Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1282
Đậu Lư Khâm Vọng không phụ kỳ vọng của Lý Hiển đã chống chọi kéo dài được thời gian hơn bốn tháng so với Dương Tái Tư, tới mùa thu lá trên cành trơ trọi thì ông ta cũng ra đi. Đậu Lư Khâm Vọng đã hoàn thành.
Đậu Lư Khâm Vọng vào tiết Thượng Nguyên từ cuộc kéo co dưới Huyền Vũ môn bị ngã đập đầu đến nay vẫn thoi thóp hơi tàn kéo dài tới cuối năm mới chết. Hơn nữa ông ta đã bảy mươi chín tuổi nên hoàn toàn có thể quy cho là tử vong bình thường.
Còn nữa, qua cái chết của Dương Tái Tư, Lý Hiển đã tích lũy đủ kinh nghiệm cho nên xử lý việc này rất thành thục. Tuy nhiên, bất kể là đối với Đậu Lư Khâm Vọng áy náy cũng được, hay xuất phát từ tuổi và thân phận của Đậu Lư Khâm Vọng thì Lý Hiển cũng phải đích thân đi cúng tế.
Hoàng đế giá lâm khiến cho Đậu Lư gia một phen lộn xộn. Nhưng Hoàng đế tới thì cũng là thái giám thân tín thay ông ta thắp một nén hương, cho người ở trước linh tiền đọc điếu văn mà Thượng Quan Uyển Nhi thay ông ta viết rồi đi liền.
Gia tộc Lý thị có bệnh di truyền là xuất huyết não. Đường Cao Tổ, Đường Thái Tông, Trưởng Tôn Hoàng hậu, Đường Cao Tông đều bị bệnh "Khí tật" hoặc "Gió tật". Lý Hiển khi tuổi về già thì bệnh này cũng bắt đầu xuất hiện.
Ông ta ở Phòng Châu mười sáu năm cuộc sống gian khổ, hơn nữa còn lo lắng sợ sệt khiến cho ông ta còn bị nhiễm một số bệnh khác nên lúc này thân thể càng thêm suy nhược. Lần này xuất hành tuy rằng thời gian không dài nhưng cũng cảm thấy hết sức mỏi mệt.
Ông ta lên xe uể oải nằm một lát thì cảm thấy thời tiết bắt đầu oi bức liền nói:
- Kéo rèm lên.
Một trong bốn tiểu cung nữ đang ngồi trên giường hầu hạ lập tức đứng lên nhẹ nhàng cuộn bức màn. Đúng lúc này nghe ven đường kêu to một tiếng:
- Thần Hứa Châu Tham Quân Yến Khâm Dung, xin bái kiến bệ hạ!
Ngay sau đó ồn ào từ bên đường một người từ trong đám dân chúng đột nhiên lao thẳng tới xe của Lý Hiển.
Tiếng kêu kia làm tùy tùng Phi Kỵ ngự tiền, Vạn Kỵ, Thiên Ngưu Vạn, nội vệ, bọn thị vệ đều nghe rõ. Có người vốn đã vung đao chém tới nhưng vừa nghe y tự báo thân phận chính là mệnh quan triều đình liền vội vàng thu đao lại.
Bọn họ mặc dù không giết nhưng cũng không cho phép người này tới gần xe. Người này chỉ là một thư sinh yếu đuối nhưng thân thể cao lớn, một ngự tiền thị vệ toàn thân võ nghệ trước mặt chưa vượt qua nay lập tức bị ấn ngã xuống.
Lý Hiển nhíu mày nói:
- Dừng lại, hỏi y sao muốn gặp trẫm!
Dương Tư Úc lập tức cao giọng ra lệnh dừng lại, sau đó chạy trước mặt Hứa Châu Tham Quân bị ấn trên mặt đất. Một lát sau quay lại bên Lý Hiển trên mặt có một chút cổ quái thấp giọng nói:
- Bệ hạ, Yến Khâm Dung tố cáo...
- Ừ?
- Tố cáo Hoàng hậu, An Nhạc công chúa, Võ Diên Tú, Tông Sở Khách, Thôi Thực, đám người Trịnh Âm.
Sắc mặt của Lý Hiển trầm xuống. Những người này nếu không phải thân nhân thì cũng chính là thân tín của ông ta nên không thể bên đường hỏi. Lý Hiển im lặng một lát, chậm rãi nói:
- Dẫn y hồi cung!
*********
- Bệ hạ, Hoàng hậu dâm loạn trong cung đình, buông rèm nhiếp chính. Vi thị cả nhà được nhờ, khống chế hai đường văn võ, thiên hạ chỉ biết Vi hậu mà không biết bệ hạ. Nếu cứ thế thì họa Võ thị khôi phục rồi. Bệ hạ chẳng lẽ vẫn chưa tỉnh ngủ sao?
An Nhạc công chúa, kiêu xa vô độ, nhận hối lộ, quan viên lạm dụng chức quyền, Hầu vương bính thần tự mình xuất tiền mua chức được phong quan nhiều vô số kể.
An Nhạc xây nhà và An Nhạc Phật Lư toàn bộ đều phỏng theo cung cấm thậm chí sự tinh xảo còn hơn một bậc. An Nhạc xây hồ Định Côn sử dụng phu dịch quốc gia hơn một trăm ngàn người. Ti Nông Khanh Triệu Lý Ôn vì lấy lòng An Nhạc, cũng như tay sai môn hạ An Nhạc chó săn, thân là Tam phẩm quan mà bị kéo cương vận thổ!
An Nhạc đoạt nhà cũ của Lâm Xuyên trưởng Công chúa làm tư dinh, phá hủy nhiều nhà người dân khiến tiếng oán hờn khắp nơi. Tất cả những thứ cần cho việc xây dựng cải tạo đều ra nội phủ lấy khiến trong cung không còn gì. An Nhạc xây An Nhạc Tự dùng của Hộ bộ mấy ngàn quan tiền.
An Nhạc vì không đủ cây cỏ cuối cùng phái người cưỡi ngựa đi tám trăm dặm tới Hoàn Tự ở Nam Hải cắt lấy chòm râu Ma Cật Bồ tát vì cho rằng đó là kỳ thảo. Chòm râu kia chính là linh vận Nam Triều lúc lâm chung tạ ơn tặng từ đó đã không còn nữa...
Lý Hiển về đến hoàng cung liền cho lui tả hữu ra, nghe Yến Khâm Dung tố cáo tất cả các việc hoang đường mà con gái đã làm thì mặt lúc tím lúc xanh. Những việc này thì có việc ông ta biết có việc ông ta không biết. Nhưng đối với với việc Vu Tương Nhu cùng hiền thê Vi thị trộm gian thì ông ta tuyệt đối không tin.
Lý Hiển cố ý để hỏi rõ ràng nhưng không ngờ Hứa Châu Tham Quân thật vất vả mới có cơ hội nói chuyện nên cứ thao thao bất tuyệt, căn bản không cho ông cơ hội mở miệng.
Yến Khâm Dung lại nói:
- Tông Sở Khách và Võ Diên Tú cấu kết với nhau làm việc xấu yêu cầu hối lộ gây nên việc biên giới bị xâm phạm, thiên hạ không biết sao? Người mưu hại xã tắc như thế dù chết trăm lần cũng chưa chuộc được tội nhưng người này vẫn cứ ở chức vị cao!
Lại có Thôi Thực, Trịnh Âm tuổi vừa mới bốn mươi, quan chỉ là ngũ phẩm, bỗng nhiên làm Tể tướng, vào làm chủ Chính Sự Đường. Những người này thông đồng với nhau bán quan bán tước làm phá hư việc tuyển chọn. Hiện giờ những chức quan tương lai trong vòng ba năm đều bán sạch, bệ hạ ngài biết không?
....
Hôm nay không có đại triều hội, Thôi Thực với tư cách Tể tướng Tân tấn, sau khi cùng thiên tử đi thăm người nhà Đậu Lư Khâm Vọng trở lại phủ đệ mình. Xa mã vừa mới dừng lại thì có một người vọt tới trước xa giá cao giọng nói:
- Kiếm Nam đạo hầu tuyển quan Hàn Húc Phong cầu kiến Thôi tướng công!
Thôi Thực xuống xe, liếc mắt nhìn người nọ thì thấy là một người đàn ông trên dưới bốn mươi, vóc người không cao, dáng vẻ đoan chính.
Thôi Thực là cấp cao nên không thèm để ý đến y. Từ khi y và Trịnh Âm phong tướng, là chủ quản Lại bộ, quyền bính rất nặng, sao có thể dừng bước lại nghe một hậu tuyển quan huyên náo chứ.
Hàn Húc Phong thấy Thôi Thực không để ý tới, không khỏi khẩn trương, nhảy tới la ầm lên:
- Thôi tướng, người thân của ngài đã nhận tiền của tại hạ, vì sao lần này thụ quan lại không có tên.
Thôi Thực vừa nghe thốt nhiên biến sắc, khẩn trương nhìn xung quanh. Trước cửa Tể tướng nào có ai không phận sự đi lại đâu, chỉ có hộ vệ của y mà thôi. Thôi Thực trong lòng buông lỏng, lập tức quát:
- Dẫn y vào!
Thôi Thực vội vàng hồi phủ rồi kêu người đưa Hàn Húc Phong đưa tới phòng khách, cũng không thay quần áo trầm giọng hỏi:
- Hàn Húc Phong, ngươi nói người nhà bổn tướng nhận tiền của ngươi rồi à?
Hàn Húc Phong nói:
- Một chút xíu cũng không giả, là trăm vạn tiền lận. Tại hạ vẫn còn còn biên lai. Tướng công lần này thụ quan, sao lại quên tại hạ rồi?
Thôi Thực đã đem chức quan còn thiếu trong ba năm nữa đều bán hết. Trong triều quan viên có phần chê trách, y không thể không bớt phóng túng. Vốn định tiếp tục gạn lọc một số rồi tạm thời thu trước. Hôm qua bổ nhiệm đám quan viên cuối cùng và dĩ nhiên những người chưa đưa tiền thì không có phần.
Lúc này nghe nói có thân thích dùng tên của y nhận tiền Thôi Thực không khỏi giận tím mặt nói:
- Cho bổn tướng xem ai dám dựa vào danh ta thu nhận tiền, bổn tướng bắt đến đánh chết hắn!
Hàn Húc Phong mới từ trong tay áo lấy biên lai ra, nghe vậy trên mặt lập tức lộ ra thần khí cổ quái nói:
- Tướng công bớt giận, việc này tuyệt đối không được.
Thôi Thực trợn mắt nói:
- Có gì không được?
Hàn Húc Phong mỉa mai nói:
- Tướng công, nếu như ngài giết hắn, ngài phải có đại tang rồi.
Có đại tang? Chỉ có chịu tang cha mẹ mới cần bãi quan đại tang, vậy thu nhận tiền không ngờ lại là...
Trong nhất thời, mặt Thôi Thực đều trướng như trái cà vô cùng xấu hổ.
Trong cung, Yến Khâm Dung quỳ trước Lý Hiển thao thao bất tuyệt nói hơn nửa canh giờ giọng cũng đã khàn rồi nhưng vẫn không ngừng. Thật vất vả y mới đem những người làm xằng bậy nhất nhất lên án rồi dập đầu khóc nói với Lý Hiển:
- Bệ hạ, nếu không chỉnh đốn lại sơn hà thì thiên hạ sẽ thối nát không thể sửa chữa được!
Lý Hiển trầm mặt hỏi:
- Ngươi đang làm quan ở Hứa Châu làm thế nào biết việc trong kinh?
Yến Khâm Dung cười buồn nói:
- Bệ hạ, thần ở Hứa Châu trước kia đã nghe tin đồn. Nay Lại bộ đại khảo, lệnh thần hồi kinh báo cáo công tác. Bài thi của thần rõ ràng là thượng ưu nhưng lại bị bãi quan, người thay thế chính là người đưa hối lộ chức vị.
Thần ở kinh thành cũng có nhiều bạn cũ cùng khóa. Hỏi thăm nhiều nơi mới biết lời đồn không sai. Bệ hạ, việc này thiên hạ đều biết từ lâu, chỉ có bệ hạ ngài vẫn chưa hay biết gì. Việc này bệ hạ chỉ cần điều tra sẽ biết, thần tuyệt đối không vọng ngôn!
Lý Hiển hai mắt hơi nhíu lại, cắn chặt răng hỏi:
- Ngươi nói Hoàng hậu dâm loạn cung đình, có chứng cớ gì?
Yến Khâm Dung đứng ra nói:
- Thần không có chứng cớ, nhưng việc này từ lâu ở kinh thành truyền ra, không chỉ có là có dân chúng truyền, đó là công nhân quan lại, các đại quan trong triều đình đều nói xác thực, ngay cả danh tính của tên gian phu cũng nói ra, bệ hạ cho là có giả sao?
Lý Hiển bỗng nhiên đến trước mặt Yến Khâm Dung, bởi vì khẩn trương nên giọng nói cũng khàn như Yến Khâm Dung :
- Là ai?
Yến Khâm Dung ngang nhiên nói:
- Thái y Mã Tần khách, cấm vệ Dương Quân!
Lý Hiển thân mình chấn động, đột nhiên nghĩ Vi thị không khoẻ, chỉ nói thái y Mã Tần khách tự ý điều trị. Gần đây chỉ do Mã Tần Khách khám và chữa bệnh nên y ra vào tẩm cung Hoàng hậu nhìn thấy đâu chỉ một lần.
Lại nghĩ đến Dương Quân giỏi đánh cầu. Vi hậu cũng là thích nhất xem y đánh mã cầu. Có khi cùng Hoàng hậu xem đánh cầu thì thấy Hoàng hậu nhìn không chớp mắt Dương Quân, thường xuyên ban thưởng, chẳng lẽ...
- Không thể nào, không thể nào. Hoàng hậu cùng ta ở Phòng Châu mười sáu năm, đồng cam cộng khổ, nếu không có sự kiên trì khích lệ của nàng, trẫm đã sớm treo cổ tự tự vận thì làm gì có ngày hôm nay. Hiện giờ khổ tận cam lai, Hoàng hậu sao có thể phụ ta, cái này đích thị là... Đích thị là...
Đúng rồi, cái này nhất định là Hoàng hậu thân thể không khoẻ nên thường xuyên để Mã Tần Khách điều trị. Khi xem đánh cầu lại đối với Dương Quân đặc biệt yêu thương hơn một chút khiến cho một số người ghen ghét nên bịa đặt phỉ báng, hãm hại hai người, làm liên luỵ đến Hoàng hậu.
Lý Hiển không ngừng an ủi mình nhưng tận đáy lòng sự nghi ngờ lại không thể gạt bỏ mà càng ngày càng sâu đậm hơn.
- Bệ hạ nếu không tin thì cho thân tín điều tra. Việc này tuyệt đối khó giấu không cho người khác biết. Bệ hạ điều tra sẽ biết thôi.
Yến Khâm Dung thấy Lý Hiển tim đập loạn không nói, sắc mặt biến ảo không ngừng nên cho là lời mình nói đã được Hoàng đế nghe lọt nên không khỏi nảy sinh hy vọng, khẩn trương khuyên một câu.
Lý Hiển do dự một chút khoát tay nói:
- Ngươi đi đi, tạm thời ở trạm quán dịch, khi cần trẫm hạ sẽ hỏi.
Yến Khâm Dung mừng rỡ dập đầu nói:
- Thần tuân chỉ!
Việc Lý Hiển trên đường hồi cung có người xông ra xa giá cầu kiến, sau đó Hoàng đế dẫn người vào cung, cho tả hữu lui ra bí mật tra hỏi rất nhanh có người biết được liền nói cho Vi hậu. Vi hậu nghe nói lập tức chạy tới ngự thư phòng, đến lúc nàng tới thì Yến Khâm Dung đã rời khỏi.
Vi hậu thấy Lý Hiển ngồi trên ghế, sắc mặt khó coi, ánh mắt mơ hồ, đối với việc nàng đến làm như không thấy, trong lòng càng thêm nghi ngờ, không kìm nổi hỏi:
- Bệ hạ! Bệ hạ? Bệ hạ tâm hồn như đi mất rồi hay sao á?
Đậu Lư Khâm Vọng vào tiết Thượng Nguyên từ cuộc kéo co dưới Huyền Vũ môn bị ngã đập đầu đến nay vẫn thoi thóp hơi tàn kéo dài tới cuối năm mới chết. Hơn nữa ông ta đã bảy mươi chín tuổi nên hoàn toàn có thể quy cho là tử vong bình thường.
Còn nữa, qua cái chết của Dương Tái Tư, Lý Hiển đã tích lũy đủ kinh nghiệm cho nên xử lý việc này rất thành thục. Tuy nhiên, bất kể là đối với Đậu Lư Khâm Vọng áy náy cũng được, hay xuất phát từ tuổi và thân phận của Đậu Lư Khâm Vọng thì Lý Hiển cũng phải đích thân đi cúng tế.
Hoàng đế giá lâm khiến cho Đậu Lư gia một phen lộn xộn. Nhưng Hoàng đế tới thì cũng là thái giám thân tín thay ông ta thắp một nén hương, cho người ở trước linh tiền đọc điếu văn mà Thượng Quan Uyển Nhi thay ông ta viết rồi đi liền.
Gia tộc Lý thị có bệnh di truyền là xuất huyết não. Đường Cao Tổ, Đường Thái Tông, Trưởng Tôn Hoàng hậu, Đường Cao Tông đều bị bệnh "Khí tật" hoặc "Gió tật". Lý Hiển khi tuổi về già thì bệnh này cũng bắt đầu xuất hiện.
Ông ta ở Phòng Châu mười sáu năm cuộc sống gian khổ, hơn nữa còn lo lắng sợ sệt khiến cho ông ta còn bị nhiễm một số bệnh khác nên lúc này thân thể càng thêm suy nhược. Lần này xuất hành tuy rằng thời gian không dài nhưng cũng cảm thấy hết sức mỏi mệt.
Ông ta lên xe uể oải nằm một lát thì cảm thấy thời tiết bắt đầu oi bức liền nói:
- Kéo rèm lên.
Một trong bốn tiểu cung nữ đang ngồi trên giường hầu hạ lập tức đứng lên nhẹ nhàng cuộn bức màn. Đúng lúc này nghe ven đường kêu to một tiếng:
- Thần Hứa Châu Tham Quân Yến Khâm Dung, xin bái kiến bệ hạ!
Ngay sau đó ồn ào từ bên đường một người từ trong đám dân chúng đột nhiên lao thẳng tới xe của Lý Hiển.
Tiếng kêu kia làm tùy tùng Phi Kỵ ngự tiền, Vạn Kỵ, Thiên Ngưu Vạn, nội vệ, bọn thị vệ đều nghe rõ. Có người vốn đã vung đao chém tới nhưng vừa nghe y tự báo thân phận chính là mệnh quan triều đình liền vội vàng thu đao lại.
Bọn họ mặc dù không giết nhưng cũng không cho phép người này tới gần xe. Người này chỉ là một thư sinh yếu đuối nhưng thân thể cao lớn, một ngự tiền thị vệ toàn thân võ nghệ trước mặt chưa vượt qua nay lập tức bị ấn ngã xuống.
Lý Hiển nhíu mày nói:
- Dừng lại, hỏi y sao muốn gặp trẫm!
Dương Tư Úc lập tức cao giọng ra lệnh dừng lại, sau đó chạy trước mặt Hứa Châu Tham Quân bị ấn trên mặt đất. Một lát sau quay lại bên Lý Hiển trên mặt có một chút cổ quái thấp giọng nói:
- Bệ hạ, Yến Khâm Dung tố cáo...
- Ừ?
- Tố cáo Hoàng hậu, An Nhạc công chúa, Võ Diên Tú, Tông Sở Khách, Thôi Thực, đám người Trịnh Âm.
Sắc mặt của Lý Hiển trầm xuống. Những người này nếu không phải thân nhân thì cũng chính là thân tín của ông ta nên không thể bên đường hỏi. Lý Hiển im lặng một lát, chậm rãi nói:
- Dẫn y hồi cung!
*********
- Bệ hạ, Hoàng hậu dâm loạn trong cung đình, buông rèm nhiếp chính. Vi thị cả nhà được nhờ, khống chế hai đường văn võ, thiên hạ chỉ biết Vi hậu mà không biết bệ hạ. Nếu cứ thế thì họa Võ thị khôi phục rồi. Bệ hạ chẳng lẽ vẫn chưa tỉnh ngủ sao?
An Nhạc công chúa, kiêu xa vô độ, nhận hối lộ, quan viên lạm dụng chức quyền, Hầu vương bính thần tự mình xuất tiền mua chức được phong quan nhiều vô số kể.
An Nhạc xây nhà và An Nhạc Phật Lư toàn bộ đều phỏng theo cung cấm thậm chí sự tinh xảo còn hơn một bậc. An Nhạc xây hồ Định Côn sử dụng phu dịch quốc gia hơn một trăm ngàn người. Ti Nông Khanh Triệu Lý Ôn vì lấy lòng An Nhạc, cũng như tay sai môn hạ An Nhạc chó săn, thân là Tam phẩm quan mà bị kéo cương vận thổ!
An Nhạc đoạt nhà cũ của Lâm Xuyên trưởng Công chúa làm tư dinh, phá hủy nhiều nhà người dân khiến tiếng oán hờn khắp nơi. Tất cả những thứ cần cho việc xây dựng cải tạo đều ra nội phủ lấy khiến trong cung không còn gì. An Nhạc xây An Nhạc Tự dùng của Hộ bộ mấy ngàn quan tiền.
An Nhạc vì không đủ cây cỏ cuối cùng phái người cưỡi ngựa đi tám trăm dặm tới Hoàn Tự ở Nam Hải cắt lấy chòm râu Ma Cật Bồ tát vì cho rằng đó là kỳ thảo. Chòm râu kia chính là linh vận Nam Triều lúc lâm chung tạ ơn tặng từ đó đã không còn nữa...
Lý Hiển về đến hoàng cung liền cho lui tả hữu ra, nghe Yến Khâm Dung tố cáo tất cả các việc hoang đường mà con gái đã làm thì mặt lúc tím lúc xanh. Những việc này thì có việc ông ta biết có việc ông ta không biết. Nhưng đối với với việc Vu Tương Nhu cùng hiền thê Vi thị trộm gian thì ông ta tuyệt đối không tin.
Lý Hiển cố ý để hỏi rõ ràng nhưng không ngờ Hứa Châu Tham Quân thật vất vả mới có cơ hội nói chuyện nên cứ thao thao bất tuyệt, căn bản không cho ông cơ hội mở miệng.
Yến Khâm Dung lại nói:
- Tông Sở Khách và Võ Diên Tú cấu kết với nhau làm việc xấu yêu cầu hối lộ gây nên việc biên giới bị xâm phạm, thiên hạ không biết sao? Người mưu hại xã tắc như thế dù chết trăm lần cũng chưa chuộc được tội nhưng người này vẫn cứ ở chức vị cao!
Lại có Thôi Thực, Trịnh Âm tuổi vừa mới bốn mươi, quan chỉ là ngũ phẩm, bỗng nhiên làm Tể tướng, vào làm chủ Chính Sự Đường. Những người này thông đồng với nhau bán quan bán tước làm phá hư việc tuyển chọn. Hiện giờ những chức quan tương lai trong vòng ba năm đều bán sạch, bệ hạ ngài biết không?
....
Hôm nay không có đại triều hội, Thôi Thực với tư cách Tể tướng Tân tấn, sau khi cùng thiên tử đi thăm người nhà Đậu Lư Khâm Vọng trở lại phủ đệ mình. Xa mã vừa mới dừng lại thì có một người vọt tới trước xa giá cao giọng nói:
- Kiếm Nam đạo hầu tuyển quan Hàn Húc Phong cầu kiến Thôi tướng công!
Thôi Thực xuống xe, liếc mắt nhìn người nọ thì thấy là một người đàn ông trên dưới bốn mươi, vóc người không cao, dáng vẻ đoan chính.
Thôi Thực là cấp cao nên không thèm để ý đến y. Từ khi y và Trịnh Âm phong tướng, là chủ quản Lại bộ, quyền bính rất nặng, sao có thể dừng bước lại nghe một hậu tuyển quan huyên náo chứ.
Hàn Húc Phong thấy Thôi Thực không để ý tới, không khỏi khẩn trương, nhảy tới la ầm lên:
- Thôi tướng, người thân của ngài đã nhận tiền của tại hạ, vì sao lần này thụ quan lại không có tên.
Thôi Thực vừa nghe thốt nhiên biến sắc, khẩn trương nhìn xung quanh. Trước cửa Tể tướng nào có ai không phận sự đi lại đâu, chỉ có hộ vệ của y mà thôi. Thôi Thực trong lòng buông lỏng, lập tức quát:
- Dẫn y vào!
Thôi Thực vội vàng hồi phủ rồi kêu người đưa Hàn Húc Phong đưa tới phòng khách, cũng không thay quần áo trầm giọng hỏi:
- Hàn Húc Phong, ngươi nói người nhà bổn tướng nhận tiền của ngươi rồi à?
Hàn Húc Phong nói:
- Một chút xíu cũng không giả, là trăm vạn tiền lận. Tại hạ vẫn còn còn biên lai. Tướng công lần này thụ quan, sao lại quên tại hạ rồi?
Thôi Thực đã đem chức quan còn thiếu trong ba năm nữa đều bán hết. Trong triều quan viên có phần chê trách, y không thể không bớt phóng túng. Vốn định tiếp tục gạn lọc một số rồi tạm thời thu trước. Hôm qua bổ nhiệm đám quan viên cuối cùng và dĩ nhiên những người chưa đưa tiền thì không có phần.
Lúc này nghe nói có thân thích dùng tên của y nhận tiền Thôi Thực không khỏi giận tím mặt nói:
- Cho bổn tướng xem ai dám dựa vào danh ta thu nhận tiền, bổn tướng bắt đến đánh chết hắn!
Hàn Húc Phong mới từ trong tay áo lấy biên lai ra, nghe vậy trên mặt lập tức lộ ra thần khí cổ quái nói:
- Tướng công bớt giận, việc này tuyệt đối không được.
Thôi Thực trợn mắt nói:
- Có gì không được?
Hàn Húc Phong mỉa mai nói:
- Tướng công, nếu như ngài giết hắn, ngài phải có đại tang rồi.
Có đại tang? Chỉ có chịu tang cha mẹ mới cần bãi quan đại tang, vậy thu nhận tiền không ngờ lại là...
Trong nhất thời, mặt Thôi Thực đều trướng như trái cà vô cùng xấu hổ.
Trong cung, Yến Khâm Dung quỳ trước Lý Hiển thao thao bất tuyệt nói hơn nửa canh giờ giọng cũng đã khàn rồi nhưng vẫn không ngừng. Thật vất vả y mới đem những người làm xằng bậy nhất nhất lên án rồi dập đầu khóc nói với Lý Hiển:
- Bệ hạ, nếu không chỉnh đốn lại sơn hà thì thiên hạ sẽ thối nát không thể sửa chữa được!
Lý Hiển trầm mặt hỏi:
- Ngươi đang làm quan ở Hứa Châu làm thế nào biết việc trong kinh?
Yến Khâm Dung cười buồn nói:
- Bệ hạ, thần ở Hứa Châu trước kia đã nghe tin đồn. Nay Lại bộ đại khảo, lệnh thần hồi kinh báo cáo công tác. Bài thi của thần rõ ràng là thượng ưu nhưng lại bị bãi quan, người thay thế chính là người đưa hối lộ chức vị.
Thần ở kinh thành cũng có nhiều bạn cũ cùng khóa. Hỏi thăm nhiều nơi mới biết lời đồn không sai. Bệ hạ, việc này thiên hạ đều biết từ lâu, chỉ có bệ hạ ngài vẫn chưa hay biết gì. Việc này bệ hạ chỉ cần điều tra sẽ biết, thần tuyệt đối không vọng ngôn!
Lý Hiển hai mắt hơi nhíu lại, cắn chặt răng hỏi:
- Ngươi nói Hoàng hậu dâm loạn cung đình, có chứng cớ gì?
Yến Khâm Dung đứng ra nói:
- Thần không có chứng cớ, nhưng việc này từ lâu ở kinh thành truyền ra, không chỉ có là có dân chúng truyền, đó là công nhân quan lại, các đại quan trong triều đình đều nói xác thực, ngay cả danh tính của tên gian phu cũng nói ra, bệ hạ cho là có giả sao?
Lý Hiển bỗng nhiên đến trước mặt Yến Khâm Dung, bởi vì khẩn trương nên giọng nói cũng khàn như Yến Khâm Dung :
- Là ai?
Yến Khâm Dung ngang nhiên nói:
- Thái y Mã Tần khách, cấm vệ Dương Quân!
Lý Hiển thân mình chấn động, đột nhiên nghĩ Vi thị không khoẻ, chỉ nói thái y Mã Tần khách tự ý điều trị. Gần đây chỉ do Mã Tần Khách khám và chữa bệnh nên y ra vào tẩm cung Hoàng hậu nhìn thấy đâu chỉ một lần.
Lại nghĩ đến Dương Quân giỏi đánh cầu. Vi hậu cũng là thích nhất xem y đánh mã cầu. Có khi cùng Hoàng hậu xem đánh cầu thì thấy Hoàng hậu nhìn không chớp mắt Dương Quân, thường xuyên ban thưởng, chẳng lẽ...
- Không thể nào, không thể nào. Hoàng hậu cùng ta ở Phòng Châu mười sáu năm, đồng cam cộng khổ, nếu không có sự kiên trì khích lệ của nàng, trẫm đã sớm treo cổ tự tự vận thì làm gì có ngày hôm nay. Hiện giờ khổ tận cam lai, Hoàng hậu sao có thể phụ ta, cái này đích thị là... Đích thị là...
Đúng rồi, cái này nhất định là Hoàng hậu thân thể không khoẻ nên thường xuyên để Mã Tần Khách điều trị. Khi xem đánh cầu lại đối với Dương Quân đặc biệt yêu thương hơn một chút khiến cho một số người ghen ghét nên bịa đặt phỉ báng, hãm hại hai người, làm liên luỵ đến Hoàng hậu.
Lý Hiển không ngừng an ủi mình nhưng tận đáy lòng sự nghi ngờ lại không thể gạt bỏ mà càng ngày càng sâu đậm hơn.
- Bệ hạ nếu không tin thì cho thân tín điều tra. Việc này tuyệt đối khó giấu không cho người khác biết. Bệ hạ điều tra sẽ biết thôi.
Yến Khâm Dung thấy Lý Hiển tim đập loạn không nói, sắc mặt biến ảo không ngừng nên cho là lời mình nói đã được Hoàng đế nghe lọt nên không khỏi nảy sinh hy vọng, khẩn trương khuyên một câu.
Lý Hiển do dự một chút khoát tay nói:
- Ngươi đi đi, tạm thời ở trạm quán dịch, khi cần trẫm hạ sẽ hỏi.
Yến Khâm Dung mừng rỡ dập đầu nói:
- Thần tuân chỉ!
Việc Lý Hiển trên đường hồi cung có người xông ra xa giá cầu kiến, sau đó Hoàng đế dẫn người vào cung, cho tả hữu lui ra bí mật tra hỏi rất nhanh có người biết được liền nói cho Vi hậu. Vi hậu nghe nói lập tức chạy tới ngự thư phòng, đến lúc nàng tới thì Yến Khâm Dung đã rời khỏi.
Vi hậu thấy Lý Hiển ngồi trên ghế, sắc mặt khó coi, ánh mắt mơ hồ, đối với việc nàng đến làm như không thấy, trong lòng càng thêm nghi ngờ, không kìm nổi hỏi:
- Bệ hạ! Bệ hạ? Bệ hạ tâm hồn như đi mất rồi hay sao á?