-
Chương 4
[SÊ-RI NGUY HIỂM RÌNH RẬP]
THANG MÁY KINH HOÀNG (phần 4)
Tác giả: Trang Tiểu Bạch
Dịch: Khắp xó xỉnhh
- --------
Sau đó cô ấy đi theo tôi đi chặn thang máy, đặt biển cảnh báo.
“Bây giờ khỏi cần thủ ở đây nữa, tiếp theo chúng ta đi đâu?” Tân Du hỏi.
Biển cảnh báo màu vàng trông rất khuôn mẫu, thực sự có thể đánh lừa mọi người.
Nhưng điều này sớm muộn gì cũng sẽ bị phát hiện ra thôi.
Cho nên nếu muốn câu thêm thời gian, phải giải quyết hòm hòm các vấn đề cơ bản trước đã.
Tôi suy nghĩ một chút rồi nói: “Đi đến phòng điều khiển chính của thang máy.”
Có các thiết bị giám sát và điều khiển kia, còn có thể kiểm soát các điểm dừng thang máy, nên nhất định có thể tìm ra manh mối.
Dù sao cũng chỉ có một tầng, chúng tôi không đi thang máy nữa.
Leo cầu thang bộ là được rồi.
Tân Du bảo tôi kể lại cho cô ấy những chu kỳ trước.
Khi nói về chu kỳ thứ ba, tôi quyết định đi xuống từ tầng 10 và ngăn ông anh kia bước vào thang máy.
Cô ấy đột ngột ngắt lời tôi.
“Anh có chắc là anh ta muốn lên lầu chứ không phải đi xuống không?”
“Chắc chắn.”
Vào thời điểm đó thang máy đang đi lên, trừ khi anh ta ấn nút đi lên, bằng không sẽ không dừng ở tầng mười.
Hơn nữa lúc sau tôi ngăn anh ta đi thang máy đó, anh ta đã đi thang khác, con số trên thang máy đang tăng lên.
Tân Du “aizz” một tiếng, "Nhưng tại sao anh ta lại đi lên từ tầng 10?"
Tôi không trả lời, cuối cùng nhớ ra chuyện gì đã xảy ra.
Dựa theo mốc thời gian cố định, 3h38, ông anh đó sẽ lên thang máy ở tầng mười.
Nhưng trong chu kỳ này, tôi và Tân Du đã chặn chiếc thang máy có vấn đề lại ở tầng hai.
Mà tôi cũng đã quan sát, trong khoảng thời gian đó chiếc thang máy còn lại không dừng ở tầng 10.
Vậy người đàn ông vốn sẽ lên thang máy ở tầng 10 đã đi đâu?
Tôi dừng bước đứng im, Tân Du quay đầu lại nhìn.
“Có chuyện gì vậy?”
Tôi kể lại điểm không thích hợp của ông anh kia cho Tân Du nghe.
Cô ấy cũng nhướng mày, “Vậy anh có còn nhớ, anh ta định đến tầng nào không?”
Tôi lắc đầu, “Lúc chúng tôi ở trong thang máy, anh ta không ấn tầng. Không biết có phải đợi tôi đi xuống rồi mới ấn, hay là đi cùng tầng với tôi nữa. ”
Nhưng trong cùng một vòng tuần hoàn y xì nhau, không có lý do gì hành vi của anh ta lại khác trước.
Tân Du cúi đầu suy nghĩ trong chốc lát, rồi mới hỏi tôi.
"Anh có biết hiệu ứng cánh bướm không? Trong một hệ thống động lực, bất kỳ sự thay đổi nhỏ nào ở điều kiện ban đầu, cũng có thể mang đến phản ứng dây chuyền rất lớn."
Tôi không nói gì, đợi cô ấy tiếp tục giải thích.
"Nói cách khác, chúng ta thay đổi hành vi trong hệ tuần hoàn cũng sẽ ảnh hưởng đến sự phát triển của người và vật khác. Hãy lấy tôi làm ví dụ. Tôi vừa xuống lầu vứt rác, quên thay dép, đi đến thang máy mới nhận ra chuyện này. Lúc này nếu thang máy lập tức đến ngay, tôi nhất định sẽ lười thay giày. Ngược lại, nếu phải đợi thang máy một lúc, có thể tôi sẽ quay trở lại. ”
“Điều này cũng đúng với người đó. Chúng ta chặn thang máy ở tầng 2, kéo dài thời gian chờ thang máy của anh ta. Trong khoảng thời gian này, anh ta có thể thay đổi ý định và đưa ra quyết định khác với những lần trước. ”
Trong khi nói chuyện, hai chúng tôi đã đi ra khỏi tòa nhà.
Tôi suy nghĩ về lời cô ấy nói.
Đặc biệt là sau khi nhìn thấy đôi dép nhung lông trên chân cổ.
Phải thừa nhận rằng khả năng này quả thật có thể tồn tại.
Mặc dù tôi vẫn cảm thấy có điều gì đó không đúng.
Nhưng trước mắt điều quan trọng hơn là phải kiểm tra camera giám sát.
Tân Du hỏi tôi: “Đúng rồi, anh có biết xem ở đâu không?”
Tôi đã sống ở tiểu khu vài năm, tuy nhiên chưa phát sinh chuyện ngoài ý muốn gì nên thực sự không biết phải đi đâu.
Nhưng không khó để giải quyết.
“Đi, đến trung tâm dịch vụ tài sản trước.”
Hai chúng tôi từ cửa hông tiểu khu đi ra ngoài, nhanh chóng tìm thấy trung tâm dịch vụ tài sản.
Hai cô gái trẻ đang ngồi ở quầy lễ tân.
Thấy chúng tôi đi vào, thì đồng loạt đứng dậy tiếp đón.
“Xin chào.”
“Xin hỏi anh chị cần gì ạ?”
Tôi đi trước, trả lời, “Chúng tôi là chủ hộ trong tiểu khu, cần kiểm tra camera giám sát một chút, có thể chứ?”
Cô lễ tân gật đầu, “Có thể ạ… nhưng anh đã gặp phải vấn đề gì? Dù sao cũng liên quan đến sự riêng tư của cư dân, nên chúng tôi cần biết rõ nguyên nhân."
Tôi và Tân Du liếc nhìn nhau.
May mắn là trước đó tôi đã nghĩ trước lí do rồi.
"Ở tầng 21 tòa nhà chúng tôi thường có người vứt rác bừa bãi. Tôi có nhìn thấy nhiều lần nhưng không bắt được ai nên đến kiểm tra xem sao."
Đây là sự thật. Tôi có nghe dì dọn dẹp vệ sinh ở hành lang phàn nàn vài lần.
Vừa vặn thừa dịp lần này giải quyết luôn một thể.
Quả nhiên sau khi nghe việc này, cô gái trẻ cũng không nghi ngờ gì.
"Theo lí thuyết thì không nên xả rác ở các khu vực công cộng, nhưng..." Cô ấy do dự, nhìn về phía đồng nghiệp bên cạnh, "Có thể đối phương để rác ở cửa và quên vứt đi?”
Cô gái khác cũng nhân cơ hội nói: “Nếu không anh để lại số tầng cụ thể, chúng tôi sẽ đến phối hợp giải quyết. ”
Tôi sửng sốt trong chốc lát.
Nhưng ngay sau đó liền ý thức được họ xử lý theo cách này để tránh gây mâu thuẫn giữa các cư dân.
Tân Du đẩy cánh tay tôi, ra hiệu để cô ấy giải thích.
“Cô yên tâm, không phải chúng tôi đi tìm người cãi nhau đâu. Chúng tôi cũng muốn kiểm tra xem tình hình cụ thể như nào.”
“Dù sao hầu hết mọi người đều không muốn gây sự với người khác, nếu tiện nhất định sẽ tự mình vứt rác ra ngoài. Chúng tôi muốn xem nếu đối phương thực sự gặp khó khăn gì, sau này có thể hỗ trợ mang rác đi vứt. Còn nếu thực sự không xử lý được, sẽ nhờ bên quản lí các chị phối hợp, như vậy được chứ? ”
Tân Du là người có tổ chức tốt, không kiêu ngạo cũng không hống hách.
Nghe xong lời này, cuối cùng vẻ mặt cô lễ tân cũng buông lỏng, gật đầu, “Như vậy được rồi. Trường hợp này, tôi có thể đưa anh chị đi kiểm tra xem sao.”
Nói xong cô đi ra khỏi quầy lễ tân, khoác áo khoác.
Sau đó tôi mới biết thì ra phòng giám sát không nằm trong trung tâm quản lí tài sản, mà được thiết lập riêng biệt trong tiểu khu.
“Đi bên này.” Cô lễ tân dẫn đường ở phía trước.
“Phiền chị rồi.”
Cô ấy quay đầu lại cười cười với chúng tôi, “Việc chúng tôi nên làm mà. Có những việc trung tâm quản lí hòa giải không chu đáo, cũng cảm ơn cư dân đã hiểu cho.”
Vừa vặn có cơ hội, tôi thuận thế hỏi, “Đúng rồi chị lễ tân, trong thang máy cũng có camera giám sát chứ?”
“Tất nhiên là có.”
“Đề phòng thang máy gặp trục trặc phải không?”
“Đúng, có thể xác nhận tình trạng có người bị mắc kẹt qua giám sát, để tiến hành trấn an nữa.”
“Vậy những trục trặc của thang máy như cần bảo trì hay gì đó, bình thường kiểm soát như thế nào. Hẳn là có một nơi tương tự như phòng điều khiển chính, phải không? Nó ở trung tâm quản lí tài sản sao? "
Cô lễ tân nhớ lại, "Có đó, nhưng nó không ở trung tâm quản lí tài sản. Hình như là ở tầng trên cùng hoặc ở tầng 1. Có một phòng điều khiển."
"Mỗi tòa có một cái?"
"Đúng rồi."
"Bình thường chắc vẫn bị khóa nhỉ? Muốn vào thì phải có chìa khóa. "
"Chắc chắn rồi, các thợ phụ trách bảo trì thang máy cầm chìa khóa. Họ thường sống ở tiểu khu gần đây. Nếu có vấn đề thì gọi điện liên hệ, họ có thể đến nhanh luôn... Nhưng anh hỏi chuyện này để làm gì. "
“Cũng không có gì. "Tôi cười haha, che dấu sự chột dạ của mình, "Chỉ là tò mò thôi."
“Tới rồi. Chính là nơi này. "
Chúng tôi dừng lại bên cạnh Tòa 6.
Cô lễ tân bảo chúng tôi đợi một lát, rồi tự mình đến gõ cửa.
Cánh cửa màu nâu nhạt, gắn trong vách tường, rất dày, nhìn không ra chất liệu gỗ là gì.
Người ra mở cửa cũng là một phụ nữ, nhìn qua tuổi không còn trẻ, đeo kính và mặc áo bông dài màu đen, tóc rẽ ngôi lệch gọn gàng.
“Dì Trần, cháu đưa chủ hộ đến xem camera giám sát một chút.”
Người được gọi là dì Trần kia, tầm mắt lướt qua cô lễ tân quản lí tòa nhà, nhìn tôi và Tân Du, “Hai người?”
“Đúng vậy, họ ở cùng nhau.”
“Được rồi, bảo họ vào đăng ký. Đăng kí xong thì cháu cứ về trước đi. Trời lạnh lắm, cô đưa họ xem là được."
"Cám ơn dì Trần." Cô lễ tân hào hứng nói, vui cười rời đi.
Dì Trần lấy sổ đăng ký ra, yêu cầu chúng tôi điền thông tin vào.
Bước vào cửa mới nhìn rõ tình hình trong phòng.
Không gian bên trong lớn hơn nhiều so với tưởng tượng.
Phía bên trái là một dãy những thứ tương tự như hộp điện với các màn hình giám sát được sắp xếp gọn gàng, hình ảnh giám sát các vị trí khác nhau trong tiểu khu theo thời gian thực.
Đếm qua thì có ít nhất khoảng ba mươi mấy cái.
Bên phải là bàn làm việc lớn, trên bàn có hai cái máy vi tính, trên màn hình cũng là màn hình điều khiển.
Chờ chúng tôi đăng ký thông tin cơ bản xong.
Dì Trần lại hỏi: “Anh chị muốn kiểm tra như thế nào, ai, thời gian nào, và lý do?”
Tôi lặp lại những gì đã nói với bên quản lí tài sản lúc nãy.
Dì Trần cúi đầu ghi chép.
Đột nhiên, "Này" một tiếng, "Hai người không ở cùng một tầng, tôi còn tưởng ở cùng nhau cơ."
Tôi hoảng hốt, vừa định tìm lấy một cái cớ tạm đối phó trước đã.
Không ngờ Tân Du đã lên tiếng trước, “Cô ơi, chúng cháu là bạn, không sống chung ạ.”
Dì Trần nhìn chúng tôi liên tục, vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ, “Ồ, phải, bạn bè, tuổi cũng không còn nhỏ nữa, nên nói chuyện “bạn bè”. "
...
Tân Du sửng sốt trong giây lát, không ngờ hướng câu chuyện lại đi như vậy, còn muốn giải thích tiếp.
Tôi nhanh chóng ngăn cô ấy lại.
Nói sang chuyện khác.
Cô ơi, chỗ giám sát này bao gồm toàn bộ tiểu khu đúng không ạ.”
“Đúng rồi, đều ở đây cả.”
“Vậy làm thế nào để kiểm tra Tòa 1?”
“Để tôi xem.” Dì ngồi trước máy tính, tự mình thao tác.
Các bước thực hiện không khó, đầu tiên nhập mật khẩu, sau đó chọn truy vấn video trong giao diện menu.
Sau đó, ở bên phải xuất hiện tùy chọn thời gian và số camera.
“Tòa nhà số 1 của cô cậu hẳn là bắt đầu bằng D1, tất cả đều ở đây.”
Dì đứng dậy và ra hiệu cho tôi ngồi xuống.
"Cậu có thể tự mình kiểm tra trước. Ngoài ra còn có người khác trực nữa. Bình thường chịu trách nhiệm về kỹ thuật. Hiện tại cậu ta đang đi ăn cơm, nếu không tìm được thì chờ cậu ta trở lại. Chắc là sớm thôi."
“Vâng ạ. Làm phiền cô rồi.”
Có thể tự mình thao tác truy vấn thông tin, quả thật là một bất ngờ đáng mừng.
Tôi cố gắng tìm camera hành lang tầng 21, lật xem video, thậm chí thấy được chiều nay, xuất hiện hình ảnh tôi xuống nhà lấy hàng chuyển phát nhanh.
Người dì đứng nhìn một lúc rồi quay đi, tầm mắt di chuyển hỏi Tân Du.
“Cháu sống ở đây bao lâu rồi?”
Tân Du trả lời, “Cháu mới chuyển đến đây, ở Tòa 1, mới hơn nửa tháng ạ.”
“Sống một mình à? Ôi, chắc bố mẹ lo lắng lắm.”
“Không sao đâu ạ, gia đình cháu cũng ở trong tiểu khu, ở ngay Tòa 7, cũng không xa. "
Dì Trần nghe thấy điều này, vẻ mặt nghi hoặc, “Vậy sao không về nhà ở, sao còn thuê phòng làm gì. "
"Ngày nghỉ cháu vẫn phải làm thêm, điều kiện cần yên tĩnh một chút, nên mới dọn ra ngoài. "
"Ồ... như vậy à. "
Tôi ra hiệu cho Tân Du tiếp tục nói chuyện phiếm với dì, rồi thừa dịp dì không chú ý để chuyển camera. Bắt đầu từ 3:20, tìm kiếm hình ảnh trong thang máy xem có gì bất thường không.
“Cháu vẫn đang đi học nhỉ, đang làm thêm công việc gì?”
“Cháu là sinh viên, hiện đang livestream ở nhà.”
“Livestream? Bán quần áo à?”
“Không phải kiểu đó đâu, là chương trình phát sóng trực tiếp về game, chỉ chơi game thôi ạ. "
"Ồ... " Người dì có vẻ đã hiểu, "Tôi hiểu rồi, như cháu được gọi là người nổi tiếng trên mạng đấy hả."
Tân Du dở khóc dở cười, "Không, cô ơi, cháu không nổi tiếng lắm. "
Đề tài tán gẫu đi vào ngõ cụt.
Nhưng không ngăn nổi sự nhiệt tình phi thường của người dì, nên lại đổi chủ đề.
“Vậy hai đứa quen nhau như thế nào?”
Vừa nói dì vừa liếc mắt nhìn tôi một cái.
Tân Du im lặng một lúc lâu mới nói: “Xuống nhà vứt rác ạ.”
“Ồ, trùng hợp thật đấy. Rồi sao trở thành người yêu?”
Tân Du cố chấp bịa ra một câu chuyện, kéo dài ra.
Tôi lặng lẽ thu lại ánh mắt, tăng tốc độ kiểm tra camera.
Theo dòng thời gian, tôi nhanh chóng lướt qua cảnh tôi và Tân Du lên thang máy, gặp nhau và bước ra khỏi cửa tòa nhà.
Sau khi xem bên trong và bên ngoài thang máy tầng 20 hết một lượt, vẫn không phát hiện ra điều gì bất thường.
Không phải chứ.
Tôi ổn định lại tinh thần, lại load lại quá trình xảy ra sự cố thang máy một lần nữa.
Chợt nhớ ra một người.
Đúng rồi, người đáng lẽ phải ở thang máy tầng 10 đã đi đâu?
Tìm hình ảnh camera hành lang tầng 10, tôi xem bắt đầu từ lúc 3 giờ 30 phút, một lúc sau, người đó mới xuất hiện trong hình ảnh, có thể thấy anh ta đang đợi thang máy.
Camera hướng đối diện thang máy, hình ảnh rõ nét.
Sau khi nhấn số, thang máy đã sắp đến nơi.
Nhưng không hiểu sao anh ta lại không vào chiếc thang máy này, thay vào đó lại chọn cách đóng cửa thang và tiếp tục chờ đợi.
Anh ta cúi đầu đứng bất động, giống như một tác phẩm điêu khắc.
Ngay cả khi tăng tốc độ gấp đôi, vẫn có thể thấy lần này anh ta đã đợi rất lâu.
Bên trong thang máy khép mở mấy lần, anh ta vẫn đứng thờ ơ.
Thời gian trôi qua.
Động tác chờ đợi của anh ta dần trở nên cáu kỉnh.
Bất ngờ anh ta đột nhiên giơ chân đạp mạnh vào cửa thang máy vài cái.
Nhưng không ảnh hưởng gì đến thang máy, ngược lại bản thân anh ta lại bị ngã xuống.
Sau khi anh ta đứng dậy.
Liền xoay người đi vào cầu thang.
Căn cứ vào thời gian, cảnh này xảy ra mười phút trước.
Không có camera trong cầu thang.
Vậy anh ta đã đi đâu?
Tôi lờ mờ có một cảm giác không lành.
Nhíu chặt mày, nhanh chóng chuyển đổi hình ảnh camera mỗi tầng.
Cuối cùng khi chiếu đến tầng hai, thì phát hiện bóng dáng của anh ta.
Anh ta ra khỏi cầu thang, lập tức đi thẳng đến chỗ thang máy.
Trong tích tắc liền phát hiện thấy thang máy bị bao quanh bởi biển cảnh báo.
Động tác hơi dừng một chút, nhưng vẫn bước tới, đá văng mấy cái biển cảnh báo đi.
Sau đó, nhặt túi rác chặn ở cửa, vào thang máy.
Tôi không kịp nghĩ nhiều.
Chuyển màn hình vào trong thang máy, để kết nối mất một chút thời gian, chỉ nhìn thấy anh ta đưa tay ra và ấn thẳng xuống số tầng - tầng 20.
Tôi hiểu rồi, hiểu ra tất cả rồi!
Nhưng đã quá trễ mất rồi.
Xa xa truyền đến một âm thanh bị bóp nghẹt không thể nghe thấy.
Cảm giác không trọng lượng quen thuộc ập đến, tôi ngã xuống đất và bất tỉnh.
Đến khi khôi phục lại ý thức một lần nữa, tôi đã trở lại thang máy.
Đến lầu 1 gặp Tân Du.
Khi chúng tôi gặp nhau, cô ấy còn đang ngơ ngác. Vừa ra khỏi thang máy liền hỏi tôi.
“Vừa rồi xảy ra chuyện gì vậy?”
“Không phải chúng ta đã chặn thang máy rồi sao, vì sao còn như vậy? Có phải cô dọn vệ sinh phát hiện ra biển cảnh báo của chúng ta nên lấy cất đi?”
Tôi lắc đầu.
Quả thật có người phát hiện ra biển cảnh báo của chúng tôi, nhưng đó không phải là dì quét dọn, mà là ông anh ở tầng mười.
Tân Du nghe tôi nói xong, thì có chút đăm chiêu, "Cho nên ý anh là, anh ta chờ thang máy không chỉ đơn giản để đi lên hay xuống, mà nhất định phải chọn chiếc thang máy đã bị chúng ta chặn lại, đúng không."
"Đúng vậy."
Một thang máy vận hành bình thường, trong thời gian chờ đợi đã tới vài lần nhưng anh ta lại không đi, thay vào đó lại chờ thang máy trục trặc.
Sau khi phát hiện thang máy vẫn mãi dừng ở tầng hai, liền hết kiên nhẫn chọn cách xuống tầng dưới để kiểm tra.
“Hơn nữa trong camera giám sát, tôi đã thấy anh ta ấn tầng 20.”
“Nhưng không thể giải thích được hành vi của anh ta. Trừ khi, trừ khi anh ta biết thang máy này có vấn đề, mục đích của việc đi thang máy là để đến tầng 20, nơi gây ra sự cố. Nhưng sao có thể... "
Tôi trầm mặc nhìn cô ấy.
Vẻ mặt của Tân Du dần trở nên nghiêm túc.
THANG MÁY KINH HOÀNG (phần 4)
Tác giả: Trang Tiểu Bạch
Dịch: Khắp xó xỉnhh
- --------
Sau đó cô ấy đi theo tôi đi chặn thang máy, đặt biển cảnh báo.
“Bây giờ khỏi cần thủ ở đây nữa, tiếp theo chúng ta đi đâu?” Tân Du hỏi.
Biển cảnh báo màu vàng trông rất khuôn mẫu, thực sự có thể đánh lừa mọi người.
Nhưng điều này sớm muộn gì cũng sẽ bị phát hiện ra thôi.
Cho nên nếu muốn câu thêm thời gian, phải giải quyết hòm hòm các vấn đề cơ bản trước đã.
Tôi suy nghĩ một chút rồi nói: “Đi đến phòng điều khiển chính của thang máy.”
Có các thiết bị giám sát và điều khiển kia, còn có thể kiểm soát các điểm dừng thang máy, nên nhất định có thể tìm ra manh mối.
Dù sao cũng chỉ có một tầng, chúng tôi không đi thang máy nữa.
Leo cầu thang bộ là được rồi.
Tân Du bảo tôi kể lại cho cô ấy những chu kỳ trước.
Khi nói về chu kỳ thứ ba, tôi quyết định đi xuống từ tầng 10 và ngăn ông anh kia bước vào thang máy.
Cô ấy đột ngột ngắt lời tôi.
“Anh có chắc là anh ta muốn lên lầu chứ không phải đi xuống không?”
“Chắc chắn.”
Vào thời điểm đó thang máy đang đi lên, trừ khi anh ta ấn nút đi lên, bằng không sẽ không dừng ở tầng mười.
Hơn nữa lúc sau tôi ngăn anh ta đi thang máy đó, anh ta đã đi thang khác, con số trên thang máy đang tăng lên.
Tân Du “aizz” một tiếng, "Nhưng tại sao anh ta lại đi lên từ tầng 10?"
Tôi không trả lời, cuối cùng nhớ ra chuyện gì đã xảy ra.
Dựa theo mốc thời gian cố định, 3h38, ông anh đó sẽ lên thang máy ở tầng mười.
Nhưng trong chu kỳ này, tôi và Tân Du đã chặn chiếc thang máy có vấn đề lại ở tầng hai.
Mà tôi cũng đã quan sát, trong khoảng thời gian đó chiếc thang máy còn lại không dừng ở tầng 10.
Vậy người đàn ông vốn sẽ lên thang máy ở tầng 10 đã đi đâu?
Tôi dừng bước đứng im, Tân Du quay đầu lại nhìn.
“Có chuyện gì vậy?”
Tôi kể lại điểm không thích hợp của ông anh kia cho Tân Du nghe.
Cô ấy cũng nhướng mày, “Vậy anh có còn nhớ, anh ta định đến tầng nào không?”
Tôi lắc đầu, “Lúc chúng tôi ở trong thang máy, anh ta không ấn tầng. Không biết có phải đợi tôi đi xuống rồi mới ấn, hay là đi cùng tầng với tôi nữa. ”
Nhưng trong cùng một vòng tuần hoàn y xì nhau, không có lý do gì hành vi của anh ta lại khác trước.
Tân Du cúi đầu suy nghĩ trong chốc lát, rồi mới hỏi tôi.
"Anh có biết hiệu ứng cánh bướm không? Trong một hệ thống động lực, bất kỳ sự thay đổi nhỏ nào ở điều kiện ban đầu, cũng có thể mang đến phản ứng dây chuyền rất lớn."
Tôi không nói gì, đợi cô ấy tiếp tục giải thích.
"Nói cách khác, chúng ta thay đổi hành vi trong hệ tuần hoàn cũng sẽ ảnh hưởng đến sự phát triển của người và vật khác. Hãy lấy tôi làm ví dụ. Tôi vừa xuống lầu vứt rác, quên thay dép, đi đến thang máy mới nhận ra chuyện này. Lúc này nếu thang máy lập tức đến ngay, tôi nhất định sẽ lười thay giày. Ngược lại, nếu phải đợi thang máy một lúc, có thể tôi sẽ quay trở lại. ”
“Điều này cũng đúng với người đó. Chúng ta chặn thang máy ở tầng 2, kéo dài thời gian chờ thang máy của anh ta. Trong khoảng thời gian này, anh ta có thể thay đổi ý định và đưa ra quyết định khác với những lần trước. ”
Trong khi nói chuyện, hai chúng tôi đã đi ra khỏi tòa nhà.
Tôi suy nghĩ về lời cô ấy nói.
Đặc biệt là sau khi nhìn thấy đôi dép nhung lông trên chân cổ.
Phải thừa nhận rằng khả năng này quả thật có thể tồn tại.
Mặc dù tôi vẫn cảm thấy có điều gì đó không đúng.
Nhưng trước mắt điều quan trọng hơn là phải kiểm tra camera giám sát.
Tân Du hỏi tôi: “Đúng rồi, anh có biết xem ở đâu không?”
Tôi đã sống ở tiểu khu vài năm, tuy nhiên chưa phát sinh chuyện ngoài ý muốn gì nên thực sự không biết phải đi đâu.
Nhưng không khó để giải quyết.
“Đi, đến trung tâm dịch vụ tài sản trước.”
Hai chúng tôi từ cửa hông tiểu khu đi ra ngoài, nhanh chóng tìm thấy trung tâm dịch vụ tài sản.
Hai cô gái trẻ đang ngồi ở quầy lễ tân.
Thấy chúng tôi đi vào, thì đồng loạt đứng dậy tiếp đón.
“Xin chào.”
“Xin hỏi anh chị cần gì ạ?”
Tôi đi trước, trả lời, “Chúng tôi là chủ hộ trong tiểu khu, cần kiểm tra camera giám sát một chút, có thể chứ?”
Cô lễ tân gật đầu, “Có thể ạ… nhưng anh đã gặp phải vấn đề gì? Dù sao cũng liên quan đến sự riêng tư của cư dân, nên chúng tôi cần biết rõ nguyên nhân."
Tôi và Tân Du liếc nhìn nhau.
May mắn là trước đó tôi đã nghĩ trước lí do rồi.
"Ở tầng 21 tòa nhà chúng tôi thường có người vứt rác bừa bãi. Tôi có nhìn thấy nhiều lần nhưng không bắt được ai nên đến kiểm tra xem sao."
Đây là sự thật. Tôi có nghe dì dọn dẹp vệ sinh ở hành lang phàn nàn vài lần.
Vừa vặn thừa dịp lần này giải quyết luôn một thể.
Quả nhiên sau khi nghe việc này, cô gái trẻ cũng không nghi ngờ gì.
"Theo lí thuyết thì không nên xả rác ở các khu vực công cộng, nhưng..." Cô ấy do dự, nhìn về phía đồng nghiệp bên cạnh, "Có thể đối phương để rác ở cửa và quên vứt đi?”
Cô gái khác cũng nhân cơ hội nói: “Nếu không anh để lại số tầng cụ thể, chúng tôi sẽ đến phối hợp giải quyết. ”
Tôi sửng sốt trong chốc lát.
Nhưng ngay sau đó liền ý thức được họ xử lý theo cách này để tránh gây mâu thuẫn giữa các cư dân.
Tân Du đẩy cánh tay tôi, ra hiệu để cô ấy giải thích.
“Cô yên tâm, không phải chúng tôi đi tìm người cãi nhau đâu. Chúng tôi cũng muốn kiểm tra xem tình hình cụ thể như nào.”
“Dù sao hầu hết mọi người đều không muốn gây sự với người khác, nếu tiện nhất định sẽ tự mình vứt rác ra ngoài. Chúng tôi muốn xem nếu đối phương thực sự gặp khó khăn gì, sau này có thể hỗ trợ mang rác đi vứt. Còn nếu thực sự không xử lý được, sẽ nhờ bên quản lí các chị phối hợp, như vậy được chứ? ”
Tân Du là người có tổ chức tốt, không kiêu ngạo cũng không hống hách.
Nghe xong lời này, cuối cùng vẻ mặt cô lễ tân cũng buông lỏng, gật đầu, “Như vậy được rồi. Trường hợp này, tôi có thể đưa anh chị đi kiểm tra xem sao.”
Nói xong cô đi ra khỏi quầy lễ tân, khoác áo khoác.
Sau đó tôi mới biết thì ra phòng giám sát không nằm trong trung tâm quản lí tài sản, mà được thiết lập riêng biệt trong tiểu khu.
“Đi bên này.” Cô lễ tân dẫn đường ở phía trước.
“Phiền chị rồi.”
Cô ấy quay đầu lại cười cười với chúng tôi, “Việc chúng tôi nên làm mà. Có những việc trung tâm quản lí hòa giải không chu đáo, cũng cảm ơn cư dân đã hiểu cho.”
Vừa vặn có cơ hội, tôi thuận thế hỏi, “Đúng rồi chị lễ tân, trong thang máy cũng có camera giám sát chứ?”
“Tất nhiên là có.”
“Đề phòng thang máy gặp trục trặc phải không?”
“Đúng, có thể xác nhận tình trạng có người bị mắc kẹt qua giám sát, để tiến hành trấn an nữa.”
“Vậy những trục trặc của thang máy như cần bảo trì hay gì đó, bình thường kiểm soát như thế nào. Hẳn là có một nơi tương tự như phòng điều khiển chính, phải không? Nó ở trung tâm quản lí tài sản sao? "
Cô lễ tân nhớ lại, "Có đó, nhưng nó không ở trung tâm quản lí tài sản. Hình như là ở tầng trên cùng hoặc ở tầng 1. Có một phòng điều khiển."
"Mỗi tòa có một cái?"
"Đúng rồi."
"Bình thường chắc vẫn bị khóa nhỉ? Muốn vào thì phải có chìa khóa. "
"Chắc chắn rồi, các thợ phụ trách bảo trì thang máy cầm chìa khóa. Họ thường sống ở tiểu khu gần đây. Nếu có vấn đề thì gọi điện liên hệ, họ có thể đến nhanh luôn... Nhưng anh hỏi chuyện này để làm gì. "
“Cũng không có gì. "Tôi cười haha, che dấu sự chột dạ của mình, "Chỉ là tò mò thôi."
“Tới rồi. Chính là nơi này. "
Chúng tôi dừng lại bên cạnh Tòa 6.
Cô lễ tân bảo chúng tôi đợi một lát, rồi tự mình đến gõ cửa.
Cánh cửa màu nâu nhạt, gắn trong vách tường, rất dày, nhìn không ra chất liệu gỗ là gì.
Người ra mở cửa cũng là một phụ nữ, nhìn qua tuổi không còn trẻ, đeo kính và mặc áo bông dài màu đen, tóc rẽ ngôi lệch gọn gàng.
“Dì Trần, cháu đưa chủ hộ đến xem camera giám sát một chút.”
Người được gọi là dì Trần kia, tầm mắt lướt qua cô lễ tân quản lí tòa nhà, nhìn tôi và Tân Du, “Hai người?”
“Đúng vậy, họ ở cùng nhau.”
“Được rồi, bảo họ vào đăng ký. Đăng kí xong thì cháu cứ về trước đi. Trời lạnh lắm, cô đưa họ xem là được."
"Cám ơn dì Trần." Cô lễ tân hào hứng nói, vui cười rời đi.
Dì Trần lấy sổ đăng ký ra, yêu cầu chúng tôi điền thông tin vào.
Bước vào cửa mới nhìn rõ tình hình trong phòng.
Không gian bên trong lớn hơn nhiều so với tưởng tượng.
Phía bên trái là một dãy những thứ tương tự như hộp điện với các màn hình giám sát được sắp xếp gọn gàng, hình ảnh giám sát các vị trí khác nhau trong tiểu khu theo thời gian thực.
Đếm qua thì có ít nhất khoảng ba mươi mấy cái.
Bên phải là bàn làm việc lớn, trên bàn có hai cái máy vi tính, trên màn hình cũng là màn hình điều khiển.
Chờ chúng tôi đăng ký thông tin cơ bản xong.
Dì Trần lại hỏi: “Anh chị muốn kiểm tra như thế nào, ai, thời gian nào, và lý do?”
Tôi lặp lại những gì đã nói với bên quản lí tài sản lúc nãy.
Dì Trần cúi đầu ghi chép.
Đột nhiên, "Này" một tiếng, "Hai người không ở cùng một tầng, tôi còn tưởng ở cùng nhau cơ."
Tôi hoảng hốt, vừa định tìm lấy một cái cớ tạm đối phó trước đã.
Không ngờ Tân Du đã lên tiếng trước, “Cô ơi, chúng cháu là bạn, không sống chung ạ.”
Dì Trần nhìn chúng tôi liên tục, vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ, “Ồ, phải, bạn bè, tuổi cũng không còn nhỏ nữa, nên nói chuyện “bạn bè”. "
...
Tân Du sửng sốt trong giây lát, không ngờ hướng câu chuyện lại đi như vậy, còn muốn giải thích tiếp.
Tôi nhanh chóng ngăn cô ấy lại.
Nói sang chuyện khác.
Cô ơi, chỗ giám sát này bao gồm toàn bộ tiểu khu đúng không ạ.”
“Đúng rồi, đều ở đây cả.”
“Vậy làm thế nào để kiểm tra Tòa 1?”
“Để tôi xem.” Dì ngồi trước máy tính, tự mình thao tác.
Các bước thực hiện không khó, đầu tiên nhập mật khẩu, sau đó chọn truy vấn video trong giao diện menu.
Sau đó, ở bên phải xuất hiện tùy chọn thời gian và số camera.
“Tòa nhà số 1 của cô cậu hẳn là bắt đầu bằng D1, tất cả đều ở đây.”
Dì đứng dậy và ra hiệu cho tôi ngồi xuống.
"Cậu có thể tự mình kiểm tra trước. Ngoài ra còn có người khác trực nữa. Bình thường chịu trách nhiệm về kỹ thuật. Hiện tại cậu ta đang đi ăn cơm, nếu không tìm được thì chờ cậu ta trở lại. Chắc là sớm thôi."
“Vâng ạ. Làm phiền cô rồi.”
Có thể tự mình thao tác truy vấn thông tin, quả thật là một bất ngờ đáng mừng.
Tôi cố gắng tìm camera hành lang tầng 21, lật xem video, thậm chí thấy được chiều nay, xuất hiện hình ảnh tôi xuống nhà lấy hàng chuyển phát nhanh.
Người dì đứng nhìn một lúc rồi quay đi, tầm mắt di chuyển hỏi Tân Du.
“Cháu sống ở đây bao lâu rồi?”
Tân Du trả lời, “Cháu mới chuyển đến đây, ở Tòa 1, mới hơn nửa tháng ạ.”
“Sống một mình à? Ôi, chắc bố mẹ lo lắng lắm.”
“Không sao đâu ạ, gia đình cháu cũng ở trong tiểu khu, ở ngay Tòa 7, cũng không xa. "
Dì Trần nghe thấy điều này, vẻ mặt nghi hoặc, “Vậy sao không về nhà ở, sao còn thuê phòng làm gì. "
"Ngày nghỉ cháu vẫn phải làm thêm, điều kiện cần yên tĩnh một chút, nên mới dọn ra ngoài. "
"Ồ... như vậy à. "
Tôi ra hiệu cho Tân Du tiếp tục nói chuyện phiếm với dì, rồi thừa dịp dì không chú ý để chuyển camera. Bắt đầu từ 3:20, tìm kiếm hình ảnh trong thang máy xem có gì bất thường không.
“Cháu vẫn đang đi học nhỉ, đang làm thêm công việc gì?”
“Cháu là sinh viên, hiện đang livestream ở nhà.”
“Livestream? Bán quần áo à?”
“Không phải kiểu đó đâu, là chương trình phát sóng trực tiếp về game, chỉ chơi game thôi ạ. "
"Ồ... " Người dì có vẻ đã hiểu, "Tôi hiểu rồi, như cháu được gọi là người nổi tiếng trên mạng đấy hả."
Tân Du dở khóc dở cười, "Không, cô ơi, cháu không nổi tiếng lắm. "
Đề tài tán gẫu đi vào ngõ cụt.
Nhưng không ngăn nổi sự nhiệt tình phi thường của người dì, nên lại đổi chủ đề.
“Vậy hai đứa quen nhau như thế nào?”
Vừa nói dì vừa liếc mắt nhìn tôi một cái.
Tân Du im lặng một lúc lâu mới nói: “Xuống nhà vứt rác ạ.”
“Ồ, trùng hợp thật đấy. Rồi sao trở thành người yêu?”
Tân Du cố chấp bịa ra một câu chuyện, kéo dài ra.
Tôi lặng lẽ thu lại ánh mắt, tăng tốc độ kiểm tra camera.
Theo dòng thời gian, tôi nhanh chóng lướt qua cảnh tôi và Tân Du lên thang máy, gặp nhau và bước ra khỏi cửa tòa nhà.
Sau khi xem bên trong và bên ngoài thang máy tầng 20 hết một lượt, vẫn không phát hiện ra điều gì bất thường.
Không phải chứ.
Tôi ổn định lại tinh thần, lại load lại quá trình xảy ra sự cố thang máy một lần nữa.
Chợt nhớ ra một người.
Đúng rồi, người đáng lẽ phải ở thang máy tầng 10 đã đi đâu?
Tìm hình ảnh camera hành lang tầng 10, tôi xem bắt đầu từ lúc 3 giờ 30 phút, một lúc sau, người đó mới xuất hiện trong hình ảnh, có thể thấy anh ta đang đợi thang máy.
Camera hướng đối diện thang máy, hình ảnh rõ nét.
Sau khi nhấn số, thang máy đã sắp đến nơi.
Nhưng không hiểu sao anh ta lại không vào chiếc thang máy này, thay vào đó lại chọn cách đóng cửa thang và tiếp tục chờ đợi.
Anh ta cúi đầu đứng bất động, giống như một tác phẩm điêu khắc.
Ngay cả khi tăng tốc độ gấp đôi, vẫn có thể thấy lần này anh ta đã đợi rất lâu.
Bên trong thang máy khép mở mấy lần, anh ta vẫn đứng thờ ơ.
Thời gian trôi qua.
Động tác chờ đợi của anh ta dần trở nên cáu kỉnh.
Bất ngờ anh ta đột nhiên giơ chân đạp mạnh vào cửa thang máy vài cái.
Nhưng không ảnh hưởng gì đến thang máy, ngược lại bản thân anh ta lại bị ngã xuống.
Sau khi anh ta đứng dậy.
Liền xoay người đi vào cầu thang.
Căn cứ vào thời gian, cảnh này xảy ra mười phút trước.
Không có camera trong cầu thang.
Vậy anh ta đã đi đâu?
Tôi lờ mờ có một cảm giác không lành.
Nhíu chặt mày, nhanh chóng chuyển đổi hình ảnh camera mỗi tầng.
Cuối cùng khi chiếu đến tầng hai, thì phát hiện bóng dáng của anh ta.
Anh ta ra khỏi cầu thang, lập tức đi thẳng đến chỗ thang máy.
Trong tích tắc liền phát hiện thấy thang máy bị bao quanh bởi biển cảnh báo.
Động tác hơi dừng một chút, nhưng vẫn bước tới, đá văng mấy cái biển cảnh báo đi.
Sau đó, nhặt túi rác chặn ở cửa, vào thang máy.
Tôi không kịp nghĩ nhiều.
Chuyển màn hình vào trong thang máy, để kết nối mất một chút thời gian, chỉ nhìn thấy anh ta đưa tay ra và ấn thẳng xuống số tầng - tầng 20.
Tôi hiểu rồi, hiểu ra tất cả rồi!
Nhưng đã quá trễ mất rồi.
Xa xa truyền đến một âm thanh bị bóp nghẹt không thể nghe thấy.
Cảm giác không trọng lượng quen thuộc ập đến, tôi ngã xuống đất và bất tỉnh.
Đến khi khôi phục lại ý thức một lần nữa, tôi đã trở lại thang máy.
Đến lầu 1 gặp Tân Du.
Khi chúng tôi gặp nhau, cô ấy còn đang ngơ ngác. Vừa ra khỏi thang máy liền hỏi tôi.
“Vừa rồi xảy ra chuyện gì vậy?”
“Không phải chúng ta đã chặn thang máy rồi sao, vì sao còn như vậy? Có phải cô dọn vệ sinh phát hiện ra biển cảnh báo của chúng ta nên lấy cất đi?”
Tôi lắc đầu.
Quả thật có người phát hiện ra biển cảnh báo của chúng tôi, nhưng đó không phải là dì quét dọn, mà là ông anh ở tầng mười.
Tân Du nghe tôi nói xong, thì có chút đăm chiêu, "Cho nên ý anh là, anh ta chờ thang máy không chỉ đơn giản để đi lên hay xuống, mà nhất định phải chọn chiếc thang máy đã bị chúng ta chặn lại, đúng không."
"Đúng vậy."
Một thang máy vận hành bình thường, trong thời gian chờ đợi đã tới vài lần nhưng anh ta lại không đi, thay vào đó lại chờ thang máy trục trặc.
Sau khi phát hiện thang máy vẫn mãi dừng ở tầng hai, liền hết kiên nhẫn chọn cách xuống tầng dưới để kiểm tra.
“Hơn nữa trong camera giám sát, tôi đã thấy anh ta ấn tầng 20.”
“Nhưng không thể giải thích được hành vi của anh ta. Trừ khi, trừ khi anh ta biết thang máy này có vấn đề, mục đích của việc đi thang máy là để đến tầng 20, nơi gây ra sự cố. Nhưng sao có thể... "
Tôi trầm mặc nhìn cô ấy.
Vẻ mặt của Tân Du dần trở nên nghiêm túc.