-
Chương 7
Hôm sau Tiết Lam ôm tâm trạng thấp thỏm tới đoàn phim, cảnh quay đầu tiên cũng coi như thuận lợi, chỉ NG hai lần là qua, đạo diễn Trần còn cười ha ha khen cô hai câu.
Có điều sau đó Tiết Lam cũng không dám lơ là, buổi chiều có cảnh diễn tay đôi giữa cô và Thời Chí. Khả năng diễn xuất của Thời Chí thì khỏi nói rồi, cô sợ mình bị sức bùng nổ của anh áp chế, căn bản không tiếp diễn được, tới lúc đó chắc chắn sẽ lại kéo chân mọi người.
Sau cảnh diễn, Tiết Lam về thẳng phòng nghỉ của đoàn, chuẩn bị mài gươm mài giáo lâm trận lần nữa, nhưng lại đụng phải một người mình không ngờ ngoài cửa.
“Trương Giai, sao em lại tới rồi, không phải nói nhanh nhất cũng phải ngày mai em mới có thể tới được sao?” Tiết Lam ngạc nhiên.
Trương Giai đáp: “Sáng nay em vừa về đến công ty, nghe anh Cao nói chị đã tới đoàn rồi nên em book vé máy bay tới thẳng đây luôn, may mà có sẵn hành lý.”
Tiết Lam hơi bất ngờ: “Sao em không về nghỉ một ngày, phía chị cũng không gấp như vậy.”
Cô nhớ Cao Thông từng nói lần này Trương Giai đi theo một nghệ sĩ của công ty tham gia quay hình chương trình gameshow vận động, cô ấy cứ thế liên tục chạy theo hết mấy ngày, nghĩ thôi cũng biết sẽ rất mệt, lẽ nào cô ấy không cần thư giãn hay sao?
Trương Giai vội xua xua tay, có chút kích động nói: “Không sao ạ, em không mệt, hiện giờ em tinh lực sung mãn, cả người tràn đầy sức lực, đâu cần nghỉ ngơi làm gì.”
Tiết Lam ngẩn ra, nhưng lúc nhìn thấy vẻ hào hứng không hề che đậy trong đôi mắt sáng rực của Trương Giai thì cô đột nhiên tỉnh ngộ, hiểu rồi!
Sao cô lại quên mất chuyện này được chứ. Trương Giai cũng là cp fan của [Thịnh Thời Thiên Hạ], tâm linh tương thông, vội chạy tới hiện trường ship cp.
Có điều, Tiết Lam rất chi không muốn tạt nước lạnh, nhưng hôm nay định sẵn cô ấy sẽ bị thất vọng rồi. Một người trong cp cô ấy ship không có trong đoàn, đoán chừng nhanh nhất thì cũng phải ngày mai mới có thể quay lại, cho nên cô ấy hấp tấp tới đây thì cũng định sẵn là phải tay trắng.
“Đúng rồi, anh Cao bảo em nói với chị, anh ấy đang bận rộn lôi kéo tài nguyên cho chị ở công ty nên tạm thời không qua đây được, nói chị có bất cứ chuyện gì thì nhất định phải liên lạc với anh ấy.” Trương Giai nói.
Lôi kéo tài nguyên cho cô? Phía công ty không phải muốn bỏ rơi cô sao, Cao Thông chắc chắn không xôi hỏng bỏng không đấy chứ?
Trước đây lúc chính chủ tới công ty, Tiết Lam rảnh rỗi lượn lờ khắp nơi, đúng lúc lượn tới văn phòng của sếp bọn họ. Cô chính tai nghe thấy sếp và tổng quản lý nói công ty sau này sẽ không trao tài nguyên cho chính chủ nữa.
Cũng chính là nói, vai trò khách mời trợ diễn trong chương trình tuyển chọn lần trước là tài nguyên cuối cùng mà công ty cho cô.
Chẳng qua chuyện này nói ra thì Tiết Lam cũng có thể hiểu được. Công ty coi như cũng tận tình tận nghĩa rồi, chủ yếu là vì chính chủ quậy quá.
Trước đây công ty từng rõ ràng năm lần bảy lượt không cho cô ấy tiếp tục đeo bám tung scandal, nhưng cô ấy cứ nhất nhất bị “quỷ” mê hoặc tâm trí, lần trước vậy mà còn muốn dính với nam nghệ sĩ đang nổi của công ty họ, khiến quản lý của vị nam nghệ sĩ đó suýt nữa thì đánh nhau với Cao Thông ngay tại công ty.
Công ty quản lý cũng đâu phải làm từ thiện, nghệ sĩ không có giá trị thương mại đương nhiên sẽ bị bỏ rơi, nếu không Trương Giai là trợ lý của chính chủ, nói điều đi là điều đi như vậy à.
Có điều Tiết Lam không để ý những chuyện này. Đã bị bôi đen thùi rồi, rút khỏi showbiz ngược lại là một lựa chọn tốt. Về phần sau khi giải nghệ làm gì tới lúc đó hẵng tính, tóm lại sẽ không chết đói.
Đoán chừng việc này cũng là vì Cao Thông không từ bỏ cô ấy mà, bỏ đi, cứ để anh ấy lăn lộn cho đã, đụng phải vách tường rồi thì sẽ nguội lòng thôi.
—
Hiện trường quay chụp quảng cáo sản phẩm cao cấp nào đó, Thịnh Lâm vừa mới chụp ảnh xong đã được nhân viên dẫn tới phòng trang điểm bên cạnh nghỉ ngơi.
Linh tỷ vì để cậu sau đó có thể an tâm ở lại đoàn quay phim nên sắp xếp hết mấy thương vụ cùng với nhau trong lần này, thế nên hai ngày qua Thịnh Lâm gần như quay như con thoi, mãi tới bây giờ mới coi như có cơ hội xả hơi.
Sau khi nhân viên đi rồi, một mình Thịnh Lâm ngồi trên sofa, nghĩ nghĩ vẫn có chút không an tâm về Tiết Lam, cậu lấy điện thoại ra chuẩn bị tìm Tiểu Bạch hỏi thăm.
Nhưng vừa mới nhảy ra phương thức liên lạc của Tiểu Bạch thì cửa phòng hóa trang đột nhiên bị đẩy ra từ bên ngoài.
Căn phòng này chia thành hai gian trong và ngoài, Thịnh Lâm ở gian bên trong, mà người vừa mới đi vào rõ ràng không có ý định vào gian trong, vẫn luôn ở gian ngoài.
Người ở ngoài đã bắt đầu hàn huyên, Thịnh Lâm cũng chỉ có thể làm như không biết. Cậu không có tật nghe lỏm người khác nói chuyện, đang chuẩn bị đeo tai nghe thì bỗng nghe thấy người bên ngoài hình như nhắc tới tên “Tiết Lam”, cậu bất giác bỏ tai nghe xuống.
Nếu như Tiết Lam ở đây, chắc chắn sẽ rên lên “xúi quẩy”, bởi vì hai người bên ngoài chẳng phải ai khác, chính là tên bạn trai cũ cặn bã Lý Gia Dương của chính chủ và quản lý của anh ta.
Khéo làm sao, Lý Gia Dương cũng là một trong những người phát ngôn của nhãn hiệu này. Chẳng qua Thịnh Lâm là người phát ngôn tất cả các dòng sản phẩm của nhãn hàng, còn anh ta chỉ là đại diện của một dòng trong đó.
Lý Gia Dương đi lên từ phim thần tượng. Bộ phim anh ta đóng đầu tiên là hợp tác với chính chủ, đó cũng là bộ đầu tiên khi chính chủ gia nhập vào showbiz.
Chẳng qua chỉ vì khi đó chính chủ là người mới được công ty nâng đỡ hết mình, nhờ vào nhan sắc vượt trội mà giành được vai nữ chính của bộ phim thần tượng thanh xuân đó để debut, mà Lý Gia Dương khi ấy còn không phải nam thứ, chỉ là một nhân vật mờ nhạt, hai người cũng chính vào lúc đó biết nhau.
Sau này Lý Gia Dương bắt đầu theo đuổi chính chủ dữ dội, chính chủ rất nhanh liền rơi vào tay giặc, kế đó hai người liền âm thầm yêu đương.
Chính chủ là người lụy tình, đối với Lý Gia Dương có thể nói là bảo sao nghe vậy, trong thời gian đó cũng giới thiệu cho anh ta không ít tài nguyên. Mấy năm qua, anh ta ngày càng phát triển tốt, mà chính chủ sở dĩ hiện giờ toàn anti, cũng không tránh khỏi có liên quan tới Lý Gia Dương.
Lý Gia Dương trước mắt cũng chỉ là nghệ sĩ tuyến hai, lần này có thể lấy được phát ngôn của một dòng sản phẩm cao cấp này vẫn là nhờ vào bạn gái vừa mới công khai của anh ta – Khổng Linh Nhi.
Nghe nói gia thế Khổng Linh Nhi rất tốt, tài nguyên này là cô ấy nhờ vào quan hệ trong nhà giành lấy cho anh ta. Nói cho cùng, chính là một tên bám váy mà thôi, đây cũng là điểm mà Tiết Lam không ưa anh ta nhất.
“Phía Tiết Lam thế nào rồi, anh để mắt chặt một chút giúp tôi, đừng để cô ta ra ngoài ăn nói bậy bạ, bằng không bên Linh Nhi tôi không cách nào giải thích.” Lý Gia Dương tiện tay châm điếu thuốc. Anh ta không biết gian trong có người, lời nói vì vậy cũng không chút kiêng dè.
Quản lý của anh ta Trương Chí cũng chẳng phải người tốt lành gì, trực tiếp đồng ý: “Yên tâm đi, tôi có hỏi thăm rồi, không nghe nói đoàn đội bọn họ có động tĩnh gì cả.”
“Có điều, cho dù bọn họ thật sự muốn dấy lên sự việc gì đi nữa thì cũng chẳng có quái gì phải sợ. Tên tuổi Tiết Lam hiện giờ tệ hại từ trên xuống dưới, cho dù cô ta có nói gì thì ai thèm tin, fan cũng sẽ cho rằng cô ta đang đu bám cậu thôi, tới lúc đó nói không chừng chúng ta còn có thể thổi lên một làn sóng nhiệt độ.” Trương Chí lại nói.
Không biết Lý Gia Dương nghĩ đến chuyện gì, khóe miệng nhếch lên nụ cười khinh miệt, “Cũng đúng, công ty bọn họ sắp bỏ rơi cô ta rồi, bằng sức cô ta cũng chẳng tạo ra được sóng to gió lớn gì.”
Trương Chí nói: “Có điều tôi vẫn rất khâm phục cậu đấy. Cừ thật, năm đó tôi cũng không ngờ được cậu có thể dễ dàng cua được Tiết Lam như vậy, hơn nữa mấy năm nay cô ta còn bị cậu nắm chặt trong tay, chậc chậc chậc, đối với cậu phải gọi là bảo gì nghe đó.”
Trên mặt Lý Gia Dương toát lên vẻ đắc ý, khinh bỉ nói: “Cô ta ấy à, thực ra rất dễ dụ, tôi nói gì cô ta cũng tin, tôi bảo cô ta tìm người để đeo bám tạo tin đồn, nói như vậy sẽ có thể nhanh chóng nổi tiếng, cô ta liền tin, sau đó khắp nơi tìm người cọ nhiệt. Người ngu cỡ đó cũng chẳng chút bỏ bẽ.”
Công ty Tiết Lam trực thuộc là công ty quản lý lão làng trong showbiz, bất luận là phương diện tài nguyên hay quan hệ đương nhiên sẽ không giống như công ty quản lý con con của Lý Gia Dương. Cộng thêm khi ấy Tiết Lam là người mới được công ty hết lòng nâng đỡ, Lý Gia Dương cũng thu được không ít lợi lộc từ đó.
Có điều người trong công ty Tiết Lam cũng không phải kẻ ngốc, một hai lần còn cho qua, đời nào luôn luôn để anh ta được hưởng lợi, vì vậy sau đó anh ta âm thầm hợp tác với đoàn đội của Lâm Viện – đối thủ vào công ty cùng lúc của Tiết Lam.
Anh ta xúi giục chính chủ đeo bám tạo scandal, không ngừng bôi đen khiến tiếng xấu của chính chủ lan rộng, đổi lại, đội ngũ của Lâm Viện sẽ giới thiệu tài nguyên cho anh ta.
Lần này cũng vì anh ta nghe nói Tiết Lam bị công ty bỏ rơi nên mới triệt để vứt bỏ cô. Nếu đã không còn giá trị lợi dụng, vậy anh ta chẳng có lý gì lãng phí thời gian với một kẻ ngu chẳng chút tác dụng.
Trương Chí “chậc chậc” hai tiếng, vẻ mặt bỉ ổi, “Chẳng qua, trước không nói mấy cái khác, với gương mặt và vóc dáng kia của Tiết Lam, cậu thật sự nỡ đá à?”
Nghe tới đây bàn tay đang kẹp điếu thuốc của Lý Gia Dương thoáng cứng lại, đáy mắt chợt lóe lên vẻ âm hiểm.
Anh ta cũng không biết Tiết Lam là đồ cổ hủ của thời đại nào, nói cái gì mà trước khi kết hôn không thể LÊN.GIƯỜNG, sống chết cũng không cho anh ta đụng vào, nhắc tới chuyện này anh ta thật sự tức sắp chết mà.
Lý Gia Dương phản bác: “Có gì mà không nỡ chứ, cô ta cũng chỉ là dĩ vãng mà thôi, thời gian lâu như vậy sớm đã chơi chán rồi.”
Không biết nghĩ tới chuyện gì, Lý Gia Dương lại phơi phới tự đắc: “Dù sao tôi đá cô ta cũng không phải một hai lần, có lần nào không phải chỉ cần ngoắc ngoắc ngón tay thì cô ta lại giống như chó pug chạy về, sau đó cùng lắm thì tôi lại…”
Nghe tới đây, Thịnh Lâm cũng đã không nghe nổi nữa, “RẦM” một tiếng đạp cửa gian trong, hai tay siết chặt thành đấm, trong mắt bùng lên ngọn lửa, đi thẳng ra ngoài.
Sau khi Lý Gia Dương và Trương Chí nhìn thấy Thịnh Lâm thì đều nghệch ra. Dù thế nào bọn họ cũng không ngờ trong này vậy mà còn có người khác, nhớ tới nội dung trò chuyện vừa rồi, cả hai không khỏi bắt đầu có chút hoảng.
Trương Chí đi tới trước hai bước, thái độ cực kỳ niềm nở, “Thịnh lão sư, ngại quá, làm phiền anh nghỉ ngơi rồi, chúng tôi đây là…”
Thịnh Lâm cũng không thèm nhìn Trương Chí lấy một cái, trực tiếp ngang qua anh ta, đi tới trước mặt Lý Gia Dương, không nói hai lời đã đấm cho anh ta một cú lăn quay.
Lý Gia Dương không chút phòng bị, trực tiếp bị đánh ngã nhào xuống đất. Hai mắt Thịnh Lâm đỏ quạch, rõ ràng không định bỏ qua, túm lấy cổ áo anh ta, nắm đấm lần nữa giáng xuống…
—
Đoàn phim, buổi chiều.
Tiết Lam rất nhanh đã quay xong phân cảnh tay đôi với Thời Chí, cũng không hề xuất hiện tình huống cô bị áp chế tới mức tiếp diễn không nổi. Ngược lại dưới sự dẫn dắt diễn xuất tỉ mỉ của anh, cô nhập vai rất nhanh, tiến độ quay phải nói là cực kỳ thuận lợi, gần như một lần là qua.
Đạo diễn Trần cười tới không khép được miệng. Cảnh cuối cùng của hai người vừa quay xong, ông liền từ sau monitor đi tới, vỗ vai Thời Chí khen ngợi một tràng, Tiết Lam tiện thể cũng được ké mấy câu khích lệ.
Cuối cùng Thời Chí được thả đi, nhưng Tiết Lam lại bị đạo diễn Trần giữ lại, nói cần quay bổ sung một cảnh.
Quay bổ sung cũng rất nhanh, đạo diễn Trần mau chóng hô “Cut”, Tiết Lam mới từ trong hiện trường dàn dựng bước ra thì đã bất ngờ nhìn thấy Thịnh Lâm đang xăm xăm đi về phía bọn họ.
Ể, thằng nhóc này sao lại về đây rồi? Hơn nữa nhìn dáng vẻ hình như còn lai giả bất thiện.
Trông thấy Thịnh Lâm, đạo diễn Trần cũng có chút bất ngờ: “Không phải cậu nói ngày mai mới có thể quay lại à?”
Thịnh Lâm gật đầu với đạo diễn Trần, đáp: “Có chút chuyện nên vội qua ạ.”
Nói rồi, cậu quay đầu hung dữ trừng Tiết Lam.
Tiết Lam: “……..”
Vô duyên vô cớ bị trừng mắt, Tiết Lam vẻ mặt vô tội, cô sao lại chọc tới thằng nhóc thúi này chứ.
Sau khi hai người chào đạo diễn Trần, Tiết Lam liền bị Thịnh Lâm dẫn đi.
Tiết Lam vừa đi vừa nhịn không được làu bàu: “Nổi nóng cỡ này là ai lại chọc gì em à, không phải chị nói chứ, cái tính nóng nảy này của em cũng nên thay đổi đi…”
Thịnh Lâm đột nhiên quay đầu, “Câm miệng!”
Đệch! Cô nhỏ nhẹ thì thằng nhóc thúi này liền muốn lật trời à, xem ra tới lúc phải dạy nó đạo lý cái gì gọi là “trưởng tỷ như mẹ” rồi.
Nhưng Tiết Lam vừa định hành động thì Thịnh Lâm lại đột nhiên cất lời: “Tiết Lam, you nói thật cho tôi biết, có phải you với Lý Gia Dương từng yêu nhau?”
Tiết Lam sửng sốt: “Sao em lại biết? Chuyện này, không phải em chạm trán anh ta rồi chứ?”
“Là tôi đang hỏi you,” Thịnh Lâm nghiến răng, “Hai người bên nhau bao lâu rồi?”
Mặc dù người cùng tên khốn Lý Gia Dương yêu đương nhăng nhít là chính chủ, giấu giếm người nhà cũng là chính chủ, nhưng không biết vì sao Tiết Lam lại bất giác cảm thấy có chút đuối lý, cũng không dám chọc điên Thịnh Lâm đang nén giận, chỉ có thể hỏi gì đáp nấy.
“Chuyện đó, cộng trước thêm sau chắc ba năm.” Tiết Lam líu ríu trả lời.
“Ba năm!” Thịnh Lâm trực tiếp gào lên, chợt giận đến bật cười, nghiến răng nghiến lợi nói: “Giỏi, giỏi lắm, Tiết Lam you thật sự giỏi lắm. Sao tôi lại không phát hiện you còn có tiềm chất làm đặc vụ nhỉ, che giấu thật sự kín kẽ ghê nhỉ.”
Tiết Lam chẳng dám thở mạnh, chỉ có thể rụt cổ cun cút đứng cạnh.
Thịnh Lâm thấy dáng vẻ cô như vậy thì giận mà không chỗ trút, lại không thể thật sự động thủ, chỉ có thể hung dữ trừng cô.
Thấy cứ căng thẳng như vậy cũng không phải cách, Tiết Lam chỉ có thể ngượng ngùng nói: “Chuyện đó, em trước đừng kích động, dù sao cũng nghe chị giải thích đã…”
“Giải thích cái gì?! Giải thích you bị người ta đá à!” Thịnh Lâm một bụng lửa giận phừng phừng nhịn không được, cậu nghĩ rồi nghĩ, “RẦM” một cước, đá tung cửa phòng bên cạnh.
Kế đó, cùng với tiếng ken két, Thời Chí bỗng xuất hiện trong tầm mắt hai người, mà khi ấy, quản lý của Thịnh Lâm – Linh tỷ cũng đúng lúc chạy tới.
Tiết Lam nhìn Linh tỷ rồi lại quay qua nhìn Thời Chí trong phòng, biểu cảm trên mặt dần dần rạn nứt. Cô xấu hổ đến độ ngón chân hận không thể đào ra cả khu Disneyland ngay tại chỗ!
Cmn, đây là hiện trường chết tiệt gì vậy, biết giấu mặt vào đâu đây!
Có điều sau đó Tiết Lam cũng không dám lơ là, buổi chiều có cảnh diễn tay đôi giữa cô và Thời Chí. Khả năng diễn xuất của Thời Chí thì khỏi nói rồi, cô sợ mình bị sức bùng nổ của anh áp chế, căn bản không tiếp diễn được, tới lúc đó chắc chắn sẽ lại kéo chân mọi người.
Sau cảnh diễn, Tiết Lam về thẳng phòng nghỉ của đoàn, chuẩn bị mài gươm mài giáo lâm trận lần nữa, nhưng lại đụng phải một người mình không ngờ ngoài cửa.
“Trương Giai, sao em lại tới rồi, không phải nói nhanh nhất cũng phải ngày mai em mới có thể tới được sao?” Tiết Lam ngạc nhiên.
Trương Giai đáp: “Sáng nay em vừa về đến công ty, nghe anh Cao nói chị đã tới đoàn rồi nên em book vé máy bay tới thẳng đây luôn, may mà có sẵn hành lý.”
Tiết Lam hơi bất ngờ: “Sao em không về nghỉ một ngày, phía chị cũng không gấp như vậy.”
Cô nhớ Cao Thông từng nói lần này Trương Giai đi theo một nghệ sĩ của công ty tham gia quay hình chương trình gameshow vận động, cô ấy cứ thế liên tục chạy theo hết mấy ngày, nghĩ thôi cũng biết sẽ rất mệt, lẽ nào cô ấy không cần thư giãn hay sao?
Trương Giai vội xua xua tay, có chút kích động nói: “Không sao ạ, em không mệt, hiện giờ em tinh lực sung mãn, cả người tràn đầy sức lực, đâu cần nghỉ ngơi làm gì.”
Tiết Lam ngẩn ra, nhưng lúc nhìn thấy vẻ hào hứng không hề che đậy trong đôi mắt sáng rực của Trương Giai thì cô đột nhiên tỉnh ngộ, hiểu rồi!
Sao cô lại quên mất chuyện này được chứ. Trương Giai cũng là cp fan của [Thịnh Thời Thiên Hạ], tâm linh tương thông, vội chạy tới hiện trường ship cp.
Có điều, Tiết Lam rất chi không muốn tạt nước lạnh, nhưng hôm nay định sẵn cô ấy sẽ bị thất vọng rồi. Một người trong cp cô ấy ship không có trong đoàn, đoán chừng nhanh nhất thì cũng phải ngày mai mới có thể quay lại, cho nên cô ấy hấp tấp tới đây thì cũng định sẵn là phải tay trắng.
“Đúng rồi, anh Cao bảo em nói với chị, anh ấy đang bận rộn lôi kéo tài nguyên cho chị ở công ty nên tạm thời không qua đây được, nói chị có bất cứ chuyện gì thì nhất định phải liên lạc với anh ấy.” Trương Giai nói.
Lôi kéo tài nguyên cho cô? Phía công ty không phải muốn bỏ rơi cô sao, Cao Thông chắc chắn không xôi hỏng bỏng không đấy chứ?
Trước đây lúc chính chủ tới công ty, Tiết Lam rảnh rỗi lượn lờ khắp nơi, đúng lúc lượn tới văn phòng của sếp bọn họ. Cô chính tai nghe thấy sếp và tổng quản lý nói công ty sau này sẽ không trao tài nguyên cho chính chủ nữa.
Cũng chính là nói, vai trò khách mời trợ diễn trong chương trình tuyển chọn lần trước là tài nguyên cuối cùng mà công ty cho cô.
Chẳng qua chuyện này nói ra thì Tiết Lam cũng có thể hiểu được. Công ty coi như cũng tận tình tận nghĩa rồi, chủ yếu là vì chính chủ quậy quá.
Trước đây công ty từng rõ ràng năm lần bảy lượt không cho cô ấy tiếp tục đeo bám tung scandal, nhưng cô ấy cứ nhất nhất bị “quỷ” mê hoặc tâm trí, lần trước vậy mà còn muốn dính với nam nghệ sĩ đang nổi của công ty họ, khiến quản lý của vị nam nghệ sĩ đó suýt nữa thì đánh nhau với Cao Thông ngay tại công ty.
Công ty quản lý cũng đâu phải làm từ thiện, nghệ sĩ không có giá trị thương mại đương nhiên sẽ bị bỏ rơi, nếu không Trương Giai là trợ lý của chính chủ, nói điều đi là điều đi như vậy à.
Có điều Tiết Lam không để ý những chuyện này. Đã bị bôi đen thùi rồi, rút khỏi showbiz ngược lại là một lựa chọn tốt. Về phần sau khi giải nghệ làm gì tới lúc đó hẵng tính, tóm lại sẽ không chết đói.
Đoán chừng việc này cũng là vì Cao Thông không từ bỏ cô ấy mà, bỏ đi, cứ để anh ấy lăn lộn cho đã, đụng phải vách tường rồi thì sẽ nguội lòng thôi.
—
Hiện trường quay chụp quảng cáo sản phẩm cao cấp nào đó, Thịnh Lâm vừa mới chụp ảnh xong đã được nhân viên dẫn tới phòng trang điểm bên cạnh nghỉ ngơi.
Linh tỷ vì để cậu sau đó có thể an tâm ở lại đoàn quay phim nên sắp xếp hết mấy thương vụ cùng với nhau trong lần này, thế nên hai ngày qua Thịnh Lâm gần như quay như con thoi, mãi tới bây giờ mới coi như có cơ hội xả hơi.
Sau khi nhân viên đi rồi, một mình Thịnh Lâm ngồi trên sofa, nghĩ nghĩ vẫn có chút không an tâm về Tiết Lam, cậu lấy điện thoại ra chuẩn bị tìm Tiểu Bạch hỏi thăm.
Nhưng vừa mới nhảy ra phương thức liên lạc của Tiểu Bạch thì cửa phòng hóa trang đột nhiên bị đẩy ra từ bên ngoài.
Căn phòng này chia thành hai gian trong và ngoài, Thịnh Lâm ở gian bên trong, mà người vừa mới đi vào rõ ràng không có ý định vào gian trong, vẫn luôn ở gian ngoài.
Người ở ngoài đã bắt đầu hàn huyên, Thịnh Lâm cũng chỉ có thể làm như không biết. Cậu không có tật nghe lỏm người khác nói chuyện, đang chuẩn bị đeo tai nghe thì bỗng nghe thấy người bên ngoài hình như nhắc tới tên “Tiết Lam”, cậu bất giác bỏ tai nghe xuống.
Nếu như Tiết Lam ở đây, chắc chắn sẽ rên lên “xúi quẩy”, bởi vì hai người bên ngoài chẳng phải ai khác, chính là tên bạn trai cũ cặn bã Lý Gia Dương của chính chủ và quản lý của anh ta.
Khéo làm sao, Lý Gia Dương cũng là một trong những người phát ngôn của nhãn hiệu này. Chẳng qua Thịnh Lâm là người phát ngôn tất cả các dòng sản phẩm của nhãn hàng, còn anh ta chỉ là đại diện của một dòng trong đó.
Lý Gia Dương đi lên từ phim thần tượng. Bộ phim anh ta đóng đầu tiên là hợp tác với chính chủ, đó cũng là bộ đầu tiên khi chính chủ gia nhập vào showbiz.
Chẳng qua chỉ vì khi đó chính chủ là người mới được công ty nâng đỡ hết mình, nhờ vào nhan sắc vượt trội mà giành được vai nữ chính của bộ phim thần tượng thanh xuân đó để debut, mà Lý Gia Dương khi ấy còn không phải nam thứ, chỉ là một nhân vật mờ nhạt, hai người cũng chính vào lúc đó biết nhau.
Sau này Lý Gia Dương bắt đầu theo đuổi chính chủ dữ dội, chính chủ rất nhanh liền rơi vào tay giặc, kế đó hai người liền âm thầm yêu đương.
Chính chủ là người lụy tình, đối với Lý Gia Dương có thể nói là bảo sao nghe vậy, trong thời gian đó cũng giới thiệu cho anh ta không ít tài nguyên. Mấy năm qua, anh ta ngày càng phát triển tốt, mà chính chủ sở dĩ hiện giờ toàn anti, cũng không tránh khỏi có liên quan tới Lý Gia Dương.
Lý Gia Dương trước mắt cũng chỉ là nghệ sĩ tuyến hai, lần này có thể lấy được phát ngôn của một dòng sản phẩm cao cấp này vẫn là nhờ vào bạn gái vừa mới công khai của anh ta – Khổng Linh Nhi.
Nghe nói gia thế Khổng Linh Nhi rất tốt, tài nguyên này là cô ấy nhờ vào quan hệ trong nhà giành lấy cho anh ta. Nói cho cùng, chính là một tên bám váy mà thôi, đây cũng là điểm mà Tiết Lam không ưa anh ta nhất.
“Phía Tiết Lam thế nào rồi, anh để mắt chặt một chút giúp tôi, đừng để cô ta ra ngoài ăn nói bậy bạ, bằng không bên Linh Nhi tôi không cách nào giải thích.” Lý Gia Dương tiện tay châm điếu thuốc. Anh ta không biết gian trong có người, lời nói vì vậy cũng không chút kiêng dè.
Quản lý của anh ta Trương Chí cũng chẳng phải người tốt lành gì, trực tiếp đồng ý: “Yên tâm đi, tôi có hỏi thăm rồi, không nghe nói đoàn đội bọn họ có động tĩnh gì cả.”
“Có điều, cho dù bọn họ thật sự muốn dấy lên sự việc gì đi nữa thì cũng chẳng có quái gì phải sợ. Tên tuổi Tiết Lam hiện giờ tệ hại từ trên xuống dưới, cho dù cô ta có nói gì thì ai thèm tin, fan cũng sẽ cho rằng cô ta đang đu bám cậu thôi, tới lúc đó nói không chừng chúng ta còn có thể thổi lên một làn sóng nhiệt độ.” Trương Chí lại nói.
Không biết Lý Gia Dương nghĩ đến chuyện gì, khóe miệng nhếch lên nụ cười khinh miệt, “Cũng đúng, công ty bọn họ sắp bỏ rơi cô ta rồi, bằng sức cô ta cũng chẳng tạo ra được sóng to gió lớn gì.”
Trương Chí nói: “Có điều tôi vẫn rất khâm phục cậu đấy. Cừ thật, năm đó tôi cũng không ngờ được cậu có thể dễ dàng cua được Tiết Lam như vậy, hơn nữa mấy năm nay cô ta còn bị cậu nắm chặt trong tay, chậc chậc chậc, đối với cậu phải gọi là bảo gì nghe đó.”
Trên mặt Lý Gia Dương toát lên vẻ đắc ý, khinh bỉ nói: “Cô ta ấy à, thực ra rất dễ dụ, tôi nói gì cô ta cũng tin, tôi bảo cô ta tìm người để đeo bám tạo tin đồn, nói như vậy sẽ có thể nhanh chóng nổi tiếng, cô ta liền tin, sau đó khắp nơi tìm người cọ nhiệt. Người ngu cỡ đó cũng chẳng chút bỏ bẽ.”
Công ty Tiết Lam trực thuộc là công ty quản lý lão làng trong showbiz, bất luận là phương diện tài nguyên hay quan hệ đương nhiên sẽ không giống như công ty quản lý con con của Lý Gia Dương. Cộng thêm khi ấy Tiết Lam là người mới được công ty hết lòng nâng đỡ, Lý Gia Dương cũng thu được không ít lợi lộc từ đó.
Có điều người trong công ty Tiết Lam cũng không phải kẻ ngốc, một hai lần còn cho qua, đời nào luôn luôn để anh ta được hưởng lợi, vì vậy sau đó anh ta âm thầm hợp tác với đoàn đội của Lâm Viện – đối thủ vào công ty cùng lúc của Tiết Lam.
Anh ta xúi giục chính chủ đeo bám tạo scandal, không ngừng bôi đen khiến tiếng xấu của chính chủ lan rộng, đổi lại, đội ngũ của Lâm Viện sẽ giới thiệu tài nguyên cho anh ta.
Lần này cũng vì anh ta nghe nói Tiết Lam bị công ty bỏ rơi nên mới triệt để vứt bỏ cô. Nếu đã không còn giá trị lợi dụng, vậy anh ta chẳng có lý gì lãng phí thời gian với một kẻ ngu chẳng chút tác dụng.
Trương Chí “chậc chậc” hai tiếng, vẻ mặt bỉ ổi, “Chẳng qua, trước không nói mấy cái khác, với gương mặt và vóc dáng kia của Tiết Lam, cậu thật sự nỡ đá à?”
Nghe tới đây bàn tay đang kẹp điếu thuốc của Lý Gia Dương thoáng cứng lại, đáy mắt chợt lóe lên vẻ âm hiểm.
Anh ta cũng không biết Tiết Lam là đồ cổ hủ của thời đại nào, nói cái gì mà trước khi kết hôn không thể LÊN.GIƯỜNG, sống chết cũng không cho anh ta đụng vào, nhắc tới chuyện này anh ta thật sự tức sắp chết mà.
Lý Gia Dương phản bác: “Có gì mà không nỡ chứ, cô ta cũng chỉ là dĩ vãng mà thôi, thời gian lâu như vậy sớm đã chơi chán rồi.”
Không biết nghĩ tới chuyện gì, Lý Gia Dương lại phơi phới tự đắc: “Dù sao tôi đá cô ta cũng không phải một hai lần, có lần nào không phải chỉ cần ngoắc ngoắc ngón tay thì cô ta lại giống như chó pug chạy về, sau đó cùng lắm thì tôi lại…”
Nghe tới đây, Thịnh Lâm cũng đã không nghe nổi nữa, “RẦM” một tiếng đạp cửa gian trong, hai tay siết chặt thành đấm, trong mắt bùng lên ngọn lửa, đi thẳng ra ngoài.
Sau khi Lý Gia Dương và Trương Chí nhìn thấy Thịnh Lâm thì đều nghệch ra. Dù thế nào bọn họ cũng không ngờ trong này vậy mà còn có người khác, nhớ tới nội dung trò chuyện vừa rồi, cả hai không khỏi bắt đầu có chút hoảng.
Trương Chí đi tới trước hai bước, thái độ cực kỳ niềm nở, “Thịnh lão sư, ngại quá, làm phiền anh nghỉ ngơi rồi, chúng tôi đây là…”
Thịnh Lâm cũng không thèm nhìn Trương Chí lấy một cái, trực tiếp ngang qua anh ta, đi tới trước mặt Lý Gia Dương, không nói hai lời đã đấm cho anh ta một cú lăn quay.
Lý Gia Dương không chút phòng bị, trực tiếp bị đánh ngã nhào xuống đất. Hai mắt Thịnh Lâm đỏ quạch, rõ ràng không định bỏ qua, túm lấy cổ áo anh ta, nắm đấm lần nữa giáng xuống…
—
Đoàn phim, buổi chiều.
Tiết Lam rất nhanh đã quay xong phân cảnh tay đôi với Thời Chí, cũng không hề xuất hiện tình huống cô bị áp chế tới mức tiếp diễn không nổi. Ngược lại dưới sự dẫn dắt diễn xuất tỉ mỉ của anh, cô nhập vai rất nhanh, tiến độ quay phải nói là cực kỳ thuận lợi, gần như một lần là qua.
Đạo diễn Trần cười tới không khép được miệng. Cảnh cuối cùng của hai người vừa quay xong, ông liền từ sau monitor đi tới, vỗ vai Thời Chí khen ngợi một tràng, Tiết Lam tiện thể cũng được ké mấy câu khích lệ.
Cuối cùng Thời Chí được thả đi, nhưng Tiết Lam lại bị đạo diễn Trần giữ lại, nói cần quay bổ sung một cảnh.
Quay bổ sung cũng rất nhanh, đạo diễn Trần mau chóng hô “Cut”, Tiết Lam mới từ trong hiện trường dàn dựng bước ra thì đã bất ngờ nhìn thấy Thịnh Lâm đang xăm xăm đi về phía bọn họ.
Ể, thằng nhóc này sao lại về đây rồi? Hơn nữa nhìn dáng vẻ hình như còn lai giả bất thiện.
Trông thấy Thịnh Lâm, đạo diễn Trần cũng có chút bất ngờ: “Không phải cậu nói ngày mai mới có thể quay lại à?”
Thịnh Lâm gật đầu với đạo diễn Trần, đáp: “Có chút chuyện nên vội qua ạ.”
Nói rồi, cậu quay đầu hung dữ trừng Tiết Lam.
Tiết Lam: “……..”
Vô duyên vô cớ bị trừng mắt, Tiết Lam vẻ mặt vô tội, cô sao lại chọc tới thằng nhóc thúi này chứ.
Sau khi hai người chào đạo diễn Trần, Tiết Lam liền bị Thịnh Lâm dẫn đi.
Tiết Lam vừa đi vừa nhịn không được làu bàu: “Nổi nóng cỡ này là ai lại chọc gì em à, không phải chị nói chứ, cái tính nóng nảy này của em cũng nên thay đổi đi…”
Thịnh Lâm đột nhiên quay đầu, “Câm miệng!”
Đệch! Cô nhỏ nhẹ thì thằng nhóc thúi này liền muốn lật trời à, xem ra tới lúc phải dạy nó đạo lý cái gì gọi là “trưởng tỷ như mẹ” rồi.
Nhưng Tiết Lam vừa định hành động thì Thịnh Lâm lại đột nhiên cất lời: “Tiết Lam, you nói thật cho tôi biết, có phải you với Lý Gia Dương từng yêu nhau?”
Tiết Lam sửng sốt: “Sao em lại biết? Chuyện này, không phải em chạm trán anh ta rồi chứ?”
“Là tôi đang hỏi you,” Thịnh Lâm nghiến răng, “Hai người bên nhau bao lâu rồi?”
Mặc dù người cùng tên khốn Lý Gia Dương yêu đương nhăng nhít là chính chủ, giấu giếm người nhà cũng là chính chủ, nhưng không biết vì sao Tiết Lam lại bất giác cảm thấy có chút đuối lý, cũng không dám chọc điên Thịnh Lâm đang nén giận, chỉ có thể hỏi gì đáp nấy.
“Chuyện đó, cộng trước thêm sau chắc ba năm.” Tiết Lam líu ríu trả lời.
“Ba năm!” Thịnh Lâm trực tiếp gào lên, chợt giận đến bật cười, nghiến răng nghiến lợi nói: “Giỏi, giỏi lắm, Tiết Lam you thật sự giỏi lắm. Sao tôi lại không phát hiện you còn có tiềm chất làm đặc vụ nhỉ, che giấu thật sự kín kẽ ghê nhỉ.”
Tiết Lam chẳng dám thở mạnh, chỉ có thể rụt cổ cun cút đứng cạnh.
Thịnh Lâm thấy dáng vẻ cô như vậy thì giận mà không chỗ trút, lại không thể thật sự động thủ, chỉ có thể hung dữ trừng cô.
Thấy cứ căng thẳng như vậy cũng không phải cách, Tiết Lam chỉ có thể ngượng ngùng nói: “Chuyện đó, em trước đừng kích động, dù sao cũng nghe chị giải thích đã…”
“Giải thích cái gì?! Giải thích you bị người ta đá à!” Thịnh Lâm một bụng lửa giận phừng phừng nhịn không được, cậu nghĩ rồi nghĩ, “RẦM” một cước, đá tung cửa phòng bên cạnh.
Kế đó, cùng với tiếng ken két, Thời Chí bỗng xuất hiện trong tầm mắt hai người, mà khi ấy, quản lý của Thịnh Lâm – Linh tỷ cũng đúng lúc chạy tới.
Tiết Lam nhìn Linh tỷ rồi lại quay qua nhìn Thời Chí trong phòng, biểu cảm trên mặt dần dần rạn nứt. Cô xấu hổ đến độ ngón chân hận không thể đào ra cả khu Disneyland ngay tại chỗ!
Cmn, đây là hiện trường chết tiệt gì vậy, biết giấu mặt vào đâu đây!