Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 188
“Không biết các vị thuộc môn phái nào?”
Minh chủ võ lâm tổ chức đại hội anh hùng, thấy mấy người Lãnh Loan Loan, trong mắt xẹt qua tia sáng. Bước chân trầm ổn đi đến trước mặt bọn họ, chắp tay hỏi. Nhìn qua mấy người, màu mắt như vậy rất đặc thù, nhưng chưa từng gặp qua càng chưa từng nghe qua, không biết bọn họ là địch hay là bạn.
“Không môn không phái.” Lãnh Loan Loan thản nhiên đáp, liếc minh chủ võ lâm một cái, hắn ước chừng bốn mươi tuổi, khuôn mặt kiên nghị, mày rậm mắt to, một thân lam y, thoạt nhìn có khí thế đứng đầu.
“Minh chủ...” Ninh Phong Cách tiến lên, chắp tay với minh chủ võ lâm, khuôn mặt tuấn tú mang theo vẻ cười nhạt, khiến cho người ta tự nhiên thả lỏng.
“Chúng ta xuất môn, đến gần đây mới nghe nói nơi này tổ chức đại hội anh hùng. Chủ tử nhà chúng ta rất thưởng thức những anh hùng võ lâm, cho nên chúng ta mới đến đây xem phong thái của những anh hùng. Nếu đã quấy rầy, mong minh chủ và các vị anh hùng thứ lỗi...”
Minh chủ võ lâm thấy ngôn từ của hắn khẩn thiết, hơn nữa người ta thưởng thức bọn họ, trong lòng sớm đã nở hoa, làm sao còn để ý.
Minh chủ võ lâm chắp tay với hắn, cũng cười.
“Đương nhiên là không, hoan nghênh các vị công tử, tiểu thư. Đại hội anh hùng lập tức sẽ bắt đầu, các vị có thể ngồi trước.”
“Đa tạ minh chủ.”
Mấy người gật đầu với minh chủ võ lâm, sau đó ngồi xuống ghế. Mọi người xung quanh vẫn dùng ánh mắt tò mò nhìn họ, thầm đoán thân phận bọn họ.
Dưới ánh mắt của mọi người, minh chủ võ lâm đứng trên đài. Liếc nam tử bên cạnh, ý bảo hắn đánh trống, tiếng trống quanh quẩn đỉnh núi. Ánh mặt trời chiếu xuống, cột sáng cát bụi, tất cả mọi người đều dừng nói, nhìn lên trúc đài.
“Chư vị võ lâm đồng đạo, hoan nghênh mọi người đã đến Đàm Sơn tham gia đại hội anh hùng. Hai năm gần đây, tà giáo càn rỡ, vô số đồng đạo và dân chúng vô tội đều chịu khổ dưới độc thủ của bọn họ. Cho nên lần đại hội anh hùng này của chúng ta, chẳng những cùng luận bàn võ nghệ, quan trọng hơn là đưa ra cách đối phó tà giáo, vì dân diệt hại...”
“Lời của minh chủ thật là, trừ ma vệ đạo, giúp đỡ chính nghĩa là điều tất cả mọi người trong võ lâm đều làm.” Chưởng môn phái Võ Đang nói trước.
“Diệt trừ tà giáo, giúp đỡ chính nghĩa.”
“...”
Người trong võ lâm cũng tán thành nói, nhất thời khẩu hiện liên tiếp quanh quẩn trên không, quần chúng kích động, nhiệt huyết sôi trào.
Mấy người bên Lãnh Loan Loan liếc nhau, những người này đúng là kích động, bất quá không biết là bọn họ có phải là một đám ngu ngốc chỉ biết nói suông khẩu hiệu hay không.
“Đạ tạ các vị võ lâm đồng đạo, bây giờ chúng ta bắt đầu luận võ, người thắng cuối cùng, sẽ là chủ sự trừ tà giáo, đứng đầu mọi người cùng nhau diệt trừ tà giáo, vì dân trừ hại.”
Nghe hắn nói như vậy, chúng môn phái đệ tử đều xoa tay, tưởng tượng ở đại hội anh hùng trổ hết tài năng, trở thành thủ lĩnh điều khiển mọi người, nổi danh giang hồ.
“Trận đấu đầu tiên là Thanh Môn phái và Hổ Môn phái.”
Lời hắn chưa dứt, hai bóng dáng đã bay vút lên trúc đài như diều hâu giương cánh bay lên. Một thanh một đen, hai người đứng trên trúc đài, gật đầu với mọi người, sau đó hai người chắp tay với nhau, bắt đầu đánh nhau. Thân thủ hai người chỉ có thể tính là bình thường, nhưng so với thanh sam nam tử, hắc sam nam tử có chút lợi hại hơn, hắn đẩy một chưởng, thanh sam nam tử liền bị bay ra ngoài.
“Đa tạ.”
Hắc y nam tử ôm quyền với thanh sam nam tử. Thanh sam nam tử đứng lên, ôm quyền, nghiêm mặt đi xuống.
“Tiếp theo là Phi Ưng chúng ta lĩnh giáo Hổ Môn.”
Một giọng nói lãnh liệt truyền đến, sau đó một bóng dáng màu trắng nhảy lên, đánh với hắc y nhân kia, bạch y nhân này lại lợi hại hơn hắc y nhân kia, không đợi ba chiêu, hắc y nhân đã ngã xuống đài.
“Chậc chậc, xem ra các ngươi vì đối phó với Hỏa Ảnh giáo chúng ta mà không thừa lực a. Bất quá chỉ bằng thân thủ bọn họ, nằm mơ.”
Một giọng nói tà khí truyền đến, một bóng dáng huyết y cùng một nữ tử xinh đẹp và một bạch y nam tử, còn có một đám hắc y nhân xung quanh.
“Là ma đầu ở Hỏa Ảnh giáo...”
Không biết là ai hô trước, cả đám người đều huyên náo lên.
Bên Lãnh Loan Loan và Dạ Thần cũng nhìn qua, quả nhiên là người nổi tiếng yêu nghiệt. Mà nữ tử bên cạnh hắn đúng là nữ tử xinh đẹp lúc trước gặp ở khách điếm, mà bạch y nam tử còn lại là Cánh Tả hộ pháp của hắn.
“Ma đầu, tới đúng lúc lắm. Bắt lấy hắn, tiêu diệt toàn bộ Hỏa Ảnh giáo.” Môn chủ Phi Phái, bạch y nam tử nhìn người nổi tiếng nói.
“Đúng, nói đúng, hôm nay chúng ta nhất định thay võ lâm trừ hại.”
“...”
Lãnh Loan Loan lắc đầu, cười nhạt, nói thầm:
Thật sự là một đám người không biết sống chết.
Quả nhiên, người nổi tiếng còn chưa xuất thủ, nữ tử xinh đẹp kia đã bước ra, liếc bạch y nhân một cái, sau đó nói với người nổi tiếng.
“Giáo chủ, để cho ta thu thập hắn.”
Người nổi tiếng gật đầu, đồng ý.
Thân ảnh Hồ Lê Tinh nhoáng lên một cái, như chim lửa chói mắt bay lên. Bàn tay mềm mại rút nhuyễn kiếm bên eo, hàn quang lóe ra, đâm tới bạch y nhân.
“Hừ, yêu nữ.”
Minh chủ võ lâm tổ chức đại hội anh hùng, thấy mấy người Lãnh Loan Loan, trong mắt xẹt qua tia sáng. Bước chân trầm ổn đi đến trước mặt bọn họ, chắp tay hỏi. Nhìn qua mấy người, màu mắt như vậy rất đặc thù, nhưng chưa từng gặp qua càng chưa từng nghe qua, không biết bọn họ là địch hay là bạn.
“Không môn không phái.” Lãnh Loan Loan thản nhiên đáp, liếc minh chủ võ lâm một cái, hắn ước chừng bốn mươi tuổi, khuôn mặt kiên nghị, mày rậm mắt to, một thân lam y, thoạt nhìn có khí thế đứng đầu.
“Minh chủ...” Ninh Phong Cách tiến lên, chắp tay với minh chủ võ lâm, khuôn mặt tuấn tú mang theo vẻ cười nhạt, khiến cho người ta tự nhiên thả lỏng.
“Chúng ta xuất môn, đến gần đây mới nghe nói nơi này tổ chức đại hội anh hùng. Chủ tử nhà chúng ta rất thưởng thức những anh hùng võ lâm, cho nên chúng ta mới đến đây xem phong thái của những anh hùng. Nếu đã quấy rầy, mong minh chủ và các vị anh hùng thứ lỗi...”
Minh chủ võ lâm thấy ngôn từ của hắn khẩn thiết, hơn nữa người ta thưởng thức bọn họ, trong lòng sớm đã nở hoa, làm sao còn để ý.
Minh chủ võ lâm chắp tay với hắn, cũng cười.
“Đương nhiên là không, hoan nghênh các vị công tử, tiểu thư. Đại hội anh hùng lập tức sẽ bắt đầu, các vị có thể ngồi trước.”
“Đa tạ minh chủ.”
Mấy người gật đầu với minh chủ võ lâm, sau đó ngồi xuống ghế. Mọi người xung quanh vẫn dùng ánh mắt tò mò nhìn họ, thầm đoán thân phận bọn họ.
Dưới ánh mắt của mọi người, minh chủ võ lâm đứng trên đài. Liếc nam tử bên cạnh, ý bảo hắn đánh trống, tiếng trống quanh quẩn đỉnh núi. Ánh mặt trời chiếu xuống, cột sáng cát bụi, tất cả mọi người đều dừng nói, nhìn lên trúc đài.
“Chư vị võ lâm đồng đạo, hoan nghênh mọi người đã đến Đàm Sơn tham gia đại hội anh hùng. Hai năm gần đây, tà giáo càn rỡ, vô số đồng đạo và dân chúng vô tội đều chịu khổ dưới độc thủ của bọn họ. Cho nên lần đại hội anh hùng này của chúng ta, chẳng những cùng luận bàn võ nghệ, quan trọng hơn là đưa ra cách đối phó tà giáo, vì dân diệt hại...”
“Lời của minh chủ thật là, trừ ma vệ đạo, giúp đỡ chính nghĩa là điều tất cả mọi người trong võ lâm đều làm.” Chưởng môn phái Võ Đang nói trước.
“Diệt trừ tà giáo, giúp đỡ chính nghĩa.”
“...”
Người trong võ lâm cũng tán thành nói, nhất thời khẩu hiện liên tiếp quanh quẩn trên không, quần chúng kích động, nhiệt huyết sôi trào.
Mấy người bên Lãnh Loan Loan liếc nhau, những người này đúng là kích động, bất quá không biết là bọn họ có phải là một đám ngu ngốc chỉ biết nói suông khẩu hiệu hay không.
“Đạ tạ các vị võ lâm đồng đạo, bây giờ chúng ta bắt đầu luận võ, người thắng cuối cùng, sẽ là chủ sự trừ tà giáo, đứng đầu mọi người cùng nhau diệt trừ tà giáo, vì dân trừ hại.”
Nghe hắn nói như vậy, chúng môn phái đệ tử đều xoa tay, tưởng tượng ở đại hội anh hùng trổ hết tài năng, trở thành thủ lĩnh điều khiển mọi người, nổi danh giang hồ.
“Trận đấu đầu tiên là Thanh Môn phái và Hổ Môn phái.”
Lời hắn chưa dứt, hai bóng dáng đã bay vút lên trúc đài như diều hâu giương cánh bay lên. Một thanh một đen, hai người đứng trên trúc đài, gật đầu với mọi người, sau đó hai người chắp tay với nhau, bắt đầu đánh nhau. Thân thủ hai người chỉ có thể tính là bình thường, nhưng so với thanh sam nam tử, hắc sam nam tử có chút lợi hại hơn, hắn đẩy một chưởng, thanh sam nam tử liền bị bay ra ngoài.
“Đa tạ.”
Hắc y nam tử ôm quyền với thanh sam nam tử. Thanh sam nam tử đứng lên, ôm quyền, nghiêm mặt đi xuống.
“Tiếp theo là Phi Ưng chúng ta lĩnh giáo Hổ Môn.”
Một giọng nói lãnh liệt truyền đến, sau đó một bóng dáng màu trắng nhảy lên, đánh với hắc y nhân kia, bạch y nhân này lại lợi hại hơn hắc y nhân kia, không đợi ba chiêu, hắc y nhân đã ngã xuống đài.
“Chậc chậc, xem ra các ngươi vì đối phó với Hỏa Ảnh giáo chúng ta mà không thừa lực a. Bất quá chỉ bằng thân thủ bọn họ, nằm mơ.”
Một giọng nói tà khí truyền đến, một bóng dáng huyết y cùng một nữ tử xinh đẹp và một bạch y nam tử, còn có một đám hắc y nhân xung quanh.
“Là ma đầu ở Hỏa Ảnh giáo...”
Không biết là ai hô trước, cả đám người đều huyên náo lên.
Bên Lãnh Loan Loan và Dạ Thần cũng nhìn qua, quả nhiên là người nổi tiếng yêu nghiệt. Mà nữ tử bên cạnh hắn đúng là nữ tử xinh đẹp lúc trước gặp ở khách điếm, mà bạch y nam tử còn lại là Cánh Tả hộ pháp của hắn.
“Ma đầu, tới đúng lúc lắm. Bắt lấy hắn, tiêu diệt toàn bộ Hỏa Ảnh giáo.” Môn chủ Phi Phái, bạch y nam tử nhìn người nổi tiếng nói.
“Đúng, nói đúng, hôm nay chúng ta nhất định thay võ lâm trừ hại.”
“...”
Lãnh Loan Loan lắc đầu, cười nhạt, nói thầm:
Thật sự là một đám người không biết sống chết.
Quả nhiên, người nổi tiếng còn chưa xuất thủ, nữ tử xinh đẹp kia đã bước ra, liếc bạch y nhân một cái, sau đó nói với người nổi tiếng.
“Giáo chủ, để cho ta thu thập hắn.”
Người nổi tiếng gật đầu, đồng ý.
Thân ảnh Hồ Lê Tinh nhoáng lên một cái, như chim lửa chói mắt bay lên. Bàn tay mềm mại rút nhuyễn kiếm bên eo, hàn quang lóe ra, đâm tới bạch y nhân.
“Hừ, yêu nữ.”