Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 247: Anh có thể yên tĩnh được không hả
Xe thuận lợi chạy vào bãi đậu của sân bay, Hà Vĩ Niên dừng xe quay đầu nhìn Du Ân nghiêm túc nói: "Đừng nghi ngờ sự tốt đẹp của bản thân, em có sức hấp dẫn khiến người ta yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên."
Vào đêm tiệc tối của nhà họ Diệp, khi cô mặc bộ sườn xám trắng có hình trăng khuyết và nắm tay Diệp Văn đi tới, thướt tha duyên dáng, uyển chuyển và mềm mại, không chỉ khiến anh ta mê mẩn mà còn là khiến trái tim của rất nhiều tài năng trẻ trong thủ đô say mê, đêm đó trái tim của tất cả mọi người chỉ vì cô mà nhảy múa điên cuồng.
Cô có sự trong sạch và tươi tắn mà nhiều cô gái trong giới người nổi tiếng không có được.
Du Ân có chút ngượng ngùng trước lời nói của Hà Vĩ Niên, nhanh chóng chuyển chủ đề: "Tới sân bay rồi, tôi tự vào là được rồi, anh cứ về trước đi."
“Không vội, nếu đã đưa đến đây rồi thì tôi sẽ cùng vào với em.” Hà Vĩ Niên đậu xe và cùng Du Ân bước ra khỏi xe, anh ta còn ga lăng đẩy vali cho Du Ân.
Cả hai bước vào sảnh sân bay vừa đi vừa trò chuyện, liếc mắt một cái đã thấy Phó Đình Viễn đang đợi ở nơi đó.
Có thể tưởng tượng khuôn mặt của Phó Đình Viễn xấu xí như thế nào khi nhìn thấy Du Ân và Hà Vĩ Niên đứng cạnh nhau.
Hà Vĩ Niên này đúng là niềm nở quá, Du Ân sắp trở lại Giang Thành mà anh ta vẫn không buông tha.
Hà Vĩ Niên đẩy vali của Du Ân, lịch sự mỉm cười với Phó Đình Viễn và nói: "Anh Phó, thật trùng hợp?"
Phó Đình Viễn cười nhạt: "Không khép, tối hôm qua tôi ở nhà họ Diệp, hôm nay tôi cùng Du Ân về."
Du Ân ngượng ngùng trừng mắt nhìn Phó Đình Viễn, quả thực cô đã tức lộn ruột với lời nói của anh.
Anh có cần thiết phải ấu trĩ như vậy không?
Ngoài ra, những gì anh nói rất mơ hồ, Diệp Văn và Thư Ninh sẽ cư xử như thế nào trước mặt Hà Vĩ Niên đây?
Diệp Văn giới thiệu cô quen Hà Vĩ Niên và định mai mối cho cô với Hà Vĩ Niên, nhưng lại cho Phó Đình Viễn ngủ lại, trông có vẻ như Diệp Văn đang lừa dối Hà Vĩ Niên vậy.
Vì vậy, Du Ân đã nhanh chóng giải thích cho Hà Vĩ Niên những gì đã xảy ra đêm qua: "Anh ấy bị sốt cao trong cơn mưa đêm qua, và ba mẹ tôi đã gọi bác sĩ gia đình cho anh ấy."
Du Ân muốn Diệp Văn trở thành một người tốt, nhưng trong mắt Phó Đình Viễn, cô quá quan tâm đến Hà Vĩ Niên, vì sợ Hà Vĩ Niên sẽ hiểu lầm cô nên vội vàng vạch rõ giới hạn với anh.
Phó Đình Viễn đang có tâm trạng không tốt, anh liếc nhìn đồng hồ đeo tay, hờ hững nhắc Du Ân: "Đến giờ làm thủ tục rồi."
Du Ân nhanh chóng nhận lấy vali từ Hà Vĩ Niên, lịch sự chào tạm biệt Hà Vĩ Niên: "Hôm nay cảm ơn anh, tôi đi trước đây."
Hà Vĩ Niên cười dịu dàng: "Không có gì đâu, lần sau cứ mời tôi đi ăn tối là được."
Phó Đình Viễn ở bên cạnh cười khẩy, Hà Vĩ Niên thực sự là gian trá.
Du Ân không thèm để ý đến sự kỳ quái của Phó Đình Viễn, cô nhẹ nhàng đáp lại lời Hà Vĩ Niên: "Nhất định rồi."
Hà Vĩ Niên nói thêm: "Chú Diệp nói rằng kỹ năng nấu nướng của em rất tốt, tôi hy vọng sẽ có cơ hội được nếm thử."
Ánh mắt Phó Đình Viễn lúc này giống như muốn giết người, Hà Vĩ Niên này còn muốn ăn cơm do chính tay Du Ân nấu sao?
Nằm mơ đi!
Chỉ cần Phó Đình Viễn còn ở đây một ngày, kế hoạch của Hà Vĩ Niên sẽ không thể thành công đâu.
Hà Vĩ Niên giả vờ như không thấy ánh mắt muốn giết người của Phó Đình Viễn, còn chào tạm biệt anh với một nụ cười, sau đó quay người và rời đi.
Sau khi Hà Vĩ Niên rời đi, Du Ân phớt lờ Phó Đình Viễn và đẩy vali đi làm thủ tục.
Phó Đình Viễn mím môi nhìn chằm chằm bóng lưng mảnh khảnh của cô một lúc, sau đó cất đôi chân dài đi theo cô.
Anh chủ động giúp Du Ân cầm hành lý, nhưng Du Ân né tránh: "Không cần, tôi cứ tự mình cầm là được."
Phó Đình Viễn vẫn kiên trì, nhưng Du Ân chống cự rất quyết liệt: "Đừng làm thế, bị người ta chụp ảnh sẽ không tốt đâu."
Trong sân bay người đến kẻ đi, nếu bị người ta chụp được cảnh cô dây dưa với Phó Đình Viễn, cô sẽ lại lên hotsearch đấy.
Phó Đình Viễn là một nhân vật nổi tiếng ở Giang Thành, hiện tại vì có nhà họ Diệp nên cô cũng được chú ý hơn. Mặc dù bây giờ khi nhắc đến hai người họ, sẽ không ai nói rằng cô ấ không xứng với anh hay gì cả, nhưng Du Ân vẫn theo bản năng không muốn có liên quan với Phó Đình Viễn.
Phó Đình Viễn đã rất tức giận trước sự bài xích của Du Ân, vừa nãy cô để Hà Vĩ Niên mang hành lý cho cô, nhưng bây giờ cô lại từ chối lời đề nghị của anh, đây không phải là vạch rõ giới hạn sao?
Nghĩ đến đây, Phó Đình Viễn không khỏi nắm chặt tay cầm vali, trầm giọng hỏi: "Hà Vĩ Niên hơn tôi chỗ nào?"
Ban đầu Du Ân hơi bối rối vì những lời không thể giải thích được của mình, và sau đó mới nhận ra rằng anh đang so sánh với Hà Vĩ Niên, đúng là nhàm chán tột cùng.
Du Ân không muốn trả lời nên chỉ nhắm mắt làm ngơ và giả vờ như không nghe thấy.
Phó Đình Viễn không buông tha: "Em thật sự thích anh ta ư?"
“Anh có thể yên tĩnh được không!” Du Ân tức giận đáp, sau đó nắm lấy vali của mình rồi rời đi.
Anh có thể đừng ấu trĩ như vậy được không, lúc nào cũng đặt ra những câu hỏi như thế.
Chẳng lẽ anh không đoán ra được sao?
Chỉ số IQ của anh đâu rồi?
Nhưng cô nào đâu biết rằng chỉ số IQ của Phó Đình Viễn vào lúc này đã bằng không rồi.
Chỉ cần anh nghĩ rằng cô thực sự có thể ở bên Hà Vĩ Niên, thì trong đầu anh không có gì cả, toàn một mảnh trống rỗng.
Nhưng vào lúc này, nghe thấy lời nói hung dữ của cô, Phó Đình Viễn lại bật cười.
Mặc dù anh bị mắng, nhưng câu trả lời của cô ít nhất đã chứng minh rằng cô không ở cùng Hà Vĩ Niên, nếu không, cô sẽ trả lời là "phải".
Diệp Văn đã mua vé máy bay trở về Giang Thành cho Du Ân. Đương nhiên, Y Diệp Văn muốn mua hạng thương gia cho cô, nhưng Du Ân cố ý dặn là phải đặt khoang phổ thông, bởi vì cô biết Phó Đình Viễn nhất định sẽ đi hạng thương gia, như vậy tránh gặp phải Phó Đình Viễn.
Ai ngờ Phó Đình Viễn lại đổi chỗ ngồi với người bên cạnh cô sau khi máy bay ổn định, Du Ân định lấy máy tính ra viết gì đó, nhưng khi cô nhìn lên và thấy Phó Đình Viễn đã đến bên cạnh mình, cô thật sự không nói nên lời.
Cô đóng máy tính lại, hạ giọng nói với người đàn ông đẹp trai đang ngồi bên cạnh: "Phó Đình Viễn, tôi cầu xin anh, tôi không muốn lên hotsearch nữa đâu."
Bữa tiệc nhà họ Diệp trước đó, cô cũng đã lên hotsearch một lần rồi, đó là điều mà cô không thể tránh khỏi với tư cách là con gái của nhà họ Diệp, nhưng cô không muốn có bất kỳ hotsearch nào nữa, đặc biệt là về tình yêu.
Phó Đình Viễn không đồng ý với cô: "Em ngồi bên cạnh tôi trên máy bay thì có thể lên hotsearch ư?"
Du Ân nghiến răng.
Anh rõ ràng biết cô muốn nói gì, thế mà anh cố tình giả vờ không hiểu và bóp méo ý nghĩa trong lời nói của cô.
Cô không thể không cảnh cáo anh: "Chỉ cần anh ở bên cạnh tôi như người xa lạ cả hành trình này thì sẽ không phải lên hotsearch.”
Phó Đình Viễn nhướng mày: "Đã kết hôn một lần rồi, còn giả bộ xa lạ ư?"
Du Ân không thể kìm lại, thiếu chút nữa là véo anh rồi, như vậy cũng lên hotsearch đấy.
Con gái nhà họ Diệp đã đánh người trên máy bay, người bị đáng chính là Phó Đình Viễn, một doanh nhân giàu có nổi tiếng ở Giang Thành, đúng là rất hot đấy.
Không muốn để ý đến anh nữa, Du Ân cất máy tính đi, lấy túi bịt mắt ra đeo vào, ngả người ra ghế nhắm mắt lại.
Tối qua cô bị anh giày vò hơn nửa đêm, thực sự là cô ngủ không được ngon.
Ngay khi cô đang mơ màng chìm vào giấc ngủ, bên tai đột nhiên vang lên tiếng camera của điện thoại di động, Du Ân đột nhiên mở mắt ra và phát hiện Phó Đình Viễn đang dùng điện thoại di động chụp ảnh cho cô.
Du Ân sắp phát điên rồi.
Vào đêm tiệc tối của nhà họ Diệp, khi cô mặc bộ sườn xám trắng có hình trăng khuyết và nắm tay Diệp Văn đi tới, thướt tha duyên dáng, uyển chuyển và mềm mại, không chỉ khiến anh ta mê mẩn mà còn là khiến trái tim của rất nhiều tài năng trẻ trong thủ đô say mê, đêm đó trái tim của tất cả mọi người chỉ vì cô mà nhảy múa điên cuồng.
Cô có sự trong sạch và tươi tắn mà nhiều cô gái trong giới người nổi tiếng không có được.
Du Ân có chút ngượng ngùng trước lời nói của Hà Vĩ Niên, nhanh chóng chuyển chủ đề: "Tới sân bay rồi, tôi tự vào là được rồi, anh cứ về trước đi."
“Không vội, nếu đã đưa đến đây rồi thì tôi sẽ cùng vào với em.” Hà Vĩ Niên đậu xe và cùng Du Ân bước ra khỏi xe, anh ta còn ga lăng đẩy vali cho Du Ân.
Cả hai bước vào sảnh sân bay vừa đi vừa trò chuyện, liếc mắt một cái đã thấy Phó Đình Viễn đang đợi ở nơi đó.
Có thể tưởng tượng khuôn mặt của Phó Đình Viễn xấu xí như thế nào khi nhìn thấy Du Ân và Hà Vĩ Niên đứng cạnh nhau.
Hà Vĩ Niên này đúng là niềm nở quá, Du Ân sắp trở lại Giang Thành mà anh ta vẫn không buông tha.
Hà Vĩ Niên đẩy vali của Du Ân, lịch sự mỉm cười với Phó Đình Viễn và nói: "Anh Phó, thật trùng hợp?"
Phó Đình Viễn cười nhạt: "Không khép, tối hôm qua tôi ở nhà họ Diệp, hôm nay tôi cùng Du Ân về."
Du Ân ngượng ngùng trừng mắt nhìn Phó Đình Viễn, quả thực cô đã tức lộn ruột với lời nói của anh.
Anh có cần thiết phải ấu trĩ như vậy không?
Ngoài ra, những gì anh nói rất mơ hồ, Diệp Văn và Thư Ninh sẽ cư xử như thế nào trước mặt Hà Vĩ Niên đây?
Diệp Văn giới thiệu cô quen Hà Vĩ Niên và định mai mối cho cô với Hà Vĩ Niên, nhưng lại cho Phó Đình Viễn ngủ lại, trông có vẻ như Diệp Văn đang lừa dối Hà Vĩ Niên vậy.
Vì vậy, Du Ân đã nhanh chóng giải thích cho Hà Vĩ Niên những gì đã xảy ra đêm qua: "Anh ấy bị sốt cao trong cơn mưa đêm qua, và ba mẹ tôi đã gọi bác sĩ gia đình cho anh ấy."
Du Ân muốn Diệp Văn trở thành một người tốt, nhưng trong mắt Phó Đình Viễn, cô quá quan tâm đến Hà Vĩ Niên, vì sợ Hà Vĩ Niên sẽ hiểu lầm cô nên vội vàng vạch rõ giới hạn với anh.
Phó Đình Viễn đang có tâm trạng không tốt, anh liếc nhìn đồng hồ đeo tay, hờ hững nhắc Du Ân: "Đến giờ làm thủ tục rồi."
Du Ân nhanh chóng nhận lấy vali từ Hà Vĩ Niên, lịch sự chào tạm biệt Hà Vĩ Niên: "Hôm nay cảm ơn anh, tôi đi trước đây."
Hà Vĩ Niên cười dịu dàng: "Không có gì đâu, lần sau cứ mời tôi đi ăn tối là được."
Phó Đình Viễn ở bên cạnh cười khẩy, Hà Vĩ Niên thực sự là gian trá.
Du Ân không thèm để ý đến sự kỳ quái của Phó Đình Viễn, cô nhẹ nhàng đáp lại lời Hà Vĩ Niên: "Nhất định rồi."
Hà Vĩ Niên nói thêm: "Chú Diệp nói rằng kỹ năng nấu nướng của em rất tốt, tôi hy vọng sẽ có cơ hội được nếm thử."
Ánh mắt Phó Đình Viễn lúc này giống như muốn giết người, Hà Vĩ Niên này còn muốn ăn cơm do chính tay Du Ân nấu sao?
Nằm mơ đi!
Chỉ cần Phó Đình Viễn còn ở đây một ngày, kế hoạch của Hà Vĩ Niên sẽ không thể thành công đâu.
Hà Vĩ Niên giả vờ như không thấy ánh mắt muốn giết người của Phó Đình Viễn, còn chào tạm biệt anh với một nụ cười, sau đó quay người và rời đi.
Sau khi Hà Vĩ Niên rời đi, Du Ân phớt lờ Phó Đình Viễn và đẩy vali đi làm thủ tục.
Phó Đình Viễn mím môi nhìn chằm chằm bóng lưng mảnh khảnh của cô một lúc, sau đó cất đôi chân dài đi theo cô.
Anh chủ động giúp Du Ân cầm hành lý, nhưng Du Ân né tránh: "Không cần, tôi cứ tự mình cầm là được."
Phó Đình Viễn vẫn kiên trì, nhưng Du Ân chống cự rất quyết liệt: "Đừng làm thế, bị người ta chụp ảnh sẽ không tốt đâu."
Trong sân bay người đến kẻ đi, nếu bị người ta chụp được cảnh cô dây dưa với Phó Đình Viễn, cô sẽ lại lên hotsearch đấy.
Phó Đình Viễn là một nhân vật nổi tiếng ở Giang Thành, hiện tại vì có nhà họ Diệp nên cô cũng được chú ý hơn. Mặc dù bây giờ khi nhắc đến hai người họ, sẽ không ai nói rằng cô ấ không xứng với anh hay gì cả, nhưng Du Ân vẫn theo bản năng không muốn có liên quan với Phó Đình Viễn.
Phó Đình Viễn đã rất tức giận trước sự bài xích của Du Ân, vừa nãy cô để Hà Vĩ Niên mang hành lý cho cô, nhưng bây giờ cô lại từ chối lời đề nghị của anh, đây không phải là vạch rõ giới hạn sao?
Nghĩ đến đây, Phó Đình Viễn không khỏi nắm chặt tay cầm vali, trầm giọng hỏi: "Hà Vĩ Niên hơn tôi chỗ nào?"
Ban đầu Du Ân hơi bối rối vì những lời không thể giải thích được của mình, và sau đó mới nhận ra rằng anh đang so sánh với Hà Vĩ Niên, đúng là nhàm chán tột cùng.
Du Ân không muốn trả lời nên chỉ nhắm mắt làm ngơ và giả vờ như không nghe thấy.
Phó Đình Viễn không buông tha: "Em thật sự thích anh ta ư?"
“Anh có thể yên tĩnh được không!” Du Ân tức giận đáp, sau đó nắm lấy vali của mình rồi rời đi.
Anh có thể đừng ấu trĩ như vậy được không, lúc nào cũng đặt ra những câu hỏi như thế.
Chẳng lẽ anh không đoán ra được sao?
Chỉ số IQ của anh đâu rồi?
Nhưng cô nào đâu biết rằng chỉ số IQ của Phó Đình Viễn vào lúc này đã bằng không rồi.
Chỉ cần anh nghĩ rằng cô thực sự có thể ở bên Hà Vĩ Niên, thì trong đầu anh không có gì cả, toàn một mảnh trống rỗng.
Nhưng vào lúc này, nghe thấy lời nói hung dữ của cô, Phó Đình Viễn lại bật cười.
Mặc dù anh bị mắng, nhưng câu trả lời của cô ít nhất đã chứng minh rằng cô không ở cùng Hà Vĩ Niên, nếu không, cô sẽ trả lời là "phải".
Diệp Văn đã mua vé máy bay trở về Giang Thành cho Du Ân. Đương nhiên, Y Diệp Văn muốn mua hạng thương gia cho cô, nhưng Du Ân cố ý dặn là phải đặt khoang phổ thông, bởi vì cô biết Phó Đình Viễn nhất định sẽ đi hạng thương gia, như vậy tránh gặp phải Phó Đình Viễn.
Ai ngờ Phó Đình Viễn lại đổi chỗ ngồi với người bên cạnh cô sau khi máy bay ổn định, Du Ân định lấy máy tính ra viết gì đó, nhưng khi cô nhìn lên và thấy Phó Đình Viễn đã đến bên cạnh mình, cô thật sự không nói nên lời.
Cô đóng máy tính lại, hạ giọng nói với người đàn ông đẹp trai đang ngồi bên cạnh: "Phó Đình Viễn, tôi cầu xin anh, tôi không muốn lên hotsearch nữa đâu."
Bữa tiệc nhà họ Diệp trước đó, cô cũng đã lên hotsearch một lần rồi, đó là điều mà cô không thể tránh khỏi với tư cách là con gái của nhà họ Diệp, nhưng cô không muốn có bất kỳ hotsearch nào nữa, đặc biệt là về tình yêu.
Phó Đình Viễn không đồng ý với cô: "Em ngồi bên cạnh tôi trên máy bay thì có thể lên hotsearch ư?"
Du Ân nghiến răng.
Anh rõ ràng biết cô muốn nói gì, thế mà anh cố tình giả vờ không hiểu và bóp méo ý nghĩa trong lời nói của cô.
Cô không thể không cảnh cáo anh: "Chỉ cần anh ở bên cạnh tôi như người xa lạ cả hành trình này thì sẽ không phải lên hotsearch.”
Phó Đình Viễn nhướng mày: "Đã kết hôn một lần rồi, còn giả bộ xa lạ ư?"
Du Ân không thể kìm lại, thiếu chút nữa là véo anh rồi, như vậy cũng lên hotsearch đấy.
Con gái nhà họ Diệp đã đánh người trên máy bay, người bị đáng chính là Phó Đình Viễn, một doanh nhân giàu có nổi tiếng ở Giang Thành, đúng là rất hot đấy.
Không muốn để ý đến anh nữa, Du Ân cất máy tính đi, lấy túi bịt mắt ra đeo vào, ngả người ra ghế nhắm mắt lại.
Tối qua cô bị anh giày vò hơn nửa đêm, thực sự là cô ngủ không được ngon.
Ngay khi cô đang mơ màng chìm vào giấc ngủ, bên tai đột nhiên vang lên tiếng camera của điện thoại di động, Du Ân đột nhiên mở mắt ra và phát hiện Phó Đình Viễn đang dùng điện thoại di động chụp ảnh cho cô.
Du Ân sắp phát điên rồi.