Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 49+50
Chương 49
Nguyễn Nặc dụi dụi vào quần áo của Từ Kha, vùi cả khuôn mặt vào cánh tay của anh. Đã lâu lắm rồi cô không xuất hiện trước mặt anh với hình dạng mèo Xiêm, cảm giác không được quen lắm.
Nghe được cuộc đối thoại của Từ Kha và Từ Duy Du, trong lòng Nguyễn Nặc có chút mong đợi. Dù sao Bạch An Hằng cũng là người sánh đôi với Từ Duy Du trong truyện. Tuy rằng sau khi cô đến đây đã khiến cho tình cảm của Từ Kha bị ảnh hưởng, nhưng vẫn không gây trở ngại với sự phát triển của cặp đôi Từ Duy Du.
Từ Kha bế Nguyễn Nặc lên xe, theo Từ Duy Du đi đến nhà hàng đã hẹn trước.
Trước đây khi Nguyễn Nặc cùng Diệp Huân nói chuyện đã từng nhắc đến nhà hàng này, nghe nói là giá rất đắt, còn cần phải đặt chỗ trước mới có thể vào được.
Lúc đứng trước cửa nhà hàng, Nguyễn Nặc nhìn qua cửa kính bên trong thì nhận ra bên trong không hề có khách hàng nào khác.
Không lẽ Bạch An Hằng đã bao trọn cả nhà hàng rồi?
Xem ra vì để theo đuổi Từ Duy Du, Bạch An Hằng này đúng là rất tốn tâm huyết.
Khi Từ Kha bế Nguyễn Nặc đi đến trước mặt Bạch An Hằng, anh ta trợn mắt nhìn con kỳ đà vừa mới đến. Nhưng Từ Kha hiển nhiên là không để ý đến sự kinh ngạc trong mắt anh ta, gọi người phục vụ lấy thêm một chỗ ngồi đến sau đó bình tĩnh mà ngồi xuống bên cạnh Từ Duy Du.
“Từ Kha, không phải bình thường công việc của cậu rất bận sao?” Bạch An Hằng ra sức ám chỉ.
Từ Kha đặt Nguyễn Nặc lên bàn rồi mới ngẩng đầu lên nhìn anh ta: “Đúng là rất bận. Nhưng chị tôi đã mở lời gọi tôi đến đây, tôi cũng không tiện từ chối.”
Nguyễn Nặc len lén nhìn Bạch An Hằng, rồi lại nhìn hai chị em Từ Duy Du. Không hổ là nhân vật đi ra từ trong truyện tranh, ai nấy đều là trai xinh gái đẹp. Bạch An Hằng này hoàn toàn là một tên đẹp trai trắng trẻo.
Từ Kha đúng là rất biết cách đẩy trách nhiệm. Từ Duy Du liếc nhìn em mình một cái nhưng không nói gì. Có điều tiếng chị này đúng là đã rất lâu rồi không được nghe. Từ sau khi sự việc kia xảy ra, Từ Kha gắng gượng đi ra từ trong bóng ma đó, cũng hiếm khi nói chuyện với người khác, càng không gọi chị ấy là chị nữa mà chuyển sang gọi thẳng tên của chị ấy.
Chị ấy không lộ biểu cảm gì khác mà nhìn sang con mèo Xiêm đang nằm trên bàn. Có lẽ là Nguyễn Nặc đã đem đến sự thay đổi rất lớn cho Từ Kha.
Thấy Từ Duy Du ngầm thừa nhận lời nói vừa rồi của Từ Kha, Bạch An Hằng mím mím môi, cầm ly rượu vang được để sẵn trước mặt lên uống một ngụm nhỏ, che giấu sự khó chịu trong lòng. Sau đó vẫy tay với phục vụ, tỏ ý có thể mang thức ăn lên được rồi.
Sau này sẽ là người một nhà rồi, anh ta nên rộng lượng một chút. Dù sao thì em trai của Duy Du cũng là em trai của anh ta.
Từ Kha nói xong cũng chuyển lại tầm nhìn lên người Nguyễn Nặc, ngón tay của anh nhẹ nhàng vuốt ve lên những sợi lông mềm mại trên mặt cô, rồi lại nhéo nhéo lên đôi tai mèo màu cà phê thẫm.
Sao lại đen hơn trước rồi?
Phục vụ đem những món ăn tinh xảo lên bàn, lại đốt thêm nến thơm và rót thêm rượu vang cho bọn họ rồi mới rời đi.
“Duy Du, em thấy bối cảnh ở đây như thế nào?” Bạch An Hằng biết rằng Từ Duy Du không thích ăn cơm ở những nơi có nhiều người nên đã cố ý bao cả nhà hàng. Bây giờ phục vụ đã ra khỏi phòng, ở đây chỉ còn lại ba người họ.
Tại sao lại là ba người chứ? Hai người thì tốt hơn hẳn bao nhiêu.
“Cũng được.” Từ Duy Du bình thản cắt bít tết. Chị ấy đã từng từ chối sự theo đuổi của Bạch An Hằng một lần, cũng đã bày tỏ rõ ràng là mình không có hảo cảm với anh ta. Không ngờ rằng anh ta vẫn không từ bỏ.
Bạch An Hằng đương nhiên cũng hiểu được tại sao Từ Duy Du lại xa cách như vậy. Nhưng đáy lòng anh ta vẫn không chịu từ bỏ, vẫn nói chuyện câu được câu không với chị ấy.
Nguyễn Nặc không có tâm tư để nghe bọn họ nói chuyện, sự chú ý của cô đều đang đặt trên người Từ Kha. Anh đang cắt một miếng bít tết thơm lừng, ở giữa vẫn còn hơi đỏ. Nhìn qua thì chất lượng thịt vô cùng mềm, lúc cắt thịt vẫn còn ngấm một chút nước.
Ôi, muốn ăn quá.
Vì sao cứ vào lúc cô biến thành mèo thì Từ Kha lại ăn những thứ ngon như vậy chứ?
Nguyễn Nặc đi đến bên cạnh cánh tay của anh. Hai bàn tay mèo nhỏ nhắn níu lấy tay anh, đôi mắt đáng thương màu lam nhạt ngước lên nhìn người phía trước rồi lại nhìn miếng bít tết trong đĩa của anh.
“Meo meo meo.” Em muốn ăn.
Ai, cho dù ăn rồi thì phải đảm nhiệm việc cân nặng sẽ tăng thêm, nhưng miệng cô thì vẫn thèm.
Từ Kha dùng một tay giữ lấy cô một cách dễ dàng, ngăn chặn động tác tiếp tục tiến gần đĩa bít tết của cô: “Ngoan, em không được ăn những thứ này.”
Nhưng tối nay cô vẫn chưa được ăn gì. Nguyễn Nặc chớp chớp mắt, cô thật sự rất ấm ức mà.
“Tối nay con bé vẫn chưa thức ăn cho mèo.” Từ Duy Du nhìn thấy tình huống bên này liền giúp Nguyễn Nặc nói một câu.
“Ở đây hình như không có đồ ăn cho mèo, nhưng bây giờ bảo bọn họ làm chắc vẫn được.” Bạch An Hằng thấy Từ Duy Du cũng quan tâm đến con mèo Xiêm đó nên đương nhiên cũng phải thể hiện sự yêu thương của mình đối với động vật một chút.
Vào lúc anh ta định gọi phục vụ thì thì Từ Kha đã ngăn anh ta lại.
“Không cần.” Nói rồi, anh lấy một túi nhỏ đựng thức ăn cho mèo từ trong túi áo khoác ra, đổ một chút ra cái đĩa nhỏ rồi đưa đến trước mặt Nguyễn Nặc.
“Cậu lại còn đem thức ăn cho mèo bên mình ?” Bạch An Hằng cảm thấy hình tượng cao ngạo lạnh lùng của Từ Kha hoàn toàn sụp đổ. Đây quả thực là một kẻ yêu mèo đến cực độ.
“Thỉnh thoảng.” Nhưng trong lòng anh tự hiểu rằng cái “thỉnh thoảng” này là chỉ những ngày mà Nguyễn Nặc bị biến thành mèo.
Nguyễn Nặc vẫn nhìn nhìn miếng bít tết trước mặt Từ Kha một cách thèm thuồng một lúc rồi mới đi đến bên đĩa thức ăn cho mèo mà bắt đầu ăn.
Vị này trước đây cô chưa từng ăn, giống như là vị của cá hồi. Hình như là lúc cô biến thành người có thuận miệng nói rằng muốn thử một chút, không ngờ rằng Từ Kha vẫn còn nhớ, hơn nữa còn mang theo bên người.
Bạch An Hằng chỉ cảm thấy Từ Kha đối xử với con mèo này vô cùng tốt, nhưng Từ Duy Du- người hiểu rõ mọi chuyện đang ngồi đối diện anh ta nhất thời lại cảm thấy miếng bít tết trước mặt này không còn thơm nữa, hiện giờ trong phòng chỉ tràn ngập mùi cẩu lương.
“Từ Kha, cậu thật sự là hoa có chủ rồi à?” Bạch An Hằng thuận miệng hỏi. Có quan hệ tốt với em trai của Duy Du cũng là điều cần thiết. Có điều khi anh ta nói ra câu này, phần lớn là để hóng hớt.
“Ừ.” Từ Kha không biểu cảm mà nhìn sang Nguyễn Nặc. Con mèo ngốc này sau khi nghe câu nói kia của Bạch An Hằng lại còn ngẩn người ra, sau đó trực tiếp vùi đầu vào trong đĩa thức ăn, bày ra một bộ dạng ‘tôi tự kỷ rồi’.
Khiến anh không kìm được mà muốn xoa xoa cái đầu nhỏ của cô xem nó đang suy nghĩ cái gì. Từ Kha nghĩ vậy, thực tế cũng đã làm như vậy.
Kết quả Nguyễn Nặc lại xấu hổ đến mức dí sát mặt vào thức ăn cho mèo. Nhờ chút lạnh lẽo mà cái đĩa mang lại để hạ thấp nhiệt độ trên gương mặt đang nóng bừng của mình.
“Đĩa này lạnh, lát nữa bị lạnh ngấm vào rồi thì mặt sẽ càng đen hơn.” Từ Kha nâng đầu cô lên, đặt tay xuống dưới cằm cô, không để cô tiếp tục cúi xuống nữa.
Nguyễn Nặc không còn cách nào khác là đối mặt trực tiếp với chuyện hóng hớt của mình.
“Duy Du, em xem Từ Kha cũng tìm được rồi. Em là chị gái, có phải cũng nên sốt ruột một chút không?” Khi Bạch An Hằng nhìn về phía Từ Duy Du, ánh mắt mang theo vài phần dịu dàng, hoàn toàn khác biệt so với biểu cảm không quan tâm đến bất kỳ ai như thường ngày.
“Sốt ruột, đúng là rất sốt ruột. Gần đây công việc cần xử lý ở công ti đúng là rất nhiều.” Từ Duy Du cố gắng xuyên tạc ý của anh ta. Người đàn ông trước mặt chị ấy rất tốt, nhưng ấy bây giờ đã lười để ý đến những chuyện tình cảm này rồi. Xử lý chuyện trong công ti thật ổn thỏa không tốt hơn sao?
Nguyễn Nặc len lén nhìn Bạch An Hằng một cái, phát hiện ra sau khi anh ta nghe được những lời này của Từ Duy Du thì rất cô đơn. Anh ta vốn dĩ là một người không tim không phổi không có phiền não, hiếm khi lại có một vẻ mặt đau lòng như vậy.
Nguyễn Nặc âm thầm thở dài. Hiện giờ buồn bã một chút cũng không sao, sau này Duy Du sớm muộn gì cũng là của anh ta.
Chương 50
Bạch An Hằng ổn định lại tâm trạng rất nhanh, lại quay về vẻ mặt mỉm cười như trước.
Nguyễn Nặc ngây ngốc nhìn Bạch An Hằng, rất nhanh đã bị Từ Kha ra ngăn lại. Anh đưa tay ra trực tiếp ngăn cản tầm nhìn của cô.
“Ô.” Nguyễn Nặc kêu lên một tiếng không vui, quay đầu lại nhìn Từ Kha một cái rồi lập tức an phận trở lại.
Mặt của Từ Kha sao lại đen thế kia vậy?
Vẫn nên ăn đồ ăn của mèo thì tốt hơn, không dám lộn xộn nữa.
Trên bàn ăn nhất thời không có tiếng nói chuyện nữa, chỉ có âm thanh va chạm của dao nĩa bạc lên đĩa sứ.
Hoàn cảnh này không khác lắm so với những gì mà Nguyễn Nặc nhìn thấy ở nhà họ Từ. Từ Kha và Từ Duy Du đều là kiểu người ăn cơm ít nói chuyện, bây giờ còn đồng hóa cả Bạch An Hằng.
Căn cứ vào tính cách được thiết kế trong truyện của anh ta, vậy anh ta có lẽ là một người hướng ngoại cởi mở. Mà hiện tại lại giống như vì không có đề tài để nói chuyện nên bị kìm nén. Có lẽ cũng rất khó chịu.
Sau khi Nguyễn Nặc ngoan ngoãn ăn xong thức ăn cho mèo trên đĩa của mình xong liền tự giác quay về trong lòng của Từ Kha. Mở miệng cắn cắn lấy ống tay áo của anh, kéo về phía cửa. Tỏ ý rằng anh cần phải đi rồi.
Cô thấy Bạch An Hằng cũng rất đáng thương, vẫn nên đừng tiếp tục làm kỳ đà cản mũi nữa.
Từ Kha đặt dao nĩa trong tay xuống, nâng mắt lên nhìn Bạch An Hằng đã hoàn toàn từ bỏ việc đấu tranh, ôm Nguyễn Nặc đứng dậy: “Em về trước đây.”
Nguyễn Nặc có thể nhìn ra một cách rõ ràng rằng sau khi Bạch An Hằng nghe thấy câu nói này, ánh mắt lập tức sáng lên. Anh ta cũng là một anh chàng đáng thương, yêu đơn phương Duy Du lâu như vậy rồi. Lúc này còn cách thời gian hai người họ chính thức yêu nhau rất xa.
“Đi thong thả, không tiễn.” Bạch An Hằng lập tức trả lời Từ Kha, đồng thời lịch sự mà vẫy vẫy tay. Nhưng tầm nhìn chỉ đặt vào Từ Kha vài giây rồi lập tức lại quay về trên người Từ Duy Du.
Từ Duy Du nhìn Từ Kha một cách nghi hoặc, cảm nhận được sự vui vẻ của người đàn ông ngồi đối diện nhưng cũng không nói thêm điều gì.
Không phải chỉ là ăn một bữa cơm thôi sao, có đáng để phấn khích như vậy không chứ?
Nguyễn Nặc nằm lên vai của Từ Kha, gối cái đầu nhỏ lên bả vai của anh. Cuối cùng nhìn về phía cặp đôi được tác giả ghép chính thức này.
Xét về nhan sắc thì hai người họ thật sự rất xứng đôi.
Từ Kha không cho Nguyễn Nặc ngồi lên ô tô về thẳng khách sạn mà lấy một sợi dây dắt mèo từ chỗ tài xế đến đón anh ra.
Thấy sợi dây này xuất hiện ở trên tay anh, Nguyễn Nặc nhất thời cảm thấy không hay rồi, muốn nhảy từ trong lòng của anh ra nhưng lại bị giữ lấy, đeo chiếc dây này lên.
“Meo meo meo.” Em không đi.
Cô hồi tưởng lại cơn ác mộng đi dạo trong hoa viên của nhà họ Từ, thật sự là mệt chết đi được.
Từ Kha mới vừa đặt cô xuống đất, Nguyễn Nặc đã lập tức đi đến bên chân anh, đứng thẳng dậy ôm lấy chân của anh một cách đáng thương, chiếc đuôi nhỏ sốt ruột lắc qua lắc lại.
“Meo meo meo meo meo.” Không đi có được không.
Từ Kha ngồi xổm xuống, ghé sát mặt vào cô, hai mắt nhìn chăm chú vào đôi mắt màu xanh nhạt của cô.
Nguyễn Nặc và anh bốn mắt nhìn nhau, không cảm nhận được bất kỳ sự uy hiếp nào từ trong mắt anh. Ngược lại còn cảm nhận được sự bất đắc dĩ rất sâu đậm.
Từ Kha vuốt ve lên mặt cô, lên lưng của cô. Bàn tay của anh rất lớn, dùng một tay là đã có thể nhấc cô lên: “Nghe nói sau khi ăn cơm đi tản bộ thì sẽ không dễ bị béo phì, em có cảm thấy cân nặng của mình dạo này tăng lên rồi không?”
Có sao?
Nghe nói mèo Xiêm là giống mèo không dễ bị béo. Cùng một đãi ngộ như vậy thì con mèo khác đã béo ú như heo từ lâu rồi. Nhưng mèo Xiêm vẫn có thể giữ được vóc dáng thon thả.
Nguyễn Nặc lắc đầu: “Meo meo.” Không tin.
Từ Kha hình như cũng đã đoán trước được rằng cô sẽ nói như vậy, sau đó nhắc nhở cô một cách thân thiết: “Anh lại cảm thấy dạo này bế em lên lại cần phải thêm sức lực rồi. Không phải diễn viên đều rất quan tâm đến vóc dáng của mình sao? Em còn đang quay phim, giữ dáng quan trọng đến nhường nào không cần anh phải nhắc nữa đúng không?”
Anh nói thật sao?
Nguyễn Nặc nửa tin nửa ngờ. Có điều anh nói rất đúng, nhiệm vụ hàng đầu của cô là giữ gìn vóc dáng.
Vì vậy, vẫn nên khuất phục đi. Thực ra mỗi lần Từ Kha muốn đưa cô đi tản bộ thì Nguyễn Nặc đều từ chối, sau đó lại bị lý do của anh đánh bại mà ngoan ngoãn đi theo.
Từ Kha hiểu cô quá rõ, biết cô quan tâm nhất là điều gì.
Nguyễn Nặc cùng anh đi một đoạn đường rất dài. Công viên vào buổi tối khiến người ta có chút cảm giác trống rỗng, thỉnh thoảng chỉ có những người hay chạy bộ chạy lướt qua.
Gió đêm dìu dịu, âm thanh vi vu của lá rơi nghe được rất rõ ràng. Từ khi Nguyễn Nặc đến thế giới này, thời gian cô ở chung với Từ Kha là lâu nhất, cũng biết rằng nếu không có việc gì thì anh không thích ra ngoài. Ngoại trừ công việc ra thì gần như không còn sở thích nào nữa.
Vì vậy hôm nay Từ Kha có chút khác thường, Nguyễn Nặc không rõ nguyên nhân, cũng không thể đi hỏi. Chỉ đành yên lặng đi bên cạnh anh.
Thấy cô mệt mỏi không muốn đi nữa liền bế cô lên, cởi vòng dây trên cổ ra, ôm thật chặt.
Rất nhanh sau đó, tài xế lái xe đi đến gần bọn họ, đưa bọn họ về khách sạn.
Về đến phòng, Nguyễn Nặc lại nhìn thấy đống quần áo mà cô đã từng mặc trên sofa. Nhất thời cảm thấy có chút xấu hổ.
Từ Kha chầm chậm ôm lấy cô đi đến bên cạnh sofa ngồi xuống, thu dọn lại quần áo của cô rồi đặt sang một bên. Sau đó vân vê dây chuyền và vòng chân của Nguyễn Nặc, dường như có điều suy nghĩ.
Nguyễn Nặc cũng chú ý đến hành động của anh, chui vào trong lòng anh không dám lộn xộn. Cô từng nói sẽ không tùy tiện lấy xuống, bây giờ lại bị vả mặt ngay tại trận.
Từ Kha quấn dây chuyền thành hai vòng, sau đó nhẹ nhàng đeo lên cổ của Nguyễn Nặc: “Ngoan, bây giờ đeo lên để xem xem có khôi phục lại được không?”
Chắc là có thể. Không hiểu sao Nguyễn Nặc lại có lòng tin là như vậy. Hiện giờ đã cách thời gian cô bị nghi ngờ lúc sáng rất lâu rồi, trong lòng đã sớm buông bỏ sự hiềm nghi. Cho dù người khác có nói cô như thế nào, nhưng cô chưa từng làm thì chính là chưa từng làm. Thanh giả tự thanh, cũng không cần lăn tăn nhiều như vậy nữa.
Thấy Nguyễn Nặc ngoan ngoãn để anh đeo dây chuyền lên, sự u ám trong mắt Từ Kha giảm đi rất nhiều.
Đúng là nghe lời.
Nguyễn Nặc ngửi thấy mùi hoa linh lan nhàn nhạt phát ra từ trong sợi dây chuyền, liền dần dần ngủ thiếp đi.
Đợi đến khi tỉnh lại lần nữa thì đã là đêm khuya, cả người cô đang bị Từ Kha ôm lấy nằm trên giường. Hình như anh đang ngủ rất say, cô biến từ mèo thành người mà cũng không biết.
Dựa theo tia sáng yếu ớt của ánh trăng, Nguyễn Nặc có thể nhìn thấy góc nghiêng sắc sảo rõ ràng của Từ Kha. Cho dù là lúc nào thì gương mặt này cũng vô cùng hoàn hảo.
Từ lúc ngủ thiếp đi vào tối nay, Nguyễn Nặc đã không hề có ký ức. Cô ngửi thấy một mùi hương nhàn nhạt dùng để tắm cho mèo. Hóa ra lại là anh tắm cho cô.
Lần này cô không có tri giác, nhưng vẫn có thể liên tưởng đến hình ảnh lần trước khi cô biến thành mèo, Từ Kha tắm rửa cho cô. Nghĩ như vậy, mặt của cô dần dần đỏ lên.
Ôi, thật đúng là chẳng hiểu ra làm sao.
Hôm nay Nguyễn Nặc nghỉ ngơi trong phòng làm việc của Từ Duy Du cả một buổi sáng. Hiện tại cho dù đã sắp sáng rồi nhưng cô vẫn không quá buồn ngủ. Nguyễn Nặc lật người qua, cầm lấy điện thoại của mình, len lén nhìn xem Từ Kha có dấu hiệu tỉnh lại hay không. Lúc này cô mới bắt đầu nhập từ khóa tìm kiếm.
Từ Kha, tai nạn xe cộ.
Trên điện thoại lập tức hiển thị ra một tai nạn mà anh đã từng trải qua. Thời gian chính là vào ngày này của mười sáu năm trước.
Ba mẹ của Từ Kha lái xe đưa anh đến khu vui chơi, kết quả lại gặp phải tai nạn.Vì tổn thất hư hại mà tai nạn gây ra quá nghiêm trọng nên không thể điều tra nguyên nhân sự việc.
Nhìn thấy ảnh của chiếc xe bị tai nạn, Nguyễn Nặc nhìn mà hoảng hốt. Vì Từ Kha được mẹ ôm lấy rồi ném ra khỏi xe nên mới giữ được mạng sống.
Xem đến đây, tay của Nguyễn Nặc khẽ run rẩy. Trong truyện không hề đề cập đến những việc mà Từ Kha đã trải qua, anh chỉ đóng vai trò là một nhân vật phản diện, vì tranh giành nữ chính Ôn Nhã mà không từ một thủ đoạn nào.
Nguyễn Nặc xóa lịch sử tìm kiếm, xoay người nhìn anh. Hô hấp của Từ Kha rất nhẹ nhàng, tay vẫn đang ôm lấy eo của cô, giống như là sợ cô bỏ chạy.
Trên người không mặc quần áo, nhưng sự chú ý của cô không đặt vào điều này, ngược lại đều đặt lên người Từ Kha.
Cô đã đến bên cạnh anh rồi thì sẽ mãi luôn ở bên cạnh anh. Anh sẽ không cần vì Ôn Nhã mà phản bội lại gia đình, hoàn toàn hắc hóa nữa.
Nguyễn Nặc chủ động dựa vào ngực anh, hai tay vòng sang ôm lấy anh.
Quá khứ của Từ Kha rất tối tăm. Còn cô lại không có quá khứ ở thế giới này. Quá khứ của bọn họ đều không hoàn mỹ. Nhưng may mắn là, tương lai của bọn họ đều có nhau.
Nguyễn Nặc vốn không buồn ngủ, nhưng sau khi ôm Từ Kha lại dần dần chìm vào giấc mộng. Ngày hôm sau, Nguyễn Nặc bị Từ Kha hôn đến tỉnh giấc.
Lúc đầu chỉ là một nụ hôn như chuồn chuồn đạp nước, sau đó lại giữ chặt lấy không chịu rời đi. Cuối cùng, Nguyễn Nặc dần dần hô hấp không thông.
“Ưm.” Hai tay Nguyễn Nặc chống trước ngực Từ Kha, duy trì khoảng cách với anh.
Độ ấm trong lòng bàn tay vô cùng cao, truyền đến eo của cô, khiến mặt cô cũng dần dần trở nên nóng bừng, sắc mặt cũng đỏ dần lên.
Tối qua khi đi ngủ, mặt của cô vẫn còn là màu đen, bây giờ lại biến thành hồng rồi. Sắc mặt thay đổi cũng nhanh thật.
Từ Kha nghĩ như vậy, nhưng lại không khách sáo mà cắn một ngụm lên mặt cô: “Vẫn là lúc biến thành mèo trông thuận mắt hơn.”
Nguyễn Nặc tức giận nhìn anh, rõ ràng là chiếm được lợi rồi mà còn nói là thích bộ dạng của mèo Xiêm hơn: “Vậy anh có muốn nhận nuôi một con mèo khác nữa không?”
“Nhưng trong nhà đã có một con rồi, anh sợ nó ghen tị.” Từ Kha dựa cằm lên bờ vai của Nguyễn Nặc, trọng lượng của nửa người đều đặt trên người cô.
“Không ghen tị.” Nguyễn Nặc mím mím đôi môi đã hơi sưng lên, shhh, còn hơi đau nữa.
Từ Kha cưỡng ép cô quay người lại đối mặt với mình: “Nhưng anh chỉ thích con mèo ngốc biết biến thành người kia thôi.”
Đột nhiên bị anh bày tỏ như vậy, mặt của Nguyễn Nặc lại càng đỏ hơn, ngay cả mang tai cũng phiếm hồng: “Được rồi, biết rồi mà.”
“Như vậy có thể thỏa mãn đồng thời hai nguyện vọng của anh rồi.” Từ Kha nói thêm một câu.
Hừ, đồ tham lam.
Khi Nguyễn Nặc đang định đứng dậy thì mới phát hiện mình đang không mặc quần áo. Vì vậy khi Từ Kha ôm lấy cô, bàn tay của anh và da của cô có xúc cảm, cô có thể cảm nhận một cách rõ ràng.
Nghĩ đến đây, cơ thể Nguyễn Nặc chợt cứng lại. Hình như người ta thường nói, sáng sớm đàn ông đều sẽ…
Ôi, không được nghĩ tiếp nữa.
“Từ Kha, hay là anh dậy trước đi.” Âm thanh của Nguyễn Nặc mềm xuống. Cô biết rằng, Từ Kha là người thích mềm không thích cứng.
“Còn sớm.” Từ Kha giả vờ liếc nhìn đồng hồ báo thức trên tủ đầu giường. Thực ra, anh không hề bỏ qua biểu cảm mất tự nhiên trên mặt Nguyễn Nặc.
Con mèo ngốc này nghĩ đi đâu vậy?
Tuy rằng đáy lòng anh cũng khát vọng cô, nhưng so với một nơi không có tình thú như khách sạn này thì anh càng thiên về những nơi có cảm giác nghi thức hơn.
Nguyễn Nặc dụi dụi vào quần áo của Từ Kha, vùi cả khuôn mặt vào cánh tay của anh. Đã lâu lắm rồi cô không xuất hiện trước mặt anh với hình dạng mèo Xiêm, cảm giác không được quen lắm.
Nghe được cuộc đối thoại của Từ Kha và Từ Duy Du, trong lòng Nguyễn Nặc có chút mong đợi. Dù sao Bạch An Hằng cũng là người sánh đôi với Từ Duy Du trong truyện. Tuy rằng sau khi cô đến đây đã khiến cho tình cảm của Từ Kha bị ảnh hưởng, nhưng vẫn không gây trở ngại với sự phát triển của cặp đôi Từ Duy Du.
Từ Kha bế Nguyễn Nặc lên xe, theo Từ Duy Du đi đến nhà hàng đã hẹn trước.
Trước đây khi Nguyễn Nặc cùng Diệp Huân nói chuyện đã từng nhắc đến nhà hàng này, nghe nói là giá rất đắt, còn cần phải đặt chỗ trước mới có thể vào được.
Lúc đứng trước cửa nhà hàng, Nguyễn Nặc nhìn qua cửa kính bên trong thì nhận ra bên trong không hề có khách hàng nào khác.
Không lẽ Bạch An Hằng đã bao trọn cả nhà hàng rồi?
Xem ra vì để theo đuổi Từ Duy Du, Bạch An Hằng này đúng là rất tốn tâm huyết.
Khi Từ Kha bế Nguyễn Nặc đi đến trước mặt Bạch An Hằng, anh ta trợn mắt nhìn con kỳ đà vừa mới đến. Nhưng Từ Kha hiển nhiên là không để ý đến sự kinh ngạc trong mắt anh ta, gọi người phục vụ lấy thêm một chỗ ngồi đến sau đó bình tĩnh mà ngồi xuống bên cạnh Từ Duy Du.
“Từ Kha, không phải bình thường công việc của cậu rất bận sao?” Bạch An Hằng ra sức ám chỉ.
Từ Kha đặt Nguyễn Nặc lên bàn rồi mới ngẩng đầu lên nhìn anh ta: “Đúng là rất bận. Nhưng chị tôi đã mở lời gọi tôi đến đây, tôi cũng không tiện từ chối.”
Nguyễn Nặc len lén nhìn Bạch An Hằng, rồi lại nhìn hai chị em Từ Duy Du. Không hổ là nhân vật đi ra từ trong truyện tranh, ai nấy đều là trai xinh gái đẹp. Bạch An Hằng này hoàn toàn là một tên đẹp trai trắng trẻo.
Từ Kha đúng là rất biết cách đẩy trách nhiệm. Từ Duy Du liếc nhìn em mình một cái nhưng không nói gì. Có điều tiếng chị này đúng là đã rất lâu rồi không được nghe. Từ sau khi sự việc kia xảy ra, Từ Kha gắng gượng đi ra từ trong bóng ma đó, cũng hiếm khi nói chuyện với người khác, càng không gọi chị ấy là chị nữa mà chuyển sang gọi thẳng tên của chị ấy.
Chị ấy không lộ biểu cảm gì khác mà nhìn sang con mèo Xiêm đang nằm trên bàn. Có lẽ là Nguyễn Nặc đã đem đến sự thay đổi rất lớn cho Từ Kha.
Thấy Từ Duy Du ngầm thừa nhận lời nói vừa rồi của Từ Kha, Bạch An Hằng mím mím môi, cầm ly rượu vang được để sẵn trước mặt lên uống một ngụm nhỏ, che giấu sự khó chịu trong lòng. Sau đó vẫy tay với phục vụ, tỏ ý có thể mang thức ăn lên được rồi.
Sau này sẽ là người một nhà rồi, anh ta nên rộng lượng một chút. Dù sao thì em trai của Duy Du cũng là em trai của anh ta.
Từ Kha nói xong cũng chuyển lại tầm nhìn lên người Nguyễn Nặc, ngón tay của anh nhẹ nhàng vuốt ve lên những sợi lông mềm mại trên mặt cô, rồi lại nhéo nhéo lên đôi tai mèo màu cà phê thẫm.
Sao lại đen hơn trước rồi?
Phục vụ đem những món ăn tinh xảo lên bàn, lại đốt thêm nến thơm và rót thêm rượu vang cho bọn họ rồi mới rời đi.
“Duy Du, em thấy bối cảnh ở đây như thế nào?” Bạch An Hằng biết rằng Từ Duy Du không thích ăn cơm ở những nơi có nhiều người nên đã cố ý bao cả nhà hàng. Bây giờ phục vụ đã ra khỏi phòng, ở đây chỉ còn lại ba người họ.
Tại sao lại là ba người chứ? Hai người thì tốt hơn hẳn bao nhiêu.
“Cũng được.” Từ Duy Du bình thản cắt bít tết. Chị ấy đã từng từ chối sự theo đuổi của Bạch An Hằng một lần, cũng đã bày tỏ rõ ràng là mình không có hảo cảm với anh ta. Không ngờ rằng anh ta vẫn không từ bỏ.
Bạch An Hằng đương nhiên cũng hiểu được tại sao Từ Duy Du lại xa cách như vậy. Nhưng đáy lòng anh ta vẫn không chịu từ bỏ, vẫn nói chuyện câu được câu không với chị ấy.
Nguyễn Nặc không có tâm tư để nghe bọn họ nói chuyện, sự chú ý của cô đều đang đặt trên người Từ Kha. Anh đang cắt một miếng bít tết thơm lừng, ở giữa vẫn còn hơi đỏ. Nhìn qua thì chất lượng thịt vô cùng mềm, lúc cắt thịt vẫn còn ngấm một chút nước.
Ôi, muốn ăn quá.
Vì sao cứ vào lúc cô biến thành mèo thì Từ Kha lại ăn những thứ ngon như vậy chứ?
Nguyễn Nặc đi đến bên cạnh cánh tay của anh. Hai bàn tay mèo nhỏ nhắn níu lấy tay anh, đôi mắt đáng thương màu lam nhạt ngước lên nhìn người phía trước rồi lại nhìn miếng bít tết trong đĩa của anh.
“Meo meo meo.” Em muốn ăn.
Ai, cho dù ăn rồi thì phải đảm nhiệm việc cân nặng sẽ tăng thêm, nhưng miệng cô thì vẫn thèm.
Từ Kha dùng một tay giữ lấy cô một cách dễ dàng, ngăn chặn động tác tiếp tục tiến gần đĩa bít tết của cô: “Ngoan, em không được ăn những thứ này.”
Nhưng tối nay cô vẫn chưa được ăn gì. Nguyễn Nặc chớp chớp mắt, cô thật sự rất ấm ức mà.
“Tối nay con bé vẫn chưa thức ăn cho mèo.” Từ Duy Du nhìn thấy tình huống bên này liền giúp Nguyễn Nặc nói một câu.
“Ở đây hình như không có đồ ăn cho mèo, nhưng bây giờ bảo bọn họ làm chắc vẫn được.” Bạch An Hằng thấy Từ Duy Du cũng quan tâm đến con mèo Xiêm đó nên đương nhiên cũng phải thể hiện sự yêu thương của mình đối với động vật một chút.
Vào lúc anh ta định gọi phục vụ thì thì Từ Kha đã ngăn anh ta lại.
“Không cần.” Nói rồi, anh lấy một túi nhỏ đựng thức ăn cho mèo từ trong túi áo khoác ra, đổ một chút ra cái đĩa nhỏ rồi đưa đến trước mặt Nguyễn Nặc.
“Cậu lại còn đem thức ăn cho mèo bên mình ?” Bạch An Hằng cảm thấy hình tượng cao ngạo lạnh lùng của Từ Kha hoàn toàn sụp đổ. Đây quả thực là một kẻ yêu mèo đến cực độ.
“Thỉnh thoảng.” Nhưng trong lòng anh tự hiểu rằng cái “thỉnh thoảng” này là chỉ những ngày mà Nguyễn Nặc bị biến thành mèo.
Nguyễn Nặc vẫn nhìn nhìn miếng bít tết trước mặt Từ Kha một cách thèm thuồng một lúc rồi mới đi đến bên đĩa thức ăn cho mèo mà bắt đầu ăn.
Vị này trước đây cô chưa từng ăn, giống như là vị của cá hồi. Hình như là lúc cô biến thành người có thuận miệng nói rằng muốn thử một chút, không ngờ rằng Từ Kha vẫn còn nhớ, hơn nữa còn mang theo bên người.
Bạch An Hằng chỉ cảm thấy Từ Kha đối xử với con mèo này vô cùng tốt, nhưng Từ Duy Du- người hiểu rõ mọi chuyện đang ngồi đối diện anh ta nhất thời lại cảm thấy miếng bít tết trước mặt này không còn thơm nữa, hiện giờ trong phòng chỉ tràn ngập mùi cẩu lương.
“Từ Kha, cậu thật sự là hoa có chủ rồi à?” Bạch An Hằng thuận miệng hỏi. Có quan hệ tốt với em trai của Duy Du cũng là điều cần thiết. Có điều khi anh ta nói ra câu này, phần lớn là để hóng hớt.
“Ừ.” Từ Kha không biểu cảm mà nhìn sang Nguyễn Nặc. Con mèo ngốc này sau khi nghe câu nói kia của Bạch An Hằng lại còn ngẩn người ra, sau đó trực tiếp vùi đầu vào trong đĩa thức ăn, bày ra một bộ dạng ‘tôi tự kỷ rồi’.
Khiến anh không kìm được mà muốn xoa xoa cái đầu nhỏ của cô xem nó đang suy nghĩ cái gì. Từ Kha nghĩ vậy, thực tế cũng đã làm như vậy.
Kết quả Nguyễn Nặc lại xấu hổ đến mức dí sát mặt vào thức ăn cho mèo. Nhờ chút lạnh lẽo mà cái đĩa mang lại để hạ thấp nhiệt độ trên gương mặt đang nóng bừng của mình.
“Đĩa này lạnh, lát nữa bị lạnh ngấm vào rồi thì mặt sẽ càng đen hơn.” Từ Kha nâng đầu cô lên, đặt tay xuống dưới cằm cô, không để cô tiếp tục cúi xuống nữa.
Nguyễn Nặc không còn cách nào khác là đối mặt trực tiếp với chuyện hóng hớt của mình.
“Duy Du, em xem Từ Kha cũng tìm được rồi. Em là chị gái, có phải cũng nên sốt ruột một chút không?” Khi Bạch An Hằng nhìn về phía Từ Duy Du, ánh mắt mang theo vài phần dịu dàng, hoàn toàn khác biệt so với biểu cảm không quan tâm đến bất kỳ ai như thường ngày.
“Sốt ruột, đúng là rất sốt ruột. Gần đây công việc cần xử lý ở công ti đúng là rất nhiều.” Từ Duy Du cố gắng xuyên tạc ý của anh ta. Người đàn ông trước mặt chị ấy rất tốt, nhưng ấy bây giờ đã lười để ý đến những chuyện tình cảm này rồi. Xử lý chuyện trong công ti thật ổn thỏa không tốt hơn sao?
Nguyễn Nặc len lén nhìn Bạch An Hằng một cái, phát hiện ra sau khi anh ta nghe được những lời này của Từ Duy Du thì rất cô đơn. Anh ta vốn dĩ là một người không tim không phổi không có phiền não, hiếm khi lại có một vẻ mặt đau lòng như vậy.
Nguyễn Nặc âm thầm thở dài. Hiện giờ buồn bã một chút cũng không sao, sau này Duy Du sớm muộn gì cũng là của anh ta.
Chương 50
Bạch An Hằng ổn định lại tâm trạng rất nhanh, lại quay về vẻ mặt mỉm cười như trước.
Nguyễn Nặc ngây ngốc nhìn Bạch An Hằng, rất nhanh đã bị Từ Kha ra ngăn lại. Anh đưa tay ra trực tiếp ngăn cản tầm nhìn của cô.
“Ô.” Nguyễn Nặc kêu lên một tiếng không vui, quay đầu lại nhìn Từ Kha một cái rồi lập tức an phận trở lại.
Mặt của Từ Kha sao lại đen thế kia vậy?
Vẫn nên ăn đồ ăn của mèo thì tốt hơn, không dám lộn xộn nữa.
Trên bàn ăn nhất thời không có tiếng nói chuyện nữa, chỉ có âm thanh va chạm của dao nĩa bạc lên đĩa sứ.
Hoàn cảnh này không khác lắm so với những gì mà Nguyễn Nặc nhìn thấy ở nhà họ Từ. Từ Kha và Từ Duy Du đều là kiểu người ăn cơm ít nói chuyện, bây giờ còn đồng hóa cả Bạch An Hằng.
Căn cứ vào tính cách được thiết kế trong truyện của anh ta, vậy anh ta có lẽ là một người hướng ngoại cởi mở. Mà hiện tại lại giống như vì không có đề tài để nói chuyện nên bị kìm nén. Có lẽ cũng rất khó chịu.
Sau khi Nguyễn Nặc ngoan ngoãn ăn xong thức ăn cho mèo trên đĩa của mình xong liền tự giác quay về trong lòng của Từ Kha. Mở miệng cắn cắn lấy ống tay áo của anh, kéo về phía cửa. Tỏ ý rằng anh cần phải đi rồi.
Cô thấy Bạch An Hằng cũng rất đáng thương, vẫn nên đừng tiếp tục làm kỳ đà cản mũi nữa.
Từ Kha đặt dao nĩa trong tay xuống, nâng mắt lên nhìn Bạch An Hằng đã hoàn toàn từ bỏ việc đấu tranh, ôm Nguyễn Nặc đứng dậy: “Em về trước đây.”
Nguyễn Nặc có thể nhìn ra một cách rõ ràng rằng sau khi Bạch An Hằng nghe thấy câu nói này, ánh mắt lập tức sáng lên. Anh ta cũng là một anh chàng đáng thương, yêu đơn phương Duy Du lâu như vậy rồi. Lúc này còn cách thời gian hai người họ chính thức yêu nhau rất xa.
“Đi thong thả, không tiễn.” Bạch An Hằng lập tức trả lời Từ Kha, đồng thời lịch sự mà vẫy vẫy tay. Nhưng tầm nhìn chỉ đặt vào Từ Kha vài giây rồi lập tức lại quay về trên người Từ Duy Du.
Từ Duy Du nhìn Từ Kha một cách nghi hoặc, cảm nhận được sự vui vẻ của người đàn ông ngồi đối diện nhưng cũng không nói thêm điều gì.
Không phải chỉ là ăn một bữa cơm thôi sao, có đáng để phấn khích như vậy không chứ?
Nguyễn Nặc nằm lên vai của Từ Kha, gối cái đầu nhỏ lên bả vai của anh. Cuối cùng nhìn về phía cặp đôi được tác giả ghép chính thức này.
Xét về nhan sắc thì hai người họ thật sự rất xứng đôi.
Từ Kha không cho Nguyễn Nặc ngồi lên ô tô về thẳng khách sạn mà lấy một sợi dây dắt mèo từ chỗ tài xế đến đón anh ra.
Thấy sợi dây này xuất hiện ở trên tay anh, Nguyễn Nặc nhất thời cảm thấy không hay rồi, muốn nhảy từ trong lòng của anh ra nhưng lại bị giữ lấy, đeo chiếc dây này lên.
“Meo meo meo.” Em không đi.
Cô hồi tưởng lại cơn ác mộng đi dạo trong hoa viên của nhà họ Từ, thật sự là mệt chết đi được.
Từ Kha mới vừa đặt cô xuống đất, Nguyễn Nặc đã lập tức đi đến bên chân anh, đứng thẳng dậy ôm lấy chân của anh một cách đáng thương, chiếc đuôi nhỏ sốt ruột lắc qua lắc lại.
“Meo meo meo meo meo.” Không đi có được không.
Từ Kha ngồi xổm xuống, ghé sát mặt vào cô, hai mắt nhìn chăm chú vào đôi mắt màu xanh nhạt của cô.
Nguyễn Nặc và anh bốn mắt nhìn nhau, không cảm nhận được bất kỳ sự uy hiếp nào từ trong mắt anh. Ngược lại còn cảm nhận được sự bất đắc dĩ rất sâu đậm.
Từ Kha vuốt ve lên mặt cô, lên lưng của cô. Bàn tay của anh rất lớn, dùng một tay là đã có thể nhấc cô lên: “Nghe nói sau khi ăn cơm đi tản bộ thì sẽ không dễ bị béo phì, em có cảm thấy cân nặng của mình dạo này tăng lên rồi không?”
Có sao?
Nghe nói mèo Xiêm là giống mèo không dễ bị béo. Cùng một đãi ngộ như vậy thì con mèo khác đã béo ú như heo từ lâu rồi. Nhưng mèo Xiêm vẫn có thể giữ được vóc dáng thon thả.
Nguyễn Nặc lắc đầu: “Meo meo.” Không tin.
Từ Kha hình như cũng đã đoán trước được rằng cô sẽ nói như vậy, sau đó nhắc nhở cô một cách thân thiết: “Anh lại cảm thấy dạo này bế em lên lại cần phải thêm sức lực rồi. Không phải diễn viên đều rất quan tâm đến vóc dáng của mình sao? Em còn đang quay phim, giữ dáng quan trọng đến nhường nào không cần anh phải nhắc nữa đúng không?”
Anh nói thật sao?
Nguyễn Nặc nửa tin nửa ngờ. Có điều anh nói rất đúng, nhiệm vụ hàng đầu của cô là giữ gìn vóc dáng.
Vì vậy, vẫn nên khuất phục đi. Thực ra mỗi lần Từ Kha muốn đưa cô đi tản bộ thì Nguyễn Nặc đều từ chối, sau đó lại bị lý do của anh đánh bại mà ngoan ngoãn đi theo.
Từ Kha hiểu cô quá rõ, biết cô quan tâm nhất là điều gì.
Nguyễn Nặc cùng anh đi một đoạn đường rất dài. Công viên vào buổi tối khiến người ta có chút cảm giác trống rỗng, thỉnh thoảng chỉ có những người hay chạy bộ chạy lướt qua.
Gió đêm dìu dịu, âm thanh vi vu của lá rơi nghe được rất rõ ràng. Từ khi Nguyễn Nặc đến thế giới này, thời gian cô ở chung với Từ Kha là lâu nhất, cũng biết rằng nếu không có việc gì thì anh không thích ra ngoài. Ngoại trừ công việc ra thì gần như không còn sở thích nào nữa.
Vì vậy hôm nay Từ Kha có chút khác thường, Nguyễn Nặc không rõ nguyên nhân, cũng không thể đi hỏi. Chỉ đành yên lặng đi bên cạnh anh.
Thấy cô mệt mỏi không muốn đi nữa liền bế cô lên, cởi vòng dây trên cổ ra, ôm thật chặt.
Rất nhanh sau đó, tài xế lái xe đi đến gần bọn họ, đưa bọn họ về khách sạn.
Về đến phòng, Nguyễn Nặc lại nhìn thấy đống quần áo mà cô đã từng mặc trên sofa. Nhất thời cảm thấy có chút xấu hổ.
Từ Kha chầm chậm ôm lấy cô đi đến bên cạnh sofa ngồi xuống, thu dọn lại quần áo của cô rồi đặt sang một bên. Sau đó vân vê dây chuyền và vòng chân của Nguyễn Nặc, dường như có điều suy nghĩ.
Nguyễn Nặc cũng chú ý đến hành động của anh, chui vào trong lòng anh không dám lộn xộn. Cô từng nói sẽ không tùy tiện lấy xuống, bây giờ lại bị vả mặt ngay tại trận.
Từ Kha quấn dây chuyền thành hai vòng, sau đó nhẹ nhàng đeo lên cổ của Nguyễn Nặc: “Ngoan, bây giờ đeo lên để xem xem có khôi phục lại được không?”
Chắc là có thể. Không hiểu sao Nguyễn Nặc lại có lòng tin là như vậy. Hiện giờ đã cách thời gian cô bị nghi ngờ lúc sáng rất lâu rồi, trong lòng đã sớm buông bỏ sự hiềm nghi. Cho dù người khác có nói cô như thế nào, nhưng cô chưa từng làm thì chính là chưa từng làm. Thanh giả tự thanh, cũng không cần lăn tăn nhiều như vậy nữa.
Thấy Nguyễn Nặc ngoan ngoãn để anh đeo dây chuyền lên, sự u ám trong mắt Từ Kha giảm đi rất nhiều.
Đúng là nghe lời.
Nguyễn Nặc ngửi thấy mùi hoa linh lan nhàn nhạt phát ra từ trong sợi dây chuyền, liền dần dần ngủ thiếp đi.
Đợi đến khi tỉnh lại lần nữa thì đã là đêm khuya, cả người cô đang bị Từ Kha ôm lấy nằm trên giường. Hình như anh đang ngủ rất say, cô biến từ mèo thành người mà cũng không biết.
Dựa theo tia sáng yếu ớt của ánh trăng, Nguyễn Nặc có thể nhìn thấy góc nghiêng sắc sảo rõ ràng của Từ Kha. Cho dù là lúc nào thì gương mặt này cũng vô cùng hoàn hảo.
Từ lúc ngủ thiếp đi vào tối nay, Nguyễn Nặc đã không hề có ký ức. Cô ngửi thấy một mùi hương nhàn nhạt dùng để tắm cho mèo. Hóa ra lại là anh tắm cho cô.
Lần này cô không có tri giác, nhưng vẫn có thể liên tưởng đến hình ảnh lần trước khi cô biến thành mèo, Từ Kha tắm rửa cho cô. Nghĩ như vậy, mặt của cô dần dần đỏ lên.
Ôi, thật đúng là chẳng hiểu ra làm sao.
Hôm nay Nguyễn Nặc nghỉ ngơi trong phòng làm việc của Từ Duy Du cả một buổi sáng. Hiện tại cho dù đã sắp sáng rồi nhưng cô vẫn không quá buồn ngủ. Nguyễn Nặc lật người qua, cầm lấy điện thoại của mình, len lén nhìn xem Từ Kha có dấu hiệu tỉnh lại hay không. Lúc này cô mới bắt đầu nhập từ khóa tìm kiếm.
Từ Kha, tai nạn xe cộ.
Trên điện thoại lập tức hiển thị ra một tai nạn mà anh đã từng trải qua. Thời gian chính là vào ngày này của mười sáu năm trước.
Ba mẹ của Từ Kha lái xe đưa anh đến khu vui chơi, kết quả lại gặp phải tai nạn.Vì tổn thất hư hại mà tai nạn gây ra quá nghiêm trọng nên không thể điều tra nguyên nhân sự việc.
Nhìn thấy ảnh của chiếc xe bị tai nạn, Nguyễn Nặc nhìn mà hoảng hốt. Vì Từ Kha được mẹ ôm lấy rồi ném ra khỏi xe nên mới giữ được mạng sống.
Xem đến đây, tay của Nguyễn Nặc khẽ run rẩy. Trong truyện không hề đề cập đến những việc mà Từ Kha đã trải qua, anh chỉ đóng vai trò là một nhân vật phản diện, vì tranh giành nữ chính Ôn Nhã mà không từ một thủ đoạn nào.
Nguyễn Nặc xóa lịch sử tìm kiếm, xoay người nhìn anh. Hô hấp của Từ Kha rất nhẹ nhàng, tay vẫn đang ôm lấy eo của cô, giống như là sợ cô bỏ chạy.
Trên người không mặc quần áo, nhưng sự chú ý của cô không đặt vào điều này, ngược lại đều đặt lên người Từ Kha.
Cô đã đến bên cạnh anh rồi thì sẽ mãi luôn ở bên cạnh anh. Anh sẽ không cần vì Ôn Nhã mà phản bội lại gia đình, hoàn toàn hắc hóa nữa.
Nguyễn Nặc chủ động dựa vào ngực anh, hai tay vòng sang ôm lấy anh.
Quá khứ của Từ Kha rất tối tăm. Còn cô lại không có quá khứ ở thế giới này. Quá khứ của bọn họ đều không hoàn mỹ. Nhưng may mắn là, tương lai của bọn họ đều có nhau.
Nguyễn Nặc vốn không buồn ngủ, nhưng sau khi ôm Từ Kha lại dần dần chìm vào giấc mộng. Ngày hôm sau, Nguyễn Nặc bị Từ Kha hôn đến tỉnh giấc.
Lúc đầu chỉ là một nụ hôn như chuồn chuồn đạp nước, sau đó lại giữ chặt lấy không chịu rời đi. Cuối cùng, Nguyễn Nặc dần dần hô hấp không thông.
“Ưm.” Hai tay Nguyễn Nặc chống trước ngực Từ Kha, duy trì khoảng cách với anh.
Độ ấm trong lòng bàn tay vô cùng cao, truyền đến eo của cô, khiến mặt cô cũng dần dần trở nên nóng bừng, sắc mặt cũng đỏ dần lên.
Tối qua khi đi ngủ, mặt của cô vẫn còn là màu đen, bây giờ lại biến thành hồng rồi. Sắc mặt thay đổi cũng nhanh thật.
Từ Kha nghĩ như vậy, nhưng lại không khách sáo mà cắn một ngụm lên mặt cô: “Vẫn là lúc biến thành mèo trông thuận mắt hơn.”
Nguyễn Nặc tức giận nhìn anh, rõ ràng là chiếm được lợi rồi mà còn nói là thích bộ dạng của mèo Xiêm hơn: “Vậy anh có muốn nhận nuôi một con mèo khác nữa không?”
“Nhưng trong nhà đã có một con rồi, anh sợ nó ghen tị.” Từ Kha dựa cằm lên bờ vai của Nguyễn Nặc, trọng lượng của nửa người đều đặt trên người cô.
“Không ghen tị.” Nguyễn Nặc mím mím đôi môi đã hơi sưng lên, shhh, còn hơi đau nữa.
Từ Kha cưỡng ép cô quay người lại đối mặt với mình: “Nhưng anh chỉ thích con mèo ngốc biết biến thành người kia thôi.”
Đột nhiên bị anh bày tỏ như vậy, mặt của Nguyễn Nặc lại càng đỏ hơn, ngay cả mang tai cũng phiếm hồng: “Được rồi, biết rồi mà.”
“Như vậy có thể thỏa mãn đồng thời hai nguyện vọng của anh rồi.” Từ Kha nói thêm một câu.
Hừ, đồ tham lam.
Khi Nguyễn Nặc đang định đứng dậy thì mới phát hiện mình đang không mặc quần áo. Vì vậy khi Từ Kha ôm lấy cô, bàn tay của anh và da của cô có xúc cảm, cô có thể cảm nhận một cách rõ ràng.
Nghĩ đến đây, cơ thể Nguyễn Nặc chợt cứng lại. Hình như người ta thường nói, sáng sớm đàn ông đều sẽ…
Ôi, không được nghĩ tiếp nữa.
“Từ Kha, hay là anh dậy trước đi.” Âm thanh của Nguyễn Nặc mềm xuống. Cô biết rằng, Từ Kha là người thích mềm không thích cứng.
“Còn sớm.” Từ Kha giả vờ liếc nhìn đồng hồ báo thức trên tủ đầu giường. Thực ra, anh không hề bỏ qua biểu cảm mất tự nhiên trên mặt Nguyễn Nặc.
Con mèo ngốc này nghĩ đi đâu vậy?
Tuy rằng đáy lòng anh cũng khát vọng cô, nhưng so với một nơi không có tình thú như khách sạn này thì anh càng thiên về những nơi có cảm giác nghi thức hơn.