Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 35+36
Chương 35
Từ Kha biết cô không uống được rượu, cũng biết dạ dày của cô không tốt, cho nên nghiêng đầu đặt cô ngược lại trên tường, nuốt toàn bộ rượu cô đút xuống bụng.
Sau khi rời khỏi môi cô,Từ Kha liếc nhìn cô gái nhỏ trong lòng mình, đáy mắt thoáng qua một tia đau lòng. Anh mới rời đi hai ngày, cô đã gầy rồi. Lúc trước khuôn mặt đã nhỏ bây giờ lại gầy đi một vòng, ngay cả eo cũng càng thêm nhỏ nhắn.
Nguyễn Nặc nắm dắt tay anh đến trước mặt người phụ nữ mới bắt chuyện với anh vừa rồi, “Đựng đụng vào người đàn ông của tôi.”
Từ Kha sửng sốt một chút khi đột nhiên bị cô tuyên bố chủ quyền. Cô đã cố gắng hết sức để nói chuyện khí khách hơn, nhưng giọng của cô lại quá mềm mại, hoàn toàn không có bất kỳ lực uy hiếp nào, thật sự rất đáng yêu.
Thì ra, thì ra nhân của bánh bao sữa này là màu vàng.
Từ sau khi khẩu trang của Từ Kha bị kéo xuống, người phụ nữ bắt chuyện với Từ Kha đã nhận ra thân phận của đối phương, thấy Nguyễn Nặc nói như vậy, lúc đầu cô ta còn muốn tiếp tục phản bác lại, nhưng cô ta vừa mới chuẩn bị xong lời muốn nói thì chú ý đến ánh mắt cực kỳ hung ác Từ Kha ở sau lưng Nguyễn Nặc. Cô ta cắn răng một cái, lập tức rời đi.
Nguyễn Nặc cũng không uống rượu, nhưng sau cái hôn vừa nãy thì lại cảm thấy choáng váng nên dựa đầu vào vai của anh, tự động ôm lấy eo anh, ngửa khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ của mình nhìn anh, “Từ Kha, em nhớ anh.”
Từ Kha liếc nhìn cô gái nhỏ mềm mại thơm ngát trong lòng, cố nén xúc động muốn hôn cô. Anh ôm ngang cô đi tới xe của mình, tài xế đã sớm chờ ở nơi đó.
Anh đặt Nguyễn Nặc vào ghế sau, sau đó lên xe đóng kín cửa rồi bảo tài xế lái xe rời đi.
Hình như Nguyễn Nặc không hài lòng khi Từ Kha không ôm cô. Cô đến gần anh dựa đầu vào vai anh.
Nhìn hành động này của cô, Từ Kha bỗng dưng liên tưởng đến sau lần đầu tiên cô biến thành mèo Xiêm, anh đi công tác mấy ngày, mới vừa trở về con mèo kia cũng dính anh như vậy, đến chỗ nào cũng muốn đi theo, chủ động dán thân thể đụng chạm anh.
Từ Kha chủ động ôm eo cô, cảm nhận cả người cô mềm nhũn dựa vào lòng anh, nhất thời cảm thấy thật ra nhượng bộ cũng không là gì, quan trong chính là cô gái mềm mại trong lòng này.
Anh vươn tay xoa khuôn mặt của cô, trong con ngươi đen nhánh trán đầy cảm xúc mà cô không biết được, “Nhớ anh à?”
Nguyễn Nặc cắn môi không trả lời anh, mới vừa rồi cô đã nói một lần, nhưng anh lại không phản ứng gì, “Không nhớ.”
“Hm?” Từ Kha nhướng mày một cái, đưa môi gần sát vào lỗ tai cô, giọng nói trầm thấp, “Anh nhớ mới vừa rồi em còn nói nhớ anh, gạt người phải trả giá lớn đó.”
Hừ, được tiện nghi còn khoe mẽ, Nguyễn Nặc ngửa đầu nhìn về phía anh, “Từ Kha, em đói, mới vừa rồi còn chưa ăn cơm đã đi tìm anh rồi.”
“Ừ, muốn ăn gì?” Sao mặt của cô lại mềm mại như vậy, Từ Kha cũng không dừng lại động tác bóp mặt cô, bây giờ cô lại ngoan ngoãn muốn đòi mạng, hoàn toàn không phản kháng, khiêu khích tiếng lòng của anh.
Anh cũng chưa ăn tối, bây giờ chỉ muốn nếm thử bánh bao nhân sữa vàng này thôi.
“Em muốn ăn đồ anh làm.” Nguyễn Nặc khẳng định nói, “Lần này em đứng bên cạnh anh canh chừng, sẽ khá hơn.”
Mỗi ngày anh đều bảo cô nấu cơm, lúc này cô có thể ép anh làm lại.
“Được.” Trong lòng Từ Kha xoắn xuýt một chút rồi vẫn đồng ý, ngay sau đó anh thấy bánh bao nhỏ trong lòng mình mỉm cười.
Ha, dễ dàng thỏa mãn như vậy.
Xe đậu sát bên đường. Nguyễn Nặc bước xuống xe, đập vào mắt chính là một căn biệt thự xa lạ. Từ Kha cũng không đưa cô trở về nhà họ Từ.
“Nơi này là chỗ nào?” Nguyễn Nặc nhìn căn biệt thự hoa lệ to lớn trước mắt, trong lúc nhất thời không hiểu tại sao anh lại dẫn cô tới đây. Bỗng nhiên trong lòng cảm thấy một trận lo lắng, trong đầu nghĩ đến đồ chơi bị Từ Kha bỏ và trong két sắt, “Anh dẫn em đến chỗ này làm gì?”
Từ Kha thấy khuôn mặt tràn đầy hoảng sợ của cô, trong lòng nghi ngờ, đi nhanh đến bên cạnh cô ôm cô vào lòng, “Chúng ta ở chỗ này một đêm, có được không?”
Nguyễn Nặc nghĩ lại sau khi cô xuyên qua, cái gì cũng đều là Từ Kha cho, vậy nên nếu như anh muốn nhốt cô thì dễ như trở bàn tay. Trong tiểu thuyết Từ Kha chính là người cưỡng ép và khống chế nhân vật nữ chính, nghĩ tới đây vành mắt của cô từ từ đỏ lên, giọng nói có chút run rẩy, “Thật sự chỉ ở một đêm sao? Từ Kha, không cho phép anh lừa gạt em.”
“Ừ, chỉ ở một đêm.” Từ Kha không hiểu sao cô lại cảm thấy hoảng sợ, nhưng vẫn vỗ vai cô an ủi.
Nhìn vẻ mặt của anh không giống như đang nói dối, cuối cùng Nguyễn Nặc vẫn gật đầu đồng ý.
Nhận được sự đồng ý của cô, Từ Kha ôm ngang cô lên, đi vào trong biệt thự.
Nguyễn Nặc quan sát xung quanh, phong cách của ngôi biệt thự này hoàn toàn khác biệt với nhà họ Từ, trang trí không xa hoa như nhà họ Từ, nhưng lại có một loại cảm giác ấm áp. Vừa vào nhà, cô đã ngửi được mùi thơm tràn cả phòng, tất nhiên chính là mùi hương của hoa linh lan.
Từ Kha thả Nguyễn Nặc xuống, “Em cũng đã biết làm sao để biến trở lại hình người rồi, anh cũng sẽ không giải thích thêm về hoa này nữa, hoa trồng trong căn biệt thự này của nhà họ Từ đều là hoa linh lan.”
Căn biệt thự này cũng rất lớn, nhưng Nguyễn Nặc lại không thấy một người giúp việc nào cả. Cô tò mò đi dạo một vòng, trong phòng khách lầu hai có một cái giá leo cho mèo vừa cao vừa lớn, trên đất trải đầy thảm lông mềm mại.
Nguyễn Nặc nhớ lại lần đầu tiên Từ Kha dẫn cô đến hội sở, khi đó cô muốn chọc tức người phụ nữ đến gần Từ Kha, cho nên đã nói muốn những thứ này.
Chỉ là thuận miệng nói mà thôi, Từ Kha lại ghi nhớ từng cái.
“Anh đã sắp xếp người giúp việc theo giờ cố định đến một lần, cho nên trên cơ bản nơi này không có người.” Từ Kha đứng bên cạnh cô, dắt cô đến phòng ngủ lầu hai.
Anh dẫn Nguyễn Nặc đến mép giường, còn mình thì kéo ngăn kéo lấy một cái hộp nhỏ tinh xảo ra.
“Đây ra cái gì?” Tầm mắt của Nguyễn Nặc hoàn toàn tập trung vào cái hộp trên tay anh.
“Còn nhớ lúc em biến thành mèo Xiêm, anh hù dọa em, nói dùng điện thoại để hẹn bác sĩ làm triệt sản cho em không?” Từ Kha đi đến trước mặt cô, từ từ mở hộp ra, bên trong là hai sợi dây chuyền màu bạc, còn điểm xuyến mấy viên kim cương.
“Ừm.” Khi đó cô thật sự cho là Từ Kha tìm bác sĩ đến, dọa cô sợ nửa ngày.
“Nhưng thật ra là nhà thiết kế gửi mẫu thiết kế đến cho anh, để cho anh chọn.” Từ Kha cầm lấy một sợi dây trong đó, “Anh đeo cho em.”
Chính giữa sợi dây chuyền là một đồ trang sức nhỏ có dạng nửa hình tròn rủ xuống, bên trong bỏ vào chút hương liệu, anh vừa mới cài vào dây chuyền xong. Nguyễn Nặc đã có thể ngửi được một cổ mùi hương hoa linh lan, cô cầm trang sức nhỏ kia lên, nhìn thử, phía trên viết một chữ “X”, lại là tên của anh, mật mã điện thoại của cô cũng là sinh nhật của anh.
Tính chiếm hữu của người này quá mạnh mẽ.
Đang lúc suy nghĩ, Từ Kha cũng đã cài xong lắc chân cho cô, cô không cần trang sức tô điểm đã rất xinh đẹp rồi, bây giờ đeo thêm những thứ này, chính là dệt hoa trên gấm.
Không ngờ Từ Kha đã chuẩn bị những thứ này sớm như vậy, khi cô vẫn còn u mê không biết, cho là Từ Kha chỉ là coi cô là một con mèo mà nuôi thì anh đã thích cô rồi.
“Từ Kha.” Nguyễn Nặc nhẹ giọng gọi tên anh, lắc lắc chân trên cổ chân một cái. Vốn dĩ da cô đã rất trắng, mang lắc chân màu bạc này càng làm chân cô phát sáng hơn. Cô đứng dậy, nhìn thẳng vào mắt anh, “Thật ra thì, em thích anh, em… a.”
Cô mới nói được một câu, Từ Kha đã lập tức dùng miệng chặn miệng cô.
Không biết qua bao lâu, Từ Kha mới bỏ qua cho đôi môi bị hôn đến hơi sưng lên của cô, hỏi lại, “Em thích anh?”
“Thích.” Nguyễn Nặc nhìn thẳng vào tình cảm trong lòng cô, chính là thích, nếu như ngày đó không xảy ra chuyện như vậy, cô sẽ đồng ý ở bên anh.
Nguyễn Nặc lại bị anh ôm chặt vào lòng. Rốt cuộc Từ Kha cũng thả lỏng một hơi, cũng may cô thích anh, vậy anh cũng không cần đi đến bước kia, “Sau này về chuyện em tiến vào giới giải trí, không cho phép diễn mấy cảnh thân mật, biết không?”
Nguyễn Nặc biết, đây là sự nhượng bộ lớn nhất của anh, “Em biết, em không ở bên cạnh anh, chính anh cũng phải học cách làm thế nào đuổi những người phụ nữ đến gần anh.”
Từ Kha cười nhẹ, “Được.”
Hai người ngọt ngào một lát, Nguyễn Nặc mới nhớ đến muốn anh đi nấu cơm, vì vậy đẩy Từ Kha vào phòng bếp, còn cô đứng ở một bên giám sát. Trong lòng cô cũng rất tò mò, sao anh có thể xào trứng thành hình dạng của đậu hủ thúi được chứ.
Nhưng vì suy nghĩ cho mình, cô thật sự không muốn biến thành mèo, cho nên bảo anh nấu cháo. Cô nghĩ nấu cháo khó ăn đến mức nào cũng không thể đánh cô trở về nguyên hình được.
Nhưng mới qua mấy phút, Nguyễn Nặc đã tự giác đuổi anh ra khỏi phòng bếp, tự mình nấu.
Tại sao một tổng giám đốc ngay cả dụng cụ trong bếp cũng không biết, anh nghĩ như thế nào lại coi cái nồi thành muỗng canh nấu cháo.
Từ Kha hài lòng nhìn cô gái đang nấu ăn trong bếp kia. Từ nhỏ anh đã được bảo mẫu chăm sóc, cho dù đi học ở bên ngoài cũng có người giúp việc hầu hạ. Trước khi Nguyễn Nặc xuất hiện, quả thật anh chưa bao giờ đi vào phòng bếp.
Nhìn lắc chân trên cổ chân của cô, ánh mắt Từ Kha tối sẫm lại, anh thích trên người mèo của mình mang dấu hiệu thuộc về anh.
Từ Kha ở trong phòng khách chờ Nguyễn Nặc, bỗng nhiên điện thoại vang lên, anh liếc nhìn màn hình điện thoại, bấm nhận, “Điều tra được rồi?”
Không biết đầu bên kia đối phương nói cái gì, Từ Kha hơi nhíu mày, “Ừ, giúp tôi giám sát cô ta.”
Sau khi cúp điện thoại, trên mặt Từ Kha hoàn toàn mờ mịt, nắm chặt điện thoại trong tay, bởi vì dùng quá sức mà khớp xương trắng bệch.
“Em nấu xong rồi.” Nguyễn Nặc cười nhô đầu ra từ phòng bếp, “Giúp em bưng ra đi.”
Lập tức sắc mặt Từ Kha khôi phục lại bình thường, đứng lên đi về phía cô, “Được.”
“Lần này em vẫn cho cà rốt vào, lần trước anh cũng đã ăn rồi, không khó ăn, cho nên không cho phép kén ăn.” Lúc Nguyễn Nặc múc cháo cho anh cũng không có cố gắng bỏ cà rốt ra, không nên luôn chiều đàn ông.
“Ừ.” Từ Kha nhận lấy chén cháo, bắt đầu ăn. Sau khi ăn xong, trong chén vẫn còn dư lại mấy miếng cà rốt.
“Không cho phép kén ăn.” Nguyễn Nặc nhìn cà rốt còn dư lại trong chén anh, lại nhớ lúc trong khách sạn, bưng chén của anh lên, “Em đút cho anh, có ăn không?”
“Ăn.”
Mỗi lần nấu đồ ăn anh không thích ăn đều phải đút, đây là nhân vật phản diện sao, thật giống như một đứa trẻ, nhưng Nguyễn Nặc cũng chỉ có thể nhịn.
Ban đêm, Nguyễn Nặc tỉnh lại từ trong ngực Từ Kha, không biết sao cô cảm thấy trong lòng rung động một trận. Nếu không ngủ được không bằng chơi điện thoại một lát, Nguyễn Nặc cầm điện thoại được đặt trên đầu giường, hạ thấp độ sáng, để mắt thích ứng một lát, sau đó chẳng mấy chốc cô đã thấy được một tin nhắn trong điện thoại.
Ẩn danh: Nguyễn Nặc, mày cướp đi tất cả của tao thì phải trả lại gấp trăm ngàn lần.
Sau khi Nguyễn Nặc nhìn thấy tin nhắn này thì tay run lên một cái, điện thoại không được cầm vững đập vào mặt cô, “A.”
Cô cố gắng giảm âm thanh xuống, nhưng vẫn quấy rầy Từ Kha ngủ bên cạnh, anh sờ mặt Nguyễn Nặc, “Sao vậy?”
“Điện thoại đập vào mặt.” Nguyễn Nặc nhanh chóng lấy điện thoại lên chuẩn bị tắt màn hình, nhưng đã bị Từ Kha cầm trước.
Chương 36
Sau khi Từ Kha nhìn thấy tin nhắn thì sắc mặt lập tức trầm xuống.
Dưới ánh sáng yếu ớt của màn hình điện thoại, khuôn mặt của anh nửa trong bóng tối, nửa ngoài sáng.
Nhìn bộ dạng lúc này của anh, Nguyễn Nặc vô cùng sợ hãi, cô nhích người đến bên cạnh, ngả đầu vào lồng ngực anh, giọng nối mềm mại nói: ‘‘Từ Kha, em sẽ không có chuyện gì đâu. Anh đừng lo lắng.”
Người bị uy hiếp là cô, vậy mà cô phải an ủi ngược lại anh?
Từ Kha buông điện thoại cô xuống, ôm chặt lấy cô gái nhỏ này vào lồng ngực. Anh cúi đầu ngửi lấy mùi hương của cô để anh bình tĩnh hơn một chút: ‘‘Anh sẽ không để em gặp chuyện gì đâu, mèo ngốc.”
Cảm giác được cả người cô dính vào mình, anh biết rất rõ từng đường cong trên cơ thể của cô, thậm chí còn nhìn thấy bộ dạng của cô khi cô mới trồi lên mặt nước, nghĩ vậy cả người Từ Kha từ từ trở nên khô nóng.
Nghe lời cam đoan này, đáy lòng Nguyễn Nặc ngọt ngào, sao đó cô nâng đầu lên hôn anh tựa chuồn chuồn đạp nước: ‘‘Ngủ ngon.”
Từ Kha có chút bất đắc dĩ, thế này thì làm sao anh có thể ngủ ngon cho được. Rõ ràng là cô muốn cho anh không thể ngủ cả đêm, thế nhưng bây giờ còn chưa đến lúc khiến cô hoàn toàn thuộc về mình, vậy nên anh chỉ có thể nhịn.
Nguyễn Nặc nhắm hai mắt, đầu óc bắt đầu tự hỏi tin nhắn mới nhận được, cô mới xuyên qua không được bao lâu, thậm chí số lần ra khỏi cửa cũng vô cùng ít ỏi, rốt cuộc là người nào cho rằng cô đoạt thứ gì đó không thuộc về mình.
Rõ ràng ở thế giới này cô cũng chưa từng tranh đoạt cái gì với bất kì ai, nếu có, đó cũng là thay Từ Kha xua đuổi những đóa hoa dại muốn dính lên người anh. Nhưng Từ Kha cũng không thuộc về ai trong bọn họ cả, vậy nên cũng không tính là cô tranh đoạt.
Vậy nên rốt cuộc là ai đây?
Nguyễn Nặc mang theo nghi hoặc dần dần đi vào giấc ngủ. Từ Kha nghe thấy tiếng hít thở đều đều của cô, anh cúi đầu hôn lên trán cô một cái rồi mới nhắm mắt lại.
Sáng ngày thứ hai, bởi vì đã xong quay nên Nguyễn Nặc cũng không cài đặt báo thức báo thức, cô ngủ một giấc thẳng đến giữa trưa.
Nguyễn Nặc giật giật thân thể, bà tay của Từ Kha vẫn còn đang ôm chặt hông của cô: ‘‘Từ Kha, dậy thôi.”
Từ Kha trở mình đè lên người Nguyễn Nặc, thanh âm trầm thấp kèm theo sự biếng nhác: ‘‘Ngủ tiếp một lát.”
Con mèo ngốc này thật mềm, khi đè lên thì có cảm giác giống như đang đè lên gối bông, xoa xoa hông của cô, chậc, giống như không có xương vậy.
Bị thân thể cao lớn của anh đè lên, Nguyễn Nặc có chút khó chịu, cảm giác được thân thể anh khác thường, mặt cô lập tức đỏ lên: ‘‘Từ Kha, anh dậy mau, anh đè em khó chịu quá.”
“Khó chịu?” Từ Kha nhíu mày, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đỏ ửng, anh hơi nhíu mày, cuối cùng vẫn nghiêng người nằm bên cạnh cô.
Anh có thể nhìn thấy hai tai cô đỏ lên rất rõ ràng, làn da của cô vốn trắng, vậy nên bộ dạng của cô bây giờ giống hệt quả đào. Từ Kha ngẩng đầu khẽ cắn lên vành tai cô
“A.” Nguyễn Nặc mẫn cảm lập tức rụt cổ lại, bàn tay trắng nõn đẩy bờ vai muốn thoát khỏi anh.
Nhưng Từ Kha không muốn buông tha cho cô, một bàn tay nắm chặt hai tay của cô, dường như anh đang ẩn nhẫn: ‘‘Ngoan một chút.”
Nguyễn Nặc cảm thấy chỗ đó của anh rất khác thường, cô sợ anh không kiên trì nổi vậy nên ngoan ngoãn để anh cắn.
Lại nằm khoảng them một giờ nữa, Nguyễn Nặc rốt cục được phép khởi giường cô giống như chạy chốn chạy nhanh vào toilet, dựa lưng vào cửa ôm mặt mình.
Ôi, nhất định là đỏ hết rồi.
Cô chậm rãi đi đến trước gương. Quả nhiên, mặt của cô còn đỏ hơn đánh má hồng mấy chục lần, vành tai còn lưu lại dấu răng nhỏ của anh. Môi cũng bị tàn sát bừa bãi vô cùng thê thảm.
Từ Kha là tên trứng thối.
Lúc này, Từ Kha còn nằm trên giường nằm xem di động, không hiểu sao cảm thấy ngứa mũi.
Nguyễn Nặc rửa mặt xong thì cô xuống lầu chuẩn bị cơm trưa. Đến phòng bếp, cô mở ra tủ lạnh tìm nguyên liệu nấu ăn. Ừm, có thể nấu canh nấm hương, thêm ớt xanh xào thịt, cá hấp quế, nhiêu đó cũng đu cho hai người ăn rồi.
Nghĩ như vậy, cô bắt đầu ra tay nấu cơm.
Sau khi Từ Kha rửa mặt xong thì lấy điện thoại của Nguyễn Nặc mở tin nhắn hăm dọa cô hôm qua, chuyển tiếp tin nhắn đó qua cho mình, sau đó cho người đi điều tra.
Dám uy hiếp mèo con của anh, cũng không nhìn xem chủ nhân của nó là ai.
Điện thoại Nguyễn Nặc bỗng nhiên có cuộc gọi đến, Từ Kha nhìn dãy số trên màn hình, anh trực tiếp bấm nghe: ‘‘Có chuyện gì không?”
“Tại sao là em?” Từ Duy Du có chút kinh ngạc, sao Từ Kha có thể dỗ Nguyễn Nặc nhanh như vậy được?
“Vậy chị muốn nghe thấy giọng nói của người đàn ông nào từ điện thoại này.”
“Chỉ cần không phải của em thì chị đều vui.” Đứa em trai này của chị miệng không phải độc bình thường, chẳng qua chị cũng không có thời gian tranh luận với anh, vẫn là chính sự quan trọng hơn: ‘‘Chị đã chọn Nguyễn Nặc một vai mới, mấy ngày nữa kịch bản sẽ đưa đến tay cô ấy. Em đưa di động cho Nguyễn Nặc nghe để chị nói chuyện quay phim với cô ấy một lát.”
“Diễn vai gì?” Nhắc đến hai chữ quay phim, Từ Kha lập tức nghiêm túc hẳn lên.
Từ Duy Du sao lại không hiểu Từ Kha, nghĩ tới nguyên nhân bọn họ gây lộn chính là vì chi tiết trong kịch bản: “Một bộ phim truyền hình về chức quyền hiện đại. Vai của Nguyễn Nặc là bạn thân của nữ chính thầm mến nam hai, nhưng cầu mà không được, cuối cùng đến hết phim vẫn độc thân.”
Con mèo ngốc ngày thích một người đàn ông nhưng cầu mà không được? Cô phải cho anh tắm nước lạnh bao nhiêu lần nữa đây.
“Có cảnh quay thân mật không?” Tuy rằng trong lòng không vui, nhưng dù sao thì anh cũng đã đồng ý cho con mèo ngốc ấy quay phim rồi.
“Có một cảnh say khi say rượu cưỡng hôn nam hai, chị đã liên hệ đạo diễn bên kia cắt bỏ đoạn này rồi.” Lúc Từ Duy Du xem kịch thì cũng đã nghĩ đến chuyện Từ Kha sẽ để ý đến điều này, cho nên có chị đã hỏi đạo diễn trước, sau khi được cho phép thì cắt cảnh đó đi.
“Ừm……” Cho dù không có cảnh thân mật, nhưng con mèo của anh vẫn bị người khác đụng vào, trong lòng mơ hồ không thoải mái, đợi lát nữa phải hôn bù mới được.
“Đúng rồi, Từ Kha, tối nay em nhớ về nhà đó, dứt bỏ ân oán của các em, xem như giữ mặt mũi cho chú Hai và thím Hai.” Từ Duy Du vừa mới bị thím Hai nói về chuyện này. Tuy rằng chị biết đây là giọng điệu mà thím Hai cố gắng giữ bình thản nhất nhưng chị nghe thây vẫn rất khó chịu. Trong mười mấy phút nói chuyện, bà ta đều ám chỉ bảo chị gọi Từ Kha về tham dự, dù sao anh là chủ hơn nữa còn là người nắm quyền.
Nếu anh để nhà Từ cho thím Hai tổ chức buổi tiệc sinh nhật thì Từ Kha với tư cách là chủ nhân nhất định phải xuất hiện.
“Em biết rồi, em sẽ đi.”
Nghe được câu nói này của anh, Từ Duy Du mới yên tâm cúp điện thoại,. Rốt cục chị cũng không cần bị Thẩm Vân Nguyệt làm phiền nữa.
Sau khi Nguyễn Nặc nấu xong thì bảo Từ Kha bưng lên bàn cơm.
Từ Kha xới cho Nguyễn Nặc một bát cơm, sau đó xới cho mình một bát, nói: “Bánh bao nấu ăn rất ngon.”
“Đó là đương nhiên.” Cả khuôn mặt Nguyễn Nặc đều nở nụ cười, sau một lúc lâu cô mới nhớ đến chủ ngữ mà anh nói đến: ‘‘Em không phải bánh bao.”
Từ Kha bưng đĩa cá đến trước mặt, anh cẩn thận chọn phần thịt không xương bỏ vào bát Nguyễn Nặc.
Nhìn hành động này của anh, đáy lòng Nguyễn Nặc vô cùng ấm áp, trừ những lúc anh ăn hiếp cô ra thì thời gian còn lại anh rất tốt với cô.
“Buổi chiều chúng ta trở về nhà Từ, em mặc lễ phục nhé.” Từ Kha bỏ phần thịt cá trắng bóc vào bát của cô xong mới bắt đầu ăn cơm.
Nguyễn Nặc gắp miếng thịt cá bỏ vào miệng, trơn trơn mềm mềm, xem ra tay nghề vẫn không bị thụt lùi, nghe anh nói vậy thì cô thuận miệng hỏi: ‘‘Vì sao phải mặc lễ phục?”
Từ Kha không chút để ý nói: ‘‘Buổi chiều thím hai muốn tổ chức tiệc sinh nhật, mượn nhà họ Từ làm, còn muốn anh ra mặt.”
Dựa theo truyện tranh đáng ra phải là sinh nhật của chú hai Từ Kha, sau khi xảy ra những sai sót bây giờ lại trở thành thím hai. Cũng không biết buổi tiệc này có làm xúc tiến tình cảm của Từ Lẫm và Ôn Nhã hay không.
Buổi chiều, Nguyễn Nặc chọn một chiếc váy trễ vai màu trắng gạo, chiếc váy này lộ ra hai chân thon nhỏ trắng ngần của cô. Nguyễn Nặc nhìn vào gương thưởng thức bộ dáng này của mình một lúc sau đó mới ra khỏi phòng ngủ. Từ Kha đã đứng ở bên ngoài, anh mặc tây trang màu đen.
Một đen một trắng vô cùng xứng đôi, Nguyễn Nặc đứng trước mặt Từ Kha: ‘‘Chúng ta đi thôi.”
Màu trắng càng thêm tôn lên làn da trắng ngần của cô, Nguyễn Nặc không trang điểm mà còn đẹp hơn so với những nữ minh tinh son phấn đầy mặt kia rồi, nhìn hai chân nhỏ nhắn của cô, Từ Kha nhớ tới cảm giác tối hôm qua anh đặt nó dưới chân mình.
“Sao còn chưa đi.” Nguyễn Nặc kéo cánh tay của anh, muốn kéo anh xuống lầu, nhưng anh lại không hề nhúc nhích: ‘‘A…”
Cô đang định nói câu nói thứ hai thì đã bị Từ Kha chặn miệng. Anh đưa tay vòng ra sau đầu cô, sau đó chậm rãi áp cô lên tường, tay kia thì vuốt ve hông của cô.
Nguyễn Nặc nhanh chóng mềm nhũn cả người, dựa vào cánh tay đang ôm thắt lưng mình, cô mới miễn cưỡng đứng thẳng.
Không biết qua bao lâu, Từ Kha mới vừa lòng rời khỏi môi cô, anh đưa tay ôm lấy cả người đang mềm nhũn của cô: ‘‘Đi, về nhà.”
Đầu ngón tay Nguyễn Nặc nhẹ nhàng chạm vào môi mình, xong rồi, lại sưng lên rồi, đợi lát nữa tới yến hội thì sao đây?
Trên đường đi, Từ Kha ôm Nguyễn Nặc nói với cô chuyện Từ Duy Du chọn vai cho cô. Con mèo ngốc vừa nghe vừa tựa vào lồng ngực anh cười thật lâu.
Hừ, cô còn chưa cười như vậy với mình lần nào đâu, quay phim sao lại có sức hấp dẫn lớn như vậy chứ?
Bực bội, Từ Kha lại áp cô xuống ghế hôn cô một lúc mới cho cô xuống xe.
Nguyễn Nặc không ngờ, cô mới rời đi hơn một tuần mà thôi mà nhà Từ thay đổi quá nhiều. Căn biệt thự vốn lạnh lẽo sau khi được trang hoàng đã trở nên vô cùng tráng lệ khiến người ta líu lưỡi.
Buổi tiệc sinh nhật đã bắt đầu, Từ Kha dắt Nguyễn Nặc đến gần cửa lớn, người hầu nhìn thấy hai người thì lập tức ân cần mở cửa.
Tất cả tân khách đều đang tò mò rốt cuộc ai dám tới muộn như vậy, dám không cho nhà họ Từ thể diện, ánh mắt của bọn họ đều nhìn chằm chằm vào Từ Kha và Nguyễn Nặc ở cửa.
Đầu tiên là một mảnh im lặng, không bao lâu sau tân khách đều bắt đầu đàm luận.
“Từ Kha đến đây, anh ta đến trễ là do không muốn cho bà hai mặt mũi sao? Cô gái bên cạnh là thiên kim nhà ai thế, thật xinh đẹp.”
“Cô gái bên cạnh Từ Kha thật xinh đẹp, nhưng nhìn hơi quen mắt, dường như đã gặp ở đâu rồi thì phải.”
……
Nguyễn Nặc nhớ mẹ cô đã từng nói, càng ở trong trường hợp lớn thì càng phải bình tĩnh, lúc nào cũng phải biểu hiện ra dáng vẻ bình tĩnh tự nhiên. Ở trong thế giới trước, cô chưa từng thử nghiệm, bây giờ cô sẽ áp dụng vào thực tiễn.
Từ Kha nhéo nhéo bàn tay nhỏ bé của cô, đi sát bên người cô: ‘‘Đừng sợ.”
Nguyễn Nặc yên lặng gật đầu.
Thẩm Vân Nguyệt đang chuẩn bị nói câu cảm ơn thì đã bị Từ Kha tiến vào cắt ngang, trong lòng vô cùng không vui, nhưng trên mặt vẫn duy trì nụ cười khách sáo: ‘‘Từ Kha, đến đây, đến bên cạnh thím hai nào.”
Từ Kha cười nhẹ, lúc trước khi bà ta còn ở đây, bà ta cũng chưa từng nói câu như vậy bao giờ. Bây giờ, ở trước mặt tân khách thì lại vội vã lôi kéo anh.
Anh nhìn lướt qua đám người đứng ở phía xa, cuối cùng tầm mắt dừng lại trên người Ôn Nhã đứng bên cạnh Từ Lẫm.
Từ Kha biết cô không uống được rượu, cũng biết dạ dày của cô không tốt, cho nên nghiêng đầu đặt cô ngược lại trên tường, nuốt toàn bộ rượu cô đút xuống bụng.
Sau khi rời khỏi môi cô,Từ Kha liếc nhìn cô gái nhỏ trong lòng mình, đáy mắt thoáng qua một tia đau lòng. Anh mới rời đi hai ngày, cô đã gầy rồi. Lúc trước khuôn mặt đã nhỏ bây giờ lại gầy đi một vòng, ngay cả eo cũng càng thêm nhỏ nhắn.
Nguyễn Nặc nắm dắt tay anh đến trước mặt người phụ nữ mới bắt chuyện với anh vừa rồi, “Đựng đụng vào người đàn ông của tôi.”
Từ Kha sửng sốt một chút khi đột nhiên bị cô tuyên bố chủ quyền. Cô đã cố gắng hết sức để nói chuyện khí khách hơn, nhưng giọng của cô lại quá mềm mại, hoàn toàn không có bất kỳ lực uy hiếp nào, thật sự rất đáng yêu.
Thì ra, thì ra nhân của bánh bao sữa này là màu vàng.
Từ sau khi khẩu trang của Từ Kha bị kéo xuống, người phụ nữ bắt chuyện với Từ Kha đã nhận ra thân phận của đối phương, thấy Nguyễn Nặc nói như vậy, lúc đầu cô ta còn muốn tiếp tục phản bác lại, nhưng cô ta vừa mới chuẩn bị xong lời muốn nói thì chú ý đến ánh mắt cực kỳ hung ác Từ Kha ở sau lưng Nguyễn Nặc. Cô ta cắn răng một cái, lập tức rời đi.
Nguyễn Nặc cũng không uống rượu, nhưng sau cái hôn vừa nãy thì lại cảm thấy choáng váng nên dựa đầu vào vai của anh, tự động ôm lấy eo anh, ngửa khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ của mình nhìn anh, “Từ Kha, em nhớ anh.”
Từ Kha liếc nhìn cô gái nhỏ mềm mại thơm ngát trong lòng, cố nén xúc động muốn hôn cô. Anh ôm ngang cô đi tới xe của mình, tài xế đã sớm chờ ở nơi đó.
Anh đặt Nguyễn Nặc vào ghế sau, sau đó lên xe đóng kín cửa rồi bảo tài xế lái xe rời đi.
Hình như Nguyễn Nặc không hài lòng khi Từ Kha không ôm cô. Cô đến gần anh dựa đầu vào vai anh.
Nhìn hành động này của cô, Từ Kha bỗng dưng liên tưởng đến sau lần đầu tiên cô biến thành mèo Xiêm, anh đi công tác mấy ngày, mới vừa trở về con mèo kia cũng dính anh như vậy, đến chỗ nào cũng muốn đi theo, chủ động dán thân thể đụng chạm anh.
Từ Kha chủ động ôm eo cô, cảm nhận cả người cô mềm nhũn dựa vào lòng anh, nhất thời cảm thấy thật ra nhượng bộ cũng không là gì, quan trong chính là cô gái mềm mại trong lòng này.
Anh vươn tay xoa khuôn mặt của cô, trong con ngươi đen nhánh trán đầy cảm xúc mà cô không biết được, “Nhớ anh à?”
Nguyễn Nặc cắn môi không trả lời anh, mới vừa rồi cô đã nói một lần, nhưng anh lại không phản ứng gì, “Không nhớ.”
“Hm?” Từ Kha nhướng mày một cái, đưa môi gần sát vào lỗ tai cô, giọng nói trầm thấp, “Anh nhớ mới vừa rồi em còn nói nhớ anh, gạt người phải trả giá lớn đó.”
Hừ, được tiện nghi còn khoe mẽ, Nguyễn Nặc ngửa đầu nhìn về phía anh, “Từ Kha, em đói, mới vừa rồi còn chưa ăn cơm đã đi tìm anh rồi.”
“Ừ, muốn ăn gì?” Sao mặt của cô lại mềm mại như vậy, Từ Kha cũng không dừng lại động tác bóp mặt cô, bây giờ cô lại ngoan ngoãn muốn đòi mạng, hoàn toàn không phản kháng, khiêu khích tiếng lòng của anh.
Anh cũng chưa ăn tối, bây giờ chỉ muốn nếm thử bánh bao nhân sữa vàng này thôi.
“Em muốn ăn đồ anh làm.” Nguyễn Nặc khẳng định nói, “Lần này em đứng bên cạnh anh canh chừng, sẽ khá hơn.”
Mỗi ngày anh đều bảo cô nấu cơm, lúc này cô có thể ép anh làm lại.
“Được.” Trong lòng Từ Kha xoắn xuýt một chút rồi vẫn đồng ý, ngay sau đó anh thấy bánh bao nhỏ trong lòng mình mỉm cười.
Ha, dễ dàng thỏa mãn như vậy.
Xe đậu sát bên đường. Nguyễn Nặc bước xuống xe, đập vào mắt chính là một căn biệt thự xa lạ. Từ Kha cũng không đưa cô trở về nhà họ Từ.
“Nơi này là chỗ nào?” Nguyễn Nặc nhìn căn biệt thự hoa lệ to lớn trước mắt, trong lúc nhất thời không hiểu tại sao anh lại dẫn cô tới đây. Bỗng nhiên trong lòng cảm thấy một trận lo lắng, trong đầu nghĩ đến đồ chơi bị Từ Kha bỏ và trong két sắt, “Anh dẫn em đến chỗ này làm gì?”
Từ Kha thấy khuôn mặt tràn đầy hoảng sợ của cô, trong lòng nghi ngờ, đi nhanh đến bên cạnh cô ôm cô vào lòng, “Chúng ta ở chỗ này một đêm, có được không?”
Nguyễn Nặc nghĩ lại sau khi cô xuyên qua, cái gì cũng đều là Từ Kha cho, vậy nên nếu như anh muốn nhốt cô thì dễ như trở bàn tay. Trong tiểu thuyết Từ Kha chính là người cưỡng ép và khống chế nhân vật nữ chính, nghĩ tới đây vành mắt của cô từ từ đỏ lên, giọng nói có chút run rẩy, “Thật sự chỉ ở một đêm sao? Từ Kha, không cho phép anh lừa gạt em.”
“Ừ, chỉ ở một đêm.” Từ Kha không hiểu sao cô lại cảm thấy hoảng sợ, nhưng vẫn vỗ vai cô an ủi.
Nhìn vẻ mặt của anh không giống như đang nói dối, cuối cùng Nguyễn Nặc vẫn gật đầu đồng ý.
Nhận được sự đồng ý của cô, Từ Kha ôm ngang cô lên, đi vào trong biệt thự.
Nguyễn Nặc quan sát xung quanh, phong cách của ngôi biệt thự này hoàn toàn khác biệt với nhà họ Từ, trang trí không xa hoa như nhà họ Từ, nhưng lại có một loại cảm giác ấm áp. Vừa vào nhà, cô đã ngửi được mùi thơm tràn cả phòng, tất nhiên chính là mùi hương của hoa linh lan.
Từ Kha thả Nguyễn Nặc xuống, “Em cũng đã biết làm sao để biến trở lại hình người rồi, anh cũng sẽ không giải thích thêm về hoa này nữa, hoa trồng trong căn biệt thự này của nhà họ Từ đều là hoa linh lan.”
Căn biệt thự này cũng rất lớn, nhưng Nguyễn Nặc lại không thấy một người giúp việc nào cả. Cô tò mò đi dạo một vòng, trong phòng khách lầu hai có một cái giá leo cho mèo vừa cao vừa lớn, trên đất trải đầy thảm lông mềm mại.
Nguyễn Nặc nhớ lại lần đầu tiên Từ Kha dẫn cô đến hội sở, khi đó cô muốn chọc tức người phụ nữ đến gần Từ Kha, cho nên đã nói muốn những thứ này.
Chỉ là thuận miệng nói mà thôi, Từ Kha lại ghi nhớ từng cái.
“Anh đã sắp xếp người giúp việc theo giờ cố định đến một lần, cho nên trên cơ bản nơi này không có người.” Từ Kha đứng bên cạnh cô, dắt cô đến phòng ngủ lầu hai.
Anh dẫn Nguyễn Nặc đến mép giường, còn mình thì kéo ngăn kéo lấy một cái hộp nhỏ tinh xảo ra.
“Đây ra cái gì?” Tầm mắt của Nguyễn Nặc hoàn toàn tập trung vào cái hộp trên tay anh.
“Còn nhớ lúc em biến thành mèo Xiêm, anh hù dọa em, nói dùng điện thoại để hẹn bác sĩ làm triệt sản cho em không?” Từ Kha đi đến trước mặt cô, từ từ mở hộp ra, bên trong là hai sợi dây chuyền màu bạc, còn điểm xuyến mấy viên kim cương.
“Ừm.” Khi đó cô thật sự cho là Từ Kha tìm bác sĩ đến, dọa cô sợ nửa ngày.
“Nhưng thật ra là nhà thiết kế gửi mẫu thiết kế đến cho anh, để cho anh chọn.” Từ Kha cầm lấy một sợi dây trong đó, “Anh đeo cho em.”
Chính giữa sợi dây chuyền là một đồ trang sức nhỏ có dạng nửa hình tròn rủ xuống, bên trong bỏ vào chút hương liệu, anh vừa mới cài vào dây chuyền xong. Nguyễn Nặc đã có thể ngửi được một cổ mùi hương hoa linh lan, cô cầm trang sức nhỏ kia lên, nhìn thử, phía trên viết một chữ “X”, lại là tên của anh, mật mã điện thoại của cô cũng là sinh nhật của anh.
Tính chiếm hữu của người này quá mạnh mẽ.
Đang lúc suy nghĩ, Từ Kha cũng đã cài xong lắc chân cho cô, cô không cần trang sức tô điểm đã rất xinh đẹp rồi, bây giờ đeo thêm những thứ này, chính là dệt hoa trên gấm.
Không ngờ Từ Kha đã chuẩn bị những thứ này sớm như vậy, khi cô vẫn còn u mê không biết, cho là Từ Kha chỉ là coi cô là một con mèo mà nuôi thì anh đã thích cô rồi.
“Từ Kha.” Nguyễn Nặc nhẹ giọng gọi tên anh, lắc lắc chân trên cổ chân một cái. Vốn dĩ da cô đã rất trắng, mang lắc chân màu bạc này càng làm chân cô phát sáng hơn. Cô đứng dậy, nhìn thẳng vào mắt anh, “Thật ra thì, em thích anh, em… a.”
Cô mới nói được một câu, Từ Kha đã lập tức dùng miệng chặn miệng cô.
Không biết qua bao lâu, Từ Kha mới bỏ qua cho đôi môi bị hôn đến hơi sưng lên của cô, hỏi lại, “Em thích anh?”
“Thích.” Nguyễn Nặc nhìn thẳng vào tình cảm trong lòng cô, chính là thích, nếu như ngày đó không xảy ra chuyện như vậy, cô sẽ đồng ý ở bên anh.
Nguyễn Nặc lại bị anh ôm chặt vào lòng. Rốt cuộc Từ Kha cũng thả lỏng một hơi, cũng may cô thích anh, vậy anh cũng không cần đi đến bước kia, “Sau này về chuyện em tiến vào giới giải trí, không cho phép diễn mấy cảnh thân mật, biết không?”
Nguyễn Nặc biết, đây là sự nhượng bộ lớn nhất của anh, “Em biết, em không ở bên cạnh anh, chính anh cũng phải học cách làm thế nào đuổi những người phụ nữ đến gần anh.”
Từ Kha cười nhẹ, “Được.”
Hai người ngọt ngào một lát, Nguyễn Nặc mới nhớ đến muốn anh đi nấu cơm, vì vậy đẩy Từ Kha vào phòng bếp, còn cô đứng ở một bên giám sát. Trong lòng cô cũng rất tò mò, sao anh có thể xào trứng thành hình dạng của đậu hủ thúi được chứ.
Nhưng vì suy nghĩ cho mình, cô thật sự không muốn biến thành mèo, cho nên bảo anh nấu cháo. Cô nghĩ nấu cháo khó ăn đến mức nào cũng không thể đánh cô trở về nguyên hình được.
Nhưng mới qua mấy phút, Nguyễn Nặc đã tự giác đuổi anh ra khỏi phòng bếp, tự mình nấu.
Tại sao một tổng giám đốc ngay cả dụng cụ trong bếp cũng không biết, anh nghĩ như thế nào lại coi cái nồi thành muỗng canh nấu cháo.
Từ Kha hài lòng nhìn cô gái đang nấu ăn trong bếp kia. Từ nhỏ anh đã được bảo mẫu chăm sóc, cho dù đi học ở bên ngoài cũng có người giúp việc hầu hạ. Trước khi Nguyễn Nặc xuất hiện, quả thật anh chưa bao giờ đi vào phòng bếp.
Nhìn lắc chân trên cổ chân của cô, ánh mắt Từ Kha tối sẫm lại, anh thích trên người mèo của mình mang dấu hiệu thuộc về anh.
Từ Kha ở trong phòng khách chờ Nguyễn Nặc, bỗng nhiên điện thoại vang lên, anh liếc nhìn màn hình điện thoại, bấm nhận, “Điều tra được rồi?”
Không biết đầu bên kia đối phương nói cái gì, Từ Kha hơi nhíu mày, “Ừ, giúp tôi giám sát cô ta.”
Sau khi cúp điện thoại, trên mặt Từ Kha hoàn toàn mờ mịt, nắm chặt điện thoại trong tay, bởi vì dùng quá sức mà khớp xương trắng bệch.
“Em nấu xong rồi.” Nguyễn Nặc cười nhô đầu ra từ phòng bếp, “Giúp em bưng ra đi.”
Lập tức sắc mặt Từ Kha khôi phục lại bình thường, đứng lên đi về phía cô, “Được.”
“Lần này em vẫn cho cà rốt vào, lần trước anh cũng đã ăn rồi, không khó ăn, cho nên không cho phép kén ăn.” Lúc Nguyễn Nặc múc cháo cho anh cũng không có cố gắng bỏ cà rốt ra, không nên luôn chiều đàn ông.
“Ừ.” Từ Kha nhận lấy chén cháo, bắt đầu ăn. Sau khi ăn xong, trong chén vẫn còn dư lại mấy miếng cà rốt.
“Không cho phép kén ăn.” Nguyễn Nặc nhìn cà rốt còn dư lại trong chén anh, lại nhớ lúc trong khách sạn, bưng chén của anh lên, “Em đút cho anh, có ăn không?”
“Ăn.”
Mỗi lần nấu đồ ăn anh không thích ăn đều phải đút, đây là nhân vật phản diện sao, thật giống như một đứa trẻ, nhưng Nguyễn Nặc cũng chỉ có thể nhịn.
Ban đêm, Nguyễn Nặc tỉnh lại từ trong ngực Từ Kha, không biết sao cô cảm thấy trong lòng rung động một trận. Nếu không ngủ được không bằng chơi điện thoại một lát, Nguyễn Nặc cầm điện thoại được đặt trên đầu giường, hạ thấp độ sáng, để mắt thích ứng một lát, sau đó chẳng mấy chốc cô đã thấy được một tin nhắn trong điện thoại.
Ẩn danh: Nguyễn Nặc, mày cướp đi tất cả của tao thì phải trả lại gấp trăm ngàn lần.
Sau khi Nguyễn Nặc nhìn thấy tin nhắn này thì tay run lên một cái, điện thoại không được cầm vững đập vào mặt cô, “A.”
Cô cố gắng giảm âm thanh xuống, nhưng vẫn quấy rầy Từ Kha ngủ bên cạnh, anh sờ mặt Nguyễn Nặc, “Sao vậy?”
“Điện thoại đập vào mặt.” Nguyễn Nặc nhanh chóng lấy điện thoại lên chuẩn bị tắt màn hình, nhưng đã bị Từ Kha cầm trước.
Chương 36
Sau khi Từ Kha nhìn thấy tin nhắn thì sắc mặt lập tức trầm xuống.
Dưới ánh sáng yếu ớt của màn hình điện thoại, khuôn mặt của anh nửa trong bóng tối, nửa ngoài sáng.
Nhìn bộ dạng lúc này của anh, Nguyễn Nặc vô cùng sợ hãi, cô nhích người đến bên cạnh, ngả đầu vào lồng ngực anh, giọng nối mềm mại nói: ‘‘Từ Kha, em sẽ không có chuyện gì đâu. Anh đừng lo lắng.”
Người bị uy hiếp là cô, vậy mà cô phải an ủi ngược lại anh?
Từ Kha buông điện thoại cô xuống, ôm chặt lấy cô gái nhỏ này vào lồng ngực. Anh cúi đầu ngửi lấy mùi hương của cô để anh bình tĩnh hơn một chút: ‘‘Anh sẽ không để em gặp chuyện gì đâu, mèo ngốc.”
Cảm giác được cả người cô dính vào mình, anh biết rất rõ từng đường cong trên cơ thể của cô, thậm chí còn nhìn thấy bộ dạng của cô khi cô mới trồi lên mặt nước, nghĩ vậy cả người Từ Kha từ từ trở nên khô nóng.
Nghe lời cam đoan này, đáy lòng Nguyễn Nặc ngọt ngào, sao đó cô nâng đầu lên hôn anh tựa chuồn chuồn đạp nước: ‘‘Ngủ ngon.”
Từ Kha có chút bất đắc dĩ, thế này thì làm sao anh có thể ngủ ngon cho được. Rõ ràng là cô muốn cho anh không thể ngủ cả đêm, thế nhưng bây giờ còn chưa đến lúc khiến cô hoàn toàn thuộc về mình, vậy nên anh chỉ có thể nhịn.
Nguyễn Nặc nhắm hai mắt, đầu óc bắt đầu tự hỏi tin nhắn mới nhận được, cô mới xuyên qua không được bao lâu, thậm chí số lần ra khỏi cửa cũng vô cùng ít ỏi, rốt cuộc là người nào cho rằng cô đoạt thứ gì đó không thuộc về mình.
Rõ ràng ở thế giới này cô cũng chưa từng tranh đoạt cái gì với bất kì ai, nếu có, đó cũng là thay Từ Kha xua đuổi những đóa hoa dại muốn dính lên người anh. Nhưng Từ Kha cũng không thuộc về ai trong bọn họ cả, vậy nên cũng không tính là cô tranh đoạt.
Vậy nên rốt cuộc là ai đây?
Nguyễn Nặc mang theo nghi hoặc dần dần đi vào giấc ngủ. Từ Kha nghe thấy tiếng hít thở đều đều của cô, anh cúi đầu hôn lên trán cô một cái rồi mới nhắm mắt lại.
Sáng ngày thứ hai, bởi vì đã xong quay nên Nguyễn Nặc cũng không cài đặt báo thức báo thức, cô ngủ một giấc thẳng đến giữa trưa.
Nguyễn Nặc giật giật thân thể, bà tay của Từ Kha vẫn còn đang ôm chặt hông của cô: ‘‘Từ Kha, dậy thôi.”
Từ Kha trở mình đè lên người Nguyễn Nặc, thanh âm trầm thấp kèm theo sự biếng nhác: ‘‘Ngủ tiếp một lát.”
Con mèo ngốc này thật mềm, khi đè lên thì có cảm giác giống như đang đè lên gối bông, xoa xoa hông của cô, chậc, giống như không có xương vậy.
Bị thân thể cao lớn của anh đè lên, Nguyễn Nặc có chút khó chịu, cảm giác được thân thể anh khác thường, mặt cô lập tức đỏ lên: ‘‘Từ Kha, anh dậy mau, anh đè em khó chịu quá.”
“Khó chịu?” Từ Kha nhíu mày, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đỏ ửng, anh hơi nhíu mày, cuối cùng vẫn nghiêng người nằm bên cạnh cô.
Anh có thể nhìn thấy hai tai cô đỏ lên rất rõ ràng, làn da của cô vốn trắng, vậy nên bộ dạng của cô bây giờ giống hệt quả đào. Từ Kha ngẩng đầu khẽ cắn lên vành tai cô
“A.” Nguyễn Nặc mẫn cảm lập tức rụt cổ lại, bàn tay trắng nõn đẩy bờ vai muốn thoát khỏi anh.
Nhưng Từ Kha không muốn buông tha cho cô, một bàn tay nắm chặt hai tay của cô, dường như anh đang ẩn nhẫn: ‘‘Ngoan một chút.”
Nguyễn Nặc cảm thấy chỗ đó của anh rất khác thường, cô sợ anh không kiên trì nổi vậy nên ngoan ngoãn để anh cắn.
Lại nằm khoảng them một giờ nữa, Nguyễn Nặc rốt cục được phép khởi giường cô giống như chạy chốn chạy nhanh vào toilet, dựa lưng vào cửa ôm mặt mình.
Ôi, nhất định là đỏ hết rồi.
Cô chậm rãi đi đến trước gương. Quả nhiên, mặt của cô còn đỏ hơn đánh má hồng mấy chục lần, vành tai còn lưu lại dấu răng nhỏ của anh. Môi cũng bị tàn sát bừa bãi vô cùng thê thảm.
Từ Kha là tên trứng thối.
Lúc này, Từ Kha còn nằm trên giường nằm xem di động, không hiểu sao cảm thấy ngứa mũi.
Nguyễn Nặc rửa mặt xong thì cô xuống lầu chuẩn bị cơm trưa. Đến phòng bếp, cô mở ra tủ lạnh tìm nguyên liệu nấu ăn. Ừm, có thể nấu canh nấm hương, thêm ớt xanh xào thịt, cá hấp quế, nhiêu đó cũng đu cho hai người ăn rồi.
Nghĩ như vậy, cô bắt đầu ra tay nấu cơm.
Sau khi Từ Kha rửa mặt xong thì lấy điện thoại của Nguyễn Nặc mở tin nhắn hăm dọa cô hôm qua, chuyển tiếp tin nhắn đó qua cho mình, sau đó cho người đi điều tra.
Dám uy hiếp mèo con của anh, cũng không nhìn xem chủ nhân của nó là ai.
Điện thoại Nguyễn Nặc bỗng nhiên có cuộc gọi đến, Từ Kha nhìn dãy số trên màn hình, anh trực tiếp bấm nghe: ‘‘Có chuyện gì không?”
“Tại sao là em?” Từ Duy Du có chút kinh ngạc, sao Từ Kha có thể dỗ Nguyễn Nặc nhanh như vậy được?
“Vậy chị muốn nghe thấy giọng nói của người đàn ông nào từ điện thoại này.”
“Chỉ cần không phải của em thì chị đều vui.” Đứa em trai này của chị miệng không phải độc bình thường, chẳng qua chị cũng không có thời gian tranh luận với anh, vẫn là chính sự quan trọng hơn: ‘‘Chị đã chọn Nguyễn Nặc một vai mới, mấy ngày nữa kịch bản sẽ đưa đến tay cô ấy. Em đưa di động cho Nguyễn Nặc nghe để chị nói chuyện quay phim với cô ấy một lát.”
“Diễn vai gì?” Nhắc đến hai chữ quay phim, Từ Kha lập tức nghiêm túc hẳn lên.
Từ Duy Du sao lại không hiểu Từ Kha, nghĩ tới nguyên nhân bọn họ gây lộn chính là vì chi tiết trong kịch bản: “Một bộ phim truyền hình về chức quyền hiện đại. Vai của Nguyễn Nặc là bạn thân của nữ chính thầm mến nam hai, nhưng cầu mà không được, cuối cùng đến hết phim vẫn độc thân.”
Con mèo ngốc ngày thích một người đàn ông nhưng cầu mà không được? Cô phải cho anh tắm nước lạnh bao nhiêu lần nữa đây.
“Có cảnh quay thân mật không?” Tuy rằng trong lòng không vui, nhưng dù sao thì anh cũng đã đồng ý cho con mèo ngốc ấy quay phim rồi.
“Có một cảnh say khi say rượu cưỡng hôn nam hai, chị đã liên hệ đạo diễn bên kia cắt bỏ đoạn này rồi.” Lúc Từ Duy Du xem kịch thì cũng đã nghĩ đến chuyện Từ Kha sẽ để ý đến điều này, cho nên có chị đã hỏi đạo diễn trước, sau khi được cho phép thì cắt cảnh đó đi.
“Ừm……” Cho dù không có cảnh thân mật, nhưng con mèo của anh vẫn bị người khác đụng vào, trong lòng mơ hồ không thoải mái, đợi lát nữa phải hôn bù mới được.
“Đúng rồi, Từ Kha, tối nay em nhớ về nhà đó, dứt bỏ ân oán của các em, xem như giữ mặt mũi cho chú Hai và thím Hai.” Từ Duy Du vừa mới bị thím Hai nói về chuyện này. Tuy rằng chị biết đây là giọng điệu mà thím Hai cố gắng giữ bình thản nhất nhưng chị nghe thây vẫn rất khó chịu. Trong mười mấy phút nói chuyện, bà ta đều ám chỉ bảo chị gọi Từ Kha về tham dự, dù sao anh là chủ hơn nữa còn là người nắm quyền.
Nếu anh để nhà Từ cho thím Hai tổ chức buổi tiệc sinh nhật thì Từ Kha với tư cách là chủ nhân nhất định phải xuất hiện.
“Em biết rồi, em sẽ đi.”
Nghe được câu nói này của anh, Từ Duy Du mới yên tâm cúp điện thoại,. Rốt cục chị cũng không cần bị Thẩm Vân Nguyệt làm phiền nữa.
Sau khi Nguyễn Nặc nấu xong thì bảo Từ Kha bưng lên bàn cơm.
Từ Kha xới cho Nguyễn Nặc một bát cơm, sau đó xới cho mình một bát, nói: “Bánh bao nấu ăn rất ngon.”
“Đó là đương nhiên.” Cả khuôn mặt Nguyễn Nặc đều nở nụ cười, sau một lúc lâu cô mới nhớ đến chủ ngữ mà anh nói đến: ‘‘Em không phải bánh bao.”
Từ Kha bưng đĩa cá đến trước mặt, anh cẩn thận chọn phần thịt không xương bỏ vào bát Nguyễn Nặc.
Nhìn hành động này của anh, đáy lòng Nguyễn Nặc vô cùng ấm áp, trừ những lúc anh ăn hiếp cô ra thì thời gian còn lại anh rất tốt với cô.
“Buổi chiều chúng ta trở về nhà Từ, em mặc lễ phục nhé.” Từ Kha bỏ phần thịt cá trắng bóc vào bát của cô xong mới bắt đầu ăn cơm.
Nguyễn Nặc gắp miếng thịt cá bỏ vào miệng, trơn trơn mềm mềm, xem ra tay nghề vẫn không bị thụt lùi, nghe anh nói vậy thì cô thuận miệng hỏi: ‘‘Vì sao phải mặc lễ phục?”
Từ Kha không chút để ý nói: ‘‘Buổi chiều thím hai muốn tổ chức tiệc sinh nhật, mượn nhà họ Từ làm, còn muốn anh ra mặt.”
Dựa theo truyện tranh đáng ra phải là sinh nhật của chú hai Từ Kha, sau khi xảy ra những sai sót bây giờ lại trở thành thím hai. Cũng không biết buổi tiệc này có làm xúc tiến tình cảm của Từ Lẫm và Ôn Nhã hay không.
Buổi chiều, Nguyễn Nặc chọn một chiếc váy trễ vai màu trắng gạo, chiếc váy này lộ ra hai chân thon nhỏ trắng ngần của cô. Nguyễn Nặc nhìn vào gương thưởng thức bộ dáng này của mình một lúc sau đó mới ra khỏi phòng ngủ. Từ Kha đã đứng ở bên ngoài, anh mặc tây trang màu đen.
Một đen một trắng vô cùng xứng đôi, Nguyễn Nặc đứng trước mặt Từ Kha: ‘‘Chúng ta đi thôi.”
Màu trắng càng thêm tôn lên làn da trắng ngần của cô, Nguyễn Nặc không trang điểm mà còn đẹp hơn so với những nữ minh tinh son phấn đầy mặt kia rồi, nhìn hai chân nhỏ nhắn của cô, Từ Kha nhớ tới cảm giác tối hôm qua anh đặt nó dưới chân mình.
“Sao còn chưa đi.” Nguyễn Nặc kéo cánh tay của anh, muốn kéo anh xuống lầu, nhưng anh lại không hề nhúc nhích: ‘‘A…”
Cô đang định nói câu nói thứ hai thì đã bị Từ Kha chặn miệng. Anh đưa tay vòng ra sau đầu cô, sau đó chậm rãi áp cô lên tường, tay kia thì vuốt ve hông của cô.
Nguyễn Nặc nhanh chóng mềm nhũn cả người, dựa vào cánh tay đang ôm thắt lưng mình, cô mới miễn cưỡng đứng thẳng.
Không biết qua bao lâu, Từ Kha mới vừa lòng rời khỏi môi cô, anh đưa tay ôm lấy cả người đang mềm nhũn của cô: ‘‘Đi, về nhà.”
Đầu ngón tay Nguyễn Nặc nhẹ nhàng chạm vào môi mình, xong rồi, lại sưng lên rồi, đợi lát nữa tới yến hội thì sao đây?
Trên đường đi, Từ Kha ôm Nguyễn Nặc nói với cô chuyện Từ Duy Du chọn vai cho cô. Con mèo ngốc vừa nghe vừa tựa vào lồng ngực anh cười thật lâu.
Hừ, cô còn chưa cười như vậy với mình lần nào đâu, quay phim sao lại có sức hấp dẫn lớn như vậy chứ?
Bực bội, Từ Kha lại áp cô xuống ghế hôn cô một lúc mới cho cô xuống xe.
Nguyễn Nặc không ngờ, cô mới rời đi hơn một tuần mà thôi mà nhà Từ thay đổi quá nhiều. Căn biệt thự vốn lạnh lẽo sau khi được trang hoàng đã trở nên vô cùng tráng lệ khiến người ta líu lưỡi.
Buổi tiệc sinh nhật đã bắt đầu, Từ Kha dắt Nguyễn Nặc đến gần cửa lớn, người hầu nhìn thấy hai người thì lập tức ân cần mở cửa.
Tất cả tân khách đều đang tò mò rốt cuộc ai dám tới muộn như vậy, dám không cho nhà họ Từ thể diện, ánh mắt của bọn họ đều nhìn chằm chằm vào Từ Kha và Nguyễn Nặc ở cửa.
Đầu tiên là một mảnh im lặng, không bao lâu sau tân khách đều bắt đầu đàm luận.
“Từ Kha đến đây, anh ta đến trễ là do không muốn cho bà hai mặt mũi sao? Cô gái bên cạnh là thiên kim nhà ai thế, thật xinh đẹp.”
“Cô gái bên cạnh Từ Kha thật xinh đẹp, nhưng nhìn hơi quen mắt, dường như đã gặp ở đâu rồi thì phải.”
……
Nguyễn Nặc nhớ mẹ cô đã từng nói, càng ở trong trường hợp lớn thì càng phải bình tĩnh, lúc nào cũng phải biểu hiện ra dáng vẻ bình tĩnh tự nhiên. Ở trong thế giới trước, cô chưa từng thử nghiệm, bây giờ cô sẽ áp dụng vào thực tiễn.
Từ Kha nhéo nhéo bàn tay nhỏ bé của cô, đi sát bên người cô: ‘‘Đừng sợ.”
Nguyễn Nặc yên lặng gật đầu.
Thẩm Vân Nguyệt đang chuẩn bị nói câu cảm ơn thì đã bị Từ Kha tiến vào cắt ngang, trong lòng vô cùng không vui, nhưng trên mặt vẫn duy trì nụ cười khách sáo: ‘‘Từ Kha, đến đây, đến bên cạnh thím hai nào.”
Từ Kha cười nhẹ, lúc trước khi bà ta còn ở đây, bà ta cũng chưa từng nói câu như vậy bao giờ. Bây giờ, ở trước mặt tân khách thì lại vội vã lôi kéo anh.
Anh nhìn lướt qua đám người đứng ở phía xa, cuối cùng tầm mắt dừng lại trên người Ôn Nhã đứng bên cạnh Từ Lẫm.