Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 25
Tư thế uống nước của Vũ Úc Đông rất ưu nhã, cúi đầu nhìn đứa cháu trai bụ bẫm ngồi gần mình này.
Nuôi quân ngàn ngày, dùng quân nhất thời.
Thời điểm mấu chốt cháu trai nhất định phải ra trận.
Anh cúi đầu, nhàn nhạt hỏi Hạ Hoài Thụy: "Có muốn Tô Hoàn đến nhà chơi với con không?"
Hạ Hoài Thụy lập tức vui vẻ, nói: "Dạ muốn, đặc biệt muốn, con rất muốn Tô Hoàn đến nhà con chơi."
"Ừ." Vũ Úc Đông không thay đổi sắc mặt gật đầu, bỗng nhiên cảm thấy cháu trai của mình vẫn là có chút tác dụng, ít nhất có thể bắt cóc bạn học cùng tuổi về nhà.
"Vậy sao con không ngỏ lời mời bạn?"
"Ờ hen."
Hạ Hoài Thụy như là nhớ tới cái gì đó, lập tức chờ mong nhìn Tô Hoàn: "Đến nhà mình chơi nha, nhà mình rất lớn, phòng khách có thể mặc chúng ta lăn lộn chơi, còn có TV rất rất lớn nữa nha. Ngoại từ chơi game, tụi mình còn có thể cùng nhau bơi lội, cùng nhau xem phim hoạt hình..."
Tô Hoàn mặt không cảm xúc: "Ờ."
Biến, chơi game quỷ gì!
Tô Tịch Nhược cất hộp phấn vào, nhìn thấy Tô Hoàn và Hạ Hoài Thụy nói chuyện phiếm, hơi hơi mỉm cười.
Cô cảm thấy mấy ngày nay Tô Hoàn rộng rãi hơn rất nhiều so với lúc cô mới vừa xuyên qua, xem ra chơi với bạn cùng lứa là cách giúp trẻ khỏe mạnh trưởng thành.
Cô cảm thấy Tô Hoàn quá im lặng, rất yêu cầu một người bạn hoạt bát hiếu động như Hạ Hoài Thụy.
"Anh cảm thấy hai đứa nhỏ rất hợp tính."
Vũ Úc Đông mỉm cười nói thêm: "Hay là để Tô Hoàn đến ở tạm trong nhà Hạ Hoài Thụy trong lúc em quay chương trình. Nếu em không yên tâm, có thể đến nhà chị anh xem xét trước một chút, như vậy em ra ngoài công tác cũng không cần lo lắng nhiều cho thằng bé."
Tô Hoàn lập tức bắt được trọng điểm: "Mẹ muốn đi công tác xa nhà?"
"Ừ."
Tô Tịch Nhược im lặng suy nghĩ một lát, mới nói với Tô Hoàn: "Mẹ nhận được một công việc, phải đi ra ngoài quay gameshow, muốn đi hơn mười ngày, để con ở nhà một mình mẹ rất lo lắng, nên chú Vũ đề nghị dẫn con đến ở tạm trong nhà Hạ Hoài Thụy, con cảm thấy sao?"
Tô Hoàn cảm thấy thật không tốt.
Bé một chút cũng không muốn Tô Tịch Nhược đi công tác xa nhà nhiều ngày, cũng hoàn toàn không muốn đến ở nhà của Hạ Hoài Thụy.
Cho dù nhà của Hạ Hoài Thụy rất tốt, nhưng không phải nhà của bé nha, bé chỉ thích nhà của chính mình thôi, bởi vì sẽ có mẹ ở đó.
Đặc biệt chuyện này còn là cái ông chú Vũ chán ghét kia đề nghị, bé dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn Tô Tịch Nhược và ông chú Vũ kia, bé càng phản đối.
Nhưng bé không thể gây trở ngại công việc của mẹ.
Bé biết, người lớn ra ngoài kiếm tiền rất vất vả để nuôi gia đình, cho nên mẹ làm việc mỗi ngày đều rất vất vả, bé không thể gây phiền toái cho mẹ được.
bé thực rối rắm nghĩ mãi, cuối cùng cúi đầu nhỏ giọng nói: "Mẹ thấy tốt là được."
Tô Tịch Nhược suy nghĩ, cười nói: "Được, qua thêm mấy ngày mẹ con mình lại nói chuyện này sau."
Vài người cơm nước xong thì quay trở lại phim trường, Tô Hoàn và cậu nhóc Hạ Hoài Thụy cõng cặp sách đi vào phòng nghỉ riêng của Vũ Úc Đông làm bài tập.
Tô Tịch Nhược một lần nữa trang điểm lại, tiếp tục cảnh quay đêm.
Tốc độ Tô Hoàn làm bài tập rất nhanh, trong lúc Hạ Hoài Thụy hì thụt chưa làm xong một đề toán học, Tô Hoàn đều đã làm xong.
Hạ Hoài Thụy thật sự là không biết làm, nhìn sang thấy Tô Hoàn đã làm xong, lập tức vui vẻ nói: "Tô Hoàn, cậu đưa bài cho mình chép đi."
Vũ Úc Đông sắc mặt lạnh băng nhìn Hạ Hoài Thụy.
Hạ Hoài Thụy rụt rụt cổ, ý thức được bản thân nói lỡ lời, nỗ lực ý đồ biện giải: "Ờ, cậu, vừa rồi con nói bậy thôi, không phải nói thật, thật sự đó, con thề."
"Tự làm, không biết mình chỉ cho cậu."
Tô Hoàn im lặng suy nghĩ như ông cụ non, xụ mặt nói: "Bài tập cần tự làm mới có tác dụng."
Sau một lúc lâu Hạ Hoài Thụy rối rắm nhìn Tô Hoàn, quyết định cuốn gói tất cả những đề bé không làm được đi hỏi Tô Hoàn.
Không khí giữa hai cậu bé rất hài hòa, tuy rằng gương mặt nhỏ của Tô Hoàn luôn lạnh như băng, thoạt nhìn có chút chống cự người lại gần, nhưng thật sự rất nghiêm túc, kiên nhẫn, cẩn thận khi chỉ Hạ Hoài Thụy giải đề.
Ý nghĩ trong lòng vừa xuất hiện, Vũ Úc Đông lập tức lấy di động ra quay một đoạn video ngắn ghi lại cảnh hai cậu nhóc ghé đầu làm bài tập cùng nhau, sau đó gửi cho Vũ Úc Lan.
Vũ Úc Lan kinh ngạc một hồi: Hoài Thụy đang nghiêm túc làm bài tập?
Vũ Úc Đông: Đúng vậy, làm bài tập chung với bạn học.
Vũ Úc Lan: Em đúng là có cách trị thằng bé, thường ngày chị phải dùng roi mây thằng bé mới chịu làm bài, nhiều lúc nó khiến chị tức muốn đau tim.
Vũ Úc Đông: Cũng không phải là em có cách, mà là bạn của Hoài Thụy là học sinh giỏi, lại tự giác làm bài, có thể trị được Hoài Thụy, một phần đều nhờ vào thằng bé.
Vũ Úc Lan: Là người bạn nào của Hoài Thụy vậy, chị sẽ nhờ thằng bé đến nhà chơi thường xuyên để thút đẩy Hoài Thụy học tập.
Vũ Úc Đông cảm thấy lời này rất hợp ý anh, trả lời Vũ Úc Lan: Đợi em đưa Hoài Thụy trở về rồi nói sau.
Buổi tối, Tô Tịch Nhược quay xong, Vũ Úc Đông chở mẹ con Tô Tịch Nhược trở về, tự nhiên anh có cảm giác bản thân mình chính là trụ cột gia đình, đang chở gia đình mình trở về nhà sau kỳ nghỉ.
Tô Tịch Nhược và Tô Hoàn xuống xe trước, Vũ Úc Đông chở Hạ Hoài Thụy về nhà chị mình, giao trả cục nợ lại cho Vũ Úc Lan.
Vũ Úc Lan mở cửa, kêu Hạ Hoài Thụy đi vào trước, bản thân đứng ở trước cửa mỉm cười nhìn Vũ Úc Đông: "Nói đi, có chuyện gì?"
"Người bạn kia của Hạ Hoài Thụy tên là Tô Hoàn, mấy ngày nữa có khả năng sẽ đến ở tạm nhà chị một thời gian." Giọng Vũ Úc Đông rất bình thản.
Vũ Úc Lan mỉm cười lắc đầu: "Ý của chị là, em như thế nào, chị nhớ rõ em trai của chị chưa bao giờ có trái tim đầy nhiệt huyết như vậy, càng đừng nói sẽ chủ động nói cho chị bạn của Hoài Thụy muốn đến đây ở tạm trong vài ngày, em cứ nói thẳng ra đi, chuyện như thế nào?!"
Thật ra Vũ Úc Đông cũng không muốn gạt Vũ Úc Lan, anh nói thẳng: "Em đang theo đuổi mẹ của Tô Hoàn."
Vũ Úc Lan mở to mắt há hốc mồm kinh ngạc nhìn anh: "Em thích... Đợi chút, lớn hơn em bao nhiêu tuổi?"
Tô Hoàn là bạn của Hạ Hoài Thụy, vậy mẹ của Tô Hoàn chắc cũng bằng độ tuổi của cô... Thì ra thằng nhóc Vũ Úc Đông này thích lái máy bay?
Vũ Úc Đông: "Không có, chị đừng hiểu lầm, cô ấy 28, nhỏ hơn em một tuổi."
"28?"
Vũ Úc Lan kinh ngạc trừng lớn đôi mắt: "Vậy mới mười chín tuổi đã có thai? Ờ, quả thực..."
Quá vượt mức quy định nhận biết của cô, lúc 18-19 tuổi cô còn đang học đại học, vậy mà đối phương đã mang thai sinh con?
Chẹp, dẫn đầu cô không phải chỉ là một cấp bậc.
Tâm trạng của cô có chút phức tạp.
Người mẹ của bạn học Tô Hoàn này, có thể được Vũ Úc Đông coi trọng, như vậy nhan sắc chắc chắn rất đẹp.
Cô chợt nhớ, phụ huynh trong lớp của Hạ Hoài Thụy hình như có một người mẹ tuổi trẻ xinh đẹp, bỗng nhiên trong lòng có hơi chua chua.
Cô thử nói ra băn khoăn của bản thân: "Cô ấy còn trẻ như vậy đã mang thai sinh con, có... Nhân phẩm có vấn đề gì hay không? Hơn nữa cô ấy còn có một đứa con trai, em không phải... Phải làm cha kế của người ta sao? Đối phương là ly dị hay là quá phụ?"
Vũ Úc Đông nghiêm túc nói: "Chị, em tin tưởng cô ấy."
"Lúc chúng ta còn trẻ đều đã làm vài chuyện hoang đường, quá khứ đều đã đi qua em không muốn truy cứu. Em chỉ quan tâm hiện tại và tương lai."
"Thông tin cá nhân của cô ấy có viết chưa lập gia đình, em không biết ba ruột của Tô Hoàn là ai, nhưng nghĩ đến chuyện cô ấy vẫn chưa có kết hôn. Cho nên, em nghĩ ba ruột của Tô Hoàn chắc là một người đàn ông không chịu trách nhiệm."
"Còn chuyện là cha kế... Em đã chuẩn bị tâm lý từ sớm rồi. Chị, khi chị nhìn thấy Tô Hoàn sẽ rõ, thằng bé thật sự là một cậu nhóc ngoan ngoãn biết nghe lời."
Tuy rằng tính cách của anh và Tô Hoàn không hợp, nhưng chuyện này không làm anh có thành kiến với cậu bé, ngược lại, anh còn cảm thấy Tô Hoàn là một đứa trẻ nghe lời hiểu chuyện, không có lì lợm như Hạ Hoài Thụy.
Vũ Úc Lan thấy Vũ Úc Đông nói nhiều như vậy, cũng mềm lòng vài phần. Rốt cuộc chuyện Úc Đông đã quyết định, chỉ cần thằng bé nguyện ý, người ngoài không có tư cách xen vào.
Cô do dự mà hỏi: "Vậy em nói... Tô Hoàn muốn ở lại đây vài ngày là..."
"Tô Tịch Nhược là mẹ của Tô Hoàn, mấy ngày sau phải đi ra ngoài quay gameshow, để Tô Hoàn ở nhà một mình cô ấy không yên tâm."
"Ồ, chuyện này không thành vấn đề." Vũ Úc Lan nhanh miệng đồng ý, ngày thường cô ở nhà một mình cũng rất cô đơn, trong nhà rộng lớn như vậ mà chỉ có một mình cô ở, cũng rất cô đơn, vô cùng hoan nghênh một vài cậu bé cô bé đến đây chơi.
Đặc biệt là bạn nhỏ có thể làm Hạ Hoài Thụy học tập giống như Tô Hoàn thì cô càng hoan nghênh.
"Nhưng người tên là Tô Tịch Nhược kia, chị cần phải quan sát một chút, mẹ của chúng ta đi sớm, chị thân là chị ruột của em, muốn giúp em trấn cửa ải. "
Vũ Úc Đông im lặng suy nghĩ, sợ Vũ Úc Lan khó xử Tô Tịch Nhược, cười khổ: "Chị, chúng ta đều từng làm ra chuyện hoang đường, năm em mười chín tuổi còn không phải..."
Nói lên chuyện này, Vũ Úc Lan cũng im lặng, sắc mặt của cô không được tốt lắm, nhanh chóng nhỏ giọng nói: "Chuyện năm đó là ý muốn, chúng ta cũng không ngờ tới, hậu quả cũng không có nghiêm trọng, đã trả tiền xong xuôi, em đừng suy nghĩ đến nữa, nam nữ thành niên, trả tiền ký giấy xem như đã thoả thuận xong, em không cần phụ trách đối với ai cả."
Vũ Úc Đông nhàn nhạt nói: "Cho nên, chị à, em cũng là có vết nhơ, con người cũng đâu có hoàn mỹ mà đòi người khác này nọ."
Vũ Úc Lan ngẩn ra, ngay sau đó cười: "Xem ra em là thật lòng quan tâm người phụ nữ tên Tô Tịch Nhược này, còn nghĩ ra được chuyện như vậy để khuyên chị. Em yên tâm, chỉ cần nhân phẩm không thành vấn đề, em thích ai chị đều không phản đối."
***
Tô Tịch Nhược và Tô Hoàn về đến nhà đã hơn 10 giờ tối, cô nghĩ trẻ con nên ngủ sớm, nên không muốn nói chuyện đó vào tối hôm nay, nhưng cô thấy Tô Hoàn luôn nhìn cô, biểu tình muốn nói lại thôi.
Tô Hoàn hơi hơi mở miệng nhỏ, một đôi mắt to đen nhánh ngẩng đầu nhìn cô, ánh đèn trần nhà màu trắng gạo chiếu vào trong mắt Tô Hoàn, làm đôi mắt cậu bé sáng ngời.
Tô Tịch Nhược nhìn ở góc độ này, chính là con trai đáng yêu của cô dùng một đôi mắt to, đang trông mong mà nhìn cô.
Cô cảm thấy con trai vô cùng đáng yêu, nhịn không được lại xoa xoa bóp bóp gương mặt nhỏ của bé, hỏi: "Tiểu Hoàn làm sao vậy, đang lo lắng cái gì? Nói cho mẹ nghe đi con."
Tô Hoàn nhăn mày nhíu mi, cúi đầu, có chút bất an, giọng nho nhỏ, mang theo chút âm thanh non nớt của bé trai: "Mẹ muốn đi công tác hơn mười ngày mới về sao?"
Tô Tịch Nhược không nghĩ giấu bé, nói thẳng: "Có một chương trình truyền hình mời mẹ quay gameshow, tính tính thời gian chắc là hơn mười ngày, nếu con không muốn mẹ đi, có thể nói với mẹ."
Bé đúng thật là không muốn...
Tô Hoàn cúi đầu, nhìn có chút cô đơn, nhưng bé lại nói không nên lời, nói bé không muốn mẹ đi.
"Mẹ, con biết mẹ có công việc, con không phải không muốn mẹ đi... Mà là... Con luyến tiếc."
Trẻ con độ tuổi này, dù gái hay trai đều còn dính mẹ, Tô Tịch Nhược lập tức đi nhiều ngày như vậy, bé chính là cảm thấy cô đơn.
Tô Tịch Nhược suy nghĩ, nửa nói giỡn nửa nghiêm túc: "Vậy mẹ không đi nha?"
Tô Hoàn vừa nghe thì lập tức phản đối: "Không được."
Tô Tịch Nhược buồn cười hỏi: "Không phải con luyến tiếc mẹ sao, vậy mẹ không đi là đúng rồi."
"Không được."
Tô Hoàn nghiêm túc phồng miệng nói: "Con không thể làm chướng ngại vật trên con đường sự nghiệp của mẹ, mẹ muốn đi... Con... Con có thể đến nhà Hạ Hoài Thụy ở tạm vài ngày."
Tô Hoàn vì tỏ vẻ bản thân nói nghiêm túc, còn cố ý mở to hai mắt nhìn cô, biểu tình "con rất nghiêm túc".
Nhưng đáng tiếc, hiện tại Tô Hoàn còn nhỏ, lại có một gương mặt bé trai thiên sứ đáng yêu muốn chết, trừng lớn đôi mắt làm bộ nghiêm túc, không chỉ có không nghiêm túc, còn làm cô cảm thấy thực ngốc nghếch đáng yêu.
Quả thực đáng yêu muốn chết.
Tô Tịch Nhược cười đến bụng đau, ôm Tô Hoàn hôn mấy cái: "Bảo bối, ngoan nha, mẹ nghe con, con nói mẹ đi, mẹ sẽ đi, con nói không cho mẹ đi, mẹ sẽ không đi."
Tô Hoàn nghiêm túc tự hỏi đã lâu, gắt gao nhăn mày nhỏ, thật giống như đang làm quyết định gì rất trọng đại vậy, cuối cùng vẫn là biểu tình "Nhịn đau bỏ những thứ yêu thích".
"Mẹ đi đi, công việc quan trọng, dù không đến nhà Hạ Hoài Thụy, con cũng có thể đến nhà bà ngoại nha."
Tô Tịch Nhược nhìn biểu tình của Tô Hoàn, cảm giác rất muốn cười, nhưng cười cười lại có chút chua xót. Không thể có thời gian rảnh chơi với con, cô có chút đau lòng.
"Được rồi, cứ như vậy đi, mẹ nghe theo con. Vậy mẹ đi quay chương trình gameshow tổng hợp đó nha, là chương trình phát sóng trực tiếp, con nhớ đón coi đó."
"Dạ." Tô Hoàn gật đầu, hàm răng trắng tinh cắn môi nhỏ, vẻ mặt trịnh trọng, giống như người đi là bé không bằng.
***
Tô Tịch Nhược thứ sáu đóng máy, cô tự giác bản thân chỉ là một nhân vật nhỏ, không cần đạo diễn chuẩn bị tiệc đóng máy, trực tiếp cầm bao lì xì rời đi ngay, về nhà sớm nấu cơm chơi đùa với con trai cưng của cô.
Thứ sáu, Hạ Hoài Thụy kêu Tô Hoàn đến nhà bé chơi.
"Tới đi, đến nhà mình chơi đi, nhà mình ở trung tâm thành phố, nhà rất to, nhưng không tính lớn. Chỉ có hai tầng thôi, nhưng nhà mình ở ngoại thành còn có biệt thự lớn, bên trong có vườn hoa, suối phun và bể bơi, rất lớn nha."
"Chúng ta có thể chơi đặc biệt vui vẻ, mình còn có thể mang cậu đi vùng ngoại thành chơi bắn súng gì đó, còn có một vài thể loại trò chơi VR, đều là trò mới ra nha, hay là chúng ta cũng có thể nắm tay nhau đi đến khu vui chơi ..."
Tô Hoàn xụ mặt trịnh trọng, chuyện lạ nói: "Để mình suy nghĩ một chút."
Về đến nhà, Tô Hoàn nghĩ đến việc Tô Tịch Nhược đi quay gameshow hơn mười ngày, còn nghiêm túc suy nghĩ việc đến ở tạm nhà Hạ Hoài Thụy trong khoảng thời gian này.
Bé không thích đến nhà bà ngoại, trong nhà bà ngoại có một ông ngoại xa lạ, tính tình táo bạo hung dữ, có thói quen mắng người không tốt, bé không thích.
Có thể đến nhà Hạ Hoài Thụy ở tạm.
Bé nghe trong lớp có nhiều bạn đến nhà bạn khác ở qua đêm, bé đến nhà Hạ Hoài Thụy ở tạm cũng không tính kỳ lạ.
Nhưng... Bé có cảm giác... Có chút khẩn trương là sao?!!!
Tính cách của bé vẫn luôn rất quái gở, đây là lần đầu nếm thử cảm giác đến nhà bạn học ngủ qua đêm.
Bé buông cặp sách xuống, đi vào trong bếp giúp Tô Tịch Nhược nấu cơm, vừa rửa rau vừa nói: "Mẹ, Hạ Hoài Thụy kêu con ngày mai đến nhà cậu ấy chơi."
Tô Tịch Nhược cười nhìn Tô Hoàn, đây là lần đầu tiên con trai nói muốn đến nhà bạn học chơi.
Cô mười phần cổ vũ Tô Hoàn kết bạn, trẻ con nên hoạt bát vui vẻ, bởi vậy cô nghe Tô Hoàn nói chuyện này, lập tức đồng ý.
"Được đó, ngày mai mấy giờ, nhà của Hoài Thụy ở đâu, để mẹ đưa con đến."
"Dạ."
Lần đầu tiên Tô Hoàn đưa ra loại yêu cầu này, vẫn là không quá tự tại, nhỏ giọng nói: "À, để tối con hỏi Hạ Hoài Thụy."
Buổi tối, Tô Hoàn gửi tin nhắn cho Hạ Hoài Thụy, nói bé đồng ý đến nhà nó chơi.
Hạ Hoài Thụy mật báo cho ông cậu của mình, cuối cùng lại là Vũ Úc Đông gửi tin nhắn cho Tô Tịch Nhược: Ngày mai anh đến đón hai mẹ con đi.
Tô Tịch Nhược có chút ngu người: Anh đến đón mẹ con em đi nơi nào? Ngày mai không phải đến nhà của Hoài Thụy sao?
Vũ Úc Đông: Ngày mai anh cũng đến nhà chị mình, thuận đường đón hai mẹ con em luôn.
Tô Tịch Nhược: Vậy đi!!!
Cuối cùng thương định kết quả vẫn là Vũ Úc Đông tới đón Tô Tịch Nhược bọn họ hai cái.
9 giờ rưỡi sáng thứ bảy, Vũ Úc Đông đúng giờ gõ cửa, mang theo nụ cười dịu dàng, thấy được người tới mở cửa là... Tô Hoàn.
Vũ Úc Đông:...
Mỗi lần tới mở cửa đều là nó.
Tô Hoàn kéo cửa lớn ra một khoảng cách vừa đủ, mời Vũ Úc Đông đi vào.
Tô Tịch Nhược đã sửa soạn xong, thấy Vũ Úc Đông tới, muốn cầm quà đã chuẩn bị sẵn trên bàn, thì một đôi bàn tay to đã nhanh hơn Tô Tịch Nhược một bước cầm lấy.
Tay của hai người gần như cùng lúc đặt lên trên hộp quà, bàn tay to của Vũ Úc Đông bao bọc tay nhỏ mềm mại của Tô Tịch Nhược.
Tay anh vừa to vừa ấm lại rất có lực, nhiệt độ giống như có thể truyền từ mu bàn tay tới trong cơ thể cô.
Tô Tịch Nhược như là bị bỏng, nhanh chóng giật tay về, không được tự nhiên mà cúi đầu, nói: "Để em cầm mới đúng."
Vũ Úc Đông trực tiếp cầm lấy đồ vật: "Không sao, để anh."
Tô Hoàn mặt không cảm xúc mà đứng ở trước cửa.
Bé bỗng nhiên cảm thấy cuộc đối thoại của hai người trong phòng có chút giống cha mẹ bạn học giành lấy cặp sách đang đeo trên lưng của con mình, vì sợ con nặng vai.
Bé vô cùng không vui
Nhưng bé vẫn là không có chen vào giữa, mà yên lặng đi theo ở phía sau.
Tô Tịch Nhược thấy Vũ Úc Đông đã cầm đồ vật đi, nên cũng không có lại rối rắm, cô và Tô Hoàn ra cửa sau cùng, khóa cửa đi theo phía sau Vũ Úc Đông.
Xuống lầu, cô lôi kéo tay Tô Hoàn nói: "Cẩn thận một chút."
Tô Hoàn bậm môi nhỏ, nỗ lực kìm chế không để mẹ phát hiện bé muốn cười.
Nhìn đi, người mẹ quan tâm nhất vẫn là bé.
Vũ Úc Đông đặt hộp quà lên trên xe, lái xe hơn mười phút đã đến nhà của Hạ Hoài Thụy, là một khu chung cư nhỏ xa hoa nằm ở trung tâm thành phố, mỗi căn đều được thiết kế tây hóa, Vũ Úc Đông ngừng xe ở bãi đậu xe ngầm của chung cư, sau đó dẫn theo mẹ con Tô Tịch Nhược đi lên.
Chị gái của Vũ Úc Đông là Vũ Úc Lan, là một người phụ nữ dịu dàng, khi vừa nhìn thấy Tô Tịch Nhược, trên mặt mang theo nụ cười dịu dàng khéo léo, không thân cận cũng không xa cách, cười khen: "Em là mẹ của bạn Hoài Thụy đ sao? Nhìn thật là trẻ tuổi xinh đẹp."
Tô Tịch Nhược cũng theo thổi phồng: "Chị cũng rất có khí chất."
Ánh mắt Vũ Úc Lan dừng lại ở trên người Tô Hoàn, cô giật mình thấy rõ, sau đó lại khen: "Thật là một cậu bé đẹp trai đáng yêu."
Tô Hoàn lễ phép chào hỏi: "Dạ con chào cô."
Cậu nhóc đứng thẳng tắp, gương mặt nhỏ xinh đẹp như tạc tượng, vô cùng hấp dẫn ánh mắt người khác, cũng dễ dàng tạo cảm tình.
Hạ Hoài Thụy không biết từ trong góc nào nhảo ra tới, chạy đến gần Tô Hoàn cười nói: "Cậu tới rồi? Mau vào chơi đi."
Vũ Úc Lan bất đắc dĩ nhỏ giọng nói: "Bạn học tới nhà chơi con phải lễ phép..."
"Biết rồi, biết rồi."
Hạ Hoài Thụy không kiên nhẫn mà trả lời: "Mẹ đừng nói nữa, con đã biết rồi mà."
Tô Hoàn bị Hạ Hoài Thụy kéo vào trong nhà, Vũ Úc Lan cười khổ nói với Tô Tịch Nhược: "Thằng bé thật nghịch ngợm, chị rất đau đầu vì nó."
"Con trai mà, nghịch ngợm cũng là điều bình thường." Tô Tịch Nhược thật sự cảm thấy con trai đừng lì lợm không nghe lời là được, nghịch ngợm là chuyện quá bình thường.
Vũ Úc Lan mời Tô Tịch Nhược vào nah2, bản thân và Vũ Úc Đông đứng ở phía sau, cô tới gần Vũ Úc Đông, nhỏ giọng: "Tô Hoàn rất giống em khi nhỏ đó."
Vũ Úc Đông kinh ngạc nhìn Vũ Úc Lan: "Thật? Tại sao em nhìn không ra?"
"Thật trăm phần trăm."
Vũ Úc Lan lớn hơn Vũ Úc Đông sáu bảy tuổi, lúc Vũ Úc Đông bằng tuổi Tô Hoàn, cô đã mười lăm mười sáu tuổi, bởi vậy cô nhớ rất rõ ràng hình dáng của Vũ Úc Đông khi đó.
"Khi còn nhỏ em giống như thằng bé, lúc nào cũng xụ mặt, nhưng rất lễ phép, tính cách thì lạnh như băng, thật sự là rất giống với Tô Hoàn, y như khuôn đút."
"Em không phát hiện sao, diện mạo của em và thằng bé cũng đều có chút tương tự, đặc biệt là đôi mắt, và dáng vẻ khi còn nhỏ của em... Nếu không phải khi còn nhỏ em không thích chụp ảnh, hiện tại chị có thể cho lấy ảnh ra cho em nhìn xem."
Vũ Úc Đông nghe xong, tâm trạng vô cùng phức tạp.
Tô Hoàn lớn lên rất giống anh lúc còn nhỏ... Vậy có được xem như là duyên phận không?
Anh nhìn Tô Hoàn đang chơi đùa với Hoài Thụy, tự nhiên có loại cảm giác kỳ lạ.
Thật giống như... Giữa anh và Tô Hoàn... Thật sự có mối liên hệ gì khác, rất chặt chẽ.
Tác giả có chuyện nói:
Vũ Úc Đông: Tôi cho rằng cha ruột của Tô Hoàn là một người đàn ông vô trách nhiệm!!!
Góc của ad:
Nam chính bị tình nhân của ba mình và cô em họ của bà ta tính kế.
Sau đó kế hoạch thất bại, họ giả vờ người nam chính ngủ là em họ bà ta, bắt ép nam chính cưới con đó, nhưng anh ko chịu, đòi đưa ra pháp luật, hai người kia mới chấp nhận từ bỏ, còn muốn một số tiền khá là nhiều, xem như tiền bồi thường.
Nuôi quân ngàn ngày, dùng quân nhất thời.
Thời điểm mấu chốt cháu trai nhất định phải ra trận.
Anh cúi đầu, nhàn nhạt hỏi Hạ Hoài Thụy: "Có muốn Tô Hoàn đến nhà chơi với con không?"
Hạ Hoài Thụy lập tức vui vẻ, nói: "Dạ muốn, đặc biệt muốn, con rất muốn Tô Hoàn đến nhà con chơi."
"Ừ." Vũ Úc Đông không thay đổi sắc mặt gật đầu, bỗng nhiên cảm thấy cháu trai của mình vẫn là có chút tác dụng, ít nhất có thể bắt cóc bạn học cùng tuổi về nhà.
"Vậy sao con không ngỏ lời mời bạn?"
"Ờ hen."
Hạ Hoài Thụy như là nhớ tới cái gì đó, lập tức chờ mong nhìn Tô Hoàn: "Đến nhà mình chơi nha, nhà mình rất lớn, phòng khách có thể mặc chúng ta lăn lộn chơi, còn có TV rất rất lớn nữa nha. Ngoại từ chơi game, tụi mình còn có thể cùng nhau bơi lội, cùng nhau xem phim hoạt hình..."
Tô Hoàn mặt không cảm xúc: "Ờ."
Biến, chơi game quỷ gì!
Tô Tịch Nhược cất hộp phấn vào, nhìn thấy Tô Hoàn và Hạ Hoài Thụy nói chuyện phiếm, hơi hơi mỉm cười.
Cô cảm thấy mấy ngày nay Tô Hoàn rộng rãi hơn rất nhiều so với lúc cô mới vừa xuyên qua, xem ra chơi với bạn cùng lứa là cách giúp trẻ khỏe mạnh trưởng thành.
Cô cảm thấy Tô Hoàn quá im lặng, rất yêu cầu một người bạn hoạt bát hiếu động như Hạ Hoài Thụy.
"Anh cảm thấy hai đứa nhỏ rất hợp tính."
Vũ Úc Đông mỉm cười nói thêm: "Hay là để Tô Hoàn đến ở tạm trong nhà Hạ Hoài Thụy trong lúc em quay chương trình. Nếu em không yên tâm, có thể đến nhà chị anh xem xét trước một chút, như vậy em ra ngoài công tác cũng không cần lo lắng nhiều cho thằng bé."
Tô Hoàn lập tức bắt được trọng điểm: "Mẹ muốn đi công tác xa nhà?"
"Ừ."
Tô Tịch Nhược im lặng suy nghĩ một lát, mới nói với Tô Hoàn: "Mẹ nhận được một công việc, phải đi ra ngoài quay gameshow, muốn đi hơn mười ngày, để con ở nhà một mình mẹ rất lo lắng, nên chú Vũ đề nghị dẫn con đến ở tạm trong nhà Hạ Hoài Thụy, con cảm thấy sao?"
Tô Hoàn cảm thấy thật không tốt.
Bé một chút cũng không muốn Tô Tịch Nhược đi công tác xa nhà nhiều ngày, cũng hoàn toàn không muốn đến ở nhà của Hạ Hoài Thụy.
Cho dù nhà của Hạ Hoài Thụy rất tốt, nhưng không phải nhà của bé nha, bé chỉ thích nhà của chính mình thôi, bởi vì sẽ có mẹ ở đó.
Đặc biệt chuyện này còn là cái ông chú Vũ chán ghét kia đề nghị, bé dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn Tô Tịch Nhược và ông chú Vũ kia, bé càng phản đối.
Nhưng bé không thể gây trở ngại công việc của mẹ.
Bé biết, người lớn ra ngoài kiếm tiền rất vất vả để nuôi gia đình, cho nên mẹ làm việc mỗi ngày đều rất vất vả, bé không thể gây phiền toái cho mẹ được.
bé thực rối rắm nghĩ mãi, cuối cùng cúi đầu nhỏ giọng nói: "Mẹ thấy tốt là được."
Tô Tịch Nhược suy nghĩ, cười nói: "Được, qua thêm mấy ngày mẹ con mình lại nói chuyện này sau."
Vài người cơm nước xong thì quay trở lại phim trường, Tô Hoàn và cậu nhóc Hạ Hoài Thụy cõng cặp sách đi vào phòng nghỉ riêng của Vũ Úc Đông làm bài tập.
Tô Tịch Nhược một lần nữa trang điểm lại, tiếp tục cảnh quay đêm.
Tốc độ Tô Hoàn làm bài tập rất nhanh, trong lúc Hạ Hoài Thụy hì thụt chưa làm xong một đề toán học, Tô Hoàn đều đã làm xong.
Hạ Hoài Thụy thật sự là không biết làm, nhìn sang thấy Tô Hoàn đã làm xong, lập tức vui vẻ nói: "Tô Hoàn, cậu đưa bài cho mình chép đi."
Vũ Úc Đông sắc mặt lạnh băng nhìn Hạ Hoài Thụy.
Hạ Hoài Thụy rụt rụt cổ, ý thức được bản thân nói lỡ lời, nỗ lực ý đồ biện giải: "Ờ, cậu, vừa rồi con nói bậy thôi, không phải nói thật, thật sự đó, con thề."
"Tự làm, không biết mình chỉ cho cậu."
Tô Hoàn im lặng suy nghĩ như ông cụ non, xụ mặt nói: "Bài tập cần tự làm mới có tác dụng."
Sau một lúc lâu Hạ Hoài Thụy rối rắm nhìn Tô Hoàn, quyết định cuốn gói tất cả những đề bé không làm được đi hỏi Tô Hoàn.
Không khí giữa hai cậu bé rất hài hòa, tuy rằng gương mặt nhỏ của Tô Hoàn luôn lạnh như băng, thoạt nhìn có chút chống cự người lại gần, nhưng thật sự rất nghiêm túc, kiên nhẫn, cẩn thận khi chỉ Hạ Hoài Thụy giải đề.
Ý nghĩ trong lòng vừa xuất hiện, Vũ Úc Đông lập tức lấy di động ra quay một đoạn video ngắn ghi lại cảnh hai cậu nhóc ghé đầu làm bài tập cùng nhau, sau đó gửi cho Vũ Úc Lan.
Vũ Úc Lan kinh ngạc một hồi: Hoài Thụy đang nghiêm túc làm bài tập?
Vũ Úc Đông: Đúng vậy, làm bài tập chung với bạn học.
Vũ Úc Lan: Em đúng là có cách trị thằng bé, thường ngày chị phải dùng roi mây thằng bé mới chịu làm bài, nhiều lúc nó khiến chị tức muốn đau tim.
Vũ Úc Đông: Cũng không phải là em có cách, mà là bạn của Hoài Thụy là học sinh giỏi, lại tự giác làm bài, có thể trị được Hoài Thụy, một phần đều nhờ vào thằng bé.
Vũ Úc Lan: Là người bạn nào của Hoài Thụy vậy, chị sẽ nhờ thằng bé đến nhà chơi thường xuyên để thút đẩy Hoài Thụy học tập.
Vũ Úc Đông cảm thấy lời này rất hợp ý anh, trả lời Vũ Úc Lan: Đợi em đưa Hoài Thụy trở về rồi nói sau.
Buổi tối, Tô Tịch Nhược quay xong, Vũ Úc Đông chở mẹ con Tô Tịch Nhược trở về, tự nhiên anh có cảm giác bản thân mình chính là trụ cột gia đình, đang chở gia đình mình trở về nhà sau kỳ nghỉ.
Tô Tịch Nhược và Tô Hoàn xuống xe trước, Vũ Úc Đông chở Hạ Hoài Thụy về nhà chị mình, giao trả cục nợ lại cho Vũ Úc Lan.
Vũ Úc Lan mở cửa, kêu Hạ Hoài Thụy đi vào trước, bản thân đứng ở trước cửa mỉm cười nhìn Vũ Úc Đông: "Nói đi, có chuyện gì?"
"Người bạn kia của Hạ Hoài Thụy tên là Tô Hoàn, mấy ngày nữa có khả năng sẽ đến ở tạm nhà chị một thời gian." Giọng Vũ Úc Đông rất bình thản.
Vũ Úc Lan mỉm cười lắc đầu: "Ý của chị là, em như thế nào, chị nhớ rõ em trai của chị chưa bao giờ có trái tim đầy nhiệt huyết như vậy, càng đừng nói sẽ chủ động nói cho chị bạn của Hoài Thụy muốn đến đây ở tạm trong vài ngày, em cứ nói thẳng ra đi, chuyện như thế nào?!"
Thật ra Vũ Úc Đông cũng không muốn gạt Vũ Úc Lan, anh nói thẳng: "Em đang theo đuổi mẹ của Tô Hoàn."
Vũ Úc Lan mở to mắt há hốc mồm kinh ngạc nhìn anh: "Em thích... Đợi chút, lớn hơn em bao nhiêu tuổi?"
Tô Hoàn là bạn của Hạ Hoài Thụy, vậy mẹ của Tô Hoàn chắc cũng bằng độ tuổi của cô... Thì ra thằng nhóc Vũ Úc Đông này thích lái máy bay?
Vũ Úc Đông: "Không có, chị đừng hiểu lầm, cô ấy 28, nhỏ hơn em một tuổi."
"28?"
Vũ Úc Lan kinh ngạc trừng lớn đôi mắt: "Vậy mới mười chín tuổi đã có thai? Ờ, quả thực..."
Quá vượt mức quy định nhận biết của cô, lúc 18-19 tuổi cô còn đang học đại học, vậy mà đối phương đã mang thai sinh con?
Chẹp, dẫn đầu cô không phải chỉ là một cấp bậc.
Tâm trạng của cô có chút phức tạp.
Người mẹ của bạn học Tô Hoàn này, có thể được Vũ Úc Đông coi trọng, như vậy nhan sắc chắc chắn rất đẹp.
Cô chợt nhớ, phụ huynh trong lớp của Hạ Hoài Thụy hình như có một người mẹ tuổi trẻ xinh đẹp, bỗng nhiên trong lòng có hơi chua chua.
Cô thử nói ra băn khoăn của bản thân: "Cô ấy còn trẻ như vậy đã mang thai sinh con, có... Nhân phẩm có vấn đề gì hay không? Hơn nữa cô ấy còn có một đứa con trai, em không phải... Phải làm cha kế của người ta sao? Đối phương là ly dị hay là quá phụ?"
Vũ Úc Đông nghiêm túc nói: "Chị, em tin tưởng cô ấy."
"Lúc chúng ta còn trẻ đều đã làm vài chuyện hoang đường, quá khứ đều đã đi qua em không muốn truy cứu. Em chỉ quan tâm hiện tại và tương lai."
"Thông tin cá nhân của cô ấy có viết chưa lập gia đình, em không biết ba ruột của Tô Hoàn là ai, nhưng nghĩ đến chuyện cô ấy vẫn chưa có kết hôn. Cho nên, em nghĩ ba ruột của Tô Hoàn chắc là một người đàn ông không chịu trách nhiệm."
"Còn chuyện là cha kế... Em đã chuẩn bị tâm lý từ sớm rồi. Chị, khi chị nhìn thấy Tô Hoàn sẽ rõ, thằng bé thật sự là một cậu nhóc ngoan ngoãn biết nghe lời."
Tuy rằng tính cách của anh và Tô Hoàn không hợp, nhưng chuyện này không làm anh có thành kiến với cậu bé, ngược lại, anh còn cảm thấy Tô Hoàn là một đứa trẻ nghe lời hiểu chuyện, không có lì lợm như Hạ Hoài Thụy.
Vũ Úc Lan thấy Vũ Úc Đông nói nhiều như vậy, cũng mềm lòng vài phần. Rốt cuộc chuyện Úc Đông đã quyết định, chỉ cần thằng bé nguyện ý, người ngoài không có tư cách xen vào.
Cô do dự mà hỏi: "Vậy em nói... Tô Hoàn muốn ở lại đây vài ngày là..."
"Tô Tịch Nhược là mẹ của Tô Hoàn, mấy ngày sau phải đi ra ngoài quay gameshow, để Tô Hoàn ở nhà một mình cô ấy không yên tâm."
"Ồ, chuyện này không thành vấn đề." Vũ Úc Lan nhanh miệng đồng ý, ngày thường cô ở nhà một mình cũng rất cô đơn, trong nhà rộng lớn như vậ mà chỉ có một mình cô ở, cũng rất cô đơn, vô cùng hoan nghênh một vài cậu bé cô bé đến đây chơi.
Đặc biệt là bạn nhỏ có thể làm Hạ Hoài Thụy học tập giống như Tô Hoàn thì cô càng hoan nghênh.
"Nhưng người tên là Tô Tịch Nhược kia, chị cần phải quan sát một chút, mẹ của chúng ta đi sớm, chị thân là chị ruột của em, muốn giúp em trấn cửa ải. "
Vũ Úc Đông im lặng suy nghĩ, sợ Vũ Úc Lan khó xử Tô Tịch Nhược, cười khổ: "Chị, chúng ta đều từng làm ra chuyện hoang đường, năm em mười chín tuổi còn không phải..."
Nói lên chuyện này, Vũ Úc Lan cũng im lặng, sắc mặt của cô không được tốt lắm, nhanh chóng nhỏ giọng nói: "Chuyện năm đó là ý muốn, chúng ta cũng không ngờ tới, hậu quả cũng không có nghiêm trọng, đã trả tiền xong xuôi, em đừng suy nghĩ đến nữa, nam nữ thành niên, trả tiền ký giấy xem như đã thoả thuận xong, em không cần phụ trách đối với ai cả."
Vũ Úc Đông nhàn nhạt nói: "Cho nên, chị à, em cũng là có vết nhơ, con người cũng đâu có hoàn mỹ mà đòi người khác này nọ."
Vũ Úc Lan ngẩn ra, ngay sau đó cười: "Xem ra em là thật lòng quan tâm người phụ nữ tên Tô Tịch Nhược này, còn nghĩ ra được chuyện như vậy để khuyên chị. Em yên tâm, chỉ cần nhân phẩm không thành vấn đề, em thích ai chị đều không phản đối."
***
Tô Tịch Nhược và Tô Hoàn về đến nhà đã hơn 10 giờ tối, cô nghĩ trẻ con nên ngủ sớm, nên không muốn nói chuyện đó vào tối hôm nay, nhưng cô thấy Tô Hoàn luôn nhìn cô, biểu tình muốn nói lại thôi.
Tô Hoàn hơi hơi mở miệng nhỏ, một đôi mắt to đen nhánh ngẩng đầu nhìn cô, ánh đèn trần nhà màu trắng gạo chiếu vào trong mắt Tô Hoàn, làm đôi mắt cậu bé sáng ngời.
Tô Tịch Nhược nhìn ở góc độ này, chính là con trai đáng yêu của cô dùng một đôi mắt to, đang trông mong mà nhìn cô.
Cô cảm thấy con trai vô cùng đáng yêu, nhịn không được lại xoa xoa bóp bóp gương mặt nhỏ của bé, hỏi: "Tiểu Hoàn làm sao vậy, đang lo lắng cái gì? Nói cho mẹ nghe đi con."
Tô Hoàn nhăn mày nhíu mi, cúi đầu, có chút bất an, giọng nho nhỏ, mang theo chút âm thanh non nớt của bé trai: "Mẹ muốn đi công tác hơn mười ngày mới về sao?"
Tô Tịch Nhược không nghĩ giấu bé, nói thẳng: "Có một chương trình truyền hình mời mẹ quay gameshow, tính tính thời gian chắc là hơn mười ngày, nếu con không muốn mẹ đi, có thể nói với mẹ."
Bé đúng thật là không muốn...
Tô Hoàn cúi đầu, nhìn có chút cô đơn, nhưng bé lại nói không nên lời, nói bé không muốn mẹ đi.
"Mẹ, con biết mẹ có công việc, con không phải không muốn mẹ đi... Mà là... Con luyến tiếc."
Trẻ con độ tuổi này, dù gái hay trai đều còn dính mẹ, Tô Tịch Nhược lập tức đi nhiều ngày như vậy, bé chính là cảm thấy cô đơn.
Tô Tịch Nhược suy nghĩ, nửa nói giỡn nửa nghiêm túc: "Vậy mẹ không đi nha?"
Tô Hoàn vừa nghe thì lập tức phản đối: "Không được."
Tô Tịch Nhược buồn cười hỏi: "Không phải con luyến tiếc mẹ sao, vậy mẹ không đi là đúng rồi."
"Không được."
Tô Hoàn nghiêm túc phồng miệng nói: "Con không thể làm chướng ngại vật trên con đường sự nghiệp của mẹ, mẹ muốn đi... Con... Con có thể đến nhà Hạ Hoài Thụy ở tạm vài ngày."
Tô Hoàn vì tỏ vẻ bản thân nói nghiêm túc, còn cố ý mở to hai mắt nhìn cô, biểu tình "con rất nghiêm túc".
Nhưng đáng tiếc, hiện tại Tô Hoàn còn nhỏ, lại có một gương mặt bé trai thiên sứ đáng yêu muốn chết, trừng lớn đôi mắt làm bộ nghiêm túc, không chỉ có không nghiêm túc, còn làm cô cảm thấy thực ngốc nghếch đáng yêu.
Quả thực đáng yêu muốn chết.
Tô Tịch Nhược cười đến bụng đau, ôm Tô Hoàn hôn mấy cái: "Bảo bối, ngoan nha, mẹ nghe con, con nói mẹ đi, mẹ sẽ đi, con nói không cho mẹ đi, mẹ sẽ không đi."
Tô Hoàn nghiêm túc tự hỏi đã lâu, gắt gao nhăn mày nhỏ, thật giống như đang làm quyết định gì rất trọng đại vậy, cuối cùng vẫn là biểu tình "Nhịn đau bỏ những thứ yêu thích".
"Mẹ đi đi, công việc quan trọng, dù không đến nhà Hạ Hoài Thụy, con cũng có thể đến nhà bà ngoại nha."
Tô Tịch Nhược nhìn biểu tình của Tô Hoàn, cảm giác rất muốn cười, nhưng cười cười lại có chút chua xót. Không thể có thời gian rảnh chơi với con, cô có chút đau lòng.
"Được rồi, cứ như vậy đi, mẹ nghe theo con. Vậy mẹ đi quay chương trình gameshow tổng hợp đó nha, là chương trình phát sóng trực tiếp, con nhớ đón coi đó."
"Dạ." Tô Hoàn gật đầu, hàm răng trắng tinh cắn môi nhỏ, vẻ mặt trịnh trọng, giống như người đi là bé không bằng.
***
Tô Tịch Nhược thứ sáu đóng máy, cô tự giác bản thân chỉ là một nhân vật nhỏ, không cần đạo diễn chuẩn bị tiệc đóng máy, trực tiếp cầm bao lì xì rời đi ngay, về nhà sớm nấu cơm chơi đùa với con trai cưng của cô.
Thứ sáu, Hạ Hoài Thụy kêu Tô Hoàn đến nhà bé chơi.
"Tới đi, đến nhà mình chơi đi, nhà mình ở trung tâm thành phố, nhà rất to, nhưng không tính lớn. Chỉ có hai tầng thôi, nhưng nhà mình ở ngoại thành còn có biệt thự lớn, bên trong có vườn hoa, suối phun và bể bơi, rất lớn nha."
"Chúng ta có thể chơi đặc biệt vui vẻ, mình còn có thể mang cậu đi vùng ngoại thành chơi bắn súng gì đó, còn có một vài thể loại trò chơi VR, đều là trò mới ra nha, hay là chúng ta cũng có thể nắm tay nhau đi đến khu vui chơi ..."
Tô Hoàn xụ mặt trịnh trọng, chuyện lạ nói: "Để mình suy nghĩ một chút."
Về đến nhà, Tô Hoàn nghĩ đến việc Tô Tịch Nhược đi quay gameshow hơn mười ngày, còn nghiêm túc suy nghĩ việc đến ở tạm nhà Hạ Hoài Thụy trong khoảng thời gian này.
Bé không thích đến nhà bà ngoại, trong nhà bà ngoại có một ông ngoại xa lạ, tính tình táo bạo hung dữ, có thói quen mắng người không tốt, bé không thích.
Có thể đến nhà Hạ Hoài Thụy ở tạm.
Bé nghe trong lớp có nhiều bạn đến nhà bạn khác ở qua đêm, bé đến nhà Hạ Hoài Thụy ở tạm cũng không tính kỳ lạ.
Nhưng... Bé có cảm giác... Có chút khẩn trương là sao?!!!
Tính cách của bé vẫn luôn rất quái gở, đây là lần đầu nếm thử cảm giác đến nhà bạn học ngủ qua đêm.
Bé buông cặp sách xuống, đi vào trong bếp giúp Tô Tịch Nhược nấu cơm, vừa rửa rau vừa nói: "Mẹ, Hạ Hoài Thụy kêu con ngày mai đến nhà cậu ấy chơi."
Tô Tịch Nhược cười nhìn Tô Hoàn, đây là lần đầu tiên con trai nói muốn đến nhà bạn học chơi.
Cô mười phần cổ vũ Tô Hoàn kết bạn, trẻ con nên hoạt bát vui vẻ, bởi vậy cô nghe Tô Hoàn nói chuyện này, lập tức đồng ý.
"Được đó, ngày mai mấy giờ, nhà của Hoài Thụy ở đâu, để mẹ đưa con đến."
"Dạ."
Lần đầu tiên Tô Hoàn đưa ra loại yêu cầu này, vẫn là không quá tự tại, nhỏ giọng nói: "À, để tối con hỏi Hạ Hoài Thụy."
Buổi tối, Tô Hoàn gửi tin nhắn cho Hạ Hoài Thụy, nói bé đồng ý đến nhà nó chơi.
Hạ Hoài Thụy mật báo cho ông cậu của mình, cuối cùng lại là Vũ Úc Đông gửi tin nhắn cho Tô Tịch Nhược: Ngày mai anh đến đón hai mẹ con đi.
Tô Tịch Nhược có chút ngu người: Anh đến đón mẹ con em đi nơi nào? Ngày mai không phải đến nhà của Hoài Thụy sao?
Vũ Úc Đông: Ngày mai anh cũng đến nhà chị mình, thuận đường đón hai mẹ con em luôn.
Tô Tịch Nhược: Vậy đi!!!
Cuối cùng thương định kết quả vẫn là Vũ Úc Đông tới đón Tô Tịch Nhược bọn họ hai cái.
9 giờ rưỡi sáng thứ bảy, Vũ Úc Đông đúng giờ gõ cửa, mang theo nụ cười dịu dàng, thấy được người tới mở cửa là... Tô Hoàn.
Vũ Úc Đông:...
Mỗi lần tới mở cửa đều là nó.
Tô Hoàn kéo cửa lớn ra một khoảng cách vừa đủ, mời Vũ Úc Đông đi vào.
Tô Tịch Nhược đã sửa soạn xong, thấy Vũ Úc Đông tới, muốn cầm quà đã chuẩn bị sẵn trên bàn, thì một đôi bàn tay to đã nhanh hơn Tô Tịch Nhược một bước cầm lấy.
Tay của hai người gần như cùng lúc đặt lên trên hộp quà, bàn tay to của Vũ Úc Đông bao bọc tay nhỏ mềm mại của Tô Tịch Nhược.
Tay anh vừa to vừa ấm lại rất có lực, nhiệt độ giống như có thể truyền từ mu bàn tay tới trong cơ thể cô.
Tô Tịch Nhược như là bị bỏng, nhanh chóng giật tay về, không được tự nhiên mà cúi đầu, nói: "Để em cầm mới đúng."
Vũ Úc Đông trực tiếp cầm lấy đồ vật: "Không sao, để anh."
Tô Hoàn mặt không cảm xúc mà đứng ở trước cửa.
Bé bỗng nhiên cảm thấy cuộc đối thoại của hai người trong phòng có chút giống cha mẹ bạn học giành lấy cặp sách đang đeo trên lưng của con mình, vì sợ con nặng vai.
Bé vô cùng không vui
Nhưng bé vẫn là không có chen vào giữa, mà yên lặng đi theo ở phía sau.
Tô Tịch Nhược thấy Vũ Úc Đông đã cầm đồ vật đi, nên cũng không có lại rối rắm, cô và Tô Hoàn ra cửa sau cùng, khóa cửa đi theo phía sau Vũ Úc Đông.
Xuống lầu, cô lôi kéo tay Tô Hoàn nói: "Cẩn thận một chút."
Tô Hoàn bậm môi nhỏ, nỗ lực kìm chế không để mẹ phát hiện bé muốn cười.
Nhìn đi, người mẹ quan tâm nhất vẫn là bé.
Vũ Úc Đông đặt hộp quà lên trên xe, lái xe hơn mười phút đã đến nhà của Hạ Hoài Thụy, là một khu chung cư nhỏ xa hoa nằm ở trung tâm thành phố, mỗi căn đều được thiết kế tây hóa, Vũ Úc Đông ngừng xe ở bãi đậu xe ngầm của chung cư, sau đó dẫn theo mẹ con Tô Tịch Nhược đi lên.
Chị gái của Vũ Úc Đông là Vũ Úc Lan, là một người phụ nữ dịu dàng, khi vừa nhìn thấy Tô Tịch Nhược, trên mặt mang theo nụ cười dịu dàng khéo léo, không thân cận cũng không xa cách, cười khen: "Em là mẹ của bạn Hoài Thụy đ sao? Nhìn thật là trẻ tuổi xinh đẹp."
Tô Tịch Nhược cũng theo thổi phồng: "Chị cũng rất có khí chất."
Ánh mắt Vũ Úc Lan dừng lại ở trên người Tô Hoàn, cô giật mình thấy rõ, sau đó lại khen: "Thật là một cậu bé đẹp trai đáng yêu."
Tô Hoàn lễ phép chào hỏi: "Dạ con chào cô."
Cậu nhóc đứng thẳng tắp, gương mặt nhỏ xinh đẹp như tạc tượng, vô cùng hấp dẫn ánh mắt người khác, cũng dễ dàng tạo cảm tình.
Hạ Hoài Thụy không biết từ trong góc nào nhảo ra tới, chạy đến gần Tô Hoàn cười nói: "Cậu tới rồi? Mau vào chơi đi."
Vũ Úc Lan bất đắc dĩ nhỏ giọng nói: "Bạn học tới nhà chơi con phải lễ phép..."
"Biết rồi, biết rồi."
Hạ Hoài Thụy không kiên nhẫn mà trả lời: "Mẹ đừng nói nữa, con đã biết rồi mà."
Tô Hoàn bị Hạ Hoài Thụy kéo vào trong nhà, Vũ Úc Lan cười khổ nói với Tô Tịch Nhược: "Thằng bé thật nghịch ngợm, chị rất đau đầu vì nó."
"Con trai mà, nghịch ngợm cũng là điều bình thường." Tô Tịch Nhược thật sự cảm thấy con trai đừng lì lợm không nghe lời là được, nghịch ngợm là chuyện quá bình thường.
Vũ Úc Lan mời Tô Tịch Nhược vào nah2, bản thân và Vũ Úc Đông đứng ở phía sau, cô tới gần Vũ Úc Đông, nhỏ giọng: "Tô Hoàn rất giống em khi nhỏ đó."
Vũ Úc Đông kinh ngạc nhìn Vũ Úc Lan: "Thật? Tại sao em nhìn không ra?"
"Thật trăm phần trăm."
Vũ Úc Lan lớn hơn Vũ Úc Đông sáu bảy tuổi, lúc Vũ Úc Đông bằng tuổi Tô Hoàn, cô đã mười lăm mười sáu tuổi, bởi vậy cô nhớ rất rõ ràng hình dáng của Vũ Úc Đông khi đó.
"Khi còn nhỏ em giống như thằng bé, lúc nào cũng xụ mặt, nhưng rất lễ phép, tính cách thì lạnh như băng, thật sự là rất giống với Tô Hoàn, y như khuôn đút."
"Em không phát hiện sao, diện mạo của em và thằng bé cũng đều có chút tương tự, đặc biệt là đôi mắt, và dáng vẻ khi còn nhỏ của em... Nếu không phải khi còn nhỏ em không thích chụp ảnh, hiện tại chị có thể cho lấy ảnh ra cho em nhìn xem."
Vũ Úc Đông nghe xong, tâm trạng vô cùng phức tạp.
Tô Hoàn lớn lên rất giống anh lúc còn nhỏ... Vậy có được xem như là duyên phận không?
Anh nhìn Tô Hoàn đang chơi đùa với Hoài Thụy, tự nhiên có loại cảm giác kỳ lạ.
Thật giống như... Giữa anh và Tô Hoàn... Thật sự có mối liên hệ gì khác, rất chặt chẽ.
Tác giả có chuyện nói:
Vũ Úc Đông: Tôi cho rằng cha ruột của Tô Hoàn là một người đàn ông vô trách nhiệm!!!
Góc của ad:
Nam chính bị tình nhân của ba mình và cô em họ của bà ta tính kế.
Sau đó kế hoạch thất bại, họ giả vờ người nam chính ngủ là em họ bà ta, bắt ép nam chính cưới con đó, nhưng anh ko chịu, đòi đưa ra pháp luật, hai người kia mới chấp nhận từ bỏ, còn muốn một số tiền khá là nhiều, xem như tiền bồi thường.