Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 86
Ánh mắt Diêm Quan Thương dừng trên người Tô Chiết giữa sàn, dịch chuyển theo từng bước nhảy của đối phương.
Hắn ngẩng đầu uống ly rượu vào trong miệng, hai mắt như chứa lửa cháy rừng rực mang theo nóng bỏng si mê.
Lúc này cổ áo sơ mi của hắn đã tháo bỏ hai cúc trên cùng, lộ ra vùng cổ nam giới đầy hoang dã. Hắn nhìn Tô Chiết, rượu nuốt xuống họng, yết hầu theo đó khẽ nhấp nhô.
Bàn tay to nhàn nhã tùy tiện nâng ly rượu, đợi khi Tô Chiết vô thức nhìn sang phía hắn lần đầu tiên, một hơi thở nặng nề từ miệng thoát ra ngoài.
"Anh đang ngắm người còn gì nữa, sao lại không nói cho chúng em nghe".
Diêm Quan Thương không lên tiếng.
Mấy cô gái xinh đẹp động lòng người ngồi bên cạnh Diêm Quan Thương cảm thấy có hứng thú, Diêm Quan Thương càng không nói, họ lại càng tò mò.
Diêm Quan Thương thích một người là chuyện lạ không khác gì trời sập. Nhiều năm như vậy trôi qua, họ chưa bao giờ trông thấy hắn dẫn theo một người bạn đồng hành nào, đương nhiên cảm thấy rất thần kỳ.
Tiếng cười tò mò vang lên bên tai, mang theo sức sống của những đóa hoa tươi đẹp.
"Ai thế? Người có cao không?"
Diêm Quan Thương: "Cao".
"Eo có nhỏ không?"
Tầm mắt Diêm Quan Thương vô thức rơi xuống vòng eo của Tô Chiết, ánh mắt đầy ý vị sâu xa: "Nhỏ".
"Chân có trắng không?"
Nét mặt Diêm Quan Thương cứng đờ, sắc đỏ lặng lẽ bò lên vành tai.
Mấy người ở bên nhìn thấy, liếc mắt nhìn nhau, đôi môi đỏ như cánh hoa hồng nín cười.
"Sao cậu lại hỏi như vậy, sếp Diêm của chúng mình sao có thể nhìn chằm chằm đùi người ta chứ?"
"Chưa nhìn thấy hả? Em còn tưởng sếp Diêm của chúng mình có bản lĩnh lắm cơ".
"Sao em không biết chọn lời sếp Diêm thích nghe mà nói vậy".
Diêm Quan Thương bị họ ồn ào bên tai đến phiền lòng, định đứng dậy. Ai ngờ mấy cánh tay trắng nõn tinh tế vươn ra, đồng loạt kéo hắn về trên ghế.
Mấy người này gan lớn, nhưng họ biết Diêm Quan Thương sẽ không ra tay với phụ nữ, thế nên chẳng sợ hãi hắn, cứ vậy kéo người quay lại.
"Đừng đi mà, nói một chút cho tụi em nghe đi".
Diêm Quan Thương nghiêm cái mặt thối ngồi ở chỗ đó.
Nhìn thấy sắc mặt của hắn, quý cô ở bên cạnh mở miệng:"Còn chưa theo đuổi được sao?"
Diêm Quan Thương hơi do dự, lạnh mặt: "Ừ".
Tiếng đáp mới ra, xung quanh vang lên tiếng phì cười cố nén lại.
Diêm Quan Thương mất kiên nhẫn, giọng điệu hung dữ: "Muốn cười thì cười đi".
Cho dù là thái độ hung dữ như thế cũng không dọa được mấy cô nàng kia, bởi vì họ đã quen với cách nói chuyện kiểu này của hắn.
"Thật sự không phải em cười anh đâu nhé". Cuối cùng, đôi môi đỏ mọng của vị quý cô kia không mím lại được nữa, "Ha ha ha ha ha ha ha".
Diêm Quan Thương:...
Ai có thể ngờ một vị tổng giám đốc hô mưa gọi gió trong giới kinh doanh, thích người khác nửa ngày rồi mà còn chưa tóm được người ta vào lòng.
Bàn tay ngọc thon thon đeo đầy trang sức của vị quý cô kia vỗ lên cánh tay căng đầy mạnh mẽ của hắn: "Chuyện này không trách anh được, em biết anh cố gắng hết sức rồi".
Nói xong, cô lại bổ sung: "Hay là em dạy cho anh một chút nhé?"
Diêm Quan Thương: "Dạy cái gì?"
Quý cô: "Đương nhiên là dạy cách theo đuổi người khác".
Cô nàng nhìn xuống cách ăn mặc của hắn: "Sếp Diêm hay là anh thay đổi cách ăn mặc đi".
Diêm Quan Thương nghiêng mắt nhìn sang bên cạnh, cô gái ngồi bên xinh đẹp động lòng người, lúc này hàng mày cong mảnh kia đang nhíu lại: "Mặc như thế này sao có thể nhìn được".
Nói xong, lại lắc đầu: "Cởi có mấy cúc áo cổ, có gì để nhìn đây?"
Diêm Quan Thương:...
Đầu óc hắn bị úng nước mới có thể tin đám phụ nữ này sẽ dạy hắn.
Nhưng chính vì được mấy người này nhắc nhở, khát vọng với Tô Chiết trong lòng hắn càng lúc càng sâu, biến thành một hang động không đáy, không có bến bờ.
Lúc này, điệu nhảy đã kết thúc. Tô Chiết nói đùa dăm ba câu với bạn nhảy, đi về phía hắn đang ngồi.
Cả người anh đứng ở đó, đẹp đẽ thanh cao, phong độ dịu dàng.
"Trợ lý Tô hôm nay cũng đến hả?!"
"Lâu lắm không gặp trợ lý Tô, vẫn hấp dẫn y như ngày nào".
"Sếp Diêm, trợ lý Tô này của anh đã có tin tức yêu đương gì chưa, nhìn anh ấy thật cấm dục quá đi à".
"Nhưng mà tôi nghe người ta nói, người trông càng cấm dục, càng..."
Diêm Quan Thương nhíu mày: "Càng?"
Người phụ nữ sát lại gần tay hắn, không biết cô ấy nói cái gì, một giây sau, Diêm Quan Thương lập tức đứng bật dậy: "Cô đang nói gì thế hả?!"
Thấy người mặt đỏ tía tai, cô gái không hề nghĩ hắn sẽ có phản ứng lớn như vậy, cười nói: "Nghe người ta nói thôi mà, không biết trợ lý Tô có như vậy không nữa".
Diêm Quan Thương từ nhỏ đã được dạy dỗ nghiêm khắc, bên cạnh chuyện gia đình quản chặt, chính bản thân hắn cũng ghét tiếp xúc cơ thể với người ngoài. Không phải hắn không có h4m muốn, chỉ là hắn không muốn cùng người khác thân mật.
Chính vì sự ngây thơ đối lập bề ngoài của hắn thế nên các cô gái ở chốn này mới thích đùa cợt. Dù sao tướng mạo Diêm Quan Thương nhìn qua luôn khiến người ta cảm thấy, người đàn ông này là một kẻ bừa bãi trong chuyện tình cảm.
Tô Chiết nhìn thấy Diêm Quan Thương đứng lên giữa muôn hoa xinh đẹp, cất bước đi sang.
Nếu như không biết cách làm người của hắn, chắc hẳn ai vừa nhìn thấy cảnh tượng ban nãy cũng cho rằng người đàn ông này là một kẻ lăng nhăng.
Tô Chiết đi đến bên người hắn: "Sếp Diêm".
Lời thì thầm của vị quý cô vừa rồi vẫn vang bên tai, Diêm Quan Thương vô thức tránh né Tô Chiết, lại sợ đám người kia chuyển mục tiêu sang chỗ anh, lạnh lùng gọi: "Đi thôi".
"Sao lại đi rồi, em còn chưa mời trợ lý Tô nhảy cùng một điệu mà".
Tô Chiết đeo cặp kính viền bạc trên sống mũi, mi mày nhã nhặn, cười cười xin lỗi với vị quý cô kia, rất ra dáng một kẻ bên ngoài lịch sự bên trong bại hoại, "Các quý cô chơi vui vẻ".
Dứt lời, liền đi theo sau lưng người đằng trước.
Trên đường đi về khách sạn, Diêm Quan Thương nóng nảy khó yên. Đợi khi đi về đến phòng, Tô Chiết đứng ngoài cửa do dự không biết nên vào hay không. Người đàn ông kia không bảo anh đi cũng không đóng cửa lại. Tô Chiết suy ngẫm một lát, cất bước vào trong.
Bố cục gian phòng trong khách sạn không có nhiều sự khác biệt, chỉ vì đối phương ở phòng VIP thì diện tích phòng lớn hơn phòng anh một chút, nhưng cách trang trí vẫn giống y hệt.
Diêm Quan Thương cởi bỏ áo ngoài tùy ý ném lên bàn trà, quay đầu thấy Tô Chiết đi theo, hắn không nói gì, xoay người đi đến bên tủ lạnh, lấy một chai champagne ra.
Tô Chiết vô thức nhíu mày, đêm nay Diêm Quan Thương đã uống đủ nhiều, hơn nữa hiện giờ là đêm khuya, mấy giờ nữa mặt trời sẽ xuất hiện, thế mà đối phương lại định mở thêm champagne.
Anh vô thức mở miệng khuyên nhủ: "Sếp Diêm, hiện giờ thời gian không còn sớm, ngài nên nghỉ ngơi rồi".
Dường như Diêm Quan Thương không nghe thấy, bắt đầu đi tìm ly rượu.
Ánh mắt Tô Chiết đã mang theo bất mãn: "Sếp Diêm".
Diêm Quan Thương: "Nếu không còn chuyện gì thì cậu về phòng đi".
Hiện tại hắn chỉ cần trông thấy Tô Chiết đã thấy cả người khô nóng đến phát hoảng, giống như có ngọn lửa đang cháy trong lòng. Kết hợp với câu nói nghe được trước đó, đến liếc mắt hắn cũng không dám liếc nhìn anh nữa.
"Nghe nói người nhìn qua càng cấm dục, nhu cầu trên giường càng mãnh liệt".
Lúc ấy nghe xong, đại não của hắn như muốn phình to.
Tô Chiết hiển nhiên không hài lòng với câu trả lời của người đàn ông này, hai mắt của hắn mới khỏi hơn hai tháng, vốn còn trong giai đoạn đang hồi phục, bây giờ lại thích uống rượu. Nếu là chuyện công việc thì có thể chấp nhận, nhưng bây giờ đã về phòng, lại còn cố tình tìm rượu để uống.
Tô Chiết lại bên, giật champagne trên tay đối phương, để sang chỗ khác: "Sếp Diêm, đêm đã khuya, ngài vẫn nên nghỉ ngơi đi thôi".
Diêm Quan Thương lướt qua người anh, sắc mặt lạnh lùng: "Đây không phải việc cần cậu quản".
Người đàn ông đã cởi áo vest đen xuống, ống tay áo sơ mi xắn lên tận cánh tay, lộ ra đường cong cơ bắp rắn chắc mạnh mẽ. Cổ áo hắn hơi mở rộng, l0ng nguc được áo sơmi bao bọc, nhưng độ cong cơ ngực cực kỳ dễ thấy, thu hút sự chú ý của người ta.
Hộ lý có thể quản, nhưng trợ lý thì không được quản.
Cảm xúc mất thăng bằng lần nữa xuất hiện, gương mặt nho nhã của Tô Chiết cũng bắt đầu lộ ra sự khó chịu.
"Mắt cậu chủ mới khỏe, không nên uống rượu".
Cánh tay đang định nhấc chai rượu của Diêm Quan Thương sững lại, "Cậu gọi tôi là gì?"
"Tôi gọi..." Tiếng nói của Tô Chiết im bặt.
Diêm Quan Thương cất bước đi tới, đôi con ngươi chăm chú nhìn đối phương, giống như cuối cùng cũng tìm ra điểm đột phá tóm con mồi trốn sau hàng rào, từng bước từng bước ép sát lại.
"Vừa rồi cậu gọi tôi là gì?"
Tô Chiết vô thức lui bước, thẳng đến khi bị hắn ép buộc đến tận cạnh bàn đặt đồ ăn trong phòng bếp mới hết đường lùi.
Lúc này không phải lúc anh nên hốt hoảng.
Tô Chiết điều chỉnh lại sắc mặt của mình, ngẩng đầu đón nhận ánh mắt của đối phương: "Cậu chủ".
Diêm Quan Thương cười nhạo: "Cậu còn dám gọi cơ đấy".
Khoảng cách giữa hai người rất gần, hai bên tranh đấu gay gắt, Tô Chiết: "Không phải ngài đã sớm biết rồi sao."
Không phải câu hỏi, mà là câu trần thuật.
Nghe được câu trả lời to gan của đối phương, Diêm Quan Thương nhìn anh, khóe miệng nở nụ cười tàn bạo: "Lá gan của cậu càng lúc càng lớn rồi đấy nhỉ".
Việc nhân nghĩa Tô Chiết không định nhường cho người khác: "Là do sếp Diêm chỉ bảo tận tình".
Anh đi được đến ngày hôm nay không thể thiếu sự giúp đỡ của Diêm Quan Thương. Từ một sinh viên ngây thơ bước chân vào xã hội biến thành trợ lý Tô bình tĩnh trưởng thành, đương nhiên anh đã phải nhận không ít đau khổ.
Không biết có phải do tác dụng của rượu trong bữa tiệc ban nãy hay không, Tô Chiết cảm nhận được hơi nóng dọa người từ người đối diện, cứ như hắn định đem hơi nóng này đốt cháy người ngoài.
Tô Chiết: "Cậu chủ, ngài định trừng phạt tôi như thế nào?"
Đã thừa nhận thân phận, Tô Chiết hết sức rõ ràng anh không thể trốn khỏi trừng phạt của hắn. Nhưng anh cố tình ăn nói rất cẩn thận, trong lòng Diêm Quan Thương còn nhớ mong thân phận hộ lý của anh khi trước, anh gọi hắn là sếp Diêm không khác gì lúc đang làm việc bình thường, có khả năng hắn sẽ trừng phạt anh rất nặng.
Nhưng khi anh gọi hắn là cậu chủ thì không giống vậy, cậu hộ lý trong lòng Diêm Quan Thương là một người bình thường không có bối cảnh, mà thực ra cái thân phận trợ lý của anh cũng chỉ là một người bình thường khoác lớp áo ngoài quang vinh xinh đẹp. Nếu đối phương thực sự muốn lột một lớp da của anh, kết quả của anh căn bản chẳng có thể tốt hơn một chút nào.
Anh chỉ có thể cược, anh cược đối phương sẽ mềm lòng.
"Cậu cũng biết tôi sẽ trừng phạt cậu."
Tô Chiết nhìn hắn: "Là tôi lừa ngài, tôi đã biết trước mình sẽ có một ngày như thế này."
Ai ngờ vừa dứt lời, anh đã bị người ta khống chế hàm dưới, bàn tay to che đi một nửa gương mặt của anh, không khiến anh bị thương nhưng lại gây cho anh một cảm giác áp lực vô cùng, "Tô Chiết, cậu cho rằng tôi không nhận ra mánh khóe của cậu hả?"
Đối phương đang cố ý gọi hắn như vậy.
Con ngươi Tô Chiết co lại, da đầu tê dại, nhưng hai mắt không hề né tránh: "Tôi cược cậu chủ sẽ không nỡ".
Diêm Quan Thương tiến sát lại người anh, cơ thể cao lớn che phủ hoàn toàn Tô Chiết: "Sao cậu biết được tôi không nỡ?"
Giọng nói buồn bực của Tô Chiết lọt qua lòng bàn tay người đàn ông: "Nếu cậu chủ nỡ thì ngài đã không giữ tôi đến tận bây giờ".
Diêm Quan Thương cười lạnh một tiếng: "Hóa ra cậu cũng hiểu".
Nói xong, tầm mắt hắn vô thức dừng trên cần cổ bị ép hơi ngửa lên của người trước mặt, người ta đã nói như thế rồi, hắn cũng nên thương hương tiếc ngọc một chút.
Con ngươi hắn đen sẫm đến đáng sợ: "Cậu muốn thế nào?"
Tô Chiết li3m môi: "Hi vọng cậu chủ lỗi lớn nhưng phạt nhẹ".
"Lỗi lớn nhưng phạt nhẹ?"
Tô Chiết rũ mi tránh né ánh mắt người đàn ông, nhìn qua thì như đang chịu thua, nhưng thực chất lại là một cái bẫy: "Vâng".
Diêm Quan Thương chạm đầu lưỡi vào bên má, thật hay cho một lời lỗi lớn lại phạt nhẹ.
Hắn buông bàn tay kiềm chế hàm dưới của đối phương, bàn tay to thả xuống kéo lấy cánh tay Tô Chiết, cất bước lôi người vào phòng.
Diêm Quan Thương chân dài bước lớn, Tô Chiết không kịp phản ứng, bị hắn kéo đi đến mức hơi lảo đảo.
"Cậu chủ".
"Cởi".
"Dạ?"
"C0i quần ra, tôi để cho cậu đi".
Hắn ngẩng đầu uống ly rượu vào trong miệng, hai mắt như chứa lửa cháy rừng rực mang theo nóng bỏng si mê.
Lúc này cổ áo sơ mi của hắn đã tháo bỏ hai cúc trên cùng, lộ ra vùng cổ nam giới đầy hoang dã. Hắn nhìn Tô Chiết, rượu nuốt xuống họng, yết hầu theo đó khẽ nhấp nhô.
Bàn tay to nhàn nhã tùy tiện nâng ly rượu, đợi khi Tô Chiết vô thức nhìn sang phía hắn lần đầu tiên, một hơi thở nặng nề từ miệng thoát ra ngoài.
"Anh đang ngắm người còn gì nữa, sao lại không nói cho chúng em nghe".
Diêm Quan Thương không lên tiếng.
Mấy cô gái xinh đẹp động lòng người ngồi bên cạnh Diêm Quan Thương cảm thấy có hứng thú, Diêm Quan Thương càng không nói, họ lại càng tò mò.
Diêm Quan Thương thích một người là chuyện lạ không khác gì trời sập. Nhiều năm như vậy trôi qua, họ chưa bao giờ trông thấy hắn dẫn theo một người bạn đồng hành nào, đương nhiên cảm thấy rất thần kỳ.
Tiếng cười tò mò vang lên bên tai, mang theo sức sống của những đóa hoa tươi đẹp.
"Ai thế? Người có cao không?"
Diêm Quan Thương: "Cao".
"Eo có nhỏ không?"
Tầm mắt Diêm Quan Thương vô thức rơi xuống vòng eo của Tô Chiết, ánh mắt đầy ý vị sâu xa: "Nhỏ".
"Chân có trắng không?"
Nét mặt Diêm Quan Thương cứng đờ, sắc đỏ lặng lẽ bò lên vành tai.
Mấy người ở bên nhìn thấy, liếc mắt nhìn nhau, đôi môi đỏ như cánh hoa hồng nín cười.
"Sao cậu lại hỏi như vậy, sếp Diêm của chúng mình sao có thể nhìn chằm chằm đùi người ta chứ?"
"Chưa nhìn thấy hả? Em còn tưởng sếp Diêm của chúng mình có bản lĩnh lắm cơ".
"Sao em không biết chọn lời sếp Diêm thích nghe mà nói vậy".
Diêm Quan Thương bị họ ồn ào bên tai đến phiền lòng, định đứng dậy. Ai ngờ mấy cánh tay trắng nõn tinh tế vươn ra, đồng loạt kéo hắn về trên ghế.
Mấy người này gan lớn, nhưng họ biết Diêm Quan Thương sẽ không ra tay với phụ nữ, thế nên chẳng sợ hãi hắn, cứ vậy kéo người quay lại.
"Đừng đi mà, nói một chút cho tụi em nghe đi".
Diêm Quan Thương nghiêm cái mặt thối ngồi ở chỗ đó.
Nhìn thấy sắc mặt của hắn, quý cô ở bên cạnh mở miệng:"Còn chưa theo đuổi được sao?"
Diêm Quan Thương hơi do dự, lạnh mặt: "Ừ".
Tiếng đáp mới ra, xung quanh vang lên tiếng phì cười cố nén lại.
Diêm Quan Thương mất kiên nhẫn, giọng điệu hung dữ: "Muốn cười thì cười đi".
Cho dù là thái độ hung dữ như thế cũng không dọa được mấy cô nàng kia, bởi vì họ đã quen với cách nói chuyện kiểu này của hắn.
"Thật sự không phải em cười anh đâu nhé". Cuối cùng, đôi môi đỏ mọng của vị quý cô kia không mím lại được nữa, "Ha ha ha ha ha ha ha".
Diêm Quan Thương:...
Ai có thể ngờ một vị tổng giám đốc hô mưa gọi gió trong giới kinh doanh, thích người khác nửa ngày rồi mà còn chưa tóm được người ta vào lòng.
Bàn tay ngọc thon thon đeo đầy trang sức của vị quý cô kia vỗ lên cánh tay căng đầy mạnh mẽ của hắn: "Chuyện này không trách anh được, em biết anh cố gắng hết sức rồi".
Nói xong, cô lại bổ sung: "Hay là em dạy cho anh một chút nhé?"
Diêm Quan Thương: "Dạy cái gì?"
Quý cô: "Đương nhiên là dạy cách theo đuổi người khác".
Cô nàng nhìn xuống cách ăn mặc của hắn: "Sếp Diêm hay là anh thay đổi cách ăn mặc đi".
Diêm Quan Thương nghiêng mắt nhìn sang bên cạnh, cô gái ngồi bên xinh đẹp động lòng người, lúc này hàng mày cong mảnh kia đang nhíu lại: "Mặc như thế này sao có thể nhìn được".
Nói xong, lại lắc đầu: "Cởi có mấy cúc áo cổ, có gì để nhìn đây?"
Diêm Quan Thương:...
Đầu óc hắn bị úng nước mới có thể tin đám phụ nữ này sẽ dạy hắn.
Nhưng chính vì được mấy người này nhắc nhở, khát vọng với Tô Chiết trong lòng hắn càng lúc càng sâu, biến thành một hang động không đáy, không có bến bờ.
Lúc này, điệu nhảy đã kết thúc. Tô Chiết nói đùa dăm ba câu với bạn nhảy, đi về phía hắn đang ngồi.
Cả người anh đứng ở đó, đẹp đẽ thanh cao, phong độ dịu dàng.
"Trợ lý Tô hôm nay cũng đến hả?!"
"Lâu lắm không gặp trợ lý Tô, vẫn hấp dẫn y như ngày nào".
"Sếp Diêm, trợ lý Tô này của anh đã có tin tức yêu đương gì chưa, nhìn anh ấy thật cấm dục quá đi à".
"Nhưng mà tôi nghe người ta nói, người trông càng cấm dục, càng..."
Diêm Quan Thương nhíu mày: "Càng?"
Người phụ nữ sát lại gần tay hắn, không biết cô ấy nói cái gì, một giây sau, Diêm Quan Thương lập tức đứng bật dậy: "Cô đang nói gì thế hả?!"
Thấy người mặt đỏ tía tai, cô gái không hề nghĩ hắn sẽ có phản ứng lớn như vậy, cười nói: "Nghe người ta nói thôi mà, không biết trợ lý Tô có như vậy không nữa".
Diêm Quan Thương từ nhỏ đã được dạy dỗ nghiêm khắc, bên cạnh chuyện gia đình quản chặt, chính bản thân hắn cũng ghét tiếp xúc cơ thể với người ngoài. Không phải hắn không có h4m muốn, chỉ là hắn không muốn cùng người khác thân mật.
Chính vì sự ngây thơ đối lập bề ngoài của hắn thế nên các cô gái ở chốn này mới thích đùa cợt. Dù sao tướng mạo Diêm Quan Thương nhìn qua luôn khiến người ta cảm thấy, người đàn ông này là một kẻ bừa bãi trong chuyện tình cảm.
Tô Chiết nhìn thấy Diêm Quan Thương đứng lên giữa muôn hoa xinh đẹp, cất bước đi sang.
Nếu như không biết cách làm người của hắn, chắc hẳn ai vừa nhìn thấy cảnh tượng ban nãy cũng cho rằng người đàn ông này là một kẻ lăng nhăng.
Tô Chiết đi đến bên người hắn: "Sếp Diêm".
Lời thì thầm của vị quý cô vừa rồi vẫn vang bên tai, Diêm Quan Thương vô thức tránh né Tô Chiết, lại sợ đám người kia chuyển mục tiêu sang chỗ anh, lạnh lùng gọi: "Đi thôi".
"Sao lại đi rồi, em còn chưa mời trợ lý Tô nhảy cùng một điệu mà".
Tô Chiết đeo cặp kính viền bạc trên sống mũi, mi mày nhã nhặn, cười cười xin lỗi với vị quý cô kia, rất ra dáng một kẻ bên ngoài lịch sự bên trong bại hoại, "Các quý cô chơi vui vẻ".
Dứt lời, liền đi theo sau lưng người đằng trước.
Trên đường đi về khách sạn, Diêm Quan Thương nóng nảy khó yên. Đợi khi đi về đến phòng, Tô Chiết đứng ngoài cửa do dự không biết nên vào hay không. Người đàn ông kia không bảo anh đi cũng không đóng cửa lại. Tô Chiết suy ngẫm một lát, cất bước vào trong.
Bố cục gian phòng trong khách sạn không có nhiều sự khác biệt, chỉ vì đối phương ở phòng VIP thì diện tích phòng lớn hơn phòng anh một chút, nhưng cách trang trí vẫn giống y hệt.
Diêm Quan Thương cởi bỏ áo ngoài tùy ý ném lên bàn trà, quay đầu thấy Tô Chiết đi theo, hắn không nói gì, xoay người đi đến bên tủ lạnh, lấy một chai champagne ra.
Tô Chiết vô thức nhíu mày, đêm nay Diêm Quan Thương đã uống đủ nhiều, hơn nữa hiện giờ là đêm khuya, mấy giờ nữa mặt trời sẽ xuất hiện, thế mà đối phương lại định mở thêm champagne.
Anh vô thức mở miệng khuyên nhủ: "Sếp Diêm, hiện giờ thời gian không còn sớm, ngài nên nghỉ ngơi rồi".
Dường như Diêm Quan Thương không nghe thấy, bắt đầu đi tìm ly rượu.
Ánh mắt Tô Chiết đã mang theo bất mãn: "Sếp Diêm".
Diêm Quan Thương: "Nếu không còn chuyện gì thì cậu về phòng đi".
Hiện tại hắn chỉ cần trông thấy Tô Chiết đã thấy cả người khô nóng đến phát hoảng, giống như có ngọn lửa đang cháy trong lòng. Kết hợp với câu nói nghe được trước đó, đến liếc mắt hắn cũng không dám liếc nhìn anh nữa.
"Nghe nói người nhìn qua càng cấm dục, nhu cầu trên giường càng mãnh liệt".
Lúc ấy nghe xong, đại não của hắn như muốn phình to.
Tô Chiết hiển nhiên không hài lòng với câu trả lời của người đàn ông này, hai mắt của hắn mới khỏi hơn hai tháng, vốn còn trong giai đoạn đang hồi phục, bây giờ lại thích uống rượu. Nếu là chuyện công việc thì có thể chấp nhận, nhưng bây giờ đã về phòng, lại còn cố tình tìm rượu để uống.
Tô Chiết lại bên, giật champagne trên tay đối phương, để sang chỗ khác: "Sếp Diêm, đêm đã khuya, ngài vẫn nên nghỉ ngơi đi thôi".
Diêm Quan Thương lướt qua người anh, sắc mặt lạnh lùng: "Đây không phải việc cần cậu quản".
Người đàn ông đã cởi áo vest đen xuống, ống tay áo sơ mi xắn lên tận cánh tay, lộ ra đường cong cơ bắp rắn chắc mạnh mẽ. Cổ áo hắn hơi mở rộng, l0ng nguc được áo sơmi bao bọc, nhưng độ cong cơ ngực cực kỳ dễ thấy, thu hút sự chú ý của người ta.
Hộ lý có thể quản, nhưng trợ lý thì không được quản.
Cảm xúc mất thăng bằng lần nữa xuất hiện, gương mặt nho nhã của Tô Chiết cũng bắt đầu lộ ra sự khó chịu.
"Mắt cậu chủ mới khỏe, không nên uống rượu".
Cánh tay đang định nhấc chai rượu của Diêm Quan Thương sững lại, "Cậu gọi tôi là gì?"
"Tôi gọi..." Tiếng nói của Tô Chiết im bặt.
Diêm Quan Thương cất bước đi tới, đôi con ngươi chăm chú nhìn đối phương, giống như cuối cùng cũng tìm ra điểm đột phá tóm con mồi trốn sau hàng rào, từng bước từng bước ép sát lại.
"Vừa rồi cậu gọi tôi là gì?"
Tô Chiết vô thức lui bước, thẳng đến khi bị hắn ép buộc đến tận cạnh bàn đặt đồ ăn trong phòng bếp mới hết đường lùi.
Lúc này không phải lúc anh nên hốt hoảng.
Tô Chiết điều chỉnh lại sắc mặt của mình, ngẩng đầu đón nhận ánh mắt của đối phương: "Cậu chủ".
Diêm Quan Thương cười nhạo: "Cậu còn dám gọi cơ đấy".
Khoảng cách giữa hai người rất gần, hai bên tranh đấu gay gắt, Tô Chiết: "Không phải ngài đã sớm biết rồi sao."
Không phải câu hỏi, mà là câu trần thuật.
Nghe được câu trả lời to gan của đối phương, Diêm Quan Thương nhìn anh, khóe miệng nở nụ cười tàn bạo: "Lá gan của cậu càng lúc càng lớn rồi đấy nhỉ".
Việc nhân nghĩa Tô Chiết không định nhường cho người khác: "Là do sếp Diêm chỉ bảo tận tình".
Anh đi được đến ngày hôm nay không thể thiếu sự giúp đỡ của Diêm Quan Thương. Từ một sinh viên ngây thơ bước chân vào xã hội biến thành trợ lý Tô bình tĩnh trưởng thành, đương nhiên anh đã phải nhận không ít đau khổ.
Không biết có phải do tác dụng của rượu trong bữa tiệc ban nãy hay không, Tô Chiết cảm nhận được hơi nóng dọa người từ người đối diện, cứ như hắn định đem hơi nóng này đốt cháy người ngoài.
Tô Chiết: "Cậu chủ, ngài định trừng phạt tôi như thế nào?"
Đã thừa nhận thân phận, Tô Chiết hết sức rõ ràng anh không thể trốn khỏi trừng phạt của hắn. Nhưng anh cố tình ăn nói rất cẩn thận, trong lòng Diêm Quan Thương còn nhớ mong thân phận hộ lý của anh khi trước, anh gọi hắn là sếp Diêm không khác gì lúc đang làm việc bình thường, có khả năng hắn sẽ trừng phạt anh rất nặng.
Nhưng khi anh gọi hắn là cậu chủ thì không giống vậy, cậu hộ lý trong lòng Diêm Quan Thương là một người bình thường không có bối cảnh, mà thực ra cái thân phận trợ lý của anh cũng chỉ là một người bình thường khoác lớp áo ngoài quang vinh xinh đẹp. Nếu đối phương thực sự muốn lột một lớp da của anh, kết quả của anh căn bản chẳng có thể tốt hơn một chút nào.
Anh chỉ có thể cược, anh cược đối phương sẽ mềm lòng.
"Cậu cũng biết tôi sẽ trừng phạt cậu."
Tô Chiết nhìn hắn: "Là tôi lừa ngài, tôi đã biết trước mình sẽ có một ngày như thế này."
Ai ngờ vừa dứt lời, anh đã bị người ta khống chế hàm dưới, bàn tay to che đi một nửa gương mặt của anh, không khiến anh bị thương nhưng lại gây cho anh một cảm giác áp lực vô cùng, "Tô Chiết, cậu cho rằng tôi không nhận ra mánh khóe của cậu hả?"
Đối phương đang cố ý gọi hắn như vậy.
Con ngươi Tô Chiết co lại, da đầu tê dại, nhưng hai mắt không hề né tránh: "Tôi cược cậu chủ sẽ không nỡ".
Diêm Quan Thương tiến sát lại người anh, cơ thể cao lớn che phủ hoàn toàn Tô Chiết: "Sao cậu biết được tôi không nỡ?"
Giọng nói buồn bực của Tô Chiết lọt qua lòng bàn tay người đàn ông: "Nếu cậu chủ nỡ thì ngài đã không giữ tôi đến tận bây giờ".
Diêm Quan Thương cười lạnh một tiếng: "Hóa ra cậu cũng hiểu".
Nói xong, tầm mắt hắn vô thức dừng trên cần cổ bị ép hơi ngửa lên của người trước mặt, người ta đã nói như thế rồi, hắn cũng nên thương hương tiếc ngọc một chút.
Con ngươi hắn đen sẫm đến đáng sợ: "Cậu muốn thế nào?"
Tô Chiết li3m môi: "Hi vọng cậu chủ lỗi lớn nhưng phạt nhẹ".
"Lỗi lớn nhưng phạt nhẹ?"
Tô Chiết rũ mi tránh né ánh mắt người đàn ông, nhìn qua thì như đang chịu thua, nhưng thực chất lại là một cái bẫy: "Vâng".
Diêm Quan Thương chạm đầu lưỡi vào bên má, thật hay cho một lời lỗi lớn lại phạt nhẹ.
Hắn buông bàn tay kiềm chế hàm dưới của đối phương, bàn tay to thả xuống kéo lấy cánh tay Tô Chiết, cất bước lôi người vào phòng.
Diêm Quan Thương chân dài bước lớn, Tô Chiết không kịp phản ứng, bị hắn kéo đi đến mức hơi lảo đảo.
"Cậu chủ".
"Cởi".
"Dạ?"
"C0i quần ra, tôi để cho cậu đi".