Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 44: Tình Yêu
Trong một khoảnh khắc cả cửa tiệm nhỏ hẹp im ắng, chỉ còn lại tiếng chiếc quạt điện cũ kỹ kẽo kẹt kẽo kẹt thổi gió ra.
Người khách đang nằm trên ghế nghe lời Tô Chiết mới nói, nhìn Tô Chiết lại ngước nhìn Tiểu Điềm Điềm trên đỉnh đầu mình.
Cậu khách:!
Cậu khách định đứng dậy khỏi chiếc ghế đang nằm, Tiểu Điềm Điềm nhanh tay nhanh mắt đè người trở lại.
Tiểu Điềm Điềm: "Thân ái, đừng nhúc nhích, sắp xong rồi".
Con ngươi vị khách chấn động: "Nhưng anh ấy nói..."
Tiểu Điềm Điềm dùng một tay đè khách về ghế, ánh mắt bình tĩnh: "Cậu ấy đâu có nói gì".
Tô Chiết:...
Cậu khách:...
Vì để giảm cảm giác tồn tại của mình xuống, Tô Chiết mang theo hoa quả đi vào nhà bếp.
Tiểu Điềm Điềm trấn an được khách xong, sử dụng tay nghề thành thạo cạo sạch râu cho cậu khách.
Sau đó anh ta lấy một tấm gương đến để khách soi: "Sao rồi, cậu hài lòng chứ?"
Trong lúc nhất thời cậu khách sợ hãi đến choáng váng: "Hài...!hài lòng".
Mặc dù cạo rất sạch sẽ nhưng ban nãy cậu khách cứ một mực nơm nớp lo sợ, hiện giờ nào có kiểm tra râu ria của mình, chỉ muốn nhìn xem cằm mình có vết thương nào không.
Lúc trước cậu ta nghe người này vốn là một stylish thì đã định bỏ chạy ngay, nhưng một câu thân ái của đối phương nói ra lại làm cho cậu ta tự lạc mất chính mình.
Sau đó mới ở lại để người cạo râu cho.
Cậu khách hẵng còn là một người trẻ tuổi, Tiểu Điềm Điềm vỗ vỗ lưng cậu ta, nhận lấy mười đồng, sau đó vung vẩy chiếc khăn trắng nhỏ trong tay: "Lần sau lại tới nhé".
Cậu khách khẽ gật đầu, quay người đi ra cửa.
Không bao giờ tới nữa.
Tô Chiết thấy người đi, rửa hoa quả sạch sẽ từ trong nhà bếp bước ra, do phòng bên hơi thấp nên đến lúc bước ra đầu anh vẫn còn hơi cúi xuống.
Anh đặt đĩa trái cây lên chiếc bàn trà thấp bé trong tiệm, nhìn Tiểu Điềm Điềm: "Quảng cáo cạo râu là do anh dán?"
Tiểu Điềm Điềm thu dọn đồ nghề: "Đúng vậy".
Tô Chiết nhìn cả vùng râu ria rậm rạp ở nửa dưới gương mặt anh ta: "Anh thế này được đã được coi là lừa đảo chưa vậy?"
Tiểu Điềm Điềm:...
Tiểu Điềm Điềm vươn tay đánh anh một cái: "Thằng nhóc thúi, nói cái gì đấy".
Tô Chiết không tức giận, vươn tay đẩy kính mắt, khoảng thời gian này chỉ có khi nói chuyện với Tiểu Điềm Điềm anh mới dùng giọng nói bình thường, "Anh làm công việc này từ khi nào?"
Tiểu Điềm Điềm rửa sạch hai tay, cầm quả táo lên: "Nhiều một ngón nghề thêm một miếng cơm".
Tô Chiết nghe xong mày khẽ nhíu lại, thật ra từ cách trang trí của cửa hàng đã cho thấy khả năng kinh tế túng quẫn của đối phương, anh vừa định mở miệng, Tiểu Điềm Điềm đã nói: "Cậu đừng lo lắng, tay nghề của sư phụ vẫn có thể kiếm được cơm".
Tô Chiết nhìn chiếc quạt điện kẽo kẹt thổi gió: "Tôi có một người bạn thừa điều hòa không dùng đến, để lúc nào trở về tôi liên hệ với cậu ấy..."
Tiểu Điềm Điềm nhận ra mục đích của anh, đưa mắt nhìn lên nét mặt của Tô Chiết.
Lúc Tô Chiết nói dối gần như không bao giờ để lộ ra sơ hở, nhưng sau khi quan sát, Tiểu Điềm Điềm phát hiện, nếu giây trước Tô Chiết đang mặt mày vô cảm, giây sau đã nở nụ cười, thì chính là anh đang nói dối.
Nụ cười này không giống như người bình thường vì chột dạ nên muốn che giấu đi, ngược lại nó vô cùng tự nhiên, phối hợp với phong độ khí chất nhẹ nhàng của người nói, lộ ra sự lễ độ ôn tồn, không hề khiến người khác nghĩ tới chuyện đối phương đang nói dối.
Cậu ấy làm gì có người bạn nào, cậu ấy chỉ muốn mua cho mình một cái điều hòa.
Tiểu Điềm Điềm xua tay: "Không cần, cái quạt điện này rất tốt".
Tô Chiết hiển nhiên vẫn cứng đầu: "Mùa hè oi bức, có nhiều nơi quạt điện không thể thổi tới".
"Không cần đâu".
"Nhưng mà..."
Tiểu Điềm Điềm vỗ đùi phải của mình: "Muốn dùng điều hòa cũng dùng không được".
Gió lạnh thổi tới xương cốt cũng đau theo.
Tô Chiết lúc này mới coi như từ bỏ, bình thường Tiểu Điềm Điềm đi lại khập khiễng, ngày mưa dầm dề chân cũng phát bệnh.
Thấy Tô Chiết làm ổ trên ghế sofa, Tiểu Điềm Điềm đẩy anh sang một bên, cũng ngồi xuống: "Sao hôm nay lại tới nơi này?"
Tô Chiết ngửa đầu nhắm mắt nghỉ ngơi, khuôn mặt nho nhã khó có khi hiện ra nét lười biếng, mặc dù biểu cảm này trái ngược với khuôn mặt của anh, nhưng không hề làm mất đi sự hài hòa, chỉ tựa như một con hươu cao ngạo đang đứng tại bên đường dừng chân ngủ lại.
"Hôm nay rảnh nên tới, vừa lúc có vài chuyện muốn hỏi anh".
"Ồ, thế tối nay ở lại ăn cơm nhé?" Tiểu Điềm Điềm chỉ vào nhà bếp: "Tôi làm con vịt ăn".
Tô Chiết mở to mắt nhìn anh ta, anh nhớ lần trước đối phương cũng ăn vịt: "Lần trước anh cũng ăn vịt phải không?"
"Đúng vậy"
"Không cảm thấy ngán à?"
"Không thấy".
Tiểu Điềm Điềm mở miệng: "Ngày nào tôi cũng ăn".
Tô Chiết sững sờ, không ngờ ngày nào anh ta cũng ăn vịt, nhưng anh không nói gì, dù sao đó cũng là sở thích của người ta, chính anh mỗi ngày cũng đều ăn cơm cơ mà.
Tiểu Điềm Điềm ném hạt táo vào thùng rác: "Nói đi, cậu cần hỏi tôi chuyện gì".
Tô Chiết à một tiếng, ngồi thẳng dậy; "Ông chủ chỗ tôi làm thuê sắp sinh nhật, tôi không biết nên tặng gì".
Tiểu Điềm Điềm: "Có gì mà bối rối, cứ tặng đồ điện tử".
Tô Chiết: "Nhưng qua sinh nhật này ngài ấy đã ba mươi..."
"Không sao".
Tiểu Điềm Điềm giơ tay lên: "Đàn ông có chết cũng vẫn là mấy cậu nhóc".
Tô Chiết:...
Tô Chiết chưa từng tặng sản phẩm điện tử bao giờ: "Tặng thứ gì thì tốt?"
Tiểu Điềm Điềm cũng bắt đầu suy ngẫm theo: "Tuy tôi không biết ông chủ nhà cậu là ai nhưng nhất định cậu ta không thiếu tiền, đoán chừng sản phẩm điện tử bình thường nào có hứng thú cậu ta đều đã mua hết, thế thì cậu nên chọn một sản phẩm toàn năng, chính là thứ mà cái gì cũng dùng được."
Tô Chiết: "Ý anh là pin Nam Phù?" (tương tự pin con thỏ)
Tiểu Điềm Điềm:...
Tô Chiết buồn rầu nằm ngửa trên ghế sofa, Tiểu Điềm Điềm nhìn dáng vẻ này của anh đột nhiên bật cười.
Tô Chiết nhìn anh ta, "Sao vậy?"
Tiểu Điềm Điềm: "Lúc còn trẻ tuổi tôi cũng từng khổ não vì chuyện mua quà tặng cho người khác".
Tô Chiết: "Tặng cho ai?"
Tiểu Điềm Điềm không kiêng kỵ: "Vị tổng giám đốc yêu đương cùng tôi ấy".
"Nhưng sau khi buồn rầu tôi đã nhanh chóng đưa ra quyết định".
Tô Chiết mở miệng: "Anh tặng cái gì?"
Tiểu Điềm Điềm: "Lúc nghỉ hè đi làm thêm kiếm được chút tiền, mua cho anh ấy một cái bánh ngọt và bút máy, lại thức mấy đêm liền đan một chiếc khăn quàng cổ".
Thấy con ngươi vốn luôn bình thản của Tiểu Điềm Điềm chợt sáng lên, trong mắt Tô Chiết tràn đầy khó hiểu, anh không biết tại sao khi nhắc đến vị tổng giám đốc kia Tiểu Điềm Điềm lại bày ra dáng vẻ như thế này, tựa như anh ta vô cùng hoài niệm.
Tô Chiết hỏi ra khó hiểu trong lòng: "Anh yêu người đó sao?"
Tiểu Điềm Điềm không do dự: "Lúc ấy hẳn là yêu".
Về phần sau này...
Tiểu Điềm Điềm xua tay: "Không nói đến chuyện đó nữa".
Giống như anh ta không muốn nhớ lại những chuyện cũ khiến anh ta quyến luyến.
Tô Chiết vẫn luôn không hiểu thứ được gọi là tình yêu, hai người yêu nhau nhất định phải có sự trả giá, nhưng trong ấn tượng của anh, tình yêu tựa như bố mẹ mình, đầy những rắc rối và phiền não, khó coi biết chừng nào.
Mà lúc này Tiểu Điềm Điềm hình như cũng giống vậy, bởi thứ gọi là tình yêu mà kết thúc thật thảm thương.
Anh không nhìn ra được tình yêu tốt đẹp ở chỗ nào, ban đầu ở bên nhau hãy còn mới mẻ, mới mẻ qua đi thì tình yêu tựa như tấm kính tấm gương, một đòn đánh vào lập tức vỡ.
Chỉ có người yêu sâu sắc hơn sẽ phải chịu đựng khổ sở, người thật lòng trả giá vĩnh viễn không nhận lại được tình cảm mình trao đi, còn có người cười anh ấy cười cô ấy là những kẻ ngốc.
Trong thời đại con người sống với tiết tấu nhanh như hiện tại, tình yêu đến chỉ mang theo lớp bề ngoài dung tục của mình, phần lớn vì duc v0ng bản năng của mỗi người, sau đó đường hoàng gắn lên hai chữ tình yêu.
Đó là yêu sao, Tô Chiết không biết, cũng không muốn biết, chỉ cần suy nghĩ kỹ hơn da đầu anh đã cảm thấy tê rần, khó chịu buồn nôn.
Tình yêu sinh anh ra, nhưng nó không đủ vững chắc phá nát gia đình họ, hủy hoại cả cuộc đời của mẹ.
Những năm tháng người người chỉ tay vào mẹ bàn tán to nhỏ, còn cái người gọi là bố kia thì lại tự do tự tại, khen ngợi vị tiểu tam thông minh tốt đẹp biết kiềm tiền, chỉ vào mẹ bảo rằng bà vừa ngu si lại đần độn.
Chuyện xấu vượt qua giới hạn của ông ta bị phát hiện, mẹ muốn ly hôn chia tài sản ra, thậm chí vì có thể kiếm thêm chút lợi ích cho hai đứa con trai, mẹ đã cố ý đi xe đạp vào tận trong huyện tìm luật sư giúp, không phải vì bà, bà chỉ lo tiền đồ cho hai đứa con của mình.
Nhưng đêm đó người đàn ông dẫn theo kẻ thứ ba tới cửa đoạt đi hết tất cả tài sản trong nhà bỏ chạy, chờ anh và em trai tự học tối trở về, chỉ còn thấy mẹ tiều tụy ngồi giữa mặt đất đầy tro bụi.
Hai kẻ súc sinh kia đánh mẹ, cơn tức giận năm đó đến nay Tô Chiết vẫn chưa thể nào quên.
Cho nên cả cuộc đời anh hận thù chán ghét những kẻ không chung thủy với tình yêu, đồng thời cũng phỉ nhổ những kẻ thứ ba không biết xấu hổ.
Đêm đó anh đem tất cả đồ đạc còn lại trong nhà của người đàn ông kia thiêu sạch, không để lại một thứ gì, cũng hi vọng đối phương đừng bao giờ xuất hiện trước mặt họ nữa, anh mãi mãi không muốn nhìn thấy ông ta.
Hình ảnh người bố suốt những năm tháng ấu thơ đã hoàn toàn thay đổi,
Anh ghét ông ta, hận ông ta suốt đời.
Đối với tình yêu anh không tin tưởng cũng không khao khát, thậm chí không hiểu nổi.
Người ngoài cuộc tỉnh táo, người trong cuộc u mê, anh đã trông thấy rõ ràng những người vì tình yêu mà trả giá cả bản thân, cảm thấy thật đáng buồn lại đáng thương.
Tô Chiết nhìn quả táo cắn một nửa trong tay, miệng không cảm nhận được vị ngọt: "Anh cảm thấy có đáng giá không?"
Trên mặt Tiểu Điềm Điềm không hề có hối hận: "Đáng giá".
Ánh mắt Tô Chiết phức tạp: "Nhưng anh bây giờ..."
Tiểu Điềm Điềm vỗ vai anh: "Có những chuyện không thể nào dùng giá trị hiện thực để đong đếm".
Tô Chiết không hiểu.
Trong nhận thức của anh, chỉ có vật chất thật sự mới tính là có giá trị, những thứ hư vô đối với anh mà nói nó chẳng có tác dụng gì.
"Mỗi con người ở mỗi giai đoạn tư tưởng lại khác nhau".
Tiểu Điềm Điềm hiểu anh, tiếp tục nói: "Trước kia anh ấy cũng mua cho tôi không ít xe cộ nhà cửa, nhưng tôi không lấy, cảm thấy tình yêu không nên đong đếm bằng tiền tài, hiện tại..."
Tô Chiết: "Hiện tại thế nào?"
Tiểu Điềm Điềm: "Hiện tại cảm thấy lúc trước mình thật không hiểu chuyện".
Tô Chiết:...
Nói xong anh ta lại vỗ vai Tô Chiết: "Sau này cậu sẽ hiểu thôi".
Tô Chiết không nói gì, anh cảm thấy cả đời này anh sẽ không hiểu được.
Tiểu Điềm Điềm: "Quà sinh nhật, cậu chỉ cần có lòng là được rồi".
Bữa tối ăn xong món vịt, Tô Chiết chào hỏi rời khỏi cửa hàng.
Tiểu Điềm Điềm: "Sư phụ tiễn cậu".
Tô Chiết: "Không cần".
"Khách khí gì chứ, cứ để sư phụ tiễn cậu".
"Không cần".
"Thôi cứ để tôi tiễn cậu đi".
Tô Chiết nhìn người lăn kềnh trên ghế sofa chỉ còn cái miệng đang hoạt động:...
Nói vậy thì anh đứng dậy đi chứ.
Tô Chiết thay giày, điều chỉnh tốc độ quạt hộ Tiểu Điềm Điềm rồi ra khỏi cửa.
Nửa giờ sau Tiểu Điềm Điềm nghe thấy tiếng chuông, tưởng rằng Tô Chiết quên đồ quay lại, vừa mở cửa thì đã mắt đối mắt với nhân viên chuyển phát nhanh bên ngoài.
Nhân viên chuyển phát nhanh: "Xin chào, anh là anh Tô đúng không ạ, đồ anh đặt đã tới rồi".
Nói xong cậu ta chuyển từ trên xe xuống không ít món đồ, đồ ăn đồ mặc đầy đủ.
Nhìn dãy số trên phiếu ký tên, người đàn ông lắc đầu.
Thằng nhóc thối.
Trên đường về nhà Tô Chiết đi ngang qua cửa hàng tiện lợi, vào trong trông thấy nhân viên bán hàng anh đã mở miệng ngay: "Phiền cô lấy cho tôi hai gói Himalaya".
Nhân viên cửa hàng thấy anh, quen thuộc ném ra hai túi Alpes.
Tô Chiết nhìn tên gói kẹo:...
Tô Chiết xách kẹo về nhà, vừa mở cửa đã thấy ba bốn người giúp việc đang thu dọn phòng khách, Tô Chiết hơi bất ngờ, đi gần lại thì phát hiện ra mặt đất đầy các món đồ bừa bộn.
Cô giúp việc thấy Tô Chiết về, vội vàng tiến lên kể: "Lúc nãy cậu chủ đã nổi giận".
"Có chuyện gì thế ạ?"
Cô đầu bếp lắc đầu: "Không biết".
"Hôm nay bác sĩ gia đình tới đây khám, không biết hai mắt ngài ấy thế nào, bác sĩ gia đình cũng không nói cho người khác".
Nhìn mặt đất bừa bộn, Tô Chiết:...
Cho dù không nói kết quả cũng rất rõ ràng.
Cô giúp việc: "Cậu chủ bỏ cả cơm tối".
Lát sau Tô Chiết tìm được Diêm Quan Thương đen mặt ngồi ngoài sân nhà, anh thả nhẹ bước chân đi tới sau lưng hắn, nhẹ nhàng vỗ vai đối phương: "Cậu chủ".
Người đàn ông không đáp.
Tô Chiết ngồi xuống bên người hắn: "Cậu chủ, trở về ăn cơm tối thôi".
Diêm Quan Thương lạnh giọng: "Không ăn".
"Ngài không vui về chuyện đôi mắt hả?"
Diêm Quan Thương vừa nghe cổ họng đã nghẹn lại, chuyện đôi mắt của hắn người nào cũng tránh không nói, cậu hộ lý nhỏ này lại trắng trợn kể ra.
Diêm Quan Thương: "Chuyện này không liên quan gì tới cậu".
"Sao lại không liên quan?" Âm thanh đầy quan tâm truyền tới tai: "Tôi rất lo lắng cho ngài".
Ngón tay Diêm Quan Thương cuộn tròn lại, người bên cạnh hắn chỉ có mỗi cậu hộ lý này dám nói lời như thế.
Cuối cùng người đàn ông cũng không kể đến kết quả chẩn đoán, nhưng vẫn bị người kéo về bàn ăn.
Tô Chiết đẩy đồ ăn đến trước mặt, thấy người bất động, anh nâng thìa xúc đồ ăn đưa đến bên miệng hắn: "Cậu chủ".
Người đàn ông không nhúc nhích.
"Ngài không ăn hả?"
Diêm Quan Thương: "Không ăn."
Tô Chiết đột nhiên nhớ tới hình ảnh Quý Vân Đoan ăn cơm mấy ngày hôm trước, cái thìa đảo một vòng giữa không trung: "Máy bay nhỏ đến rồi đây~~~"
Diêm Quan Thương:....
Người khách đang nằm trên ghế nghe lời Tô Chiết mới nói, nhìn Tô Chiết lại ngước nhìn Tiểu Điềm Điềm trên đỉnh đầu mình.
Cậu khách:!
Cậu khách định đứng dậy khỏi chiếc ghế đang nằm, Tiểu Điềm Điềm nhanh tay nhanh mắt đè người trở lại.
Tiểu Điềm Điềm: "Thân ái, đừng nhúc nhích, sắp xong rồi".
Con ngươi vị khách chấn động: "Nhưng anh ấy nói..."
Tiểu Điềm Điềm dùng một tay đè khách về ghế, ánh mắt bình tĩnh: "Cậu ấy đâu có nói gì".
Tô Chiết:...
Cậu khách:...
Vì để giảm cảm giác tồn tại của mình xuống, Tô Chiết mang theo hoa quả đi vào nhà bếp.
Tiểu Điềm Điềm trấn an được khách xong, sử dụng tay nghề thành thạo cạo sạch râu cho cậu khách.
Sau đó anh ta lấy một tấm gương đến để khách soi: "Sao rồi, cậu hài lòng chứ?"
Trong lúc nhất thời cậu khách sợ hãi đến choáng váng: "Hài...!hài lòng".
Mặc dù cạo rất sạch sẽ nhưng ban nãy cậu khách cứ một mực nơm nớp lo sợ, hiện giờ nào có kiểm tra râu ria của mình, chỉ muốn nhìn xem cằm mình có vết thương nào không.
Lúc trước cậu ta nghe người này vốn là một stylish thì đã định bỏ chạy ngay, nhưng một câu thân ái của đối phương nói ra lại làm cho cậu ta tự lạc mất chính mình.
Sau đó mới ở lại để người cạo râu cho.
Cậu khách hẵng còn là một người trẻ tuổi, Tiểu Điềm Điềm vỗ vỗ lưng cậu ta, nhận lấy mười đồng, sau đó vung vẩy chiếc khăn trắng nhỏ trong tay: "Lần sau lại tới nhé".
Cậu khách khẽ gật đầu, quay người đi ra cửa.
Không bao giờ tới nữa.
Tô Chiết thấy người đi, rửa hoa quả sạch sẽ từ trong nhà bếp bước ra, do phòng bên hơi thấp nên đến lúc bước ra đầu anh vẫn còn hơi cúi xuống.
Anh đặt đĩa trái cây lên chiếc bàn trà thấp bé trong tiệm, nhìn Tiểu Điềm Điềm: "Quảng cáo cạo râu là do anh dán?"
Tiểu Điềm Điềm thu dọn đồ nghề: "Đúng vậy".
Tô Chiết nhìn cả vùng râu ria rậm rạp ở nửa dưới gương mặt anh ta: "Anh thế này được đã được coi là lừa đảo chưa vậy?"
Tiểu Điềm Điềm:...
Tiểu Điềm Điềm vươn tay đánh anh một cái: "Thằng nhóc thúi, nói cái gì đấy".
Tô Chiết không tức giận, vươn tay đẩy kính mắt, khoảng thời gian này chỉ có khi nói chuyện với Tiểu Điềm Điềm anh mới dùng giọng nói bình thường, "Anh làm công việc này từ khi nào?"
Tiểu Điềm Điềm rửa sạch hai tay, cầm quả táo lên: "Nhiều một ngón nghề thêm một miếng cơm".
Tô Chiết nghe xong mày khẽ nhíu lại, thật ra từ cách trang trí của cửa hàng đã cho thấy khả năng kinh tế túng quẫn của đối phương, anh vừa định mở miệng, Tiểu Điềm Điềm đã nói: "Cậu đừng lo lắng, tay nghề của sư phụ vẫn có thể kiếm được cơm".
Tô Chiết nhìn chiếc quạt điện kẽo kẹt thổi gió: "Tôi có một người bạn thừa điều hòa không dùng đến, để lúc nào trở về tôi liên hệ với cậu ấy..."
Tiểu Điềm Điềm nhận ra mục đích của anh, đưa mắt nhìn lên nét mặt của Tô Chiết.
Lúc Tô Chiết nói dối gần như không bao giờ để lộ ra sơ hở, nhưng sau khi quan sát, Tiểu Điềm Điềm phát hiện, nếu giây trước Tô Chiết đang mặt mày vô cảm, giây sau đã nở nụ cười, thì chính là anh đang nói dối.
Nụ cười này không giống như người bình thường vì chột dạ nên muốn che giấu đi, ngược lại nó vô cùng tự nhiên, phối hợp với phong độ khí chất nhẹ nhàng của người nói, lộ ra sự lễ độ ôn tồn, không hề khiến người khác nghĩ tới chuyện đối phương đang nói dối.
Cậu ấy làm gì có người bạn nào, cậu ấy chỉ muốn mua cho mình một cái điều hòa.
Tiểu Điềm Điềm xua tay: "Không cần, cái quạt điện này rất tốt".
Tô Chiết hiển nhiên vẫn cứng đầu: "Mùa hè oi bức, có nhiều nơi quạt điện không thể thổi tới".
"Không cần đâu".
"Nhưng mà..."
Tiểu Điềm Điềm vỗ đùi phải của mình: "Muốn dùng điều hòa cũng dùng không được".
Gió lạnh thổi tới xương cốt cũng đau theo.
Tô Chiết lúc này mới coi như từ bỏ, bình thường Tiểu Điềm Điềm đi lại khập khiễng, ngày mưa dầm dề chân cũng phát bệnh.
Thấy Tô Chiết làm ổ trên ghế sofa, Tiểu Điềm Điềm đẩy anh sang một bên, cũng ngồi xuống: "Sao hôm nay lại tới nơi này?"
Tô Chiết ngửa đầu nhắm mắt nghỉ ngơi, khuôn mặt nho nhã khó có khi hiện ra nét lười biếng, mặc dù biểu cảm này trái ngược với khuôn mặt của anh, nhưng không hề làm mất đi sự hài hòa, chỉ tựa như một con hươu cao ngạo đang đứng tại bên đường dừng chân ngủ lại.
"Hôm nay rảnh nên tới, vừa lúc có vài chuyện muốn hỏi anh".
"Ồ, thế tối nay ở lại ăn cơm nhé?" Tiểu Điềm Điềm chỉ vào nhà bếp: "Tôi làm con vịt ăn".
Tô Chiết mở to mắt nhìn anh ta, anh nhớ lần trước đối phương cũng ăn vịt: "Lần trước anh cũng ăn vịt phải không?"
"Đúng vậy"
"Không cảm thấy ngán à?"
"Không thấy".
Tiểu Điềm Điềm mở miệng: "Ngày nào tôi cũng ăn".
Tô Chiết sững sờ, không ngờ ngày nào anh ta cũng ăn vịt, nhưng anh không nói gì, dù sao đó cũng là sở thích của người ta, chính anh mỗi ngày cũng đều ăn cơm cơ mà.
Tiểu Điềm Điềm ném hạt táo vào thùng rác: "Nói đi, cậu cần hỏi tôi chuyện gì".
Tô Chiết à một tiếng, ngồi thẳng dậy; "Ông chủ chỗ tôi làm thuê sắp sinh nhật, tôi không biết nên tặng gì".
Tiểu Điềm Điềm: "Có gì mà bối rối, cứ tặng đồ điện tử".
Tô Chiết: "Nhưng qua sinh nhật này ngài ấy đã ba mươi..."
"Không sao".
Tiểu Điềm Điềm giơ tay lên: "Đàn ông có chết cũng vẫn là mấy cậu nhóc".
Tô Chiết:...
Tô Chiết chưa từng tặng sản phẩm điện tử bao giờ: "Tặng thứ gì thì tốt?"
Tiểu Điềm Điềm cũng bắt đầu suy ngẫm theo: "Tuy tôi không biết ông chủ nhà cậu là ai nhưng nhất định cậu ta không thiếu tiền, đoán chừng sản phẩm điện tử bình thường nào có hứng thú cậu ta đều đã mua hết, thế thì cậu nên chọn một sản phẩm toàn năng, chính là thứ mà cái gì cũng dùng được."
Tô Chiết: "Ý anh là pin Nam Phù?" (tương tự pin con thỏ)
Tiểu Điềm Điềm:...
Tô Chiết buồn rầu nằm ngửa trên ghế sofa, Tiểu Điềm Điềm nhìn dáng vẻ này của anh đột nhiên bật cười.
Tô Chiết nhìn anh ta, "Sao vậy?"
Tiểu Điềm Điềm: "Lúc còn trẻ tuổi tôi cũng từng khổ não vì chuyện mua quà tặng cho người khác".
Tô Chiết: "Tặng cho ai?"
Tiểu Điềm Điềm không kiêng kỵ: "Vị tổng giám đốc yêu đương cùng tôi ấy".
"Nhưng sau khi buồn rầu tôi đã nhanh chóng đưa ra quyết định".
Tô Chiết mở miệng: "Anh tặng cái gì?"
Tiểu Điềm Điềm: "Lúc nghỉ hè đi làm thêm kiếm được chút tiền, mua cho anh ấy một cái bánh ngọt và bút máy, lại thức mấy đêm liền đan một chiếc khăn quàng cổ".
Thấy con ngươi vốn luôn bình thản của Tiểu Điềm Điềm chợt sáng lên, trong mắt Tô Chiết tràn đầy khó hiểu, anh không biết tại sao khi nhắc đến vị tổng giám đốc kia Tiểu Điềm Điềm lại bày ra dáng vẻ như thế này, tựa như anh ta vô cùng hoài niệm.
Tô Chiết hỏi ra khó hiểu trong lòng: "Anh yêu người đó sao?"
Tiểu Điềm Điềm không do dự: "Lúc ấy hẳn là yêu".
Về phần sau này...
Tiểu Điềm Điềm xua tay: "Không nói đến chuyện đó nữa".
Giống như anh ta không muốn nhớ lại những chuyện cũ khiến anh ta quyến luyến.
Tô Chiết vẫn luôn không hiểu thứ được gọi là tình yêu, hai người yêu nhau nhất định phải có sự trả giá, nhưng trong ấn tượng của anh, tình yêu tựa như bố mẹ mình, đầy những rắc rối và phiền não, khó coi biết chừng nào.
Mà lúc này Tiểu Điềm Điềm hình như cũng giống vậy, bởi thứ gọi là tình yêu mà kết thúc thật thảm thương.
Anh không nhìn ra được tình yêu tốt đẹp ở chỗ nào, ban đầu ở bên nhau hãy còn mới mẻ, mới mẻ qua đi thì tình yêu tựa như tấm kính tấm gương, một đòn đánh vào lập tức vỡ.
Chỉ có người yêu sâu sắc hơn sẽ phải chịu đựng khổ sở, người thật lòng trả giá vĩnh viễn không nhận lại được tình cảm mình trao đi, còn có người cười anh ấy cười cô ấy là những kẻ ngốc.
Trong thời đại con người sống với tiết tấu nhanh như hiện tại, tình yêu đến chỉ mang theo lớp bề ngoài dung tục của mình, phần lớn vì duc v0ng bản năng của mỗi người, sau đó đường hoàng gắn lên hai chữ tình yêu.
Đó là yêu sao, Tô Chiết không biết, cũng không muốn biết, chỉ cần suy nghĩ kỹ hơn da đầu anh đã cảm thấy tê rần, khó chịu buồn nôn.
Tình yêu sinh anh ra, nhưng nó không đủ vững chắc phá nát gia đình họ, hủy hoại cả cuộc đời của mẹ.
Những năm tháng người người chỉ tay vào mẹ bàn tán to nhỏ, còn cái người gọi là bố kia thì lại tự do tự tại, khen ngợi vị tiểu tam thông minh tốt đẹp biết kiềm tiền, chỉ vào mẹ bảo rằng bà vừa ngu si lại đần độn.
Chuyện xấu vượt qua giới hạn của ông ta bị phát hiện, mẹ muốn ly hôn chia tài sản ra, thậm chí vì có thể kiếm thêm chút lợi ích cho hai đứa con trai, mẹ đã cố ý đi xe đạp vào tận trong huyện tìm luật sư giúp, không phải vì bà, bà chỉ lo tiền đồ cho hai đứa con của mình.
Nhưng đêm đó người đàn ông dẫn theo kẻ thứ ba tới cửa đoạt đi hết tất cả tài sản trong nhà bỏ chạy, chờ anh và em trai tự học tối trở về, chỉ còn thấy mẹ tiều tụy ngồi giữa mặt đất đầy tro bụi.
Hai kẻ súc sinh kia đánh mẹ, cơn tức giận năm đó đến nay Tô Chiết vẫn chưa thể nào quên.
Cho nên cả cuộc đời anh hận thù chán ghét những kẻ không chung thủy với tình yêu, đồng thời cũng phỉ nhổ những kẻ thứ ba không biết xấu hổ.
Đêm đó anh đem tất cả đồ đạc còn lại trong nhà của người đàn ông kia thiêu sạch, không để lại một thứ gì, cũng hi vọng đối phương đừng bao giờ xuất hiện trước mặt họ nữa, anh mãi mãi không muốn nhìn thấy ông ta.
Hình ảnh người bố suốt những năm tháng ấu thơ đã hoàn toàn thay đổi,
Anh ghét ông ta, hận ông ta suốt đời.
Đối với tình yêu anh không tin tưởng cũng không khao khát, thậm chí không hiểu nổi.
Người ngoài cuộc tỉnh táo, người trong cuộc u mê, anh đã trông thấy rõ ràng những người vì tình yêu mà trả giá cả bản thân, cảm thấy thật đáng buồn lại đáng thương.
Tô Chiết nhìn quả táo cắn một nửa trong tay, miệng không cảm nhận được vị ngọt: "Anh cảm thấy có đáng giá không?"
Trên mặt Tiểu Điềm Điềm không hề có hối hận: "Đáng giá".
Ánh mắt Tô Chiết phức tạp: "Nhưng anh bây giờ..."
Tiểu Điềm Điềm vỗ vai anh: "Có những chuyện không thể nào dùng giá trị hiện thực để đong đếm".
Tô Chiết không hiểu.
Trong nhận thức của anh, chỉ có vật chất thật sự mới tính là có giá trị, những thứ hư vô đối với anh mà nói nó chẳng có tác dụng gì.
"Mỗi con người ở mỗi giai đoạn tư tưởng lại khác nhau".
Tiểu Điềm Điềm hiểu anh, tiếp tục nói: "Trước kia anh ấy cũng mua cho tôi không ít xe cộ nhà cửa, nhưng tôi không lấy, cảm thấy tình yêu không nên đong đếm bằng tiền tài, hiện tại..."
Tô Chiết: "Hiện tại thế nào?"
Tiểu Điềm Điềm: "Hiện tại cảm thấy lúc trước mình thật không hiểu chuyện".
Tô Chiết:...
Nói xong anh ta lại vỗ vai Tô Chiết: "Sau này cậu sẽ hiểu thôi".
Tô Chiết không nói gì, anh cảm thấy cả đời này anh sẽ không hiểu được.
Tiểu Điềm Điềm: "Quà sinh nhật, cậu chỉ cần có lòng là được rồi".
Bữa tối ăn xong món vịt, Tô Chiết chào hỏi rời khỏi cửa hàng.
Tiểu Điềm Điềm: "Sư phụ tiễn cậu".
Tô Chiết: "Không cần".
"Khách khí gì chứ, cứ để sư phụ tiễn cậu".
"Không cần".
"Thôi cứ để tôi tiễn cậu đi".
Tô Chiết nhìn người lăn kềnh trên ghế sofa chỉ còn cái miệng đang hoạt động:...
Nói vậy thì anh đứng dậy đi chứ.
Tô Chiết thay giày, điều chỉnh tốc độ quạt hộ Tiểu Điềm Điềm rồi ra khỏi cửa.
Nửa giờ sau Tiểu Điềm Điềm nghe thấy tiếng chuông, tưởng rằng Tô Chiết quên đồ quay lại, vừa mở cửa thì đã mắt đối mắt với nhân viên chuyển phát nhanh bên ngoài.
Nhân viên chuyển phát nhanh: "Xin chào, anh là anh Tô đúng không ạ, đồ anh đặt đã tới rồi".
Nói xong cậu ta chuyển từ trên xe xuống không ít món đồ, đồ ăn đồ mặc đầy đủ.
Nhìn dãy số trên phiếu ký tên, người đàn ông lắc đầu.
Thằng nhóc thối.
Trên đường về nhà Tô Chiết đi ngang qua cửa hàng tiện lợi, vào trong trông thấy nhân viên bán hàng anh đã mở miệng ngay: "Phiền cô lấy cho tôi hai gói Himalaya".
Nhân viên cửa hàng thấy anh, quen thuộc ném ra hai túi Alpes.
Tô Chiết nhìn tên gói kẹo:...
Tô Chiết xách kẹo về nhà, vừa mở cửa đã thấy ba bốn người giúp việc đang thu dọn phòng khách, Tô Chiết hơi bất ngờ, đi gần lại thì phát hiện ra mặt đất đầy các món đồ bừa bộn.
Cô giúp việc thấy Tô Chiết về, vội vàng tiến lên kể: "Lúc nãy cậu chủ đã nổi giận".
"Có chuyện gì thế ạ?"
Cô đầu bếp lắc đầu: "Không biết".
"Hôm nay bác sĩ gia đình tới đây khám, không biết hai mắt ngài ấy thế nào, bác sĩ gia đình cũng không nói cho người khác".
Nhìn mặt đất bừa bộn, Tô Chiết:...
Cho dù không nói kết quả cũng rất rõ ràng.
Cô giúp việc: "Cậu chủ bỏ cả cơm tối".
Lát sau Tô Chiết tìm được Diêm Quan Thương đen mặt ngồi ngoài sân nhà, anh thả nhẹ bước chân đi tới sau lưng hắn, nhẹ nhàng vỗ vai đối phương: "Cậu chủ".
Người đàn ông không đáp.
Tô Chiết ngồi xuống bên người hắn: "Cậu chủ, trở về ăn cơm tối thôi".
Diêm Quan Thương lạnh giọng: "Không ăn".
"Ngài không vui về chuyện đôi mắt hả?"
Diêm Quan Thương vừa nghe cổ họng đã nghẹn lại, chuyện đôi mắt của hắn người nào cũng tránh không nói, cậu hộ lý nhỏ này lại trắng trợn kể ra.
Diêm Quan Thương: "Chuyện này không liên quan gì tới cậu".
"Sao lại không liên quan?" Âm thanh đầy quan tâm truyền tới tai: "Tôi rất lo lắng cho ngài".
Ngón tay Diêm Quan Thương cuộn tròn lại, người bên cạnh hắn chỉ có mỗi cậu hộ lý này dám nói lời như thế.
Cuối cùng người đàn ông cũng không kể đến kết quả chẩn đoán, nhưng vẫn bị người kéo về bàn ăn.
Tô Chiết đẩy đồ ăn đến trước mặt, thấy người bất động, anh nâng thìa xúc đồ ăn đưa đến bên miệng hắn: "Cậu chủ".
Người đàn ông không nhúc nhích.
"Ngài không ăn hả?"
Diêm Quan Thương: "Không ăn."
Tô Chiết đột nhiên nhớ tới hình ảnh Quý Vân Đoan ăn cơm mấy ngày hôm trước, cái thìa đảo một vòng giữa không trung: "Máy bay nhỏ đến rồi đây~~~"
Diêm Quan Thương:....