Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 11
Bối Bội Sam bên trong đã tỉnh dậy, cô lờ đờ mở mắt ra nhìn trần nhà. Không nghĩ rằng vừa mới đi làm lại đã làm chuyện xấu hổ này rồi.
Cô ngồi dậy, tay cũng không quên lấy mền quấn lên người, bởi vì Bối Bội Sam trên người có mảnh vải che thân nào đâu.
Không biết Sở Bách Điềm đó đã dọn mớ chiến trường ấy trong nhà vệ sinh thế nào nữa.
Lúc này anh bước vào, kéo tấm rèm ra thấy cô đang ngồi đó, Sở Bách Điềm tiến đến:" Đói không?".
Cô gật đầu.
Sở Bách Điềm mỉm cười, cô ngây ra một lúc.
Đúng là đẹp trai...cười lên cũng đẹp vãi cả lúa!
Anh đi đến tủ của mình, vì trước kia ham công tiếc việc nên anh không thường xuyên về nhà, nên ở đây cũng có vài bộ quần áo của anh.
Sở Bách Điềm đưa cho cô cái áo sơ mi của mình, lúc nãy anh đã hơi quá trớn, làm quần áo cô bẩn hết nên đem bỏ cả rồi.
" Mặc vào đi " Anh đưa đến cho Bối Bội Sam rồi nói.
Bối Bội Sam vương tay ra nhận lấy, cô ngại ngùng nhìn anh:" Tôi...mặc được sao?".
Anh nhìn cô.
" Chú...không sợ bẩn áo à?".
Thư kí Đường từng nói Sở Bách Điềm là mắc bệnh sạch sẽ, sạch đến mức làm người khác chỉ biết lắc đầu chịu thua.
Sở Bách Điềm không đáp, anh đưa tay xoa đầu cô một cái rồi đi ra.
Kéo tấm rèm lại, Sở Bách Điềm để Bối Bội Sam ngồi ở đó.
Cô ngơ ngác không hiểu ý, nhưng bây giờ có áo không mặc là ngu đó.
Cô vội vàng mặc chiếc áo sơ mi vào, bây giờ mới cảm thấy an tâm thật sự.
Nhưng mà...
Với bộ dạng này cô cũng đâu ra ngoài được đâu cơ chứ.
Sở Bách Điềm đứng bên ngoài, anh hỏi lớn:" Mặc xong chưa?".
" X...xong rồi " Cô đáp.
Sở Bách Điềm đi vào, trên tay cầm sẵn bịch đồ ăn mình mua cho cô. Vì sợ Bối Bội Sam đói nên anh đặc biệt đi mua mì cho cô, nhưng mà nãy giờ nói nhảm với Du Vu đồ ăn cũng đã hết nóng và mì nở ra cả rồi.
Bối Bội Sam mở ra, cô chính là rất thích ăn mì, cũng may Sở Bách Điềm mua trúng món cô thích.
" Ăn đi " Anh đưa đôi đũa cho cô, kéo ghế ngồi cạnh.
Cô nhìn anh:" Chú không ăn sao?".
Bây giờ có lẽ quá trưa, cũng có thể đã là chiều rồi. Bối Bội Sam cũng cảm thấy mình đã ngủ rất lâu rồi vậy.
" Tôi không có thói quen ăn hai bữa trong ngày ".
Sở Bách Điềm không thấy đói, anh thường hay bỏ bữa sáng và trưa, cũng không động vào thức ăn mấy.
Nghe vậy, Bối Bội Sam liền cau mày:" Như vậy đâu được, tôi và chú ăn chung đi ".
Cô nói xong nhận ra sai sai...sau đó đưa mắt qua nhìn anh.
Thôi kệ đi, sai hay đúng thì phải ăn no trước đi rồi tính.
" Nào, tôi đút chú ăn ".
Bối Bội Sam mỉm cười nói, cô háo hức đợi anh mở miệng ra ăn.
Sở Bách Điềm đưa tay kéo ghế lại sát giường hơn, anh chấp nhận để cho Bối Bội Sam đút cho mình ăn.
Thấy anh ăn ngon miệng cô cũng ăn một miếng, đúng là vẫn tuyệt nhất là mì.
" Tôi nói chú này, bỏ bữa là không tốt ".
" Ít nhất phải ăn đủ bữa chứ?" Cô nhìn anh nói.
Sở Bách Điềm chỉ cười.
Cảm giác khi ở cạnh cô bé này, lòng anh vui vẻ đến kì lạ.
" Sao chú cứ cười hoài vậy? Bộ mặt tôi dính gì sao?" Cô nhìn anh ngây ngô hỏi.
Sở Bách Điềm cứ nhìn mặt cô rồi mỉm cười, cười trông rất vui vẻ như là trúng số, mặt của Bối Bội Sam có thể tấu hài hay sao chứ?
" Phải, có dính một thứ " Anh đáp.
" Hả? Dính cái gì chứ? Chú lấy xuống giùm tôi đi " Bối Bội Sam vội nói.
Sở Bách Điềm lắc đầu.
" Thứ này không lấy xuống được ".
" Tại sao chứ?".
Cô càng lúc càng không hiểu anh đang lảm nhảm cái gì.
" Sự đáng yêu trên gương mặt cháu,làm sao chú có thể lấy xuống đây?".
Đây có thể xem là một câu thả thính không?
Đối với một người cứng ngắc như Sở Bách Điềm và chưa từng biết yêu đương là thế nào.
Thật là...
...
Không thể đưa Bối Bội Sam về nhà với bộ dạng thế kia, anh quyết định cho nhân viên hôm nay tan ca sớm, đã chắc chắn công ty không còn ai nữa, anh lấy áo vest của mình trùm cô vào bên trong, sau đó liền ôm trọn Bối Bội Sam trên tay.
" Nhẹ quá đấy " Anh bất ngờ nhìn cô. Chạm vào cô bé này mới thấy người Bối Bội Sam nhỏ như thế nào.
" Tôi đang ăn kiêng đấy " Bối Bội Sam bám chặt cổ anh nói.
" Ăn kiêng?".
" Chuyện con gái, chú không thể hiểu được đâu ".
Cô ngại ngùng đáp lại, để một người đàn ông ôm mình thế này, cái gì cũng đụng cũng chạm, thật sự là xấu hổ chết đi được.
" Đúng là chuyện con gái tôi không hiểu, nhưng có một chuyện tôi rất hiểu về cháu đấy " Sở Bách Điềm bước vào thang máy, anh lên tiếng nói.
" Hả...chuyện gì cơ chứ?" Cô hoảng hồn nhìn anh, sao...sao Sở Bách Điềm lại trưng bộ mặt...
" Chuyện là...".
" Tiếng rên của cháu...".
" Thật sự rất tuyệt đấy ".
...
Sở Bách Điềm đưa cô về nhà, anh đã cho người dọn dẹp phòng của cô, cũng đã chắc chắn sẽ không có nhện trong phòng nữa.
Bối Bội Sam ngâm mình trong nước ấm, vì để bồi thường chuyện làm cô kiệt sức, hai chân không thể nhấc lên nổi nên anh đã cho người chuẩn bị nước tắm cho cô trước khi về nhà.
Điện thoại bất ngờ vang lên thông báo, cô đưa tay lên lấy điện thoại mở ra xem.
Một trăm triệu?!
Từ Sở Bách Điềm chuyển vào tài khoản của cô.
" Cái...cái đếu gì vậy chứ?" Cô lẩm bẩm.
Lúc này có một tin nhắn gửi đến, là tin nhắn thoại từ Sở Bách Điềm nốt.
Cô miễn cưỡng mở lên nghe xem là anh muốn nói gì.
[ Cô bé, chú muốn nuôi cháu, cháu nghĩ sao về vấn đề này? ]
Cô ngồi dậy, tay cũng không quên lấy mền quấn lên người, bởi vì Bối Bội Sam trên người có mảnh vải che thân nào đâu.
Không biết Sở Bách Điềm đó đã dọn mớ chiến trường ấy trong nhà vệ sinh thế nào nữa.
Lúc này anh bước vào, kéo tấm rèm ra thấy cô đang ngồi đó, Sở Bách Điềm tiến đến:" Đói không?".
Cô gật đầu.
Sở Bách Điềm mỉm cười, cô ngây ra một lúc.
Đúng là đẹp trai...cười lên cũng đẹp vãi cả lúa!
Anh đi đến tủ của mình, vì trước kia ham công tiếc việc nên anh không thường xuyên về nhà, nên ở đây cũng có vài bộ quần áo của anh.
Sở Bách Điềm đưa cho cô cái áo sơ mi của mình, lúc nãy anh đã hơi quá trớn, làm quần áo cô bẩn hết nên đem bỏ cả rồi.
" Mặc vào đi " Anh đưa đến cho Bối Bội Sam rồi nói.
Bối Bội Sam vương tay ra nhận lấy, cô ngại ngùng nhìn anh:" Tôi...mặc được sao?".
Anh nhìn cô.
" Chú...không sợ bẩn áo à?".
Thư kí Đường từng nói Sở Bách Điềm là mắc bệnh sạch sẽ, sạch đến mức làm người khác chỉ biết lắc đầu chịu thua.
Sở Bách Điềm không đáp, anh đưa tay xoa đầu cô một cái rồi đi ra.
Kéo tấm rèm lại, Sở Bách Điềm để Bối Bội Sam ngồi ở đó.
Cô ngơ ngác không hiểu ý, nhưng bây giờ có áo không mặc là ngu đó.
Cô vội vàng mặc chiếc áo sơ mi vào, bây giờ mới cảm thấy an tâm thật sự.
Nhưng mà...
Với bộ dạng này cô cũng đâu ra ngoài được đâu cơ chứ.
Sở Bách Điềm đứng bên ngoài, anh hỏi lớn:" Mặc xong chưa?".
" X...xong rồi " Cô đáp.
Sở Bách Điềm đi vào, trên tay cầm sẵn bịch đồ ăn mình mua cho cô. Vì sợ Bối Bội Sam đói nên anh đặc biệt đi mua mì cho cô, nhưng mà nãy giờ nói nhảm với Du Vu đồ ăn cũng đã hết nóng và mì nở ra cả rồi.
Bối Bội Sam mở ra, cô chính là rất thích ăn mì, cũng may Sở Bách Điềm mua trúng món cô thích.
" Ăn đi " Anh đưa đôi đũa cho cô, kéo ghế ngồi cạnh.
Cô nhìn anh:" Chú không ăn sao?".
Bây giờ có lẽ quá trưa, cũng có thể đã là chiều rồi. Bối Bội Sam cũng cảm thấy mình đã ngủ rất lâu rồi vậy.
" Tôi không có thói quen ăn hai bữa trong ngày ".
Sở Bách Điềm không thấy đói, anh thường hay bỏ bữa sáng và trưa, cũng không động vào thức ăn mấy.
Nghe vậy, Bối Bội Sam liền cau mày:" Như vậy đâu được, tôi và chú ăn chung đi ".
Cô nói xong nhận ra sai sai...sau đó đưa mắt qua nhìn anh.
Thôi kệ đi, sai hay đúng thì phải ăn no trước đi rồi tính.
" Nào, tôi đút chú ăn ".
Bối Bội Sam mỉm cười nói, cô háo hức đợi anh mở miệng ra ăn.
Sở Bách Điềm đưa tay kéo ghế lại sát giường hơn, anh chấp nhận để cho Bối Bội Sam đút cho mình ăn.
Thấy anh ăn ngon miệng cô cũng ăn một miếng, đúng là vẫn tuyệt nhất là mì.
" Tôi nói chú này, bỏ bữa là không tốt ".
" Ít nhất phải ăn đủ bữa chứ?" Cô nhìn anh nói.
Sở Bách Điềm chỉ cười.
Cảm giác khi ở cạnh cô bé này, lòng anh vui vẻ đến kì lạ.
" Sao chú cứ cười hoài vậy? Bộ mặt tôi dính gì sao?" Cô nhìn anh ngây ngô hỏi.
Sở Bách Điềm cứ nhìn mặt cô rồi mỉm cười, cười trông rất vui vẻ như là trúng số, mặt của Bối Bội Sam có thể tấu hài hay sao chứ?
" Phải, có dính một thứ " Anh đáp.
" Hả? Dính cái gì chứ? Chú lấy xuống giùm tôi đi " Bối Bội Sam vội nói.
Sở Bách Điềm lắc đầu.
" Thứ này không lấy xuống được ".
" Tại sao chứ?".
Cô càng lúc càng không hiểu anh đang lảm nhảm cái gì.
" Sự đáng yêu trên gương mặt cháu,làm sao chú có thể lấy xuống đây?".
Đây có thể xem là một câu thả thính không?
Đối với một người cứng ngắc như Sở Bách Điềm và chưa từng biết yêu đương là thế nào.
Thật là...
...
Không thể đưa Bối Bội Sam về nhà với bộ dạng thế kia, anh quyết định cho nhân viên hôm nay tan ca sớm, đã chắc chắn công ty không còn ai nữa, anh lấy áo vest của mình trùm cô vào bên trong, sau đó liền ôm trọn Bối Bội Sam trên tay.
" Nhẹ quá đấy " Anh bất ngờ nhìn cô. Chạm vào cô bé này mới thấy người Bối Bội Sam nhỏ như thế nào.
" Tôi đang ăn kiêng đấy " Bối Bội Sam bám chặt cổ anh nói.
" Ăn kiêng?".
" Chuyện con gái, chú không thể hiểu được đâu ".
Cô ngại ngùng đáp lại, để một người đàn ông ôm mình thế này, cái gì cũng đụng cũng chạm, thật sự là xấu hổ chết đi được.
" Đúng là chuyện con gái tôi không hiểu, nhưng có một chuyện tôi rất hiểu về cháu đấy " Sở Bách Điềm bước vào thang máy, anh lên tiếng nói.
" Hả...chuyện gì cơ chứ?" Cô hoảng hồn nhìn anh, sao...sao Sở Bách Điềm lại trưng bộ mặt...
" Chuyện là...".
" Tiếng rên của cháu...".
" Thật sự rất tuyệt đấy ".
...
Sở Bách Điềm đưa cô về nhà, anh đã cho người dọn dẹp phòng của cô, cũng đã chắc chắn sẽ không có nhện trong phòng nữa.
Bối Bội Sam ngâm mình trong nước ấm, vì để bồi thường chuyện làm cô kiệt sức, hai chân không thể nhấc lên nổi nên anh đã cho người chuẩn bị nước tắm cho cô trước khi về nhà.
Điện thoại bất ngờ vang lên thông báo, cô đưa tay lên lấy điện thoại mở ra xem.
Một trăm triệu?!
Từ Sở Bách Điềm chuyển vào tài khoản của cô.
" Cái...cái đếu gì vậy chứ?" Cô lẩm bẩm.
Lúc này có một tin nhắn gửi đến, là tin nhắn thoại từ Sở Bách Điềm nốt.
Cô miễn cưỡng mở lên nghe xem là anh muốn nói gì.
[ Cô bé, chú muốn nuôi cháu, cháu nghĩ sao về vấn đề này? ]