Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 18: Cậu trai nhỏ cũng tốt
Quả nhiên miệng của Dịch Thận Chi cũng trở nên ngọt ngào hơn nhiều: "Tốt tốt, là cô gái nhà ai vậy? Ánh mắt của ông nội chắc chắn là rất tốt, ông giới thiệu thì chắc chắn cháu sẽ đi gặp."
Phó Đình Viễn ngồi một bên, sắc mặt đen lại vài phần, ngay cả ý muốn đè Dịch Thận Chi xuống đất mà đánh cũng có rồi.
Ông nội thử hỏi dò: "Chuyện đó... Con thấy Du Ân như thế nào?"
"Rầm..." Bên kia điện thoại truyền đến tiếng động rất lớn, sau đó là cái giọng khóc lóc kêu gào thảm thiết của Dịch Thân Chi vang lên: "Con mẹ nó, bỏng chết ông đây rồi."
Sau khi dẹp được cái mớ rối loạn rồi, giọng nói của Dịch Thận Chi mới vang lên một lần nữa: "Ông nội, ngại quá, cháu vừa mới làm đổ cà phê."
"Ông vừa nói cái gì ạ? Cháu không có nghe rõ, ông nói lại lần nữa được không?"
Ông cụ bắt đầu trở nên mất kiên nhẫn, giọng điệu không vui nói: "Ông muốn giới thiệu Ân Du cho cháu."
Dịch Thận Chi lập tức tỏ thái độ: "Ai da ông nội, thật sự là không được rồi, gần đây cháu vừa có bạn gái mới, một chân đứng hai thuyền thì không tốt lắm đâu ạ."
Ông cụ: "...."
Vừa rồi không phải anh ta nói nếu ông giới thiệu thì chắc chắn sẽ đi gặp sao?
"Ông nội, cháu còn có việc, cháu cúp máy trước đây ạ, hôm nào cháu sẽ đi thăm ông sau." Dịch Thận Chi nói xong thì nhanh chóng cúp điện thoại như chạy trối chết.
Ông cụ tức giận ném điện thoại sang một bên.
Tâm trạng Phó Đình Viễn cũng tốt hơn vài phần, anh tao nhã ăn một miếng đồ ăn xong rồi tốt bụng khuyên giải ông cụ: "Ông không cần tốn công nhiều như vậy đâu, nói không chừng cô ấy đã có bạn trai rồi đấy."
Ông cụ tò mò: "Thật ư?"
Phó Đình Viễn tỏ vẻ như chẳng hề để ý nói: "Vâng, một cậu trai vừa mới hai mươi tuổi."
Sở dĩ Phó Đình Viễn nói cho ông cụ chuyện này là vì dựa theo tính cách bảo thủ của ông cụ thì chắc chắn không chấp nhận tình yêu chị em, nhất định sẽ tìm cơ hội khuyên Du Ân ngừng qua lại với một cậu trai nhỏ tuổi như thế.
Ai ngờ sau khi ông cụ nghe xong thì lại cười ha ha lên: "Cậu trai nhỏ cũng tốt, tuổi trẻ sức nhiều, lại có sức sống mặt trời, thích hợp với tính cách dịu dàng của Du Ân."
Phó Đình Viễn:"..."
Ông cụ cảm khái nói: "Ông đã nói rồi mà, Du Ân là cô gái tốt, chắc chắn sẽ có nhiều chàng trai thích. Có đàn ông xem con bé là cây cỏ, nhưng cũng sẽ có đàn ông xem con bé là bảo bối."
Những lời cuối cùng này của ông cụ thật sự là muốn châm chọc Phó Đình Viễn, nhất thời Phó Đình Viễn cảm thấy được cơm ở trước mặt không còn ngon một chút nào.
Miễn cưỡng ăn thêm được một chút thì Phó Đình Viễn đã lái xe rời khỏi nhà của ông cụ, khi lái xe đến công ty thì anh nhận được cuộc gọi của Thẩm Dao.
Giọng điệu của Thẩm Dao ở trong điện thoại nghe có hơi tủi thân: "Đình Viễn, anh không ở công ty sao?"
Phó Đình Viễn trả lời đơn giản: "Ừ."
Thẩm Dao làm nũng nói: "Buổi sáng em ở nhà hầm canh, muốn tặng cho anh một sự ngạc nhiên đặc biệt, cuối cùng anh lại không ở đó."
Từ sau khi không nhận phim nữa thì Thẩm Dao bắt đầu học cái loại việc làm của một ngươi vợ hiền, thường hay đem đến cho Phó Đình Viễn một cái bánh ngọt làm trà chiều, nếu không thì sẽ nấu cơm mời Phó Đình Viễn tới ăn.
Mà những điều này từng là những điều mà Du Ân đã làm mỗi ngày, ngay cả Thẩm Dao cũng học cách pha cà phê như thế nào cũng chỉ vì trước kia mỗi ngày Du Ân đều pha cho Phó Đình Viễn một ly cà phê.
Việc ăn uống của Phó Đình Viễn đã bị Du Ân nuôi dưỡng trở nên rất kén chọn, thậm chí ngay cả cà phê pha ở quán cà phê thì anh cũng cảm thấy không ngon bằng Du Ân làm.
Phó Đình Viễn nghe Thẩm Dao nói hầm canh cho anh xong, không hiểu sao trong đầu lại nhớ đến những điều nhỏ nhặt mà Du Ân đã làm cho mình những năm trước đây, điều này làm cho tâm trạng của anh có hơi bực bội.
Anh hơi mất kiên nhẫn, giải thích với Thẩm Dao một câu: "Ông nội bảo anh tới ăn cơm nên tạm thời không có ở đó."
Dường như Thẩm Dao không nghe ra sự mất kiên nhẫn trong giọng nói của anh, tiếp tục hỏi: "Sao ông nội lại tự dưng gọi anh qua đó ăn cơm vào giữa trưa vậy?"
"Anh đang lái xe, cúp máy trước đây." Phó Đình Viễn nói một câu như vậy rồi cúp điện thoại.
Vốn dĩ anh định trực tiếp quay về công ty, nhưng nghĩ đến bây giờ Thẩm Dao đang ở công ty chờ anh, anh xoay tay lái đi thẳng đến công ty của Dịch Thận Chi.
Phó Đình Viễn ngồi một bên, sắc mặt đen lại vài phần, ngay cả ý muốn đè Dịch Thận Chi xuống đất mà đánh cũng có rồi.
Ông nội thử hỏi dò: "Chuyện đó... Con thấy Du Ân như thế nào?"
"Rầm..." Bên kia điện thoại truyền đến tiếng động rất lớn, sau đó là cái giọng khóc lóc kêu gào thảm thiết của Dịch Thân Chi vang lên: "Con mẹ nó, bỏng chết ông đây rồi."
Sau khi dẹp được cái mớ rối loạn rồi, giọng nói của Dịch Thận Chi mới vang lên một lần nữa: "Ông nội, ngại quá, cháu vừa mới làm đổ cà phê."
"Ông vừa nói cái gì ạ? Cháu không có nghe rõ, ông nói lại lần nữa được không?"
Ông cụ bắt đầu trở nên mất kiên nhẫn, giọng điệu không vui nói: "Ông muốn giới thiệu Ân Du cho cháu."
Dịch Thận Chi lập tức tỏ thái độ: "Ai da ông nội, thật sự là không được rồi, gần đây cháu vừa có bạn gái mới, một chân đứng hai thuyền thì không tốt lắm đâu ạ."
Ông cụ: "...."
Vừa rồi không phải anh ta nói nếu ông giới thiệu thì chắc chắn sẽ đi gặp sao?
"Ông nội, cháu còn có việc, cháu cúp máy trước đây ạ, hôm nào cháu sẽ đi thăm ông sau." Dịch Thận Chi nói xong thì nhanh chóng cúp điện thoại như chạy trối chết.
Ông cụ tức giận ném điện thoại sang một bên.
Tâm trạng Phó Đình Viễn cũng tốt hơn vài phần, anh tao nhã ăn một miếng đồ ăn xong rồi tốt bụng khuyên giải ông cụ: "Ông không cần tốn công nhiều như vậy đâu, nói không chừng cô ấy đã có bạn trai rồi đấy."
Ông cụ tò mò: "Thật ư?"
Phó Đình Viễn tỏ vẻ như chẳng hề để ý nói: "Vâng, một cậu trai vừa mới hai mươi tuổi."
Sở dĩ Phó Đình Viễn nói cho ông cụ chuyện này là vì dựa theo tính cách bảo thủ của ông cụ thì chắc chắn không chấp nhận tình yêu chị em, nhất định sẽ tìm cơ hội khuyên Du Ân ngừng qua lại với một cậu trai nhỏ tuổi như thế.
Ai ngờ sau khi ông cụ nghe xong thì lại cười ha ha lên: "Cậu trai nhỏ cũng tốt, tuổi trẻ sức nhiều, lại có sức sống mặt trời, thích hợp với tính cách dịu dàng của Du Ân."
Phó Đình Viễn:"..."
Ông cụ cảm khái nói: "Ông đã nói rồi mà, Du Ân là cô gái tốt, chắc chắn sẽ có nhiều chàng trai thích. Có đàn ông xem con bé là cây cỏ, nhưng cũng sẽ có đàn ông xem con bé là bảo bối."
Những lời cuối cùng này của ông cụ thật sự là muốn châm chọc Phó Đình Viễn, nhất thời Phó Đình Viễn cảm thấy được cơm ở trước mặt không còn ngon một chút nào.
Miễn cưỡng ăn thêm được một chút thì Phó Đình Viễn đã lái xe rời khỏi nhà của ông cụ, khi lái xe đến công ty thì anh nhận được cuộc gọi của Thẩm Dao.
Giọng điệu của Thẩm Dao ở trong điện thoại nghe có hơi tủi thân: "Đình Viễn, anh không ở công ty sao?"
Phó Đình Viễn trả lời đơn giản: "Ừ."
Thẩm Dao làm nũng nói: "Buổi sáng em ở nhà hầm canh, muốn tặng cho anh một sự ngạc nhiên đặc biệt, cuối cùng anh lại không ở đó."
Từ sau khi không nhận phim nữa thì Thẩm Dao bắt đầu học cái loại việc làm của một ngươi vợ hiền, thường hay đem đến cho Phó Đình Viễn một cái bánh ngọt làm trà chiều, nếu không thì sẽ nấu cơm mời Phó Đình Viễn tới ăn.
Mà những điều này từng là những điều mà Du Ân đã làm mỗi ngày, ngay cả Thẩm Dao cũng học cách pha cà phê như thế nào cũng chỉ vì trước kia mỗi ngày Du Ân đều pha cho Phó Đình Viễn một ly cà phê.
Việc ăn uống của Phó Đình Viễn đã bị Du Ân nuôi dưỡng trở nên rất kén chọn, thậm chí ngay cả cà phê pha ở quán cà phê thì anh cũng cảm thấy không ngon bằng Du Ân làm.
Phó Đình Viễn nghe Thẩm Dao nói hầm canh cho anh xong, không hiểu sao trong đầu lại nhớ đến những điều nhỏ nhặt mà Du Ân đã làm cho mình những năm trước đây, điều này làm cho tâm trạng của anh có hơi bực bội.
Anh hơi mất kiên nhẫn, giải thích với Thẩm Dao một câu: "Ông nội bảo anh tới ăn cơm nên tạm thời không có ở đó."
Dường như Thẩm Dao không nghe ra sự mất kiên nhẫn trong giọng nói của anh, tiếp tục hỏi: "Sao ông nội lại tự dưng gọi anh qua đó ăn cơm vào giữa trưa vậy?"
"Anh đang lái xe, cúp máy trước đây." Phó Đình Viễn nói một câu như vậy rồi cúp điện thoại.
Vốn dĩ anh định trực tiếp quay về công ty, nhưng nghĩ đến bây giờ Thẩm Dao đang ở công ty chờ anh, anh xoay tay lái đi thẳng đến công ty của Dịch Thận Chi.