Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 82
Trước đó đi du lịch vòng quanh thế giới lâu không về nước, sau khi hai mắt Diêm Quan Thương khỏi, gần như ngày nào bà Diêm cũng ra cửa ngao du. Hôm nay mặt trời đã lặn nơi chân trời, như thường lệ vệ sĩ theo sau bà vẫn đầy những túi lớn túi nhỏ.
Ai ngờ vừa đẩy cửa ra, đập vào mi mắt bà là một gương mặt rất xa lạ.
Bà Diêm sững sờ, khuôn mặt trang điểm tinh xảo nở nụ cười đầy chừng mực: "Ngại quá, tôi nhầm nhà".
Căn biệt thự của Diêm Quan Thương có diện tích không nhỏ, tính cả sân trước, vườn hoa, bể bơi và khu giải trí, đi từ cổng đến cửa nhà cũng có một khoảng cách nhất định, theo lý mà nói không thể nào đi nhầm sang những căn biệt thự bốn phía xung quanh.
Bà Diêm không nghĩ nhiều thế, cũng có lẽ do hôm nay bà đi mệt rồi, thế là bà lên tiếng chào hỏi, định gọi vệ sĩ rời đi.
Người giúp việc vội vàng mở miệng gọi: "Bà chủ, ngài không nhầm nhà đâu ạ".
Đôi môi đỏ của bà Diêm cứng đờ, tầm mắt dừng trên vị quản gia trước mặt, đây là một gương mặt bà chưa từng gặp.
"Cậu là người mới?"
Quản gia gật đầu: "Vâng, thưa bà chủ".
Bà Diêm bất ngờ nhưng cũng không nói gì, đưa túi trong tay cho đối phương cầm, sau đó thay giày đi vào trong.
Kết quả những gương mặt bà trông thấy đều hoàn toàn xa lạ.
Bà Diêm quay đầu nhìn về phía người giúp việc: "Bọn họ".
Nét mặt quản gia không có mấy cảm xúc: "Bọn họ đều mới tới".
Bà Diêm dạo một vòng quanh tầng một: "Người cũ đâu rồi?"
Quản gia không khác gì một cái máy đáp lời: "Đều được cậu chủ đưa tới nhà cũ chăm sóc cụ Dương rồi ạ".
Cụ Dương trong lời ông ta là bố mẹ của bà Diêm, bà Diêm có chút khó hiểu, bố mẹ bà đều đã về hưu, đang sống cuộc sống thoải mái dễ chịu, sao đột nhiên cần người giúp việc?
Càng nghĩ càng cảm thấy không đúng, còn chưa đợi bà Diêm đi lên tầng, bà đã nhìn thấy hành lý được đóng gói đầy đủ đặt sẵn bên cạnh cầu thang.
Lông mày bà Diêm nhảy lên một cái, quản gia bước lại gần: "Bà chủ, chuyến bay của ngài còn tầm khoảng ba tiếng nữa sẽ cất cánh, chúng ta có thể xuất phát ngay bây giờ".
Bà Diêm: "Tôi không hề nhờ ai đặt trước chuyến bay cả".
Quản gia: "Là do cậu chủ đặt ạ".
Bà Diêm: "Quan Thương?"
"Vâng, thưa bà".
"Nó đặt vé máy bay cho tôi làm gì? Tôi còn định ở lại nhà thêm hai tháng nữa".
Quản gia bảo người làm giúp bà cầm hành lý lên: "Bà chủ, chúng ta đi thôi".
Sắc mặt bà Diêm tối xuống: "Tôi cần một lý do".
"Cậu chủ nói, trong lòng bà chủ rất rõ ràng".
Trong lòng bà Diêm chấn động, nhất thời có chút nói không ra lời: "Quan Thương... nó... nó biết rồi?"
Quản gia: "Thưa bà, chuyện riêng của cậu chủ chúng tôi không được biết".
Câu nói này mặc dù gì cũng không nói, nhưng dường như tất cả đều đã được nói.
Bà Diêm hơi chột dạ, căn bản bà không ngờ Diêm Quan Thương đã biết được chuyện này. Bởi vì sự kiện khi còn bé, hai mẹ con họ, không... phải nói là Diêm Quan Thương trở nên xa cách với tất cả người thân trong gia đình. Mặc dù bà không còn lời nào để giải thích, nhưng bà vẫn có thể nói vài lời dịu dàng, giả bộ đáng thương với con trai.
"Tôi muốn gặp Quan Thương".
"Thưa bà, đêm nay cậu chủ không về nhà".
"Nếu nó không gặp tôi, tôi sẽ không đi!"
Quản gia không hề làm khó: "Không sao ạ, cậu chủ đã biết ngài không định đi".
Hai mắt bà Diêm bừng sáng.
Quản gia mặt mỉm cười, "Cho nên ngài ấy đã cố ý thu xếp hai vị vệ sĩ khiêng ngài đi ạ".
Bà Diêm:...
Thằng con bất hiếu... bất hiếu!!!
Quản gia mở miệng an ủi, "Bà chủ cũng đừng đau lòng, trong lòng cậu chủ vẫn luôn có ngài".
Bà Diêm:?
Quản gia: "Biết ngài sẽ không cam tâm tình nguyện nên đã cố ý thu xếp hai cậu vệ sĩ đẹp trai".
Nói xong, ông ta vỗ vỗ bàn tay, hai cậu vệ sĩ đẹp trai xuất hiện trước mắt.
Bà Diêm:...
Thôi được rồi... cũng không hẳn là không thể đi.
Xem ra giãy giụa vô dụng, đáy lòng bà Diêm phức tạp, cuối cùng cũng chịu theo chân người đi ra ngoài. Lúc ngồi trên xe, bà nhìn màn hình điện thoại di động, trong lòng do dự, không biết mình có nên gửi tin nhắn cho Tô Chiết không.
Cuối cùng ngẫm lại, bà nghĩ thôi quên đi. Đại sư đã nói, chuyện của Quan Thương bà đừng nhúng tay vào, mọi sự cứ phải dựa vào chính nó.
Bà Diêm thở dài, trong lòng khó chịu nhưng không có cách nào. Ngay từ đầu bà là người tìm người đến, tìm Tô Chiết cũng vì cậu ấy hiểu rõ Diêm Quan Thương, tiện chăm nom cho con trai. Nhưng bà đã quên con trai mình ghét nhất việc công và việc tư của hắn bị quấn chung lại một chỗ.
Cuối thu sáng sớm lạnh lẽo, cây hai bên đường sắp rụng trọc cả đầu. Hôm nay Tô Chiết mặc âu phục màu xám, bên ngoài khoác áo khoác sẫm màu, bàn tay bọc kín trong găng tay da màu đen, cầm theo cặp tài liệu. Vừa tới cửa lớn công ty anh đã nghe được tiếng ồn ào cách đó không xa.
Ánh mắt anh thuận theo âm thanh nhìn sang bên đó, trông thấy Diêm Đông Lâm đứng lệch bên góc cửa hông của tòa nhà. Nếu anh nhớ không lầm, nơi đó là bộ phận bảo vệ.
Mà lúc này bên đó có ba năm người vây quanh, Diêm Đông Lâm đứng giữa rất nổi bật.
"Các người nhầm lẫn gì không vậy, sao tôi có thể làm việc ở chỗ này!"
Sắc mặt cậu bối rối, muốn kiếm khe hở giữa đám người chạy đi, ai ngờ lại bị ôm chặt.
"Cậu Diêm, cậu không thể đi được".
Nét mặt Diêm Đông Lâm mang theo sự khó tin: "Tại sao tôi không được đi? Anh biết tôi họ Diêm, chẳng lẽ anh không biết quan hệ của tôi và ông chủ công ty này hả?"
Tô Chiết thấy bên kia la hét ầm ĩ, đi sang: "Sao thế?"
Diêm Đông Lâm như nhìn thấy được cọng rơm cứu mạng, vượt qua nhóm người nhào vào Tô Chiết: "Trợ lý Tô, cứu em. Em vừa mới tới họ đã bắt em đi thay quần áo bảo vệ".
Lúc này, nhân viên bảo vệ lên tiếng: "Là ý của ông chủ".
Diêm Đông Lâm biết chân tướng, nước mắt suýt chút nữa đã rơi: "Anh tôi... anh tôi nói thế sao?"
Người kia gật đầu: "Đúng thế".
Diêm Đông Lâm sợ hãi: "Không thể nào, tại sao anh tôi lại sắp xếp cho tôi xuống bộ phận bảo vệ được chứ?"
"Dựa trên trình độ học vấn ạ".
Diêm Đông Lâm:?
"Với trình độ học vấn hiện tại của cậu Diêm chỉ có thể làm ở bộ phận bảo vệ của công ty thôi ạ".
Diêm Đông Lâm dùng tiền của bố mẹ ra nước ngoài mạ vàng:...
Diêm Đông Lâm chưa từ bỏ ý định: "Tôi là em trai của anh ấy, tôi đi cửa sau rồi sao có thể làm bảo vệ được".
"Không được đâu ạ, ông chủ công tư phân minh".
Diêm Đông Lâm:...
Tô Chiết:...
Khá lắm, lý do vừa đẹp, không có cách nào phản đối.
Chuyện là do Diêm Quan Thương an bài, Tô Chiết dù khó xử cũng không còn cách nào, vỗ vai Diêm Đông Lâm: "Cố lên".
Diêm Đông Lâm kéo tay anh: "Trợ lý Tô, em không thể làm bảo vệ, nếu đám bạn của em biết được, mặt mũi em đặt ở chỗ nào!!!"
Nhân viên: "Ông chủ nói, ngài có thể đặt xuống đất".
Diêm Đông Lâm:...
Anh đừng nói nữa, đừng nói nữa!!!
Cuối cùng Diêm Đông Lâm vẫn bị người kéo đi vào phòng bảo vệ. Sau khi thay quần áo xong, cậu khóc không ra nước mắt.
Nhưng còn khổ sở hơn chính là, tất cả thẻ tín dụng anh trai cho cậu đều đã bị đóng băng. Tất cả khoản chi tiêu của cậu đều do anh trai chu cấp, hiện giờ bị đóng băng tài khoản rồi, nửa cái mạng còn lại của cậu cũng không còn.
Tô Chiết nhìn cậu mặc quần áo bảo vệ trên người, không biết an ủi ra sao: "Cậu có ổn không?"
Nét mặt Diêm Đông Lâm đầy tang thương: "Không sao, em vẫn còn sống".
Nói xong cậu đỏ vành mắt, giơ tay che mặt: "Tại sao em vẫn còn sống".
Tô Chiết:...
Gần như mặt mũi của kiếp này đã mất sạch.
Sau khi an ủi Diêm Đông Lâm, Tô Chiết vào thang máy đi lên tầng hai mươi hai. Anh vẫn chưa đoán ra được tại sao Diêm Quan Thương lại đột ngột sắp xếp Diêm Đông Lâm đến bộ phận bảo vệ.
Mười giờ sáng, Tô Chiết và Ngụy Mẫn vào văn phòng báo cáo, lúc rời đi Diêm Quan Thương giữ một mình anh lại.
Cửa phòng làm việc đóng lại, lúc này Tô Chiết mới lên tiếng hỏi thăm. Anh đứng ở nơi đó, áo quần chỉnh tề: "Sếp Diêm, còn chuyện gì sao?"
Diêm Quan Thương rũ mắt đọc tài liệu: "Người tôi nhờ cậu tìm thế nào rồi?"
Ngón tay Tô Chiết vô thức siết lại: "Vẫn chưa có tin tức gì".
Diêm Quan Thương nâng mắt nhìn anh, Tô Chiết đối mắt với con ngươi đen sâu thẳm của hắn, cố ép chính mình không được dời mắt đi nơi khác.
Cảm xúc trong mắt người đàn ông kia anh không thể nhìn thấu, nhưng anh vẫn mở miệng trước: "Là do tôi thiếu trách nhiệm".
Tiếng nói trầm thấp vang sang: "Cậu cảm thấy tại sao cậu ấy lại bỏ đi?"
Tô Chiết cố gắng giữ bình tĩnh: "Tôi không biết".
Diêm Quan Thương tiếp tục nhìn anh, không nói nhiều lời. Nhưng ánh mắt của đối phương lại khiến suy nghĩ trong lòng Tô Chiết lộn xộn không tài nào nghĩ thông được.
"Ra ngoài đi".
Tô Chiết âm thầm thở phào.
Trước khi ra cửa, trong phòng vang lên một câu nói trầm thấp: "Tay áo tuột cúc rồi".
Bước chân Tô Chiết dừng lại, cố giả bộ bình tĩnh đi ra ngoài, đến khi quay trở về vị trí của mình, sắc mặt anh nặng nề hẳn.
Diêm Quan Thương đã biết.
Tầm mắt anh dừng trên cổ tay áo bên trái bị tuột cúc, đôi mắt luôn bình tĩnh lạnh nhạt dâng lên nỗi sầu lo.
Thân là trợ lý đặc biệt, anh luôn luôn khiến cho chính mình hoàn hảo, vậy mà hôm nay tay áo tuột cúc rồi anh vẫn không biết, đúng lúc làm nổi bật sự chột dạ của anh. Xưa nay Diêm Quan Thương chưa từng chú ý đến áo quần cùng vẻ ngoài của anh bao giờ, câu nhắc nhở của hắn không đơn thuần là lời nhắc nhở cúc tay áo đã bị tuột.
Kết hợp với chuyện sáng ngày Diêm Đông Lâm đột ngột bị kéo tới phòng bảo về, bàn tay Tô Chiết siết chặt thành nắm đấm, hơi thở cũng khó nhọc hơn.
Anh muốn tập trung tinh thần xử lý công việc, nhưng tài liệu mãi không thể lật ra.
Trong đầu anh bắt đầu liệt kê từng tình huống sau này của mình.
Anh giẫm lên ranh giới của Diêm Quan Thương, chắc chắn hắn sẽ không tùy tiện bỏ qua cho anh.
Bết bát nhất là bị đuổi việc, chặn mọi công việc trong ngành.
Diêm Quan Thương đã mở miệng, cả giới kinh doanh sẽ không ai cần người nữa. Mà người quyền thế ngang ngửa Diêm Quan Thương chỉ có nhà họ Hoắc, người cầm quyền bên đó lại là anh em tốt từ bé của Diêm Quan Thương.
Anh là người không có bối cảnh, có thể đi được đến ngày hôm nay hoàn toàn nhờ chính mình cắn răng tiến lên, trong đó cũng không thể không nhắc đến sự ủng hộ của Diêm Quan Thương.
Mới vào làm nửa năm đã được giao một dự án lớn, đứng vững chân trong ngành. Nhưng lúc đó nếu không có Diêm Quan Thương làm chỗ dựa và dạy dỗ, thì đoán chừng hiện giờ trên người anh còn gánh thêm một khoản nợ khổng lồ.
Thành là nhờ hắn, bại cũng nhờ hắn. lông mày Tô Chiết nhíu chặt vào một chỗ, suy nghĩ lộn xộn.
Hai người họ tuổi tác ngang nhau, nhưng bối cảnh phía sau và kinh nghiệm của hắn anh không thể nào so sánh được, nếu thật sự lấy cứng đối cứng, anh hoàn toàn không có phần thắng.
Tựa như mấy ngày nay bị hắn đùa nghịch trong lòng bàn tay.
Tô Chiết bình tĩnh hít thở, đột nhiên trong đầu xuất hiện một suy nghĩ.
Dựa theo tính tình của đối phương, đáng lẽ hắn hoàn toàn có thể xử lý anh cùng lúc với Diêm Đông Lâm, nhưng hắn không hề làm thế.
Hắn muốn chiến đấu một trận chiến tâm lý với anh.
Với tính tình của người này, trước giờ hắn chưa từng xử sự như vậy, trong đầu Tô Chiết bỗng nhớ tới lần hắn say rượu, Diêm Quan Thương choáng váng nói một câu thích.
Tô Chiết rất tỉnh táo, anh không nghĩ đối phương thích anh nên mới giữ anh lại, mà vì anh đã lọt vào mắt hắn, mặc dù có chút hoang đường, nhưng cũng coi như hắn đã khẳng định năng lực của anh. Giống như vị tổng giám đốc nhảy lầu kia, Diêm Quan Thương hài lòng với năng lực và can đảm của anh, thế nên hắn chỉ muốn nhìn kỹ xem rốt cuộc năng lực của anh có thể đi đến được nơi nào.
Diêm Quan Thương coi anh là đối thủ, thua thì mau cút đi, thắng thì ở lại.
Khóe miệng Tô Chiết nhếch lên nụ cười.
Anh không bao giờ thua cuộc.
Ai ngờ vừa đẩy cửa ra, đập vào mi mắt bà là một gương mặt rất xa lạ.
Bà Diêm sững sờ, khuôn mặt trang điểm tinh xảo nở nụ cười đầy chừng mực: "Ngại quá, tôi nhầm nhà".
Căn biệt thự của Diêm Quan Thương có diện tích không nhỏ, tính cả sân trước, vườn hoa, bể bơi và khu giải trí, đi từ cổng đến cửa nhà cũng có một khoảng cách nhất định, theo lý mà nói không thể nào đi nhầm sang những căn biệt thự bốn phía xung quanh.
Bà Diêm không nghĩ nhiều thế, cũng có lẽ do hôm nay bà đi mệt rồi, thế là bà lên tiếng chào hỏi, định gọi vệ sĩ rời đi.
Người giúp việc vội vàng mở miệng gọi: "Bà chủ, ngài không nhầm nhà đâu ạ".
Đôi môi đỏ của bà Diêm cứng đờ, tầm mắt dừng trên vị quản gia trước mặt, đây là một gương mặt bà chưa từng gặp.
"Cậu là người mới?"
Quản gia gật đầu: "Vâng, thưa bà chủ".
Bà Diêm bất ngờ nhưng cũng không nói gì, đưa túi trong tay cho đối phương cầm, sau đó thay giày đi vào trong.
Kết quả những gương mặt bà trông thấy đều hoàn toàn xa lạ.
Bà Diêm quay đầu nhìn về phía người giúp việc: "Bọn họ".
Nét mặt quản gia không có mấy cảm xúc: "Bọn họ đều mới tới".
Bà Diêm dạo một vòng quanh tầng một: "Người cũ đâu rồi?"
Quản gia không khác gì một cái máy đáp lời: "Đều được cậu chủ đưa tới nhà cũ chăm sóc cụ Dương rồi ạ".
Cụ Dương trong lời ông ta là bố mẹ của bà Diêm, bà Diêm có chút khó hiểu, bố mẹ bà đều đã về hưu, đang sống cuộc sống thoải mái dễ chịu, sao đột nhiên cần người giúp việc?
Càng nghĩ càng cảm thấy không đúng, còn chưa đợi bà Diêm đi lên tầng, bà đã nhìn thấy hành lý được đóng gói đầy đủ đặt sẵn bên cạnh cầu thang.
Lông mày bà Diêm nhảy lên một cái, quản gia bước lại gần: "Bà chủ, chuyến bay của ngài còn tầm khoảng ba tiếng nữa sẽ cất cánh, chúng ta có thể xuất phát ngay bây giờ".
Bà Diêm: "Tôi không hề nhờ ai đặt trước chuyến bay cả".
Quản gia: "Là do cậu chủ đặt ạ".
Bà Diêm: "Quan Thương?"
"Vâng, thưa bà".
"Nó đặt vé máy bay cho tôi làm gì? Tôi còn định ở lại nhà thêm hai tháng nữa".
Quản gia bảo người làm giúp bà cầm hành lý lên: "Bà chủ, chúng ta đi thôi".
Sắc mặt bà Diêm tối xuống: "Tôi cần một lý do".
"Cậu chủ nói, trong lòng bà chủ rất rõ ràng".
Trong lòng bà Diêm chấn động, nhất thời có chút nói không ra lời: "Quan Thương... nó... nó biết rồi?"
Quản gia: "Thưa bà, chuyện riêng của cậu chủ chúng tôi không được biết".
Câu nói này mặc dù gì cũng không nói, nhưng dường như tất cả đều đã được nói.
Bà Diêm hơi chột dạ, căn bản bà không ngờ Diêm Quan Thương đã biết được chuyện này. Bởi vì sự kiện khi còn bé, hai mẹ con họ, không... phải nói là Diêm Quan Thương trở nên xa cách với tất cả người thân trong gia đình. Mặc dù bà không còn lời nào để giải thích, nhưng bà vẫn có thể nói vài lời dịu dàng, giả bộ đáng thương với con trai.
"Tôi muốn gặp Quan Thương".
"Thưa bà, đêm nay cậu chủ không về nhà".
"Nếu nó không gặp tôi, tôi sẽ không đi!"
Quản gia không hề làm khó: "Không sao ạ, cậu chủ đã biết ngài không định đi".
Hai mắt bà Diêm bừng sáng.
Quản gia mặt mỉm cười, "Cho nên ngài ấy đã cố ý thu xếp hai vị vệ sĩ khiêng ngài đi ạ".
Bà Diêm:...
Thằng con bất hiếu... bất hiếu!!!
Quản gia mở miệng an ủi, "Bà chủ cũng đừng đau lòng, trong lòng cậu chủ vẫn luôn có ngài".
Bà Diêm:?
Quản gia: "Biết ngài sẽ không cam tâm tình nguyện nên đã cố ý thu xếp hai cậu vệ sĩ đẹp trai".
Nói xong, ông ta vỗ vỗ bàn tay, hai cậu vệ sĩ đẹp trai xuất hiện trước mắt.
Bà Diêm:...
Thôi được rồi... cũng không hẳn là không thể đi.
Xem ra giãy giụa vô dụng, đáy lòng bà Diêm phức tạp, cuối cùng cũng chịu theo chân người đi ra ngoài. Lúc ngồi trên xe, bà nhìn màn hình điện thoại di động, trong lòng do dự, không biết mình có nên gửi tin nhắn cho Tô Chiết không.
Cuối cùng ngẫm lại, bà nghĩ thôi quên đi. Đại sư đã nói, chuyện của Quan Thương bà đừng nhúng tay vào, mọi sự cứ phải dựa vào chính nó.
Bà Diêm thở dài, trong lòng khó chịu nhưng không có cách nào. Ngay từ đầu bà là người tìm người đến, tìm Tô Chiết cũng vì cậu ấy hiểu rõ Diêm Quan Thương, tiện chăm nom cho con trai. Nhưng bà đã quên con trai mình ghét nhất việc công và việc tư của hắn bị quấn chung lại một chỗ.
Cuối thu sáng sớm lạnh lẽo, cây hai bên đường sắp rụng trọc cả đầu. Hôm nay Tô Chiết mặc âu phục màu xám, bên ngoài khoác áo khoác sẫm màu, bàn tay bọc kín trong găng tay da màu đen, cầm theo cặp tài liệu. Vừa tới cửa lớn công ty anh đã nghe được tiếng ồn ào cách đó không xa.
Ánh mắt anh thuận theo âm thanh nhìn sang bên đó, trông thấy Diêm Đông Lâm đứng lệch bên góc cửa hông của tòa nhà. Nếu anh nhớ không lầm, nơi đó là bộ phận bảo vệ.
Mà lúc này bên đó có ba năm người vây quanh, Diêm Đông Lâm đứng giữa rất nổi bật.
"Các người nhầm lẫn gì không vậy, sao tôi có thể làm việc ở chỗ này!"
Sắc mặt cậu bối rối, muốn kiếm khe hở giữa đám người chạy đi, ai ngờ lại bị ôm chặt.
"Cậu Diêm, cậu không thể đi được".
Nét mặt Diêm Đông Lâm mang theo sự khó tin: "Tại sao tôi không được đi? Anh biết tôi họ Diêm, chẳng lẽ anh không biết quan hệ của tôi và ông chủ công ty này hả?"
Tô Chiết thấy bên kia la hét ầm ĩ, đi sang: "Sao thế?"
Diêm Đông Lâm như nhìn thấy được cọng rơm cứu mạng, vượt qua nhóm người nhào vào Tô Chiết: "Trợ lý Tô, cứu em. Em vừa mới tới họ đã bắt em đi thay quần áo bảo vệ".
Lúc này, nhân viên bảo vệ lên tiếng: "Là ý của ông chủ".
Diêm Đông Lâm biết chân tướng, nước mắt suýt chút nữa đã rơi: "Anh tôi... anh tôi nói thế sao?"
Người kia gật đầu: "Đúng thế".
Diêm Đông Lâm sợ hãi: "Không thể nào, tại sao anh tôi lại sắp xếp cho tôi xuống bộ phận bảo vệ được chứ?"
"Dựa trên trình độ học vấn ạ".
Diêm Đông Lâm:?
"Với trình độ học vấn hiện tại của cậu Diêm chỉ có thể làm ở bộ phận bảo vệ của công ty thôi ạ".
Diêm Đông Lâm dùng tiền của bố mẹ ra nước ngoài mạ vàng:...
Diêm Đông Lâm chưa từ bỏ ý định: "Tôi là em trai của anh ấy, tôi đi cửa sau rồi sao có thể làm bảo vệ được".
"Không được đâu ạ, ông chủ công tư phân minh".
Diêm Đông Lâm:...
Tô Chiết:...
Khá lắm, lý do vừa đẹp, không có cách nào phản đối.
Chuyện là do Diêm Quan Thương an bài, Tô Chiết dù khó xử cũng không còn cách nào, vỗ vai Diêm Đông Lâm: "Cố lên".
Diêm Đông Lâm kéo tay anh: "Trợ lý Tô, em không thể làm bảo vệ, nếu đám bạn của em biết được, mặt mũi em đặt ở chỗ nào!!!"
Nhân viên: "Ông chủ nói, ngài có thể đặt xuống đất".
Diêm Đông Lâm:...
Anh đừng nói nữa, đừng nói nữa!!!
Cuối cùng Diêm Đông Lâm vẫn bị người kéo đi vào phòng bảo vệ. Sau khi thay quần áo xong, cậu khóc không ra nước mắt.
Nhưng còn khổ sở hơn chính là, tất cả thẻ tín dụng anh trai cho cậu đều đã bị đóng băng. Tất cả khoản chi tiêu của cậu đều do anh trai chu cấp, hiện giờ bị đóng băng tài khoản rồi, nửa cái mạng còn lại của cậu cũng không còn.
Tô Chiết nhìn cậu mặc quần áo bảo vệ trên người, không biết an ủi ra sao: "Cậu có ổn không?"
Nét mặt Diêm Đông Lâm đầy tang thương: "Không sao, em vẫn còn sống".
Nói xong cậu đỏ vành mắt, giơ tay che mặt: "Tại sao em vẫn còn sống".
Tô Chiết:...
Gần như mặt mũi của kiếp này đã mất sạch.
Sau khi an ủi Diêm Đông Lâm, Tô Chiết vào thang máy đi lên tầng hai mươi hai. Anh vẫn chưa đoán ra được tại sao Diêm Quan Thương lại đột ngột sắp xếp Diêm Đông Lâm đến bộ phận bảo vệ.
Mười giờ sáng, Tô Chiết và Ngụy Mẫn vào văn phòng báo cáo, lúc rời đi Diêm Quan Thương giữ một mình anh lại.
Cửa phòng làm việc đóng lại, lúc này Tô Chiết mới lên tiếng hỏi thăm. Anh đứng ở nơi đó, áo quần chỉnh tề: "Sếp Diêm, còn chuyện gì sao?"
Diêm Quan Thương rũ mắt đọc tài liệu: "Người tôi nhờ cậu tìm thế nào rồi?"
Ngón tay Tô Chiết vô thức siết lại: "Vẫn chưa có tin tức gì".
Diêm Quan Thương nâng mắt nhìn anh, Tô Chiết đối mắt với con ngươi đen sâu thẳm của hắn, cố ép chính mình không được dời mắt đi nơi khác.
Cảm xúc trong mắt người đàn ông kia anh không thể nhìn thấu, nhưng anh vẫn mở miệng trước: "Là do tôi thiếu trách nhiệm".
Tiếng nói trầm thấp vang sang: "Cậu cảm thấy tại sao cậu ấy lại bỏ đi?"
Tô Chiết cố gắng giữ bình tĩnh: "Tôi không biết".
Diêm Quan Thương tiếp tục nhìn anh, không nói nhiều lời. Nhưng ánh mắt của đối phương lại khiến suy nghĩ trong lòng Tô Chiết lộn xộn không tài nào nghĩ thông được.
"Ra ngoài đi".
Tô Chiết âm thầm thở phào.
Trước khi ra cửa, trong phòng vang lên một câu nói trầm thấp: "Tay áo tuột cúc rồi".
Bước chân Tô Chiết dừng lại, cố giả bộ bình tĩnh đi ra ngoài, đến khi quay trở về vị trí của mình, sắc mặt anh nặng nề hẳn.
Diêm Quan Thương đã biết.
Tầm mắt anh dừng trên cổ tay áo bên trái bị tuột cúc, đôi mắt luôn bình tĩnh lạnh nhạt dâng lên nỗi sầu lo.
Thân là trợ lý đặc biệt, anh luôn luôn khiến cho chính mình hoàn hảo, vậy mà hôm nay tay áo tuột cúc rồi anh vẫn không biết, đúng lúc làm nổi bật sự chột dạ của anh. Xưa nay Diêm Quan Thương chưa từng chú ý đến áo quần cùng vẻ ngoài của anh bao giờ, câu nhắc nhở của hắn không đơn thuần là lời nhắc nhở cúc tay áo đã bị tuột.
Kết hợp với chuyện sáng ngày Diêm Đông Lâm đột ngột bị kéo tới phòng bảo về, bàn tay Tô Chiết siết chặt thành nắm đấm, hơi thở cũng khó nhọc hơn.
Anh muốn tập trung tinh thần xử lý công việc, nhưng tài liệu mãi không thể lật ra.
Trong đầu anh bắt đầu liệt kê từng tình huống sau này của mình.
Anh giẫm lên ranh giới của Diêm Quan Thương, chắc chắn hắn sẽ không tùy tiện bỏ qua cho anh.
Bết bát nhất là bị đuổi việc, chặn mọi công việc trong ngành.
Diêm Quan Thương đã mở miệng, cả giới kinh doanh sẽ không ai cần người nữa. Mà người quyền thế ngang ngửa Diêm Quan Thương chỉ có nhà họ Hoắc, người cầm quyền bên đó lại là anh em tốt từ bé của Diêm Quan Thương.
Anh là người không có bối cảnh, có thể đi được đến ngày hôm nay hoàn toàn nhờ chính mình cắn răng tiến lên, trong đó cũng không thể không nhắc đến sự ủng hộ của Diêm Quan Thương.
Mới vào làm nửa năm đã được giao một dự án lớn, đứng vững chân trong ngành. Nhưng lúc đó nếu không có Diêm Quan Thương làm chỗ dựa và dạy dỗ, thì đoán chừng hiện giờ trên người anh còn gánh thêm một khoản nợ khổng lồ.
Thành là nhờ hắn, bại cũng nhờ hắn. lông mày Tô Chiết nhíu chặt vào một chỗ, suy nghĩ lộn xộn.
Hai người họ tuổi tác ngang nhau, nhưng bối cảnh phía sau và kinh nghiệm của hắn anh không thể nào so sánh được, nếu thật sự lấy cứng đối cứng, anh hoàn toàn không có phần thắng.
Tựa như mấy ngày nay bị hắn đùa nghịch trong lòng bàn tay.
Tô Chiết bình tĩnh hít thở, đột nhiên trong đầu xuất hiện một suy nghĩ.
Dựa theo tính tình của đối phương, đáng lẽ hắn hoàn toàn có thể xử lý anh cùng lúc với Diêm Đông Lâm, nhưng hắn không hề làm thế.
Hắn muốn chiến đấu một trận chiến tâm lý với anh.
Với tính tình của người này, trước giờ hắn chưa từng xử sự như vậy, trong đầu Tô Chiết bỗng nhớ tới lần hắn say rượu, Diêm Quan Thương choáng váng nói một câu thích.
Tô Chiết rất tỉnh táo, anh không nghĩ đối phương thích anh nên mới giữ anh lại, mà vì anh đã lọt vào mắt hắn, mặc dù có chút hoang đường, nhưng cũng coi như hắn đã khẳng định năng lực của anh. Giống như vị tổng giám đốc nhảy lầu kia, Diêm Quan Thương hài lòng với năng lực và can đảm của anh, thế nên hắn chỉ muốn nhìn kỹ xem rốt cuộc năng lực của anh có thể đi đến được nơi nào.
Diêm Quan Thương coi anh là đối thủ, thua thì mau cút đi, thắng thì ở lại.
Khóe miệng Tô Chiết nhếch lên nụ cười.
Anh không bao giờ thua cuộc.