Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 28
Đi dạo quanh một hồi thì Bối Bội Sam đã mệt và ngủ thiếp đi, cũng dễ hiểu thôi vì cô đang mang thai mà, buồn ngủ thất thường cũng là chuyện bình thường hay xảy ra ở bà bầu.
Anh để cô ngồi ở ghế sau, đắp áo khoác của mình lên người Bối Bội Sam sau đó quay về ghế lái, vì hôm nay anh tự thân lái xe đưa cô đi nên không có tài xế đi cùng.
Sở Bách Điềm quay xe, anh trở về Sở gia, hôm nay như vậy đủ rồi, thấy cô vui vẻ như vậy anh cũng vui theo.
Đằng sau một chiếc xe đi theo xe của Sở Bách Điềm, anh đã chú ý đến.
" Bám đuôi sao?" Anh lẩm bẩm, vẫn giữ tốc độ như cũ, nếu anh tăng tốc sẽ rất nguy hiểm, có thể cắt đuôi nhưng trên xe vẫn còn có Bối Bội Sam, anh nên giữ an toàn cho mẹ con cô trước đã.
Chiếc xe đó đi theo sau anh một hồi thì quẹo phải, Sở Bách Điềm cảm thấy kì lạ.
" Ý gì đây chứ?" Anh tự hỏi một mình.
Nhưng kệ đi, không xảy ra chuyện gì là được, trên xe còn có Bối Bội Sam cho dù cô có giỏi võ hay gì nhưng đang mang thai, anh không thể để cô đánh nhau được.
Chiếc xe đó sau khi quẹo xong thì dừng bên đường, người đàn ông ngồi trên xe châm điếu thuốc, vừa hút thuốc vừa suy nghĩ.
" Sao không đi theo nữa ạ?" Tài xế lên tiếng hỏi.
" Bị phát hiện rồi " Người đàn ông đó đáp.
Đúng là Sở Bách Điềm, vẫn nhạy bén đến như vậy.
" Vậy...".
" Không sao, trở về nhà trước đi, trước mắt có lẽ sẽ không có chuyện gì đâu ".
Sở gia.
Sở Bách Điềm đưa Bối Bội Sam về phòng, sau khi để cô nằm trên giường ngay ngắn thi anh trở về phòng làm việc, gọi điện cho Du Vu.
Chiếc xe hôm nay...
[ Có chuyện gì sao? ]
" Uống rượu chứ?" Anh hỏi.
[ Này này này, cậu mới bị sốt hôm qua đấy ]
" Không sao, tôi khỏe rồi "
[ Có chuyện gì phải không? ]
" Ừ, một tiếng nữa chỗ cũ ".
...
Bar.
Du Vu ngồi sẵn ở đó đợi Sở Bách Điềm đến, anh ngồi lắc lắc li rượu của mình, không biết có chuyện gì mà Sở Bách Điềm lại gọi anh ra thế này.
Cũng may hôm nay anh không có việc gì ở bệnh viện, rảnh rỗi được một chút nghe người bạn mình nói nhảm.
Sở Bách Điềm tiến đến, anh ngồi xuống đối diện trước mặt Du Vu.
" Có chuyện gì sao?" Du Vu đi thẳng vào vấn đề chính, lằng nhằng khoog phải là phong thái của hai con người này.
" Hôm nay có một chiếc xe bám đuôi theo tôi " Anh nói.
" Bám đuôi? Có xảy ra chuyện gì không? " Du Vu hỏi, anh bắt đầu nhăn mặt lại.
Ai lại dám cả gan đi theo Sở Bách Điềm chứ? Nếu là phóng thì thì tòa soạn không sợ bị tên điên này dẹp cho luôn khỏi làm sao?
" Không, chỉ đi theo một đoạn rồi thôi " Sở Bách Điềm nói.
" Cậu lại để yên vậy à?" Du Vu tò mò hỏi, tên Sở Bách Điềm hôm nay hiền thế, có phải là Sở Bách Điềm không đây?
" Trên xe còn có Bối Bội Sam " Anh bình tĩnh đáp, cầm li rượu đã được phục vụ mang ra.
" Cậu...thật sự thật lòng với cô bé đó à? " Du Vu nhìn Sở Bách Điềm, ánh mắt bắt đầu dò xét.
Sở Bách Điềm thật sự đã rung động với một cô gái mà thay đổi bản thân mình sao? Có nên tin hay không đây?
Anh vẫn không thể tin tưởng hay chắc chắn 100% được mà.
" Cậu đoán xem ".
Ở nhà, Bối Bội Sam thức dậy lúc nửa đêm, cô thấy đói bụng, cũng phải cô đã ngủ một lúc dài như vậy mà.
Đem cái bụng đói sang tìm Sở Bách Điềm, cứ nghĩ anh ở trong phòng nhưng không.
Không có ai cả...
" Chú ấy đi đâu rồi?".
Bối Bội Sam định lấy điện thoại gọi cho anh, hỏi anh đang ở đâu thì điện thoại lại có người gọi đến.
Nhìn số điện thoại lạ trên màng hình, cô bắt đầu dè chừng không biết nên bắt máy hay không nữa...
" Xin chào " Cuối cùng là nghe máy.
Ai gọi mà đúng lúc thế này không biết.
[ Màu tóc đẹp nhỉ? Mái tóc đen của em đâu rồi? ]
" Anh..." Bối Bội Sam xanh mặt, cái giọng nói này...
Không phải là lúc này chứ...cô vẫn còn thời gian cơ mà.
[ Bội Sam, anh nghĩ em nên nhuộm lại tóc đi ] Đầu dây bên kia đối phương có ý tốt đang nhắc nhở cô.
" Anh...anh đừng có chen ngang vào lúc này " Cô đáp.
[ Bên cạnh Sở Bách Điềm em vui lắm sao? ]
" Phải " Bối Bội Sam đáp.
" Em đang nói chuyện với ai vậy?" Sở Bách Điềm đứng từ phía sau lên tiếng hỏi.
Nghe giọng nói của anh cô liền giật mình, quay đầu lại thấy anh liền giấu điện thoại ra phía sau.
" Không...không có...".
Sở Bách Điềm thấy cô đang cố ý giấu mình, anh tiến đến đưa tay giật lấy điện thoại khỏi tay cô.
Đối phương đã tắt máy rồi.
Anh đưa ánh mắt dò xét nhìn Bối Bội Sam, ai gọi đến mà cô thập thò lén lút như vậy chứ?
Sở Bách Điềm bấm nút gọi lại, nhưng đầu dây bên kia đã nhanh tay lẹ chân, khóa máy rồi...
" Thuê bao quý khách...".
" Trả điện thoại cho cháu " Cô đưa tay giật lấy, anh làm sao vậy, sao lại xen ngang vào quyền riêng tư của cô kia chứ?
Sở Bách Điềm tiến tới, người anh nồng nặc mùi rượu, Bối Bội Sam cảm thấy sợ hãi, cô loạng choạng lùi ra phía sau lưng liền đập vào tường.
" Em...đang giấu tôi chuyện gì phải không?".
Anh để cô ngồi ở ghế sau, đắp áo khoác của mình lên người Bối Bội Sam sau đó quay về ghế lái, vì hôm nay anh tự thân lái xe đưa cô đi nên không có tài xế đi cùng.
Sở Bách Điềm quay xe, anh trở về Sở gia, hôm nay như vậy đủ rồi, thấy cô vui vẻ như vậy anh cũng vui theo.
Đằng sau một chiếc xe đi theo xe của Sở Bách Điềm, anh đã chú ý đến.
" Bám đuôi sao?" Anh lẩm bẩm, vẫn giữ tốc độ như cũ, nếu anh tăng tốc sẽ rất nguy hiểm, có thể cắt đuôi nhưng trên xe vẫn còn có Bối Bội Sam, anh nên giữ an toàn cho mẹ con cô trước đã.
Chiếc xe đó đi theo sau anh một hồi thì quẹo phải, Sở Bách Điềm cảm thấy kì lạ.
" Ý gì đây chứ?" Anh tự hỏi một mình.
Nhưng kệ đi, không xảy ra chuyện gì là được, trên xe còn có Bối Bội Sam cho dù cô có giỏi võ hay gì nhưng đang mang thai, anh không thể để cô đánh nhau được.
Chiếc xe đó sau khi quẹo xong thì dừng bên đường, người đàn ông ngồi trên xe châm điếu thuốc, vừa hút thuốc vừa suy nghĩ.
" Sao không đi theo nữa ạ?" Tài xế lên tiếng hỏi.
" Bị phát hiện rồi " Người đàn ông đó đáp.
Đúng là Sở Bách Điềm, vẫn nhạy bén đến như vậy.
" Vậy...".
" Không sao, trở về nhà trước đi, trước mắt có lẽ sẽ không có chuyện gì đâu ".
Sở gia.
Sở Bách Điềm đưa Bối Bội Sam về phòng, sau khi để cô nằm trên giường ngay ngắn thi anh trở về phòng làm việc, gọi điện cho Du Vu.
Chiếc xe hôm nay...
[ Có chuyện gì sao? ]
" Uống rượu chứ?" Anh hỏi.
[ Này này này, cậu mới bị sốt hôm qua đấy ]
" Không sao, tôi khỏe rồi "
[ Có chuyện gì phải không? ]
" Ừ, một tiếng nữa chỗ cũ ".
...
Bar.
Du Vu ngồi sẵn ở đó đợi Sở Bách Điềm đến, anh ngồi lắc lắc li rượu của mình, không biết có chuyện gì mà Sở Bách Điềm lại gọi anh ra thế này.
Cũng may hôm nay anh không có việc gì ở bệnh viện, rảnh rỗi được một chút nghe người bạn mình nói nhảm.
Sở Bách Điềm tiến đến, anh ngồi xuống đối diện trước mặt Du Vu.
" Có chuyện gì sao?" Du Vu đi thẳng vào vấn đề chính, lằng nhằng khoog phải là phong thái của hai con người này.
" Hôm nay có một chiếc xe bám đuôi theo tôi " Anh nói.
" Bám đuôi? Có xảy ra chuyện gì không? " Du Vu hỏi, anh bắt đầu nhăn mặt lại.
Ai lại dám cả gan đi theo Sở Bách Điềm chứ? Nếu là phóng thì thì tòa soạn không sợ bị tên điên này dẹp cho luôn khỏi làm sao?
" Không, chỉ đi theo một đoạn rồi thôi " Sở Bách Điềm nói.
" Cậu lại để yên vậy à?" Du Vu tò mò hỏi, tên Sở Bách Điềm hôm nay hiền thế, có phải là Sở Bách Điềm không đây?
" Trên xe còn có Bối Bội Sam " Anh bình tĩnh đáp, cầm li rượu đã được phục vụ mang ra.
" Cậu...thật sự thật lòng với cô bé đó à? " Du Vu nhìn Sở Bách Điềm, ánh mắt bắt đầu dò xét.
Sở Bách Điềm thật sự đã rung động với một cô gái mà thay đổi bản thân mình sao? Có nên tin hay không đây?
Anh vẫn không thể tin tưởng hay chắc chắn 100% được mà.
" Cậu đoán xem ".
Ở nhà, Bối Bội Sam thức dậy lúc nửa đêm, cô thấy đói bụng, cũng phải cô đã ngủ một lúc dài như vậy mà.
Đem cái bụng đói sang tìm Sở Bách Điềm, cứ nghĩ anh ở trong phòng nhưng không.
Không có ai cả...
" Chú ấy đi đâu rồi?".
Bối Bội Sam định lấy điện thoại gọi cho anh, hỏi anh đang ở đâu thì điện thoại lại có người gọi đến.
Nhìn số điện thoại lạ trên màng hình, cô bắt đầu dè chừng không biết nên bắt máy hay không nữa...
" Xin chào " Cuối cùng là nghe máy.
Ai gọi mà đúng lúc thế này không biết.
[ Màu tóc đẹp nhỉ? Mái tóc đen của em đâu rồi? ]
" Anh..." Bối Bội Sam xanh mặt, cái giọng nói này...
Không phải là lúc này chứ...cô vẫn còn thời gian cơ mà.
[ Bội Sam, anh nghĩ em nên nhuộm lại tóc đi ] Đầu dây bên kia đối phương có ý tốt đang nhắc nhở cô.
" Anh...anh đừng có chen ngang vào lúc này " Cô đáp.
[ Bên cạnh Sở Bách Điềm em vui lắm sao? ]
" Phải " Bối Bội Sam đáp.
" Em đang nói chuyện với ai vậy?" Sở Bách Điềm đứng từ phía sau lên tiếng hỏi.
Nghe giọng nói của anh cô liền giật mình, quay đầu lại thấy anh liền giấu điện thoại ra phía sau.
" Không...không có...".
Sở Bách Điềm thấy cô đang cố ý giấu mình, anh tiến đến đưa tay giật lấy điện thoại khỏi tay cô.
Đối phương đã tắt máy rồi.
Anh đưa ánh mắt dò xét nhìn Bối Bội Sam, ai gọi đến mà cô thập thò lén lút như vậy chứ?
Sở Bách Điềm bấm nút gọi lại, nhưng đầu dây bên kia đã nhanh tay lẹ chân, khóa máy rồi...
" Thuê bao quý khách...".
" Trả điện thoại cho cháu " Cô đưa tay giật lấy, anh làm sao vậy, sao lại xen ngang vào quyền riêng tư của cô kia chứ?
Sở Bách Điềm tiến tới, người anh nồng nặc mùi rượu, Bối Bội Sam cảm thấy sợ hãi, cô loạng choạng lùi ra phía sau lưng liền đập vào tường.
" Em...đang giấu tôi chuyện gì phải không?".