Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 57
Edit: Rykyu
Beta: Yuyu + Dii
___________________
Khi nhóc con đầy tháng, cơ thể Diệp Thư đã hoàn toàn hồi phục như cũ, thậm chí còn mập hơn ngày xưa.
Tuy Tấn Vọng không ở kinh đô, nhưng hắn không hề bỏ qua cơ hội khoe khoang con trai mình. Vào ngày hoàng tử nhỏ đầy tháng, Hoàng đế bệ hạ đã hạ lệnh tổ chức yến tiệc suốt ba ngày trong kinh đô, miễn thuế cho dân chúng ở khắp nơi, đại xá thiên hạ, để mọi người cùng nhau ăn mừng sự kiện trọng đại này.
Còn một nhà ba người bọn họ lại lặng lẽ trải qua tiệc đầy tháng ở hành cung.
“… Ta thấy cái này cũng được, khoan đã, hay là cái này đi.” Trán Diệp Thư nhăn lại, y đang dán mắt vào giấy Tuyên Thành* trước mặt, dáng vẻ nghiêm túc như đang bàn bạc chuyện quan trọng nào đó.
Vẻ mặt của Tấn Vọng cũng hơi ngưng trọng, giơ tay chỉ lên giấy Tuyên Thành: “Nếu không thì cái này đi?”
Diệp Thư lắc đầu: “Không ổn, ta muốn suy nghĩ lại.”
Cao Tiến ôm đứa bé lẳng lặng chờ gần nửa canh giờ: “…”
Dù việc đặt tên cho tiểu hoàng tử là chuyện rất quan trọng, nhưng hắn không hiểu, sao phải cần cân nhắc lâu như vậy?
Cao Tiến cố nhịn, cuối cùng đành phải nhắc nhở: “Bệ hạ, bữa tối đã………….”
Cả hai quay đầu lại cùng lúc: “Ngươi im trước đi.”
Cao Tiến: “…………..”
Cao Tiến vô tội cúi đầu xuống, đối mặt với đứa nhỏ ôm trong lòng. Đôi mắt đen láy của nhóc con đang híp lại, nó uể oải ngáp một cái.
Diệp Thư chỉ vào một cái tên trên giấy Tuyên Thành, giọng điệu rất nghiêm túc: “Ta hiểu ý ngươi, nghĩa của chữ này khá ổn, nhưng chắc chắn ta sẽ không đặt tên con trai mình là Tấn Giang, đừng hỏi tại sao.” (Chỗ này tác giả khịa độc giả trên Tấn Giang á )))
“…” Rõ ràng Tấn Vọng còn muốn bàn bạc thêm một lúc nữa, nhưng khi thấy vẻ mặt nghiêm túc của Diệp Thư, hắn đành phải từ bỏ, “Vậy ngươi nói thử xem nên chọn tên nào?”
Diệp Thư: “Ta chọn không được nên mới hỏi ngươi đấy.”
Nhìn bọn họ gọi con chó nhỏ sống bên mình từ bé là A Vượng, có thể thấy được hai người này không giỏi việc đặt tên. Từ lúc sinh đứa bé ra cho đến hôm nay, đã hơn một tháng rồi mà cả hai vẫn chưa chọn xong cái tên.
Tấn Vọng suy nghĩ một lát, rồi bày giấy Tuyên Thành ghi một đống tên lên bàn, sau đó hắn đứng dậy bế con trai đang buồn ngủ tới: “Để Diệp nhi tự chọn đi.”
Diệp Thư: “…”
Y dở khóc dở cười: “Con người ta đều là chọn đồ vật đoán tương lai, con ngươi thì lại chọn tên, ngươi làm qua loa thật đấy.”
Tấn Vọng thản nhiên nhìn y: “Ngươi có thế quyết định được sao?”
“…” Diệp Thư nói, “Cũng được, muốn tên gì thì tự chọn đi, là đàn ông thì phải học cách chịu trách nhiệm cho hành động của mình.”
Đứa con trai bỗng được giao trọng trách lớn: “…”
Tấn Vọng bế nhóc con ngồi xuống, nó giơ hai tay múp míp về phía Diệp Thư, đòi cha bế.
Tấn Vọng ngăn nó lại, ngón tay hắn gõ lên giấy Tuyên Thành trên bàn: “Chọn tên trước đi.”
Nhóc con khó chịu nhíu mày, nhăn mặt với Tấn Vọng.
“…”
Trước giờ tên nhóc này đều khá bám Diệp Thư.
Diệp Thư nhịn cười bế Tiểu Diệp Tử lên, xoa đầu nhỏ của nó: “Ngoan nào, Tiểu Diệp Tử, chọn tên trước đi.”
Dường như nó hiểu được ý Diệp Thư, bèn cười khúc khích.
Diệp Thư giơ giấy Tuyên Thành lên trước mặt Tiểu Diệp Tử.
Hai tay nhỏ bé của Tiểu Diệp Tử quơ giữa không trung.
Có hơn mười cái tên được viết trên giấy, đều do Diệp Thư và Tấn Vọng cẩn thận lựa chọn trong vòng một tháng. Hai người liếc nhìn nhau, cùng nín thở chờ đợi, không hiểu sao có hơi hồi hộp.
Một lát sau, nhóc con đập “bộp” một cái lên giấy Tuyên Thành.
Là chữ “Chiêu”.
“Chiêu, là tia nắng đầu tiên trong ngày. Trác bỉ vân hán, chiêu hồi vu thiên*.” Tấn Vọng nói, “Tên này khá hay.”
(*Thiên hà rộng lớn, trời quang vạn dặm: Ý chỉ bầu trời quang đãng rất đẹp, là câu đầu tiên trong bài thơ “Vân Hán” nằm trong tuyển tập Thi Kinh của Trung Quốc, nói về nỗi sầu lo hạn hán của Chu Vương.)
Diệp Thư thở phào nhẹ nhõm: “May là không phải mấy cái tên như Cấm Chỉ, Kính Nghiệp hay Cấm Dục*, nếu không sau này Tiểu Diệp Tử sẽ ngầm mắng chúng ta.”
(*Có chú thích ở cuối chương.)
Y nói xong thì tức giận trừng Tấn Vọng: “Đều do ngươi hết, họ Tấn khó đặt tên muốn chết.”
Tấn là quốc họ của Trường Lộc, chưa có ai dám nói ra lời đại nghịch bất đạo như vậy. Nội thị xung quanh đều hít sâu một hơi, nhưng hoàng đế bệ hạ không hề tức giận, chỉ mỉm cười rồi ôm người vào lòng.
Tấn Vọng nói: “Ta nói rồi, đứa nhỏ cũng có thể theo họ ngươi.”
“Sao mà làm được.” Diệp Thư tập trung chơi với con trai trong ngực, không ngẩng đầu lên, “Không hợp lễ nghi.”
Người Trường Lộc rất để ý phép tắc lễ nghi, Tấn Vọng đã phá vỡ rất nhiều phép tắc vì Diệp Thư, y không muốn hắn cứ phải hy sinh vì mình.
Hơn nữa đứa nhỏ theo họ ai cũng như nhau, y không để ý chuyện này lắm.
“Tùy ngươi thôi.” Tất nhiên Tấn Vọng hiểu ý của y, nên không thuyết phục nữa.
Tấn Vọng nói: “Vậy quyết định thế đi, họ Tấn, tên chỉ có một chữ Chiêu”.
Miệng vàng của Hoàng đế bệ hạ vừa mở, thì người chuyên ghi chép ở bên cạnh lập tức ghi lại tên húy của hoàng tử.
Tấn Vọng gấp gọn tờ giấy ghi một đống tên lại, rồi cẩn thận bỏ vào một hộp gỗ.
Diệp Thư hỏi: “Ngươi giữ thứ này làm gì?”
Tấn Vọng cố ý nhìn lướt qua Diệp Thư, chậm rãi nói: “Có lẽ sau này còn dùng tới nữa.”
Diệp Thư: “Khụ khụ!”
“Nói…… Nói bậy bạ gì trước mặt thằng bé thế, ăn cơm ăn cơm.” Tai Diệp Thư hơi ửng đỏ, y bế Tiểu Diệp Tử lên rồi bước nhanh ra ngoài, dáng đi hơi vội vã.
Tấn Vọng khẽ cười một tiếng.
Cũng đã sinh con rồi mà vẫn không biết đùa như vậy.
Hắn ra lệnh cho nội thị dọn cơm lên, rồi ngồi xuống cạnh bàn ăn với Diệp Thư. Y thẫn thờ ngắm nghía bàn chân nhỏ của nhóc con, rõ ràng là hơi lơ đãng.
Tấn Vọng nghiêng đầu nhìn Diệp Thư chăm chú, chợt giơ tay nắm hờ bàn tay y.
Diệp Thư giật mình rụt tay lại.
Tấn Vọng nhíu mày: “Không cho chạm sao?”
“Không……. Không phải.” Vẻ mặt Diệp Thư lộ vẻ lúng túng, y cắn nhẹ môi dưới.
Không thể sinh hoạt vợ chồng vào cuối thai kỳ, hơn nữa sau khi sinh cần nghỉ ngơi một tháng, bọn họ đã trải qua cuộc sống cấm dục suốt ba bốn tháng nay.
Không nhắc tới thì vẫn ổn, vừa nhắc tới… Y đã bắt đầu suy nghĩ lung tung ngay.
Ỷ lại Tấn Vọng là một loại bản năng nào đó đã khắc sâu vào xương tủy, không thể khống chế được.
Tấn Vọng im lặng.
Một tay hắn chống cằm, tay còn lại vòng đến phía sau Diệp Thư, kéo nhẹ người vào ngực. Lòng bàn tay hắn xoa nhẹ mấy cái qua lớp quần áo mỏng, nhiệt độ nóng bỏng truyền hết đến da thịt, giống như muốn thiêu cháy vùng da nhỏ quanh đó.
Diệp Thư hơi giãy giụa: “Tiểu Diệp Tử còn ở đây đó.”
“Ta không làm gì cả.” Tấn Vọng cố tình cười, “Hay là, Diệp thừa tướng muốn trẫm làm gì đó?”
Diệp Thư: “…”
Nội thị đặt từng khay thức ăn lên bàn, Tấn Vọng bình tĩnh nghiêng người ghé vào tai Diệp Thư, khẽ nói: “Buổi tối để ta “giải tỏa” cho ngươi một lúc nhé? Yên tâm, sẽ không “làm” ngươi đâu, chỉ động vào phần phía trước thôi.”
Tay Diệp Thư run lên, suýt nữa đánh rơi bát đĩa trong tay.
Từ khi nào mà hắn trở nên không biết xấu hổ như vậy, đã có thể thốt ra mấy lời thế này???
Tai y đỏ bừng, khiến Tấn Vọng càng nhìn càng thích, cố ý hỏi tiếp: “Có muốn không, ngươi không muốn sao?”
“…”
Tấn Vọng: “Cuối cùng là muốn hay không? Không muốn thì thôi vậy.”
Diệp Thư nghiến răng, cố phun ra một chữ từ kẽ răng: “…Muốn.”
Tấn Vọng vẫn thản nhiên: “Không nghe rõ.”
Cẩu! Hoàng! Đế!
Y ngầm mắng một câu trong lòng, rồi hung hăng nói: “Muốn!”
Tấn Vọng nhịn hết nổi, phì một tiếng rồi bật cười.
Diệp Thư xấu hổ lườm hắn, Tấn Vọng xoa đầu an ủi đối phương, sau đó vươn tay ra, dùng sức kéo y vào lòng.
Khoảng cách giữa họ dần ngắn lại, bỗng nhiên, cả hai dừng cùng lúc.
Hai người cúi đầu nhìn xuống, nhóc con ở trong ngực Diệp Thư đang ngửa đầu lên, một đôi mắt sáng ngời nhìn chằm chằm bọn họ, đầu hơi nghiêng, tỏ vẻ hơi thắc mắc.
Tấn Vọng: “…”
Diệp Thư: “…”
Tấn Vọng quyết đoán giơ tay che mắt Tiểu Diệp Tử, còn nghiêm túc nói: “Không cho con nhìn.”
Sau đó nhanh chóng sáp tới, khẽ hôn lên môi Diệp Thư một cái.
Là một nụ hôn sâu nhưng nhanh đến mức người khác không kịp phản ứng.
Diệp Thư vô thức nhìn Tấn Vọng, hắn nháy mắt với y, mở miệng nói nhưng không phát ra tiếng: “Đêm nay tiếp tục.”
Diệp Thư dời mắt đi, từ mặt đến cổ đều ửng đỏ.
Bữa tối đã được dọn lên bàn, hai người định động đũa, bỗng nhiên có nội thị đến bẩm báo, ở ngoài hành cung có người xin gặp.
Chuyện hoàng đế bệ hạ đang ở hành cung không phải là tin bí mật, nhưng rất ít người có thể đến gần nơi này.
Diệp Thư liếc nhìn tín vật (vật làm tin) mà nội thị vừa trình lên, thản nhiên ra lệnh: “Để hắn vào đi.”
Y biết rõ tín vật đặc biệt này thuộc về ai.
Là Nhị hoàng tử Đại Yến, Úc Diễn.
Diệp Thư nghiến răng, cười lạnh nói: “Ta đang lo không thể báo được thù, hắn lại tự đưa đến cửa.”
Úc Diễn đang muốn vào nhà: “Hắt xì!”
Úc Diễn mặc trang phục thường dân, bên hông cài một cây tiêu bằng ngọc, trông hơi giống một công tử tuấn tú nhà thương gia.
Y tiến vào đại điện, hành lễ với hai người: “Tại hạ chào hoàng đế bệ hạ, Diệp thừa tướng đại nhân.”
Diệp Thư hừ lạnh một tiếng, không đế ý đến hắn.
Tấn Vọng không có thành kiến gì với Úc Diễn, ngược lại hắn còn muốn cảm ơn người này.
May là trước khi đi Úc Diễn đã để lại vài món đồ chơi, nhờ vào hòm đồ này, Tấn Vọng đã nghiên cứu ra rất nhiều phương pháp “chơi đùa” mà trước kia chưa từng nghĩ tới, giúp đời sống ban đêm của hoàng đế bệ hạ và thừa tướng càng thêm đa dạng.
Đúng thật là có công rất lớn.
Tất nhiên là không thể nói mấy lời này trước mặt Diệp thư.
Tấn Vọng bảo người hầu lui xuống hết, khẽ hỏi: “Sao Nhị hoàng tử lại đến đây?”
“Lén tới, sẽ rời đi ngay.” Úc Diễn liếc nhìn nhóc con ở trong ngực Diệp Thư, y lấy từ trong lòng ra một cái khóa trường mệnh nho nhỏ, “Không phải cố ý đến gặp cháu trai nhỏ của ta sao? Đi hơi gấp, cuối cùng cũng đến kịp tiệc đầy tháng.”
Diệp Thư nghe hắn nói như vậy, vẻ mặt mới dịu hơn, hừ nhẹ nói: “Đâu chỉ vừa kịp lúc, ta thấy ngươi đến cọ cơm thì có.”
“Như thế thì đành nghe theo để tỏ lòng thành kính vậy.” Úc Diễn cười hì hì, không hề khách sáo mà ngồi xuống bàn, sai người lấy thêm một bộ chén đũa cho mình.
Bữa cơm này cực kỳ náo nhiệt, Úc Diễn rất thích Tiểu Diệp Tử, đã ôm thì không nỡ buông ra. Trước tiên là khóa trường mệnh, tiếp đến là nhẫn ngọc, chỉ cần Tiểu Diệp Tử nhìn đến lần thứ hai, y sẽ nhanh chóng tặng cho nhóc.
Khi tiệc đầy tháng chấm dứt, Diệp Thư cũng hết bực bội trong lòng.
Đêm khuya, Tấn Vọng đã đi dỗ Tiểu Diệp Tử ngủ, còn Diệp Thư thì tiễn Úc Diễn ra ngoài.
Nhị hoàng tử điện hạ cứ bước vài bước sẽ quay lại nhìn tẩm điện một lần, cả người đều viết rõ ý không muốn đi.
Diệp Thư hừ lạnh một tiếng: “Thích như thế thì tự sinh một đứa đi, đừng nhớ thương con trai ta nữa.”
“Ta không sinh đâu, người khác sinh cho ta thì được.” Úc Diễn cũng hừ một tiếng, chua xót nói, “Chờ bản điện hạ lên ngôi làm hoàng đế, lúc đó sẽ có rất nhiều thê thiếp, sinh một đống nhóc con để chơi đùa mỗi ngày.” (Vả mặt không xa đâu Dĩn)
Hắn nói xong thì nắm lấy vai Diệp Thư: “Thế nào, muốn gả Tiểu Diệp Tử nhà ngươi đến Đại Yến của bọn ta không, nó sẽ không bị đối xử tệ đâu.”
“Cút đi.” Diệp Thư đẩy y ra, cười mắng, “Còn chưa biết Tiểu Diệp Tử là càn quân hay khôn quân, sao ngươi không gả con trai ngươi tới đây đi.”
Úc Diễn lo lắng thở dài: “Bỏ đi, giờ ta chỉ muốn nhanh chóng báo được thù, về phần cưới vợ sinh con… Còn quá sớm để nói đến chuyện này.”
Diệp Thư hỏi: “Nhưng tên thị vệ bên cạnh ngươi… “
“Ngươi nói Vân Quy? Ta không có bất kỳ quan hệ gì với hắn hết!” Bỗng nhiên Úc Diễn như mèo bị đạp phải đuôi, sợ đến suýt nữa nhảy dựng lên, “Ngươi đừng nói lung tung, để người khác nghe thấy thì không hay lắm đâu!”
Diệp Thư: “…”
Dáng vẻ chột dạ này còn có thể rõ hơn nữa không?
Nhưng trước giờ Diệp Thư không thích xen vào chuyện riêng của người khác, nên y cũng không định hỏi nhiều. Hai người đi đến trước cửa hành cung, xe ngựa của Úc Diễn đã chờ sẵn ở bên ngoài.
Trước khi lên xe, Úc Diễn bỗng quay đầu nhìn Diệp Thư, rồi nói: “Ta cảm nhận được chắc chắn Tấn Vọng sẽ đối xử rất tốt với ngươi.”
Diệp Thư ngẩn người: “Sao tự dưng lại nói như vậy?”
“Nói sao nhỉ, giờ trông ngươi khác hẳn với trước kia.” Úc Diễn suy nghĩ trong chốc lát, nhưng vẫn không chịu nói rõ ra, chỉ mỉm cười, “Nhưng đảm bảo đây không phải là chuyện xấu.”
Diệp Thư nhận ra ẩn ý của y, gật đầu nói: “Hắn thật sự đối xử rất tốt với ta.”
Đêm hè có gió thổi hiu hiu, Diệp Thư ngửa đầu nhìn về phía chân trời, khẽ nói: “Hơn nữa….. Ta cũng rất yêu hắn.”
Úc Diễn: “…Ngươi giỏi khoe thật đấy.”
Diệp Thư bật cười: “Phắn lẹ đi, có việc thì cứ gửi thư đến, bảo trọng.”
Úc Diễn: “Bảo trọng.”
Nhìn theo Úc Diễn đi xa xong, Diệp Thư mới quay người định về hành cung, chợt y dừng chân lại.
Tấn Vọng đứng dưới tàng cây cách đó không xa, đáy mắt hắn chứa ý cười, nhìn y từ đằng xa.
Diệp Thư bước lại gần, Tấn Vọng nói: “Lần này không phải ta cố ý theo dõi ngươi, là do các ngươi nói chuyện lâu quá, ta chỉ tới tìm người thôi.”
Diệp Thư trừng hắn: “Đoán được mà.”
Tấn Vọng nói tiếp: “Đã dỗ Tiểu Diệp Tử ngủ rồi, đêm nay không hề khóc quấy, rất ngoan.”
Diệp Thư: “Ừ.”
“Dỗ xong đứa nhỏ thì nên dỗ tiếp đứa lớn nhỉ.” Tấn Vọng quay người lại, hơi khom lưng xuống, “Lên nào, để ta cõng ngươi về.”
Trên trời trăng sáng sao thưa, Tấn Vọng cõng Diệp Thư đi từ từ về phía tẩm cung, bỗng nhiên hắn nói: “Ta thừa nhận, ta vừa nghe lỏm được vài chuyện.”
Diệp Thư nghiêng đầu nhìn hắn, ánh trăng chiếu rõ đường nét sườn mặt của Tấn Vọng: “Ngươi đã nghe thấy gì?”
“Không nói đâu, tự nói ra sẽ khác hẳn.” Bước chân Tấn Vọng hơi ngừng lại, khẽ nói, “Ta muốn nghe người đó tự nói ra.”
Diệp Thư mỉm cười, vùi đầu vào vai Tấn Vọng: “Vậy ta chỉ có thể đoán thử.”
“Có phải ta nói…”
“Tấn Vọng đối xử rất tốt với ta, giờ ta sống rất hạnh phúc.”
“Ta cũng rất yêu hắn, từ xưa đến giờ, dù kí ức bị thay đổi như thế nào, ta vẫn sẽ yêu hắn, hơn nữa chỉ yêu mình hắn.”
Diệp Thư hôn lên má Tấn Vọng một cái, khẽ nói: “…Ta thật sự … Rất yêu rất yêu hắn.”
_________________
Chú thích:
*Giấy Tuyên Thành hay giấy huyện Kính là một loại giấy có nguồn gốc ở Trung Quốc cổ đại, được sử dụng để viết và vẽ, nổi tiếng mềm mại và kết cấu mịn màng, phù hợp để truyền tải biểu cảm nghệ thuật cho cả thư pháp và hội họa Trung Hoa. Nguồn: https://vi.wikipedia.org/wiki/Giấy_Tuyên
*Về ba cái tên mà Diệp Thư nói: 禁止,敬业,禁欲. Chữ đầu tiên của ba từ Cấm (Chỉ), Kính (Nghiệp), Cấm (Dục) đều đọc là jìn (có chữ “kính” đọc là jìng nghe cũng gần giống), mà họ Tấn cũng đọc là jìn. Ý em Thư là kiểu họ Tấn khó đặt, nếu mà ghép với mấy cái chữ sau kia thì lúc đọc người ta sẽ hiểu theo mấy cái nghĩa dị dị. Cảm ơn Chanh và cố vấn của team đã giúp đỡ ở chỗ này.
Beta: Yuyu + Dii
___________________
Khi nhóc con đầy tháng, cơ thể Diệp Thư đã hoàn toàn hồi phục như cũ, thậm chí còn mập hơn ngày xưa.
Tuy Tấn Vọng không ở kinh đô, nhưng hắn không hề bỏ qua cơ hội khoe khoang con trai mình. Vào ngày hoàng tử nhỏ đầy tháng, Hoàng đế bệ hạ đã hạ lệnh tổ chức yến tiệc suốt ba ngày trong kinh đô, miễn thuế cho dân chúng ở khắp nơi, đại xá thiên hạ, để mọi người cùng nhau ăn mừng sự kiện trọng đại này.
Còn một nhà ba người bọn họ lại lặng lẽ trải qua tiệc đầy tháng ở hành cung.
“… Ta thấy cái này cũng được, khoan đã, hay là cái này đi.” Trán Diệp Thư nhăn lại, y đang dán mắt vào giấy Tuyên Thành* trước mặt, dáng vẻ nghiêm túc như đang bàn bạc chuyện quan trọng nào đó.
Vẻ mặt của Tấn Vọng cũng hơi ngưng trọng, giơ tay chỉ lên giấy Tuyên Thành: “Nếu không thì cái này đi?”
Diệp Thư lắc đầu: “Không ổn, ta muốn suy nghĩ lại.”
Cao Tiến ôm đứa bé lẳng lặng chờ gần nửa canh giờ: “…”
Dù việc đặt tên cho tiểu hoàng tử là chuyện rất quan trọng, nhưng hắn không hiểu, sao phải cần cân nhắc lâu như vậy?
Cao Tiến cố nhịn, cuối cùng đành phải nhắc nhở: “Bệ hạ, bữa tối đã………….”
Cả hai quay đầu lại cùng lúc: “Ngươi im trước đi.”
Cao Tiến: “…………..”
Cao Tiến vô tội cúi đầu xuống, đối mặt với đứa nhỏ ôm trong lòng. Đôi mắt đen láy của nhóc con đang híp lại, nó uể oải ngáp một cái.
Diệp Thư chỉ vào một cái tên trên giấy Tuyên Thành, giọng điệu rất nghiêm túc: “Ta hiểu ý ngươi, nghĩa của chữ này khá ổn, nhưng chắc chắn ta sẽ không đặt tên con trai mình là Tấn Giang, đừng hỏi tại sao.” (Chỗ này tác giả khịa độc giả trên Tấn Giang á
“…” Rõ ràng Tấn Vọng còn muốn bàn bạc thêm một lúc nữa, nhưng khi thấy vẻ mặt nghiêm túc của Diệp Thư, hắn đành phải từ bỏ, “Vậy ngươi nói thử xem nên chọn tên nào?”
Diệp Thư: “Ta chọn không được nên mới hỏi ngươi đấy.”
Nhìn bọn họ gọi con chó nhỏ sống bên mình từ bé là A Vượng, có thể thấy được hai người này không giỏi việc đặt tên. Từ lúc sinh đứa bé ra cho đến hôm nay, đã hơn một tháng rồi mà cả hai vẫn chưa chọn xong cái tên.
Tấn Vọng suy nghĩ một lát, rồi bày giấy Tuyên Thành ghi một đống tên lên bàn, sau đó hắn đứng dậy bế con trai đang buồn ngủ tới: “Để Diệp nhi tự chọn đi.”
Diệp Thư: “…”
Y dở khóc dở cười: “Con người ta đều là chọn đồ vật đoán tương lai, con ngươi thì lại chọn tên, ngươi làm qua loa thật đấy.”
Tấn Vọng thản nhiên nhìn y: “Ngươi có thế quyết định được sao?”
“…” Diệp Thư nói, “Cũng được, muốn tên gì thì tự chọn đi, là đàn ông thì phải học cách chịu trách nhiệm cho hành động của mình.”
Đứa con trai bỗng được giao trọng trách lớn: “…”
Tấn Vọng bế nhóc con ngồi xuống, nó giơ hai tay múp míp về phía Diệp Thư, đòi cha bế.
Tấn Vọng ngăn nó lại, ngón tay hắn gõ lên giấy Tuyên Thành trên bàn: “Chọn tên trước đi.”
Nhóc con khó chịu nhíu mày, nhăn mặt với Tấn Vọng.
“…”
Trước giờ tên nhóc này đều khá bám Diệp Thư.
Diệp Thư nhịn cười bế Tiểu Diệp Tử lên, xoa đầu nhỏ của nó: “Ngoan nào, Tiểu Diệp Tử, chọn tên trước đi.”
Dường như nó hiểu được ý Diệp Thư, bèn cười khúc khích.
Diệp Thư giơ giấy Tuyên Thành lên trước mặt Tiểu Diệp Tử.
Hai tay nhỏ bé của Tiểu Diệp Tử quơ giữa không trung.
Có hơn mười cái tên được viết trên giấy, đều do Diệp Thư và Tấn Vọng cẩn thận lựa chọn trong vòng một tháng. Hai người liếc nhìn nhau, cùng nín thở chờ đợi, không hiểu sao có hơi hồi hộp.
Một lát sau, nhóc con đập “bộp” một cái lên giấy Tuyên Thành.
Là chữ “Chiêu”.
“Chiêu, là tia nắng đầu tiên trong ngày. Trác bỉ vân hán, chiêu hồi vu thiên*.” Tấn Vọng nói, “Tên này khá hay.”
(*Thiên hà rộng lớn, trời quang vạn dặm: Ý chỉ bầu trời quang đãng rất đẹp, là câu đầu tiên trong bài thơ “Vân Hán” nằm trong tuyển tập Thi Kinh của Trung Quốc, nói về nỗi sầu lo hạn hán của Chu Vương.)
Diệp Thư thở phào nhẹ nhõm: “May là không phải mấy cái tên như Cấm Chỉ, Kính Nghiệp hay Cấm Dục*, nếu không sau này Tiểu Diệp Tử sẽ ngầm mắng chúng ta.”
(*Có chú thích ở cuối chương.)
Y nói xong thì tức giận trừng Tấn Vọng: “Đều do ngươi hết, họ Tấn khó đặt tên muốn chết.”
Tấn là quốc họ của Trường Lộc, chưa có ai dám nói ra lời đại nghịch bất đạo như vậy. Nội thị xung quanh đều hít sâu một hơi, nhưng hoàng đế bệ hạ không hề tức giận, chỉ mỉm cười rồi ôm người vào lòng.
Tấn Vọng nói: “Ta nói rồi, đứa nhỏ cũng có thể theo họ ngươi.”
“Sao mà làm được.” Diệp Thư tập trung chơi với con trai trong ngực, không ngẩng đầu lên, “Không hợp lễ nghi.”
Người Trường Lộc rất để ý phép tắc lễ nghi, Tấn Vọng đã phá vỡ rất nhiều phép tắc vì Diệp Thư, y không muốn hắn cứ phải hy sinh vì mình.
Hơn nữa đứa nhỏ theo họ ai cũng như nhau, y không để ý chuyện này lắm.
“Tùy ngươi thôi.” Tất nhiên Tấn Vọng hiểu ý của y, nên không thuyết phục nữa.
Tấn Vọng nói: “Vậy quyết định thế đi, họ Tấn, tên chỉ có một chữ Chiêu”.
Miệng vàng của Hoàng đế bệ hạ vừa mở, thì người chuyên ghi chép ở bên cạnh lập tức ghi lại tên húy của hoàng tử.
Tấn Vọng gấp gọn tờ giấy ghi một đống tên lại, rồi cẩn thận bỏ vào một hộp gỗ.
Diệp Thư hỏi: “Ngươi giữ thứ này làm gì?”
Tấn Vọng cố ý nhìn lướt qua Diệp Thư, chậm rãi nói: “Có lẽ sau này còn dùng tới nữa.”
Diệp Thư: “Khụ khụ!”
“Nói…… Nói bậy bạ gì trước mặt thằng bé thế, ăn cơm ăn cơm.” Tai Diệp Thư hơi ửng đỏ, y bế Tiểu Diệp Tử lên rồi bước nhanh ra ngoài, dáng đi hơi vội vã.
Tấn Vọng khẽ cười một tiếng.
Cũng đã sinh con rồi mà vẫn không biết đùa như vậy.
Hắn ra lệnh cho nội thị dọn cơm lên, rồi ngồi xuống cạnh bàn ăn với Diệp Thư. Y thẫn thờ ngắm nghía bàn chân nhỏ của nhóc con, rõ ràng là hơi lơ đãng.
Tấn Vọng nghiêng đầu nhìn Diệp Thư chăm chú, chợt giơ tay nắm hờ bàn tay y.
Diệp Thư giật mình rụt tay lại.
Tấn Vọng nhíu mày: “Không cho chạm sao?”
“Không……. Không phải.” Vẻ mặt Diệp Thư lộ vẻ lúng túng, y cắn nhẹ môi dưới.
Không thể sinh hoạt vợ chồng vào cuối thai kỳ, hơn nữa sau khi sinh cần nghỉ ngơi một tháng, bọn họ đã trải qua cuộc sống cấm dục suốt ba bốn tháng nay.
Không nhắc tới thì vẫn ổn, vừa nhắc tới… Y đã bắt đầu suy nghĩ lung tung ngay.
Ỷ lại Tấn Vọng là một loại bản năng nào đó đã khắc sâu vào xương tủy, không thể khống chế được.
Tấn Vọng im lặng.
Một tay hắn chống cằm, tay còn lại vòng đến phía sau Diệp Thư, kéo nhẹ người vào ngực. Lòng bàn tay hắn xoa nhẹ mấy cái qua lớp quần áo mỏng, nhiệt độ nóng bỏng truyền hết đến da thịt, giống như muốn thiêu cháy vùng da nhỏ quanh đó.
Diệp Thư hơi giãy giụa: “Tiểu Diệp Tử còn ở đây đó.”
“Ta không làm gì cả.” Tấn Vọng cố tình cười, “Hay là, Diệp thừa tướng muốn trẫm làm gì đó?”
Diệp Thư: “…”
Nội thị đặt từng khay thức ăn lên bàn, Tấn Vọng bình tĩnh nghiêng người ghé vào tai Diệp Thư, khẽ nói: “Buổi tối để ta “giải tỏa” cho ngươi một lúc nhé? Yên tâm, sẽ không “làm” ngươi đâu, chỉ động vào phần phía trước thôi.”
Tay Diệp Thư run lên, suýt nữa đánh rơi bát đĩa trong tay.
Từ khi nào mà hắn trở nên không biết xấu hổ như vậy, đã có thể thốt ra mấy lời thế này???
Tai y đỏ bừng, khiến Tấn Vọng càng nhìn càng thích, cố ý hỏi tiếp: “Có muốn không, ngươi không muốn sao?”
“…”
Tấn Vọng: “Cuối cùng là muốn hay không? Không muốn thì thôi vậy.”
Diệp Thư nghiến răng, cố phun ra một chữ từ kẽ răng: “…Muốn.”
Tấn Vọng vẫn thản nhiên: “Không nghe rõ.”
Cẩu! Hoàng! Đế!
Y ngầm mắng một câu trong lòng, rồi hung hăng nói: “Muốn!”
Tấn Vọng nhịn hết nổi, phì một tiếng rồi bật cười.
Diệp Thư xấu hổ lườm hắn, Tấn Vọng xoa đầu an ủi đối phương, sau đó vươn tay ra, dùng sức kéo y vào lòng.
Khoảng cách giữa họ dần ngắn lại, bỗng nhiên, cả hai dừng cùng lúc.
Hai người cúi đầu nhìn xuống, nhóc con ở trong ngực Diệp Thư đang ngửa đầu lên, một đôi mắt sáng ngời nhìn chằm chằm bọn họ, đầu hơi nghiêng, tỏ vẻ hơi thắc mắc.
Tấn Vọng: “…”
Diệp Thư: “…”
Tấn Vọng quyết đoán giơ tay che mắt Tiểu Diệp Tử, còn nghiêm túc nói: “Không cho con nhìn.”
Sau đó nhanh chóng sáp tới, khẽ hôn lên môi Diệp Thư một cái.
Là một nụ hôn sâu nhưng nhanh đến mức người khác không kịp phản ứng.
Diệp Thư vô thức nhìn Tấn Vọng, hắn nháy mắt với y, mở miệng nói nhưng không phát ra tiếng: “Đêm nay tiếp tục.”
Diệp Thư dời mắt đi, từ mặt đến cổ đều ửng đỏ.
Bữa tối đã được dọn lên bàn, hai người định động đũa, bỗng nhiên có nội thị đến bẩm báo, ở ngoài hành cung có người xin gặp.
Chuyện hoàng đế bệ hạ đang ở hành cung không phải là tin bí mật, nhưng rất ít người có thể đến gần nơi này.
Diệp Thư liếc nhìn tín vật (vật làm tin) mà nội thị vừa trình lên, thản nhiên ra lệnh: “Để hắn vào đi.”
Y biết rõ tín vật đặc biệt này thuộc về ai.
Là Nhị hoàng tử Đại Yến, Úc Diễn.
Diệp Thư nghiến răng, cười lạnh nói: “Ta đang lo không thể báo được thù, hắn lại tự đưa đến cửa.”
Úc Diễn đang muốn vào nhà: “Hắt xì!”
Úc Diễn mặc trang phục thường dân, bên hông cài một cây tiêu bằng ngọc, trông hơi giống một công tử tuấn tú nhà thương gia.
Y tiến vào đại điện, hành lễ với hai người: “Tại hạ chào hoàng đế bệ hạ, Diệp thừa tướng đại nhân.”
Diệp Thư hừ lạnh một tiếng, không đế ý đến hắn.
Tấn Vọng không có thành kiến gì với Úc Diễn, ngược lại hắn còn muốn cảm ơn người này.
May là trước khi đi Úc Diễn đã để lại vài món đồ chơi, nhờ vào hòm đồ này, Tấn Vọng đã nghiên cứu ra rất nhiều phương pháp “chơi đùa” mà trước kia chưa từng nghĩ tới, giúp đời sống ban đêm của hoàng đế bệ hạ và thừa tướng càng thêm đa dạng.
Đúng thật là có công rất lớn.
Tất nhiên là không thể nói mấy lời này trước mặt Diệp thư.
Tấn Vọng bảo người hầu lui xuống hết, khẽ hỏi: “Sao Nhị hoàng tử lại đến đây?”
“Lén tới, sẽ rời đi ngay.” Úc Diễn liếc nhìn nhóc con ở trong ngực Diệp Thư, y lấy từ trong lòng ra một cái khóa trường mệnh nho nhỏ, “Không phải cố ý đến gặp cháu trai nhỏ của ta sao? Đi hơi gấp, cuối cùng cũng đến kịp tiệc đầy tháng.”
Diệp Thư nghe hắn nói như vậy, vẻ mặt mới dịu hơn, hừ nhẹ nói: “Đâu chỉ vừa kịp lúc, ta thấy ngươi đến cọ cơm thì có.”
“Như thế thì đành nghe theo để tỏ lòng thành kính vậy.” Úc Diễn cười hì hì, không hề khách sáo mà ngồi xuống bàn, sai người lấy thêm một bộ chén đũa cho mình.
Bữa cơm này cực kỳ náo nhiệt, Úc Diễn rất thích Tiểu Diệp Tử, đã ôm thì không nỡ buông ra. Trước tiên là khóa trường mệnh, tiếp đến là nhẫn ngọc, chỉ cần Tiểu Diệp Tử nhìn đến lần thứ hai, y sẽ nhanh chóng tặng cho nhóc.
Khi tiệc đầy tháng chấm dứt, Diệp Thư cũng hết bực bội trong lòng.
Đêm khuya, Tấn Vọng đã đi dỗ Tiểu Diệp Tử ngủ, còn Diệp Thư thì tiễn Úc Diễn ra ngoài.
Nhị hoàng tử điện hạ cứ bước vài bước sẽ quay lại nhìn tẩm điện một lần, cả người đều viết rõ ý không muốn đi.
Diệp Thư hừ lạnh một tiếng: “Thích như thế thì tự sinh một đứa đi, đừng nhớ thương con trai ta nữa.”
“Ta không sinh đâu, người khác sinh cho ta thì được.” Úc Diễn cũng hừ một tiếng, chua xót nói, “Chờ bản điện hạ lên ngôi làm hoàng đế, lúc đó sẽ có rất nhiều thê thiếp, sinh một đống nhóc con để chơi đùa mỗi ngày.” (Vả mặt không xa đâu Dĩn)
Hắn nói xong thì nắm lấy vai Diệp Thư: “Thế nào, muốn gả Tiểu Diệp Tử nhà ngươi đến Đại Yến của bọn ta không, nó sẽ không bị đối xử tệ đâu.”
“Cút đi.” Diệp Thư đẩy y ra, cười mắng, “Còn chưa biết Tiểu Diệp Tử là càn quân hay khôn quân, sao ngươi không gả con trai ngươi tới đây đi.”
Úc Diễn lo lắng thở dài: “Bỏ đi, giờ ta chỉ muốn nhanh chóng báo được thù, về phần cưới vợ sinh con… Còn quá sớm để nói đến chuyện này.”
Diệp Thư hỏi: “Nhưng tên thị vệ bên cạnh ngươi… “
“Ngươi nói Vân Quy? Ta không có bất kỳ quan hệ gì với hắn hết!” Bỗng nhiên Úc Diễn như mèo bị đạp phải đuôi, sợ đến suýt nữa nhảy dựng lên, “Ngươi đừng nói lung tung, để người khác nghe thấy thì không hay lắm đâu!”
Diệp Thư: “…”
Dáng vẻ chột dạ này còn có thể rõ hơn nữa không?
Nhưng trước giờ Diệp Thư không thích xen vào chuyện riêng của người khác, nên y cũng không định hỏi nhiều. Hai người đi đến trước cửa hành cung, xe ngựa của Úc Diễn đã chờ sẵn ở bên ngoài.
Trước khi lên xe, Úc Diễn bỗng quay đầu nhìn Diệp Thư, rồi nói: “Ta cảm nhận được chắc chắn Tấn Vọng sẽ đối xử rất tốt với ngươi.”
Diệp Thư ngẩn người: “Sao tự dưng lại nói như vậy?”
“Nói sao nhỉ, giờ trông ngươi khác hẳn với trước kia.” Úc Diễn suy nghĩ trong chốc lát, nhưng vẫn không chịu nói rõ ra, chỉ mỉm cười, “Nhưng đảm bảo đây không phải là chuyện xấu.”
Diệp Thư nhận ra ẩn ý của y, gật đầu nói: “Hắn thật sự đối xử rất tốt với ta.”
Đêm hè có gió thổi hiu hiu, Diệp Thư ngửa đầu nhìn về phía chân trời, khẽ nói: “Hơn nữa….. Ta cũng rất yêu hắn.”
Úc Diễn: “…Ngươi giỏi khoe thật đấy.”
Diệp Thư bật cười: “Phắn lẹ đi, có việc thì cứ gửi thư đến, bảo trọng.”
Úc Diễn: “Bảo trọng.”
Nhìn theo Úc Diễn đi xa xong, Diệp Thư mới quay người định về hành cung, chợt y dừng chân lại.
Tấn Vọng đứng dưới tàng cây cách đó không xa, đáy mắt hắn chứa ý cười, nhìn y từ đằng xa.
Diệp Thư bước lại gần, Tấn Vọng nói: “Lần này không phải ta cố ý theo dõi ngươi, là do các ngươi nói chuyện lâu quá, ta chỉ tới tìm người thôi.”
Diệp Thư trừng hắn: “Đoán được mà.”
Tấn Vọng nói tiếp: “Đã dỗ Tiểu Diệp Tử ngủ rồi, đêm nay không hề khóc quấy, rất ngoan.”
Diệp Thư: “Ừ.”
“Dỗ xong đứa nhỏ thì nên dỗ tiếp đứa lớn nhỉ.” Tấn Vọng quay người lại, hơi khom lưng xuống, “Lên nào, để ta cõng ngươi về.”
Trên trời trăng sáng sao thưa, Tấn Vọng cõng Diệp Thư đi từ từ về phía tẩm cung, bỗng nhiên hắn nói: “Ta thừa nhận, ta vừa nghe lỏm được vài chuyện.”
Diệp Thư nghiêng đầu nhìn hắn, ánh trăng chiếu rõ đường nét sườn mặt của Tấn Vọng: “Ngươi đã nghe thấy gì?”
“Không nói đâu, tự nói ra sẽ khác hẳn.” Bước chân Tấn Vọng hơi ngừng lại, khẽ nói, “Ta muốn nghe người đó tự nói ra.”
Diệp Thư mỉm cười, vùi đầu vào vai Tấn Vọng: “Vậy ta chỉ có thể đoán thử.”
“Có phải ta nói…”
“Tấn Vọng đối xử rất tốt với ta, giờ ta sống rất hạnh phúc.”
“Ta cũng rất yêu hắn, từ xưa đến giờ, dù kí ức bị thay đổi như thế nào, ta vẫn sẽ yêu hắn, hơn nữa chỉ yêu mình hắn.”
Diệp Thư hôn lên má Tấn Vọng một cái, khẽ nói: “…Ta thật sự … Rất yêu rất yêu hắn.”
_________________
Chú thích:
*Giấy Tuyên Thành hay giấy huyện Kính là một loại giấy có nguồn gốc ở Trung Quốc cổ đại, được sử dụng để viết và vẽ, nổi tiếng mềm mại và kết cấu mịn màng, phù hợp để truyền tải biểu cảm nghệ thuật cho cả thư pháp và hội họa Trung Hoa. Nguồn: https://vi.wikipedia.org/wiki/Giấy_Tuyên
*Về ba cái tên mà Diệp Thư nói: 禁止,敬业,禁欲. Chữ đầu tiên của ba từ Cấm (Chỉ), Kính (Nghiệp), Cấm (Dục) đều đọc là jìn (có chữ “kính” đọc là jìng nghe cũng gần giống), mà họ Tấn cũng đọc là jìn. Ý em Thư là kiểu họ Tấn khó đặt, nếu mà ghép với mấy cái chữ sau kia thì lúc đọc người ta sẽ hiểu theo mấy cái nghĩa dị dị. Cảm ơn Chanh và cố vấn của team đã giúp đỡ ở chỗ này.