Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 67+68
Chương 67
Nguyễn Nặc hít sâu mấy hơi, kiềm chế sự khó chịu, dũng cảm đi tới trước gương lấy khăn tắm che cái gương lại, lúc này cô mới bắt đầu rửa mặt.
Bây giờ nhớ lại, tối hôm qua trong lúc mơ màng thì hình như là cô đã nhìn thấy anh tự mình dọn dẹp hiện trường.
Sau này cũng không dám mò đến chỗ Duy Du luyện tập pha chế rượu nữa.
Tò mò hại chết mèo mà.
Đến bây giờ, cô còn có thể nhìn thấy những vết đỏ trên vai chứ đừng nói đến những vết hằn trên cổ ở nơi chịu tác động mạnh nhất.
Nguyễn Nặc thay quần áo mặc ở nhà vào, bao bọc bản thân thật là kín kẽ. Sau khi đảm bảo cổ đã được khăn quàng cổ che kín rồi thì mới đi ra khỏi phòng tắm.
Khi cô trở lại phòng ngủ thì Từ Kha vẫn còn nằm trên giường. Nguyễn Nặc liếc qua nhìn đồng hồ trên tủ đầu giường, đã gần đến giữa trưa rồi, tại sao anh vẫn chưa đi làm?
A, cô vẫn còn chưa biết phải đối mặt với anh như thế nào mà.
Nguyễn Nặc quay lưng lại, bụm mặt quay vào tường giống như là một đứa trẻ con bị phạt, lúc này mới lên tiếng nói: “Sao anh vẫn chưa trở về đến công ty, cũng trễ vậy rồi.”
Vừa nói ra thì Từ Kha đã phát hiện giọng mũi của cô đã nặng hơn hôm qua, lần này hẳn là thật sự bị cảm rồi.
Xem ra tối hôm qua đã chơi đùa quá mức rồi.
Anh vén chăn lên, ngồi dậy, đôi chân thon dài thẳng tắp bước xuống giường, đi mấy bước đã đến bên cạnh Nguyễn Nặc, bàn tay tự nhiên ôm lấy eo cô.
Nguyễn Nặc đang đưa lưa lại thì bị anh ôm vào trong ngực, ngoan ngoãn không lộn xộn, thậm chí còn dựa vào vai anh nữa: “Sao vậy?”
“Dù gì thì cũng đã muộn rồi, không đi nữa.” Từ Kha đưa tay sờ trán cô một lúc, thấy không nóng lên thì thở phào nhẹ nhõm: “Hơi cảm rồi.”
“Hình như là có chút.” Nguyễn Nặc nhẹ nhàng đẩy anh ra, quay đầu lại nhìn thẳng vào mắt anh: “Anh đi rửa mặt trước đi, em đi bảo dì Trần nấu chút trà gừng.”
“Ừm.” Lúc này Từ Kha mới buông tay ra, đi rửa mặt trước.
Nguyễn Nặc dựa vào tường để bình tĩnh một hồi, sau đó mới chậm rãi đi xuống lầu một.
Từ Duy Du đã đến công ty, dưới lầu chỉ có mấy người giúp việc nữ đang đợi.
Lần trước cô bị người giúp việc nữ ức hiếp, sau khi Từ Kha trừng phạt xong thì từ đó người trong nhà vẫn luôn rất cung kính với cô. Thậm chí còn có chút sợ cô sẽ mách lẻo với Từ Kha nữa.
“Dì Trần, cháu bị cảm, dì nấu cho cháu một bát ấm gừng nhé.” Nguyễn Nặc không để ý đến những người giúp việc chủ động chào đón kia mà đi thẳng về phía dì Trần.
“Được.” Dì Trần đi tới nhìn Nguyễn Nặc, trong lòng có chút nghi ngờ. Chẳng lẽ hệ thống sưởi trong biệt thự chưa mở hết ư? Tại sao cô Nguyễn lại phải mặc kỹ càng như vậy. Bà nói: “Cô Nguyễn, có cần tôi điều chỉnh nhiệt độ cao lên không?”
“Hả?” Nguyễn Nặc sửng sốt mất mấy giây, sau đó mới hiểu được lời bà nói, vội vàng khoát khoát tay, không tự chủ được mà sờ lên cổ mình: “Không cần đâu, bây giờ nhiệt độ rất vừa vặn rồi.”
Dì Trần để ý đến động tác nhỏ của cô. Bà vừa nhìn thấy rõ ràng, rất nhanh đã hiểu ra, hóa ra không phải là vấn đề nhiệt độ mà chỉ là da mặt cô Nguyễn mỏng thôi.
Nguyễn Nặc ngồi trong phòng khách lướt trên màn hình điện thoại, hôm nay bá chiếm hot search là tin bộ phim mới “Một đời gặp tiên” của Từ Lẫm chính thức đóng máy.
Trong bộ phim này cô chỉ là một diễn viên phụ, cảnh quay cũng thật là ít ỏi, nhưng ngoài dự liệu là có hai tấm hình được cắt từ phim ra để tuyên truyền cho phim trên Weibo lại đều là của cô. Thậm chí tiêu đề còn là “Diễn viên phụ vai Hữu Tình.”
Danh tiếng của cô phần lớn cũng đều dựa vào Từ Kha.
Ánh mắt dần ảm đạm xuống.
Thật đúng là muốn chân chính được quần chúng chấp nhận.
Tiếng bước chân càng đến gần cô hơn, Nguyễn Nặc bỗng chốc ngẩng đầu lên nhìn về phía người vừa đi đến.
“Sao vậy?” Từ Kha đưa tay ra nhéo nhéo mặt cô.
Nguyễn Nặc co người lại trên ghế sô pha, nhỏ giọng nói những thứ mình đang nghĩ cho anh nghe.
Dựa theo thói quen độc miệng trước sau như một của Từ Kha thì Nguyễn Nặc cũng chẳng có quá nhiều mong đợi gì, ai ngờ anh nghe xong thì lại xoa xoa đầu cô.
“Có anh chính là sức mạnh của em.”
Nguyễn Nặc ghe xong thì nhất thời cứng họng lại, anh đang gián tiếp khen bản thân đây mà.
“Đói.” Sau khi Từ Kha lãnh đạm nói ra câu này thì lập tức bế ngang cô lên, đặt lên ghế ở bàn ăn.
Nguyễn Nặc chôn mặt vào bả vai anh, tự lừa mình dối người là không thèm để ý đến ánh mắt của những người giúp việc kia.
Thấy dì Trần bưng trà gừng tới Nguyễn Nặc kéo kéo ống tay áo của anh: “Anh cũng uống đi.” Sợ mình lây bệnh cho anh nên uống một bát tránh cảm lạnh cũng tốt.
“Được.” Từ Kha cầm lấy uống một ngụm, ngay sau đó đã uống hết cả bát.
Trong lúc lơ đãng Nguyễn Nặc lướt nhìn qua dì Trần thì phát hiện mắt bà trừng thật lớn, giống như là không dám tin những gì đang xảy ra trước mắt mình vậy.
Bây giờ cô mới nhớ ra là theo như trong cốt truyện thì Từ Kha ngoại trừ không thích hành ra thì hình như là còn không thích cả gừng nữa.
Nhưng anh vừa uống một hơi cạn sạch như vậy khiến trong lòng Nguyễn Nặc có chút ấm áp, vì vậy vội vàng uống hết bát của mình.
Sau khi dùng bữa trưa xong thì ngồi trong phòng đọc sách với Từ Kha, bỗng nhiên lại có người gõ cửa, sau khi được Từ Kha đồng ý thì Âu Tề đi vào.
Hóa ra vẫn phải làm việc, chỉ là anh đã chuyển công việc về làm ở nhà thôi.
Âu Tề biết còn có một người phụ nữ ngồi bên cạnh Từ Kha, nhưng dưới sự uy uy nghiêm mà ông chủ tỏa ra thì anh ta cũng không dám nhìn lung tung, nhưng trong lòng cũng đã đoán chắc được đến tám chín phần mười rồi.
“Tổng giám đốc Từ, đây là những tài liệu cần anh ký tên hôm nay.” Anh ta mở tập công văn trong tay, lấy tài liệu bên trong ra: “Bản điện tử đã được gửi đến hộp thư trước rồi.”
“Ừm.”
Giọng nói của Từ Kha lạnh lùng, khác xa khi nói chuyện với cô, trên mặt cũng không nở nụ cười, hoàn toàn tiến vào trạng thái làm việc.
Nguyễn Nặc cũng không muốn quấy rầy anh nên không thể làm gì khác hơn là im lặng đọc sách trong tay.
“Bên Cố Thị thế nào rồi?” Giọng nói trong trẻo lạnh lùng của Từ Kha vang lên.
“Trịnh Hạ khó mà khiến kẻ dưới phục tùng được, cuối cùng vẫn là những cổ đông đề cử chọn ra một quản lý khác.” Âu Tề báo lại những thông tin mà mình thu thập được: “Không có Cố Tranh thì toàn bộ Cố Thị đã rối loạn hết lên rồi, Bạch Thị cũng muốn chen một chân vào.”
Từ Kha khẽ xoa cằm tỏ ý mình đã biết, động tác lật tài liệu trong tay cũng không dừng lại.
Nguyễn Nặc lặng lẽ lắng nghe. Hóa ra ngày hôm đó Từ Khiết Nhạc tìm Từ Kha là vì muốn tìm một đường lui cho bản thân. Cô ta biết Trịnh Hạ vẫn sẽ đối xử hà khắc với mọi người theo thói quen như bình thường, cũng không hiểu cách quản lý, không có Cố Tranh ở đây thì anh ta lập tức không còn chỗ đứng nữa.
Tề Khiết Nhạc muốn tìm một người trợ giúp Trịnh Hạ, hoặc là giải cứu bản thân, ứng cử viên tốt nhất chính là Từ Kha đã quen biết từ nhỏ.
Đáng tiếc bọn họ không có mắt nhìn, nếu không thì cũng đã biết nhân vật phản diện này không dễ dàng giúp đỡ người khác.
…
Sau một ngày nghỉ ngơi thì Nguyễn Nặc đã nhận được thông báo Từ Duy Du mới gửi cho cô, là cùng tham gia gameshow giải trí với đoàn làm phim “Một đời gặp tiên.”
“Giúp đỡ lẫn nhau.” Từ Duy Du phân tích tình hình hiện tại cho cô: “Em chỉ cần xuất hiện để ghi hình, đối phương cần đề tài, kết quả như vậy là tốt nhất.”
Đây là lần đầu tiên cô tham gia gameshow giải trí, Từ Duy Du đã tìm người huấn luyện cho cô một buổi chiều, lúc này mới yên tâm để cho cô đi.
Khi đi vào hậu trường thì Nguyễn Nặc gặp được Diệp Huân, cười cười rồi đi qua chào hỏi: “Diệp Huân.”
Sau khi Diệp Huân nhìn thấy Nguyễn Nặc thì đơ ra một lúc rồi mới cười lên: “Đã lâu không gặp, Nguyễn Nặc.”
Cảm giác được sự hời hợt của cô ấy, Nguyễn Nặc có chút ngạc nhiên, nhưng khi cẩn thận suy nghĩ lại một hồi thì đúng là các cô cũng không quá mức thân quen, rồi từ từ bình thường lại.
Khi bắt đầu quay gameshow, phía trước đã có từng hàng người ngồi xem. Nguyễn Nặc ít nhiều cũng có chút không thích ứng được, chỉ có thể dồn hết sức mà duy trì nụ cười mỉm, cũng may là Từ Duy Du đã tính toán trước để cô luyện tập cười như thế nào trong một thời gian rất dài, thật sự không ngờ bây giờ lại áp dụng được.
Không may chính là vừa mới bắt đầu quay chưa được bao lâu thì bỗng nhiên trời lại đổ mưa, bất đắc dĩ phải ngừng quay, Nguyễn Nặc về phòng đợi trước.
Diệp Huân đi đến với khuôn mặt xán lạn, nắm tay Nguyễn Nặc kéo cô tới một bên: “Nặc, đợi một lát nữa chúng ta đứng cạnh nhau đi.”
Mười mấy phút trước khi cô và Diệp Huân chào hỏi nhau, đối phương vẫn còn lạnh lùng, vậy mà bây giờ lại nhiệt tình như vậy: “Nhưng đó là chỗ đứng cố định của tôi rồi.”
Đạo diễn đã sắp xếp xong xuôi vị trí, chỗ của Nguyễn Nặc là đứng đằng sau nữ chính, mà Diệp Huân lại đứng ở sát bên ngoài, bây giờ cô ấy yêu cầu như vậy thì hẳn là bảo Nguyễn Nặc sang đứng ở bên cạnh cô ấy.
“Không sao đâu, với thân phận bây giờ của cô thì đứng ở đâu mà chẳng được.” Diệp Huân quen thuộc kéo cánh tay của cô.
Nghe cô ấy nói vậy thì Nguyễn Nặc cảm thấy không thoải mái, cô không thích đặc quyền, càng không muốn suy nghĩ sâu xa xem mục đích Diệp Huân làm như vậy là vì cái gì.
“Tôi thấy tôi đứng ở đó cũng vô cùng tốt rồi.” Nguyễn Nặc lùi về phía sau nói một câu, cô giữ khoảng cách với cô ấy, đồng thời cũng rút tay ra khỏi tay cô ấy.
Diệp Huân hơi trầm mặc, chu môi ra một cái rồi nói: “Tôi chỉ muốn đứng cùng với cô thôi, như vậy cũng không được sao?”
Mặc dù Nguyễn Nặc không có mắt nhìn người như Từ Duy Du, nhưng cũng cảm thấy cô ấy không đơn thuần như vậy: “Được mà, sau khi chúng ta quay xong thì cùng nhau tụ tập một chút.”
Lúc này Diệp Huân nhíu mày lại, muốn từ chối ngay lập tức, nhưng lại nhìn thấy Từ Lẫm đi tới thì tức khắc thay đổi cách nói: “Ừm, cứ quyết định như vậy đi.”
“Nguyễn Nặc.” Từ Lẫm chào hỏi Nguyễn Nặc trước, sau đó mới nhìn sang Diệp Huân: “Quyết định cái gì vậy?”
“Tối nay chúng tôi đi ăn đêm với nhau.” Diệp Huân hồn nhiên nháy mắt, lộ ra vẻ đam mê ăn uống.
“Ừm.” Từ Lẫm gật đầu một cái rồi không nói gì nữa.
Trong lòng Nguyễn Nặc đang cảm thán đúng là Duy Du để cô luyện mỉm cười thật đúng là có tác dụng vô cùng to lớn, không chỉ hữu dụng trong gameshow mà ngày thường cũng cần dùng đến. Nhìn vẻ mặt nói dối không đổi sắc của Diệp Huân, cô cũng không muốn cắt ngang cô ấy, có lúc để cho cô ấy thực sự tự nếm trải đau khổ thì tốt hơn.
Khi gặp nhau lần đầu tiên, nghị lực của Diệp Huân đã khiến cô phải khâm phục, nhưng bây giờ đã không còn nhìn thấy nó nữa. Từ khi cô ấy được nếm trải những chỗ tốt mà Từ Lẫm cho cô ấy thì đã không còn muốn thoát khỏi đặc quyền đó nữa rồi.
Sau khi Diệp Huân và Từ Lẫm rời khỏi, Nguyễn Nặc vô lực dựa vào bên tường, nhắm mắt lại nghỉ ngơi, mới vừa rồi chạy về trong mưa rồi bị gió lạnh thổi một hồi mà giống như là lại không thoải mái rồi.
“Nguyễn Nặc, sắc mặt cô không được tốt lắm.” Không biết Lục Tu đã đứng ở bên cạnh cô từ lúc nào, cặp mắt sắc bén đánh giá cô.
“Chắc là hứng chút gió lạnh thôi.” Nguyễn Nặc nói: “Tại sao anh lại ở đây, tới làm bác sĩ trên phim trường nữa hả?”
“Đúng rồi.” Lục Tu lấy đẩy gọng kính vàng trên sống mũi một cái: “Thật là trùng hợp, lại gặp nhau rồi. Trước tiên đến chỗ tôi lấy chút thuốc uống đi, nếu không lát nữa khi bắt đầu quay rồi thì rất khó dừng lại để nghỉ ngơi đó.”
“Được.”
Nguyễn Nặc gọi Tiểu Ngư cùng đi vào phòng y tế, Lục Tu lấy cho cô mấy viên thuốc rồi đưa cho cô uống.
Sau khi uống thuốc thì Nguyễn Nặc liền mơ mơ màng màng nằm ngủ trên bàn.
Mặt Lục Tu âm trầm đi đến bên cạnh cô, đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm lên mặt cô.
“Bây giờ anh mang cô ấy đi, Từ Kha sẽ không bỏ qua cho anh đâu.” Tiểu Ngư khoanh hai tay trước ngực, nhìn anh ta với vẻ mặt vui đùa.
Lục Tu cười tự giễu một tiếng: “Tôi nào dám.”
Chương 68
“Quan sát cô ấy lâu rồi, nhưng anh vẫn không nhịn được muốn đến gần cô ấy, bụng dạ khó lường.” Ánh mắt của Tiểu Ngư hơi tối lại, liếc nhìn Nguyễn Nặc với ánh mắt đầy ẩn ý.
Lục Tu vội vàng thu hồi lại ánh mắt, ngón tay duỗi ra cầm lấy lọ thuốc cảm trên bàn, mở nắp và nhìn vào bên trong.
“Thế nào?” Tiểu Ngư đến bên cạnh anh ta với dáng vẻ nghi ngờ, kiễng chân lên nhìn.
Lục Tu nở nụ cười nhìn Tiểu Ngư, đặt lại lọ thuốc lên bàn: “Cô nghĩ Tiểu Nặc đã giấu thuốc mà cô đưa cho ấy ở đâu.”
Đối phương lập tức hiểu ý của anh ta, lùi lại nhìn Nguyễn Nặc đang ghé mặt lên bàn giả vờ ngủ.
Nghe được cuộc nói chuyện của bọn họ, Nguyễn Nặc cảm thấy mình không cần phải giả vờ nữa, chậm rãi ngồi thẳng dậy, đặt thuốc cảm trong tay xuống mặt bàn: “Sao anh biết vậy?”
Hôm đó gặp nhau trong bệnh viện, Từ Kha đã nhắc nhở cô không nên đến gần Lục Tu. Cô nghe lời, hôm nay gặp lại khiến cô cảnh giác mà nhớ lại những lần gặp trước, sao lại có chuyện trùng hợp như vậy. Vậy nên cô chỉ giả vờ uống mấy viên thuốc này.
Bây giờ nghe cuộc nói chuyện của bọn họ, quan sát cô, tại sao cần phải quan sát cô.
Vẻ mặt của cô ngưng trọng, liếc mắt nhìn Lục Tu không chút kiêng kỵ nào, nắm chặt lấy tay cầm của ghế ngồi, cả người bước vào trạng thái phòng bị.
Lục Tu liếc nhìn mấy viên thuốc cảm, thiếu một viên.
“Cô nẩn tránh theo bản năng.” Lục Tu thấy trán cô đổ mồ hôi, cầm lấy một tờ khăn giấy đưa cho cô: “Cứ yên tâm, ở đây không có ai muốn hại cô cả.”
Nguyễn Nặc tiếp nhận khăn giấy với vẻ nghi ngờ, trực tiếp vo vào lòng bàn tay, không nhận ra ý ta muốn mình lau mồ hôi.
Lục Tu bật cười bởi dáng vẻ hoảng hốt của cô, lại đưa một tờ khăn giấy khác đến trước mặt cô, vừa đến trước mặt cô thì đột nhiên bị kéo khoảng cách. Nhưng Lục Tu không hề cảm thấy khó chịu, chậm rãi thu tay về.
Thấy đối phương qua quýt lau mồ hôi trên trán, dù chỉ một động tác đơn giản nhưng lại rất đáng yêu trong mắt anh ta.
Anh ta nhắm mắt và xoa nhẹ vùng giữa hai đầu lông mày, xua tan suy nghĩ đó của mình.
Tiểu Ngư đứng bên cạnh nhìn hai người, môi mím chặt. Vốn tưởng rằng cô sẽ hoàn toàn tin tưởng mình sau khi mình cản tấm kính giúp cô, nhưng không ngờ cô chỉ vào để chứng minh suy nghĩ của cô.
Nguyễn Nặc đứng dậy, lui về sau mấy bước, phía sau đối diện với cửa ra vào, nhìn hai người trước mặt với vẻ mặt cảnh giác: “Lục Tu, rốt cuộc anh là ai, luôn xuất hiện bên cạnh tôi, với lại vừa nãy anh nói quan sát, là có ý gì?”
Tiểu Ngư cắn môi nhưng không lên tiếng, quay đầu nhìn Lục Tu như thể đợi anh ta lên tiếng.
Lục Tu thong thả ném khăn giấy trong tay vào sọt rác, nhưng ánh mắt vẫn luôn đặt trên người Nguyễn Nặc: “Như cô thấy, tôi chỉ là một bác sĩ, nói là quan sát, là ghi lại hành động hàng ngày của cô mà thôi.”
“Tại sao phải quan sát.” Nguyễn Nặc nhìn anh ta chăm chú, muốn có thể nhìn ra tính xác thực trong lời của anh ta qua nét mặt.
Lục Tu nở một nụ cười khó hiểu, lấy một tấm danh thiếp từ trong túi ra, đưa cho cô: “Nếu cô thật sự muốn biết thì đến địa chỉ này tìm tôi. Tiểu Nặc, nhưng tôi khuyên cô không nên biết quá rõ những chuyện này, có đôi khi sống ngây thơ lại là một chuyện tốt.”
Nguyễn Nặc nhận lấy tấm danh thiếp của anh ta, đó là danh thiếp cá nhân của anh ta.
Trên đó viết địa chỉ của Viện nghiên cứu và có chữ ký của nhà nghiên cứu – Lục Tu.
Cô nhìn anh ta với vẻ mặt ngạc nhiên, há miệng không biết nên nói gì. Anh ta là nhà nghiên cứu, có khi nào lần đầu tiên mình bị đưa vào viện nghiên cứu kiểm tra đã gặp anh ta không?
Nhưng Lục Tu có vẻ ngoài nổi bật, trên người luôn toát ra vẻ phong độ của người trí thức, khó có thể mà không chú ý đến những người đặc biệt như này được.
“Được.” Nguyễn Nặc cụp mắt xuống, nén mọi nghi ngờ xuống đáy lòng, xoay người chuẩn bị rời khỏi phòng y tế, Tiểu Ngư ở bên cạnh cũng lập tức đi theo cô.
Dù sao thì cũng là người đã cứu cô, cô không thể trực tiếp đuổi cô ấy được, chỉ có thể tăng cường sức cảnh giác.
“Tiểu Nặc, cô không có vấn đề gì khác muốn hỏi tôi sao?” Đột nhiên Lục Tu gọi cô lại, sau khi nói xong lời này, chính anh ta cũng cảm thấy hối hận, anh ta rất hiếm khi nói những lời nói chứa cảm xúc cá nhân như vậy.
Nếu trước đây không trả lại con mèo Xiêm cho nhà họ Từ, thì có lẽ bây giờ cô sẽ luôn ở bên mình.
“Tôi đã hỏi rồi, anh là bác sĩ.” Về phần những chuyện khác, cô không quan tâm.
Nguyễn Nặc không quen nói những lời khiến người khác đau lòng, nên nuốt hết những lời còn lại vào trong bụng, tiếp tục đi về phía trước, liếc nhìn bên ngoài cửa sổ, cơn mưa hôm nay đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh, mới mười phút mà đã tạnh.
Đẩy cửa ra, chạm mặt với nhân viên chương trình. Sau khi người đó thấy Nguyễn Nặc liền nhanh chóng nói vào bộ đàm của mình: “Tìm thấy cô Nguyễn rồi, bây giờ sẽ tập trung.”
“Đi thôi.” Nguyễn Nặc rời đi theo nhân viên chương trình, trong suốt quãng đường luôn nhìn Tiểu Ngư.
Cô không ngờ kỹ năng diễn xuất của Tiểu Ngư lại giỏi như vậy, luôn đi theo bên cạnh cô để quan sát, nhưng hàng ngày lại biểu hiện như một người trợ lý bình thường hay cười.
“Tiểu Ngư, tại sao em lại cứu chị?” Lúc đầu cô không nghĩ đến chuyện này, nhưng bây giờ lại hiện lên trong đầu.
“Em là trợ lý của chị, có nghĩa vụ bảo vệ sự an toàn của chị.” Tiểu Ngư nhìn Nguyễn Nặc với dáng vẻ nghiêm túc: “Em là người làm nghề nào yêu nghề đó.”
Nguyễn Nặc gật đầu, có lẽ hiểu ý của cô ấy: “Chị biết rồi.”
Chương trình quay trong một ngày, đến mười giờ tối mới ghi hình xong.
Đây là lần đầu tiên cô tham gia một chương trình, buổi tối trở về nhà họ Từ đã gần như không đứng vững được, chỉ có thể dựa vào ý chỉ để bước vào nhà.
Hiếm khi không thấy Từ Kha trong phòng làm việc xử lý văn kiện, mà lại ở phòng khách lật giở sách trên đùi.
Thấy Nguyễn Nặc đã về, anh đứng dậy đi qua trực tiếp bế cô lên rồi trở về ngồi xuống ghế sô pha.
“Mệt lắm à?” Từ Kha nhìn ánh mắt mệt mỏi của cô, cúi đầu nhẹ nhàng hôn một cái.
“Ừm.” Nguyễn Nặc dần lấy lại được tinh thần, cơ thể đã cực kỳ uể oải, Từ Kha nói đúng, thể lực của cô rất tệ, thế cho nên mới vận động có một chút thì đã cảm thấy vô cùng mệt mỏi: “Mệt quá, em muốn đi tắm trước.”
“Nếu em nói không có sức để tắm, anh có thể giúp em.” Từ Kha buông bàn tay đang ôm eo cô ra, để cô từ từ đứng dậy, hai tay còn để ở hai bên, sợ cô có thể ngã bất cứ lúc nào: “Dù sao thì đây cũng không phải lần đầu tiên.”
“Em có thể.” Nguyễn Nặc nghĩ đến chuyện hôm qua, khuôn mặt lập tức đỏ lên, để che giấu cảm xúc, cô lập tức bước nhanh lên tầng hai.
Sau khi Tắm rửa xong Nguyễn Nặc vẫn chưa thấy Từ Kha trở về phòng, nên cố chống lại sức hấp dẫn của chiếc giường, đi ra ngoài tìm anh.
Giờ này lẽ ra anh nên chuẩn bị đi ngủ rồi mới đúng.
Nhưng cô cũng chưa đi đâu xa tìm, đã thấy Từ Kha đi về phía mình, khi đến bên cạnh cô cúi người xuống bế cô theo kiểu công chúa, ánh mắt Từ Kha thâm thúy, giọng nói trầm thấp từ tính: “Sao lại đi ra ngoài?”
“Không thấy anh.” Nguyễn Nặc đỏ mặt, một lúc sau mới cảm thấy hối hận khi nói ra lời này.
Trời ơi, cô không phải là người buồn nôn như vậy, chắc là thói quen của con mèo Xiêm khiến cô vô thức đi tìm anh.
Chắc chắn là vậy.
Khóe miệng của Từ Kha cong lên thành một nụ cười đầy ẩn ý, bế cô đặt ngồi xuống giường, còn mình thì ngồi phía sau đưa tay lên bóp vai cho cô.
Nguyễn Nặc dựa cơ thể mệt mỏi vào người anh, để mặc anh xoa bóp cho mình.
Nhưng cô đã ngủ thiếp đi ngay sau đó.
Liên tiếp mấy ngày tiếp theo, Nguyễn Nặc đều ở nhà nghỉ ngơi, thỉnh thoảng nghĩ đến tấm danh thiếp đó, lấy nó từ trong túi ra và vứt đi.
Cô không thực sự đồng ý với ý không muốn cô tìm hiểu sâu về những chuyện này của Lục Tu, nhưng cảm thấy rằng có một số chuyện dù cô biết cũng sẽ không thể thay đổi được điều gì, nên cô lựa chọn lảng tránh.
Một lúc lâu sau Nguyễn Nặc mới rời giường thay quần áo, ánh mắt uể oải nhìn đồng hồ trên tủ đầu giường.
Mới chín giờ, cô tưởng đã trưa rồi cơ.
Mặt trời mùa đông rất chói lọi lạ thường, nhưng lại không làm tan được những lớp tuyết dày đặc, lúc này chúng trông lóng lánh dưới ánh mặt trời.
Nghĩ đến mấy ngày hôm nay cô đã lười biếng, nên đi ra ngoài tập thể dục một chút.
Cô đã bị mất thể lực sau chương trình lần này, mới chạy chưa được mấy bước thì đã thở hổn hển và mặt tái nhợt, khiến các nhân viên trong đoàn phải đi theo cô trong suốt quá trình quay, vì sợ cô mất sức mà ngất xỉu.
Nguyễn Nặc đi vệ sinh cá nhân xong thay một bộ quần áo rộng rãi rồi mới đi xuống tầng.
Lúc xuống đến phòng khách, thấy một người phụ nữ đang ngồi trên sô pha quay lưng lại với cô, dáng vẻ thanh nhã điềm tĩnh.
Dì Trần thấy Nguyễn Nặc xuất hiện ở phòng khách, lập tức bước đến giải thích rõ với cô: “Cô Nguyễn, cậu chủ đang nói chuyện công việc ở phòng khách, đó là cô Lý, đi theo bố cô ấy.”
Nguyễn Nặc gật đầu, ý bảo cô biết rồi.
Dường như cô Lý cũng nhận ra phía sau mình có người đang đi đến, đứng dậy quay mặt về phía Nguyễn Nặc, ánh mắt hơi ngạc nhiên, mỉm cười lễ phép: “Chào cô, tôi là Lý Lạc Thi.”
Đây là ngôi sao hạng D* sao, ngoại trừ có ngoại hình thì không có gì cả, xuất thân cũng không xứng với tk. Sao anh lại thích một người như này vậy nhỉ.
Nguyễn Nặc cũng chào cô ta, và ngay sau đó nghe thấy tiếng bước chân truyền đến từ phòng khách phía bên phải hành lang.
(*)Ngôi sao hạng D: Là những ngôi sao không nổi tiếng, không được nhiều người biết.
Ngẩng đầu nhìn, Từ Kha và ba người đàn ông khác đang quay về phòng khách.
Lúc nhìn thấy Từ Kha, hai mắt Lý Lạc Thi lập tức sáng lên, đi đến bên cạnh bố cô ta, nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi người Từ Kha, giọng nói còn điệu hơn mấy lần khi nói chuyện với Nguyễn Nặc: “Bố, mọi người bàn chuyện xong rồi ạ.”
Bố của Lý Lạc Thi cười to: “Bàn xong rồi, rất vinh dự khi được hợp tác với giám đốc Từ.”
Từ khi Nguyễn Nặc xuất hiện trong tầm mắt của Từ Kha, ánh mắt của anh không hề nhìn đi nơi khác. Nghe thấy lời của ông ta, thờ ơ nói: “Tiền bối khách sáo rồi.”
Anh bước thẳng đến chỗ Nguyễn Nặc, nhẹ nhàng nói: “Mới dậy à, vẫn chưa ăn sáng?”
Nguyễn Nặc lắc đầu: “Vẫn chưa.”
Bố của Lý Lạc Thi thấy vậy lập tức nói: “Không còn sớm nữa, chúng tôi về trước đây.”
Hai người đàn ông đứng bên cạnh ông ta cũng rời đi theo.
Lý Lạc Thi cảm thấy khó hiểu, vốn dĩ cô ta muốn nhân lúc Từ Kha vừa ra ngoài để bắt chuyện với anh, thế mà bây giờ bố cô ta lại bảo đi về.
Cô ta vừa định nói gì đó thì đột nhiên bị nắm tay kéo ra khỏi nhà họ Từ, bố cô ta nói: “Đừng có ngốc, bây giờ quay lại chỉ có làm cậu ta tức giận thôi. Nếu con động vào cô gái kia, thì cho dù vừa rồi đàm phán hợp đồng thành công thì hợp đồng đó cũng sẽ bị hủy.”
Nguyễn Nặc hít sâu mấy hơi, kiềm chế sự khó chịu, dũng cảm đi tới trước gương lấy khăn tắm che cái gương lại, lúc này cô mới bắt đầu rửa mặt.
Bây giờ nhớ lại, tối hôm qua trong lúc mơ màng thì hình như là cô đã nhìn thấy anh tự mình dọn dẹp hiện trường.
Sau này cũng không dám mò đến chỗ Duy Du luyện tập pha chế rượu nữa.
Tò mò hại chết mèo mà.
Đến bây giờ, cô còn có thể nhìn thấy những vết đỏ trên vai chứ đừng nói đến những vết hằn trên cổ ở nơi chịu tác động mạnh nhất.
Nguyễn Nặc thay quần áo mặc ở nhà vào, bao bọc bản thân thật là kín kẽ. Sau khi đảm bảo cổ đã được khăn quàng cổ che kín rồi thì mới đi ra khỏi phòng tắm.
Khi cô trở lại phòng ngủ thì Từ Kha vẫn còn nằm trên giường. Nguyễn Nặc liếc qua nhìn đồng hồ trên tủ đầu giường, đã gần đến giữa trưa rồi, tại sao anh vẫn chưa đi làm?
A, cô vẫn còn chưa biết phải đối mặt với anh như thế nào mà.
Nguyễn Nặc quay lưng lại, bụm mặt quay vào tường giống như là một đứa trẻ con bị phạt, lúc này mới lên tiếng nói: “Sao anh vẫn chưa trở về đến công ty, cũng trễ vậy rồi.”
Vừa nói ra thì Từ Kha đã phát hiện giọng mũi của cô đã nặng hơn hôm qua, lần này hẳn là thật sự bị cảm rồi.
Xem ra tối hôm qua đã chơi đùa quá mức rồi.
Anh vén chăn lên, ngồi dậy, đôi chân thon dài thẳng tắp bước xuống giường, đi mấy bước đã đến bên cạnh Nguyễn Nặc, bàn tay tự nhiên ôm lấy eo cô.
Nguyễn Nặc đang đưa lưa lại thì bị anh ôm vào trong ngực, ngoan ngoãn không lộn xộn, thậm chí còn dựa vào vai anh nữa: “Sao vậy?”
“Dù gì thì cũng đã muộn rồi, không đi nữa.” Từ Kha đưa tay sờ trán cô một lúc, thấy không nóng lên thì thở phào nhẹ nhõm: “Hơi cảm rồi.”
“Hình như là có chút.” Nguyễn Nặc nhẹ nhàng đẩy anh ra, quay đầu lại nhìn thẳng vào mắt anh: “Anh đi rửa mặt trước đi, em đi bảo dì Trần nấu chút trà gừng.”
“Ừm.” Lúc này Từ Kha mới buông tay ra, đi rửa mặt trước.
Nguyễn Nặc dựa vào tường để bình tĩnh một hồi, sau đó mới chậm rãi đi xuống lầu một.
Từ Duy Du đã đến công ty, dưới lầu chỉ có mấy người giúp việc nữ đang đợi.
Lần trước cô bị người giúp việc nữ ức hiếp, sau khi Từ Kha trừng phạt xong thì từ đó người trong nhà vẫn luôn rất cung kính với cô. Thậm chí còn có chút sợ cô sẽ mách lẻo với Từ Kha nữa.
“Dì Trần, cháu bị cảm, dì nấu cho cháu một bát ấm gừng nhé.” Nguyễn Nặc không để ý đến những người giúp việc chủ động chào đón kia mà đi thẳng về phía dì Trần.
“Được.” Dì Trần đi tới nhìn Nguyễn Nặc, trong lòng có chút nghi ngờ. Chẳng lẽ hệ thống sưởi trong biệt thự chưa mở hết ư? Tại sao cô Nguyễn lại phải mặc kỹ càng như vậy. Bà nói: “Cô Nguyễn, có cần tôi điều chỉnh nhiệt độ cao lên không?”
“Hả?” Nguyễn Nặc sửng sốt mất mấy giây, sau đó mới hiểu được lời bà nói, vội vàng khoát khoát tay, không tự chủ được mà sờ lên cổ mình: “Không cần đâu, bây giờ nhiệt độ rất vừa vặn rồi.”
Dì Trần để ý đến động tác nhỏ của cô. Bà vừa nhìn thấy rõ ràng, rất nhanh đã hiểu ra, hóa ra không phải là vấn đề nhiệt độ mà chỉ là da mặt cô Nguyễn mỏng thôi.
Nguyễn Nặc ngồi trong phòng khách lướt trên màn hình điện thoại, hôm nay bá chiếm hot search là tin bộ phim mới “Một đời gặp tiên” của Từ Lẫm chính thức đóng máy.
Trong bộ phim này cô chỉ là một diễn viên phụ, cảnh quay cũng thật là ít ỏi, nhưng ngoài dự liệu là có hai tấm hình được cắt từ phim ra để tuyên truyền cho phim trên Weibo lại đều là của cô. Thậm chí tiêu đề còn là “Diễn viên phụ vai Hữu Tình.”
Danh tiếng của cô phần lớn cũng đều dựa vào Từ Kha.
Ánh mắt dần ảm đạm xuống.
Thật đúng là muốn chân chính được quần chúng chấp nhận.
Tiếng bước chân càng đến gần cô hơn, Nguyễn Nặc bỗng chốc ngẩng đầu lên nhìn về phía người vừa đi đến.
“Sao vậy?” Từ Kha đưa tay ra nhéo nhéo mặt cô.
Nguyễn Nặc co người lại trên ghế sô pha, nhỏ giọng nói những thứ mình đang nghĩ cho anh nghe.
Dựa theo thói quen độc miệng trước sau như một của Từ Kha thì Nguyễn Nặc cũng chẳng có quá nhiều mong đợi gì, ai ngờ anh nghe xong thì lại xoa xoa đầu cô.
“Có anh chính là sức mạnh của em.”
Nguyễn Nặc ghe xong thì nhất thời cứng họng lại, anh đang gián tiếp khen bản thân đây mà.
“Đói.” Sau khi Từ Kha lãnh đạm nói ra câu này thì lập tức bế ngang cô lên, đặt lên ghế ở bàn ăn.
Nguyễn Nặc chôn mặt vào bả vai anh, tự lừa mình dối người là không thèm để ý đến ánh mắt của những người giúp việc kia.
Thấy dì Trần bưng trà gừng tới Nguyễn Nặc kéo kéo ống tay áo của anh: “Anh cũng uống đi.” Sợ mình lây bệnh cho anh nên uống một bát tránh cảm lạnh cũng tốt.
“Được.” Từ Kha cầm lấy uống một ngụm, ngay sau đó đã uống hết cả bát.
Trong lúc lơ đãng Nguyễn Nặc lướt nhìn qua dì Trần thì phát hiện mắt bà trừng thật lớn, giống như là không dám tin những gì đang xảy ra trước mắt mình vậy.
Bây giờ cô mới nhớ ra là theo như trong cốt truyện thì Từ Kha ngoại trừ không thích hành ra thì hình như là còn không thích cả gừng nữa.
Nhưng anh vừa uống một hơi cạn sạch như vậy khiến trong lòng Nguyễn Nặc có chút ấm áp, vì vậy vội vàng uống hết bát của mình.
Sau khi dùng bữa trưa xong thì ngồi trong phòng đọc sách với Từ Kha, bỗng nhiên lại có người gõ cửa, sau khi được Từ Kha đồng ý thì Âu Tề đi vào.
Hóa ra vẫn phải làm việc, chỉ là anh đã chuyển công việc về làm ở nhà thôi.
Âu Tề biết còn có một người phụ nữ ngồi bên cạnh Từ Kha, nhưng dưới sự uy uy nghiêm mà ông chủ tỏa ra thì anh ta cũng không dám nhìn lung tung, nhưng trong lòng cũng đã đoán chắc được đến tám chín phần mười rồi.
“Tổng giám đốc Từ, đây là những tài liệu cần anh ký tên hôm nay.” Anh ta mở tập công văn trong tay, lấy tài liệu bên trong ra: “Bản điện tử đã được gửi đến hộp thư trước rồi.”
“Ừm.”
Giọng nói của Từ Kha lạnh lùng, khác xa khi nói chuyện với cô, trên mặt cũng không nở nụ cười, hoàn toàn tiến vào trạng thái làm việc.
Nguyễn Nặc cũng không muốn quấy rầy anh nên không thể làm gì khác hơn là im lặng đọc sách trong tay.
“Bên Cố Thị thế nào rồi?” Giọng nói trong trẻo lạnh lùng của Từ Kha vang lên.
“Trịnh Hạ khó mà khiến kẻ dưới phục tùng được, cuối cùng vẫn là những cổ đông đề cử chọn ra một quản lý khác.” Âu Tề báo lại những thông tin mà mình thu thập được: “Không có Cố Tranh thì toàn bộ Cố Thị đã rối loạn hết lên rồi, Bạch Thị cũng muốn chen một chân vào.”
Từ Kha khẽ xoa cằm tỏ ý mình đã biết, động tác lật tài liệu trong tay cũng không dừng lại.
Nguyễn Nặc lặng lẽ lắng nghe. Hóa ra ngày hôm đó Từ Khiết Nhạc tìm Từ Kha là vì muốn tìm một đường lui cho bản thân. Cô ta biết Trịnh Hạ vẫn sẽ đối xử hà khắc với mọi người theo thói quen như bình thường, cũng không hiểu cách quản lý, không có Cố Tranh ở đây thì anh ta lập tức không còn chỗ đứng nữa.
Tề Khiết Nhạc muốn tìm một người trợ giúp Trịnh Hạ, hoặc là giải cứu bản thân, ứng cử viên tốt nhất chính là Từ Kha đã quen biết từ nhỏ.
Đáng tiếc bọn họ không có mắt nhìn, nếu không thì cũng đã biết nhân vật phản diện này không dễ dàng giúp đỡ người khác.
…
Sau một ngày nghỉ ngơi thì Nguyễn Nặc đã nhận được thông báo Từ Duy Du mới gửi cho cô, là cùng tham gia gameshow giải trí với đoàn làm phim “Một đời gặp tiên.”
“Giúp đỡ lẫn nhau.” Từ Duy Du phân tích tình hình hiện tại cho cô: “Em chỉ cần xuất hiện để ghi hình, đối phương cần đề tài, kết quả như vậy là tốt nhất.”
Đây là lần đầu tiên cô tham gia gameshow giải trí, Từ Duy Du đã tìm người huấn luyện cho cô một buổi chiều, lúc này mới yên tâm để cho cô đi.
Khi đi vào hậu trường thì Nguyễn Nặc gặp được Diệp Huân, cười cười rồi đi qua chào hỏi: “Diệp Huân.”
Sau khi Diệp Huân nhìn thấy Nguyễn Nặc thì đơ ra một lúc rồi mới cười lên: “Đã lâu không gặp, Nguyễn Nặc.”
Cảm giác được sự hời hợt của cô ấy, Nguyễn Nặc có chút ngạc nhiên, nhưng khi cẩn thận suy nghĩ lại một hồi thì đúng là các cô cũng không quá mức thân quen, rồi từ từ bình thường lại.
Khi bắt đầu quay gameshow, phía trước đã có từng hàng người ngồi xem. Nguyễn Nặc ít nhiều cũng có chút không thích ứng được, chỉ có thể dồn hết sức mà duy trì nụ cười mỉm, cũng may là Từ Duy Du đã tính toán trước để cô luyện tập cười như thế nào trong một thời gian rất dài, thật sự không ngờ bây giờ lại áp dụng được.
Không may chính là vừa mới bắt đầu quay chưa được bao lâu thì bỗng nhiên trời lại đổ mưa, bất đắc dĩ phải ngừng quay, Nguyễn Nặc về phòng đợi trước.
Diệp Huân đi đến với khuôn mặt xán lạn, nắm tay Nguyễn Nặc kéo cô tới một bên: “Nặc, đợi một lát nữa chúng ta đứng cạnh nhau đi.”
Mười mấy phút trước khi cô và Diệp Huân chào hỏi nhau, đối phương vẫn còn lạnh lùng, vậy mà bây giờ lại nhiệt tình như vậy: “Nhưng đó là chỗ đứng cố định của tôi rồi.”
Đạo diễn đã sắp xếp xong xuôi vị trí, chỗ của Nguyễn Nặc là đứng đằng sau nữ chính, mà Diệp Huân lại đứng ở sát bên ngoài, bây giờ cô ấy yêu cầu như vậy thì hẳn là bảo Nguyễn Nặc sang đứng ở bên cạnh cô ấy.
“Không sao đâu, với thân phận bây giờ của cô thì đứng ở đâu mà chẳng được.” Diệp Huân quen thuộc kéo cánh tay của cô.
Nghe cô ấy nói vậy thì Nguyễn Nặc cảm thấy không thoải mái, cô không thích đặc quyền, càng không muốn suy nghĩ sâu xa xem mục đích Diệp Huân làm như vậy là vì cái gì.
“Tôi thấy tôi đứng ở đó cũng vô cùng tốt rồi.” Nguyễn Nặc lùi về phía sau nói một câu, cô giữ khoảng cách với cô ấy, đồng thời cũng rút tay ra khỏi tay cô ấy.
Diệp Huân hơi trầm mặc, chu môi ra một cái rồi nói: “Tôi chỉ muốn đứng cùng với cô thôi, như vậy cũng không được sao?”
Mặc dù Nguyễn Nặc không có mắt nhìn người như Từ Duy Du, nhưng cũng cảm thấy cô ấy không đơn thuần như vậy: “Được mà, sau khi chúng ta quay xong thì cùng nhau tụ tập một chút.”
Lúc này Diệp Huân nhíu mày lại, muốn từ chối ngay lập tức, nhưng lại nhìn thấy Từ Lẫm đi tới thì tức khắc thay đổi cách nói: “Ừm, cứ quyết định như vậy đi.”
“Nguyễn Nặc.” Từ Lẫm chào hỏi Nguyễn Nặc trước, sau đó mới nhìn sang Diệp Huân: “Quyết định cái gì vậy?”
“Tối nay chúng tôi đi ăn đêm với nhau.” Diệp Huân hồn nhiên nháy mắt, lộ ra vẻ đam mê ăn uống.
“Ừm.” Từ Lẫm gật đầu một cái rồi không nói gì nữa.
Trong lòng Nguyễn Nặc đang cảm thán đúng là Duy Du để cô luyện mỉm cười thật đúng là có tác dụng vô cùng to lớn, không chỉ hữu dụng trong gameshow mà ngày thường cũng cần dùng đến. Nhìn vẻ mặt nói dối không đổi sắc của Diệp Huân, cô cũng không muốn cắt ngang cô ấy, có lúc để cho cô ấy thực sự tự nếm trải đau khổ thì tốt hơn.
Khi gặp nhau lần đầu tiên, nghị lực của Diệp Huân đã khiến cô phải khâm phục, nhưng bây giờ đã không còn nhìn thấy nó nữa. Từ khi cô ấy được nếm trải những chỗ tốt mà Từ Lẫm cho cô ấy thì đã không còn muốn thoát khỏi đặc quyền đó nữa rồi.
Sau khi Diệp Huân và Từ Lẫm rời khỏi, Nguyễn Nặc vô lực dựa vào bên tường, nhắm mắt lại nghỉ ngơi, mới vừa rồi chạy về trong mưa rồi bị gió lạnh thổi một hồi mà giống như là lại không thoải mái rồi.
“Nguyễn Nặc, sắc mặt cô không được tốt lắm.” Không biết Lục Tu đã đứng ở bên cạnh cô từ lúc nào, cặp mắt sắc bén đánh giá cô.
“Chắc là hứng chút gió lạnh thôi.” Nguyễn Nặc nói: “Tại sao anh lại ở đây, tới làm bác sĩ trên phim trường nữa hả?”
“Đúng rồi.” Lục Tu lấy đẩy gọng kính vàng trên sống mũi một cái: “Thật là trùng hợp, lại gặp nhau rồi. Trước tiên đến chỗ tôi lấy chút thuốc uống đi, nếu không lát nữa khi bắt đầu quay rồi thì rất khó dừng lại để nghỉ ngơi đó.”
“Được.”
Nguyễn Nặc gọi Tiểu Ngư cùng đi vào phòng y tế, Lục Tu lấy cho cô mấy viên thuốc rồi đưa cho cô uống.
Sau khi uống thuốc thì Nguyễn Nặc liền mơ mơ màng màng nằm ngủ trên bàn.
Mặt Lục Tu âm trầm đi đến bên cạnh cô, đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm lên mặt cô.
“Bây giờ anh mang cô ấy đi, Từ Kha sẽ không bỏ qua cho anh đâu.” Tiểu Ngư khoanh hai tay trước ngực, nhìn anh ta với vẻ mặt vui đùa.
Lục Tu cười tự giễu một tiếng: “Tôi nào dám.”
Chương 68
“Quan sát cô ấy lâu rồi, nhưng anh vẫn không nhịn được muốn đến gần cô ấy, bụng dạ khó lường.” Ánh mắt của Tiểu Ngư hơi tối lại, liếc nhìn Nguyễn Nặc với ánh mắt đầy ẩn ý.
Lục Tu vội vàng thu hồi lại ánh mắt, ngón tay duỗi ra cầm lấy lọ thuốc cảm trên bàn, mở nắp và nhìn vào bên trong.
“Thế nào?” Tiểu Ngư đến bên cạnh anh ta với dáng vẻ nghi ngờ, kiễng chân lên nhìn.
Lục Tu nở nụ cười nhìn Tiểu Ngư, đặt lại lọ thuốc lên bàn: “Cô nghĩ Tiểu Nặc đã giấu thuốc mà cô đưa cho ấy ở đâu.”
Đối phương lập tức hiểu ý của anh ta, lùi lại nhìn Nguyễn Nặc đang ghé mặt lên bàn giả vờ ngủ.
Nghe được cuộc nói chuyện của bọn họ, Nguyễn Nặc cảm thấy mình không cần phải giả vờ nữa, chậm rãi ngồi thẳng dậy, đặt thuốc cảm trong tay xuống mặt bàn: “Sao anh biết vậy?”
Hôm đó gặp nhau trong bệnh viện, Từ Kha đã nhắc nhở cô không nên đến gần Lục Tu. Cô nghe lời, hôm nay gặp lại khiến cô cảnh giác mà nhớ lại những lần gặp trước, sao lại có chuyện trùng hợp như vậy. Vậy nên cô chỉ giả vờ uống mấy viên thuốc này.
Bây giờ nghe cuộc nói chuyện của bọn họ, quan sát cô, tại sao cần phải quan sát cô.
Vẻ mặt của cô ngưng trọng, liếc mắt nhìn Lục Tu không chút kiêng kỵ nào, nắm chặt lấy tay cầm của ghế ngồi, cả người bước vào trạng thái phòng bị.
Lục Tu liếc nhìn mấy viên thuốc cảm, thiếu một viên.
“Cô nẩn tránh theo bản năng.” Lục Tu thấy trán cô đổ mồ hôi, cầm lấy một tờ khăn giấy đưa cho cô: “Cứ yên tâm, ở đây không có ai muốn hại cô cả.”
Nguyễn Nặc tiếp nhận khăn giấy với vẻ nghi ngờ, trực tiếp vo vào lòng bàn tay, không nhận ra ý ta muốn mình lau mồ hôi.
Lục Tu bật cười bởi dáng vẻ hoảng hốt của cô, lại đưa một tờ khăn giấy khác đến trước mặt cô, vừa đến trước mặt cô thì đột nhiên bị kéo khoảng cách. Nhưng Lục Tu không hề cảm thấy khó chịu, chậm rãi thu tay về.
Thấy đối phương qua quýt lau mồ hôi trên trán, dù chỉ một động tác đơn giản nhưng lại rất đáng yêu trong mắt anh ta.
Anh ta nhắm mắt và xoa nhẹ vùng giữa hai đầu lông mày, xua tan suy nghĩ đó của mình.
Tiểu Ngư đứng bên cạnh nhìn hai người, môi mím chặt. Vốn tưởng rằng cô sẽ hoàn toàn tin tưởng mình sau khi mình cản tấm kính giúp cô, nhưng không ngờ cô chỉ vào để chứng minh suy nghĩ của cô.
Nguyễn Nặc đứng dậy, lui về sau mấy bước, phía sau đối diện với cửa ra vào, nhìn hai người trước mặt với vẻ mặt cảnh giác: “Lục Tu, rốt cuộc anh là ai, luôn xuất hiện bên cạnh tôi, với lại vừa nãy anh nói quan sát, là có ý gì?”
Tiểu Ngư cắn môi nhưng không lên tiếng, quay đầu nhìn Lục Tu như thể đợi anh ta lên tiếng.
Lục Tu thong thả ném khăn giấy trong tay vào sọt rác, nhưng ánh mắt vẫn luôn đặt trên người Nguyễn Nặc: “Như cô thấy, tôi chỉ là một bác sĩ, nói là quan sát, là ghi lại hành động hàng ngày của cô mà thôi.”
“Tại sao phải quan sát.” Nguyễn Nặc nhìn anh ta chăm chú, muốn có thể nhìn ra tính xác thực trong lời của anh ta qua nét mặt.
Lục Tu nở một nụ cười khó hiểu, lấy một tấm danh thiếp từ trong túi ra, đưa cho cô: “Nếu cô thật sự muốn biết thì đến địa chỉ này tìm tôi. Tiểu Nặc, nhưng tôi khuyên cô không nên biết quá rõ những chuyện này, có đôi khi sống ngây thơ lại là một chuyện tốt.”
Nguyễn Nặc nhận lấy tấm danh thiếp của anh ta, đó là danh thiếp cá nhân của anh ta.
Trên đó viết địa chỉ của Viện nghiên cứu và có chữ ký của nhà nghiên cứu – Lục Tu.
Cô nhìn anh ta với vẻ mặt ngạc nhiên, há miệng không biết nên nói gì. Anh ta là nhà nghiên cứu, có khi nào lần đầu tiên mình bị đưa vào viện nghiên cứu kiểm tra đã gặp anh ta không?
Nhưng Lục Tu có vẻ ngoài nổi bật, trên người luôn toát ra vẻ phong độ của người trí thức, khó có thể mà không chú ý đến những người đặc biệt như này được.
“Được.” Nguyễn Nặc cụp mắt xuống, nén mọi nghi ngờ xuống đáy lòng, xoay người chuẩn bị rời khỏi phòng y tế, Tiểu Ngư ở bên cạnh cũng lập tức đi theo cô.
Dù sao thì cũng là người đã cứu cô, cô không thể trực tiếp đuổi cô ấy được, chỉ có thể tăng cường sức cảnh giác.
“Tiểu Nặc, cô không có vấn đề gì khác muốn hỏi tôi sao?” Đột nhiên Lục Tu gọi cô lại, sau khi nói xong lời này, chính anh ta cũng cảm thấy hối hận, anh ta rất hiếm khi nói những lời nói chứa cảm xúc cá nhân như vậy.
Nếu trước đây không trả lại con mèo Xiêm cho nhà họ Từ, thì có lẽ bây giờ cô sẽ luôn ở bên mình.
“Tôi đã hỏi rồi, anh là bác sĩ.” Về phần những chuyện khác, cô không quan tâm.
Nguyễn Nặc không quen nói những lời khiến người khác đau lòng, nên nuốt hết những lời còn lại vào trong bụng, tiếp tục đi về phía trước, liếc nhìn bên ngoài cửa sổ, cơn mưa hôm nay đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh, mới mười phút mà đã tạnh.
Đẩy cửa ra, chạm mặt với nhân viên chương trình. Sau khi người đó thấy Nguyễn Nặc liền nhanh chóng nói vào bộ đàm của mình: “Tìm thấy cô Nguyễn rồi, bây giờ sẽ tập trung.”
“Đi thôi.” Nguyễn Nặc rời đi theo nhân viên chương trình, trong suốt quãng đường luôn nhìn Tiểu Ngư.
Cô không ngờ kỹ năng diễn xuất của Tiểu Ngư lại giỏi như vậy, luôn đi theo bên cạnh cô để quan sát, nhưng hàng ngày lại biểu hiện như một người trợ lý bình thường hay cười.
“Tiểu Ngư, tại sao em lại cứu chị?” Lúc đầu cô không nghĩ đến chuyện này, nhưng bây giờ lại hiện lên trong đầu.
“Em là trợ lý của chị, có nghĩa vụ bảo vệ sự an toàn của chị.” Tiểu Ngư nhìn Nguyễn Nặc với dáng vẻ nghiêm túc: “Em là người làm nghề nào yêu nghề đó.”
Nguyễn Nặc gật đầu, có lẽ hiểu ý của cô ấy: “Chị biết rồi.”
Chương trình quay trong một ngày, đến mười giờ tối mới ghi hình xong.
Đây là lần đầu tiên cô tham gia một chương trình, buổi tối trở về nhà họ Từ đã gần như không đứng vững được, chỉ có thể dựa vào ý chỉ để bước vào nhà.
Hiếm khi không thấy Từ Kha trong phòng làm việc xử lý văn kiện, mà lại ở phòng khách lật giở sách trên đùi.
Thấy Nguyễn Nặc đã về, anh đứng dậy đi qua trực tiếp bế cô lên rồi trở về ngồi xuống ghế sô pha.
“Mệt lắm à?” Từ Kha nhìn ánh mắt mệt mỏi của cô, cúi đầu nhẹ nhàng hôn một cái.
“Ừm.” Nguyễn Nặc dần lấy lại được tinh thần, cơ thể đã cực kỳ uể oải, Từ Kha nói đúng, thể lực của cô rất tệ, thế cho nên mới vận động có một chút thì đã cảm thấy vô cùng mệt mỏi: “Mệt quá, em muốn đi tắm trước.”
“Nếu em nói không có sức để tắm, anh có thể giúp em.” Từ Kha buông bàn tay đang ôm eo cô ra, để cô từ từ đứng dậy, hai tay còn để ở hai bên, sợ cô có thể ngã bất cứ lúc nào: “Dù sao thì đây cũng không phải lần đầu tiên.”
“Em có thể.” Nguyễn Nặc nghĩ đến chuyện hôm qua, khuôn mặt lập tức đỏ lên, để che giấu cảm xúc, cô lập tức bước nhanh lên tầng hai.
Sau khi Tắm rửa xong Nguyễn Nặc vẫn chưa thấy Từ Kha trở về phòng, nên cố chống lại sức hấp dẫn của chiếc giường, đi ra ngoài tìm anh.
Giờ này lẽ ra anh nên chuẩn bị đi ngủ rồi mới đúng.
Nhưng cô cũng chưa đi đâu xa tìm, đã thấy Từ Kha đi về phía mình, khi đến bên cạnh cô cúi người xuống bế cô theo kiểu công chúa, ánh mắt Từ Kha thâm thúy, giọng nói trầm thấp từ tính: “Sao lại đi ra ngoài?”
“Không thấy anh.” Nguyễn Nặc đỏ mặt, một lúc sau mới cảm thấy hối hận khi nói ra lời này.
Trời ơi, cô không phải là người buồn nôn như vậy, chắc là thói quen của con mèo Xiêm khiến cô vô thức đi tìm anh.
Chắc chắn là vậy.
Khóe miệng của Từ Kha cong lên thành một nụ cười đầy ẩn ý, bế cô đặt ngồi xuống giường, còn mình thì ngồi phía sau đưa tay lên bóp vai cho cô.
Nguyễn Nặc dựa cơ thể mệt mỏi vào người anh, để mặc anh xoa bóp cho mình.
Nhưng cô đã ngủ thiếp đi ngay sau đó.
Liên tiếp mấy ngày tiếp theo, Nguyễn Nặc đều ở nhà nghỉ ngơi, thỉnh thoảng nghĩ đến tấm danh thiếp đó, lấy nó từ trong túi ra và vứt đi.
Cô không thực sự đồng ý với ý không muốn cô tìm hiểu sâu về những chuyện này của Lục Tu, nhưng cảm thấy rằng có một số chuyện dù cô biết cũng sẽ không thể thay đổi được điều gì, nên cô lựa chọn lảng tránh.
Một lúc lâu sau Nguyễn Nặc mới rời giường thay quần áo, ánh mắt uể oải nhìn đồng hồ trên tủ đầu giường.
Mới chín giờ, cô tưởng đã trưa rồi cơ.
Mặt trời mùa đông rất chói lọi lạ thường, nhưng lại không làm tan được những lớp tuyết dày đặc, lúc này chúng trông lóng lánh dưới ánh mặt trời.
Nghĩ đến mấy ngày hôm nay cô đã lười biếng, nên đi ra ngoài tập thể dục một chút.
Cô đã bị mất thể lực sau chương trình lần này, mới chạy chưa được mấy bước thì đã thở hổn hển và mặt tái nhợt, khiến các nhân viên trong đoàn phải đi theo cô trong suốt quá trình quay, vì sợ cô mất sức mà ngất xỉu.
Nguyễn Nặc đi vệ sinh cá nhân xong thay một bộ quần áo rộng rãi rồi mới đi xuống tầng.
Lúc xuống đến phòng khách, thấy một người phụ nữ đang ngồi trên sô pha quay lưng lại với cô, dáng vẻ thanh nhã điềm tĩnh.
Dì Trần thấy Nguyễn Nặc xuất hiện ở phòng khách, lập tức bước đến giải thích rõ với cô: “Cô Nguyễn, cậu chủ đang nói chuyện công việc ở phòng khách, đó là cô Lý, đi theo bố cô ấy.”
Nguyễn Nặc gật đầu, ý bảo cô biết rồi.
Dường như cô Lý cũng nhận ra phía sau mình có người đang đi đến, đứng dậy quay mặt về phía Nguyễn Nặc, ánh mắt hơi ngạc nhiên, mỉm cười lễ phép: “Chào cô, tôi là Lý Lạc Thi.”
Đây là ngôi sao hạng D* sao, ngoại trừ có ngoại hình thì không có gì cả, xuất thân cũng không xứng với tk. Sao anh lại thích một người như này vậy nhỉ.
Nguyễn Nặc cũng chào cô ta, và ngay sau đó nghe thấy tiếng bước chân truyền đến từ phòng khách phía bên phải hành lang.
(*)Ngôi sao hạng D: Là những ngôi sao không nổi tiếng, không được nhiều người biết.
Ngẩng đầu nhìn, Từ Kha và ba người đàn ông khác đang quay về phòng khách.
Lúc nhìn thấy Từ Kha, hai mắt Lý Lạc Thi lập tức sáng lên, đi đến bên cạnh bố cô ta, nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi người Từ Kha, giọng nói còn điệu hơn mấy lần khi nói chuyện với Nguyễn Nặc: “Bố, mọi người bàn chuyện xong rồi ạ.”
Bố của Lý Lạc Thi cười to: “Bàn xong rồi, rất vinh dự khi được hợp tác với giám đốc Từ.”
Từ khi Nguyễn Nặc xuất hiện trong tầm mắt của Từ Kha, ánh mắt của anh không hề nhìn đi nơi khác. Nghe thấy lời của ông ta, thờ ơ nói: “Tiền bối khách sáo rồi.”
Anh bước thẳng đến chỗ Nguyễn Nặc, nhẹ nhàng nói: “Mới dậy à, vẫn chưa ăn sáng?”
Nguyễn Nặc lắc đầu: “Vẫn chưa.”
Bố của Lý Lạc Thi thấy vậy lập tức nói: “Không còn sớm nữa, chúng tôi về trước đây.”
Hai người đàn ông đứng bên cạnh ông ta cũng rời đi theo.
Lý Lạc Thi cảm thấy khó hiểu, vốn dĩ cô ta muốn nhân lúc Từ Kha vừa ra ngoài để bắt chuyện với anh, thế mà bây giờ bố cô ta lại bảo đi về.
Cô ta vừa định nói gì đó thì đột nhiên bị nắm tay kéo ra khỏi nhà họ Từ, bố cô ta nói: “Đừng có ngốc, bây giờ quay lại chỉ có làm cậu ta tức giận thôi. Nếu con động vào cô gái kia, thì cho dù vừa rồi đàm phán hợp đồng thành công thì hợp đồng đó cũng sẽ bị hủy.”