Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 228: Tôi uống rượu thay cho cô
Tô Ngưng thấp giọng an ủi cô: "Bình tĩnh bình tĩnh."
Du Ân hít một hơi thật sâu và cố gắng bình tĩnh lại.
Cô cũng không biết chuyện này. Cô còn tưởng rằng Tô Ngưng và Chu Trường Ninh chỉ là hẹn hò đơn thuần...
Bọn họ chơi trò chơi đã lâu, nhưng Hứa Hàng cũng chưa từng bị thần số mệnh lựa chọn. Cũng tức là, căn bản tất cả mọi người đều bị miệng chai nhắm vào một lần, thậm chí có người bị nhắm đến mấy lần rồi, duy chỉ Hứa Hàng chưa bị một lần nào.
Cho nên anh ta đương nhiên không có cơ hội trả lời sự thật hay lựa chọn mạo hiểm. Vậy nên Tô Ngưng dùng một mánh khóe. Đúng lúc cô ấy trả lời câu hỏi xong thì đến lượt cô ấy xoay chai. Cô ấy cố ý khống chế sức lực một chút, khiến cho miệng chai miễn cưỡng nhắm ngay Hứa Hàng.
Hứa Hàng: "..."
Gian lận nhằm vào anh ta rõ ràng như vậy, thế mà được hả?
Nhưng mà, Tô Ngưng ở đối diện đã nóng lòng bắt đầu hỏi anh ta: "Bác sĩ Hứa, nói thật hay mạo hiểm?"
Hứa Hàng khinh thường nói: "Cái thứ ấu trĩ như nói thật mà mấy người các người còn có người chơi à?"
Tất cả mọi người: "..."
Hứa Hàng tức thì đắc tội với toàn bộ. Dù sao vừa rồi những người khác đều lựa chọn nói thật.
“Ý của anh là chọn mạo hiểm?” Hai mắt Tô Ngưng sáng lên hưng phấn. Cô ấy chắc chắn Hứa Hàng và Tống Nghênh có trò hay, đang chờ thời cơ tra khảo Hứa Hàng đây nè.
Hứa Hàng bị cô ấy nhìn chằm chằm nên kích động đến da đầu ngứa ngáy, nhưng nói cũng đã nói ra miệng rồi, anh ta đành phải căng da đầu mà nói: "Đúng."
Tô Ngưng nói ngay: "Vậy thì gọi điện thoại cho một người phụ nữ và nói với cô ấy một cách thâm tình rằng: Anh yêu em."
“Đương nhiên, ngoại trừ mẹ mình.” Tô Ngưng nhanh chóng loại bỏ những người Hứa Hàng có thể sẽ gọi.
Hứa Hàng nghiến răng trừng mắt nhìn cô ấy. Tô Ngưng nghiêng đầu nháy mắt với anh ta, ra hiệu anh ta mau hành động.
Cả Dịch Thận Chi và Phó Đình Viễn đều "thấy chết mà không cứu được". Đặc biệt là Dịch Thận Chi, biểu cảm ăn dưa còn khoa trương hơn cả Tô Ngưng.
Hứa Hàng tìm kiếm trong đầu những người mà anh ta có thể gọi để nói câu này, cuối cùng cũng chỉ có Tống Nghênh thôi.
Gọi cho các đồng nghiệp nữ khác trong bệnh viện thì họ có thể sẽ phát điên lên vì phấn khích, hay gọi cho mấy cô tiểu thư kia thì nói không chừng ngày mai cha mẹ của bọn họ có thể tìm được mẹ anh ta, cho bọn họ đính hôn luôn.
Cuối cùng, anh ta lấy điện thoại di động ra và gọi vào điện thoại của Tống Nghênh.
Hứa Hàng bật loa ngoài, một giọng nữ hời hợt truyền vào tai từ micro: "Bác sĩ Hứa, có chuyện gì sao?"
Hứa Hàng nghiến răng nói: "Tống Nghênh, anh yêu em."
Tống Nghênh khựng lại một chút, sau đó nói một câu chọc trúng chỗ ngứa: "Anh đang chơi nói thật hay mạo hiểm đúng không?"
Hứa Hàng: "..."
Thấy anh không nói lời nào, Tống Nghênh nói: "Tôi còn có chuyện phải làm, cúp máy trước đây."
Tống Nghênh nói xong liền cúp điện thoại, sắc mặt Hứa Hàng xấu đi rõ ràng.
Nhưng bất kể thế nào, nhiệm vụ mạo hiểm lần này của Hứa Hàng đã hoàn thành, vì vậy trò chơi vẫn tiếp tục.
Sau mấy lượt, Du Ân lại bị miệng chai nhắm vào. Lần này cô chọn mạo hiểm.
Mặc dù tính cách cô không thích mạo hiểm, nhưng cô đã nói thật vài lần, có phần muốn thay đổi.
Dịch Thận Chi cười nói với cô: "Hãy chọn một người đàn ông có mặt ở đây, khen ngợi người đó một cách chân thành."
Mọi người đều cho rằng Du Ân sẽ chọn Phó Đình Viễn để khen ngợi, vì Du Ân và Phó Đình Viễn là những người thân quen nhất.
Mọi người đều biết, tính cách của Du Ân rất hướng nội, bảo cô khen ngợi một người đàn ông mà cô không quen thuộc cho lắm như Dịch Thận Chi hoặc Hứa Hàng thì cô chắc chắn không thể làm được.
Không thể không thừa nhận Dịch Thận Chi này vừa ra chiêu đã đào hố cho Du Ân rồi.
Tuy nhiên, Du Ân lại không chút ngần ngại đặt tầm mắt lên người Hứa Hàng đang ủ rũ.
Cùng lúc đó, ánh mắt lạnh lùng của Phó Đình Viễn cũng rơi vào Hứa Hàng.
Hứa Hàng: "..."
Cái trò chết tiệt gì thế này? Cả đêm anh ta đều không có chút cảm giác tồn tại nào, gần như không có tham gia trò chơi này, tại sao lại đột nhiên trở thành mục tiêu chỉ trích của dư luận rồi?
Ngay khi Hứa Hàng đang buồn bực, anh ta chợt nghe thấy Du Ân bắt đầu khen ngợi mình bằng giọng điệu chân thành: "Bác sĩ Hứa, anh nho nhã thông minh, tuấn tú lịch sự, có y thuật cao minh, không thuốc lá rượu chè. Anh chính là người đàn ông hoàn mỹ nhất trong trái tim tôi."
Hứa Hàng bị khen đến nỗi ngơ ngác.
Anh ta vừa mới bị giọng điệu thờ ơ của Tống Nghênh cuốn vào vòng xoáy không tự tin. Anh ta nói yêu cô ấy nhưng cô ấy lại không chút động lòng. Mặc dù nói theo kiểu trò chơi nhưng anh ta thiếu hấp dẫn như vậy sao? Đến nỗi cô ấy trực tiếp cúp điện thoại luôn.
Giờ phút này, những lời nói của Du Ân đã mang lại sự tự tin cho anh ta một lần nữa và kéo anh ra khỏi vòng xoáy của sự tự ti.
Nghe xong lời của Du Ân, nhất là nghe thấy cô nói Hứa Hàng không thuốc lá rượu chè, Phó Đình Viễn lập tức cảm thấy điếu thuốc trong tay không thơm, rượu trước mặt cũng chẳng ngon nữa.
Nhiều năm như vậy, chắc không phải cô luôn không thích anh hút thuốc và uống rượu đấy chứ?
Phó Đình Viễn có chút mệt tâm. Cho tới bây giờ cô chưa từng nói ra, vì vậy anh chưa bao giờ nghĩ rằng cô quan tâm đến những thứ này.
Hơn nữa, trước đây anh cũng chưa từng quan tâm đến cảm nhận của cô. Mặc kệ cô có thích hay không, trước đây anh cũng không để tâm.
Anh thậm chí còn biết rằng nếu cô không thích, anh sẽ cố tình làm điều đó.
Nhưng bây giờ...
Anh di chuyển ngón tay, ấn điếu thuốc trong tay vào gạt tàn, không dám châm thêm lần nữa.
Hiện tại anh lâm vào tình cảnh cái gì cũng không nói, cái gì cũng không làm. Cô có thể không vừa mắt anh, nếu còn cố ý đối nghịch với cô, có lẽ sẽ hoàn toàn bị đá sang một bên.
“Phụt...” Tô Ngưng nhìn thấy thái độ tự chủ bình tĩnh của Phó Đình Viễn ngoài mặt, nhưng thật ra trong lòng đã sớm nơm nớp lo sợ, không kìm được mà bật cười thành tiếng.
Dịch Thận Chi vội vàng cứu lấy mặt mũi cho Phó Đình Viễn: "Du Ân, Hứa Hàng không uống rượu hút thuốc chẳng qua là vì nghề nghiệp nên hiếm khi động đến những thứ này mà thôi."
Du Ân khẽ mỉm cười: "Vì sự nghiệp mà không đụng đến những thứ này thì đó chính là suy nghĩ cho người khác. Biết suy nghĩ cho người khác, đây mới là điều thật sự hiếm có."
Dịch Thận Chi há miệng thở dốc, bị cô bắt bẻ đến nỗi anh ta không nói nên lời phản bác.
Khả năng hùng biện của Du Ân bây giờ thực sự phi thường.
Dịch Thận Chi nghĩ như vậy, cho Phó Đình Viễn một cái nhìn đồng tình. Anh ta có phần có thể tưởng tượng được hình ảnh hơi một tí là Phó Đình Viễn bị Du Ân K.O.
Không phải Phó Đình Viễn ăn nói không tốt, mà là hoàn cảnh của Phó Đình Viễn không cho anh có quyền nói chuyện.
Có câu nói hay rằng, trong một mối quan hệ, ai yêu trước sẽ có tư thái thấp hơn.
Mặc dù Du Ân là người đã yêu trước, nhưng bây giờ Du Ân đã dứt ra được, Phó Đình Viễn lại sa vào, vậy chỉ có thể là Phó Đình Viễn phải hạ thấp tư thái của mình.
“Cảm ơn.” Không cần biết Phó Đình Viễn nhìn anh ta bằng ánh mắt như thế nào, Hứa Hàng chỉ biết rằng Du Ân khen ngợi khiến anh ta lấy lại sự tự tin, vì vậy cũng rất chân thành cảm ơn Du Ân.
Vì vậy, ván này, đến cuối cùng Phó Đình Viễn không nhận được lời khen ngợi của Du Ân, mà thay vào đó là uống đầy một bụng giấm.
Người được miệng chai nhắm đến ở vòng tiếp theo là Chu Mi. Cô ta chọn mạo hiểm, nhiệm vụ là phải sang phòng bên cạnh để hát một bài.
Chuyện này quả thực có chút khó khăn đối với Chu Mi. Tuy rằng cô ta khá mạnh mẽ vang dội trong công việc, nhưng đối với loại chuyện này vẫn rất xấu hổ, hơn nữa cũng không ai biết bên trong phòng bên cạnh là những người như thế nào.
Nhưng nếu đã chọn thì cô ta vẫn phải làm được. Nếu không làm được thì phải uống rượu nhận phạt.
Có câu nói hay rằng, trong một mối quan hệ, ai yêu trước sẽ có tư thái thấp hơn.
Ngay khi Chu Mi vừa đứng dậy, Dịch Thận Chi ở một bên túm lấy cô ta: "Đừng đi nữa, tôi uống rượu thay cho cô."
Du Ân hít một hơi thật sâu và cố gắng bình tĩnh lại.
Cô cũng không biết chuyện này. Cô còn tưởng rằng Tô Ngưng và Chu Trường Ninh chỉ là hẹn hò đơn thuần...
Bọn họ chơi trò chơi đã lâu, nhưng Hứa Hàng cũng chưa từng bị thần số mệnh lựa chọn. Cũng tức là, căn bản tất cả mọi người đều bị miệng chai nhắm vào một lần, thậm chí có người bị nhắm đến mấy lần rồi, duy chỉ Hứa Hàng chưa bị một lần nào.
Cho nên anh ta đương nhiên không có cơ hội trả lời sự thật hay lựa chọn mạo hiểm. Vậy nên Tô Ngưng dùng một mánh khóe. Đúng lúc cô ấy trả lời câu hỏi xong thì đến lượt cô ấy xoay chai. Cô ấy cố ý khống chế sức lực một chút, khiến cho miệng chai miễn cưỡng nhắm ngay Hứa Hàng.
Hứa Hàng: "..."
Gian lận nhằm vào anh ta rõ ràng như vậy, thế mà được hả?
Nhưng mà, Tô Ngưng ở đối diện đã nóng lòng bắt đầu hỏi anh ta: "Bác sĩ Hứa, nói thật hay mạo hiểm?"
Hứa Hàng khinh thường nói: "Cái thứ ấu trĩ như nói thật mà mấy người các người còn có người chơi à?"
Tất cả mọi người: "..."
Hứa Hàng tức thì đắc tội với toàn bộ. Dù sao vừa rồi những người khác đều lựa chọn nói thật.
“Ý của anh là chọn mạo hiểm?” Hai mắt Tô Ngưng sáng lên hưng phấn. Cô ấy chắc chắn Hứa Hàng và Tống Nghênh có trò hay, đang chờ thời cơ tra khảo Hứa Hàng đây nè.
Hứa Hàng bị cô ấy nhìn chằm chằm nên kích động đến da đầu ngứa ngáy, nhưng nói cũng đã nói ra miệng rồi, anh ta đành phải căng da đầu mà nói: "Đúng."
Tô Ngưng nói ngay: "Vậy thì gọi điện thoại cho một người phụ nữ và nói với cô ấy một cách thâm tình rằng: Anh yêu em."
“Đương nhiên, ngoại trừ mẹ mình.” Tô Ngưng nhanh chóng loại bỏ những người Hứa Hàng có thể sẽ gọi.
Hứa Hàng nghiến răng trừng mắt nhìn cô ấy. Tô Ngưng nghiêng đầu nháy mắt với anh ta, ra hiệu anh ta mau hành động.
Cả Dịch Thận Chi và Phó Đình Viễn đều "thấy chết mà không cứu được". Đặc biệt là Dịch Thận Chi, biểu cảm ăn dưa còn khoa trương hơn cả Tô Ngưng.
Hứa Hàng tìm kiếm trong đầu những người mà anh ta có thể gọi để nói câu này, cuối cùng cũng chỉ có Tống Nghênh thôi.
Gọi cho các đồng nghiệp nữ khác trong bệnh viện thì họ có thể sẽ phát điên lên vì phấn khích, hay gọi cho mấy cô tiểu thư kia thì nói không chừng ngày mai cha mẹ của bọn họ có thể tìm được mẹ anh ta, cho bọn họ đính hôn luôn.
Cuối cùng, anh ta lấy điện thoại di động ra và gọi vào điện thoại của Tống Nghênh.
Hứa Hàng bật loa ngoài, một giọng nữ hời hợt truyền vào tai từ micro: "Bác sĩ Hứa, có chuyện gì sao?"
Hứa Hàng nghiến răng nói: "Tống Nghênh, anh yêu em."
Tống Nghênh khựng lại một chút, sau đó nói một câu chọc trúng chỗ ngứa: "Anh đang chơi nói thật hay mạo hiểm đúng không?"
Hứa Hàng: "..."
Thấy anh không nói lời nào, Tống Nghênh nói: "Tôi còn có chuyện phải làm, cúp máy trước đây."
Tống Nghênh nói xong liền cúp điện thoại, sắc mặt Hứa Hàng xấu đi rõ ràng.
Nhưng bất kể thế nào, nhiệm vụ mạo hiểm lần này của Hứa Hàng đã hoàn thành, vì vậy trò chơi vẫn tiếp tục.
Sau mấy lượt, Du Ân lại bị miệng chai nhắm vào. Lần này cô chọn mạo hiểm.
Mặc dù tính cách cô không thích mạo hiểm, nhưng cô đã nói thật vài lần, có phần muốn thay đổi.
Dịch Thận Chi cười nói với cô: "Hãy chọn một người đàn ông có mặt ở đây, khen ngợi người đó một cách chân thành."
Mọi người đều cho rằng Du Ân sẽ chọn Phó Đình Viễn để khen ngợi, vì Du Ân và Phó Đình Viễn là những người thân quen nhất.
Mọi người đều biết, tính cách của Du Ân rất hướng nội, bảo cô khen ngợi một người đàn ông mà cô không quen thuộc cho lắm như Dịch Thận Chi hoặc Hứa Hàng thì cô chắc chắn không thể làm được.
Không thể không thừa nhận Dịch Thận Chi này vừa ra chiêu đã đào hố cho Du Ân rồi.
Tuy nhiên, Du Ân lại không chút ngần ngại đặt tầm mắt lên người Hứa Hàng đang ủ rũ.
Cùng lúc đó, ánh mắt lạnh lùng của Phó Đình Viễn cũng rơi vào Hứa Hàng.
Hứa Hàng: "..."
Cái trò chết tiệt gì thế này? Cả đêm anh ta đều không có chút cảm giác tồn tại nào, gần như không có tham gia trò chơi này, tại sao lại đột nhiên trở thành mục tiêu chỉ trích của dư luận rồi?
Ngay khi Hứa Hàng đang buồn bực, anh ta chợt nghe thấy Du Ân bắt đầu khen ngợi mình bằng giọng điệu chân thành: "Bác sĩ Hứa, anh nho nhã thông minh, tuấn tú lịch sự, có y thuật cao minh, không thuốc lá rượu chè. Anh chính là người đàn ông hoàn mỹ nhất trong trái tim tôi."
Hứa Hàng bị khen đến nỗi ngơ ngác.
Anh ta vừa mới bị giọng điệu thờ ơ của Tống Nghênh cuốn vào vòng xoáy không tự tin. Anh ta nói yêu cô ấy nhưng cô ấy lại không chút động lòng. Mặc dù nói theo kiểu trò chơi nhưng anh ta thiếu hấp dẫn như vậy sao? Đến nỗi cô ấy trực tiếp cúp điện thoại luôn.
Giờ phút này, những lời nói của Du Ân đã mang lại sự tự tin cho anh ta một lần nữa và kéo anh ra khỏi vòng xoáy của sự tự ti.
Nghe xong lời của Du Ân, nhất là nghe thấy cô nói Hứa Hàng không thuốc lá rượu chè, Phó Đình Viễn lập tức cảm thấy điếu thuốc trong tay không thơm, rượu trước mặt cũng chẳng ngon nữa.
Nhiều năm như vậy, chắc không phải cô luôn không thích anh hút thuốc và uống rượu đấy chứ?
Phó Đình Viễn có chút mệt tâm. Cho tới bây giờ cô chưa từng nói ra, vì vậy anh chưa bao giờ nghĩ rằng cô quan tâm đến những thứ này.
Hơn nữa, trước đây anh cũng chưa từng quan tâm đến cảm nhận của cô. Mặc kệ cô có thích hay không, trước đây anh cũng không để tâm.
Anh thậm chí còn biết rằng nếu cô không thích, anh sẽ cố tình làm điều đó.
Nhưng bây giờ...
Anh di chuyển ngón tay, ấn điếu thuốc trong tay vào gạt tàn, không dám châm thêm lần nữa.
Hiện tại anh lâm vào tình cảnh cái gì cũng không nói, cái gì cũng không làm. Cô có thể không vừa mắt anh, nếu còn cố ý đối nghịch với cô, có lẽ sẽ hoàn toàn bị đá sang một bên.
“Phụt...” Tô Ngưng nhìn thấy thái độ tự chủ bình tĩnh của Phó Đình Viễn ngoài mặt, nhưng thật ra trong lòng đã sớm nơm nớp lo sợ, không kìm được mà bật cười thành tiếng.
Dịch Thận Chi vội vàng cứu lấy mặt mũi cho Phó Đình Viễn: "Du Ân, Hứa Hàng không uống rượu hút thuốc chẳng qua là vì nghề nghiệp nên hiếm khi động đến những thứ này mà thôi."
Du Ân khẽ mỉm cười: "Vì sự nghiệp mà không đụng đến những thứ này thì đó chính là suy nghĩ cho người khác. Biết suy nghĩ cho người khác, đây mới là điều thật sự hiếm có."
Dịch Thận Chi há miệng thở dốc, bị cô bắt bẻ đến nỗi anh ta không nói nên lời phản bác.
Khả năng hùng biện của Du Ân bây giờ thực sự phi thường.
Dịch Thận Chi nghĩ như vậy, cho Phó Đình Viễn một cái nhìn đồng tình. Anh ta có phần có thể tưởng tượng được hình ảnh hơi một tí là Phó Đình Viễn bị Du Ân K.O.
Không phải Phó Đình Viễn ăn nói không tốt, mà là hoàn cảnh của Phó Đình Viễn không cho anh có quyền nói chuyện.
Có câu nói hay rằng, trong một mối quan hệ, ai yêu trước sẽ có tư thái thấp hơn.
Mặc dù Du Ân là người đã yêu trước, nhưng bây giờ Du Ân đã dứt ra được, Phó Đình Viễn lại sa vào, vậy chỉ có thể là Phó Đình Viễn phải hạ thấp tư thái của mình.
“Cảm ơn.” Không cần biết Phó Đình Viễn nhìn anh ta bằng ánh mắt như thế nào, Hứa Hàng chỉ biết rằng Du Ân khen ngợi khiến anh ta lấy lại sự tự tin, vì vậy cũng rất chân thành cảm ơn Du Ân.
Vì vậy, ván này, đến cuối cùng Phó Đình Viễn không nhận được lời khen ngợi của Du Ân, mà thay vào đó là uống đầy một bụng giấm.
Người được miệng chai nhắm đến ở vòng tiếp theo là Chu Mi. Cô ta chọn mạo hiểm, nhiệm vụ là phải sang phòng bên cạnh để hát một bài.
Chuyện này quả thực có chút khó khăn đối với Chu Mi. Tuy rằng cô ta khá mạnh mẽ vang dội trong công việc, nhưng đối với loại chuyện này vẫn rất xấu hổ, hơn nữa cũng không ai biết bên trong phòng bên cạnh là những người như thế nào.
Nhưng nếu đã chọn thì cô ta vẫn phải làm được. Nếu không làm được thì phải uống rượu nhận phạt.
Có câu nói hay rằng, trong một mối quan hệ, ai yêu trước sẽ có tư thái thấp hơn.
Ngay khi Chu Mi vừa đứng dậy, Dịch Thận Chi ở một bên túm lấy cô ta: "Đừng đi nữa, tôi uống rượu thay cho cô."