Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Sau Ly Hôn, Tôi Được Nam Chính Cưng Chiều - Chương 10: Ăn miếng trả miếng..
Ăn tối xong, Khương Phong Dũng đến thư phòng làm việc, Ngọc Uyển Quân lại chẳng có việc gì làm, đành xem phim giết thời gian.
Xem chưa xong một tập, tin nhắn nặc danh lại được gửi đến, dòng tin nhắn làm cô phải suy nghĩ:
_ Hai triệu hoặc phá sản!
Ngọc Uyển Quân cầm điện thoại nắm chặt trong tay, nếu như không có chuyện gì thì Tịnh Châu sẽ không hối thúc cô như vậy, chỉ là hành động của cô ta quá lộ liễu đi!
Ngọc Uyển Quân đi đến thư phòng của anh, đưa tin nhắn cho anh xem rồi mở lời nói:
_ Anh liên lạc với Hoàng Minh đi, rồi chúng ta tính tiếp.
Khương Phong Dũng gọi ngay cho Hoàng Minh, giọng ngáy ngủ của cậu làm cho anh và cô cảm thấy chán nản.
_ Khuya như vậy gọi cho tôi làm gì? Phá giấc ngủ của người khác là một tội không thể tha thứ đâu!
_ Vậy cậu có theo dõi Tịnh Châu không?
_ Tịnh Châu là ai?
_ Người tôi kêu cậu điều tra.
Hoàng Minh ngây người rất lâu mới trả lời, giọng nói gấp ráp:
_ A, lúc trưa tôi thấy cô ta ngồi chung với Lộ Dao, trưởng nữ của Lộ gia.
_ Họ nói gì?
_ Tôi thấy hình như là trao đổi về tài liệu của một người nào đó! Lộ Dao còn đưa cho cô ta một tấm chi phiếu, bảo cô ta muốn bao nhiêu thì tự điền vào.
Ngọc Uyển Quân nhìn Khương Phong Dũng, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh, anh nói vào điện thoại rồi cúp máy:
_ Ngủ tiếp đi!
_ Ủa alo? Dựng đầu dậy rồi chỉ hỏi có bao nhiêu đấy thôi à?
Hoàng Minh không quan tâm nữa, tiếp tục ngủ. Khương Phong Dũng đặt điện thoại xuống, hướng mắt về Ngọc Uyển Quân đang ngồi ở sofa, lời nói làm cô gấp ráp:
_ Lộ Dao tại sao lại muốn tài liệu?
_ Là do cô ta thích anh, anh không thấy sao?
_ Em gấp như vậy làm gì, là ghen sao?
_ Tôi... tôi không có.
Khương Phong Dũng im lặng quan sát biểu cảm của cô, vẻ mặt anh không thể đoán được suy nghĩ. Trước kia chỉ cần nhìn vào đôi mắt bồ câu của cô thì anh đã biết được cô đang suy nghĩ gì nhưng bây giờ đến cô suy nghĩ gì anh cũng chẳng biết!
Ngọc Uyển Quân suy nghĩ rất lâu rồi nhưng khi nói cũng chẳng đề cập đến chuyện tài liệu trong tay Tịnh Châu:
_ Giang Cao bị xử phạt như thế nào vậy?
_ Hình như bị giam giữ hai tháng rồi được thả tự do.
_ Ít vậy? Sao không giữ luôn ông ta ở trong tù đi!
_ Không phục?
Ngọc Uyển Quân gật đầu, vẻ mặt bất bình lộ rõ. Khương Phong Dũng định hỏi cô xử lý chuyện của Tịnh Châu thế nào nhưng lại thấy cô đứng dậy về phòng. Anh đi theo sau, lớn tiếng hỏi, những người làm bên dưới đều nghe thấy:
_ Quân Nhi, chưa được tám giờ mà em đã gấp như vậy sao?
_ Thiếu gia và thiếu phu nhân, không lâu nữa sẽ có tin tốt!
Bác quản gia đứng bên dưới nói với người làm, Khương Phong Dũng nhếch mép cười tỏ vẻ hứng thú.
Ngọc Uyển Quân đứng hình, quay người trợn mắt nhìn anh, có ngốc đến mấy cũng hiểu được ý nghĩa của câu nói này. Cô tức giận đưa tay chỉ chỉ anh, giọng nói nhỏ đi mấy phần:
_ Anh đang nói cái gì vậy? Tôi gấp cái gì chứ?
_ Tôi chỉ cao hứng hỏi thế thôi, em cũng không thể quản được cái miệng của tôi!
_ Anh... anh...
Khương Phong Dũng đi ngang qua cô để vào phòng, cô tức đến không mở lời được. Đi vào theo sau anh, trong đầu nảy ra một ý định táo bạo, đi đến đẩy ngã anh xuống giường, chính mình ngồi lên người anh, giọng nói mê hoặc dụ tình:
_ Phong, em nào dám dành chuyện đó với anh, nếu có gấp ráp thì cũng là anh gấp nha!
_ Quân Nhi, em có biết mình đang làm gì không? Mau xuống ngay cho tôi!
_ Không xuống.
Ngọc Uyển Quân ngồi trên người anh không an phận sờ soạng lung tung, Khương Phong Dũng mặt đã đỏ như gấc. Anh nắm lấy tay cô đang chạy nhảy lung tung trên người mình, khó khăn nói ra vài từ:
_ Quân Nhi, em mà quậy nữa là đừng trách tôi đấy!
Ngọc Uyển Quân thấy giọng nói của anh đã thay đổi, vật bên dưới cũng ngóc đầu chào hỏi. Cô vội rời khỏi người anh, không được tự nhiên nói:
_ Xin lỗi, là do anh chọc tôi trước, tôi chỉ là ăn miếng trả miếng.
_ Hay cho câu ăn miếng trả miếng! Vậy tôi sẽ cho em biết thế nào là ăn miếng trả miếng.
Anh lật người ép cô xuống giường, chỉ cần động đậy cũng có thể môi chạm môi. Ngọc Uyển Quân chẳng dám động đậy gì, hơi thở nóng ấm phả vào mặt cô, giọng nói sợ hãi của cô càng khiến anh muốn trêu chọc:
_ Anh.. anh định làm gì? Lúc nãy chỉ là...
_ Là muốn trêu chọc xong rồi chạy sao? Tôi cũng đâu dễ dãi.
_ Nhưng lúc nãy anh cũng nhắc nhở cho tôi mà?
_ Là do em nói muốn ăn miếng trả miếng, tôi lại thích ăn gấp đôi.
Nói xong, Khương Phong Dũng liền kề môi hôn cô, bất ngờ trước hành động của anh, cô chỉ biết mở to mắt nhìn người đàn ông đang hôn mình.
Hai tay Ngọc Uyển Quân không tự chủ mà vòng qua ôm lấy cổ anh đáp trả, Khương Phong Dũng lại hài lòng với hành động này của cô.
Nụ hôn được diễn ra khá lâu, anh luyến tiếc buông cô ra, cô như được ân xá khi bị anh rút hết hơi thở. Anh nhìn cô gương mặt đỏ bừng, giọng nói mấy phần mị hoặc:
_ Quân Nhi, sau này em không ngoan, tôi sẽ dùng cách này phạt em.
Ngọc Uyển Quân không trả lời, vẫn ra sức hít lấy hít để không khí bên ngoài. Khương Phong Dũng nhìn cô một lúc bỗng nhiên bật cười, nụ cười làm cô phải say đắm.
Anh nhẹ nhàng xoa đầu cô, giọng nói thêm mấy phần ấm áp, khiến cho trái tim cô đập loạn nhịp:
_ Quân Nhi, mau ngủ thôi!
Anh cúi người hôn nhẹ lên trán cô, quay người sửa lại tư thế rồi ôm cô vào lòng. Rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ.
Hôm sau, Ngọc Uyển Quân ngồi trong văn phòng, trong đầu vẫn suy nghĩ đến chuyện tối qua, bất giác mặt cô đỏ bừng. Lắc lắc đầu để cho bản thân không nghĩ ngợi nữa!
Sở Y gõ cửa, giọng nói vang vọng ở bên ngoài kéo cô quay về:
_ Giám đốc, có khách hàng muốn đích thân cô tiếp đón.
_ Được, tôi sẽ xuống ngay.
Ngọc Uyển Quân thả nhẹ bước chân xuống lầu, hình ảnh của Lộ Dao đập thẳng vào mắt cô. Lộ Dao cũng đã thấy cô, nụ cười gian xảo xuất hiện trên gương mặt xinh đẹp kia!
Cô không cần biết cô ta đến đây là có mục đích gì nhưng mà dám đến đây gây chuyện thì xem như tự tìm đường chết. Ngọc Uyển Quân đây chẳng phải loại con gái dễ động vào, nhưng nếu như tự động tìm đến gây chuyện thì cô sẽ không nương tay.
Xem chưa xong một tập, tin nhắn nặc danh lại được gửi đến, dòng tin nhắn làm cô phải suy nghĩ:
_ Hai triệu hoặc phá sản!
Ngọc Uyển Quân cầm điện thoại nắm chặt trong tay, nếu như không có chuyện gì thì Tịnh Châu sẽ không hối thúc cô như vậy, chỉ là hành động của cô ta quá lộ liễu đi!
Ngọc Uyển Quân đi đến thư phòng của anh, đưa tin nhắn cho anh xem rồi mở lời nói:
_ Anh liên lạc với Hoàng Minh đi, rồi chúng ta tính tiếp.
Khương Phong Dũng gọi ngay cho Hoàng Minh, giọng ngáy ngủ của cậu làm cho anh và cô cảm thấy chán nản.
_ Khuya như vậy gọi cho tôi làm gì? Phá giấc ngủ của người khác là một tội không thể tha thứ đâu!
_ Vậy cậu có theo dõi Tịnh Châu không?
_ Tịnh Châu là ai?
_ Người tôi kêu cậu điều tra.
Hoàng Minh ngây người rất lâu mới trả lời, giọng nói gấp ráp:
_ A, lúc trưa tôi thấy cô ta ngồi chung với Lộ Dao, trưởng nữ của Lộ gia.
_ Họ nói gì?
_ Tôi thấy hình như là trao đổi về tài liệu của một người nào đó! Lộ Dao còn đưa cho cô ta một tấm chi phiếu, bảo cô ta muốn bao nhiêu thì tự điền vào.
Ngọc Uyển Quân nhìn Khương Phong Dũng, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh, anh nói vào điện thoại rồi cúp máy:
_ Ngủ tiếp đi!
_ Ủa alo? Dựng đầu dậy rồi chỉ hỏi có bao nhiêu đấy thôi à?
Hoàng Minh không quan tâm nữa, tiếp tục ngủ. Khương Phong Dũng đặt điện thoại xuống, hướng mắt về Ngọc Uyển Quân đang ngồi ở sofa, lời nói làm cô gấp ráp:
_ Lộ Dao tại sao lại muốn tài liệu?
_ Là do cô ta thích anh, anh không thấy sao?
_ Em gấp như vậy làm gì, là ghen sao?
_ Tôi... tôi không có.
Khương Phong Dũng im lặng quan sát biểu cảm của cô, vẻ mặt anh không thể đoán được suy nghĩ. Trước kia chỉ cần nhìn vào đôi mắt bồ câu của cô thì anh đã biết được cô đang suy nghĩ gì nhưng bây giờ đến cô suy nghĩ gì anh cũng chẳng biết!
Ngọc Uyển Quân suy nghĩ rất lâu rồi nhưng khi nói cũng chẳng đề cập đến chuyện tài liệu trong tay Tịnh Châu:
_ Giang Cao bị xử phạt như thế nào vậy?
_ Hình như bị giam giữ hai tháng rồi được thả tự do.
_ Ít vậy? Sao không giữ luôn ông ta ở trong tù đi!
_ Không phục?
Ngọc Uyển Quân gật đầu, vẻ mặt bất bình lộ rõ. Khương Phong Dũng định hỏi cô xử lý chuyện của Tịnh Châu thế nào nhưng lại thấy cô đứng dậy về phòng. Anh đi theo sau, lớn tiếng hỏi, những người làm bên dưới đều nghe thấy:
_ Quân Nhi, chưa được tám giờ mà em đã gấp như vậy sao?
_ Thiếu gia và thiếu phu nhân, không lâu nữa sẽ có tin tốt!
Bác quản gia đứng bên dưới nói với người làm, Khương Phong Dũng nhếch mép cười tỏ vẻ hứng thú.
Ngọc Uyển Quân đứng hình, quay người trợn mắt nhìn anh, có ngốc đến mấy cũng hiểu được ý nghĩa của câu nói này. Cô tức giận đưa tay chỉ chỉ anh, giọng nói nhỏ đi mấy phần:
_ Anh đang nói cái gì vậy? Tôi gấp cái gì chứ?
_ Tôi chỉ cao hứng hỏi thế thôi, em cũng không thể quản được cái miệng của tôi!
_ Anh... anh...
Khương Phong Dũng đi ngang qua cô để vào phòng, cô tức đến không mở lời được. Đi vào theo sau anh, trong đầu nảy ra một ý định táo bạo, đi đến đẩy ngã anh xuống giường, chính mình ngồi lên người anh, giọng nói mê hoặc dụ tình:
_ Phong, em nào dám dành chuyện đó với anh, nếu có gấp ráp thì cũng là anh gấp nha!
_ Quân Nhi, em có biết mình đang làm gì không? Mau xuống ngay cho tôi!
_ Không xuống.
Ngọc Uyển Quân ngồi trên người anh không an phận sờ soạng lung tung, Khương Phong Dũng mặt đã đỏ như gấc. Anh nắm lấy tay cô đang chạy nhảy lung tung trên người mình, khó khăn nói ra vài từ:
_ Quân Nhi, em mà quậy nữa là đừng trách tôi đấy!
Ngọc Uyển Quân thấy giọng nói của anh đã thay đổi, vật bên dưới cũng ngóc đầu chào hỏi. Cô vội rời khỏi người anh, không được tự nhiên nói:
_ Xin lỗi, là do anh chọc tôi trước, tôi chỉ là ăn miếng trả miếng.
_ Hay cho câu ăn miếng trả miếng! Vậy tôi sẽ cho em biết thế nào là ăn miếng trả miếng.
Anh lật người ép cô xuống giường, chỉ cần động đậy cũng có thể môi chạm môi. Ngọc Uyển Quân chẳng dám động đậy gì, hơi thở nóng ấm phả vào mặt cô, giọng nói sợ hãi của cô càng khiến anh muốn trêu chọc:
_ Anh.. anh định làm gì? Lúc nãy chỉ là...
_ Là muốn trêu chọc xong rồi chạy sao? Tôi cũng đâu dễ dãi.
_ Nhưng lúc nãy anh cũng nhắc nhở cho tôi mà?
_ Là do em nói muốn ăn miếng trả miếng, tôi lại thích ăn gấp đôi.
Nói xong, Khương Phong Dũng liền kề môi hôn cô, bất ngờ trước hành động của anh, cô chỉ biết mở to mắt nhìn người đàn ông đang hôn mình.
Hai tay Ngọc Uyển Quân không tự chủ mà vòng qua ôm lấy cổ anh đáp trả, Khương Phong Dũng lại hài lòng với hành động này của cô.
Nụ hôn được diễn ra khá lâu, anh luyến tiếc buông cô ra, cô như được ân xá khi bị anh rút hết hơi thở. Anh nhìn cô gương mặt đỏ bừng, giọng nói mấy phần mị hoặc:
_ Quân Nhi, sau này em không ngoan, tôi sẽ dùng cách này phạt em.
Ngọc Uyển Quân không trả lời, vẫn ra sức hít lấy hít để không khí bên ngoài. Khương Phong Dũng nhìn cô một lúc bỗng nhiên bật cười, nụ cười làm cô phải say đắm.
Anh nhẹ nhàng xoa đầu cô, giọng nói thêm mấy phần ấm áp, khiến cho trái tim cô đập loạn nhịp:
_ Quân Nhi, mau ngủ thôi!
Anh cúi người hôn nhẹ lên trán cô, quay người sửa lại tư thế rồi ôm cô vào lòng. Rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ.
Hôm sau, Ngọc Uyển Quân ngồi trong văn phòng, trong đầu vẫn suy nghĩ đến chuyện tối qua, bất giác mặt cô đỏ bừng. Lắc lắc đầu để cho bản thân không nghĩ ngợi nữa!
Sở Y gõ cửa, giọng nói vang vọng ở bên ngoài kéo cô quay về:
_ Giám đốc, có khách hàng muốn đích thân cô tiếp đón.
_ Được, tôi sẽ xuống ngay.
Ngọc Uyển Quân thả nhẹ bước chân xuống lầu, hình ảnh của Lộ Dao đập thẳng vào mắt cô. Lộ Dao cũng đã thấy cô, nụ cười gian xảo xuất hiện trên gương mặt xinh đẹp kia!
Cô không cần biết cô ta đến đây là có mục đích gì nhưng mà dám đến đây gây chuyện thì xem như tự tìm đường chết. Ngọc Uyển Quân đây chẳng phải loại con gái dễ động vào, nhưng nếu như tự động tìm đến gây chuyện thì cô sẽ không nương tay.