Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1297
- Ta đi thôi.
Thời khắc quan trọng, Dương Pham quyết định tiếp tục hành động, cho dù một chữ “thôi” có chút bất đắc dĩ và miễn cưỡng.
Tuy rằng hắn luôn may mắn, nhưng qua lại với đám người Trần Huyền Lễ không nhiều, cũng chỉ gặp mặt có mấy lần. Nhưng ngược lại, hắn là người sáng lập ra Vạn Kỵ, là Phụ quốc đại tướng quân, trong quân đặc biệt là trong cấm quân uy vọng và địa vị của hắn không ai sánh bằng, hắn ra mặt kỳ thật thích hợp hơn Vương Mao Trọng nhiều.
Chỉ là Dương Phàm đã quyết quy ẩn, hắn và Lý Long Cơ đã bàn xong điều kiện, cho nên hắn không muốn trong chính biến lần này mình sẽ phát huy vai trò mà ai ai cũng biết, nếu đại sự thành, trình đình không thể không phong thưởng.
Cho nên Dương Phàm mới muốn ẩn phía sau màn, nhưng hiện giờ tình huống khẩn cấp, hắn lại không thể ra mặt thu dọn tàn cục, ẩn lui không cần nghĩ, từ nay về sau chỉ có thể chạy trối chết nữa mà đành phải kiên trì cùng đứng ra, về phần hành động này có ảnh hưởng tới đại kế ẩn cư của hắn không, cũng đành đi một bước nhìn một bước vậy.
Lý Long Cơ vừa thấy Dương Phàm chủ động đứng ra, vui vẻ nói:
- Hiện nay cũng chỉ có Đại tướng quân ra mặt mới có thể chủ trì đại cục. Nếu như vậy, tất cả trong quân, đều phải nhờ vào Đại tướng quân rồi.
Dương Phàm nói:
- Quận vương bây giờ cứ an tọa ở đây, đợi tin tức tốt lành của Dương mỗ
Nói xong, chắp tay với mọi người, bước nhanh rời đi.
Chính biến lần này của Lý Long Cơ ngay từ đầu đã liên tục gặp phải bất trắc, hai tông Ẩn Hiển và sự chuẩn bị tranh đấu với Lư Tân Chi là hoàng tước nấp ở phía sau cũng đang tiến hành hừng hực khí thế, cực kỳ thuận lợi.
Ba ngày trước Dương Phàm đã truyền ra mệnh lệnh, lệnh cho lực lượng Hiển Tông các nơi phát động tấn công toàn diện với Ẩn tông. Sau khi nghe tin, Lư Tân Chi cũng lập tức hạ lệnh, lệnh cho người của y nhân cơ hội hai tông Ẩn Hiển quyết chiến lưỡng bại câu thương mình ra mặt cũng làm một kích trí mạng.
Cơ hội này y phải nắm chặt, y hiểu rõ hai tông Ẩn Hiển lớn cỡ nào, có nội tình hùng hậu ra sao, hơn nữa sự tổn thương thảm liệt cũng không thể tiêu diệt hoàn toàn bọn họ, hơn nhiều là khiến họ đổi một loại hình thức tồn tại, đợi một thời gian nó sẽ Đông Sơn tái khởi như trước.
Cách của Lư Tân Chi, hoặc là nhân cơ hội hai tông Ẩn Hiển bị tổn hao nguyên khí sẽ quật khởi thế lực thứ ba, biến thành chân vạc; hoặc là nhân cơ hội hai tông Ẩn Hiển cả hai đều tổn hại sẽ tiếp nhận lấy “Thừa tự đường”, “Soán kỳ vị, mưu kỳ chính”, trở thành người thống trị mới của Vương quốc này.
Nhưng y tuyệt không thể ngờ, hai tông Ẩn Hiển lại có thể dùng thời gian lâu như vậy, sự hi sinh lớn như vậy để bày bố cục diện này, khiến cho thế lực bí mật mà y hao phí vật lực tài lực lớn để xây dựng và tổ chức thành lập ở các nơi toàn bộ phải nổi lên mặt nước.
Chỉ có Tông chủ của hai tông Hiển Ẩn mới hiểu rõ giữa họ là đang chơi trò chơi gì, ngay cả những nguyên lão kia cũng đều bị bịt mắt trong đó, càng không cần nói những thành viên khác, bao gồm những đoàn thể thế lực thân sĩ các địa phương kia chịu sự chi phối của nó cũng không hiểu mình thuộc một tổ chức như vậy.
Bởi vậy, sự đối lập thời gian này của hai tông Hiển Ẩn đương nhiên đủ để làm rối loạn tất cả, bởi vì những người chấp hành cụ thể chính là “chơi thật làm thật”, Lư Tân Chi lại sao có thể nhìn ra manh mối gì trong đó.
“Loạn chiến” trong thành Trường An bắt đầu từ đêm nay, một phương “kẻ săn mồi” là Hiển tông, một phương “kẻ bị săn mồi” là Ẩn tông, âm thầm chuẩn bị ra tay nuốt chửng kẻ săn mồi và kẻ bị săn mồi lại là Lư Tân Chi.
Nhưng Lư Tân Chi nhanh chóng phát hiện ra, kẻ săn mồi và kẻ bị săn mồi thực sự là liên thủ để làm một cục diện. Mục đích là khiến nhân mã đang tiềm phục chỗ tối của y đều bị dẫn ra. Y mới thực sự là kẻ bị săn mồi.
Thế nhưng, khi y hiểu rõ điều này thì mọi thứ đều đã muộn rồi. Hơn nữa, thế lực tiềm ẩn mà Lư Tân Chi nuôi dưỡng ở các nơi sẽ cùng gây khó dễ, chiến đấu gây hấn, bọn họ cho dù biết bị mắc mưu cũng không kịp cảnh báo.
Trong thành Trường An ngay ngắn như bàn cờ, vô số những quân cờ đang bắt đầu hành động theo nhiệm vụ mà cấp trên giao phó cho bọn họ, một bàn cờ được triển khai, lại che lấp cuộc chiến mưu phản sẽ đang phát động.
Các tiểu đội phụ trách hành động cụ thể của các chi của Hiển tông lúc cuối cùng mới mở ra một đạo “túi gấm” theo chỉ thị của cấp trên. Đây là lệnh của Dương Phàm.
Cho tới nay, Dương Phàm đều là thông qua Nhâm Uy để đưa ra các chỉ lệnh cho Hiển tông, nhưng hắn lại lệnh Cổ Đại dùng một lực lượng sát thủ khổng lồ khác ưu việt hơn Nhâm Uy và những người bên cạnh hắn để làm yểm hộ, trực tiếp chỉ huy các con đường lực lượng các nơi của Hiển Tông.
Còn lần này, là “đường núi đặc thù” lần đầu tiên phát huy vai trò. Theo yêu cầu, mỗi một “túi gấm” đều được các thành viên tham gia hành động mở ra trước mắt, truyền tay nhau đọc, sau khi xem xong, sắc mặt của tất cả những người tham gia hành động đều phấn khích vô cùng.
Dương Phàm không xác định thuộc hạ của hắn bị người ta mua chuộc chỉ có một mình Nhâm Uy hay là bao nhiêu người khác, cho nên hắn áp dụng loại hành động trực tiếp tận khi bắt đầu mới đưa ra chỉ lệnh. Cách làm này rất có hiệu quả, cho tới tận thế giới của hơn ngàn năm sau vẫn được áp dụng như vậy.
Cứ như vậy, cho dù nội bộ Hiển tông còn có người bị Lư Tân Chi mua chuộc cũng không có cách nào phá hoại kế hoạch này được.
Thật ra, thuộc hạ của Dương Phàm bị người khác mua chuộc không nhiều, chính xác mà nói chỉ có một mình Nhâm Uy. Giống như lúc đầu những người kia tạo nên mâu thuẫn giữa hai tông, chỉ là bị người ta lợi dụng, bọn họ thực sự không biết là ai lợi dụng họ, mục đích là gi.
Lần này Lư Tân Chi tái nhậm chức, có thể nói tính toán tường tận. Y làm việc cực kỳ cẩn thận, nếu mua chuộc quá nhiều người, một khi trong đó có người phản bội, hoặc là có người từ chối bị mua chuộc, chỉ có thể gạt bỏ, bí mật đều rất khó giữ.
Huống hồ mục đích là khơi mào sự tranh giành giữa hai tông Ẩn Hiển, làm ngư ông đắc lợi mà không phải đấu tranh bằng nhiều hình thức để tiến hành gây đảo lộn nội bộ Hiển Ẩn, soán quyền, cũng đã định trước y không cần mạo hiểm để mua chuộc quá nhiều người.
Người của Hiển tông xem xong cẩm nang diệu kế của Tông chủ, tuy trong lòng kỳ lạ không hiểu nhưng vẫn nghiêm khắc “diễn trò” theo yêu cầu của Tông chủ….
Bọn họ trước tiên xác định các thành viên Ẩn tông phát khởi công kích, còn Thẩm Mộc cũng nghiêm khắc thực hiện lời hứa của y với Dương Phàm: “Toàn lực phối hợp”, vì “vội vàng không kịp chuẩn bị” nên Ẩn tông bị “thiệt hại thê thảm và nghiêm trọng.”
Người của Lư Tân Chi dựa theo thời gian và địa điểm Nhâm Uy cung cấp, kiên nhẫn nằm đợi một bên, sắm vai nhân vật chính của Hoàng tước, khi một phương bọ ngựa và ve thảm bại, một phương thắng lớn, bọn chúng sẽ vui mừng mà xông ra.
Sau đó, bọn chúng liền ngạc nhiên phát hiện ra, người thảm bại và người thảm thắng đột nhiên đều trở thành sinh long hoạt hổ, người khập khiễng đột nhiên bước đi như bay, người lung lay sắp đổ đột nhiên sinh long hoạt hổ, người ngã xuống đất mất mạng cũng đột nhiên sống lại, bọn chúng một đầu chui vào cạm bẫy tử vong.
************
Trước Phi kỵ doanh, một gã tiểu giáo vô cùng lo lắng đang chờ, thỉnh thoảng nhìn phía xa xa vài lần. Gã là tâm phúc của Cát Phúc Thuận, được phái tới để đón Vương Mao Trọng, mắt thấy sắc trời càng ngày càng tối, ngoài trăm bước đã khó phân biệt được cảnh vật, Vương Mao Trọng vẫn không thấy bóng dáng như trước, tiểu giáo này lòng nóng như lửa đốt.
Đúng lúc này, Dương Phàm đi tới từ một phía khác, tên tiểu giáo này không ngờ sẽ có người đến từ Cấm Uyển giám, nghe thấy tiếng bước chân thì hoảng sợ, vội vàng quay người, định thần nhìn lại, nhận ra vị tướng quân này từng đi cùng với Vương Mao Trọng, vội vàng tiến ra đón, hỏi:
- Vương tiên sinh đâu?
Dương Phàm nói:
- Vương Mao Trọng vì không tới được, nên ta sẽ đi gặp Cát tướng quân.
Tiểu giáo kia nhận được lệnh là đón Vương Mao Trọng nhập doanh, Cát Phúc Thuận từng dặn đi dặn lại hắn, chớ để xảy ra chuyện không hay, hiện giờ Vương Mao Trọng không thấy bóng dáng đâu, đối phương lại đổi người, không khỏi chần chừ.
Dương Phàm nói:
- Ngươi do dự cái gì, chỉ cần đưa ta đi, Cát tướng quân hễ gặp ta, tự sẽ hiểu mọi chuyện. Ta chỉ có một mình, ngươi còn sợ xảy ra vấn đề gì?
Tiểu giáo kia từng thấy Dương Phàm cùng đi với Vương Mao Trọng, hơi suy nghĩ một chút, chỉ bất đắc dĩ đồng ý, dẫn Dương Phàm vào đại doanh Vạn kỵ.
Cát Phúc Thuận lúc này cũng đang lo lắng chờ đợi, vì trong lòng có việc, bữa tối y không ăn mấy miếng. Đợi tiểu giáo kia hô một tiếng:
- Tướng quân.
Cát Phúc Thuận vẫn luôn ngồi ở đó liền đứng phắt dậy, một bước dài nhảy ra cửa, xốc màn trướng lên, trách cứ nói:
- Ngươi sao mới…
Vừa thấy Dương Phàm, Cát Phúc Thuận lập tức ngẩn người, lời định nói liền nói không ra. Dương Phàm đâu có thể nói ra chân tướng làm rối loạn quân tâm, chỉ khẽ mỉm cười, nói:
- Sự việc trọng đại, Quận vượng thay đổi chủ ý, để ta tới phối hợp với Cát tướng quân hành động.
Cát Phúc Thuận vui mừng quá đỗi, tuy rằng y sớm biết đám thuộc hạ đã sớm oán hận với mấy tên tướng quân mà Vi gia phái tới, lúc đó chỉ cần mình vung tay hô lên, ít nhất có bảy phần nắm chắc bọn họ sẽ làm cùng mình, nhưng cuối cùng cũng có chút không yên.
Hiện giờ có Dương Phàm là Phụ quốc đại tướng quân, là niềm hi vọng của mọi người đích thân tới rồi, sức hiệu triệu kia đương nhiên không thể so sánh nổi, thành công nắm chắc là rất lớn, Cát Phúc Thuận cuống quýt nghênh đón Dương Phàm vào soái trướng, vội vàng nói:
- Không dám, không dám, Đại tướng quân vừa tới, đương nhiên lấy đại tướng quân là chủ, mạt tướng nghe Đại tướng quân như Thiên lôi sai đâu đánh đó.
Dương Phàm cươi nói:
- Ta nói không phải là lời khách sáo. Chức quan ta đây đủ lớn rồi, lại muốn phong thưởng vậy thì công cao lấn chủ rồi, ha ha, Cát tướng quân, ngươi không cần khách sáo, công lần nay là của ngươi, ai cũng không lấy nổi.
Dương Phàm chuyện trò vui vẻ, Cát Phúc Thuận tâm trạng khẩn trương cũng thoải mái hơn, nghe nói Dương Phàm không muốn tới tranh công, liền cảm kích trong lòng. Dương Phàm ngồi trong trướng, hỏi nói:
- Chuẩn bị bên này thế nào rồi?
Nói tới hành động lần này, Dương Phàm cũng là bất đắc dĩ, hai lần chính biến trước, một lần hắn là người tham gia, một lần hắn là người chống cự, cho nên hiểu rất rõ nội tình. Trong hai lần chính biến, đều có tướng lĩnh cấp cao tham gia, hơn nữa có văn thần phối hợp lập mưu, tình hình hiện nay lại phần lớn là không giống, Vi đảng đã nắm giữ tất cả chức vị quan trọng, văn thần trong triều lại không có ai tham gia.
Thứ lớn nhất Dương Phàm có thể dựa vào là Vạn kỵ, nhưng vì quân quan hạ cấp trong Vạn kỵ đều là hạ bộ cũ của hắn, cho nên sau khi Vi hậu xây dựng Phi Kỵ, một số nhiệm vụ quan trọng đã chuyển sang cho Phi kỵ phụ trách rồi, lại để một số quan quân của Vạn kỵ và Phi kỵ trộn lẫn vào nhau.
Dương Phàm hiện giờ phải hành động, không rời khỏi được sự phối hợp của một số tướng lĩnh Phi Kỵ, nhưng chính vì hiện giờ toàn bộ Vũ Lâm quân rồng rắn hỗn loạn, nhiều quân quan trung hạ cấp đều không lôi kéo rõ ràng, không có cách nào xác định bọn họ nhất định sẽ tham gia vào chính biến.
Hiện giờ Dương Phàm chỉ có thể dựa vào lực ảnh hưởng của mấy vị quân quan cấp trung và cấp cao đối với quân đội, cùng với tướng sĩ ba quân từng bị vài tướng quân vô năng do Vi gia phái tới lăng nhục ức hiếp mà sinh ra oán hận vào thời khắc khởi sự mới tuyên bố chính biến.
Trong chuyện này không thể nghi ngờ sẽ có nhiều biến số, rủi ro rất lớn, trải qua sự dao động của Chung Thiệu Kinh và việc Vương Mao Trọng bỏ trốn, hiện giờ ngay cả Dương Phàm cũng không dám lạc quan như vậy đối với hành động lần này.
Cát Phúc Thuận thấp giọng nói:
- Ngoài thân binh tâm phúc của ta và hai vị tướng quân Trần Huyền Lễ, Hùng Minh Vĩ, tướng sĩ tam quân đều chưa biết việc này. Mạt tướng định canh ba đêm nay đi giết chết mấy tên tướng quân Vũ Lâm quân của Vi gia, rồi hiệu triệu tam quân khởi sự.
Dương Phàm gật đầu nói:
- Tốt nhất là bắt giặc bắt kẻ cầm đầu trước! Tới lúc đó, bổn tướng quân cùng đi với ngươi.
Thời khắc quan trọng, Dương Pham quyết định tiếp tục hành động, cho dù một chữ “thôi” có chút bất đắc dĩ và miễn cưỡng.
Tuy rằng hắn luôn may mắn, nhưng qua lại với đám người Trần Huyền Lễ không nhiều, cũng chỉ gặp mặt có mấy lần. Nhưng ngược lại, hắn là người sáng lập ra Vạn Kỵ, là Phụ quốc đại tướng quân, trong quân đặc biệt là trong cấm quân uy vọng và địa vị của hắn không ai sánh bằng, hắn ra mặt kỳ thật thích hợp hơn Vương Mao Trọng nhiều.
Chỉ là Dương Phàm đã quyết quy ẩn, hắn và Lý Long Cơ đã bàn xong điều kiện, cho nên hắn không muốn trong chính biến lần này mình sẽ phát huy vai trò mà ai ai cũng biết, nếu đại sự thành, trình đình không thể không phong thưởng.
Cho nên Dương Phàm mới muốn ẩn phía sau màn, nhưng hiện giờ tình huống khẩn cấp, hắn lại không thể ra mặt thu dọn tàn cục, ẩn lui không cần nghĩ, từ nay về sau chỉ có thể chạy trối chết nữa mà đành phải kiên trì cùng đứng ra, về phần hành động này có ảnh hưởng tới đại kế ẩn cư của hắn không, cũng đành đi một bước nhìn một bước vậy.
Lý Long Cơ vừa thấy Dương Phàm chủ động đứng ra, vui vẻ nói:
- Hiện nay cũng chỉ có Đại tướng quân ra mặt mới có thể chủ trì đại cục. Nếu như vậy, tất cả trong quân, đều phải nhờ vào Đại tướng quân rồi.
Dương Phàm nói:
- Quận vương bây giờ cứ an tọa ở đây, đợi tin tức tốt lành của Dương mỗ
Nói xong, chắp tay với mọi người, bước nhanh rời đi.
Chính biến lần này của Lý Long Cơ ngay từ đầu đã liên tục gặp phải bất trắc, hai tông Ẩn Hiển và sự chuẩn bị tranh đấu với Lư Tân Chi là hoàng tước nấp ở phía sau cũng đang tiến hành hừng hực khí thế, cực kỳ thuận lợi.
Ba ngày trước Dương Phàm đã truyền ra mệnh lệnh, lệnh cho lực lượng Hiển Tông các nơi phát động tấn công toàn diện với Ẩn tông. Sau khi nghe tin, Lư Tân Chi cũng lập tức hạ lệnh, lệnh cho người của y nhân cơ hội hai tông Ẩn Hiển quyết chiến lưỡng bại câu thương mình ra mặt cũng làm một kích trí mạng.
Cơ hội này y phải nắm chặt, y hiểu rõ hai tông Ẩn Hiển lớn cỡ nào, có nội tình hùng hậu ra sao, hơn nữa sự tổn thương thảm liệt cũng không thể tiêu diệt hoàn toàn bọn họ, hơn nhiều là khiến họ đổi một loại hình thức tồn tại, đợi một thời gian nó sẽ Đông Sơn tái khởi như trước.
Cách của Lư Tân Chi, hoặc là nhân cơ hội hai tông Ẩn Hiển bị tổn hao nguyên khí sẽ quật khởi thế lực thứ ba, biến thành chân vạc; hoặc là nhân cơ hội hai tông Ẩn Hiển cả hai đều tổn hại sẽ tiếp nhận lấy “Thừa tự đường”, “Soán kỳ vị, mưu kỳ chính”, trở thành người thống trị mới của Vương quốc này.
Nhưng y tuyệt không thể ngờ, hai tông Ẩn Hiển lại có thể dùng thời gian lâu như vậy, sự hi sinh lớn như vậy để bày bố cục diện này, khiến cho thế lực bí mật mà y hao phí vật lực tài lực lớn để xây dựng và tổ chức thành lập ở các nơi toàn bộ phải nổi lên mặt nước.
Chỉ có Tông chủ của hai tông Hiển Ẩn mới hiểu rõ giữa họ là đang chơi trò chơi gì, ngay cả những nguyên lão kia cũng đều bị bịt mắt trong đó, càng không cần nói những thành viên khác, bao gồm những đoàn thể thế lực thân sĩ các địa phương kia chịu sự chi phối của nó cũng không hiểu mình thuộc một tổ chức như vậy.
Bởi vậy, sự đối lập thời gian này của hai tông Hiển Ẩn đương nhiên đủ để làm rối loạn tất cả, bởi vì những người chấp hành cụ thể chính là “chơi thật làm thật”, Lư Tân Chi lại sao có thể nhìn ra manh mối gì trong đó.
“Loạn chiến” trong thành Trường An bắt đầu từ đêm nay, một phương “kẻ săn mồi” là Hiển tông, một phương “kẻ bị săn mồi” là Ẩn tông, âm thầm chuẩn bị ra tay nuốt chửng kẻ săn mồi và kẻ bị săn mồi lại là Lư Tân Chi.
Nhưng Lư Tân Chi nhanh chóng phát hiện ra, kẻ săn mồi và kẻ bị săn mồi thực sự là liên thủ để làm một cục diện. Mục đích là khiến nhân mã đang tiềm phục chỗ tối của y đều bị dẫn ra. Y mới thực sự là kẻ bị săn mồi.
Thế nhưng, khi y hiểu rõ điều này thì mọi thứ đều đã muộn rồi. Hơn nữa, thế lực tiềm ẩn mà Lư Tân Chi nuôi dưỡng ở các nơi sẽ cùng gây khó dễ, chiến đấu gây hấn, bọn họ cho dù biết bị mắc mưu cũng không kịp cảnh báo.
Trong thành Trường An ngay ngắn như bàn cờ, vô số những quân cờ đang bắt đầu hành động theo nhiệm vụ mà cấp trên giao phó cho bọn họ, một bàn cờ được triển khai, lại che lấp cuộc chiến mưu phản sẽ đang phát động.
Các tiểu đội phụ trách hành động cụ thể của các chi của Hiển tông lúc cuối cùng mới mở ra một đạo “túi gấm” theo chỉ thị của cấp trên. Đây là lệnh của Dương Phàm.
Cho tới nay, Dương Phàm đều là thông qua Nhâm Uy để đưa ra các chỉ lệnh cho Hiển tông, nhưng hắn lại lệnh Cổ Đại dùng một lực lượng sát thủ khổng lồ khác ưu việt hơn Nhâm Uy và những người bên cạnh hắn để làm yểm hộ, trực tiếp chỉ huy các con đường lực lượng các nơi của Hiển Tông.
Còn lần này, là “đường núi đặc thù” lần đầu tiên phát huy vai trò. Theo yêu cầu, mỗi một “túi gấm” đều được các thành viên tham gia hành động mở ra trước mắt, truyền tay nhau đọc, sau khi xem xong, sắc mặt của tất cả những người tham gia hành động đều phấn khích vô cùng.
Dương Phàm không xác định thuộc hạ của hắn bị người ta mua chuộc chỉ có một mình Nhâm Uy hay là bao nhiêu người khác, cho nên hắn áp dụng loại hành động trực tiếp tận khi bắt đầu mới đưa ra chỉ lệnh. Cách làm này rất có hiệu quả, cho tới tận thế giới của hơn ngàn năm sau vẫn được áp dụng như vậy.
Cứ như vậy, cho dù nội bộ Hiển tông còn có người bị Lư Tân Chi mua chuộc cũng không có cách nào phá hoại kế hoạch này được.
Thật ra, thuộc hạ của Dương Phàm bị người khác mua chuộc không nhiều, chính xác mà nói chỉ có một mình Nhâm Uy. Giống như lúc đầu những người kia tạo nên mâu thuẫn giữa hai tông, chỉ là bị người ta lợi dụng, bọn họ thực sự không biết là ai lợi dụng họ, mục đích là gi.
Lần này Lư Tân Chi tái nhậm chức, có thể nói tính toán tường tận. Y làm việc cực kỳ cẩn thận, nếu mua chuộc quá nhiều người, một khi trong đó có người phản bội, hoặc là có người từ chối bị mua chuộc, chỉ có thể gạt bỏ, bí mật đều rất khó giữ.
Huống hồ mục đích là khơi mào sự tranh giành giữa hai tông Ẩn Hiển, làm ngư ông đắc lợi mà không phải đấu tranh bằng nhiều hình thức để tiến hành gây đảo lộn nội bộ Hiển Ẩn, soán quyền, cũng đã định trước y không cần mạo hiểm để mua chuộc quá nhiều người.
Người của Hiển tông xem xong cẩm nang diệu kế của Tông chủ, tuy trong lòng kỳ lạ không hiểu nhưng vẫn nghiêm khắc “diễn trò” theo yêu cầu của Tông chủ….
Bọn họ trước tiên xác định các thành viên Ẩn tông phát khởi công kích, còn Thẩm Mộc cũng nghiêm khắc thực hiện lời hứa của y với Dương Phàm: “Toàn lực phối hợp”, vì “vội vàng không kịp chuẩn bị” nên Ẩn tông bị “thiệt hại thê thảm và nghiêm trọng.”
Người của Lư Tân Chi dựa theo thời gian và địa điểm Nhâm Uy cung cấp, kiên nhẫn nằm đợi một bên, sắm vai nhân vật chính của Hoàng tước, khi một phương bọ ngựa và ve thảm bại, một phương thắng lớn, bọn chúng sẽ vui mừng mà xông ra.
Sau đó, bọn chúng liền ngạc nhiên phát hiện ra, người thảm bại và người thảm thắng đột nhiên đều trở thành sinh long hoạt hổ, người khập khiễng đột nhiên bước đi như bay, người lung lay sắp đổ đột nhiên sinh long hoạt hổ, người ngã xuống đất mất mạng cũng đột nhiên sống lại, bọn chúng một đầu chui vào cạm bẫy tử vong.
************
Trước Phi kỵ doanh, một gã tiểu giáo vô cùng lo lắng đang chờ, thỉnh thoảng nhìn phía xa xa vài lần. Gã là tâm phúc của Cát Phúc Thuận, được phái tới để đón Vương Mao Trọng, mắt thấy sắc trời càng ngày càng tối, ngoài trăm bước đã khó phân biệt được cảnh vật, Vương Mao Trọng vẫn không thấy bóng dáng như trước, tiểu giáo này lòng nóng như lửa đốt.
Đúng lúc này, Dương Phàm đi tới từ một phía khác, tên tiểu giáo này không ngờ sẽ có người đến từ Cấm Uyển giám, nghe thấy tiếng bước chân thì hoảng sợ, vội vàng quay người, định thần nhìn lại, nhận ra vị tướng quân này từng đi cùng với Vương Mao Trọng, vội vàng tiến ra đón, hỏi:
- Vương tiên sinh đâu?
Dương Phàm nói:
- Vương Mao Trọng vì không tới được, nên ta sẽ đi gặp Cát tướng quân.
Tiểu giáo kia nhận được lệnh là đón Vương Mao Trọng nhập doanh, Cát Phúc Thuận từng dặn đi dặn lại hắn, chớ để xảy ra chuyện không hay, hiện giờ Vương Mao Trọng không thấy bóng dáng đâu, đối phương lại đổi người, không khỏi chần chừ.
Dương Phàm nói:
- Ngươi do dự cái gì, chỉ cần đưa ta đi, Cát tướng quân hễ gặp ta, tự sẽ hiểu mọi chuyện. Ta chỉ có một mình, ngươi còn sợ xảy ra vấn đề gì?
Tiểu giáo kia từng thấy Dương Phàm cùng đi với Vương Mao Trọng, hơi suy nghĩ một chút, chỉ bất đắc dĩ đồng ý, dẫn Dương Phàm vào đại doanh Vạn kỵ.
Cát Phúc Thuận lúc này cũng đang lo lắng chờ đợi, vì trong lòng có việc, bữa tối y không ăn mấy miếng. Đợi tiểu giáo kia hô một tiếng:
- Tướng quân.
Cát Phúc Thuận vẫn luôn ngồi ở đó liền đứng phắt dậy, một bước dài nhảy ra cửa, xốc màn trướng lên, trách cứ nói:
- Ngươi sao mới…
Vừa thấy Dương Phàm, Cát Phúc Thuận lập tức ngẩn người, lời định nói liền nói không ra. Dương Phàm đâu có thể nói ra chân tướng làm rối loạn quân tâm, chỉ khẽ mỉm cười, nói:
- Sự việc trọng đại, Quận vượng thay đổi chủ ý, để ta tới phối hợp với Cát tướng quân hành động.
Cát Phúc Thuận vui mừng quá đỗi, tuy rằng y sớm biết đám thuộc hạ đã sớm oán hận với mấy tên tướng quân mà Vi gia phái tới, lúc đó chỉ cần mình vung tay hô lên, ít nhất có bảy phần nắm chắc bọn họ sẽ làm cùng mình, nhưng cuối cùng cũng có chút không yên.
Hiện giờ có Dương Phàm là Phụ quốc đại tướng quân, là niềm hi vọng của mọi người đích thân tới rồi, sức hiệu triệu kia đương nhiên không thể so sánh nổi, thành công nắm chắc là rất lớn, Cát Phúc Thuận cuống quýt nghênh đón Dương Phàm vào soái trướng, vội vàng nói:
- Không dám, không dám, Đại tướng quân vừa tới, đương nhiên lấy đại tướng quân là chủ, mạt tướng nghe Đại tướng quân như Thiên lôi sai đâu đánh đó.
Dương Phàm cươi nói:
- Ta nói không phải là lời khách sáo. Chức quan ta đây đủ lớn rồi, lại muốn phong thưởng vậy thì công cao lấn chủ rồi, ha ha, Cát tướng quân, ngươi không cần khách sáo, công lần nay là của ngươi, ai cũng không lấy nổi.
Dương Phàm chuyện trò vui vẻ, Cát Phúc Thuận tâm trạng khẩn trương cũng thoải mái hơn, nghe nói Dương Phàm không muốn tới tranh công, liền cảm kích trong lòng. Dương Phàm ngồi trong trướng, hỏi nói:
- Chuẩn bị bên này thế nào rồi?
Nói tới hành động lần này, Dương Phàm cũng là bất đắc dĩ, hai lần chính biến trước, một lần hắn là người tham gia, một lần hắn là người chống cự, cho nên hiểu rất rõ nội tình. Trong hai lần chính biến, đều có tướng lĩnh cấp cao tham gia, hơn nữa có văn thần phối hợp lập mưu, tình hình hiện nay lại phần lớn là không giống, Vi đảng đã nắm giữ tất cả chức vị quan trọng, văn thần trong triều lại không có ai tham gia.
Thứ lớn nhất Dương Phàm có thể dựa vào là Vạn kỵ, nhưng vì quân quan hạ cấp trong Vạn kỵ đều là hạ bộ cũ của hắn, cho nên sau khi Vi hậu xây dựng Phi Kỵ, một số nhiệm vụ quan trọng đã chuyển sang cho Phi kỵ phụ trách rồi, lại để một số quan quân của Vạn kỵ và Phi kỵ trộn lẫn vào nhau.
Dương Phàm hiện giờ phải hành động, không rời khỏi được sự phối hợp của một số tướng lĩnh Phi Kỵ, nhưng chính vì hiện giờ toàn bộ Vũ Lâm quân rồng rắn hỗn loạn, nhiều quân quan trung hạ cấp đều không lôi kéo rõ ràng, không có cách nào xác định bọn họ nhất định sẽ tham gia vào chính biến.
Hiện giờ Dương Phàm chỉ có thể dựa vào lực ảnh hưởng của mấy vị quân quan cấp trung và cấp cao đối với quân đội, cùng với tướng sĩ ba quân từng bị vài tướng quân vô năng do Vi gia phái tới lăng nhục ức hiếp mà sinh ra oán hận vào thời khắc khởi sự mới tuyên bố chính biến.
Trong chuyện này không thể nghi ngờ sẽ có nhiều biến số, rủi ro rất lớn, trải qua sự dao động của Chung Thiệu Kinh và việc Vương Mao Trọng bỏ trốn, hiện giờ ngay cả Dương Phàm cũng không dám lạc quan như vậy đối với hành động lần này.
Cát Phúc Thuận thấp giọng nói:
- Ngoài thân binh tâm phúc của ta và hai vị tướng quân Trần Huyền Lễ, Hùng Minh Vĩ, tướng sĩ tam quân đều chưa biết việc này. Mạt tướng định canh ba đêm nay đi giết chết mấy tên tướng quân Vũ Lâm quân của Vi gia, rồi hiệu triệu tam quân khởi sự.
Dương Phàm gật đầu nói:
- Tốt nhất là bắt giặc bắt kẻ cầm đầu trước! Tới lúc đó, bổn tướng quân cùng đi với ngươi.