Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 230: Đi công tác bỏ chạy
Dưới sự buồn bực của ông cụ, ông càng ngày càng chướng mắt Phó Đình Viễn.
Mặc dù rất suy yếu, nhưng ông vẫn liếc xéo Phó Đình Viễn: "Cháu đi ra ngoài trước, ông có chuyện muốn nói với Du Ân."
Thái độ của Phó Đình Viễn đối với ông cụ là đã sớm tập mãi thành quen rồi. Khi anh và Du Ân còn ở bên nhau, lúc nào ông cụ cũng thiên vị Du Ân, ngược lại lại tỏ ra lạnh nhạt với cháu trai của mình.
Khi đó anh luôn cho rằng Du Ân đang cố ý khoe tài giả tạo trước mặt ông cụ, luôn cho rằng Du Ân đang cố ý lấy lòng ông cụ, cho nên ông cụ mới có thể đối xử tốt với cô như vậy.
Giờ nghĩ lại, trong cả nhà họ Phó chỉ có một mình ông cụ mới thấy được chỗ tốt của Du Ân.
Cũng có thể nói, trong toàn bộ nhà họ Phó, chỉ có ông cụ là thực sự quan tâm đến anh.
Trong lòng người cha Phó Giang chưa bao giờ có gia đình này, không có mẹ anh, không có người con trai là anh, cũng như không có cô con gái Phó Thiến Thiến kia.
Cả Phó Giang và Đổng Văn Huệ đều chán ghét Du Ân vì họ chỉ muốn anh kết hôn với Thẩm Dao để có thể tiếp tục duy trì mối quan hệ hữu hảo với Thẩm Thanh Sơn.
Về phần Phó Thiến Thiến, bởi vì có mối quan hệ tốt với Thẩm Dao nên chán Du Ân mà chẳng cần có lý do gì.
Chỉ có ông cụ mới phân tích tính tình của anh, dò xét tính cách của Du Ân, nghĩ cô là một cô gái tốt, thật tình nghĩ cho anh, mới mong anh có được một mái ấm êm đẹp.
Chỉ tiếc anh đã phụ lại nỗi khổ tâm của ông cụ, cũng phụ Du Ân.
Sau khi Phó Đình Viễn rời khỏi phòng bệnh, ông cụ ra hiệu Du Ân lấy ghế đẩu và ngồi xuống.
Quản gia đỡ ông cụ tựa vào đầu giường, cũng lui ra ngoài.
Ông cụ nhìn Du Ân mà xúc động nói: "Ông đã xem tin tức, không ngờ cháu lại là con gái của nhà họ Diệp."
Sau khi ông cụ nói xong lại tự giễu: "Ông đã nói mà, ánh mắt của ông rất tốt, liếc mắt một cái đã nhìn trúng một cô con gái nhà giàu lưu lạc bên ngoài."
“Những người khác ấy, họ đều là những kẻ thiển cận chỉ chăm chăm vào lợi ích trước mắt."
Ông cụ không ngớt lời phàn nàn về mấy người Phó Giang, Đổng Văn Huệ, Du Ân không khỏi cười nhẹ.
Tính cách của ông cụ thực sự rất thú vị, không hiểu sao Phó Giang và cả anh em Phó Đình Viễn lại không được thừa hưởng gen nào về mặt này.
Du Ân cười, khẽ nói: "Vốn dĩ cháu định hôm nào đó sẽ đi thăm ông, chính thức nói chuyện này với ông."
Ông cụ lắc đầu: "Không sao."
“Chỉ cần cháu vui vẻ, ông có thể yên tâm rồi.” Ông cụ nhìn Du Ân một cách từ ái rồi nói: “Ông nhìn tin tức là biết nhà họ Diệp đối xử với cháu rất tốt, coi cháu như bảo bối.”
“Du Ân à.” Đêm nay dường như ông cụ có hơi thương cảm: “Ông nội phải nói với cháu một tiếng xin lỗi.”
Du Ân biết ông cụ định nói gì, vội nói: "Cuộc hôn nhân này không phải lỗi của ông, là do cháu tự nguyện."
Nhưng ông cụ kiên quyết: "Nếu không phải ông ép Đình Viễn lấy cháu, có lẽ cháu chỉ thất tình trong một thời gian ngắn mà thôi, thay vì rơi vào cuộc hôn nhân tuyệt vọng suốt ba năm."
"Nếu cháu không kết hôn, nói không chừng cháu đã sớm đạt được thành công trong sự nghiệp bây giờ rồi."
"Thành tựu sự nghiệp của cháu, cùng với gia cảnh nhà họ Diệp của cháu, cháu của bây giờ vốn sẽ là một thiên kim chói lọi nhất thủ đô, nhưng bởi vì cháu đã kết hôn..."
Ông cụ nói đến đây bỗng nhiên không nói nổi nữa.
Du Ân biết ông cụ đang hối hận vì lẽ ra cô có thể có cuộc sống hoàn hảo hơn nên nhanh chóng an ủi ông cụ: "Ông ơi, suy nghĩ của ông bảo thủ quá rồi đó. Bây giờ chuyện đã từng kết hôn cũng chẳng tính là gì đâu."
Ông cụ lén nhắm mắt, khẽ lau những giọt nước mắt trên khóe mắt.
Sau khi ông cụ quay đầu lại thì hừ mạnh một tiếng: "Có phải thằng nhóc thối đó đang theo đuổi cháu không?"
Du Ân biết người mà ông cụ đang nói đến chính là Phó Đình Viễn, nên nhẹ nhàng gật đầu: "Xem như vậy..."
“Sớm biết như thế thì ngay từ đầu cần gì phải như thế!” Ông cụ không nói chuyện thay cho Phó Đình Viễn, mà lại nói với Du Ân: “Cháu đừng để ý đến nó, ngựa tốt không quay đầu ăn cỏ cũ, huống chi bây giờ cháu còn có thân phận như vậy nữa!"
Du Ân rất bối rối trước những lời của ông cụ, không biết phải nói gì, nhưng cô cũng biết rằng ông cụ luôn bảo vệ cô như vậy.
Sau khi ông cụ nói chuyện với Du Ân xong thì bảo Du Ân gọi Phó Đình Viễn vào. Du Ân đóng cửa cho hai người họ và tự mình đi đến cửa sổ ở cuối hành lang.
Ông cụ thực sự tức giận khi nhìn thấy Phó Đình Viễn. Nếu không phải đêm nay ông bị ốm không còn sức lực thì ông đã cho Phó Đình Viễn một gậy rồi.
Ông trừng mắt nhìn Phó Đình Viễn rồi cắn răng nói: "Lúc trước khi ông khuyên cháu sớm sinh một đứa con với Du Ân, cháu còn nhớ mình đã nói gì không?"
Phó Đình Viễn đương nhiên nhớ rõ, còn nhớ rõ rành mạch.
Mỗi khi nhớ tới, anh hận không thể giết chết bản thân đã nói ra những lời khốn nạn đó.
Ông cụ lại tức giận nói: "Chỉ cần giữa các cháu có đứa con, bây giờ cháu sẽ không phải chịu đãi ngộ này rồi!"
Sau khi có con, giữa hai người sẽ có một sợi dây gắn kết, hàng ngày nói nhiều với nhau về đứa trẻ hơn, tự nhiên tình cảm sẽ dần trở nên hòa hợp, có thể sẽ không ly hôn.
Dù có ly hôn thì đứa con vẫn là cầu nối tốt nhất giữa bọn họ, anh vẫn là người đàn ông chiếm cứ nhiều nhất trong cuộc đời của cô.
Phó Đình Viễn không mở mắt, không nói một lời. Nếu sớm biết rằng một ngày nào đó anh không thể sống thiếu Du Ân thì anh nhất định đã có con với cô ngay trong năm đầu tiên kết hôn.
Đáng tiếc trong cuộc sống không có nếu như, bây giờ anh chỉ có thể uống chén rượu đắng mà anh đã ủ.
Ông cụ nhìn bộ dạng hối hận của Phó Đình Viễn bây giờ thì tức giận. Năm đó ông đã tận tình khuyên bảo, nhưng Phó Đình Viễn không chịu nghe dù chỉ một câu.
Nghĩ đến đây, ông không khỏi tức giận nói: "Cháu nên từ bỏ hy vọng với con bé đi. Bắt đầu từ ngày mai, ông sẽ chọn lại cho cháu một người phụ nữ khác."
"Dựa theo ánh mắt nhìn người của ông, lần này nhất định cũng sẽ tìm được một người hoàn hảo cho cháu. Lần này cháu cần phải quý trọng cho ông."
Ông cụ ra lệnh, Phó Đình Viễn chợt thấy đau đầu.
“Ông nội!” Anh nghiêm túc nhấn mạnh: “Cháu từ chối xem mắt, cháu cũng từ chối từ bỏ hy vọng đối với Du Ân.”
“Việc này không phải do cháu.” Đang khi Phó Đình Viễn mở miệng muốn nói điều gì đó, ông cụ lại nói: “Thân thể của ông mỗi năm mỗi kém, chẳng lẽ cháu thật sự muốn để ông tới lúc chết cũng không được nhìn cháu thành gia lập nghiệp?"
Lời tương tự, khi ông cụ uy hiếp anh để anh cưới Du Ân vào bốn năm trước đã từng nói một lần rồi.
Khi đó, chính vì điều này nên anh mới thỏa hiệp kết hôn với Du Ân, nhưng hôm nay ông cụ lại nói những lời như vậy, anh lại cảm thấy vô cùng phản cảm và bài xích.
Anh không muốn quen biết những người phụ nữ khác một chút nào!
Nhưng thân thể hiện tại của ông cụ thật sự không chịu nổi khi bị anh chọc giận nữa nên anh đành phải im lặng.
Ông cụ muốn sắp xếp thì sắp xếp đi, cùng lắm thì ngày mai khi trời vừa sáng anh sẽ đi công tác bỏ chạy.
Ông cụ liếc nhìn anh: "Ông biết bây giờ trong lòng cháu chỉ một lòng một dạ cảm thấy Du Ân tốt đẹp. Nếu cháu chung đụng thêm với một vài cô gái khác nữa, có lẽ cháu sẽ tìm được người tương tự như con bé."
Phó Đình Viễn tức giận nói: "Cô ấy là không thể thay thế."
Sau khi Phó Đình Viễn nói xong câu đó thì lại lấy điện thoại di động ra, nhắn tin WeChat thông báo cho Chu Nam bảo anh ta đặt vé máy bay rời Giang Thành vào sáng sớm ngày mai. Anh muốn tìm một nơi đi công tác, đỡ phải trốn không thoát khỏi bố cục xem mắt khủng bố của ông cụ.
Mặc dù rất suy yếu, nhưng ông vẫn liếc xéo Phó Đình Viễn: "Cháu đi ra ngoài trước, ông có chuyện muốn nói với Du Ân."
Thái độ của Phó Đình Viễn đối với ông cụ là đã sớm tập mãi thành quen rồi. Khi anh và Du Ân còn ở bên nhau, lúc nào ông cụ cũng thiên vị Du Ân, ngược lại lại tỏ ra lạnh nhạt với cháu trai của mình.
Khi đó anh luôn cho rằng Du Ân đang cố ý khoe tài giả tạo trước mặt ông cụ, luôn cho rằng Du Ân đang cố ý lấy lòng ông cụ, cho nên ông cụ mới có thể đối xử tốt với cô như vậy.
Giờ nghĩ lại, trong cả nhà họ Phó chỉ có một mình ông cụ mới thấy được chỗ tốt của Du Ân.
Cũng có thể nói, trong toàn bộ nhà họ Phó, chỉ có ông cụ là thực sự quan tâm đến anh.
Trong lòng người cha Phó Giang chưa bao giờ có gia đình này, không có mẹ anh, không có người con trai là anh, cũng như không có cô con gái Phó Thiến Thiến kia.
Cả Phó Giang và Đổng Văn Huệ đều chán ghét Du Ân vì họ chỉ muốn anh kết hôn với Thẩm Dao để có thể tiếp tục duy trì mối quan hệ hữu hảo với Thẩm Thanh Sơn.
Về phần Phó Thiến Thiến, bởi vì có mối quan hệ tốt với Thẩm Dao nên chán Du Ân mà chẳng cần có lý do gì.
Chỉ có ông cụ mới phân tích tính tình của anh, dò xét tính cách của Du Ân, nghĩ cô là một cô gái tốt, thật tình nghĩ cho anh, mới mong anh có được một mái ấm êm đẹp.
Chỉ tiếc anh đã phụ lại nỗi khổ tâm của ông cụ, cũng phụ Du Ân.
Sau khi Phó Đình Viễn rời khỏi phòng bệnh, ông cụ ra hiệu Du Ân lấy ghế đẩu và ngồi xuống.
Quản gia đỡ ông cụ tựa vào đầu giường, cũng lui ra ngoài.
Ông cụ nhìn Du Ân mà xúc động nói: "Ông đã xem tin tức, không ngờ cháu lại là con gái của nhà họ Diệp."
Sau khi ông cụ nói xong lại tự giễu: "Ông đã nói mà, ánh mắt của ông rất tốt, liếc mắt một cái đã nhìn trúng một cô con gái nhà giàu lưu lạc bên ngoài."
“Những người khác ấy, họ đều là những kẻ thiển cận chỉ chăm chăm vào lợi ích trước mắt."
Ông cụ không ngớt lời phàn nàn về mấy người Phó Giang, Đổng Văn Huệ, Du Ân không khỏi cười nhẹ.
Tính cách của ông cụ thực sự rất thú vị, không hiểu sao Phó Giang và cả anh em Phó Đình Viễn lại không được thừa hưởng gen nào về mặt này.
Du Ân cười, khẽ nói: "Vốn dĩ cháu định hôm nào đó sẽ đi thăm ông, chính thức nói chuyện này với ông."
Ông cụ lắc đầu: "Không sao."
“Chỉ cần cháu vui vẻ, ông có thể yên tâm rồi.” Ông cụ nhìn Du Ân một cách từ ái rồi nói: “Ông nhìn tin tức là biết nhà họ Diệp đối xử với cháu rất tốt, coi cháu như bảo bối.”
“Du Ân à.” Đêm nay dường như ông cụ có hơi thương cảm: “Ông nội phải nói với cháu một tiếng xin lỗi.”
Du Ân biết ông cụ định nói gì, vội nói: "Cuộc hôn nhân này không phải lỗi của ông, là do cháu tự nguyện."
Nhưng ông cụ kiên quyết: "Nếu không phải ông ép Đình Viễn lấy cháu, có lẽ cháu chỉ thất tình trong một thời gian ngắn mà thôi, thay vì rơi vào cuộc hôn nhân tuyệt vọng suốt ba năm."
"Nếu cháu không kết hôn, nói không chừng cháu đã sớm đạt được thành công trong sự nghiệp bây giờ rồi."
"Thành tựu sự nghiệp của cháu, cùng với gia cảnh nhà họ Diệp của cháu, cháu của bây giờ vốn sẽ là một thiên kim chói lọi nhất thủ đô, nhưng bởi vì cháu đã kết hôn..."
Ông cụ nói đến đây bỗng nhiên không nói nổi nữa.
Du Ân biết ông cụ đang hối hận vì lẽ ra cô có thể có cuộc sống hoàn hảo hơn nên nhanh chóng an ủi ông cụ: "Ông ơi, suy nghĩ của ông bảo thủ quá rồi đó. Bây giờ chuyện đã từng kết hôn cũng chẳng tính là gì đâu."
Ông cụ lén nhắm mắt, khẽ lau những giọt nước mắt trên khóe mắt.
Sau khi ông cụ quay đầu lại thì hừ mạnh một tiếng: "Có phải thằng nhóc thối đó đang theo đuổi cháu không?"
Du Ân biết người mà ông cụ đang nói đến chính là Phó Đình Viễn, nên nhẹ nhàng gật đầu: "Xem như vậy..."
“Sớm biết như thế thì ngay từ đầu cần gì phải như thế!” Ông cụ không nói chuyện thay cho Phó Đình Viễn, mà lại nói với Du Ân: “Cháu đừng để ý đến nó, ngựa tốt không quay đầu ăn cỏ cũ, huống chi bây giờ cháu còn có thân phận như vậy nữa!"
Du Ân rất bối rối trước những lời của ông cụ, không biết phải nói gì, nhưng cô cũng biết rằng ông cụ luôn bảo vệ cô như vậy.
Sau khi ông cụ nói chuyện với Du Ân xong thì bảo Du Ân gọi Phó Đình Viễn vào. Du Ân đóng cửa cho hai người họ và tự mình đi đến cửa sổ ở cuối hành lang.
Ông cụ thực sự tức giận khi nhìn thấy Phó Đình Viễn. Nếu không phải đêm nay ông bị ốm không còn sức lực thì ông đã cho Phó Đình Viễn một gậy rồi.
Ông trừng mắt nhìn Phó Đình Viễn rồi cắn răng nói: "Lúc trước khi ông khuyên cháu sớm sinh một đứa con với Du Ân, cháu còn nhớ mình đã nói gì không?"
Phó Đình Viễn đương nhiên nhớ rõ, còn nhớ rõ rành mạch.
Mỗi khi nhớ tới, anh hận không thể giết chết bản thân đã nói ra những lời khốn nạn đó.
Ông cụ lại tức giận nói: "Chỉ cần giữa các cháu có đứa con, bây giờ cháu sẽ không phải chịu đãi ngộ này rồi!"
Sau khi có con, giữa hai người sẽ có một sợi dây gắn kết, hàng ngày nói nhiều với nhau về đứa trẻ hơn, tự nhiên tình cảm sẽ dần trở nên hòa hợp, có thể sẽ không ly hôn.
Dù có ly hôn thì đứa con vẫn là cầu nối tốt nhất giữa bọn họ, anh vẫn là người đàn ông chiếm cứ nhiều nhất trong cuộc đời của cô.
Phó Đình Viễn không mở mắt, không nói một lời. Nếu sớm biết rằng một ngày nào đó anh không thể sống thiếu Du Ân thì anh nhất định đã có con với cô ngay trong năm đầu tiên kết hôn.
Đáng tiếc trong cuộc sống không có nếu như, bây giờ anh chỉ có thể uống chén rượu đắng mà anh đã ủ.
Ông cụ nhìn bộ dạng hối hận của Phó Đình Viễn bây giờ thì tức giận. Năm đó ông đã tận tình khuyên bảo, nhưng Phó Đình Viễn không chịu nghe dù chỉ một câu.
Nghĩ đến đây, ông không khỏi tức giận nói: "Cháu nên từ bỏ hy vọng với con bé đi. Bắt đầu từ ngày mai, ông sẽ chọn lại cho cháu một người phụ nữ khác."
"Dựa theo ánh mắt nhìn người của ông, lần này nhất định cũng sẽ tìm được một người hoàn hảo cho cháu. Lần này cháu cần phải quý trọng cho ông."
Ông cụ ra lệnh, Phó Đình Viễn chợt thấy đau đầu.
“Ông nội!” Anh nghiêm túc nhấn mạnh: “Cháu từ chối xem mắt, cháu cũng từ chối từ bỏ hy vọng đối với Du Ân.”
“Việc này không phải do cháu.” Đang khi Phó Đình Viễn mở miệng muốn nói điều gì đó, ông cụ lại nói: “Thân thể của ông mỗi năm mỗi kém, chẳng lẽ cháu thật sự muốn để ông tới lúc chết cũng không được nhìn cháu thành gia lập nghiệp?"
Lời tương tự, khi ông cụ uy hiếp anh để anh cưới Du Ân vào bốn năm trước đã từng nói một lần rồi.
Khi đó, chính vì điều này nên anh mới thỏa hiệp kết hôn với Du Ân, nhưng hôm nay ông cụ lại nói những lời như vậy, anh lại cảm thấy vô cùng phản cảm và bài xích.
Anh không muốn quen biết những người phụ nữ khác một chút nào!
Nhưng thân thể hiện tại của ông cụ thật sự không chịu nổi khi bị anh chọc giận nữa nên anh đành phải im lặng.
Ông cụ muốn sắp xếp thì sắp xếp đi, cùng lắm thì ngày mai khi trời vừa sáng anh sẽ đi công tác bỏ chạy.
Ông cụ liếc nhìn anh: "Ông biết bây giờ trong lòng cháu chỉ một lòng một dạ cảm thấy Du Ân tốt đẹp. Nếu cháu chung đụng thêm với một vài cô gái khác nữa, có lẽ cháu sẽ tìm được người tương tự như con bé."
Phó Đình Viễn tức giận nói: "Cô ấy là không thể thay thế."
Sau khi Phó Đình Viễn nói xong câu đó thì lại lấy điện thoại di động ra, nhắn tin WeChat thông báo cho Chu Nam bảo anh ta đặt vé máy bay rời Giang Thành vào sáng sớm ngày mai. Anh muốn tìm một nơi đi công tác, đỡ phải trốn không thoát khỏi bố cục xem mắt khủng bố của ông cụ.