Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Say Tình - Chương 79: Ngoại truyện 2: Chuyện tình Phong- Bội
Sau hôn lễ của Diệp Băng Băng và Vương Dực Quân thì Cố Hiểu Phong đã mê say người phụ nữ đơn thuần, đoan trang mang tên Bành Bội Bội.
Mạnh dạn xin phương thức liên lạc và được Bành Bội Bội đồng ý, xem như Cố Hiểu Phong đã thành công được một nửa chặng đường cưa đổ nàng.
Một buổi tối thong dong trên con phố vắng vẻ, Cố Hiểu Phong bất chợt bắt gặp bóng lưng quen thuộc, anh chầm chậm tiến tới, vỗ nhẹ lên vai cô gái, ánh mắt hai người chạm nhau, thời gian như đọng lại vào khoảnh khắc ấy.
“Bành tiểu thư, chúng ta lại gặp nhau rồi.”
Bành Bội Bội cười, nụ cười tươi tắn, như ánh nắng ban mai xua tan đi sự tối tăm của màn đêm bên góc phố nhỏ.
“Cố tiên sinh, trùng hợp thật.”
“Cô thường xuyên tới đây sao?”
“Nhà tôi ở con ngõ đối diện.”
Khoảnh khắc Bành Bội Bội chỉ tay về con hẻm tối phía đối diện khiến Cố Hiểu Phong có chút quen thuộc, bất giác bờ môi anh run run lên mấy chữ:
“Mèo đen chỉ đường…”
Bành Bội Bội hơi khụ lại, đó là biệt danh của cô dùng vào năm năm trước, sao người đàn ông này lại biết được?
Năm năm trước, đoạn đường này thường xuyên gặp vấn đề về giao thông nên những người đi qua đây thường xuyên bị lạc đường, Bành Bội Bội đã sử dụng cái tên đó chỉ dẫn cho vô số người ra khỏi khu phố, dần dần cái danh “mèo đen chỉ đường” đã trở thành kí ức đẹp đối với cô.
Sau này, tình trạng giao thông được khắc phục, hai bên lề có treo biển chỉ dẫn, người qua lại cũng có thể dễ dàng tìm thấy con đường mình muốn đi nên dần dần cô cũng đã lãng quên đi biệt danh ấy.
“Sao anh biết…?”
Cố Hiểu Phong cười khan hai tiếng, có chút xúc động: “Thì ra là cô thật. Cô còn nhớ bốn năm trước có một người giữa đêm khuya bị cướp giật hết đồ, lại còn bị thương, chính cô đã băng bó giúp, cho tiền, chỉ đường ra trạm xe buýt không?”
Lục lại kí ức mơ hồ, Bành Bội Bội thốt lên: “Người đó là anh sao?”
“Phải, mấy năm qua tôi vẫn âm thầm tìm lại nơi này nhưng mọi thứ đã được cải tạo không còn tình trạng lạc đường như trước nữa nên không thấy cô hành nghề.”
“Ừm… bây giờ giao thông rất tốt…”
Kể từ thời điểm đó về sau, hai người họ thường xuyên gặp gỡ, trò chuyện, dần dần thì cảm mến nhau hơn.
Cố Hiểu Phong biến thành anh chàng phong lưu, luôn đưa đón Bành Bội Bội mỗi khi tan ca, cùng nhau đi ăn, đi chơi, cùng nhau trò chuyện, chia sẻ mọi chuyện trong cuộc sống. Dần dần họ trở thành thói quen của nhau, cứ mỗi khi có chuyện tốt lành, hay có điều phiền muội đều sẽ tìm đến nhau.
Ba tháng sau, vào một bữa ăn lãng mạn ở nhà hàng Tây, sinh nhật lần thứ hai mươi sáu của Bành Bội Bội, Cố Hiểu Phong đặc biệt đặt bó hoa hồng 99 bông, cùng chiếc bánh kem, với một bàn thức ăn thịnh soạn.
Bành Bội Bội vừa tới đã trố mắt nhìn, ngạc nhiên không tả xiết, lâu lắm rồi mới có người cùng cô đón sinh nhật, trước kia, nếu không phải Diệp Băng Băng nhớ thì đến bản thân cô cũng không biết đó là sinh nhật mình.
“Đây… đây là…”- Bành Bội Bội hơi nghẹn ngào.
Cố Hiểu Phong mỉm cười, ánh mắt âu yếm nhìn Bành Bội Bội, đứng dậy giúp cô kéo ghế, theo bản năng cô ngồi xuống.
Những ngọn nến lung linh trên chiếc bánh kem thắp sáng vàng hoe, phập phồng tung bay trong làn gió thổi nhẹ, cô chắp tay cầu nguyện, chu môi thổi tắt những ngọn nến.
Sau một thoáng, Cố Hiểu Phong lên tiếng nói:
“Bội Bội, anh biết thời gian chúng ta quen nhau chưa lâu nhưng tình cảm anh dành cho em là thật, anh đã thích em ngay từ lần đầu gặp gỡ, vì sợ em chối từ nên anh đã chôn giấu tình cảm mình sâu trong lòng. Không biết bây giờ có quá muộn màng để nói ra mấy lời này không, nhưng cho dù muộn anh cũng không muốn bỏ lỡ thêm bất cứ lần nào nữa. Bội Bội, anh yêu em.”
Bị cảm xúc chi phối, Bành Bội Bội run lên bần bật, nước mắt nhạt nhoà, cổ họng ứ nghẹn không thốt nổi thành lời, theo phản xạ cô lắc đầu.
Cái lắc đầu khiến Cố Hiểu Phong như muốn sụp đổ, sắc mặt u ám thấy rõ, vẻ u sầu hiện trong đáy mắt, bờ môi run bỗng trở nên im bặt, đầu cúi sấp xuống mặt sàn.
“Anh hiểu rồi, chúng ta chỉ có thể là bạn.”
Đột nhiên, Bành Bội Bội bật cười thành tiếng, quẹt khô nước mắt, lấy lại cảm xúc rồi nói:
“Có lẽ con người ta càng nhiều tuổi càng ngại yêu, càng sợ đổ vỡ, sợ một sự không chắc chắn, sợ bản thân sẽ không chấp nhận được khi đối phương nói lời chia tay. Vì thế… Hiểu Phong, chúng ta đừng yêu nữa… hãy kết hôn đi.”
Đôi mắt hoe đỏ Cố Hiểu Phong ngước nhìn lên, sững sờ mấy giây mới có phản ứng lại:
“Em nói sao cơ?”
“Em nói: chúng mình kết hôn đi.”
Từng câu từng chữ thoát ra khỏi bờ môi Bành Bội Bội rõ ràng, mạch lạc, không chút do dự.
Cố Hiểu Phong như một đứa trẻ lên ba, oà khóc nức nở, thấy vậy, Bành Bội Bội đi tới, chầm chậm ôm lấy anh.
“Thực ra, em cũng yêu anh ngay từ lần đầu gặp, chúng ta đều đã bỏ qua cơ hội yêu đương, cho nên, cứ kết hôn rồi tìm hiểu sau cũng chưa muộn.”
Một tháng sau đó, hai bọn họ tổ chức hôn lễ, trong sự chóng mặt của dàn khách mời.
Mới mấy tháng trước cả hai còn dùng trạng thái độc thân trên mạng xã hội, chỉ trong thời gian ngắn đã đổi thành đã kết hôn.
Tốc độ này thì quá là dữ dội…
Mạnh dạn xin phương thức liên lạc và được Bành Bội Bội đồng ý, xem như Cố Hiểu Phong đã thành công được một nửa chặng đường cưa đổ nàng.
Một buổi tối thong dong trên con phố vắng vẻ, Cố Hiểu Phong bất chợt bắt gặp bóng lưng quen thuộc, anh chầm chậm tiến tới, vỗ nhẹ lên vai cô gái, ánh mắt hai người chạm nhau, thời gian như đọng lại vào khoảnh khắc ấy.
“Bành tiểu thư, chúng ta lại gặp nhau rồi.”
Bành Bội Bội cười, nụ cười tươi tắn, như ánh nắng ban mai xua tan đi sự tối tăm của màn đêm bên góc phố nhỏ.
“Cố tiên sinh, trùng hợp thật.”
“Cô thường xuyên tới đây sao?”
“Nhà tôi ở con ngõ đối diện.”
Khoảnh khắc Bành Bội Bội chỉ tay về con hẻm tối phía đối diện khiến Cố Hiểu Phong có chút quen thuộc, bất giác bờ môi anh run run lên mấy chữ:
“Mèo đen chỉ đường…”
Bành Bội Bội hơi khụ lại, đó là biệt danh của cô dùng vào năm năm trước, sao người đàn ông này lại biết được?
Năm năm trước, đoạn đường này thường xuyên gặp vấn đề về giao thông nên những người đi qua đây thường xuyên bị lạc đường, Bành Bội Bội đã sử dụng cái tên đó chỉ dẫn cho vô số người ra khỏi khu phố, dần dần cái danh “mèo đen chỉ đường” đã trở thành kí ức đẹp đối với cô.
Sau này, tình trạng giao thông được khắc phục, hai bên lề có treo biển chỉ dẫn, người qua lại cũng có thể dễ dàng tìm thấy con đường mình muốn đi nên dần dần cô cũng đã lãng quên đi biệt danh ấy.
“Sao anh biết…?”
Cố Hiểu Phong cười khan hai tiếng, có chút xúc động: “Thì ra là cô thật. Cô còn nhớ bốn năm trước có một người giữa đêm khuya bị cướp giật hết đồ, lại còn bị thương, chính cô đã băng bó giúp, cho tiền, chỉ đường ra trạm xe buýt không?”
Lục lại kí ức mơ hồ, Bành Bội Bội thốt lên: “Người đó là anh sao?”
“Phải, mấy năm qua tôi vẫn âm thầm tìm lại nơi này nhưng mọi thứ đã được cải tạo không còn tình trạng lạc đường như trước nữa nên không thấy cô hành nghề.”
“Ừm… bây giờ giao thông rất tốt…”
Kể từ thời điểm đó về sau, hai người họ thường xuyên gặp gỡ, trò chuyện, dần dần thì cảm mến nhau hơn.
Cố Hiểu Phong biến thành anh chàng phong lưu, luôn đưa đón Bành Bội Bội mỗi khi tan ca, cùng nhau đi ăn, đi chơi, cùng nhau trò chuyện, chia sẻ mọi chuyện trong cuộc sống. Dần dần họ trở thành thói quen của nhau, cứ mỗi khi có chuyện tốt lành, hay có điều phiền muội đều sẽ tìm đến nhau.
Ba tháng sau, vào một bữa ăn lãng mạn ở nhà hàng Tây, sinh nhật lần thứ hai mươi sáu của Bành Bội Bội, Cố Hiểu Phong đặc biệt đặt bó hoa hồng 99 bông, cùng chiếc bánh kem, với một bàn thức ăn thịnh soạn.
Bành Bội Bội vừa tới đã trố mắt nhìn, ngạc nhiên không tả xiết, lâu lắm rồi mới có người cùng cô đón sinh nhật, trước kia, nếu không phải Diệp Băng Băng nhớ thì đến bản thân cô cũng không biết đó là sinh nhật mình.
“Đây… đây là…”- Bành Bội Bội hơi nghẹn ngào.
Cố Hiểu Phong mỉm cười, ánh mắt âu yếm nhìn Bành Bội Bội, đứng dậy giúp cô kéo ghế, theo bản năng cô ngồi xuống.
Những ngọn nến lung linh trên chiếc bánh kem thắp sáng vàng hoe, phập phồng tung bay trong làn gió thổi nhẹ, cô chắp tay cầu nguyện, chu môi thổi tắt những ngọn nến.
Sau một thoáng, Cố Hiểu Phong lên tiếng nói:
“Bội Bội, anh biết thời gian chúng ta quen nhau chưa lâu nhưng tình cảm anh dành cho em là thật, anh đã thích em ngay từ lần đầu gặp gỡ, vì sợ em chối từ nên anh đã chôn giấu tình cảm mình sâu trong lòng. Không biết bây giờ có quá muộn màng để nói ra mấy lời này không, nhưng cho dù muộn anh cũng không muốn bỏ lỡ thêm bất cứ lần nào nữa. Bội Bội, anh yêu em.”
Bị cảm xúc chi phối, Bành Bội Bội run lên bần bật, nước mắt nhạt nhoà, cổ họng ứ nghẹn không thốt nổi thành lời, theo phản xạ cô lắc đầu.
Cái lắc đầu khiến Cố Hiểu Phong như muốn sụp đổ, sắc mặt u ám thấy rõ, vẻ u sầu hiện trong đáy mắt, bờ môi run bỗng trở nên im bặt, đầu cúi sấp xuống mặt sàn.
“Anh hiểu rồi, chúng ta chỉ có thể là bạn.”
Đột nhiên, Bành Bội Bội bật cười thành tiếng, quẹt khô nước mắt, lấy lại cảm xúc rồi nói:
“Có lẽ con người ta càng nhiều tuổi càng ngại yêu, càng sợ đổ vỡ, sợ một sự không chắc chắn, sợ bản thân sẽ không chấp nhận được khi đối phương nói lời chia tay. Vì thế… Hiểu Phong, chúng ta đừng yêu nữa… hãy kết hôn đi.”
Đôi mắt hoe đỏ Cố Hiểu Phong ngước nhìn lên, sững sờ mấy giây mới có phản ứng lại:
“Em nói sao cơ?”
“Em nói: chúng mình kết hôn đi.”
Từng câu từng chữ thoát ra khỏi bờ môi Bành Bội Bội rõ ràng, mạch lạc, không chút do dự.
Cố Hiểu Phong như một đứa trẻ lên ba, oà khóc nức nở, thấy vậy, Bành Bội Bội đi tới, chầm chậm ôm lấy anh.
“Thực ra, em cũng yêu anh ngay từ lần đầu gặp, chúng ta đều đã bỏ qua cơ hội yêu đương, cho nên, cứ kết hôn rồi tìm hiểu sau cũng chưa muộn.”
Một tháng sau đó, hai bọn họ tổ chức hôn lễ, trong sự chóng mặt của dàn khách mời.
Mới mấy tháng trước cả hai còn dùng trạng thái độc thân trên mạng xã hội, chỉ trong thời gian ngắn đã đổi thành đã kết hôn.
Tốc độ này thì quá là dữ dội…