Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-4
Chương 4: sao mình lại đẹp thế này chứ?
Chương 4: sao mình lại đẹp thế này chứ?
Tề Sam hưng phấn nhìn Ninh Mông.
Anh ta đã ngứa mắt người phụ nữ này từ lâu rồi. Ông chủ của bọn họ vừa có tiền vừa có sắc, thiếu gì phụ nữ nhào vào lòng chứ? Nhưng ai mà ngờ được ông chủ lại chọn cô cả vô dụng của nhà họ Ninh. Ở trong giới có ai mà không biết cô lăng nhăng, bạn trai thì nhiều đến nỗi đếm không xuể chứ?
Chẳng lẽ là bởi vì khuôn mặt xinh đẹp và dáng người nóng bỏng của cô sao? Dù sao thì báu vật như này, là đàn ông ai cũng thích cả.
Nhưng ngày đầu tiên sau khi kết hôn thì ông chủ đã ly thân với vợ mình.
Sau đó thì người phụ nữ này vẫn lăng nhăng ở ngoài như cũ, còn làm ầm ĩ đòi ly hôn , nhưng ông chủ không đồng ý, đã thế còn không thèm quản hành vi của cô.
Tề Sam thật sự rất buồn bực, tại sao lại thế hả?
Chuyện này cũng thành vấn đề khó giải trong lòng đám cấp dưới bọn họ.
Mà hôm nay khi nghe được người phụ nữ ngu này muốn tự sát để ép ông chủ ly hôn thì Tề Sam vui muốn chết, anh ta rất muốn nâng ly để chúc mừng vì cuối cùng thì ông chủ của bọn họ cũng thoát khỏi bể khổ rồi!
Tề Sam đang đắm chìm trong ảo tưởng tốt đẹp thì chợt cảm thấy tay hơi lạnh. Anh ta cúi đầu nhìn thì thấy giấy thỏa thuận ly hôn đã bị nước làm ướt.
Đầu sỏ gây tội là Ninh Mông cầm một cái ly thủy tinh rỗng trong tay, đôi mắt vừa to vừa đen trên khuôn mặt xinh đẹp lộ ra sự đắc ý nhìn rất gợi đòn: “Ôi xin lỗi nha, tôi lỡ tay.”
Tề Sam:……!!
Ninh Mông cẩn thận đặt ly nước lên bàn rồi quan sát sắc mặt của Hoắc Bắc Thần. Sắc mặt của người đàn ông không hề thay đổi khiến người ta không thể đoán ra suy nghĩ của anh, làm người ta cảm thấy khủng hoảng như mưa gió sắp đến.
Ninh Mông nuốt nước miếng một cái. Mặc kệ thế nào đi nữa thì cũng không thể ly hôn.
Có thể kéo dài ngày nào thì hay ngày ấy!
Tề Sam giận đến nỗi dậm chân: “Mẹ nó!! Ninh Mông, cô thật đê tiện! Cô…”
Đột nhiên Hoắc Bắc Thần đứng lên. Trong nháy mắt, có một luồng áp suất thấp tràn ra trong phòng khiến cho Tề Sam ngoan ngoan ngậm miệng rồi cung kính đứng sang một bên rồi hả hê nhìn Ninh Mông.
Ông chủ mà tức giận thì sẽ có hậu quả nghiêm trọng lắm đấy! Người phụ nữ này xui rồi!
Anh ta còn đang ảo tưởng thì đã thấy bóng người cao lớn kia đi nhanh qua hai người đang đứng trước mặt mình.
“Ầm!”
Mãi đến khi tiếng đóng cửa truyền đến thì Tề Sam mới hồi phục tinh thần lại.
Ông chủ đi rồi sao?
Tề Sam:…
“Cô cứ chờ đấy, mai tôi lại đến!”
Sau khi bỏ lại mấy câu này thì Tề Sam tức giận chạy theo Hoắc Bắc Thần.
………..
Thế giới yên tĩnh.
Cuối cùng thì Ninh Mông cũng có thời gian để đánh giá hoàn cảnh xung quanh. Căn phòng trang trí theo phong cách phương tây mà cô thích. Cô chợt nghĩ đến gì đó rồi vội vàng đi tới chỗ tấm gương trong phòng.
Khuôn mặt ở trong gương giống với khuôn mặt của cô, nhưng chỗ khóe mắt lại có thêm chút quyến rũ, đôi môi hồng không tô son khiến khuôn mặt trở nên xinh đẹp vô cùng.
Bảo sao nguyên thân ngu thế mà vẫn có đầy đàn ông thích. Nhưng mà kể ra thì cũng lạ, tuy rằng nguyên thân quen rất nhiều bạn trai nhưng từ trước tới nay cô ta không hề tiếp xúc thân thể với những người đó. Có lẽ đó là giới hạn cuối cùng để Hoắc Bắc Thần chịu đựng cô ta.
Ninh Mông xoay người một cái rồi tán thưởng dáng người của mình.
Trong lòng tự nổi nhạc nền còn trong miệng thì không tự giác ngâm nga: “Sao mình lại đẹp thế chứ? Đẹp vậy biết làm sao!...”
“Tinh tinh tinh” Tiếng chuông điện thoại cắt ngang cơn tự kỷ của cô.
Ninh Mông nghe máy thì thấy có một giọng nam trầm khàn truyền từ bên kia đến: “Ninh Mông, có phải cô quên có fansign rồi không hả?”
Ninh Mông: ?
Fansign!
Sao cô lại quên mất cốt truyện quan trọng như vậy chứ?
Trong sách, ly hôn là bước ngoặt mở đầu bi kịch của cuộc đời Ninh Mông, còn fansign này chính là bắt đầu của bi kịch!
Chương 4: sao mình lại đẹp thế này chứ?
Tề Sam hưng phấn nhìn Ninh Mông.
Anh ta đã ngứa mắt người phụ nữ này từ lâu rồi. Ông chủ của bọn họ vừa có tiền vừa có sắc, thiếu gì phụ nữ nhào vào lòng chứ? Nhưng ai mà ngờ được ông chủ lại chọn cô cả vô dụng của nhà họ Ninh. Ở trong giới có ai mà không biết cô lăng nhăng, bạn trai thì nhiều đến nỗi đếm không xuể chứ?
Chẳng lẽ là bởi vì khuôn mặt xinh đẹp và dáng người nóng bỏng của cô sao? Dù sao thì báu vật như này, là đàn ông ai cũng thích cả.
Nhưng ngày đầu tiên sau khi kết hôn thì ông chủ đã ly thân với vợ mình.
Sau đó thì người phụ nữ này vẫn lăng nhăng ở ngoài như cũ, còn làm ầm ĩ đòi ly hôn , nhưng ông chủ không đồng ý, đã thế còn không thèm quản hành vi của cô.
Tề Sam thật sự rất buồn bực, tại sao lại thế hả?
Chuyện này cũng thành vấn đề khó giải trong lòng đám cấp dưới bọn họ.
Mà hôm nay khi nghe được người phụ nữ ngu này muốn tự sát để ép ông chủ ly hôn thì Tề Sam vui muốn chết, anh ta rất muốn nâng ly để chúc mừng vì cuối cùng thì ông chủ của bọn họ cũng thoát khỏi bể khổ rồi!
Tề Sam đang đắm chìm trong ảo tưởng tốt đẹp thì chợt cảm thấy tay hơi lạnh. Anh ta cúi đầu nhìn thì thấy giấy thỏa thuận ly hôn đã bị nước làm ướt.
Đầu sỏ gây tội là Ninh Mông cầm một cái ly thủy tinh rỗng trong tay, đôi mắt vừa to vừa đen trên khuôn mặt xinh đẹp lộ ra sự đắc ý nhìn rất gợi đòn: “Ôi xin lỗi nha, tôi lỡ tay.”
Tề Sam:……!!
Ninh Mông cẩn thận đặt ly nước lên bàn rồi quan sát sắc mặt của Hoắc Bắc Thần. Sắc mặt của người đàn ông không hề thay đổi khiến người ta không thể đoán ra suy nghĩ của anh, làm người ta cảm thấy khủng hoảng như mưa gió sắp đến.
Ninh Mông nuốt nước miếng một cái. Mặc kệ thế nào đi nữa thì cũng không thể ly hôn.
Có thể kéo dài ngày nào thì hay ngày ấy!
Tề Sam giận đến nỗi dậm chân: “Mẹ nó!! Ninh Mông, cô thật đê tiện! Cô…”
Đột nhiên Hoắc Bắc Thần đứng lên. Trong nháy mắt, có một luồng áp suất thấp tràn ra trong phòng khiến cho Tề Sam ngoan ngoan ngậm miệng rồi cung kính đứng sang một bên rồi hả hê nhìn Ninh Mông.
Ông chủ mà tức giận thì sẽ có hậu quả nghiêm trọng lắm đấy! Người phụ nữ này xui rồi!
Anh ta còn đang ảo tưởng thì đã thấy bóng người cao lớn kia đi nhanh qua hai người đang đứng trước mặt mình.
“Ầm!”
Mãi đến khi tiếng đóng cửa truyền đến thì Tề Sam mới hồi phục tinh thần lại.
Ông chủ đi rồi sao?
Tề Sam:…
“Cô cứ chờ đấy, mai tôi lại đến!”
Sau khi bỏ lại mấy câu này thì Tề Sam tức giận chạy theo Hoắc Bắc Thần.
………..
Thế giới yên tĩnh.
Cuối cùng thì Ninh Mông cũng có thời gian để đánh giá hoàn cảnh xung quanh. Căn phòng trang trí theo phong cách phương tây mà cô thích. Cô chợt nghĩ đến gì đó rồi vội vàng đi tới chỗ tấm gương trong phòng.
Khuôn mặt ở trong gương giống với khuôn mặt của cô, nhưng chỗ khóe mắt lại có thêm chút quyến rũ, đôi môi hồng không tô son khiến khuôn mặt trở nên xinh đẹp vô cùng.
Bảo sao nguyên thân ngu thế mà vẫn có đầy đàn ông thích. Nhưng mà kể ra thì cũng lạ, tuy rằng nguyên thân quen rất nhiều bạn trai nhưng từ trước tới nay cô ta không hề tiếp xúc thân thể với những người đó. Có lẽ đó là giới hạn cuối cùng để Hoắc Bắc Thần chịu đựng cô ta.
Ninh Mông xoay người một cái rồi tán thưởng dáng người của mình.
Trong lòng tự nổi nhạc nền còn trong miệng thì không tự giác ngâm nga: “Sao mình lại đẹp thế chứ? Đẹp vậy biết làm sao!...”
“Tinh tinh tinh” Tiếng chuông điện thoại cắt ngang cơn tự kỷ của cô.
Ninh Mông nghe máy thì thấy có một giọng nam trầm khàn truyền từ bên kia đến: “Ninh Mông, có phải cô quên có fansign rồi không hả?”
Ninh Mông: ?
Fansign!
Sao cô lại quên mất cốt truyện quan trọng như vậy chứ?
Trong sách, ly hôn là bước ngoặt mở đầu bi kịch của cuộc đời Ninh Mông, còn fansign này chính là bắt đầu của bi kịch!