Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 40
Sở Bách Điềm nghe xong liền đẩy cửa đi vào. Anh đứng nhìn cô và Phù Đổng.
" Sở Bách Điềm ".
Cả hai người đồng thanh lên tiếng. Những chuyện lúc nãy có phải anh đã nghe hết rồi phải không?
Sở Bách Điềm im lặng tiến đến, anh đẩy Phù Đổng ra xa.
" Tránh xa em ấy ra " Sở Bách Điềm lên tiếng, bắt đầu bảo vệ cô.
Bối Bội Sam đờ người...
Anh...
Phù Đổng bị đẩy ra xa có chút tức giận. Sở Bách Điềm lấy cái quyền gì bảo anh tránh xa cô ra?
" Sở Bách Điềm, cậu lấy cái quyền gì kêu tôi tránh xa khỏi em ấy?" Phù Đổng thốt lên.
Từ đầu đến cuối Sở Bách Điềm không phải là lợi dụng cô sao?
Bối Bội Sam từ đầu chỉ là công cụ của Sở Bách Điềm để anh trả thù.
Mối thù năm xưa.
Sở Bách Điềm khựng lại, anh lấy quyền gì sao?
Anh bất ngờ xoay lưng, kéo cô lại gần mình rồi mạnh bạo chiếm lấy đôi môi của Bối Bội Sam.
Hôn ngay trước mặt Phù Đổng!
Bối Bội Sam chưa kịp phản ứng đã bị anh chiếm lấy, cô đờ người ra hai tay cũng buông lỏng xuống, từ từ nhắm mắt lại.
Cô...
Là đang tự nguyện.
" Tôi...".
" Sẽ là chồng tương lai của cô ấy, tôi có quyền cấm anh được rồi chứ?" Sở Bách Điềm buông cô ra, anh xoay lưng nhìn Phù Đổng nói.
Phù Đổng nghe xong liền trợn ngược mắt.
Cái gì mà chồng tương lai?
Bối Bội Sam còn nghĩ mình nghe nhầm, chồng tương lai á?
Anh đang nói nhảm cái gì vậy?
" Câu trả lời này đã vừa lòng anh chưa Phù Đổng?".
Sở Bách Điềm đáp.
Phù Đổng nhìn Sở Bách Điềm đang che chắn bảo vệ cho Bối Bội Sam, anh siết chặt tay thành quyền.
Mọi chuyện sao lại thành ra thế này?
Phù Đổng im lặng nhấc chân đi đến cửa, không nói lời nào nữa mà rời đi trong trạng thái không một chút can tâm.
Nhất định anh sẽ quay lại, sẽ cho Bối Bội Sam nhìn thấy rõ bộ mặt thật của Sở Bách Điềm là thế nào.
Người đã đi rồi, bây giờ chỉ còn cô và anh thôi.
Sở Bách Điềm nhìn Bối Bội Sam, anh không kiềm lòng được nữa mà ôm lấy cô.
" Anh xin lỗi...anh thật lòng xin lỗi ".
" Anh không cố ý đẩy em. Anh...".
Sở Bách Điềm bắt đầu run rẩy. Đêm qua uống say xong, hình ảnh những ngày tháng vui vẻ ở cùng cô liên tục hiện lên trong đầu anh. Anh cũng cứ nghĩ về nó, nghĩ mãi nghĩ mãi...
Cho đến khi anh tỉnh giấc là đã trưa. Sở Bách Điềm nghĩ đến Bối Bội Sam, anh bất ngờ bật khóc. Trong lòng không có chút can đảm nào dám đến nhìn cô.
Anh xém chút hại cô lẫn con, anh làm sao dám đối mặt với cô chứ?
Đầu thì nghĩ thế nhưng chân anh cứ muốn đi. Cứ như bị ai xuôi khiến đến đây, vừa đến thì đã nghe thấy chuyện cô và Phù Đổng.
Những lời của cô vừa nói lúc nãy anh đều khắc ghi trong lòng.
Bối Bội Sam luôn tin tưởng anh!
" Chú...".
Bối Bội Sam dựa đầu mình vào lòng anh, đây rồi...
Đây chính là Sở Bách Điềm cô quen biết này!
" Bội Sam...em có tin tưởng anh không?" Anh hỏi.
Bối Bội Sam gật đầu.
Cô tin anh, cô thật sự đã tin anh rồi.
" Bội Sam, vậy...em có yêu anh không?" Anh lại hỏi tiếp.
Bối Bối Sam không nhúc nhích, cũng không lên tiếng đáp câu hỏi đó.
Yêu sao?
Cô đã yêu anh chưa?
" Bội Sam, em không yêu anh cũng được".
" Nhưng có một chuyện anh muốn nói với em rằng ".
" Anh yêu em, anh thật sự yêu em rồi!!!".
...
Phù Đổng rời khỏi bệnh viện, vừa đi ra đến cổng đã nhìn thấy Leo đứng sẵn đó.
Quả nhiên là anh hai đã đoán trước được việc này, cũng như biết chuyện của cô nên đã đến đây sẵn rồi.
" Anh không lên à?" Phù Đổng hỏi.
" Sở Bách Điềm đang ở trên đó, anh sợ mình không kiềm được mà gây chuyện " Leo lên tiếng đáp.
Phù Đổng đi đến, bộ dạng chẳng mấy vui vẻ.
" Em đã bị Sở Bách Điềm bắt gặp à?" Leo hỏi.
" Đúng vậy ".
" Vậy?".
" Bội Sam đã hoàn toàn tin tưởng anh ta rồi, không thể kéo em ấy ra khỏi vòng tay của Sở Bách Điềm được nữa " Phù Đổng đáp.
Leo nghe vậy liền bật cười lớn.
Yêu sao?
Tin tưởng sao?
Buồn cười thật đấy.
" Loại người như Sở Bách Điềm có thể nói yêu sao?".
" Nghe thật giả dối ".
" Sở Bách Điềm ".
Cả hai người đồng thanh lên tiếng. Những chuyện lúc nãy có phải anh đã nghe hết rồi phải không?
Sở Bách Điềm im lặng tiến đến, anh đẩy Phù Đổng ra xa.
" Tránh xa em ấy ra " Sở Bách Điềm lên tiếng, bắt đầu bảo vệ cô.
Bối Bội Sam đờ người...
Anh...
Phù Đổng bị đẩy ra xa có chút tức giận. Sở Bách Điềm lấy cái quyền gì bảo anh tránh xa cô ra?
" Sở Bách Điềm, cậu lấy cái quyền gì kêu tôi tránh xa khỏi em ấy?" Phù Đổng thốt lên.
Từ đầu đến cuối Sở Bách Điềm không phải là lợi dụng cô sao?
Bối Bội Sam từ đầu chỉ là công cụ của Sở Bách Điềm để anh trả thù.
Mối thù năm xưa.
Sở Bách Điềm khựng lại, anh lấy quyền gì sao?
Anh bất ngờ xoay lưng, kéo cô lại gần mình rồi mạnh bạo chiếm lấy đôi môi của Bối Bội Sam.
Hôn ngay trước mặt Phù Đổng!
Bối Bội Sam chưa kịp phản ứng đã bị anh chiếm lấy, cô đờ người ra hai tay cũng buông lỏng xuống, từ từ nhắm mắt lại.
Cô...
Là đang tự nguyện.
" Tôi...".
" Sẽ là chồng tương lai của cô ấy, tôi có quyền cấm anh được rồi chứ?" Sở Bách Điềm buông cô ra, anh xoay lưng nhìn Phù Đổng nói.
Phù Đổng nghe xong liền trợn ngược mắt.
Cái gì mà chồng tương lai?
Bối Bội Sam còn nghĩ mình nghe nhầm, chồng tương lai á?
Anh đang nói nhảm cái gì vậy?
" Câu trả lời này đã vừa lòng anh chưa Phù Đổng?".
Sở Bách Điềm đáp.
Phù Đổng nhìn Sở Bách Điềm đang che chắn bảo vệ cho Bối Bội Sam, anh siết chặt tay thành quyền.
Mọi chuyện sao lại thành ra thế này?
Phù Đổng im lặng nhấc chân đi đến cửa, không nói lời nào nữa mà rời đi trong trạng thái không một chút can tâm.
Nhất định anh sẽ quay lại, sẽ cho Bối Bội Sam nhìn thấy rõ bộ mặt thật của Sở Bách Điềm là thế nào.
Người đã đi rồi, bây giờ chỉ còn cô và anh thôi.
Sở Bách Điềm nhìn Bối Bội Sam, anh không kiềm lòng được nữa mà ôm lấy cô.
" Anh xin lỗi...anh thật lòng xin lỗi ".
" Anh không cố ý đẩy em. Anh...".
Sở Bách Điềm bắt đầu run rẩy. Đêm qua uống say xong, hình ảnh những ngày tháng vui vẻ ở cùng cô liên tục hiện lên trong đầu anh. Anh cũng cứ nghĩ về nó, nghĩ mãi nghĩ mãi...
Cho đến khi anh tỉnh giấc là đã trưa. Sở Bách Điềm nghĩ đến Bối Bội Sam, anh bất ngờ bật khóc. Trong lòng không có chút can đảm nào dám đến nhìn cô.
Anh xém chút hại cô lẫn con, anh làm sao dám đối mặt với cô chứ?
Đầu thì nghĩ thế nhưng chân anh cứ muốn đi. Cứ như bị ai xuôi khiến đến đây, vừa đến thì đã nghe thấy chuyện cô và Phù Đổng.
Những lời của cô vừa nói lúc nãy anh đều khắc ghi trong lòng.
Bối Bội Sam luôn tin tưởng anh!
" Chú...".
Bối Bội Sam dựa đầu mình vào lòng anh, đây rồi...
Đây chính là Sở Bách Điềm cô quen biết này!
" Bội Sam...em có tin tưởng anh không?" Anh hỏi.
Bối Bội Sam gật đầu.
Cô tin anh, cô thật sự đã tin anh rồi.
" Bội Sam, vậy...em có yêu anh không?" Anh lại hỏi tiếp.
Bối Bối Sam không nhúc nhích, cũng không lên tiếng đáp câu hỏi đó.
Yêu sao?
Cô đã yêu anh chưa?
" Bội Sam, em không yêu anh cũng được".
" Nhưng có một chuyện anh muốn nói với em rằng ".
" Anh yêu em, anh thật sự yêu em rồi!!!".
...
Phù Đổng rời khỏi bệnh viện, vừa đi ra đến cổng đã nhìn thấy Leo đứng sẵn đó.
Quả nhiên là anh hai đã đoán trước được việc này, cũng như biết chuyện của cô nên đã đến đây sẵn rồi.
" Anh không lên à?" Phù Đổng hỏi.
" Sở Bách Điềm đang ở trên đó, anh sợ mình không kiềm được mà gây chuyện " Leo lên tiếng đáp.
Phù Đổng đi đến, bộ dạng chẳng mấy vui vẻ.
" Em đã bị Sở Bách Điềm bắt gặp à?" Leo hỏi.
" Đúng vậy ".
" Vậy?".
" Bội Sam đã hoàn toàn tin tưởng anh ta rồi, không thể kéo em ấy ra khỏi vòng tay của Sở Bách Điềm được nữa " Phù Đổng đáp.
Leo nghe vậy liền bật cười lớn.
Yêu sao?
Tin tưởng sao?
Buồn cười thật đấy.
" Loại người như Sở Bách Điềm có thể nói yêu sao?".
" Nghe thật giả dối ".