-
Phần 2
4.
Dựa theo gợi ý của Cố Ngạn, tôi lại ôm bé nhím đang cuộn tròn đặt vào lòng bàn tay, hắng giọng, mất tự nhiên gọi: "Ch – Chồng?"
Quả cầu gai trên tay nhẹ nhàng run rẩy, một lát sau, nhím nhỏ từ từ duỗi người ra.
Cơ thể bé nhím hơi cuộn tròn, tay nhỏ, chân nhỏ được giấu kín trong lớp lông tơ trên bụng.
Nó chĩa mũi vào tôi, biểu cảm khinh thường như đang muốn nói điêu dân nhà ngươi gọi trẫm làm gì.
Thấy có hiệu quả, tôi tiếp tục dỗ dành: "Chồng."
Bé nhím duỗi móng vuốt bên trái ra.
"Chồng."
Bé nhím duỗi móng vuốt bên phải ra.
Tôi: "Chồng tốt quá, chồng tuyệt vời, chồng là số một."
Bé nhím duỗi nốt hai chân nhỏ dễ thương phía sau ra.
Nó kiêu ngạo quay đầu, khóe miệng nhỏ bé vô thức mấp máy, ngâm ra một giai điệu kì quái, "A......"
Lỗ tai nhỏ của bé nhím vểnh lên rất đáng yêu, tôi nhịn không được lấy tay chọt một cái.
Hình như, khá nóng?
Lúc này, bụng nhím nhỏ xuất hiện một chuỗi tiếng kêu rất lớn: "Ùng ục ục."
Tôi và con nhím cung lúc trợn tròn mắt, nhìn nhau hai giây, khuôn mặt nhím nhỏ xụ xuống, sau đó lại cuộn thành một quả bóng.
Mặc dù đã đói bụng cả ngày, nhưng nhím nhỏ vẫn ăn uống rất tao nhã, duyên dáng và lịch sự.
Sau khi gặm xong miếng thịt gà cuối cùng, nó dùng móng vuốt nâng chén trà mini lên nhấp một ngụm, sau đó giật tờ khăn giấy, ưu nhã lau miệng.
Nhìn một loạt động tác vừa rồi, tôi trợn mắt hốc mồm, con tim như chếc lặng.
Những lời Cố Ngạn từng nói chợt hiện lên trong đầu tôi ——
"Trí thông minh của bé nhím nhà tôi tương đương với trình độ của một đứa trẻ chín tuổi, vì vậy mặc kệ tiếp theo em trông thấy chuyện gì, mọi thứ đều hợp lý."
Rất tốt, tôi lại thấy cân bằng và bình thường trở lại rồi.
5.
Sau khi ăn uống no nê, bé nhím và tôi cùng nhau nằm dài trên sofa xem tivi.
Thằng nhóc nằm bên cạnh tôi với tư thế xinh đẹp, quyến rũ, hai chân nhỏ phía sau thả lỏng rũ xuống, cặp mông trái đào đầy đặn đặc biệt bắt mắt.
Tôi nhìn đến ngây người, ánh mắt không thể rời khỏi cặp mông tròn mập mạp, hồng hào như quả đào nhỏ đáng yêu đó.
Tôi muốn vò, còn muốn xoa bụng nhím nữa.
Cảm nhận được ánh mắt của tôi, bé nhím lạnh lùng nghiêng đầu nhìn lại, ánh mắt sắc như đao.
Tôi buồn bực dời tầm mắt, trong lòng than phiền, không cho sờ thì đừng tùy tiện khoe ra có được hay không?!
Vẫn là tư thế mất hồn như thế......
Tôi rút tờ khăn giấy, đắp lên mông nhím nhỏ.
Tôi: "Cẩn thận bị lạnh."
Bé nhím: ......
Buổi tối, mẹ yêu kính mến nhà tôi gọi điện thoại tới.
Điện thoại vừa kết nối, đầu dây bên kia đã đập vào mặt tôi một tin sốc: "Mẹ và dì Lý của con đã nói chuyện rồi. Tối mai con và con trai dì ấy sẽ cùng nhau ăn tối."
Đây không phải là đang sắp xếp xem mắt cho tôi à?
Con nhím uốn éo cái mông chen tới, dán lỗ tai vào phía trên di động.
Biểu cảm của nó rất nghiêm túc, khóe miệng bẹp xuống, giống như có chuyện gì vừa mới chọc nó không vui.
Đầu bên kia điện thoại, mẹ tôi nói tiếp: "Tối mai bảy giờ, địa chỉ mẹ nhắn tin cho con rồi đấy."
Tôi nhỏ giọng kháng nghị: "Con không......"
Chưa kịp nói xong, mẹ tôi trực tiếp dứt khoát tắt máy, sự đe dọa không hề che dấu luôn!
Tôi chán nản ngồi phịch trên ghế sofa, bên kia bé nhím nhỏ cũng ngồi lẩm bẩm một hồi, sau đó leo lên trên bụng tôi, ngước mắt nhìn chăm chú.
Giống như tôi, thằng nhóc cũng mang một khuôn mặt buồn khổ.
Tôi xoa bóp lớp lông mềm trên mặt của nó, "Em làm sao mà khuôn mặt cũng buồn phiến thế?"
Bé nhím không lên tiếng, chỉ là ngơ ngác ngây ngốc nhìn tôi.
Tôi tự lẩm bẩm: "Không phải vì em nghe được chị sắp đi xem mắt cho nên sinh lòng ghen ghét chứ?"
Cơ thể con nhím bỗng nhiên cứng đờ.
Clm, đoán đúng?!
"Vậy...... Để chị giới thiệu cho em một bé nhím cái mà bạn thân chị nuôi?"
6.
Nhím nhỏ dần dần tỉnh táo, ánh mắt từ đờ đẫn đến không thể tin đến tức giận.
Nó trợn mắt tròn xoe gầm thét với tôi vài tiếng, sau đó nâng chân trước lên, đạp nhẹ vào bụng tôi hai lần.
Bộ dáng nhe răng trợn mắt như đang muốn nói: Không muốn nhím cái! Không muốn nhím cái!
Thật ra, dáng vẻ tức giận của nhím con giống y như con cá nóc, trông rất đáng yêu.
Vì vậy tôi cố ý trêu chọc nói: "Em không thích nhím cái hả?"
Con nhím gật đầu, biểu cảm âm trầm như thành tinh.
"Thế nhím đực thì được không?"
Biểu cảm của nhím con đờ ra, sau đó mang vẻ mặt cuộc sống không còn gì lưu luyến, cuộn mình thành quả cầu gai.
Tôi không sợ hãi, cười ha hả.
Thằng nhóc nghe được điệu cười hoang dại của tôi, mới ý thức được bản thân vừa bị lừa, thả lỏng cơ thể, đôi mắt đen láy từ quả cầu gai lộ ra, nhìn tôi chằm chằm.
Hung hăng và tàn nhẫn, như muốn giếc người.
Tôi xoa bóp lỗ tai nhỏ của nó, "Chị luôn cảm thấy em nghe và hiểu những gì chị nói."
"Thật ra trước đây chị cũng từng gặp được một con nhím giống như em."
Nghe vậy, hai mắt thằng nhóc sáng rực lên.
Nó trở mình, nhảy nhót đến bên cạnh tôi, nháy mắt với tôi tỏ vẻ dễ thương, giống như đang nói"Kể tiếp đi" "Kể tiếp đi".
Hóa ra là một bé nhím nhỏ thích hóng hớt?
Tôi cười cười, tiếp tục nói: "Em ấy cũng rất đáng yêu, chị rất thích em ấy."
Tôi nhớ rất kỹ ngày đó, bởi vì ngày hôm đó xảy ra hai sự việc khiến tôi vô cùng kinh ngạc.
Chuyện thứ nhất, tôi nhặt được được một bé nhím nhỏ rất thông minh, giống như thành tinh luôn rồi vậy.
Chuyện thứ hai, ngày hôm đó thế mà Cố Ngạn trốn học.
Đúng vậy, là Cố Ngạn đó.
Nói đến mới thấy vận mệnh kì diệu làm sao, bạn học ngồi cũng bàn với tôi ba năm cấp hai và ba năm cấp ba, cuối cùng lại trở thành sếp của tôi!
Sự "may mắn" này , đúng là khó có được.
Tôi cảm thán một tiếng, quay đầu nhìn lại thấy nhím nhỏ mang vẻ mặt dương dương đắc ý, tràn đầy vui sướng mỉm cười.
Tôi không nhịn được xoa khuôn mặt nhỏ đầy lông của nó, dở khóc dở cười nói: "Em cười ngây ngô gì thế?"
"Chị đang nói bé nhím khác mà."
Nào biết nhím nhỏ không quan tâm, mũi hếch lên trời, dáng vẻ giống như bổn đại gia đang vui ngươi không cần quấy rầy.