnh giác: “Vậy gì cơ?”
Thời Chí cong môi cười, “Vậy anh phải….cọ em nhiều hơn.”
Dứt lời, Thời Chí liền kéo Tiết Lam qua, muốn dùng cằm cọ sát cô.
Tiết Lam thấy thế liền vội dùng hai tay giữ cằm anh, né người ra sau, “Thời Chí, anh đừng qua đây, cẩn thận, cẩn thận em…”
Thời Chí cười đầy ẩn ý: “Cẩn thận em thế nào?”
Tiết Lam nghiến răng, hung dữ uy hiếp: “Cẩn thận em cắn anh!”
Thời Chí trực tiếp bật cười thành tiếng, rõ ràng chẳng bị uy hiếp tẹo nào.
Tiết Lam tức tối, “Anh đừng có mà không tin, em cắn đau lắm đó!”
Nghe vậy, Thời Chí khẽ gật đầu, nói: “Ừm, rất đau, anh đã sâu sắc trải nghiệm.”
Nói rồi anh còn cố ý nhìn bả vai phải của mình đầy ám chỉ.
“Tối qua mới cắn, nói không chừng vẫn còn dấu răng, có cần nhìn thử không?”
Tiết Lam trước tiên ngẩn người, kế đó liền phản ứng, “Em không thèm nhìn, ai kêu anh tối qua cố tình giày vò em, đáng đời anh!”
Dứt lời, cô còn thẹn quá hóa giận nhéo phần thịt mềm nơi eo anh.
Thời Chí thuận thế tránh người ra sau, một tay khống chế hai tay cô, tay kia cũng cù léc eo cô.
Tiết Lam vốn sợ nhột, cười tới ngả trước ngả sau. Cả căn phòng vang vọng tiếng cười của cô.
Hai người cứ thế ở trên giường nháo động một lúc, Thời Chí thấy cũng được rồi thì liền buông tay, không chọc cô nữa.
“Nên dậy rửa mặt rồi, bằng không thật sự không kịp giờ.” Thời Chí nói.
Tiết Lam “ừm” một tiếng, “Vậy anh cõng em đi.”
Thời Chí khẽ cười đáp: “Được.”
Nói rồi anh liền quay lưng về phía Tiết Lam đang ở trên giường, cô trực tiếp nhảy lên lưng anh, lúc này hai người mới ra khỏi phòng ngủ.
—
Sau khi từ sân bay đi ra, Tiết Lam và Thời Chí đi thẳng vào lối đi cho VIP.
Tới bãi đậu xe của sân bay, sau khi giao hành lý cho Hải ca và Đại Bảo tới đón, hai người liền lên xe.
Lên xe rồi, Thời Chí quay qua hỏi Tiết Lam, “Chuẩn bị xong rồi chứ?”
Tiết Lam vỗ vỗ chiếc túi đeo chéo tùy thân, “Yên tâm đi, sổ hộ khẩu và chứng minh thư của hai chúng ta đều ở đây, chắc chắn không có vấn đề.”
Thời Chí gật đầu, sau đó nói với tài xế ở ghế trước: “Trước khoan về nhà, đến thẳng cục dân chính.”
Hải ca vừa lên xe, đúng lúc nghe được câu này, kinh ngạc nói: “Hai, hai đứa tới cục dân chính làm gì? Không phải là định đi đăng ký kết hôn đó chứ!”
Thời Chí liếc anh ấy một cái, gật đầu: “Ừm, chuyện này trước đó quên nói với anh.”
Hải ca: “……..”
Nghệ sĩ sắp đăng ký kết hôn, nhưng quản lý như anh lại là người biết cuối cùng.
Trông thấy dáng vẻ kinh ngạc của Hải ca, Tiết Lam tưởng bên Thời Chí có điều gì đó không tiện.
Cũng phải, anh vừa về nước, đã hai năm không đóng phim, theo lý mà nói cần ổn định sự nghiệp trước rồi hẵng bàn những chuyện này.
Tiết Lam ngẫm nghĩ, nói: “Chuyện đó, hình như có chút cân nhắc chưa vẹn toàn, hay là chúng ta bàn bạc kỹ hơn?”
Nói tới chuyện hai người về rồi đi đăng ký kết hôn này cũng là chuyện mới đề cập vào tuần trước. Lúc đó hai người video call trò chuyện, Tiết Lam thuận miệng kể trợ lý Trương Giai của cô và bạn trai cô ấy đã đăng ký kết hôn rồi.
Sau đó, không biết nói tới nói lui thế nào, hai người quyết định Thời Chí về nước thì hai người liền đi đăng ký.
Sau đó nữa, hai hôm trước đúng lúc Tiết Lam sát thanh một bộ phim, mang theo hộ khẩu đi tìm Thời Chí, vì vậy mới có chuyện hai người hôm nay xuống may bay liền tức tốc tới cục dân chính.
Thời Chí lặng lẽ nhìn cô, hỏi: “Hối hận rồi?”
Tiết Lam vội nói: “Sao có thể chứ, em cũng không phải nhất thời xúc động, sao lại hối hận được.”
“Nhưng mà….”
Thời Chí nói, “Không có nhưng mà, dù sao sớm muộn gì cũng phải đăng ký, không có khác biệt.”
Hải ca vội nói: “Không sao, không cần bàn bạc lại, hôm nay là ngày tốt, mới rồi anh có hơi ngạc nhiên thôi chứ không hề có gì phiền phức cả!”
“Hơn nữa, hai đứa em đăng ký chứ cũng không phải tổ chức hôn lễ, thật ra cũng không cần chuẩn bị trước gì.”
Lời này của Hải ca cũng là sự thật, nếu như tổ chức hôn lễ sẽ cần phải tính toán rất nhiều, nhưng đăng ký kết hôn thì hết sức đơn giản.
Tiết Lam vừa nghĩ cũng thấy đúng, lúc này mới không nói gì nữa.
Xe băng băng chạy tới trước cửa cục dân chính.
Chỉ có hai người Tiết Lam và Thời Chí xuống xe, nhóm Hải ca ở trong xe đợi, không cho họ vào, dù sao nếu đông người thì ngược lại dễ thu hút sự chú ý.
Hai người đội nón đeo khẩu trang, cứ thế đường đường chính chính tay trong tay tiến vào cục dân chính.
Lúc hai người đi vào, trong cục dân chính không đông, thậm chí còn không cần xếp hàng, trực tiếp đi thẳng tới quầy xử lý thủ tục kết hôn.
Nhân viên làm thủ tục cho họ là một bác gái hơi đứng tuổi, sau khi hai người vào cửa thì tự giác tháo khẩu trang và nón.
Bác gái trông thấy cả hai thì ánh mắt liền sáng lên, Tiết Lam còn tưởng họ bị nhận ra rồi.
Ai ngờ câu tiếp theo bác gái lại nói: “Hai đứa tướng mạo đẹp thật đấy, có câu nói thế nào ấy nhỉ, à, trai tài gái sắc!”
Tiết Lam trước tiên ngẩn người, sau đó cười nói: “Cảm ơn dì ạ, tụi con tới đăng ký kết hôn.”
Bác gái cười ha ha: “Được, kết hôn tốt lắm, với tướng mạo này của hai đứa, con cái sau này của cả hai chắc chắn cũng sẽ rất đẹp.”
“Nào nào nào, mau lấy sổ hộ khẩu và chứng minh thư ra, dì làm thủ tục cho hai đứa.”
Tiết Lam vội đồng ý, lấy đồ từ trong túi đưa qua cho bác gái, bác gái lấy mấy tờ đơn cho hai người điền.
Cứ thế, hai người thuận lợi thực hiện xong chứng nhận kết hôn, mãi tới lúc rời đi cũng không bị nhận ra, quả thực là nằm ngoài dự đoán của họ.
Ra khỏi cửa phòng xử lý thủ tục kết hôn, Tiết Lam tự giễu nói: “Aizzz, xem ra em đã hiểu lầm về độ nổi tiếng của mình rồi.”
Trước đó cô còn từng nghĩ nếu như bị nhân viên nhận ra thì làm sao, ô hô, người ta căn bản không hề nhận ra họ.
Hai người từ cục dân chính đi ra, trực tiếp lên xe.
Sau khi xe lăn bánh, Tiết Lam cầm hai quyển sổ con màu đỏ lên chụp ảnh, chụp tới chụp lui rất nhiều hình.
Ngay từ đầu cô và Thời Chí đã thương lượng với nhau, sau khi đăng ký thì sẽ lên weibo báo với các fan một tiếng, vì vậy, đây là ảnh cô chụp để đăng weibo đấy.
“Thời Chí, anh giúp em cầm vầy nè, chính là góc độ này, em lại chụp một tấm.” Tiết Lam đem hai cuốn sổ chứng nhận kết hôn đưa qua.
Thời Chí nhận lấy, chiếu theo yêu cầu của Tiết Lam cầm chắc, Tiết Lam lại đổi vài góc độ mới chụp được mấy tấm cô khá ưng ý.
“Được rồi, chúng ta dùng tấm này nhé.” Tiết Lam nói.
Thời Chí lướt nhìn, đương nhiên không có ý kiến, “Được.”
Tiết Lam đang chọn ảnh thì ánh mắt bất giác lướt về phía Thời Chí, vừa hay trông thấy anh đem hai cuốn sổ cất vào túi của mình.
Vì vậy, Tiết Lam thuận miệng nói: “Hai cuốn sổ này có một quyển là của em, em tự mình cất được rồi.”
Thời Chí nghe vậy nhưng vẫn không dừng tay, trực tiếp bỏ hai quyển sổ vào trong, “Đều để ở chỗ anh đi, bình thường em cũng không dùng tới.”
Tiết Lam ngớ ra, đây là ý tứ không định đưa cho cô?
Tiết Lam: “Miêu Y Y nói muốn xem thử.”
Vì vậy, thi thoảng vẫn sẽ cần dùng, tỷ như lúc khoe khoang.
Thời Chí chỉ chỉ điện thoại của cô, “Gửi ảnh cho cô ấy xem.”
Tiết Lam: “………”
Anh tính gây sự gì đây?!
Đại Bảo ở hàng trước ngập ngừng một lúc, quay đầu nhìn hai người, hỏi bằng giọng không chắc chắn: “Thời ca, có phải anh tin lời trên mạng nói không có giấy đăng ký kết hôn thì sẽ không dứt khỏi cuộc hôn nhân, đúng không?”
Đại Bảo vừa dứt lời thì bị Thời Chí trừng một cái, hớt hải rụt người về chỗ cũ.
Tiết Lam sửng sốt, nhìn Thời Chí bằng vẻ không tin nổi, “Không phải anh thật sự vì lý do này đấy chứ?”
Thời Chí không nói, nhưng ánh mắt né tránh của anh đã nói rõ tất cả.
Tiết Lam không khỏi bật cười, thật sự thế à, không ngờ Thời Chí cũng có lúc “vô tri” như vậy.
“Thời Chí, anh có ngốc không thế, nếu như ngày nào đó em muốn ly hôn thì làm lại một cái không phải xong rồi à, anh giấu nó đi có tác dụng gì chứ.”
Thời Chí nhìn cô, giọng không cảm xúc: “Đừng nói lời không may mắn như vậy.”
Sẽ không có ngày đó, vĩnh viễn cũng không!
Đối diện với ánh mắt kiên định này của Thời Chí, Tiết Lam gật đầu theo phản xạ, “Ừm, hôm nay là ngày đại hỉ, không nói lời xui xẻo như vậy.”
Thời Chí lúc này mới nhẹ “ừ” một tiếng, nói: “Không phải em muốn đăng weibo sao, giờ đăng đi.”
Tiết Lam nói: “Được, vậy em gửi ảnh cho anh.”
Thời Chí nói: “Không cần, em đăng trước, anh chuyển tiếp weibo của em là được.”
Tiết Lam nghĩ thấy cũng ok, vì vậy sau khi cô cặm cụi soạn một tin thì đăng lên weibo.
Tiết Lam: Tuyên bố! Hôm nay chúng tôi đăng ký kết hôn rồi, hiện tại chính là quan hệ hợp pháp.
Ảnh đi kèm là giấy chứng nhận kết hôn của hai người.
Thời Chí lập tức repost weibo này của Tiết Lam, cùng với một câu: Ừm, vợ chồng hợp pháp.