Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 92
"Chỉ có chút chuyện mà mày cũng không làm xong?!" Vết sẹo dài trên cổ càng làm cho người đàn ông trung niên dữ tợn hơn: "Một người giỏi giang như bố mày sao lại có đứa con chỉ có chút bản lĩnh như mày chứ?! Lôi kéo người khác mà cũng không làm được?"
Nghe thấy đối phương nhắc đến bố mình, Diêm Tòng Trí cũng nổi cơn giận dữ, căm hận nói: "Chú có bản lĩnh thì chú làm đi, chú cho rằng việc đó dễ làm sao? Người nào trong nhà họ Diêm không muốn ngồi lên chiếc ghế đó?"
Quyết định bầu cử được thông báo ra ngoài, Diêm Tòng Trí chìm vào niềm vui suốt nửa ngày, hắn ta cảm thấy cơ hội của mình đã đến. Ông cụ Diêm không vừa mắt với Diêm Quan Thương, lén lút diệt không được liền lôi thẳng ra ngoài, nói với mọi người rằng ai cũng có cơ hội. Trong mắt người người đều nhìn rất rõ, ông cụ Diêm đã cất tiếng, chứng tỏ vị trí người cầm quyền không còn năng lực đứng đầu, chỉ cần bạn có bản lĩnh có mưu kế, chiến thắng được thì vị trí đó là của bạn.
Diêm Tòng Trí mừng rỡ như điên. Ngay từ khi Diêm Quan Thương dưỡng bệnh ở nhà, hắn ta đã lôi kéo không ít cổ đông nhỏ trong công ty. Mặc dù số cổ phần trong tay họ không nhiều, cũng thấp cổ bé họng, nhưng trong vấn đề bỏ phiếu họ hoàn toàn có một chỗ cắm dùi.
Thế mà mấy ngày trước, khi hắn ta chuẩn bị tìm những người kia thương lượng, đối phương lại lật mặt.
"Cái này ấy à, cậu Diêm, cậu có chỗ không biết. Vấn đề liên quan đến bầu cử đương nhiên là tôi muốn giúp cậu, nhưng..."
Đối phương đầy mặt khó xử, đôi mắt lại khôn khéo xảo quyệt.
Mẹ nó, toàn là một lũ cáo già, sao Diêm Tòng Trí có thể không thấy ý đồ của họ. Bàn tay hắn ta siết chặt, hung tợn nghiến răng, nở một nụ cười miễn cưỡng: "Vậy chú muốn thế nào?"
Đối phương như sư tử mở miệng, yêu cầu càng lúc càng quá đáng hơn.
Diêm Tòng Trí không nhịn được tóm lấy cổ áo lão, người kia hoảng sợ tóc giả cũng rớt xuống, chân run cầm cập: "Cậu Diêm... cậu không cho được, tự nhiên có người khác cho được... Gia tộc của cậu, người được gọi là cậu Diêm... cũng không chỉ có một vị".
Hai mắt Diêm Tòng Trí đỏ au, lúc này hắn ta mới ý thức được, kẻ thù của mình hiện giờ không giống như hồi Diêm Quan Thương còn đang ở trong nhà dưỡng thương nữa.
Lúc đó chỉ có một kẻ ngốc tên gọi Diêm Đông Lâm, mà bây giờ là toàn bộ đám người có lòng tham trong gia tộc.
Số lượng khổng lồ, thủ đoạn quyền mưu hơn hắn ta có vô số.
Diêm Tòng Trí tức giận đến run rẩy cả tay, dối trá đồng ý với yêu cầu của đối phương, sau đó quay đầu thăm dò ý kiến của người khác, xem thử mình có khả năng lôi kéo họ hay không.
Nhưng căn bản là không thể.
"Nếu cậu giúp tôi lần này, sau khi cầm quyền nhất định tôi sẽ nhường chỗ tốt cho cậu".
"Đều là người cạnh tranh, tại sao tôi phải giúp anh?"
"Tôi giúp anh thì được chỗ tốt gì? Tại sao tôi không thể tự mình đánh cờ, biết đâu người thắng lại là tôi"
Những vị con cháu nhà họ Diêm bị Diêm Quan Thương chèn ép quá lâu, ai ai cũng có kế hoạch vĩ đại của riêng mình, ai ai cũng có chí lớn của riêng mình. Cùng là con nhà giàu có, con cưng của trời, ai lại nguyện vì người may áo cưới?
Mặt sẹo hận không thể rèn sắt thành thép nhìn Diêm Tòng Trí: "Mày còn muốn cứu bố mày ra khỏi tù nữa hay không? Bố mày nhìn thấy cái dáng vẻ uất ức hiện tại của mày, chắc chắn ông ấy sẽ tức đến chết".
Diêm Tòng Trí cắn chặt răng.
Mặt sẹo: "Lúc đầu tao đã nói rồi, tao bảo mày nghĩ cách xử lý thằng oắt Diêm Đông Lâm kia đi. Mày có đám cổ đông hồi ấy nâng đỡ, nhưng mày không nghe tao. Hiện giờ thì tốt rồi, tốt quá rồi!!!"
"Mẹ nó, ông câm miệng đi!"
Diêm Tòng Trí đứng thẳng dậy: "Nếu không phải bảo vệ cho ông, sao bố tôi lại bị bắt vào tù? Đờ mờ nhà nó, ông còn có mặt mũi nhắc lại sao? Những việc ông làm ra sau đó, chỉ cần tôi báo cảnh sát, ông hoàn toàn có thể bị bắt vào tù. Ông buôn lậu thuốc phiện, lại còn động tay động chân đến xe của anh Quan Thương, tôi mà báo cảnh sát, cả đời này ông cũng đừng mong mình ra khỏi tù được."
"Mày cho rằng bây giờ cảnh sát tìm thấy tao mày cũng không phải vào theo tao hả?!" Mặt sẹo: "Bây giờ muốn xóa hết quan hệ với tao sao? Lúc Diêm Quan Thương mù mắt, không phải mày cũng đồng ý bắt tay với tao đó hả? Muốn sạch sẽ thoát khỏi chuyện này á? Mày cứ mơ đi! Tao, rõ ràng là một kẻ buôn lậu thuốc phiện, bị truy nã trên cả thế giới! Còn mày, mày bao che cho tao, biết chuyện không báo! Tội bao che tội phạm đã khóa chặt xuống đầu mày rồi!"
Diêm Tòng Trí gào thét: "Nhưng cho đến tận bây giờ, tôi chưa từng bắt ông làm những chuyện đó!"
Chẳng qua hắn ta muốn kéo Diêm Quan Thương xuống khỏi ngôi cao hắn đang ngồi, ai ngờ đối phương lại dùng danh nghĩa của hắn ta mua lòng nhân viên nội bộ, lại sau đó nữa...
Mặt sẹo dùng phương pháp dồn hắn ta vào bước đường cùng, cộng thêm sự bỏ mặc tình thân thuở trước của Diêm Quan Thương với bố hắn ta, hắn ta căm hận, hắn ta không có đường lùi.
Hắn ta làm tất cả mọi chuyện... chỉ vì muốn bố hắn ta quay về.
Hai mắt Diêm Tòng Trí đỏ như máu. Lúc ấy hắn ta còn đang ở nước ngoài học hành, nghe được tin tức trên TV, cả người ngẩn ngơ tại chỗ. Trong lòng Diêm Tòng Trí, bố hắn ta là một người tốt bụng với mọi người, việc trong nhà họ Diêm ông luôn nhận lấy thua thiệt vào người mình, sao có thể làm ra chuyện như vậy? Mà ngay trước ngày bố hắn ta bị bắt, hai người còn từng nói chuyện điện thoại với nhau.
Nhưng chuyện đã xảy ra không thể nào chối bỏ, Diêm Tòng Trí không biết bố mình phải đối mặt với những hậu quả gì, nhưng hắn ta biết tội danh của ông không nhỏ. Hắn ta ngay lập tức nhớ tới Diêm Quan Thương, người anh họ này có năng lực có bản lĩnh, chỉ cần anh ấy muốn, nhất định có thể cứu bố hắn ta ra.
Diêm Tòng Trí mua vé máy bay chuyến sớm nhất bay về nước, đau khổ cầu xin Diêm Quan Thương giúp mình một tay. Hắn ta nhờ cậy Diêm Quan Thương nể mặt tình thân mà cứu bố của mình, nhưng khi đó Diêm Quan Thương từ chối, còn không cho hắn ta một chút thể diện nào.
Thậm chí khi nhìn thấy hắn ta đến tìm, Diêm Quan Thương còn có vẻ bất ngờ.
Về sau Diêm Tòng Trí mới biết được, ngày bố mình bị bắt đi, Diêm Quan Thương cũng ở hiện trường. Hắn ta muốn xem lại tình trạng lúc đó, nhưng lại biết được tất cả hình ảnh quay chụp tại hiện trường đã bị mua đứt, thông tin báo đài cũng biệt tăm biệt tích, không tìm được một thông tin thông báo nào, trừ khi phải nhờ quan hệ tìm người quen ở bên bộ phận tòa án quốc tế may ra mới có thể biết được.
Diêm Quan Thương bất ngờ khi nhìn thấy Diêm Tòng Trí, chuyện này khiến người ta không khỏi có ý nghĩ sai lệch. Đến tận bây giờ Diêm Tòng Trí vẫn nghi ngờ, chuyện bố mình bị bắt có khi nào còn được Diêm Quan Thương giúp sức hay không.
Diêm Tòng Trí đau khổ nhắm mắt lại.
Tranh cãi với tên mặt sẹo kia thì có ích lợi gì, đúng như đối phương nói, nếu ông ta bị bắt Diêm Tòng Trí cũng khó thoát nổi tội. Hai người họ đã là hai con châu chấu cùng bị buộc trên một sợi dây thừng.
Tranh cãi được hơn không bằng nghĩ nhiều thêm một vài phương án giải quyết.
Diêm Tòng Trí tỉnh táo lại, thật ra người lên nắm quyền là ai không quan trọng, chỉ cần Diêm Quan Thương ngã ngựa, ông cụ Diêm sẽ vui lòng.
Nếu thời gian ngược lại năm năm, ông cụ Diêm sẽ không có suy nghĩ như thế này. Hiện tại ông cụ tuổi lớn tư tưởng càng lúc càng cũ nát, điểm quan trọng nhất không còn nhìn thấy rõ.
Người đến tầm tuổi này khó tránh khỏi hồ đồ, dù là một người khôn khéo cả đời như ông cụ Diêm cũng không ngoại lệ.
Mà Diêm Quan Thương trong mắt ông cụ không phải lỗi lầm ở chỗ quá kiêu ngạo không coi ai ra gì, cũng không phải ở chỗ hắn một tay che trời, mà lỗi lầm ở chỗ hắn quá giống Diêm Mãng.
Đứa con thứ hai của ông cụ Diêm, cũng là đứa con được xem trọng nhất, là người đáng lẽ ra phải ngồi trên ngôi vị cao.
Con cả hiền lành, con út đầu óc chỉ biết yêu đương, lúc đó, người có năng lực thủ đoạn nhất gia tộc họ Diêm là cậu hai nhà họ.
Nhưng sự đời khó đoán, sự đời khó đoán...
Năm ấy Diêm Tòng Trí vẫn còn rất nhỏ, người trong nhà không ai dám nhắc tới chuyện cậu hai nhà họ Diêm đột nhiên từ bỏ gia tộc của mình, nhưng hiện giờ Diêm Tòng Trí vẫn không khỏi cảm ơn người chú này.
Nếu không có gã thì sao Diêm Quan Thương sẽ có ngày hôm nay.
Từ lần nói chuyện rõ ràng ấy, quan hệ của Tô Chiết và Diêm Quan Thương quay lại tháng ngày anh mới vào công ty làm việc. Trừ công việc ra, hai người họ không hề nói chuyện gì khác với nhau.
Mỗi ngày Tô Chiết báo cáo công việc, đối chiếu lịch trình, xử lý tài liệu với hắn. Diêm Quan Thương nhìn anh nghiêm túc, trong mắt đầy suy ngẫm, bàn tay to đặt trên tay nắm ngăn kéo bàn làm việc, nhưng đến tận cuối cùng, khi người đã báo cáo xong hắn vẫn không thể mở ra.
Tô Chiết: "Sếp Diêm, ngài có thay đổi nào khác không ạ?"
Diêm Quan Thương lãnh đạm đáp: "Không còn".
"Vậy tôi ra ngoài trước, nếu còn chuyện gì ngài cứ gọi".
Nhìn đối phương xoay người, ngón tay dài của Diêm Quan Thương cuộn tròn lại, nhưng đến cuối cùng hắn vẫn không nói gì.
Phòng làm việc lần nữa chìm vào yên tĩnh, kim giây đồng hồ dịch chuyển theo thời gian. Diêm Quan Thương mang theo sắc mặt bình tĩnh, mở ngăn kéo hắn mãi do dự ra.
Trong đó có một con thú bông và một túi kẹo.
Thú bông không lớn, chỉ tầm một bàn tay, là một con gấu béo mặc váy ba-lê, loại thú bông nhỏ nhắn đáng yêu này trong gian tủ trưng bày ở nhà của hắn còn có không ít.
Mà kẹo, đó là một gói kẹo trái cây gần đây hắn rất thích.
Lúc trước hắn mang hai món đồ này tới công ty, thần kinh hắn căng thẳng cả một ngày, chỉ sợ có người nhìn thấy được.
Diêm Quan Thương không muốn thừa nhận, nhưng lại không thể không thừa nhận. Đứa bé thuở niên thiếu từng bị chế giễu, nó chưa bao giờ có được dũng cảm và kết quả nó mong đợi.
Bây giờ nó đã trưởng thành, người người theo sau nịnh nọt tâng bốc, thậm chí nghe lời nó.
Nhưng nó vẫn không thể nào kể ra miệng những thứ nó yêu, không thể để những món đồ nó thích đường đường chính chính xuất hiện trước mắt mọi người.
Hai món đồ nằm trong ngăn kéo đầy tràn tài liệu gần nửa tháng, không hề phù hợp với những đồ vật nghiêm túc xung quanh.
Trong đầu Diêm Quan Thương từng có mấy lần xúc động, hắn muốn nhân dịp chỉ có Tô Chiết và mình ở trong văn phòng, lấy đồ ra thẳng thắn kể sở thích của mình cho anh, giống như những cặp đôi yêu đương bình thường.
Nhưng nhiều lần do dự, cơ hội cũng cứ thế bỏ lỡ. Hắn không thể nào đưa ra được quyết định quyết đoán thẳng thắn như lúc bình thường.
Diêm Quan Thương bực bội đóng ngăn kéo lại, lần nữa vùi mình vào công việc.
Chiều ngày hôm sau là yến tiệc bầu cử, trong lòng Tô Chiết vốn không yên ổn, một, anh không hiểu tại sao Diêm Quan Thương lại đồng ý mở cuộc họp này; hai, anh không hiểu được tại sao lòng mình cứ không thoải mái.
Gần nửa tháng nay hai người họ đã khôi phục mối quan hệ bình thường, nhưng càng lúc anh càng cảm thấy áp lực.
Có lẽ do sau lưng cả hai đều có những mặt trái không muốn người khác biết được, khôi phục mối quan hệ không phải tình cảm đã kết thúc, mà là có người đã lùi bước rút lui.
Mấy ngày hôm nay có đôi khi Tô Chiết đã không nhịn được muốn đi tới hỏi Diêm Quan Thương, tại sao hắn phải đồng ý lời đề nghị của ông cụ Diêm. Diêm Quan Thương hiểu rõ tầm quan trọng của quyền lực, sao lại định chắp tay dâng cho người? Nhưng ngẫm lại thì bỏ đi, anh chỉ là một trợ lý đặc biệt không hơn không kém, anh không có tư cách đi chất vấn đối phương.
Không bao lâu sau điện thoại của nhân viên cửa hàng thời trang cao cấp gọi đến.
"Ngài Tô, bộ âu phục ngài gửi đã sửa xong rồi ạ".
Tô Chiết lễ phép nói lời cảm ơn, sau đó gửi địa chỉ cho người ta, nhờ bên cửa hàng mang đồ tới.
Thật ra Tiểu Điềm Điềm cũng có âu phục, nhưng khi anh ta lấy ra, Tô Chiết thấy được bộ quần áo đấy có tuổi đời đã nhiều năm, không thể mặc ra ngoài nữa. Thế là anh quyết định sửa sang lại.
Chạng vạng tối ngày hôm sau, Tô Chiết không đồng hành cùng Diêm Quan Thương, gọi xe taxi bên đường đến đón Tiểu Điềm Điềm, dù sao ngày hôm nay đến vũ hội anh cũng cần có một người bạn đồng hành.
Đến nơi, Tô Chiết từ trên xe đi xuống, đảo mắt một vòng vẫn không phát hiện ra Tiểu Điềm Điềm ở đâu. Anh lấy điện thoại di động gọi sang, mở miệng hỏi thăm: "Anh đâu rồi?"
Tiểu Điềm Điềm: "Ở sau lưng cậu."
Vừa dứt lời đầu vai của Tô Chiết đã bị vỗ vỗ.
Tô Chiết quay người: "... Anh là ai?"
Nghe thấy đối phương nhắc đến bố mình, Diêm Tòng Trí cũng nổi cơn giận dữ, căm hận nói: "Chú có bản lĩnh thì chú làm đi, chú cho rằng việc đó dễ làm sao? Người nào trong nhà họ Diêm không muốn ngồi lên chiếc ghế đó?"
Quyết định bầu cử được thông báo ra ngoài, Diêm Tòng Trí chìm vào niềm vui suốt nửa ngày, hắn ta cảm thấy cơ hội của mình đã đến. Ông cụ Diêm không vừa mắt với Diêm Quan Thương, lén lút diệt không được liền lôi thẳng ra ngoài, nói với mọi người rằng ai cũng có cơ hội. Trong mắt người người đều nhìn rất rõ, ông cụ Diêm đã cất tiếng, chứng tỏ vị trí người cầm quyền không còn năng lực đứng đầu, chỉ cần bạn có bản lĩnh có mưu kế, chiến thắng được thì vị trí đó là của bạn.
Diêm Tòng Trí mừng rỡ như điên. Ngay từ khi Diêm Quan Thương dưỡng bệnh ở nhà, hắn ta đã lôi kéo không ít cổ đông nhỏ trong công ty. Mặc dù số cổ phần trong tay họ không nhiều, cũng thấp cổ bé họng, nhưng trong vấn đề bỏ phiếu họ hoàn toàn có một chỗ cắm dùi.
Thế mà mấy ngày trước, khi hắn ta chuẩn bị tìm những người kia thương lượng, đối phương lại lật mặt.
"Cái này ấy à, cậu Diêm, cậu có chỗ không biết. Vấn đề liên quan đến bầu cử đương nhiên là tôi muốn giúp cậu, nhưng..."
Đối phương đầy mặt khó xử, đôi mắt lại khôn khéo xảo quyệt.
Mẹ nó, toàn là một lũ cáo già, sao Diêm Tòng Trí có thể không thấy ý đồ của họ. Bàn tay hắn ta siết chặt, hung tợn nghiến răng, nở một nụ cười miễn cưỡng: "Vậy chú muốn thế nào?"
Đối phương như sư tử mở miệng, yêu cầu càng lúc càng quá đáng hơn.
Diêm Tòng Trí không nhịn được tóm lấy cổ áo lão, người kia hoảng sợ tóc giả cũng rớt xuống, chân run cầm cập: "Cậu Diêm... cậu không cho được, tự nhiên có người khác cho được... Gia tộc của cậu, người được gọi là cậu Diêm... cũng không chỉ có một vị".
Hai mắt Diêm Tòng Trí đỏ au, lúc này hắn ta mới ý thức được, kẻ thù của mình hiện giờ không giống như hồi Diêm Quan Thương còn đang ở trong nhà dưỡng thương nữa.
Lúc đó chỉ có một kẻ ngốc tên gọi Diêm Đông Lâm, mà bây giờ là toàn bộ đám người có lòng tham trong gia tộc.
Số lượng khổng lồ, thủ đoạn quyền mưu hơn hắn ta có vô số.
Diêm Tòng Trí tức giận đến run rẩy cả tay, dối trá đồng ý với yêu cầu của đối phương, sau đó quay đầu thăm dò ý kiến của người khác, xem thử mình có khả năng lôi kéo họ hay không.
Nhưng căn bản là không thể.
"Nếu cậu giúp tôi lần này, sau khi cầm quyền nhất định tôi sẽ nhường chỗ tốt cho cậu".
"Đều là người cạnh tranh, tại sao tôi phải giúp anh?"
"Tôi giúp anh thì được chỗ tốt gì? Tại sao tôi không thể tự mình đánh cờ, biết đâu người thắng lại là tôi"
Những vị con cháu nhà họ Diêm bị Diêm Quan Thương chèn ép quá lâu, ai ai cũng có kế hoạch vĩ đại của riêng mình, ai ai cũng có chí lớn của riêng mình. Cùng là con nhà giàu có, con cưng của trời, ai lại nguyện vì người may áo cưới?
Mặt sẹo hận không thể rèn sắt thành thép nhìn Diêm Tòng Trí: "Mày còn muốn cứu bố mày ra khỏi tù nữa hay không? Bố mày nhìn thấy cái dáng vẻ uất ức hiện tại của mày, chắc chắn ông ấy sẽ tức đến chết".
Diêm Tòng Trí cắn chặt răng.
Mặt sẹo: "Lúc đầu tao đã nói rồi, tao bảo mày nghĩ cách xử lý thằng oắt Diêm Đông Lâm kia đi. Mày có đám cổ đông hồi ấy nâng đỡ, nhưng mày không nghe tao. Hiện giờ thì tốt rồi, tốt quá rồi!!!"
"Mẹ nó, ông câm miệng đi!"
Diêm Tòng Trí đứng thẳng dậy: "Nếu không phải bảo vệ cho ông, sao bố tôi lại bị bắt vào tù? Đờ mờ nhà nó, ông còn có mặt mũi nhắc lại sao? Những việc ông làm ra sau đó, chỉ cần tôi báo cảnh sát, ông hoàn toàn có thể bị bắt vào tù. Ông buôn lậu thuốc phiện, lại còn động tay động chân đến xe của anh Quan Thương, tôi mà báo cảnh sát, cả đời này ông cũng đừng mong mình ra khỏi tù được."
"Mày cho rằng bây giờ cảnh sát tìm thấy tao mày cũng không phải vào theo tao hả?!" Mặt sẹo: "Bây giờ muốn xóa hết quan hệ với tao sao? Lúc Diêm Quan Thương mù mắt, không phải mày cũng đồng ý bắt tay với tao đó hả? Muốn sạch sẽ thoát khỏi chuyện này á? Mày cứ mơ đi! Tao, rõ ràng là một kẻ buôn lậu thuốc phiện, bị truy nã trên cả thế giới! Còn mày, mày bao che cho tao, biết chuyện không báo! Tội bao che tội phạm đã khóa chặt xuống đầu mày rồi!"
Diêm Tòng Trí gào thét: "Nhưng cho đến tận bây giờ, tôi chưa từng bắt ông làm những chuyện đó!"
Chẳng qua hắn ta muốn kéo Diêm Quan Thương xuống khỏi ngôi cao hắn đang ngồi, ai ngờ đối phương lại dùng danh nghĩa của hắn ta mua lòng nhân viên nội bộ, lại sau đó nữa...
Mặt sẹo dùng phương pháp dồn hắn ta vào bước đường cùng, cộng thêm sự bỏ mặc tình thân thuở trước của Diêm Quan Thương với bố hắn ta, hắn ta căm hận, hắn ta không có đường lùi.
Hắn ta làm tất cả mọi chuyện... chỉ vì muốn bố hắn ta quay về.
Hai mắt Diêm Tòng Trí đỏ như máu. Lúc ấy hắn ta còn đang ở nước ngoài học hành, nghe được tin tức trên TV, cả người ngẩn ngơ tại chỗ. Trong lòng Diêm Tòng Trí, bố hắn ta là một người tốt bụng với mọi người, việc trong nhà họ Diêm ông luôn nhận lấy thua thiệt vào người mình, sao có thể làm ra chuyện như vậy? Mà ngay trước ngày bố hắn ta bị bắt, hai người còn từng nói chuyện điện thoại với nhau.
Nhưng chuyện đã xảy ra không thể nào chối bỏ, Diêm Tòng Trí không biết bố mình phải đối mặt với những hậu quả gì, nhưng hắn ta biết tội danh của ông không nhỏ. Hắn ta ngay lập tức nhớ tới Diêm Quan Thương, người anh họ này có năng lực có bản lĩnh, chỉ cần anh ấy muốn, nhất định có thể cứu bố hắn ta ra.
Diêm Tòng Trí mua vé máy bay chuyến sớm nhất bay về nước, đau khổ cầu xin Diêm Quan Thương giúp mình một tay. Hắn ta nhờ cậy Diêm Quan Thương nể mặt tình thân mà cứu bố của mình, nhưng khi đó Diêm Quan Thương từ chối, còn không cho hắn ta một chút thể diện nào.
Thậm chí khi nhìn thấy hắn ta đến tìm, Diêm Quan Thương còn có vẻ bất ngờ.
Về sau Diêm Tòng Trí mới biết được, ngày bố mình bị bắt đi, Diêm Quan Thương cũng ở hiện trường. Hắn ta muốn xem lại tình trạng lúc đó, nhưng lại biết được tất cả hình ảnh quay chụp tại hiện trường đã bị mua đứt, thông tin báo đài cũng biệt tăm biệt tích, không tìm được một thông tin thông báo nào, trừ khi phải nhờ quan hệ tìm người quen ở bên bộ phận tòa án quốc tế may ra mới có thể biết được.
Diêm Quan Thương bất ngờ khi nhìn thấy Diêm Tòng Trí, chuyện này khiến người ta không khỏi có ý nghĩ sai lệch. Đến tận bây giờ Diêm Tòng Trí vẫn nghi ngờ, chuyện bố mình bị bắt có khi nào còn được Diêm Quan Thương giúp sức hay không.
Diêm Tòng Trí đau khổ nhắm mắt lại.
Tranh cãi với tên mặt sẹo kia thì có ích lợi gì, đúng như đối phương nói, nếu ông ta bị bắt Diêm Tòng Trí cũng khó thoát nổi tội. Hai người họ đã là hai con châu chấu cùng bị buộc trên một sợi dây thừng.
Tranh cãi được hơn không bằng nghĩ nhiều thêm một vài phương án giải quyết.
Diêm Tòng Trí tỉnh táo lại, thật ra người lên nắm quyền là ai không quan trọng, chỉ cần Diêm Quan Thương ngã ngựa, ông cụ Diêm sẽ vui lòng.
Nếu thời gian ngược lại năm năm, ông cụ Diêm sẽ không có suy nghĩ như thế này. Hiện tại ông cụ tuổi lớn tư tưởng càng lúc càng cũ nát, điểm quan trọng nhất không còn nhìn thấy rõ.
Người đến tầm tuổi này khó tránh khỏi hồ đồ, dù là một người khôn khéo cả đời như ông cụ Diêm cũng không ngoại lệ.
Mà Diêm Quan Thương trong mắt ông cụ không phải lỗi lầm ở chỗ quá kiêu ngạo không coi ai ra gì, cũng không phải ở chỗ hắn một tay che trời, mà lỗi lầm ở chỗ hắn quá giống Diêm Mãng.
Đứa con thứ hai của ông cụ Diêm, cũng là đứa con được xem trọng nhất, là người đáng lẽ ra phải ngồi trên ngôi vị cao.
Con cả hiền lành, con út đầu óc chỉ biết yêu đương, lúc đó, người có năng lực thủ đoạn nhất gia tộc họ Diêm là cậu hai nhà họ.
Nhưng sự đời khó đoán, sự đời khó đoán...
Năm ấy Diêm Tòng Trí vẫn còn rất nhỏ, người trong nhà không ai dám nhắc tới chuyện cậu hai nhà họ Diêm đột nhiên từ bỏ gia tộc của mình, nhưng hiện giờ Diêm Tòng Trí vẫn không khỏi cảm ơn người chú này.
Nếu không có gã thì sao Diêm Quan Thương sẽ có ngày hôm nay.
Từ lần nói chuyện rõ ràng ấy, quan hệ của Tô Chiết và Diêm Quan Thương quay lại tháng ngày anh mới vào công ty làm việc. Trừ công việc ra, hai người họ không hề nói chuyện gì khác với nhau.
Mỗi ngày Tô Chiết báo cáo công việc, đối chiếu lịch trình, xử lý tài liệu với hắn. Diêm Quan Thương nhìn anh nghiêm túc, trong mắt đầy suy ngẫm, bàn tay to đặt trên tay nắm ngăn kéo bàn làm việc, nhưng đến tận cuối cùng, khi người đã báo cáo xong hắn vẫn không thể mở ra.
Tô Chiết: "Sếp Diêm, ngài có thay đổi nào khác không ạ?"
Diêm Quan Thương lãnh đạm đáp: "Không còn".
"Vậy tôi ra ngoài trước, nếu còn chuyện gì ngài cứ gọi".
Nhìn đối phương xoay người, ngón tay dài của Diêm Quan Thương cuộn tròn lại, nhưng đến cuối cùng hắn vẫn không nói gì.
Phòng làm việc lần nữa chìm vào yên tĩnh, kim giây đồng hồ dịch chuyển theo thời gian. Diêm Quan Thương mang theo sắc mặt bình tĩnh, mở ngăn kéo hắn mãi do dự ra.
Trong đó có một con thú bông và một túi kẹo.
Thú bông không lớn, chỉ tầm một bàn tay, là một con gấu béo mặc váy ba-lê, loại thú bông nhỏ nhắn đáng yêu này trong gian tủ trưng bày ở nhà của hắn còn có không ít.
Mà kẹo, đó là một gói kẹo trái cây gần đây hắn rất thích.
Lúc trước hắn mang hai món đồ này tới công ty, thần kinh hắn căng thẳng cả một ngày, chỉ sợ có người nhìn thấy được.
Diêm Quan Thương không muốn thừa nhận, nhưng lại không thể không thừa nhận. Đứa bé thuở niên thiếu từng bị chế giễu, nó chưa bao giờ có được dũng cảm và kết quả nó mong đợi.
Bây giờ nó đã trưởng thành, người người theo sau nịnh nọt tâng bốc, thậm chí nghe lời nó.
Nhưng nó vẫn không thể nào kể ra miệng những thứ nó yêu, không thể để những món đồ nó thích đường đường chính chính xuất hiện trước mắt mọi người.
Hai món đồ nằm trong ngăn kéo đầy tràn tài liệu gần nửa tháng, không hề phù hợp với những đồ vật nghiêm túc xung quanh.
Trong đầu Diêm Quan Thương từng có mấy lần xúc động, hắn muốn nhân dịp chỉ có Tô Chiết và mình ở trong văn phòng, lấy đồ ra thẳng thắn kể sở thích của mình cho anh, giống như những cặp đôi yêu đương bình thường.
Nhưng nhiều lần do dự, cơ hội cũng cứ thế bỏ lỡ. Hắn không thể nào đưa ra được quyết định quyết đoán thẳng thắn như lúc bình thường.
Diêm Quan Thương bực bội đóng ngăn kéo lại, lần nữa vùi mình vào công việc.
Chiều ngày hôm sau là yến tiệc bầu cử, trong lòng Tô Chiết vốn không yên ổn, một, anh không hiểu tại sao Diêm Quan Thương lại đồng ý mở cuộc họp này; hai, anh không hiểu được tại sao lòng mình cứ không thoải mái.
Gần nửa tháng nay hai người họ đã khôi phục mối quan hệ bình thường, nhưng càng lúc anh càng cảm thấy áp lực.
Có lẽ do sau lưng cả hai đều có những mặt trái không muốn người khác biết được, khôi phục mối quan hệ không phải tình cảm đã kết thúc, mà là có người đã lùi bước rút lui.
Mấy ngày hôm nay có đôi khi Tô Chiết đã không nhịn được muốn đi tới hỏi Diêm Quan Thương, tại sao hắn phải đồng ý lời đề nghị của ông cụ Diêm. Diêm Quan Thương hiểu rõ tầm quan trọng của quyền lực, sao lại định chắp tay dâng cho người? Nhưng ngẫm lại thì bỏ đi, anh chỉ là một trợ lý đặc biệt không hơn không kém, anh không có tư cách đi chất vấn đối phương.
Không bao lâu sau điện thoại của nhân viên cửa hàng thời trang cao cấp gọi đến.
"Ngài Tô, bộ âu phục ngài gửi đã sửa xong rồi ạ".
Tô Chiết lễ phép nói lời cảm ơn, sau đó gửi địa chỉ cho người ta, nhờ bên cửa hàng mang đồ tới.
Thật ra Tiểu Điềm Điềm cũng có âu phục, nhưng khi anh ta lấy ra, Tô Chiết thấy được bộ quần áo đấy có tuổi đời đã nhiều năm, không thể mặc ra ngoài nữa. Thế là anh quyết định sửa sang lại.
Chạng vạng tối ngày hôm sau, Tô Chiết không đồng hành cùng Diêm Quan Thương, gọi xe taxi bên đường đến đón Tiểu Điềm Điềm, dù sao ngày hôm nay đến vũ hội anh cũng cần có một người bạn đồng hành.
Đến nơi, Tô Chiết từ trên xe đi xuống, đảo mắt một vòng vẫn không phát hiện ra Tiểu Điềm Điềm ở đâu. Anh lấy điện thoại di động gọi sang, mở miệng hỏi thăm: "Anh đâu rồi?"
Tiểu Điềm Điềm: "Ở sau lưng cậu."
Vừa dứt lời đầu vai của Tô Chiết đã bị vỗ vỗ.
Tô Chiết quay người: "... Anh là ai?"