Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 253: Chỉ dây dưa thể xác chứ không quan hệ yêu đương
Phó Đình Viễn nhìn Du Ân vì khiếp sợ mà đôi môi đỏ hé mở, hai mắt trợn lên khiến anh không kìm được thấp giọng bật cười.
Cô không để anh sống thoải mái, vậy thì anh cũng không thể để cô sống thư thái.
Cô càng không muốn nhìn thấy anh, vậy thì anh sẽ càng xuất hiện trước mặt cô.
Anh đã nghĩ kỹ rồi, thời điểm anh từ chối thỏa hiệp với Thẩm Thanh Sơn, bố mẹ anh chắc chắn sẽ bị công kích bởi chuyện này, vậy nên chuyện tạm thời biến mất trước mặt mọi người với anh mà nói là một lựa chọn khá tốt.
Nhân lúc thừa ra một đống thời gian rảnh rỗi này, anh có thể theo đuổi Du Ân.
Nhìn Phó Đình Viễn cười khiến Du Ân có hơi bực, lại nhớ tới chuyện mới nãy anh vừa cưỡng hôn mình, cô lập tức giơ tay đẩy anh ra: “Anh thích làm gì thì làm, mau trở về chỗ của anh đi.”
Phó Đình Viễn để cô tùy ý đẩy đẩy vài cái mà vẫn không chịu nhúc nhích, ngược lại còn không màng tất cả cúi người hôn cô lần nữa.
Loại chuyện như hôn môi này, một khi có lần đầu tiên thì chắc chắn sẽ có lần thứ hai, lần thứ ba, có hôn môi rồi thì sẽ càng muốn nhiều hơn nữa, mà hiện tại tâm trạng của Phó Đình Viễn chính là như thế.
Anh muốn nhiều hơn nữa, muốn rất nhiều rất nhiều.
Du Ân bị Phó Đình Viễn hôn đến nỗi ý loạn tình mê, theo bản năng giơ tay vòng qua cổ Phó Đình Viễn.
Mà hành động này của cô tương đương với việc gián tiếp đáp lại Phó Đình Viễn, khiến Phó Đình Viễn càng siết chặt cô hơn, nụ hôn của anh cũng dần mạnh bạo và nóng bỏng hơn.
Du Ân từ từ nhắm mắt lại, có phần bất lực thừa nhận, cô không hề bài xích chuyện cơ thể tiếp xúc thân mật với Phó Đình Viễn.
Có như vậy, trong chốc lát, cô dường như đã nhìn thấu cái gì đó, cô nghĩ, với một người đàn ông như Phó Đình Viễn, cùng anh quan hệ thể xác nhưng không yêu, có lẽ cũng là một loại hưởng thụ.
Bởi vậy, lúc môi Phó Đình Viễn đang chuẩn bị lần mò xuống dưới, cô đè nhẹ lên tay anh, mở miệng thở gấp, nói: “Phó Đình Viễn, chúng ta nói chuyện đi.”
Thành thật mà nói thì giờ phút này Phó Đình Viễn không muốn nói chuyện, anh chỉ muốn tiếp tục.
Anh nhận ra cô không còn chống cự việc tiếp xúc thân mật với anh như trước nữa, nên nếu như anh vẫn tiếp tục tấn công xuống dưới thì có lẽ, đêm nay anh sẽ có được cô.
Nhưng cuối cùng anh vẫn chọn tôn trọng quyết định của cô, hơi hơi thả lỏng phần tay đang siết chặt eo cô, cố kiềm chế cảm xúc sục sôi trong lòng, mở miệng hỏi: “Nói chuyện gì?”
Du Ân hít sâu một hơi, nhìn thẳng mắt Phó Đình Viễn rồi nói: “Chúng ta sẽ chỉ duy trì mối quan hệ thể xác, không nói chuyện yêu đương, cũng không nói đến chuyện hôn nhân, chỉ dây dưa thể xác chứ lòng không hướng về nhau, vậy được chứ?”
Phó Đình Viễn suýt chút nữa là bị chọc giận tới nỗi ngất xỉu: “Em muốn biến anh thành bạn tình sao?”
Chỉ dây dưa thể xác chứ lòng không hướng về nhau?
Thật không thể ngờ cô có thể nói ra loại chuyện đáng xấu hổ thế này!
Du Ân di chuyển tầm mắt sang hướng khác, biểu cảm có phần lạnh nhạt, mở miệng nói: “Nếu anh không muốn thì quên đi, cũng không còn sớm nữa, anh có thể đi được rồi.”
Hiện tại cô tuyệt đối không có khả năng yêu đương với Phó Đình Viễn, nếu không phải tại anh lúc nào cũng lì lợm la liếm thì cũng sẽ chẳng có chuyện cô đề nghị dây dưa thể xác với anh.
Trước đây Du Ân đã từng nghĩ tới chuyện này, có lẽ Phó Đình Viễn chỉ muốn ngủ với cô một giấc mà thôi, ngủ xong rồi thì có khả năng anh sẽ không còn nhớ thương cô như vậy nữa, cho nên cô mới đưa ra đề nghị kiểu này.
Ngoài ra, trong lòng Du Ân vẫn còn một mục đích khác. Phó Đình Viễn vốn là một người cực kỳ kiêu ngạo, cô đề nghị với anh chỉ quan hệ thể xác chứ không quan hệ yêu đương, chắc chắn Phó Đình Viễn sẽ thấy rất mất mặt, thẹn quá hóa giận rồi bỏ đi, sau này sẽ không bao giờ để ý đến cô nữa, khi đó cũng coi như cô đã hoàn toàn được giải thoát.
Sau khi bị đuổi không thương tiếc, bàn tay Phó Đình Viễn đặt trên eo cô đột nhiên siết chặt lại, như thể muốn cắt đứt eo cô.
Bị một người phụ nữ biến mình thành công cụ làm tình, không nói chuyện yêu đương, không nói chuyện kết hôn, đây có lẽ là chuyện đáng nhục nhã nhất của Phó Đình Viễn nhất trong bao nhiêu năm qua.
Con mẹ nó, cái này thì có khác quái gì mấy lão sói già lưu manh trong quán bar chứ?
Sự tự tôn của Phó Đình Viễn chịu sự giẫm đạp trước nay chưa từng có, thế nên ngọn lửa giận lúc này đã bùng cháy mãnh liệt trong lòng anh, anh trừng mắt liếc Du Ân một cái, sau đó đứng dậy phất tay áo rời đi, còn mạnh tay đóng cửa nhà Du Ân sầm một cái.
Du Ân bị anh bỏ lại trên sô pha, cô thở dài một hơi nhẹ nhõm.
Kế hoạch đã thực hiện được, cuối cùng cô cũng thoát khỏi anh.
Nếu không, anh sẽ thực sự nghỉ phép và quấn lấy cô cả ngày, như thế cô sẽ phiền chết mất.
Du Ân gom quần áo lại, xoay người lên lầu nằm xuống nghỉ ngơi lần nữa.
Ngay thời điểm cô sắp bước vào mộng đẹp thì đột nhiên, trên ban công bỗng truyền đến tiếng động. Cô đã rút kinh nghiệm từ lần trước khi Phó Đình Viễn lẻn qua ban công vào nhà, nên lần này cô đã khóa trái cửa kính dẫn từ ban công đến phòng ngủ, tránh trường hợp Phó Đình Viễn lại lẻn vào.
“Mở cửa!” Bên ngoài lại truyền đến tiếng nói lạnh lùng của Phó Đình Viễn, Du Ân khó hiểu đứng dậy đi tới mở cửa cho anh.
Không phải anh bị chọc giận nên bỏ đi rồi sao?
Tại sao lại đột ngột xuất hiện nữa?
Cửa vừa mới mở ra, Du Ân đã bị Phó Đình Viễn đứng chặn trước mặt rồi bế xốc lên, hành động của anh khiến Du Ân sợ hãi kinh ngạc hô lên một tiếng: “Anh làm gì vậy?”
Đôi mắt đen láy sâu thẳm của Phó Đình Viễn nhìn chằm chằm cô, mở miệng đáp: “Đề nghị em vừa đưa ra, anh đồng ý.”
Du Ân: “…”
Bây giờ cô định kết thúc chuyện này như thế nào đây?
Cô vốn tưởng Phó Đình Viễn sẽ không chịu nổi sự sỉ nhục này chứ, nhưng kết quả giờ anh lại nói đồng ý…
Mà trong lúc cô vẫn đang hết sức kinh ngạc thì Phó Đình Viễn đã nhấc chân đạp cửa, thẳng tay ném cô xuống giường, cơ thể bắt đầu tiến sát vào cô.
Hóa ra anh về nhà là để tắm, giờ toàn thân anh đều toát ra mùi hương nam tính và hơi thở mát lạnh.
Thời điểm môi anh đang tiến gần tới cô, Du Ân run rẩy vội giơ tay lên đẩy anh ra: “Nhưng, tôi đâu có nói là bắt đầu luôn trong đêm nay đâu.”
Hiện tại Du Ân có trốn được cũng chỉ là nhất thời, Phó Đình Viễn khẽ nói: “Đêm dài đằng đãng, sao chúng ta không bắt đầu luôn tối nay?”
Nói xong lời này, anh không cho Du Ân thêm cơ hội giảo biện hay giãy giụa nữa, trực tiếp ấn chặt người cô trên giường, dùng hành động khiến cô không còn chút sức lực nào để phản kháng.
Du Ân không biết bản thân cô sẽ trải qua đêm nay như thế nào, cô chỉ biết mình sắp hỏng rồi, sắp hỏng rồi.
Trong suốt quá trình, cô đã năn nỉ anh vài lần, lần đầu tiên anh đáp: “Nếu chỉ là quan hệ thể xác, anh đây phải khiến em hài lòng nhất có thể mới được.”
Lần thứ hai anh trả lời: “Xin tha từ một người đàn ông đang điên cuồng vì bị cấm dục suốt hơn một năm sao? Tạm thời chưa thể kết thúc được.”
Du Ân giờ phút này đã nảy sinh suy nghĩ giết chết anh.
Điên cuồng suốt cả một đêm, mãi đến ngày hôm sau, khi mặt trời đã lên cao Du Ân mới tỉnh.
Cô hơi giật mình, cố gắng động đậy, hai cái đùi nhức mỏi đến nỗi khiến cô đau đớn kêu lên một tiếng.
Cái cảm giác này, ngoại trừ lần đầu tiên làm với Phó Đình Viễn vào năm đó thì đã rất lâu rồi nó chưa xuất hiện, lần đó cũng vì hai người bị bỏ thuốc, cho nên không tự chủ được mà điên cuồng làm.
Nhưng còn tối hôm qua thì sao?
Tối hôm qua đầu óc bọn họ rất tỉnh táo, rất lý trí, nhưng độ điên cuồng của Phó Đình Viễn cũng đâu có khác gì lần đó.
“Tỉnh rồi à?” Ngoài ban công đột nhiên truyền đến một giọng nói nam tính khiến Du Ân giật mình.
Ngay sau đó, cô hồi phục lại tinh thần, nhưng vấn đề là Phó Đình Viễn đang ngồi phơi nắng ở ban công nhà cô.
Du Ân không muốn tiếp tục để ý anh nữa, nên cô chọn cách đơn giản nhất là tiếp tục nhắm chặt hai mắt giả vờ ngủ.
Thứ nhất, Du Ân cũng không biết phải đối mặt thế nào với Phó Đình Viễn khi mối quan hệ của hai người bỗng nhiên lại đi đến bước này, mà vấn đề là ý tưởng tồi tệ này do cô nghĩ ra, và hiện tại cô có muốn biện minh cũng không thể.
Ngay sau đó, cô hồi phục lại tinh thần, nhưng vấn đề là Phó Đình Viễn đang ngồi phơi nắng ở ban công nhà cô.
Du Ân không biết bản thân cô sẽ trải qua đêm nay như thế nào, cô chỉ biết mình sắp hỏng rồi, sắp hỏng rồi.
Du Ân không muốn tiếp tục để ý anh nữa, nên cô chọn cách đơn giản nhất là tiếp tục nhắm chặt hai mắt giả vờ ngủ.
Du Ân: “…”
Thứ nhất, Du Ân cũng không biết phải đối mặt thế nào với Phó Đình Viễn khi mối quan hệ của hai người bỗng nhiên lại đi đến bước này, mà vấn đề là ý tưởng tồi tệ này do cô nghĩ ra, và hiện tại cô có muốn biện minh cũng không thể.
Thứ hai, cô cũng giận anh, giận anh tối qua đã làm cô quá mạnh bạo, quá tàn nhẫn.
Từ tận đáy lòng Du Ân không nhịn được mà chửi thề, con mẹ nó, anh đói khát đến mức nào vậy, muốn hành chết cô trên giường luôn sao?
Cô không để anh sống thoải mái, vậy thì anh cũng không thể để cô sống thư thái.
Cô càng không muốn nhìn thấy anh, vậy thì anh sẽ càng xuất hiện trước mặt cô.
Anh đã nghĩ kỹ rồi, thời điểm anh từ chối thỏa hiệp với Thẩm Thanh Sơn, bố mẹ anh chắc chắn sẽ bị công kích bởi chuyện này, vậy nên chuyện tạm thời biến mất trước mặt mọi người với anh mà nói là một lựa chọn khá tốt.
Nhân lúc thừa ra một đống thời gian rảnh rỗi này, anh có thể theo đuổi Du Ân.
Nhìn Phó Đình Viễn cười khiến Du Ân có hơi bực, lại nhớ tới chuyện mới nãy anh vừa cưỡng hôn mình, cô lập tức giơ tay đẩy anh ra: “Anh thích làm gì thì làm, mau trở về chỗ của anh đi.”
Phó Đình Viễn để cô tùy ý đẩy đẩy vài cái mà vẫn không chịu nhúc nhích, ngược lại còn không màng tất cả cúi người hôn cô lần nữa.
Loại chuyện như hôn môi này, một khi có lần đầu tiên thì chắc chắn sẽ có lần thứ hai, lần thứ ba, có hôn môi rồi thì sẽ càng muốn nhiều hơn nữa, mà hiện tại tâm trạng của Phó Đình Viễn chính là như thế.
Anh muốn nhiều hơn nữa, muốn rất nhiều rất nhiều.
Du Ân bị Phó Đình Viễn hôn đến nỗi ý loạn tình mê, theo bản năng giơ tay vòng qua cổ Phó Đình Viễn.
Mà hành động này của cô tương đương với việc gián tiếp đáp lại Phó Đình Viễn, khiến Phó Đình Viễn càng siết chặt cô hơn, nụ hôn của anh cũng dần mạnh bạo và nóng bỏng hơn.
Du Ân từ từ nhắm mắt lại, có phần bất lực thừa nhận, cô không hề bài xích chuyện cơ thể tiếp xúc thân mật với Phó Đình Viễn.
Có như vậy, trong chốc lát, cô dường như đã nhìn thấu cái gì đó, cô nghĩ, với một người đàn ông như Phó Đình Viễn, cùng anh quan hệ thể xác nhưng không yêu, có lẽ cũng là một loại hưởng thụ.
Bởi vậy, lúc môi Phó Đình Viễn đang chuẩn bị lần mò xuống dưới, cô đè nhẹ lên tay anh, mở miệng thở gấp, nói: “Phó Đình Viễn, chúng ta nói chuyện đi.”
Thành thật mà nói thì giờ phút này Phó Đình Viễn không muốn nói chuyện, anh chỉ muốn tiếp tục.
Anh nhận ra cô không còn chống cự việc tiếp xúc thân mật với anh như trước nữa, nên nếu như anh vẫn tiếp tục tấn công xuống dưới thì có lẽ, đêm nay anh sẽ có được cô.
Nhưng cuối cùng anh vẫn chọn tôn trọng quyết định của cô, hơi hơi thả lỏng phần tay đang siết chặt eo cô, cố kiềm chế cảm xúc sục sôi trong lòng, mở miệng hỏi: “Nói chuyện gì?”
Du Ân hít sâu một hơi, nhìn thẳng mắt Phó Đình Viễn rồi nói: “Chúng ta sẽ chỉ duy trì mối quan hệ thể xác, không nói chuyện yêu đương, cũng không nói đến chuyện hôn nhân, chỉ dây dưa thể xác chứ lòng không hướng về nhau, vậy được chứ?”
Phó Đình Viễn suýt chút nữa là bị chọc giận tới nỗi ngất xỉu: “Em muốn biến anh thành bạn tình sao?”
Chỉ dây dưa thể xác chứ lòng không hướng về nhau?
Thật không thể ngờ cô có thể nói ra loại chuyện đáng xấu hổ thế này!
Du Ân di chuyển tầm mắt sang hướng khác, biểu cảm có phần lạnh nhạt, mở miệng nói: “Nếu anh không muốn thì quên đi, cũng không còn sớm nữa, anh có thể đi được rồi.”
Hiện tại cô tuyệt đối không có khả năng yêu đương với Phó Đình Viễn, nếu không phải tại anh lúc nào cũng lì lợm la liếm thì cũng sẽ chẳng có chuyện cô đề nghị dây dưa thể xác với anh.
Trước đây Du Ân đã từng nghĩ tới chuyện này, có lẽ Phó Đình Viễn chỉ muốn ngủ với cô một giấc mà thôi, ngủ xong rồi thì có khả năng anh sẽ không còn nhớ thương cô như vậy nữa, cho nên cô mới đưa ra đề nghị kiểu này.
Ngoài ra, trong lòng Du Ân vẫn còn một mục đích khác. Phó Đình Viễn vốn là một người cực kỳ kiêu ngạo, cô đề nghị với anh chỉ quan hệ thể xác chứ không quan hệ yêu đương, chắc chắn Phó Đình Viễn sẽ thấy rất mất mặt, thẹn quá hóa giận rồi bỏ đi, sau này sẽ không bao giờ để ý đến cô nữa, khi đó cũng coi như cô đã hoàn toàn được giải thoát.
Sau khi bị đuổi không thương tiếc, bàn tay Phó Đình Viễn đặt trên eo cô đột nhiên siết chặt lại, như thể muốn cắt đứt eo cô.
Bị một người phụ nữ biến mình thành công cụ làm tình, không nói chuyện yêu đương, không nói chuyện kết hôn, đây có lẽ là chuyện đáng nhục nhã nhất của Phó Đình Viễn nhất trong bao nhiêu năm qua.
Con mẹ nó, cái này thì có khác quái gì mấy lão sói già lưu manh trong quán bar chứ?
Sự tự tôn của Phó Đình Viễn chịu sự giẫm đạp trước nay chưa từng có, thế nên ngọn lửa giận lúc này đã bùng cháy mãnh liệt trong lòng anh, anh trừng mắt liếc Du Ân một cái, sau đó đứng dậy phất tay áo rời đi, còn mạnh tay đóng cửa nhà Du Ân sầm một cái.
Du Ân bị anh bỏ lại trên sô pha, cô thở dài một hơi nhẹ nhõm.
Kế hoạch đã thực hiện được, cuối cùng cô cũng thoát khỏi anh.
Nếu không, anh sẽ thực sự nghỉ phép và quấn lấy cô cả ngày, như thế cô sẽ phiền chết mất.
Du Ân gom quần áo lại, xoay người lên lầu nằm xuống nghỉ ngơi lần nữa.
Ngay thời điểm cô sắp bước vào mộng đẹp thì đột nhiên, trên ban công bỗng truyền đến tiếng động. Cô đã rút kinh nghiệm từ lần trước khi Phó Đình Viễn lẻn qua ban công vào nhà, nên lần này cô đã khóa trái cửa kính dẫn từ ban công đến phòng ngủ, tránh trường hợp Phó Đình Viễn lại lẻn vào.
“Mở cửa!” Bên ngoài lại truyền đến tiếng nói lạnh lùng của Phó Đình Viễn, Du Ân khó hiểu đứng dậy đi tới mở cửa cho anh.
Không phải anh bị chọc giận nên bỏ đi rồi sao?
Tại sao lại đột ngột xuất hiện nữa?
Cửa vừa mới mở ra, Du Ân đã bị Phó Đình Viễn đứng chặn trước mặt rồi bế xốc lên, hành động của anh khiến Du Ân sợ hãi kinh ngạc hô lên một tiếng: “Anh làm gì vậy?”
Đôi mắt đen láy sâu thẳm của Phó Đình Viễn nhìn chằm chằm cô, mở miệng đáp: “Đề nghị em vừa đưa ra, anh đồng ý.”
Du Ân: “…”
Bây giờ cô định kết thúc chuyện này như thế nào đây?
Cô vốn tưởng Phó Đình Viễn sẽ không chịu nổi sự sỉ nhục này chứ, nhưng kết quả giờ anh lại nói đồng ý…
Mà trong lúc cô vẫn đang hết sức kinh ngạc thì Phó Đình Viễn đã nhấc chân đạp cửa, thẳng tay ném cô xuống giường, cơ thể bắt đầu tiến sát vào cô.
Hóa ra anh về nhà là để tắm, giờ toàn thân anh đều toát ra mùi hương nam tính và hơi thở mát lạnh.
Thời điểm môi anh đang tiến gần tới cô, Du Ân run rẩy vội giơ tay lên đẩy anh ra: “Nhưng, tôi đâu có nói là bắt đầu luôn trong đêm nay đâu.”
Hiện tại Du Ân có trốn được cũng chỉ là nhất thời, Phó Đình Viễn khẽ nói: “Đêm dài đằng đãng, sao chúng ta không bắt đầu luôn tối nay?”
Nói xong lời này, anh không cho Du Ân thêm cơ hội giảo biện hay giãy giụa nữa, trực tiếp ấn chặt người cô trên giường, dùng hành động khiến cô không còn chút sức lực nào để phản kháng.
Du Ân không biết bản thân cô sẽ trải qua đêm nay như thế nào, cô chỉ biết mình sắp hỏng rồi, sắp hỏng rồi.
Trong suốt quá trình, cô đã năn nỉ anh vài lần, lần đầu tiên anh đáp: “Nếu chỉ là quan hệ thể xác, anh đây phải khiến em hài lòng nhất có thể mới được.”
Lần thứ hai anh trả lời: “Xin tha từ một người đàn ông đang điên cuồng vì bị cấm dục suốt hơn một năm sao? Tạm thời chưa thể kết thúc được.”
Du Ân giờ phút này đã nảy sinh suy nghĩ giết chết anh.
Điên cuồng suốt cả một đêm, mãi đến ngày hôm sau, khi mặt trời đã lên cao Du Ân mới tỉnh.
Cô hơi giật mình, cố gắng động đậy, hai cái đùi nhức mỏi đến nỗi khiến cô đau đớn kêu lên một tiếng.
Cái cảm giác này, ngoại trừ lần đầu tiên làm với Phó Đình Viễn vào năm đó thì đã rất lâu rồi nó chưa xuất hiện, lần đó cũng vì hai người bị bỏ thuốc, cho nên không tự chủ được mà điên cuồng làm.
Nhưng còn tối hôm qua thì sao?
Tối hôm qua đầu óc bọn họ rất tỉnh táo, rất lý trí, nhưng độ điên cuồng của Phó Đình Viễn cũng đâu có khác gì lần đó.
“Tỉnh rồi à?” Ngoài ban công đột nhiên truyền đến một giọng nói nam tính khiến Du Ân giật mình.
Ngay sau đó, cô hồi phục lại tinh thần, nhưng vấn đề là Phó Đình Viễn đang ngồi phơi nắng ở ban công nhà cô.
Du Ân không muốn tiếp tục để ý anh nữa, nên cô chọn cách đơn giản nhất là tiếp tục nhắm chặt hai mắt giả vờ ngủ.
Thứ nhất, Du Ân cũng không biết phải đối mặt thế nào với Phó Đình Viễn khi mối quan hệ của hai người bỗng nhiên lại đi đến bước này, mà vấn đề là ý tưởng tồi tệ này do cô nghĩ ra, và hiện tại cô có muốn biện minh cũng không thể.
Ngay sau đó, cô hồi phục lại tinh thần, nhưng vấn đề là Phó Đình Viễn đang ngồi phơi nắng ở ban công nhà cô.
Du Ân không biết bản thân cô sẽ trải qua đêm nay như thế nào, cô chỉ biết mình sắp hỏng rồi, sắp hỏng rồi.
Du Ân không muốn tiếp tục để ý anh nữa, nên cô chọn cách đơn giản nhất là tiếp tục nhắm chặt hai mắt giả vờ ngủ.
Du Ân: “…”
Thứ nhất, Du Ân cũng không biết phải đối mặt thế nào với Phó Đình Viễn khi mối quan hệ của hai người bỗng nhiên lại đi đến bước này, mà vấn đề là ý tưởng tồi tệ này do cô nghĩ ra, và hiện tại cô có muốn biện minh cũng không thể.
Thứ hai, cô cũng giận anh, giận anh tối qua đã làm cô quá mạnh bạo, quá tàn nhẫn.
Từ tận đáy lòng Du Ân không nhịn được mà chửi thề, con mẹ nó, anh đói khát đến mức nào vậy, muốn hành chết cô trên giường luôn sao?