Cố Điềm không biết trời xui đất khiến gì, lại bị xuyên vào cuốn tiểu thuyết cổ đại trở thành muội muội của nữ chủ, tính tình kiêu căng, ngạo mạn nhưng lại cực kì ngu ngốc.
Nàng tự biết mình không thể nào trở thành nữ chủ được, trong văn phong ở cổ đại tình tiết làm cho nữ phụ thân bại danh liêt, kết cục thê thảm thì chắc chắn là ghen ghét, tranh giành tình yêu của nam chính rồi sau đó trở thành pháo hôi thê thảm.
Đúng như nàng dự đoán, nhân vật của nàng còn chưa xuất hiện được mấy chương đã lập tức bị bay màu không còn dấu vết gì hết.
Cố Điềm thở dài, cảm giác ưu thương ở trong lòng càng lớn hơn nhịn không được mà than thở một câu: “Trời xanh đất hỡi! Nàng không muốn chết thảm như thế đâu? Có thể cho nàng sống thêm mấy tập nữa có được hay không?”
Vì để sống xót nàng bắt đầu cách xa nam nữ chủ, không tranh giành nam nhân với tỷ tỷ, không âm mưu hãm hại nữ chủ, đấy là cách tốt nhất mà nàng có thể bảo vệ được cái mạng nhỏ bé của mình.
Nhưng sao nàng càng muốn cách xa nữ chủ tỷ tỷ của mình, nâng ta lại cứ thích đến chỗ nàng gây chuyện chứ, nàng nhớ rằng mình không hề chêu chọc gì liên quan đến nữ chủ cơ mà.
Sao nam chính lại cứ nhìn chằm chằm bằng ánh mắt quái dị thế kia, rồi nhìn thấy nữ chủ ở bên kia đang nhìn nàng như có mối thâm thù đại hận vậy.
Rốt cuộc là kịch bản của nam nữ chủ bị nhầm hay sao, mà mọi tai hoạ lại cứ hất lên đầu của nàng là như thế nào.
Cố Điềm: “Cuộc đời này của nàng còn có gì mà nàng chưa từng được xảy ra không?”