Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1308
Lý Đán đối với bào muội Thái Bình này đúng là nói gì nghe nấy, thứ nhất Thái Bình thuở nhỏ được Võ Tắc Thiên sủng ái, cá tính kiên cường, Lý Đán thì thuở nhỏ cẩn thận dè dặt, tính tình đã sớm được mài giũa thiếu sắc sảo, rất khó cự tuyệt sự kiên trì Thái Bình.
Còn nữa, Lý Đán làm Hoàng đế tám năm, làm Thái Tử hơn mười năm, vẫn bị công kích của Võ thị hãm hại, toàn bộ đều dựa vào công chúa Thái Bình giúp đỡ, Lý Đán không giống như Lý Hiển là loại người máu lạnh trời sinh, mang ân nghĩa của người như thế, cảm thấy mắc nợ, đương nhiên không thể ương ngạnh.
Theo lời khuyên của công chúa Thái Bình, rốt cục Lý Đán cũng đồng ý đến cung thành giải quyết quẫn cảnh các quan không dám vào triều. Lập tức mọi người đều đổi khoái mã rời khỏi phủ Tương Vương, từ bên hông cung thành tiến vào hoàng cung.
Tương Vương nhìn thấy Thiếu đế Lý Trọng Mậu bị giam lỏng ở điện Thần Long, trước hết an ủi cháu trai một phen, rồi cùng cậu đi lên An Phúc môn, an ủi các quan.
Thiếu đế Lý Trọng Mậu đứng ở đầu thành, mắt thấy dưới thành vô số quan viên đang quỳ, không khỏi lo sợ nhìn về phía thúc phụ Lý Đán, quên hết sạch những lời ông ta dạy mình trước đó.
Lý Đán thấy thế, chỉ có thể khẽ thở dài một hơi, thuật lại một lần nữa. Lý Đán nói một câu, Lý Trọng Mậu liền cao giọng tuyên một câu:
- Chư vị thần công, Vi Hoàng hậu dòm ngó thần khí, đã bị tru diệt. Dư đảng còn lại, hoàn toàn không có yêu cầu gì, chúng khanh gia không cần quá mức kinh hoảng.
Lưu U Cầu nói khẽ với Lý Long Cơ:
- Quận Vương, nên để cho Hoàng đế tuyên bố trước mặt mọi người tội danh độc chết tiên đế của Vi hậu mới được, như thế mới có thể đậy nắp quan tài mà không có ai nghi ngờ nữa.
Lý Long Cơ khẽ thở dài, cười khổ nói:
- Với tính tình của gia phụ... nếu không có Thái Bình cô cô khuyên bảo, chỉ sợ để tỏ rõ mình trong sạch, từ nay về sau sẽ rời xa nhân thế, đóng cửa không ra ngoài, ta đâu dám cầu nhiều hơn nữa.
Thiếu đế Lý Trọng Mậu ở đầu thành mở ra hai tay, lại cao giọng nói:
- Dân chúng trong thành, có nhiều người vì loạn binh quấy rầy, tâm trẫm thực rất bất an, đặc miễn dân chúng toàn thành nửa năm thuế má, dành dụm cho cuộc sống. Chúng thần công mau nhập kim điện, cùng bàn bạc quốc sự!
Sau khi Lý Hiển chết. Thiếu đế Lý Trọng Mậu chính là một con rối trong tay Vi hậu, việc này thiên hạ đều biết. Hiện giờ Vi hậu đền tội, cậu lại rơi vào tay của Lý Long Cơ, vẫn như trước là người không thể tự chủ được, nếu để cho cậu trèo lên thành trấn an, căn bản là các quan không thể tin được.
Nhưng lần này có Tương Vương đi với cậu cùng trèo lên thành, Tương Vương là ai? Đó là phụ thân của Lý Long Cơ. Ông ta vừa đứng ở nơi đó, chính là lấy uy tín ra bảo đảm, các quan đương nhiên không nghi ngờ, lại thêm chút chiếu chỉ của Lý Trọng Mậu, các quan an tâm, đều tạ ơn lĩnh chỉ. Tất cả đều đứng dậy chuẩn bị vào cung.
Lý Long Cơ thấy vậy, lúc này mới yên tâm:
- Trò hay trận này cuối cùng cũng đã kết thúc.
※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※※※
Ngày thứ hai, sau giờ ngọ.
Trên một chiếc thuyền ở hồ Long Khánh.
Thượng Quan Uyển Nhi đầu đội nón lá vành trúc, quần áo màu xanh, ngồi ở cạnh thuyền. Chân không mang giày. Ống quần kéo lên, một đôi chân ngọc xinh đẹp đang ngâm trong hồ nước trong veo, trong tay là cần câu, thế nhưng trên mặt lại không hề có sự tĩnh lặng của người đang thả câu, nhìn kỹ là vẻ mặt hưng phấn.
Dương Phàm một thân thường phục từ trong khoang thuyền đi ra, nghịch ngợm nhảy một cái ngồi bên cạnh nàng. Thuyền nhỏ lay động một trận, Thượng Quan Uyển Nhi "ai nha" một tiếng, vội vàng níu lấy mép thuyền, đợi khi chiếc thuyền nhỏ yên ổn trở lại, đôi bàn tay trắng như phấn oán trách đánh vào hắn.
Dương Phàm cười nói:
- Như thế nào, đột nhiên rời khỏi triều đình, không còn phụ trách việc ra chiếu chỉ cho thiên hạ nữa. Đã thích ứng chưa?
Thượng Quan Uyển Nhi hít mạnh một hơi khí trời tươi mát tự do, vui vẻ nói:
- Đây mới là cuộc sống mà người ta muốn. Trước kia khi ở Lạc Dương, người ta chỉ có theo nữ hoàng Tắc Thiên đỗ lại Long Môn, mới có cơ hội ngẫu nhiên một mình bồi hồi trong rừng. Hưởng thụ tự do một lát.
Nói xong, nàng có chút thương cảm, đầu nhẹ nhàng tựa lên vai Dương Phàm, nhìn mặt nước bao la xanh biếc ở trước mặt, dịu dàng nói:
- Từ khi mới sinh ra đã bị trói buộc ở trong cung, như giẫm trên băng mỏng, như gặp phải vực sâu.
Cho đến khi trưởng thành, lại chịu nỗi khổ tương tư, nhớ mẹ, nhớ chồng, nhớ con, khó mà gặp được, không hề được yên vui, cho đến hôm nay, cuối cùng thiếp cũng được tự do, lang quân, thiếp... rất thích cuộc sống như vậy.
Dương Phàm không kìm lòng nổi ôm chặt nàng, cùng với nàng tắm ánh dương quang ấm áp, thể xác và tinh thần đều ấm áp. Qua một lúc lâu, Dương Phàm mới nói:
- Được! Vậy sau này, ta sẽ cùng với nàng du lịch tứ hải!
Uyển Nhi vui vẻ ngoái đầu nhìn lại, cười nói:
- Thật sao? Nếu như chàng đồng ý ở lại triều đình, nhất định sẽ có thành tựu rực rỡ cả đời, cứ như vậy bỏ qua sao?
Dương Phàm mỉm cười nói:
- Ta đã bỏ đi rồi!
Uyển Nhi hé miệng cười nói:
- Vậy thiên hạ cũng phải thái bình mới được. Thiếp nghe nói, hôm nay lâm triều, có cung nhân và hoạn quan định lập mẹ đẻ của Thiếu đế Lý Trọng Mậu làm Thái hậu, giật dây phụ chính, không phải lại muốn gây ra chuyện đi à nha?
Dương Phàm cười cười, vỗ nhẹ lưng ngọc của nàng, sẵng giọng:
- Nàng nha, mới vừa rời khỏi triều đình mà đã lười nhác suy xét chính sự rồi. Một đám cung nhân và hoạn quan có lá gan lớn như vậy sao? Đây chẳng qua là Tam Lang giở trò mà thôi.
Dương Phàm kéo cái lưng mỏi, nói:
- Một chiêu này của Lý Tam Lang, làm cho Thiếu đế có thể bác bỏ những lời gián nghị, hoàn toàn cắt đứt ảo tưởng của một số ngoại thần, hơn nữa còn mượn tay của Thiếu đế để bãi các chức quan của các Công chúa, ngoại trừ Thái Bình, tất cả các quyền lực của các Công chúa đều xoá rồi.
Con ngươi Uyển Nhi khẽ chuyển, vui vẻ nói:
- Trí tuệ của người này không giống bình thường.
Dương Phàm đồng ý nói:
- Hơn nữa lại sát phạt quyết đoán, quả quyết kiên cường, các con trai của Tương Vương so với các con trai của tiên đế, chỉ hơn chứ không kém chút nào.
※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※※
Lý Long Cơ ngồi trên lưng ngựa, hăng hái rời khỏi phủ đệ của công chúa Thái Bình.
Lý Long Cơ cùng với công thần dưới tay thương nghị một phen, tất cả mọi người cảm thấy hẳn là thừa cơ rèn sắt, trực tiếp đẩy Tương Vương lên làm vua, nhưng Tương Vương đã xem nhạt danh lợi, thậm chí chán ghét danh lợi, muốn thuyết phục ông ta có thể không dễ dàng.
Trong thiên hạ nếu như nói còn có người có thể thuyết phục được Tương Vương thay đổi tâm ý, trừ công chúa Thái Bình ra còn ai nữa. Vì thế Lý Long Cơ lại lần nữa đến bái phỏng công chúa Thái Bình, được nghe từ miệng cô mẫu hứa hẹn, khi rời khỏi phủ công chúa Thái Bình, trong lòng Lý Long Cơ tràn đầy vui mừng.
- Đứng lại! Người nào?
Lúc này Trường An vừa trải qua một phen rung chuyển, còn chưa tính là thái bình, cho nên lần này Lý Long Cơ đi bái phỏng công chúa Thái Bình, hộ vệ mang theo thực sự không ít, tuy rằng không sánh bằng với đế vương đi tuần, nhưng giáp vệ trước sau cũng là như lang như hổ.
Không nghĩ vừa mới ra khỏi phường của công chúa Thái Bình, từ cạnh phường đột nhiên lao ra một người, làm cho các giáp sĩ quá sợ hãi, cho là thích khách đến, cả đám lập tức đao kiếm ra khỏi vỏ, trường thương lành lạnh.
- Không nên động thủ! Không nên động thủ! Quận Vương, quận Vương, thần là Mao Trọng, thần là Mao Trọng!
Lý Long Cơ cũng không hoảng sợ, ngồi ngay ngắn ghìm cương ngựa lại, bỗng nhiên nghe thấy người nọ quát to, Lý Long Cơ không khỏi nhíu mày, quát:
- Dẫn hắn lại đây!
Bọn kỵ sĩ tả hữu tránh ra hai bên chừa ra một con đường, người bị cản lại bên ngoài lập tức chạy như điên đến trước ngựa Lý Long Cơ, vẻ mặt tươi cười mà nói:
- Quận Vương!
Mới vừa nghe thanh âm, Lý Long Cơ biết là Vương Mao Trọng, lúc này vừa thấy, người này ăn mặc theo kiểu thương nhân rày đây mai đó, trên vai còn mang một cái bao, tuy rằng bộ dáng chật vật, nhưng không phải là Vương Mao Trọng sao.
Lý Long Cơ mày rậm dựng lên, cả giận nói:
- Đồ khốn khiếp, ngươi còn dám trở về!
Vương Mao Trọng "Thình thình thình" một tiếng ngã quỵ xuống đất, khóc rống chảy nước mắt dập đầu nói:
- Quận Vương thứ tội, quận Vương thứ tội, tiểu nhân từ nhỏ lá gan hơi nhỏ, ngài cũng không phải không biết, tật xấu này của tiểu nhân làm cho tiểu nhân có lá gan chuột, nhưng tiểu nhân lại rất trung thành và tận tâm với ngài.
Lý Long Cơ tức giận mắng:
- Nếu ngươi đã đi rồi còn trở về làm gì?
Vương Mao Trọng dập đầu như bằm tỏi mà nói:
- Quận Vương minh giám, tiểu nhân... Tiểu nhân nhát như chuột, ngày ấy vừa thấy Chung Thiệu Kinh không chịu mở cửa, sợ tới mức chẳng còn có chút can đảm nào, vội vàng hấp tấp cũng không biết nghĩ như thế nào liền bỏ chạy rồi.
Nhưng... tiểu nhân từ nhỏ đã hầu hạ quận Vương ngài, tiểu nhân chưa từng nghĩ tới rời khỏi quận Vương... Sau khi rời khỏi, tiểu nhân cũng biết đã làm sai chuyện, không dám trở về gặp ngài, cũng không biết nên đi chỗ nào, quận Vương...
Vương Mao Trọng khóc một phen nước mũi một phen nước mắt, Lý Long Cơ nhìn thấy vừa tức giận lại vừa buồn cười. Gã cũng biết rõ Vương Mao Trọng là người nhát gan, hiện giờ mắt thấy y khóc bi thương như vậy, hơn nữa lại ngoan ngoãn cung khai chuyện quá khiếp đảm mà chạy, cũng không dám nói nửa lời lừa gạt, không khỏi mềm lòng.
Vương Mao Trọng là người hầu của gã từ lúc nhỏ, Lý Long Cơ cũng là người trọng tình trọng nghĩa, ngẫm lại thuở nhỏ sớm chiều ở chung, nhất là khi mình cùng với phụ thân bị giam lỏng ở Đông cung, y đã cùng mình chịu khổ, y còn nghĩ ra ý tưởng hay để "Vi hậu, An Nhạc độc chết tiên đế"...
Lý Long Cơ thở ra một hơi dài, giơ roi ngựa lên đánh cho y một roi thật mạnh, khiến cho Vương Mao Trọng giật mình một cái, Lý Long Cơ mắng:
- Mau đứng lên, bên đường làm mất mặt ta sao? Trở về lại tính sổ với ngươi!
Vương Mao Trọng vừa nghe vậy vui mừng quá đỗi, biết quận Vương đã tha thứ cho mình rồi, vội vàng lại dập đầu ba cái, đứng lên nói:
- Tiểu nhân không mong được quận Vương trọng dụng, tiểu nhân chỉ mong được cầm cương dắt ngựa, đi theo làm tùy tùng, chỉ cần có thể hầu hạ bên cạnh quận Vương là đã mãn nguyện.
Lý Long Cơ cười một tiếng, mắng:
- Thật là một tên nịnh hót!
Dứt lời đánh ngựa giơ roi lao đi. Vương Mao Trọng vội vàng giở đôi chân thối chạy nhanh, vô cùng vui vẻ chạy ở phía sau ngựa.
※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※
Chung Nam sơn, Lư Thị biệt thự.
Thẩm Mộc vỗ vỗ hai tay, thản nhiên đi vào, qua một nén hương, lại thản nhiên đi ra.
Lam Kim Hải nghênh đón, nói:
- Tông chủ.
Thẩm Mộc lắc đầu nói:
- Người đi vô ích! Tiểu tử này, biết thời biết thế!
Lam Kim Hải nói:
- Có muốn phái trinh thám tra xét khắp nơi hay không?
Thẩm Mộc khoát tay, nói:
- Hắn đã nghĩ tới việc thất bại rồi, tất nhiên có chừa đường lui, lúc này phái người đuổi theo, sao có thể truy đuổi được. Lại nói, Vi hậu vừa mới đền tội, trinh thám triều đình khắp nơi, không nên ở chỗ này gây chuyện, dẫn tới triều đình cảnh giác.
Y sờ cằm, trầm ngâm chốc lát nói:
- Lúc này đây thế lực của hắn đều đã bị một lưới bắt hết rồi, chỉ còn lại có hắn một thân một mình, cho dù có trốn thoát, còn có thể làm hại được sao?
Thẩm Mộc búng tay, ung dung nói:
- Thu hoạch lần này thực sự không ít, đi, chúng ta tìm Dương Phàm chia của đi!
Núi liền núi, đỉnh liền đỉnh, thung lũng sâu, núi cao lộ hẹp. Lư Tân Chi một người đã đủ giữ quan ải, áo xanh nón lá vành trúc, đứng trên cổng thành Đồng Quan hùng tráng, ngắm nhìn về phương hướng thành cổ Trường An, gió lay động vạt áo của y, như muốn thổi bay theo gió.
Đinh Dược đứng ở một bên, lo lắng nhìn y.
Lư Tân Chi nhìn ra xa một lúc lâu, trong mắt hiện lên một tia độc ác:
- Trường An! Thẩm Mộc! Dương Phàm! Một ngày nào đó, ta sẽ trở về!
Còn nữa, Lý Đán làm Hoàng đế tám năm, làm Thái Tử hơn mười năm, vẫn bị công kích của Võ thị hãm hại, toàn bộ đều dựa vào công chúa Thái Bình giúp đỡ, Lý Đán không giống như Lý Hiển là loại người máu lạnh trời sinh, mang ân nghĩa của người như thế, cảm thấy mắc nợ, đương nhiên không thể ương ngạnh.
Theo lời khuyên của công chúa Thái Bình, rốt cục Lý Đán cũng đồng ý đến cung thành giải quyết quẫn cảnh các quan không dám vào triều. Lập tức mọi người đều đổi khoái mã rời khỏi phủ Tương Vương, từ bên hông cung thành tiến vào hoàng cung.
Tương Vương nhìn thấy Thiếu đế Lý Trọng Mậu bị giam lỏng ở điện Thần Long, trước hết an ủi cháu trai một phen, rồi cùng cậu đi lên An Phúc môn, an ủi các quan.
Thiếu đế Lý Trọng Mậu đứng ở đầu thành, mắt thấy dưới thành vô số quan viên đang quỳ, không khỏi lo sợ nhìn về phía thúc phụ Lý Đán, quên hết sạch những lời ông ta dạy mình trước đó.
Lý Đán thấy thế, chỉ có thể khẽ thở dài một hơi, thuật lại một lần nữa. Lý Đán nói một câu, Lý Trọng Mậu liền cao giọng tuyên một câu:
- Chư vị thần công, Vi Hoàng hậu dòm ngó thần khí, đã bị tru diệt. Dư đảng còn lại, hoàn toàn không có yêu cầu gì, chúng khanh gia không cần quá mức kinh hoảng.
Lưu U Cầu nói khẽ với Lý Long Cơ:
- Quận Vương, nên để cho Hoàng đế tuyên bố trước mặt mọi người tội danh độc chết tiên đế của Vi hậu mới được, như thế mới có thể đậy nắp quan tài mà không có ai nghi ngờ nữa.
Lý Long Cơ khẽ thở dài, cười khổ nói:
- Với tính tình của gia phụ... nếu không có Thái Bình cô cô khuyên bảo, chỉ sợ để tỏ rõ mình trong sạch, từ nay về sau sẽ rời xa nhân thế, đóng cửa không ra ngoài, ta đâu dám cầu nhiều hơn nữa.
Thiếu đế Lý Trọng Mậu ở đầu thành mở ra hai tay, lại cao giọng nói:
- Dân chúng trong thành, có nhiều người vì loạn binh quấy rầy, tâm trẫm thực rất bất an, đặc miễn dân chúng toàn thành nửa năm thuế má, dành dụm cho cuộc sống. Chúng thần công mau nhập kim điện, cùng bàn bạc quốc sự!
Sau khi Lý Hiển chết. Thiếu đế Lý Trọng Mậu chính là một con rối trong tay Vi hậu, việc này thiên hạ đều biết. Hiện giờ Vi hậu đền tội, cậu lại rơi vào tay của Lý Long Cơ, vẫn như trước là người không thể tự chủ được, nếu để cho cậu trèo lên thành trấn an, căn bản là các quan không thể tin được.
Nhưng lần này có Tương Vương đi với cậu cùng trèo lên thành, Tương Vương là ai? Đó là phụ thân của Lý Long Cơ. Ông ta vừa đứng ở nơi đó, chính là lấy uy tín ra bảo đảm, các quan đương nhiên không nghi ngờ, lại thêm chút chiếu chỉ của Lý Trọng Mậu, các quan an tâm, đều tạ ơn lĩnh chỉ. Tất cả đều đứng dậy chuẩn bị vào cung.
Lý Long Cơ thấy vậy, lúc này mới yên tâm:
- Trò hay trận này cuối cùng cũng đã kết thúc.
※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※※※
Ngày thứ hai, sau giờ ngọ.
Trên một chiếc thuyền ở hồ Long Khánh.
Thượng Quan Uyển Nhi đầu đội nón lá vành trúc, quần áo màu xanh, ngồi ở cạnh thuyền. Chân không mang giày. Ống quần kéo lên, một đôi chân ngọc xinh đẹp đang ngâm trong hồ nước trong veo, trong tay là cần câu, thế nhưng trên mặt lại không hề có sự tĩnh lặng của người đang thả câu, nhìn kỹ là vẻ mặt hưng phấn.
Dương Phàm một thân thường phục từ trong khoang thuyền đi ra, nghịch ngợm nhảy một cái ngồi bên cạnh nàng. Thuyền nhỏ lay động một trận, Thượng Quan Uyển Nhi "ai nha" một tiếng, vội vàng níu lấy mép thuyền, đợi khi chiếc thuyền nhỏ yên ổn trở lại, đôi bàn tay trắng như phấn oán trách đánh vào hắn.
Dương Phàm cười nói:
- Như thế nào, đột nhiên rời khỏi triều đình, không còn phụ trách việc ra chiếu chỉ cho thiên hạ nữa. Đã thích ứng chưa?
Thượng Quan Uyển Nhi hít mạnh một hơi khí trời tươi mát tự do, vui vẻ nói:
- Đây mới là cuộc sống mà người ta muốn. Trước kia khi ở Lạc Dương, người ta chỉ có theo nữ hoàng Tắc Thiên đỗ lại Long Môn, mới có cơ hội ngẫu nhiên một mình bồi hồi trong rừng. Hưởng thụ tự do một lát.
Nói xong, nàng có chút thương cảm, đầu nhẹ nhàng tựa lên vai Dương Phàm, nhìn mặt nước bao la xanh biếc ở trước mặt, dịu dàng nói:
- Từ khi mới sinh ra đã bị trói buộc ở trong cung, như giẫm trên băng mỏng, như gặp phải vực sâu.
Cho đến khi trưởng thành, lại chịu nỗi khổ tương tư, nhớ mẹ, nhớ chồng, nhớ con, khó mà gặp được, không hề được yên vui, cho đến hôm nay, cuối cùng thiếp cũng được tự do, lang quân, thiếp... rất thích cuộc sống như vậy.
Dương Phàm không kìm lòng nổi ôm chặt nàng, cùng với nàng tắm ánh dương quang ấm áp, thể xác và tinh thần đều ấm áp. Qua một lúc lâu, Dương Phàm mới nói:
- Được! Vậy sau này, ta sẽ cùng với nàng du lịch tứ hải!
Uyển Nhi vui vẻ ngoái đầu nhìn lại, cười nói:
- Thật sao? Nếu như chàng đồng ý ở lại triều đình, nhất định sẽ có thành tựu rực rỡ cả đời, cứ như vậy bỏ qua sao?
Dương Phàm mỉm cười nói:
- Ta đã bỏ đi rồi!
Uyển Nhi hé miệng cười nói:
- Vậy thiên hạ cũng phải thái bình mới được. Thiếp nghe nói, hôm nay lâm triều, có cung nhân và hoạn quan định lập mẹ đẻ của Thiếu đế Lý Trọng Mậu làm Thái hậu, giật dây phụ chính, không phải lại muốn gây ra chuyện đi à nha?
Dương Phàm cười cười, vỗ nhẹ lưng ngọc của nàng, sẵng giọng:
- Nàng nha, mới vừa rời khỏi triều đình mà đã lười nhác suy xét chính sự rồi. Một đám cung nhân và hoạn quan có lá gan lớn như vậy sao? Đây chẳng qua là Tam Lang giở trò mà thôi.
Dương Phàm kéo cái lưng mỏi, nói:
- Một chiêu này của Lý Tam Lang, làm cho Thiếu đế có thể bác bỏ những lời gián nghị, hoàn toàn cắt đứt ảo tưởng của một số ngoại thần, hơn nữa còn mượn tay của Thiếu đế để bãi các chức quan của các Công chúa, ngoại trừ Thái Bình, tất cả các quyền lực của các Công chúa đều xoá rồi.
Con ngươi Uyển Nhi khẽ chuyển, vui vẻ nói:
- Trí tuệ của người này không giống bình thường.
Dương Phàm đồng ý nói:
- Hơn nữa lại sát phạt quyết đoán, quả quyết kiên cường, các con trai của Tương Vương so với các con trai của tiên đế, chỉ hơn chứ không kém chút nào.
※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※※
Lý Long Cơ ngồi trên lưng ngựa, hăng hái rời khỏi phủ đệ của công chúa Thái Bình.
Lý Long Cơ cùng với công thần dưới tay thương nghị một phen, tất cả mọi người cảm thấy hẳn là thừa cơ rèn sắt, trực tiếp đẩy Tương Vương lên làm vua, nhưng Tương Vương đã xem nhạt danh lợi, thậm chí chán ghét danh lợi, muốn thuyết phục ông ta có thể không dễ dàng.
Trong thiên hạ nếu như nói còn có người có thể thuyết phục được Tương Vương thay đổi tâm ý, trừ công chúa Thái Bình ra còn ai nữa. Vì thế Lý Long Cơ lại lần nữa đến bái phỏng công chúa Thái Bình, được nghe từ miệng cô mẫu hứa hẹn, khi rời khỏi phủ công chúa Thái Bình, trong lòng Lý Long Cơ tràn đầy vui mừng.
- Đứng lại! Người nào?
Lúc này Trường An vừa trải qua một phen rung chuyển, còn chưa tính là thái bình, cho nên lần này Lý Long Cơ đi bái phỏng công chúa Thái Bình, hộ vệ mang theo thực sự không ít, tuy rằng không sánh bằng với đế vương đi tuần, nhưng giáp vệ trước sau cũng là như lang như hổ.
Không nghĩ vừa mới ra khỏi phường của công chúa Thái Bình, từ cạnh phường đột nhiên lao ra một người, làm cho các giáp sĩ quá sợ hãi, cho là thích khách đến, cả đám lập tức đao kiếm ra khỏi vỏ, trường thương lành lạnh.
- Không nên động thủ! Không nên động thủ! Quận Vương, quận Vương, thần là Mao Trọng, thần là Mao Trọng!
Lý Long Cơ cũng không hoảng sợ, ngồi ngay ngắn ghìm cương ngựa lại, bỗng nhiên nghe thấy người nọ quát to, Lý Long Cơ không khỏi nhíu mày, quát:
- Dẫn hắn lại đây!
Bọn kỵ sĩ tả hữu tránh ra hai bên chừa ra một con đường, người bị cản lại bên ngoài lập tức chạy như điên đến trước ngựa Lý Long Cơ, vẻ mặt tươi cười mà nói:
- Quận Vương!
Mới vừa nghe thanh âm, Lý Long Cơ biết là Vương Mao Trọng, lúc này vừa thấy, người này ăn mặc theo kiểu thương nhân rày đây mai đó, trên vai còn mang một cái bao, tuy rằng bộ dáng chật vật, nhưng không phải là Vương Mao Trọng sao.
Lý Long Cơ mày rậm dựng lên, cả giận nói:
- Đồ khốn khiếp, ngươi còn dám trở về!
Vương Mao Trọng "Thình thình thình" một tiếng ngã quỵ xuống đất, khóc rống chảy nước mắt dập đầu nói:
- Quận Vương thứ tội, quận Vương thứ tội, tiểu nhân từ nhỏ lá gan hơi nhỏ, ngài cũng không phải không biết, tật xấu này của tiểu nhân làm cho tiểu nhân có lá gan chuột, nhưng tiểu nhân lại rất trung thành và tận tâm với ngài.
Lý Long Cơ tức giận mắng:
- Nếu ngươi đã đi rồi còn trở về làm gì?
Vương Mao Trọng dập đầu như bằm tỏi mà nói:
- Quận Vương minh giám, tiểu nhân... Tiểu nhân nhát như chuột, ngày ấy vừa thấy Chung Thiệu Kinh không chịu mở cửa, sợ tới mức chẳng còn có chút can đảm nào, vội vàng hấp tấp cũng không biết nghĩ như thế nào liền bỏ chạy rồi.
Nhưng... tiểu nhân từ nhỏ đã hầu hạ quận Vương ngài, tiểu nhân chưa từng nghĩ tới rời khỏi quận Vương... Sau khi rời khỏi, tiểu nhân cũng biết đã làm sai chuyện, không dám trở về gặp ngài, cũng không biết nên đi chỗ nào, quận Vương...
Vương Mao Trọng khóc một phen nước mũi một phen nước mắt, Lý Long Cơ nhìn thấy vừa tức giận lại vừa buồn cười. Gã cũng biết rõ Vương Mao Trọng là người nhát gan, hiện giờ mắt thấy y khóc bi thương như vậy, hơn nữa lại ngoan ngoãn cung khai chuyện quá khiếp đảm mà chạy, cũng không dám nói nửa lời lừa gạt, không khỏi mềm lòng.
Vương Mao Trọng là người hầu của gã từ lúc nhỏ, Lý Long Cơ cũng là người trọng tình trọng nghĩa, ngẫm lại thuở nhỏ sớm chiều ở chung, nhất là khi mình cùng với phụ thân bị giam lỏng ở Đông cung, y đã cùng mình chịu khổ, y còn nghĩ ra ý tưởng hay để "Vi hậu, An Nhạc độc chết tiên đế"...
Lý Long Cơ thở ra một hơi dài, giơ roi ngựa lên đánh cho y một roi thật mạnh, khiến cho Vương Mao Trọng giật mình một cái, Lý Long Cơ mắng:
- Mau đứng lên, bên đường làm mất mặt ta sao? Trở về lại tính sổ với ngươi!
Vương Mao Trọng vừa nghe vậy vui mừng quá đỗi, biết quận Vương đã tha thứ cho mình rồi, vội vàng lại dập đầu ba cái, đứng lên nói:
- Tiểu nhân không mong được quận Vương trọng dụng, tiểu nhân chỉ mong được cầm cương dắt ngựa, đi theo làm tùy tùng, chỉ cần có thể hầu hạ bên cạnh quận Vương là đã mãn nguyện.
Lý Long Cơ cười một tiếng, mắng:
- Thật là một tên nịnh hót!
Dứt lời đánh ngựa giơ roi lao đi. Vương Mao Trọng vội vàng giở đôi chân thối chạy nhanh, vô cùng vui vẻ chạy ở phía sau ngựa.
※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※
Chung Nam sơn, Lư Thị biệt thự.
Thẩm Mộc vỗ vỗ hai tay, thản nhiên đi vào, qua một nén hương, lại thản nhiên đi ra.
Lam Kim Hải nghênh đón, nói:
- Tông chủ.
Thẩm Mộc lắc đầu nói:
- Người đi vô ích! Tiểu tử này, biết thời biết thế!
Lam Kim Hải nói:
- Có muốn phái trinh thám tra xét khắp nơi hay không?
Thẩm Mộc khoát tay, nói:
- Hắn đã nghĩ tới việc thất bại rồi, tất nhiên có chừa đường lui, lúc này phái người đuổi theo, sao có thể truy đuổi được. Lại nói, Vi hậu vừa mới đền tội, trinh thám triều đình khắp nơi, không nên ở chỗ này gây chuyện, dẫn tới triều đình cảnh giác.
Y sờ cằm, trầm ngâm chốc lát nói:
- Lúc này đây thế lực của hắn đều đã bị một lưới bắt hết rồi, chỉ còn lại có hắn một thân một mình, cho dù có trốn thoát, còn có thể làm hại được sao?
Thẩm Mộc búng tay, ung dung nói:
- Thu hoạch lần này thực sự không ít, đi, chúng ta tìm Dương Phàm chia của đi!
Núi liền núi, đỉnh liền đỉnh, thung lũng sâu, núi cao lộ hẹp. Lư Tân Chi một người đã đủ giữ quan ải, áo xanh nón lá vành trúc, đứng trên cổng thành Đồng Quan hùng tráng, ngắm nhìn về phương hướng thành cổ Trường An, gió lay động vạt áo của y, như muốn thổi bay theo gió.
Đinh Dược đứng ở một bên, lo lắng nhìn y.
Lư Tân Chi nhìn ra xa một lúc lâu, trong mắt hiện lên một tia độc ác:
- Trường An! Thẩm Mộc! Dương Phàm! Một ngày nào đó, ta sẽ trở về!