Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Sau Ly Hôn, Tôi Được Nam Chính Cưng Chiều - Chương 50: Đặt cọc con rể!
Sau hôm bị anh phạt nặng, Ngọc Uyển Quân liền an phận không dám đi đi lại lại lung tung nữa! Hôm nay đã là ngày thứ sáu ở Singapore, lại được anh đưa đi chơi, ngày mai phải quay về.
Đang đi dạo ở phố ẩm thực, cô bất ngờ chú ý thấy người phụ nữ vô cùng quen mắt. Người bạn thân hãm hại cô, gây ra tai nạn giao thông rồi bỏ trốn.
Ngọc Uyển Quân nhanh chân định chạy đến chỗ cô ta nhưng lại nhớ đến người phía sau, tiện tay kéo anh theo. Khương Phong Dũng chẳng hiểu chuyện gì, mặc kệ cô kéo đi.
_ Mộng Kỳ, may mắn gặp được cô ở đây. Hôm nay tôi nhất định sẽ dạy cô thế nào nào là làm người.
Mộng Kỳ vừa nghe tiếng nói đã quay lại nhìn, thấy hình ảnh tức giận của Ngọc Uyển Quân, cô ta hốt hoảng núp sau lưng người đàn ông đi bên cạnh.
Anh ta chẳng hiểu chuyện gì đã quay sang trách móc Ngọc Uyển Quân, còn lớn tiếng chẳng xem ai ra gì!
_ Nè, cô bị điên à? Lại làm ra vẻ mặt đáng sợ như vậy để dọa bảo bối nhà tôi.
_ Bảo bối nhà anh? Cô ta hại tôi xém chết...
_ Quân Nhi, cậu đang nói gì vậy? Mình hại cậu khi nào chứ? Mình đến đây sống rồi mà cậu cũng không chịu buông tha cho mình là sao? Mọi chuyện không phải như cậu nghĩ đâu mà!
Người đàn ông bên cạnh vừa nghe tiếng nói đáng thương của Mộng Kỳ liền mềm lòng, lại quay sang nhìn cô quát lớn:
_ Nè, cô có thấy cô ấy đáng thương như vậy không? Tôi thấy cô mới là người muốn hãm hại cô ấy thì có! Đồ thần kinh.
_ Anh nói lại tôi nghe xem nào!
Khương Phong Dũng đi đến đứng ngang cô, tay cũng tự nhiên đặt lên eo Ngọc Uyển Quân. Ánh mắt sắc lạnh nhìn người đàn ông vừa mắng vợ anh, lại đưa mắt nhìn Mộng Kỳ đứng phía sau.
Phố ẩm thực cũng ngày một đông khách nhưng chủ yếu là đang xem kịch hay. Mộng Kỳ vừa nhìn thấy Khương Phong Dũng đã không kiềm chế được mà khuyên ngăn người bên cạnh.
_ Lãnh Thiên, anh đừng nói nữa, bạn em không cố ý hãm hại em đâu! Chắc là có hiểu lầm gì mà!
_ Hiểu lầm? Mộng Kỳ, cô mặt dày gây tai nạn xong lại trốn ra nước ngoài, bây giờ lại nói tôi hiểu lầm? Mặt cô còn dày hơn cả bê tông đường nữa đó!
Khương Phong Dũng nhìn vẻ mặt lúc cô mắng người khác cũng vô cùng dễ thương. Đây gọi là, khi yêu chẳng ai muốn mình bình thường cả!
Mộng Kỳ bị cô mắng, không những không hiện nguyên hình còn câu dẫn thêm những người xung quanh bênh vực cô ta.
_ Quân Nhi, cậu nói vậy thật làm mình tổn thương mà! Mình và cậu dù sao cũng là bạn nhiều năm như vậy, chỉ vì mình ra nước ngoài sống, cậu lại tìm đến đây để đổ oan cho mình nữa!
Những người xung quanh vì câu nói của Mộng Kỳ mà vừa chỉ trích vừa xem thường cô. Có người chẳng nể nang gì mà chửi mắng thậm tệ, không xem cô ra gì!
Khương Phong Dũng thấy tình hình không ổn, đã liếc nhẹ ánh mắt nhìn xung quanh. Ánh mắt muốn ăn tươi nuốt sống, khiến mọi người bỗng dưng im lặng.
Anh nhìn Mộng Kỳ một cái rồi nhìn về phía Lãnh Thiên, giọng nói ba phần lạnh lùng bảy phần cảnh cáo:
_ Tôi nhớ không lầm thì Lãnh gia sắp bàn về việc đầu tư bất động sản. Anh chỉ cần giao cô ta cho chúng tôi, tôi nhất định sẽ nói giúp anh trước mặt Khương Phong Dũng.
Lãnh Thiên nửa phần tin nửa phần không, nhưng hợp đồng đầu tư và người con gái Mộng Kỳ này hắn đều muốn có.
_ Tôi muốn cả hai.
_ Vậy hợp đồng chưa chắc đã thành. Bảo bối, chúng ta đi thôi!
Ngọc Uyển Quân hiểu ý của anh, lời uy hiếp này cũng quá hời đi! Nếu hắn giao Mộng Kỳ ra thì cũng chưa chắc là có được hợp đồng đầu tư, vì tội cản trở bước đi của Khương tổng.
Nhìn người đã đi được một khoảng khá xa, Mộng Kỳ nhìn Lãnh Thiên, ánh mắt vừa đáng thương vừa tự trách bản thân mình!
_ Lãnh Thiên, anh như vậy sẽ có tội với Lãnh gia. Đừng vì em mà làm hỏng chuyện đầu tư.
_ Em yên tâm, anh ta thì biết gì chứ? Cũng đâu phải là Khương Phong Dũng, uy hiếp anh bằng lời nói, em nghĩ anh tin sao?
_ Nhưng, nhưng anh ta là Khương Phong Dũng thật!
Lãnh Thiên vừa nghe câu nói này đã cười phá lên, xem câu nói vừa rồi như trò cười từ miệng của cô gái hắn yêu.
_ Mộng Kỳ, hắn ta sao có thể là Khương Phong Dũng chứ? Một chủ tịch như hắn lại quanh quẩn ở đây làm gì?
_ Lãnh Thiên, em không đùa đâu! Em đến từ Trung Quốc, anh ta chính là Khương Phong Dũng đó!
_ Mộng Kỳ, em đừng đùa chứ? Anh ta... anh ta sao có thể?
_ Có thể hay không thì đến ngày bàn việc, anh sẽ rõ.
Mộng Kỳ tức giận rồi đi, cứ tưởng Lãnh Thiên thông mình lanh lợi, ai ngờ lại là một tên ngốc! Việc đầu tư lần này cũng xem như là một bước tiến cho Lãnh gia phát triển.
Cũng vì chuyện này mà Mộng Kỳ mới quyến rũ hắn ta, nếu như không thành thì xem như thành công cốc rồi! Sao cứ hễ người nào mà cô ta nhìn trúng đều không suôn sẻ trong việc làm ăn chứ hả?
.....
Ngọc Uyển Quân mua rất nhiều món ăn vặt, tìm đại một bàn nào đó rồi ngồi xuống! Bày tất cả ra bàn, bắt đầu thưởng thức từng món, còn không quên đút cho người bên cạnh.
Khương Phong Dũng nhìn vẻ mặt vui vẻ của cô mà không kiềm lòng được mà vui lây. Ngọc Uyển Quân nhìn anh, giọng nói dịu dàng hỏi anh:
_ Phong, những món xa hoa phù phiếm này anh đã từng ăn chưa? Một thiếu gia cao quý như anh chắc chưa từng nếm thử?
_ Anh như người thường thôi! Mẹ và ba thường hay đi du lịch, còn trẻ cũng chỉ là hai người yêu nhau bình thường. Trong mắt họ chẳng có thứ được gọi cao quý hay là sang trọng.
_ Ba mẹ cũng hay ăn những món này, anh cũng từng nếm qua, chỉ là không hợp khẩu vị. Mẹ anh được ba đặt biệt danh là "thánh ăn vặt".
Ngọc Uyển Quân nghe anh kể về cuộc tình thời trẻ của ba mẹ anh, thật đáng khâm phục mà! Lại còn có chuyện, phải dựng vợ gả chồng sao cho môn đăng hộ đối.
Mẹ anh là đại tiểu thư cũng là đứa con gái duy nhất của gia tộc có tiếng có quyền. Chỉ vì yêu ba anh mà lại bị đuổi khỏi gia tộc, nói đúng hơn thì là có thai mới bị đuổi đi.
Ba anh cũng vì chuyện này mà lao đầu vào công việc, chỉ nghĩ một ngày nào đó ông sẽ thành công, có thể lo được cho hai mẹ con anh.
Làm việc chăm chỉ, chạy đi chạy lại để tìm người đầu tư cho công ty, tìm người hợp tác trung thành. Chỉ sau sáu năm, ông đã đưa Khương thị lên đỉnh cao của danh vọng.
Mẹ anh, suốt sáu năm luôn bên cạnh ông, một câu than vãn cũng không có. Ba mẹ cô cũng nhiều lần ngõ ý cho mượn vốn khi làm ăn thua lỗ, nhưng cũng chỉ mượn đúng một lần rồi lại thôi!
Sau này thành công, ba anh không những trả lại tiền mượn còn trả gấp hai lần số tiền đó! Ba mẹ cô không nhận, lại nói đúng một câu rồi không ai nhắc đến chuyện này nữa!
_ Anh chị không cần trả tiền lại, xem như tôi đặt cọc con rể của mình.
Đang đi dạo ở phố ẩm thực, cô bất ngờ chú ý thấy người phụ nữ vô cùng quen mắt. Người bạn thân hãm hại cô, gây ra tai nạn giao thông rồi bỏ trốn.
Ngọc Uyển Quân nhanh chân định chạy đến chỗ cô ta nhưng lại nhớ đến người phía sau, tiện tay kéo anh theo. Khương Phong Dũng chẳng hiểu chuyện gì, mặc kệ cô kéo đi.
_ Mộng Kỳ, may mắn gặp được cô ở đây. Hôm nay tôi nhất định sẽ dạy cô thế nào nào là làm người.
Mộng Kỳ vừa nghe tiếng nói đã quay lại nhìn, thấy hình ảnh tức giận của Ngọc Uyển Quân, cô ta hốt hoảng núp sau lưng người đàn ông đi bên cạnh.
Anh ta chẳng hiểu chuyện gì đã quay sang trách móc Ngọc Uyển Quân, còn lớn tiếng chẳng xem ai ra gì!
_ Nè, cô bị điên à? Lại làm ra vẻ mặt đáng sợ như vậy để dọa bảo bối nhà tôi.
_ Bảo bối nhà anh? Cô ta hại tôi xém chết...
_ Quân Nhi, cậu đang nói gì vậy? Mình hại cậu khi nào chứ? Mình đến đây sống rồi mà cậu cũng không chịu buông tha cho mình là sao? Mọi chuyện không phải như cậu nghĩ đâu mà!
Người đàn ông bên cạnh vừa nghe tiếng nói đáng thương của Mộng Kỳ liền mềm lòng, lại quay sang nhìn cô quát lớn:
_ Nè, cô có thấy cô ấy đáng thương như vậy không? Tôi thấy cô mới là người muốn hãm hại cô ấy thì có! Đồ thần kinh.
_ Anh nói lại tôi nghe xem nào!
Khương Phong Dũng đi đến đứng ngang cô, tay cũng tự nhiên đặt lên eo Ngọc Uyển Quân. Ánh mắt sắc lạnh nhìn người đàn ông vừa mắng vợ anh, lại đưa mắt nhìn Mộng Kỳ đứng phía sau.
Phố ẩm thực cũng ngày một đông khách nhưng chủ yếu là đang xem kịch hay. Mộng Kỳ vừa nhìn thấy Khương Phong Dũng đã không kiềm chế được mà khuyên ngăn người bên cạnh.
_ Lãnh Thiên, anh đừng nói nữa, bạn em không cố ý hãm hại em đâu! Chắc là có hiểu lầm gì mà!
_ Hiểu lầm? Mộng Kỳ, cô mặt dày gây tai nạn xong lại trốn ra nước ngoài, bây giờ lại nói tôi hiểu lầm? Mặt cô còn dày hơn cả bê tông đường nữa đó!
Khương Phong Dũng nhìn vẻ mặt lúc cô mắng người khác cũng vô cùng dễ thương. Đây gọi là, khi yêu chẳng ai muốn mình bình thường cả!
Mộng Kỳ bị cô mắng, không những không hiện nguyên hình còn câu dẫn thêm những người xung quanh bênh vực cô ta.
_ Quân Nhi, cậu nói vậy thật làm mình tổn thương mà! Mình và cậu dù sao cũng là bạn nhiều năm như vậy, chỉ vì mình ra nước ngoài sống, cậu lại tìm đến đây để đổ oan cho mình nữa!
Những người xung quanh vì câu nói của Mộng Kỳ mà vừa chỉ trích vừa xem thường cô. Có người chẳng nể nang gì mà chửi mắng thậm tệ, không xem cô ra gì!
Khương Phong Dũng thấy tình hình không ổn, đã liếc nhẹ ánh mắt nhìn xung quanh. Ánh mắt muốn ăn tươi nuốt sống, khiến mọi người bỗng dưng im lặng.
Anh nhìn Mộng Kỳ một cái rồi nhìn về phía Lãnh Thiên, giọng nói ba phần lạnh lùng bảy phần cảnh cáo:
_ Tôi nhớ không lầm thì Lãnh gia sắp bàn về việc đầu tư bất động sản. Anh chỉ cần giao cô ta cho chúng tôi, tôi nhất định sẽ nói giúp anh trước mặt Khương Phong Dũng.
Lãnh Thiên nửa phần tin nửa phần không, nhưng hợp đồng đầu tư và người con gái Mộng Kỳ này hắn đều muốn có.
_ Tôi muốn cả hai.
_ Vậy hợp đồng chưa chắc đã thành. Bảo bối, chúng ta đi thôi!
Ngọc Uyển Quân hiểu ý của anh, lời uy hiếp này cũng quá hời đi! Nếu hắn giao Mộng Kỳ ra thì cũng chưa chắc là có được hợp đồng đầu tư, vì tội cản trở bước đi của Khương tổng.
Nhìn người đã đi được một khoảng khá xa, Mộng Kỳ nhìn Lãnh Thiên, ánh mắt vừa đáng thương vừa tự trách bản thân mình!
_ Lãnh Thiên, anh như vậy sẽ có tội với Lãnh gia. Đừng vì em mà làm hỏng chuyện đầu tư.
_ Em yên tâm, anh ta thì biết gì chứ? Cũng đâu phải là Khương Phong Dũng, uy hiếp anh bằng lời nói, em nghĩ anh tin sao?
_ Nhưng, nhưng anh ta là Khương Phong Dũng thật!
Lãnh Thiên vừa nghe câu nói này đã cười phá lên, xem câu nói vừa rồi như trò cười từ miệng của cô gái hắn yêu.
_ Mộng Kỳ, hắn ta sao có thể là Khương Phong Dũng chứ? Một chủ tịch như hắn lại quanh quẩn ở đây làm gì?
_ Lãnh Thiên, em không đùa đâu! Em đến từ Trung Quốc, anh ta chính là Khương Phong Dũng đó!
_ Mộng Kỳ, em đừng đùa chứ? Anh ta... anh ta sao có thể?
_ Có thể hay không thì đến ngày bàn việc, anh sẽ rõ.
Mộng Kỳ tức giận rồi đi, cứ tưởng Lãnh Thiên thông mình lanh lợi, ai ngờ lại là một tên ngốc! Việc đầu tư lần này cũng xem như là một bước tiến cho Lãnh gia phát triển.
Cũng vì chuyện này mà Mộng Kỳ mới quyến rũ hắn ta, nếu như không thành thì xem như thành công cốc rồi! Sao cứ hễ người nào mà cô ta nhìn trúng đều không suôn sẻ trong việc làm ăn chứ hả?
.....
Ngọc Uyển Quân mua rất nhiều món ăn vặt, tìm đại một bàn nào đó rồi ngồi xuống! Bày tất cả ra bàn, bắt đầu thưởng thức từng món, còn không quên đút cho người bên cạnh.
Khương Phong Dũng nhìn vẻ mặt vui vẻ của cô mà không kiềm lòng được mà vui lây. Ngọc Uyển Quân nhìn anh, giọng nói dịu dàng hỏi anh:
_ Phong, những món xa hoa phù phiếm này anh đã từng ăn chưa? Một thiếu gia cao quý như anh chắc chưa từng nếm thử?
_ Anh như người thường thôi! Mẹ và ba thường hay đi du lịch, còn trẻ cũng chỉ là hai người yêu nhau bình thường. Trong mắt họ chẳng có thứ được gọi cao quý hay là sang trọng.
_ Ba mẹ cũng hay ăn những món này, anh cũng từng nếm qua, chỉ là không hợp khẩu vị. Mẹ anh được ba đặt biệt danh là "thánh ăn vặt".
Ngọc Uyển Quân nghe anh kể về cuộc tình thời trẻ của ba mẹ anh, thật đáng khâm phục mà! Lại còn có chuyện, phải dựng vợ gả chồng sao cho môn đăng hộ đối.
Mẹ anh là đại tiểu thư cũng là đứa con gái duy nhất của gia tộc có tiếng có quyền. Chỉ vì yêu ba anh mà lại bị đuổi khỏi gia tộc, nói đúng hơn thì là có thai mới bị đuổi đi.
Ba anh cũng vì chuyện này mà lao đầu vào công việc, chỉ nghĩ một ngày nào đó ông sẽ thành công, có thể lo được cho hai mẹ con anh.
Làm việc chăm chỉ, chạy đi chạy lại để tìm người đầu tư cho công ty, tìm người hợp tác trung thành. Chỉ sau sáu năm, ông đã đưa Khương thị lên đỉnh cao của danh vọng.
Mẹ anh, suốt sáu năm luôn bên cạnh ông, một câu than vãn cũng không có. Ba mẹ cô cũng nhiều lần ngõ ý cho mượn vốn khi làm ăn thua lỗ, nhưng cũng chỉ mượn đúng một lần rồi lại thôi!
Sau này thành công, ba anh không những trả lại tiền mượn còn trả gấp hai lần số tiền đó! Ba mẹ cô không nhận, lại nói đúng một câu rồi không ai nhắc đến chuyện này nữa!
_ Anh chị không cần trả tiền lại, xem như tôi đặt cọc con rể của mình.