Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 34
Sở Bách Điềm hầm hực kéo cô đi một mạch khỏi đó. Nếu còn ở lại anh sợ bản thân sẽ không kiểm soát được.
" Chú...đau...".
Bối Bội Sam kéo tay mình lại, cô xoa xoa cổ tay mình.
Bị anh siết chặt đến đỏ ửng lên rồi.
Sở Bách Điềm ngơ người ra, anh vội cầm lấy tay cô xoa xoa.
" Tôi...tôi xin lỗi " Anh nói.
" Chú...chú làm sao vậy?".
" Có chuyện gì với chú sao?" Cô hỏi.
Sở Bách Điềm nhìn cô, không kiềm lòng được liền ôm lấy Bối Bội Sam.
" Chú...".
" Đứng im đi...".
" Tôi đang mệt, tôi cần em nạp năng lượng cho mình ".
...
Sau một hồi bình tĩnh rồi thì Sở Bách Điềm lái xe đưa cô về Sở gia lại, Bối Bội Sam bị quay như chong chóng cả buổi tối nên đã ngủ gật đi.
Ban ngày thì gặp lại Leo khóc đến mệt, ban đêm còn lao thân vào chuyện gia đình của Sở Bách Điềm, quá áp lực trên đôi vai bé nhỏ này của Bối Bội Sam mất rồi.
Để cô nằm xuống giường, anh cởi giày và kéo mền lại đắp cho cô.
Sở Bách Điềm đứng lên, anh lại cửa sổ ngẩn đầu nhìn bầu trời đêm.
Ông ta...
...
Những ngày sau đó Bối Bội Sam không đến Sở thị tìm Sở Bách Điềm nữa, cô đã đến tìm Leo và ở cùng anh.
Duy trì như vậy được một tuần, cô thường sẽ ra ngoài lúc sáng và về trước khi Sở Bách Điềm có mặt ở nhà.
Hôm nay...
" Tiểu thư, cô lại muốn ra ngoài sao?" Quản gia lên tiếng hỏi.
" Vâng ".
" Tiểu thư, gần đây cô ra ngoài hơi nhiều, cô đang mang thai, đúng là vận động cũng tốt, nhưng cô đi hơi nhiều rồi đó " Quản gia bắt đầu nói mờ mờ ám ám.
" Quản gia...tôi...".
Bối Bội Sam lùi lại, nhất cử nhất động của cô đúng là luôn nằm trong tầm kiểm soát của người làm trong nhà.
" Tiểu thư, hiếm khi cậu chủ lại đưa một cô gái và chấp nhận một cô gái ở cạnh mình như vậy ".
" Xin cô hãy biết chú trọng địa vị và thân phận của mình trong Sở gia " Ông nói tiếp.
Bối Bội Sam siết chặt tay.
Thì ra...
Trước đến nay trong mắt người làm ở đây đều xem cô là loại người thế sao?
" Tôi biết rồi, cảm ơn ông đã nhắc nhở ".
Cô im lặng xoay lưng đi, đến thang máy, đi vào.
Lên phòng, cô bỏ túi xách xuống gọi điện cho Leo.
" Leo, hôm nay em không ra ngoài được ".
[ Sao vậy? Em không khỏe hả? ]
" Chỉ là đêm qua mất ngủ, bà bầu hay thất thường thế nên em hơi kiệt sức ".
" Hai ngày nữa em sẽ gặp anh sau " Cô nói.
Mắt cũng từ từ nhắm lại.
Không được ra ngoài thì cô liên tục buồn ngủ thôi.
...
Giờ nghỉ trưa ở Sở thị.
Sở Bách Điềm dựa vào ghế, anh bắt đầu hút thuốc và suy nghĩ.
Du Vu bước vào.
" Lại suy nghĩ à?" Anh lên tiếng hỏi.
" Hôm nay bác sĩ Du không bận sao?" Sở Bách Điềm nhìn về phía Du Vu nói.
" Không bận, thậm chí là đang rất rảnh " Du Vu mỉm cười nói.
" Gần đây với cô diễn viên đó thế nào rồi?" Sở Bách Điềm đứng dậy, anh đi đến sofa ngồi xuống.
Đang hỏi về chuyện Du Vu và Hắc Mộc Lan.
" Nhờ cậu sắp xếp mà tôi cùng cô ấy cũng tiến triển tốt lắm " Du Vu mỉm cười nói.
" Cậu nói gì thế? Tôi không hiểu ".
" Bách Điềm, cậu làm gì cậu không rõ sao?" Du Vu ngồi xuống, đối diện với Sở Bách Điềm, anh vẫn đang điềm tĩnh hỏi chuyện.
" Tôi làm gì?" Sở Bách Điềm vẫn là không hiểu.
" Đêm đó, cậu rõ ràng là sắp xếp cho tôi và Mộc Lan gặp nhau ".
" Bách Điềm, cậu nghĩ cậu đang làm gì có thể qua mắt được tôi sao?".
" Cậu đang xem thường Du Vu này à?".
Sở Bách Điềm nhìn Du Vu, anh để điếu thuốc vào gạt tàn, thở dài một cái.
" Tôi nào dám ".
" Chỉ là muốn giúp cậu tiến đến với idol của mình thôi mà".
Du Vu nghe vậy bật cười lớn.
Giúp sao?
" Tôi không tin cậu giúp tôi không công như vậy ".
" Những chuyện này có phải đang nằm trong kế hoạch cậu làm ra sao?".
" Sở Bách Điềm, tôi khuyên cậu một điều ".
" Dừng lại và hãy nhìn ra, cũng như nhận ra đâu là sai đâu là đúng ".
" Trước khi quá muộn..."
" Cũng như làm tổn thương đến Bối Bội Sam, cô ấy cũng chỉ mới 20 tuổi, còn đang mang thai con cậu ".
Sở Bách Điềm nghe những lời Du Vu nói chỉ lắc đầu.
" Cậu suy nghĩ gì vậy? Tổn thương Bội Sam sao? Tôi nào dám nỡ động vào con bé chứ " Sở Bách Điềm thản nhiên nói.
" Cậu...".
" Du Vu, đây là chuyện của tôi ".
" Cậu đừng nhúng tay vào hay là lo chuyện bao đồng ".
" Chú...đau...".
Bối Bội Sam kéo tay mình lại, cô xoa xoa cổ tay mình.
Bị anh siết chặt đến đỏ ửng lên rồi.
Sở Bách Điềm ngơ người ra, anh vội cầm lấy tay cô xoa xoa.
" Tôi...tôi xin lỗi " Anh nói.
" Chú...chú làm sao vậy?".
" Có chuyện gì với chú sao?" Cô hỏi.
Sở Bách Điềm nhìn cô, không kiềm lòng được liền ôm lấy Bối Bội Sam.
" Chú...".
" Đứng im đi...".
" Tôi đang mệt, tôi cần em nạp năng lượng cho mình ".
...
Sau một hồi bình tĩnh rồi thì Sở Bách Điềm lái xe đưa cô về Sở gia lại, Bối Bội Sam bị quay như chong chóng cả buổi tối nên đã ngủ gật đi.
Ban ngày thì gặp lại Leo khóc đến mệt, ban đêm còn lao thân vào chuyện gia đình của Sở Bách Điềm, quá áp lực trên đôi vai bé nhỏ này của Bối Bội Sam mất rồi.
Để cô nằm xuống giường, anh cởi giày và kéo mền lại đắp cho cô.
Sở Bách Điềm đứng lên, anh lại cửa sổ ngẩn đầu nhìn bầu trời đêm.
Ông ta...
...
Những ngày sau đó Bối Bội Sam không đến Sở thị tìm Sở Bách Điềm nữa, cô đã đến tìm Leo và ở cùng anh.
Duy trì như vậy được một tuần, cô thường sẽ ra ngoài lúc sáng và về trước khi Sở Bách Điềm có mặt ở nhà.
Hôm nay...
" Tiểu thư, cô lại muốn ra ngoài sao?" Quản gia lên tiếng hỏi.
" Vâng ".
" Tiểu thư, gần đây cô ra ngoài hơi nhiều, cô đang mang thai, đúng là vận động cũng tốt, nhưng cô đi hơi nhiều rồi đó " Quản gia bắt đầu nói mờ mờ ám ám.
" Quản gia...tôi...".
Bối Bội Sam lùi lại, nhất cử nhất động của cô đúng là luôn nằm trong tầm kiểm soát của người làm trong nhà.
" Tiểu thư, hiếm khi cậu chủ lại đưa một cô gái và chấp nhận một cô gái ở cạnh mình như vậy ".
" Xin cô hãy biết chú trọng địa vị và thân phận của mình trong Sở gia " Ông nói tiếp.
Bối Bội Sam siết chặt tay.
Thì ra...
Trước đến nay trong mắt người làm ở đây đều xem cô là loại người thế sao?
" Tôi biết rồi, cảm ơn ông đã nhắc nhở ".
Cô im lặng xoay lưng đi, đến thang máy, đi vào.
Lên phòng, cô bỏ túi xách xuống gọi điện cho Leo.
" Leo, hôm nay em không ra ngoài được ".
[ Sao vậy? Em không khỏe hả? ]
" Chỉ là đêm qua mất ngủ, bà bầu hay thất thường thế nên em hơi kiệt sức ".
" Hai ngày nữa em sẽ gặp anh sau " Cô nói.
Mắt cũng từ từ nhắm lại.
Không được ra ngoài thì cô liên tục buồn ngủ thôi.
...
Giờ nghỉ trưa ở Sở thị.
Sở Bách Điềm dựa vào ghế, anh bắt đầu hút thuốc và suy nghĩ.
Du Vu bước vào.
" Lại suy nghĩ à?" Anh lên tiếng hỏi.
" Hôm nay bác sĩ Du không bận sao?" Sở Bách Điềm nhìn về phía Du Vu nói.
" Không bận, thậm chí là đang rất rảnh " Du Vu mỉm cười nói.
" Gần đây với cô diễn viên đó thế nào rồi?" Sở Bách Điềm đứng dậy, anh đi đến sofa ngồi xuống.
Đang hỏi về chuyện Du Vu và Hắc Mộc Lan.
" Nhờ cậu sắp xếp mà tôi cùng cô ấy cũng tiến triển tốt lắm " Du Vu mỉm cười nói.
" Cậu nói gì thế? Tôi không hiểu ".
" Bách Điềm, cậu làm gì cậu không rõ sao?" Du Vu ngồi xuống, đối diện với Sở Bách Điềm, anh vẫn đang điềm tĩnh hỏi chuyện.
" Tôi làm gì?" Sở Bách Điềm vẫn là không hiểu.
" Đêm đó, cậu rõ ràng là sắp xếp cho tôi và Mộc Lan gặp nhau ".
" Bách Điềm, cậu nghĩ cậu đang làm gì có thể qua mắt được tôi sao?".
" Cậu đang xem thường Du Vu này à?".
Sở Bách Điềm nhìn Du Vu, anh để điếu thuốc vào gạt tàn, thở dài một cái.
" Tôi nào dám ".
" Chỉ là muốn giúp cậu tiến đến với idol của mình thôi mà".
Du Vu nghe vậy bật cười lớn.
Giúp sao?
" Tôi không tin cậu giúp tôi không công như vậy ".
" Những chuyện này có phải đang nằm trong kế hoạch cậu làm ra sao?".
" Sở Bách Điềm, tôi khuyên cậu một điều ".
" Dừng lại và hãy nhìn ra, cũng như nhận ra đâu là sai đâu là đúng ".
" Trước khi quá muộn..."
" Cũng như làm tổn thương đến Bối Bội Sam, cô ấy cũng chỉ mới 20 tuổi, còn đang mang thai con cậu ".
Sở Bách Điềm nghe những lời Du Vu nói chỉ lắc đầu.
" Cậu suy nghĩ gì vậy? Tổn thương Bội Sam sao? Tôi nào dám nỡ động vào con bé chứ " Sở Bách Điềm thản nhiên nói.
" Cậu...".
" Du Vu, đây là chuyện của tôi ".
" Cậu đừng nhúng tay vào hay là lo chuyện bao đồng ".