Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 257: Gây xích mích ly gián
Chuyện của Phó Giang và Đổng Văn Huệ ầm ĩ rất lớn, trên mạng dùng đủ lời lẽ độc ác để chửi rủa hai người.
Nhưng Phó Giang đang ở nước ngoài, nên không mấy ảnh hưởng, ngược lại Đổng Văn Huệ bị mắng chửi thậm tệ, tức đến mức suýt ngất xỉu, Phó Thiến Thiến không thể chịu đựng được nữa đành phải gọi cho Phó Đình Viễn.
"Anh! Đều tại anh không chịu giúp bố mẹ đấy. Bây giờ mẹ sắp tức chết rồi. Anh mau về đây thăm mẹ đi." Phó Thiến Thiến hét vào điện thoại với Phó Đình Viễn.
Phó Đình Viễn cầm điện thoại sa sầm mặt.
Quả thật cô em gái này của anh cần phải có người dạy bảo cách làm người.
Gì mà anh không chịu giúp bố mẹ mình?
Đầu tiên, chuyện lần này không phải anh ra mặt giúp đỡ là có thể biến mất. Nếu bọn họ đã làm điều này thì sự thật sẽ luôn tồn tại, rất có thể bọn họ sẽ mãi mãi bị Thẩm Thanh Sơn nắm lấy chuyện này để uy hiếp.
Thứ hai, anh không thể thỏa hiệp chuyện này với Thẩm Thanh Sơn.
Nếu anh là Du Ân, anh sẽ không nhượng bộ Thẩm Dao.
Anh cũng không vĩ đại như vậy, vì bảo vệ danh tiếng của bố mẹ mà đánh đổi hạnh phúc cả đời mình, hơn nữa Phó Giang và Đổng Văn Huệ cũng không đáng để anh phải làm thế.
Phó Đình Viễn cúp điện thoại của Phó Thiến Thiến, lái xe về nhà một chuyến.
Đổng Văn Huệ tiều tụy tựa vào thành giường, đôi mắt đã khóc đến mức sưng húp.
Phó Thiến Thiến tức giận ngồi bên giường phàn nàn với Đổng Văn Huệ: "Anh con điên thật rồi. Không ngờ lại vì Du Ân đó mà mặc kệ chuyện của bố mẹ."
Phó Thiến Thiến vừa dứt lời, Đổng Văn Huệ lại chảy nước mắt.
Bà ta thật sự không ngờ Thẩm Thanh Sơn lại dùng chuyện này để uy hiếp con trai mình, hơn nữa anh còn u mê không tỉnh đứng về phía Du Ân và Diệp Văn, đây chính là cốt nhục mà bà ta đã mang nặng đẻ đau suốt mười tháng, sao bà ta có thể không đau lòng cơ chứ?
Phó Đình Viễn vừa bước vào phòng ngủ của Đổng Văn Huệ, đã nhìn thấy hình ảnh bà ta rửa mặt bằng nước mắt.
Phó Thiến Thiến đứng dậy muốn lên án Phó Đình Viễn, nhưng chưa kịp nói gì đã bị ánh mắt thâm trầm của Phó Đình Viễn quét qua, rồi lớn tiếng quát bằng giọng điệu không vui: "Em cút về phòng của mình đi."
Phó Thiến Thiến nghe Phó Đình Viễn nói thế thì nổi giận, giậm chân lên án với Đổng Văn Huệ: "Mẹ, mẹ nhìn anh xem!"
Đổng Văn Huệ vốn đang buồn bã khó chịu, thấy Phó Đình Viễn bảo Phó Thiến Thiến cút thì nhất thời nổi trận lôi đình, ngồi dậy khỏi giường, mắng Phó Đình Viễn: "Trong mắt con có còn em gái và người mẹ này không hả?"
Đối mặt với sự điên cuồng của Đổng Văn Huệ, Phó Đình Viễn chỉ cảm thấy vô cùng mệt mỏi, coi như anh đã nhìn thấu rồi, anh chưa bao giờ nói chuyện một cách đàng hoàng với người mẹ này.
Anh lùi về sau một bước, bày ra dáng vẻ chuẩn bị rời đi, lạnh lùng nói với Đổng Văn Huệ: "Nếu con đoán không lầm, có lẽ trước khi con tới đây, Thiến Thiến đã oán trách rất nhiều điều xấu về con và Du Ân đúng không?"
Hành vi của Phó Thiến Thiến, nói dễ nghe là oán trách, còn nói khó nghe là gây xích mích.
Nếu Phó Thiến Thiến tiếp tục ở lại đây, chỉ có thêm mắm thêm muối đổ thêm dầu vào lửa, chứ chẳng có tác dụng gì.
Đổng Văn Huệ và Phó Thiến Thiến đều im lặng, bởi vì Phó Đình Viễn đã đoán đúng.
Phó Đình Viễn thấy vẻ mặt của hai người thì biết mình đã đoán đúng, nên nói thẳng: "Đó là lý do tại sao con bảo nó cút về phòng. Nếu mẹ muốn nghe lời chia rẽ của nó thì mẹ cứ tiếp tục giữ nó ở lại đây, con sẽ đi."
Phó Thiến Thiến tức đến mức giậm chân, Đổng Văn Huệ do dự một hồi lâu, cuối cùng nói với Phó Thiến Thiến rằng: "Con về phòng trước đi."
Phó Thiến Thiến nghiến răng khóc lóc rời đi.
Đổng Văn Huệ nhìn Phó Đình Viễn, bắt đầu chảy nước mắt nước mũi kể khổ: "Lúc đó mẹ hùng hổ dọa người, chẳng phải là vì muốn ba con hồi tâm chuyển ý hoàn toàn cắt đứt với người phụ nữ kia sao? Mẹ vẫn luôn gắng gượng không ly hôn, là vì muốn cho con và Thiến Thiến có một gia đình hoàn chỉnh."
“Không ngờ bây giờ con lớn rồi, cánh cứng rồi, lại đối xử vô tình với mẹ như vậy.” Đổng Văn Huệ nói xong thì khóc rống lên.
Phó Đình Viễn mím môi nhìn chằm chằm Đổng Văn Huệ đang khóc lóc, một lúc sau anh mới lên tiếng: "Nếu con nhớ không lầm thì con đã khuyên mẹ ly hôn với ông ấy từ rất lâu rồi, mẹ không cần phải nói những lời như thể mọi chuyện đều là vì chúng con. Trong lòng mẹ biết rõ nhất tại sao mẹ lại không chịu ly hôn."
Phó Đình Viễn không muốn nghe những lời đạo đức giả của Đổng Văn Huệ.
Anh đã sớm nhìn ra tình cảm giữa Đổng Văn Huệ và Phó Giang không được êm ấm cho lắm, mặc dù lúc trước anh còn nhỏ, nhưng anh đã biết Phó Giang liên tục có tình nhân ở bên ngoài.
Từ trước đến nay anh luôn hiểu chuyện trưởng thành sớm, nên đã khuyên Đổng Văn Huệ ly hôn với Phó Giang.
Sau đó, Phó Giang quanh năm ra nước ngoài không chịu về nhà, anh lại khuyên tiếp, nhưng Đổng Văn Huệ vẫn lựa chọn không ly hôn.
Bây giờ, bà ấy lại nói rằng vì anh và Phó Thiến Thiến nên mới không ly hôn, nếu không phải là đạo đức giả thì còn là gì?
Rõ ràng là bà ấy sợ sau khi ly hôn mình sẽ không có được cuộc sống đãi ngộ như bây giờ.
Đổng Văn Huệ bị lời nói của anh chặn họng không thốt nên lời, chỉ biết dùng tiếng khóc ngày càng dữ dội để che đậy vốn từ nghèo nàn của mình.
Phó Đình Viễn nhất thời cảm thấy bực bội, không nhịn được lạnh lùng nói: "Nhược điểm này của bố mẹ đã bị Thẩm Thanh Sơn nắm trong lòng bàn tay, sớm muộn gì cũng có một ngày xảy ra chuyện."
"Mẹ tiếp xúc với vợ chồng Thẩm Thanh Sơn nhiều năm như vậy, sẽ không cho rằng ông ta là người tốt ăn chay niệm Phật đấy chứ?"
"Nếu ông ta là người tốt thì bố mẹ cần gì phải đánh đổi cuộc hôn nhân của con để con gái ông ta vui vẻ."
Phó Đình Viễn giận dữ nói, Đổng Văn Huệ ngừng khóc.
Bà ta ngơ ngác cầm khăn giấy, gương mặt hoảng hốt thất thần.
Đúng vậy, bởi vì bà ta biết Thẩm Thanh Sơn nham hiểm xảo quyệt, nên bà ta và Phó Giang mới dùng đủ mọi cách để lấy lòng Thẩm Thanh Sơn, chỉ mong Thẩm Thanh Sơn đừng tiết lộ chuyện này ra bên ngoài. Lúc trước nghe Thẩm Thanh Sơn nói rất hài lòng về năng lực của con trai mình, nên bọn họ đã cùng nhau sắp xếp để con trai tình cờ gặp mặt Thẩm Dao...
Mặc dù bà ta và Phó Giang đã ăn nói khép nép nhiều năm như vậy, nhưng Thẩm Thanh Sơn vẫn phơi bày ra bên ngoài.
Nếu không có Du Ân kia…
Đổng Văn Huệ vừa nảy ra suy nghĩ này, Phó Đình Viễn như nhìn thấu tâm tư của bà ta, nên quả quyết nói thẳng: "Mẹ đừng chụp tội danh lên đầu người khác, cho dù con ở bên Thẩm Dao cũng chẳng được bao lâu, sớm muộn gì Thẩm Thanh Sơn cũng sẽ xuống tay với bố mẹ."
Đổng Văn Huệ nghẹn họng, không còn suy nghĩ gì nữa.
Có lẽ bây giờ sự việc đã bị phanh phui không còn chỗ để cứu vãn nữa, Đổng Văn Huệ cũng không còn phẫn nộ như lúc ban đầu.
Dù bà ta phẫn nộ cũng có tác dụng gì?
Bà ta đã bị người bên ngoài mắng thảm thiết, mất hết mặt mũi.
Đổng Văn Huệ không náo loạn nữa, Phó Đình Viễn cũng hơi nguôi giận.
Anh nhìn Đổng Văn Huệ nói: "Mẹ hãy chuẩn bị đi, con sẽ đưa mẹ ra nước ngoài."
Bây giờ Đổng Văn Huệ chỉ có thể rời đi mới là cách giải thoát tốt nhất, nếu bà ta vẫn tiếp tục ở lại trong nước thì hoàn toàn không thể ra khỏi cửa.
Đổng Văn Huệ rất bài xích hỏi: "Vậy Thiến Thiến thì sao?"
Phó Đình Viễn lạnh lùng nói: "Tất nhiên là nó phải ở lại để chấp nhận hình phạt mà nó phải gánh chịu."
Vụ án giữa Phó Thiến Thiến và Du Ân sắp ra tòa rồi, về cơ bản bọn họ đã biết kết quả phán quyết rồi, chắc chắn Phó Thiến Thiến sẽ bị lãnh án treo, nên không thể ra nước ngoài cùng Đổng Văn Huệ được.1
Nhưng Phó Giang đang ở nước ngoài, nên không mấy ảnh hưởng, ngược lại Đổng Văn Huệ bị mắng chửi thậm tệ, tức đến mức suýt ngất xỉu, Phó Thiến Thiến không thể chịu đựng được nữa đành phải gọi cho Phó Đình Viễn.
"Anh! Đều tại anh không chịu giúp bố mẹ đấy. Bây giờ mẹ sắp tức chết rồi. Anh mau về đây thăm mẹ đi." Phó Thiến Thiến hét vào điện thoại với Phó Đình Viễn.
Phó Đình Viễn cầm điện thoại sa sầm mặt.
Quả thật cô em gái này của anh cần phải có người dạy bảo cách làm người.
Gì mà anh không chịu giúp bố mẹ mình?
Đầu tiên, chuyện lần này không phải anh ra mặt giúp đỡ là có thể biến mất. Nếu bọn họ đã làm điều này thì sự thật sẽ luôn tồn tại, rất có thể bọn họ sẽ mãi mãi bị Thẩm Thanh Sơn nắm lấy chuyện này để uy hiếp.
Thứ hai, anh không thể thỏa hiệp chuyện này với Thẩm Thanh Sơn.
Nếu anh là Du Ân, anh sẽ không nhượng bộ Thẩm Dao.
Anh cũng không vĩ đại như vậy, vì bảo vệ danh tiếng của bố mẹ mà đánh đổi hạnh phúc cả đời mình, hơn nữa Phó Giang và Đổng Văn Huệ cũng không đáng để anh phải làm thế.
Phó Đình Viễn cúp điện thoại của Phó Thiến Thiến, lái xe về nhà một chuyến.
Đổng Văn Huệ tiều tụy tựa vào thành giường, đôi mắt đã khóc đến mức sưng húp.
Phó Thiến Thiến tức giận ngồi bên giường phàn nàn với Đổng Văn Huệ: "Anh con điên thật rồi. Không ngờ lại vì Du Ân đó mà mặc kệ chuyện của bố mẹ."
Phó Thiến Thiến vừa dứt lời, Đổng Văn Huệ lại chảy nước mắt.
Bà ta thật sự không ngờ Thẩm Thanh Sơn lại dùng chuyện này để uy hiếp con trai mình, hơn nữa anh còn u mê không tỉnh đứng về phía Du Ân và Diệp Văn, đây chính là cốt nhục mà bà ta đã mang nặng đẻ đau suốt mười tháng, sao bà ta có thể không đau lòng cơ chứ?
Phó Đình Viễn vừa bước vào phòng ngủ của Đổng Văn Huệ, đã nhìn thấy hình ảnh bà ta rửa mặt bằng nước mắt.
Phó Thiến Thiến đứng dậy muốn lên án Phó Đình Viễn, nhưng chưa kịp nói gì đã bị ánh mắt thâm trầm của Phó Đình Viễn quét qua, rồi lớn tiếng quát bằng giọng điệu không vui: "Em cút về phòng của mình đi."
Phó Thiến Thiến nghe Phó Đình Viễn nói thế thì nổi giận, giậm chân lên án với Đổng Văn Huệ: "Mẹ, mẹ nhìn anh xem!"
Đổng Văn Huệ vốn đang buồn bã khó chịu, thấy Phó Đình Viễn bảo Phó Thiến Thiến cút thì nhất thời nổi trận lôi đình, ngồi dậy khỏi giường, mắng Phó Đình Viễn: "Trong mắt con có còn em gái và người mẹ này không hả?"
Đối mặt với sự điên cuồng của Đổng Văn Huệ, Phó Đình Viễn chỉ cảm thấy vô cùng mệt mỏi, coi như anh đã nhìn thấu rồi, anh chưa bao giờ nói chuyện một cách đàng hoàng với người mẹ này.
Anh lùi về sau một bước, bày ra dáng vẻ chuẩn bị rời đi, lạnh lùng nói với Đổng Văn Huệ: "Nếu con đoán không lầm, có lẽ trước khi con tới đây, Thiến Thiến đã oán trách rất nhiều điều xấu về con và Du Ân đúng không?"
Hành vi của Phó Thiến Thiến, nói dễ nghe là oán trách, còn nói khó nghe là gây xích mích.
Nếu Phó Thiến Thiến tiếp tục ở lại đây, chỉ có thêm mắm thêm muối đổ thêm dầu vào lửa, chứ chẳng có tác dụng gì.
Đổng Văn Huệ và Phó Thiến Thiến đều im lặng, bởi vì Phó Đình Viễn đã đoán đúng.
Phó Đình Viễn thấy vẻ mặt của hai người thì biết mình đã đoán đúng, nên nói thẳng: "Đó là lý do tại sao con bảo nó cút về phòng. Nếu mẹ muốn nghe lời chia rẽ của nó thì mẹ cứ tiếp tục giữ nó ở lại đây, con sẽ đi."
Phó Thiến Thiến tức đến mức giậm chân, Đổng Văn Huệ do dự một hồi lâu, cuối cùng nói với Phó Thiến Thiến rằng: "Con về phòng trước đi."
Phó Thiến Thiến nghiến răng khóc lóc rời đi.
Đổng Văn Huệ nhìn Phó Đình Viễn, bắt đầu chảy nước mắt nước mũi kể khổ: "Lúc đó mẹ hùng hổ dọa người, chẳng phải là vì muốn ba con hồi tâm chuyển ý hoàn toàn cắt đứt với người phụ nữ kia sao? Mẹ vẫn luôn gắng gượng không ly hôn, là vì muốn cho con và Thiến Thiến có một gia đình hoàn chỉnh."
“Không ngờ bây giờ con lớn rồi, cánh cứng rồi, lại đối xử vô tình với mẹ như vậy.” Đổng Văn Huệ nói xong thì khóc rống lên.
Phó Đình Viễn mím môi nhìn chằm chằm Đổng Văn Huệ đang khóc lóc, một lúc sau anh mới lên tiếng: "Nếu con nhớ không lầm thì con đã khuyên mẹ ly hôn với ông ấy từ rất lâu rồi, mẹ không cần phải nói những lời như thể mọi chuyện đều là vì chúng con. Trong lòng mẹ biết rõ nhất tại sao mẹ lại không chịu ly hôn."
Phó Đình Viễn không muốn nghe những lời đạo đức giả của Đổng Văn Huệ.
Anh đã sớm nhìn ra tình cảm giữa Đổng Văn Huệ và Phó Giang không được êm ấm cho lắm, mặc dù lúc trước anh còn nhỏ, nhưng anh đã biết Phó Giang liên tục có tình nhân ở bên ngoài.
Từ trước đến nay anh luôn hiểu chuyện trưởng thành sớm, nên đã khuyên Đổng Văn Huệ ly hôn với Phó Giang.
Sau đó, Phó Giang quanh năm ra nước ngoài không chịu về nhà, anh lại khuyên tiếp, nhưng Đổng Văn Huệ vẫn lựa chọn không ly hôn.
Bây giờ, bà ấy lại nói rằng vì anh và Phó Thiến Thiến nên mới không ly hôn, nếu không phải là đạo đức giả thì còn là gì?
Rõ ràng là bà ấy sợ sau khi ly hôn mình sẽ không có được cuộc sống đãi ngộ như bây giờ.
Đổng Văn Huệ bị lời nói của anh chặn họng không thốt nên lời, chỉ biết dùng tiếng khóc ngày càng dữ dội để che đậy vốn từ nghèo nàn của mình.
Phó Đình Viễn nhất thời cảm thấy bực bội, không nhịn được lạnh lùng nói: "Nhược điểm này của bố mẹ đã bị Thẩm Thanh Sơn nắm trong lòng bàn tay, sớm muộn gì cũng có một ngày xảy ra chuyện."
"Mẹ tiếp xúc với vợ chồng Thẩm Thanh Sơn nhiều năm như vậy, sẽ không cho rằng ông ta là người tốt ăn chay niệm Phật đấy chứ?"
"Nếu ông ta là người tốt thì bố mẹ cần gì phải đánh đổi cuộc hôn nhân của con để con gái ông ta vui vẻ."
Phó Đình Viễn giận dữ nói, Đổng Văn Huệ ngừng khóc.
Bà ta ngơ ngác cầm khăn giấy, gương mặt hoảng hốt thất thần.
Đúng vậy, bởi vì bà ta biết Thẩm Thanh Sơn nham hiểm xảo quyệt, nên bà ta và Phó Giang mới dùng đủ mọi cách để lấy lòng Thẩm Thanh Sơn, chỉ mong Thẩm Thanh Sơn đừng tiết lộ chuyện này ra bên ngoài. Lúc trước nghe Thẩm Thanh Sơn nói rất hài lòng về năng lực của con trai mình, nên bọn họ đã cùng nhau sắp xếp để con trai tình cờ gặp mặt Thẩm Dao...
Mặc dù bà ta và Phó Giang đã ăn nói khép nép nhiều năm như vậy, nhưng Thẩm Thanh Sơn vẫn phơi bày ra bên ngoài.
Nếu không có Du Ân kia…
Đổng Văn Huệ vừa nảy ra suy nghĩ này, Phó Đình Viễn như nhìn thấu tâm tư của bà ta, nên quả quyết nói thẳng: "Mẹ đừng chụp tội danh lên đầu người khác, cho dù con ở bên Thẩm Dao cũng chẳng được bao lâu, sớm muộn gì Thẩm Thanh Sơn cũng sẽ xuống tay với bố mẹ."
Đổng Văn Huệ nghẹn họng, không còn suy nghĩ gì nữa.
Có lẽ bây giờ sự việc đã bị phanh phui không còn chỗ để cứu vãn nữa, Đổng Văn Huệ cũng không còn phẫn nộ như lúc ban đầu.
Dù bà ta phẫn nộ cũng có tác dụng gì?
Bà ta đã bị người bên ngoài mắng thảm thiết, mất hết mặt mũi.
Đổng Văn Huệ không náo loạn nữa, Phó Đình Viễn cũng hơi nguôi giận.
Anh nhìn Đổng Văn Huệ nói: "Mẹ hãy chuẩn bị đi, con sẽ đưa mẹ ra nước ngoài."
Bây giờ Đổng Văn Huệ chỉ có thể rời đi mới là cách giải thoát tốt nhất, nếu bà ta vẫn tiếp tục ở lại trong nước thì hoàn toàn không thể ra khỏi cửa.
Đổng Văn Huệ rất bài xích hỏi: "Vậy Thiến Thiến thì sao?"
Phó Đình Viễn lạnh lùng nói: "Tất nhiên là nó phải ở lại để chấp nhận hình phạt mà nó phải gánh chịu."
Vụ án giữa Phó Thiến Thiến và Du Ân sắp ra tòa rồi, về cơ bản bọn họ đã biết kết quả phán quyết rồi, chắc chắn Phó Thiến Thiến sẽ bị lãnh án treo, nên không thể ra nước ngoài cùng Đổng Văn Huệ được.1