Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 153
"Không biết Hoàng Hậu nương nương muốn đánh cược gì?"
"Tướng quân, sao ngươi có thể không nghĩ tới quân thần không được làm vậy với Hoàng Hậu?"
Trịnh Thiếu Sở còn chưa nói xong, Thu Đừng Ngôn đã nói tiếp. Rất không ra thể thống, Hoàng Hậu đã không có phong phạm của mẫu nghi thiên hạ, bây giờ cả trọng tướng nắm nhiều binh quyền trong tay nhất cũng khinh suất như vậy, thật sự dễ mất nước.
"Ta nói, tướng gia có thể đừng cổ hủ như vậy không?" Trịnh Thiếu Sở không quen nhìn Thu Đừng Ngôn chuyện gì cũng đi trước như vậy, hắn tưởng hắn là ai?
"Bổn tướng chỉ suy nghĩ vì Nguyệt Diễm." Thu Đừng Ngôn vuốt râu, Trịnh Thiếu Sở không thích hắn, hắn cũng không thích Trịnh Thiếu Sở. Trong mắt hắn, hắn ta không để quy củ vào mắt...
Trịnh Thiếu Sở cười nhạo.
"Bất quá cũng chỉ là Hoàng Hậu đánh cuộc với bản tướng quân, vậy là không theo đạo lý?"
"Ngươi..." Thu Đừng Ngôn quả thực bị hắn chọc tức thiếu chút nữa giơ chân, ngụy biện, căn bản là ngụy biện lung tung.
Nhưng Trịnh Thiếu Sở cũng không nghe hắn, ngồi trên tuấn mã, tiếp tục nói.
"Không biết Hoàng Hậu nương nương muốn đánh cược gì với thần?" Tuy Hoàng Hậu nương nương xinh đẹp vô song nhưng xác thực cổ quái, không phủ nhận tính cách của nàng hợp khẩu vị hắn.
Lãnh Loan Loan và Dạ Thần nhìn màn đấu khẩu của Trịnh Thiếu Sở và Thu Đừng Ngôn, thấy Thu Đừng Ngôn thua, trong lòng hai người đều rất thoải mái, lão gia hỏa này luôn không có việc gì làm thì tìm việc, bây giờ bị vậy là xứng đáng.
Lãnh Loan Loan nhìn Trịnh Thiếu Sở ánh mắt kinh người, nhíu mi.
"Bản cung đánh cược với tướng quân, hôm nay người săn được nhiều con mồi nhất chắc chắn là bản cung." Khẽ nhếch cằm, trong ánh mắt tràn đầy tự tin, như nữ vương bễ nghễ thiên hạ, cả người tản ra khí thế tôn quý không gì sánh nổi.
"Hừ..."
Nhân sĩ niềm tin tràn đầy tham gia săn bắn khi nghe câu nói cuồng vọng của nàng, trong lòng ít nhiều đều có chút không cho là đúng. Nhìn thân hình nhỏ bé của nàng, có thể săn được con mồi mới là lạ.
"Ha ha ha..."
Trịnh Thiếu Sở không chút che dấu tiếng cười, trực tiếp thể hiện hắn không cho là đúng.
Mọi người nghe thấy hắn cười không chút kiêng kị đều bị dọa sợ, đối phương là Hoàng Hậu. Hắn bộ dáng coi rẻ không sợ mất đầu sao?
"Được, Hoàng Hậu nương nương, chúng ta đánh cược."
Ngừng cười, Trịnh Thiếu Sở chấp nhận lời khiêu chiến của Lãnh Loan Loan. Hắn cũng không tin, nhiều năm chinh chiến sa trường, giết địch vô số, lại bại dưới tay một nữ tử được nuông chiều nơi thâm cung.
"Được." Lãnh Loan Loan gật đầu. "Nếu bản cung thua, sẽ cho ngươi một điều kiện. Nếu tướng quân thua, cũng cho bản cung một điều kiện."
"Được, một lời đã định." Trịnh Thiếu Sở gật đầu, mắt quét một vòng.
"Các vị hãy theo dõi."
Lãnh Loan Loan gật đầu, nhìn thoáng qua Thủy Dao. Thủy Dao hiểu rõ, rời đi. Một lát sau, trở về, trên tay mang theo một kỵ trang màu đỏ.
Lãnh Loan Loan cầm kỵ trang vào trong thay, khi đi ra, trước mắt mọi người sáng ngời. Một thân sa y, khiến nàng thêm cao quý, tao nhã, mà bây giờ một thân huyết kỵ lại thêm vài phần anh khí.
"Thần, bắt đầu đi."
Lãnh Loan Loan nói với Dạ Thần, hai người cùng nhau đi xuống.
Dạ Thần gật đầu, giơ tay.
Trên đài, thái giám đã cầm trong tay cái dùi đánh, sau ba tiếng, mọi người lập tức giục ngựa đi vào trong rừng cây cối rậm rì.
Sau khi tất cả mọi người rời đi, Thu Đừng Ngôn thừa dịp những người ở lại không để ý, lặng lẽ đi ra chỗ khác.
Đứng dưới một cây cành lá sum suê, Thu Đừng Ngôn chắp hai tay phía sau nhìn xa, đột nhiên phía sau có hơi thở xa lạ, hắn quay lại, nói.
"Các ngươi đến rồi."
Vài hắc y nhân che mặt gật đầu với hắn, đôi mắt chưa từng có cảm xúc. Hắc y nhân cầm đầu lạnh lùng hỏi.
"Kế hoạch có biến sao?"
"Phải." Thu Đừng Ngôn gật đầu, hai tay vẫn chắp sau lưng.
"Hoàng Hậu cũng tham gia săn bắn, cho nên muốn chư vị vào trong rừng tìm cơ hội xuống tay."
"Được." Hắc y nhân gật đầu, địa điểm thay đổi cũng không sao, dù sao nhiệm vụ của bọn họ cũng không thay đổi.
Thu Đừng Ngôn phất tay, hắc y nhân rời đi.
Thu Đừng Ngôn nhìn bốn phía, không thấy có gì bất thường cũng đi.
Gió lay động, lá cay sàn sạt.
Sau khi bọn họ đi khỏi, một con hồ ly màu trắng như tuyết đột nhiên xuất hiện tại nơi bọn họ vừa ở đây. Ánh mắt màu lam hẹp dài thâm thúy, lộ ra mấy phần hứng thú. Sau đó bóng dáng chợt lóe, tuyết hồ biến mất. Gió vẫn thổi, cây cối lay động, ánh nắng thản nhiên chiếu qua khe hở cành lá, loang lổ. Dường như tới bây giờ vẫn bình thường...
Bên kia, mọi người săn bắn đều tự phân tán.
Dạ Thần và Lãnh Loan Loan mang theo vài thị vệ, giục ngựa đi tới chỗ cánh rừng sâu nhất, ven đường, cỏ dại theo gió lay động, nở rộ tươi mát. Càng đi vào sâu cánh rừng, không khí càng u tĩnh. Nhưng bọn họ không thấy động vật, có chút không bình thường.
Đột nhiên, phìa trước có một bóng dáng màu trắng lướt qua.
"Là hồ ly."
Lãnh Loan Loan nói, nàng sắc bén thấy ánh mắt xanh như nước biển của nó. Trong lòng nổi lên tò mò, hồ ly kia hẳn là giống hiếm.
"Đi, đuổi theo."
Lãnh Loan Loan và Dạ Thần liếc nhau một cái, hai người bỏ lại thị vệ, giục ngựa chạy về phía trước.
"Hoàng Thượng, Hoàng Hậu nương nương..."
Thị vệ nhìn thấy chủ tử giục ngựa đi trước, cũng giục ngựa đi theo.
Nếu không thấy chủ tử, dù bọn họ có mười cái đầu cũng không đủ.
"Tướng quân, sao ngươi có thể không nghĩ tới quân thần không được làm vậy với Hoàng Hậu?"
Trịnh Thiếu Sở còn chưa nói xong, Thu Đừng Ngôn đã nói tiếp. Rất không ra thể thống, Hoàng Hậu đã không có phong phạm của mẫu nghi thiên hạ, bây giờ cả trọng tướng nắm nhiều binh quyền trong tay nhất cũng khinh suất như vậy, thật sự dễ mất nước.
"Ta nói, tướng gia có thể đừng cổ hủ như vậy không?" Trịnh Thiếu Sở không quen nhìn Thu Đừng Ngôn chuyện gì cũng đi trước như vậy, hắn tưởng hắn là ai?
"Bổn tướng chỉ suy nghĩ vì Nguyệt Diễm." Thu Đừng Ngôn vuốt râu, Trịnh Thiếu Sở không thích hắn, hắn cũng không thích Trịnh Thiếu Sở. Trong mắt hắn, hắn ta không để quy củ vào mắt...
Trịnh Thiếu Sở cười nhạo.
"Bất quá cũng chỉ là Hoàng Hậu đánh cuộc với bản tướng quân, vậy là không theo đạo lý?"
"Ngươi..." Thu Đừng Ngôn quả thực bị hắn chọc tức thiếu chút nữa giơ chân, ngụy biện, căn bản là ngụy biện lung tung.
Nhưng Trịnh Thiếu Sở cũng không nghe hắn, ngồi trên tuấn mã, tiếp tục nói.
"Không biết Hoàng Hậu nương nương muốn đánh cược gì với thần?" Tuy Hoàng Hậu nương nương xinh đẹp vô song nhưng xác thực cổ quái, không phủ nhận tính cách của nàng hợp khẩu vị hắn.
Lãnh Loan Loan và Dạ Thần nhìn màn đấu khẩu của Trịnh Thiếu Sở và Thu Đừng Ngôn, thấy Thu Đừng Ngôn thua, trong lòng hai người đều rất thoải mái, lão gia hỏa này luôn không có việc gì làm thì tìm việc, bây giờ bị vậy là xứng đáng.
Lãnh Loan Loan nhìn Trịnh Thiếu Sở ánh mắt kinh người, nhíu mi.
"Bản cung đánh cược với tướng quân, hôm nay người săn được nhiều con mồi nhất chắc chắn là bản cung." Khẽ nhếch cằm, trong ánh mắt tràn đầy tự tin, như nữ vương bễ nghễ thiên hạ, cả người tản ra khí thế tôn quý không gì sánh nổi.
"Hừ..."
Nhân sĩ niềm tin tràn đầy tham gia săn bắn khi nghe câu nói cuồng vọng của nàng, trong lòng ít nhiều đều có chút không cho là đúng. Nhìn thân hình nhỏ bé của nàng, có thể săn được con mồi mới là lạ.
"Ha ha ha..."
Trịnh Thiếu Sở không chút che dấu tiếng cười, trực tiếp thể hiện hắn không cho là đúng.
Mọi người nghe thấy hắn cười không chút kiêng kị đều bị dọa sợ, đối phương là Hoàng Hậu. Hắn bộ dáng coi rẻ không sợ mất đầu sao?
"Được, Hoàng Hậu nương nương, chúng ta đánh cược."
Ngừng cười, Trịnh Thiếu Sở chấp nhận lời khiêu chiến của Lãnh Loan Loan. Hắn cũng không tin, nhiều năm chinh chiến sa trường, giết địch vô số, lại bại dưới tay một nữ tử được nuông chiều nơi thâm cung.
"Được." Lãnh Loan Loan gật đầu. "Nếu bản cung thua, sẽ cho ngươi một điều kiện. Nếu tướng quân thua, cũng cho bản cung một điều kiện."
"Được, một lời đã định." Trịnh Thiếu Sở gật đầu, mắt quét một vòng.
"Các vị hãy theo dõi."
Lãnh Loan Loan gật đầu, nhìn thoáng qua Thủy Dao. Thủy Dao hiểu rõ, rời đi. Một lát sau, trở về, trên tay mang theo một kỵ trang màu đỏ.
Lãnh Loan Loan cầm kỵ trang vào trong thay, khi đi ra, trước mắt mọi người sáng ngời. Một thân sa y, khiến nàng thêm cao quý, tao nhã, mà bây giờ một thân huyết kỵ lại thêm vài phần anh khí.
"Thần, bắt đầu đi."
Lãnh Loan Loan nói với Dạ Thần, hai người cùng nhau đi xuống.
Dạ Thần gật đầu, giơ tay.
Trên đài, thái giám đã cầm trong tay cái dùi đánh, sau ba tiếng, mọi người lập tức giục ngựa đi vào trong rừng cây cối rậm rì.
Sau khi tất cả mọi người rời đi, Thu Đừng Ngôn thừa dịp những người ở lại không để ý, lặng lẽ đi ra chỗ khác.
Đứng dưới một cây cành lá sum suê, Thu Đừng Ngôn chắp hai tay phía sau nhìn xa, đột nhiên phía sau có hơi thở xa lạ, hắn quay lại, nói.
"Các ngươi đến rồi."
Vài hắc y nhân che mặt gật đầu với hắn, đôi mắt chưa từng có cảm xúc. Hắc y nhân cầm đầu lạnh lùng hỏi.
"Kế hoạch có biến sao?"
"Phải." Thu Đừng Ngôn gật đầu, hai tay vẫn chắp sau lưng.
"Hoàng Hậu cũng tham gia săn bắn, cho nên muốn chư vị vào trong rừng tìm cơ hội xuống tay."
"Được." Hắc y nhân gật đầu, địa điểm thay đổi cũng không sao, dù sao nhiệm vụ của bọn họ cũng không thay đổi.
Thu Đừng Ngôn phất tay, hắc y nhân rời đi.
Thu Đừng Ngôn nhìn bốn phía, không thấy có gì bất thường cũng đi.
Gió lay động, lá cay sàn sạt.
Sau khi bọn họ đi khỏi, một con hồ ly màu trắng như tuyết đột nhiên xuất hiện tại nơi bọn họ vừa ở đây. Ánh mắt màu lam hẹp dài thâm thúy, lộ ra mấy phần hứng thú. Sau đó bóng dáng chợt lóe, tuyết hồ biến mất. Gió vẫn thổi, cây cối lay động, ánh nắng thản nhiên chiếu qua khe hở cành lá, loang lổ. Dường như tới bây giờ vẫn bình thường...
Bên kia, mọi người săn bắn đều tự phân tán.
Dạ Thần và Lãnh Loan Loan mang theo vài thị vệ, giục ngựa đi tới chỗ cánh rừng sâu nhất, ven đường, cỏ dại theo gió lay động, nở rộ tươi mát. Càng đi vào sâu cánh rừng, không khí càng u tĩnh. Nhưng bọn họ không thấy động vật, có chút không bình thường.
Đột nhiên, phìa trước có một bóng dáng màu trắng lướt qua.
"Là hồ ly."
Lãnh Loan Loan nói, nàng sắc bén thấy ánh mắt xanh như nước biển của nó. Trong lòng nổi lên tò mò, hồ ly kia hẳn là giống hiếm.
"Đi, đuổi theo."
Lãnh Loan Loan và Dạ Thần liếc nhau một cái, hai người bỏ lại thị vệ, giục ngựa chạy về phía trước.
"Hoàng Thượng, Hoàng Hậu nương nương..."
Thị vệ nhìn thấy chủ tử giục ngựa đi trước, cũng giục ngựa đi theo.
Nếu không thấy chủ tử, dù bọn họ có mười cái đầu cũng không đủ.