Du Ân làm vợ của Đình Viễn đã ba năm, hai người rõ ràng phải là một mối quan hệ thân mật nhất, gần gũi nhất, thế nhưng lại không khác gì hai người lạ chung nhà.
Đình Viễn không yêu cô, cô cảm giác được.
Người ta cười nhạo cô, nói cô chỉ chiếm được thân xác, không có được lòng chồng mình.
Người ta chế giễu cô, nói cô thất bại cỡ nào, ba năm cũng không thể khiến chồng mình rung động,
Người ta châm chọc cô, nói rằng nếu họ gặp chuyện xấu hổ như vậy, sẽ không hèn mọn như thế, đã sớm tự tử quách cho xong!!!