Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 12: Bị khách gây khó dễ
Bạch Linh cảm thấy chính mình nhất định là hoa mắt, đang định nhìn kỹ lại thì cửa thang máy đã đóng rồi.
Chắc không trùng hợp như vậy chứ? Giang Đô lớn như vậy, hơn 10 triệu dân cư lận, cô và tên Yến Lạc kia rốt cuộc có nguyệt duyên gì mà ngay cả thứ bảy ngày nghỉ cũng gặp phải nhau chứ?1
Bạch Linh vỗ vỗ mặt làm chính mình tỉnh táo lại.
Nói không chừng chỉ là dáng người giống nhau mà thôi, chắc là nhìn lầm rồi...
Nghĩ vậy, Bạch Linh dần bình tĩnh lại. Sau khi ăn cơm xong, cô lại đi theo chị Mỹ tiếp tục làm việc.
Nơi bọn cô phụ trách là tầng lầu dành cho khách bình thường. Tầm 6 giờ chiều, hầu như mỗi phòng đều có người ngồi.
- Phòng 301 gọi phục vụ.
Tai nghe của chị Mỹ chợt vang lên thanh âm, chị đưa mắt nhìn về hướng phòng 301, sau đó ra hiệu với Bạch Linh.
Bạch Linh lập tức đứng dậy, đứng thẳng lưng mà đi theo sau chị Mỹ.
Trong phòng tương đối tối tăm, ánh đèn mờ ảo làm người không thấy rõ mặt cô.
- Xin chào quý khách, ngài muốn gọi gì ạ.
Chị Mỹ nở nụ cười, đưa menu trên tay cho khách hàng.
Không gian trong phòng cũng không hề nhỏ, bên trong có một chiếc sô pha lớn, thiết bị hát karaoke cùng một bàn bia.
Trên mặt bàn đã có không ít vỏ chai rượu, toàn bộ phòng tràn ngập mùi khói thuốc lá pha lẫn với mùi rượu nồng nặc làm Bạch Linh không khỏi bị sặc.
Nam nhân kia cầm lấy menu, ngón tay còn cố ý sờ soạng đầu ngón tay chị Mỹ.
- Người phục vụ bên cạnh kia thật lạ mặt nha.
Nam nhân thuận miệng nói.
Chị Mỹ mặt không biến sắc vội thu hồi tay, cười nói:
- Cô ấy mới tới, kỹ năng chưa thuần thục nên tôi mang theo dạy một chút.
Nam nhân chỉ hừ một tiếng, trên mặt đỏ ửng vì uống quá nhiều rượu. Sau khi tuỳ tiện gọi thêm mấy chai rượu, hắn lại hỏi:
- Bảo cô ta ở lại mở rượu cho chúng tôi.
Chị Mỹ làm việc ở nơi này đã nhiều năm, nghe thấy yêu cầu như này dường như đã đoán được phần nào đó, cho nên liền nói:
- Quý khách, ngài thấy đó, cô ấy vẫn là người mới, nếu làm không tốt e rằng sẽ khiến mấy ngài không vui. Hay là để tôi ở lại giúp các ngài mở rượu nhé?
Nói xong, chị Mỹ quay đầu lại nói nhỏ với Bạch Linh.
- Em đi thu dọn phòng 297 trước đi.
Nam nhân uống vào nhiều rượu, bởi vậy tính tình lúc này cực kỳ nóng nảy.
- Như thế nào, tôi trả tiền thuê phòng, bảo một người phục vụ ở lại mở rượu cũng không được sao?
- Đương nhiên không phải ý như này.
Chị Mỹ không có biện pháp, chỉ có thể nói:
- Cô ấy tay chân không nhanh nhẹn, nếu có chỗ làm không tốt ngài cứ việc nói, tôi sẽ đổi người khác qua đây.
Chị Mỹ đưa cho Bạch Linh một cái ánh mắt cẩn thận, sau đó cầm lấy menu đi ra ngoài.
Chị Mỹ tuy có chút quyền lên tiếng trước mặt nhân viên, nhưng đối mặt với khách hàng thì vẫn chỉ là một người phục vụ mà thôi.
Mà phục vụ ở trong Angel Club chỉ phục vụ chứ không bồi rượu. Có thể sai các cô mở rượu, lấy đồ vật, nhưng không thể cưỡng ép đối phương uống rượu.
Đám nam nhân trong phòng đó cũng biết điều này, chỉ là bọn hắn không gọi được công chúa, cho nên ở club tìm được người phục vụ xinh đẹp như này thì cũng có được cảm giác giống như được hầu hạ.
Chi tiêu ở đây cũng không nhiều lắm, chủ yếu là gọi rượu bia giải toả áp lực. Một đám trung niên bị tầng trên áp bức nên chỉ có thể tìm đến chỗ này tìm lấy niềm vui khi được người khác hầu hạ.
- Bao lớn rồi?
Nam nhân nhìn Bạch Linh, ngửa đầu uống một ngụm rượu rồi hỏi.
- Mười tám.
Bạch Linh mấp máy miệng trả lời, biết trứng không chọi nổi đá nên chỉ có thể đáp lại.
- Nhìn không giống.
Nam nhân cười khẩy một tiếng.
- Nhìn giống như trẻ vị thành niên.
Nam nhân bên cạnh cũng cười theo.
- Đúng vậy, nhìn rất non, chưa đủ lông đủ cánh đã ra ngoài đi làm thêm hả?
Bạch Linh chỉ cười cười, rũ mắt không nói lời nào.
Ở trong club như này, nhân viên có thể làm tiếp hay không tất cả đều phụ thuộc vào thái độ của khách hàng.
Giống như hiện tại, Bạch Linh xui xẻo bị một đám đạo đức thấp hèm dây dưa không thôi.
Đám nam nhân thấy cô không trả lời thì cũng cảm thấy hơi tức giận.
- Như thế nào? Nói vậy ấm ức lắm sao?
Nam nhân kia phịch một tiếng để mạnh ly rượu xuống bàn.
Bạch Linh mỉn cười đáp lại.
- Không phải ạ, thưa quý khách.
Cũng may rượu bọn họ vừa gọi đã đưa tới, chị Mỹ mang theo một nam phục vụ đẩy xe đi vào, thuận tiện đánh gãy nam nhân kia muốn bộc phát tức giận.
- Không có việc gì chứ?
Chị Mỹ đột nhiên hỏi.
Cô chỉ cười một chút xem như đáp lại.
Chỉ là bị bọn họ nói một câu, có thể có chuyện gì đâu?
Chờ sau khi chị Mỹ rời khỏi, nam nhân kia nhìn Bạch Linh rồi ngoắc tay một cái.
- Lại đây mở rượu.
Bạch Linh nhìn một bàn rượu vừa mới đưa lên, cầm lấy mở lắp, sau đó mở ra từng chai một.
Cô dựa theo số người trong phòng mà mở, sau khi mở xong 6 chai liền ngừng lại, cầm từng chai để trước mặt mỗi người.
Nam nhân kia đột nhiên cười.
- Ai bảo cô mở nhiều như vậy?
Bạch Linh chợt dừng tay.
Chết rồi, lẽ ra phải hỏi trước mở mấy chai mới đúng. Rượu ở club một khi đã gọi thì không thể trả...
- Như này đi, cô uống hết ly rượu này thì tôi liền buông tha cô.
Nam nhân cười cười cầm lấy một ly rồi đổ rượu vào trong. Nhân lúc Bạch Linh không chú ý liền ném một viên thuốc vào trong, thuốc vừa gặp nước lập tức tan hết, không ai phát hiện ra bất thường gì.1
- ---------------
Chắc không trùng hợp như vậy chứ? Giang Đô lớn như vậy, hơn 10 triệu dân cư lận, cô và tên Yến Lạc kia rốt cuộc có nguyệt duyên gì mà ngay cả thứ bảy ngày nghỉ cũng gặp phải nhau chứ?1
Bạch Linh vỗ vỗ mặt làm chính mình tỉnh táo lại.
Nói không chừng chỉ là dáng người giống nhau mà thôi, chắc là nhìn lầm rồi...
Nghĩ vậy, Bạch Linh dần bình tĩnh lại. Sau khi ăn cơm xong, cô lại đi theo chị Mỹ tiếp tục làm việc.
Nơi bọn cô phụ trách là tầng lầu dành cho khách bình thường. Tầm 6 giờ chiều, hầu như mỗi phòng đều có người ngồi.
- Phòng 301 gọi phục vụ.
Tai nghe của chị Mỹ chợt vang lên thanh âm, chị đưa mắt nhìn về hướng phòng 301, sau đó ra hiệu với Bạch Linh.
Bạch Linh lập tức đứng dậy, đứng thẳng lưng mà đi theo sau chị Mỹ.
Trong phòng tương đối tối tăm, ánh đèn mờ ảo làm người không thấy rõ mặt cô.
- Xin chào quý khách, ngài muốn gọi gì ạ.
Chị Mỹ nở nụ cười, đưa menu trên tay cho khách hàng.
Không gian trong phòng cũng không hề nhỏ, bên trong có một chiếc sô pha lớn, thiết bị hát karaoke cùng một bàn bia.
Trên mặt bàn đã có không ít vỏ chai rượu, toàn bộ phòng tràn ngập mùi khói thuốc lá pha lẫn với mùi rượu nồng nặc làm Bạch Linh không khỏi bị sặc.
Nam nhân kia cầm lấy menu, ngón tay còn cố ý sờ soạng đầu ngón tay chị Mỹ.
- Người phục vụ bên cạnh kia thật lạ mặt nha.
Nam nhân thuận miệng nói.
Chị Mỹ mặt không biến sắc vội thu hồi tay, cười nói:
- Cô ấy mới tới, kỹ năng chưa thuần thục nên tôi mang theo dạy một chút.
Nam nhân chỉ hừ một tiếng, trên mặt đỏ ửng vì uống quá nhiều rượu. Sau khi tuỳ tiện gọi thêm mấy chai rượu, hắn lại hỏi:
- Bảo cô ta ở lại mở rượu cho chúng tôi.
Chị Mỹ làm việc ở nơi này đã nhiều năm, nghe thấy yêu cầu như này dường như đã đoán được phần nào đó, cho nên liền nói:
- Quý khách, ngài thấy đó, cô ấy vẫn là người mới, nếu làm không tốt e rằng sẽ khiến mấy ngài không vui. Hay là để tôi ở lại giúp các ngài mở rượu nhé?
Nói xong, chị Mỹ quay đầu lại nói nhỏ với Bạch Linh.
- Em đi thu dọn phòng 297 trước đi.
Nam nhân uống vào nhiều rượu, bởi vậy tính tình lúc này cực kỳ nóng nảy.
- Như thế nào, tôi trả tiền thuê phòng, bảo một người phục vụ ở lại mở rượu cũng không được sao?
- Đương nhiên không phải ý như này.
Chị Mỹ không có biện pháp, chỉ có thể nói:
- Cô ấy tay chân không nhanh nhẹn, nếu có chỗ làm không tốt ngài cứ việc nói, tôi sẽ đổi người khác qua đây.
Chị Mỹ đưa cho Bạch Linh một cái ánh mắt cẩn thận, sau đó cầm lấy menu đi ra ngoài.
Chị Mỹ tuy có chút quyền lên tiếng trước mặt nhân viên, nhưng đối mặt với khách hàng thì vẫn chỉ là một người phục vụ mà thôi.
Mà phục vụ ở trong Angel Club chỉ phục vụ chứ không bồi rượu. Có thể sai các cô mở rượu, lấy đồ vật, nhưng không thể cưỡng ép đối phương uống rượu.
Đám nam nhân trong phòng đó cũng biết điều này, chỉ là bọn hắn không gọi được công chúa, cho nên ở club tìm được người phục vụ xinh đẹp như này thì cũng có được cảm giác giống như được hầu hạ.
Chi tiêu ở đây cũng không nhiều lắm, chủ yếu là gọi rượu bia giải toả áp lực. Một đám trung niên bị tầng trên áp bức nên chỉ có thể tìm đến chỗ này tìm lấy niềm vui khi được người khác hầu hạ.
- Bao lớn rồi?
Nam nhân nhìn Bạch Linh, ngửa đầu uống một ngụm rượu rồi hỏi.
- Mười tám.
Bạch Linh mấp máy miệng trả lời, biết trứng không chọi nổi đá nên chỉ có thể đáp lại.
- Nhìn không giống.
Nam nhân cười khẩy một tiếng.
- Nhìn giống như trẻ vị thành niên.
Nam nhân bên cạnh cũng cười theo.
- Đúng vậy, nhìn rất non, chưa đủ lông đủ cánh đã ra ngoài đi làm thêm hả?
Bạch Linh chỉ cười cười, rũ mắt không nói lời nào.
Ở trong club như này, nhân viên có thể làm tiếp hay không tất cả đều phụ thuộc vào thái độ của khách hàng.
Giống như hiện tại, Bạch Linh xui xẻo bị một đám đạo đức thấp hèm dây dưa không thôi.
Đám nam nhân thấy cô không trả lời thì cũng cảm thấy hơi tức giận.
- Như thế nào? Nói vậy ấm ức lắm sao?
Nam nhân kia phịch một tiếng để mạnh ly rượu xuống bàn.
Bạch Linh mỉn cười đáp lại.
- Không phải ạ, thưa quý khách.
Cũng may rượu bọn họ vừa gọi đã đưa tới, chị Mỹ mang theo một nam phục vụ đẩy xe đi vào, thuận tiện đánh gãy nam nhân kia muốn bộc phát tức giận.
- Không có việc gì chứ?
Chị Mỹ đột nhiên hỏi.
Cô chỉ cười một chút xem như đáp lại.
Chỉ là bị bọn họ nói một câu, có thể có chuyện gì đâu?
Chờ sau khi chị Mỹ rời khỏi, nam nhân kia nhìn Bạch Linh rồi ngoắc tay một cái.
- Lại đây mở rượu.
Bạch Linh nhìn một bàn rượu vừa mới đưa lên, cầm lấy mở lắp, sau đó mở ra từng chai một.
Cô dựa theo số người trong phòng mà mở, sau khi mở xong 6 chai liền ngừng lại, cầm từng chai để trước mặt mỗi người.
Nam nhân kia đột nhiên cười.
- Ai bảo cô mở nhiều như vậy?
Bạch Linh chợt dừng tay.
Chết rồi, lẽ ra phải hỏi trước mở mấy chai mới đúng. Rượu ở club một khi đã gọi thì không thể trả...
- Như này đi, cô uống hết ly rượu này thì tôi liền buông tha cô.
Nam nhân cười cười cầm lấy một ly rồi đổ rượu vào trong. Nhân lúc Bạch Linh không chú ý liền ném một viên thuốc vào trong, thuốc vừa gặp nước lập tức tan hết, không ai phát hiện ra bất thường gì.1
- ---------------