Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 19
"Tên bạn khốn kiếp, cậu làm gì Ngưng Yên vậy?"
Bạch Chính Nam tức giận xông vào, để Hạ Triết cùng Bạch Ngưng Yên ở riêng với nhau quả nhiên là sai lầm, tên khốn Hạ Triết này lúc nào cũng xem thường em gái hắn, bây giờ lại nổi lên ý định tồi tệ, hắn tuyệt đối sẽ không nếu có bất cứ chuyện gì xảy ra.
"Anh, anh nói nhảm gì vậy?"
Bạch Ngưng Yên cau mày hỏi, cô đặt ly nước cùng túi thuốc xuống bàn sau đó nhìn Bạch Chính Nam khó hiểu. Mới vừa rồi Hạ Triết nhất định không chịu uống thuốc nghỉ ngơi, cô đề nghị hắn ăn một chút cũng bị hắn từ chối, dỗ dành đủ kiểu cũng không xong, cô còn định dùng vũ lực để cưỡng chế, ai ngờ anh trai cô đột ngột xông vào, còn nói chuyện một cách kì lạ.
Nhìn Hạ Triết ngồi ở trên giường, quần áo chỉnh tề ngay ngắn, Bạch Ngưng Yên cũng không có dấu hiệu gì khác, Bạch Chính Nam mới thở phào nhẹ nhõm, vừa rồi là đầu óc hắn đã quá đen tối.
"Còn không phải vừa rồi bị em dọa sao? Lần sau có thể đừng nói chuyện nỉ non như vậy được không?"
"Là sao?"
"Thì là..."
"Bản thân không ngay thẳng nên đừng nghĩ ai cũng như mình. Đầu óc cậu như vậy tốt nhất đừng yêu ai cả, sẽ khổ người ta đấy!" Hạ Triết hừ lạnh, khinh bỉ nói.
"Còn không phải do hai người làm tôi hiểu lầm sao?" Bạch Chính Nam liếc xéo: "Rốt cuộc vừa rồi xảy ra chuyện gì?"
"Hạ học trưởng không chịu uống thuốc, cũng không chịu ăn cháo, em chỉ đang khuyên anh ấy thôi!" Bạch Ngưng Yên giải thích, sau đó lại hỏi: "Có gì không ổn sao?"
"Không có gì!" Bạch Chính Nam đáp: "Cậu đang làm nũng đấy à? Chúng tôi không rảnh dỗ dành cậu đâu, mau uống thuốc đi!"
"Không uống, tôi muốn ngủ, hai người có thể về!"
Hạ Triết không lưu tình đuổi khách, sau đó hắn nằm xuống trùm chăn kín người. Đột ngột gặp Dương Hải Lâm khiến cho tâm trạng của hắn chùn xuống, hắn bây giờ không muốn ăn uống, cũng không muốn nghe ai lảm nhảm, hắn chỉ muốn ngủ một giấc để quên đi phiền muộn.
"Này cậu..."
"Anh, chúng ta ra ngoài đi!"
Bạch Ngưng Yên ngắt lời của Bạch Chính Nam. Dù không hiểu người đàn ông kia là gì của Hạ Triết, nhưng có thể thấy hắn hoàn toàn không hoan nghênh ông ta, tâm trạng vì vậy chịu không ít ảnh hưởng, hơn nữa Hạ Triết đang bệnh, không nên để người bệnh có trạng thái không tốt. Bây giờ hắn ta cần nhất là yên tĩnh.
"Được!"
Bạch Chính Nam hiểu dụng ý của em gái, dù không vui vẫn cố gắng chấp nhận, bố ruột luôn là cái gai trong lòng của Hạ Triết, ngày nào còn chưa giải quyết thì ngày đó hắn ta cũng sẽ không tha thứ cho ông ấy. Những chuyện Hạ Triết đã gặp sau khi tái ngộ bố ruột đều kể với hắn. Hắn là người ngoài cuộc, cái nhìn hiển nhiên sẽ khách quan hơn.
Cánh cửa phòng đóng lại, đèn ngủ là thứ duy nhất soi sáng căn phòng, điều hòa được điều chỉnh ở nhiệt độ thích hợp, rèm cửa cũng được vén lên, Hạ Triết nằm trong chăn một lúc mới từ từ kéo chăn thấp xuống cổ, hắn không muốn đem bực dọc của mình ném hết cho Bạch Ngưng Yên và Bạch Chính Nam. Trên cái bàn nhỏ đầu giường có nước, thuốc và một hộp cháo, đều là Bạch Ngưng Yên đã để. Hạ Triết ngồi dậy nhìn chúng một lúc, sau đó lại nằm xuống nhắm mắt.
Cơn buồn ngủ lần nữa kéo đến, Hạ Triết không bao lâu lại chìm vào cơn mộng mị, bị bệnh đúng là dễ làm cho người ta mệt mỏi, buồn ngủ.
(...........)
Hạ Triết thức dậy lần nữa, không biết hắn đã ngủ bao lâu, trên trán lúc này xuất hiện một miếng dán hạ sốt, có lẽ là Bạch Chính Nam đã dán cho hắn. Cháo trên bàn không thấy nữa, cả thuốc và nước cũng đã được dọn dẹp. Hắn đoán là Bạch Chính Nam đã làm, ngủ nhiều khiến đầu óc thanh tỉnh không ít, hắn cũng có thể ngồi dậy, sau đó ra khỏi phòng. Đồ ăn, nước uống và cháo chắc chắn được để ở nhà bếp.
Hạ Triết lần dò xuống cầu thang.
Phòng khách yên tĩnh sáng đèn, Bạch Ngưng Yên và Bạch Chính Nam chia nhau sofa để ngủ, mỗi người nằm một bên, đầu đối đầu, Bạch Ngưng Yên khoác tạm áo khoác của anh trai, thân thể nhỏ nhắn được bao học trong chiếc áo lớn vô cùng ấm áp.
Sau khi rời khỏi phòng của Hạ Triết, cả cô lẫn anh trai đều không yên tâm về hắn ta, nếu như cả hai người cứ thế mặc kệ, lỡ như hắn ta xảy ra chuyện gì sẽ ân hận suốt đời, cho nên họ mới xin phép mẹ Bạch ở lại trông nom Hạ Triết.
Hai anh em Bạch Ngưng Yên quét dọn nhà cửa, cũng đi mua thêm cháo mang về cho Hạ Triết, bản thân cũng qua loa bằng vài món thức ăn nhanh, rồi dọn dẹp, khi xong hết tất cả, cả hai đều mệt mỏi sau đó ngủ ở sofa.
"Hạ học trưởng, anh thức dậy rồi à?" Bạch Ngưng Yên dụi mắt hỏi.
"Tôi đánh thức em à?" Hạ Triết hạ giọng.
"Không có" Bạch Ngưng Yên lắc đầu: "Anh có đói không? Để em đi hâm lại cháo cho anh!"
"Tôi có thể tự làm, em ngủ tiếp đi, phòng khách rất lạnh, có thể lên phòng của mẹ tôi." Hạ Triết ngưng lại một chút, nhìn khắp nhà một lượt rồi nói tiếp: "Hai người dọn nhà giúp tôi à?"
"Đúng vậy!"
"Xin lỗi, tôi bị bệnh nên nhà có hơi bừa bộn!"
"Cũng không phải là quá bừa bộn mà. Em và anh Chính Nam dọn dẹp một chút là xong!" Bạch Ngưng Yên mỉm cười.
Mấy hôn trước khi gặp Hạ Triết, cô luôn thấy xấu hổ và tự ti, hôm nay do mang tâm lý đi chăm người bệnh nên tinh thần Bạch Ngưng Yên thoải mái rất nhiều, nói chuyện với Hạ Triết cũng không cúi đầu nữa.
"Vậy à? Cảm ơn hai người!"
"Không có gì, chuyện nên làm thôi. Hạ học trưởng, anh chờ một chút sẽ có cháo ngay!"
Bạch Ngưng Yên nói xong liền chạy vào bếp để hâm lại cháo. Cháo được mua ở cửa hàng tiện lợi không có nhiều dinh dưỡng, nhưng đây là lựa chọn duy nhất, cả cô và Bạch Chính Nam đều không giỏi bếp núc, đành để Hạ Triết chịu thiệt một phen.
Bạch Ngưng Yên loay hoay bật bếp, Hạ Triết cũng ngồi ở bàn ăn chờ sẵn, trước nay hắn không có dịp quan sát kỹ, so với lúc điên cuồng theo đuổi, cô khác trước rất nhiều, nhìn giống như hai người, nếu hắn ấu trĩ chắc chắn đã nghĩ Bạch Ngưng Yên có chị em sinh đôi hoặc là mắc bệnh đa nhân cách.
Có lẽ hắn nên tìm hiểu cô thêm một chút để biết rõ, cô rốt cuộc là người thế nào.
Bạch Chính Nam tức giận xông vào, để Hạ Triết cùng Bạch Ngưng Yên ở riêng với nhau quả nhiên là sai lầm, tên khốn Hạ Triết này lúc nào cũng xem thường em gái hắn, bây giờ lại nổi lên ý định tồi tệ, hắn tuyệt đối sẽ không nếu có bất cứ chuyện gì xảy ra.
"Anh, anh nói nhảm gì vậy?"
Bạch Ngưng Yên cau mày hỏi, cô đặt ly nước cùng túi thuốc xuống bàn sau đó nhìn Bạch Chính Nam khó hiểu. Mới vừa rồi Hạ Triết nhất định không chịu uống thuốc nghỉ ngơi, cô đề nghị hắn ăn một chút cũng bị hắn từ chối, dỗ dành đủ kiểu cũng không xong, cô còn định dùng vũ lực để cưỡng chế, ai ngờ anh trai cô đột ngột xông vào, còn nói chuyện một cách kì lạ.
Nhìn Hạ Triết ngồi ở trên giường, quần áo chỉnh tề ngay ngắn, Bạch Ngưng Yên cũng không có dấu hiệu gì khác, Bạch Chính Nam mới thở phào nhẹ nhõm, vừa rồi là đầu óc hắn đã quá đen tối.
"Còn không phải vừa rồi bị em dọa sao? Lần sau có thể đừng nói chuyện nỉ non như vậy được không?"
"Là sao?"
"Thì là..."
"Bản thân không ngay thẳng nên đừng nghĩ ai cũng như mình. Đầu óc cậu như vậy tốt nhất đừng yêu ai cả, sẽ khổ người ta đấy!" Hạ Triết hừ lạnh, khinh bỉ nói.
"Còn không phải do hai người làm tôi hiểu lầm sao?" Bạch Chính Nam liếc xéo: "Rốt cuộc vừa rồi xảy ra chuyện gì?"
"Hạ học trưởng không chịu uống thuốc, cũng không chịu ăn cháo, em chỉ đang khuyên anh ấy thôi!" Bạch Ngưng Yên giải thích, sau đó lại hỏi: "Có gì không ổn sao?"
"Không có gì!" Bạch Chính Nam đáp: "Cậu đang làm nũng đấy à? Chúng tôi không rảnh dỗ dành cậu đâu, mau uống thuốc đi!"
"Không uống, tôi muốn ngủ, hai người có thể về!"
Hạ Triết không lưu tình đuổi khách, sau đó hắn nằm xuống trùm chăn kín người. Đột ngột gặp Dương Hải Lâm khiến cho tâm trạng của hắn chùn xuống, hắn bây giờ không muốn ăn uống, cũng không muốn nghe ai lảm nhảm, hắn chỉ muốn ngủ một giấc để quên đi phiền muộn.
"Này cậu..."
"Anh, chúng ta ra ngoài đi!"
Bạch Ngưng Yên ngắt lời của Bạch Chính Nam. Dù không hiểu người đàn ông kia là gì của Hạ Triết, nhưng có thể thấy hắn hoàn toàn không hoan nghênh ông ta, tâm trạng vì vậy chịu không ít ảnh hưởng, hơn nữa Hạ Triết đang bệnh, không nên để người bệnh có trạng thái không tốt. Bây giờ hắn ta cần nhất là yên tĩnh.
"Được!"
Bạch Chính Nam hiểu dụng ý của em gái, dù không vui vẫn cố gắng chấp nhận, bố ruột luôn là cái gai trong lòng của Hạ Triết, ngày nào còn chưa giải quyết thì ngày đó hắn ta cũng sẽ không tha thứ cho ông ấy. Những chuyện Hạ Triết đã gặp sau khi tái ngộ bố ruột đều kể với hắn. Hắn là người ngoài cuộc, cái nhìn hiển nhiên sẽ khách quan hơn.
Cánh cửa phòng đóng lại, đèn ngủ là thứ duy nhất soi sáng căn phòng, điều hòa được điều chỉnh ở nhiệt độ thích hợp, rèm cửa cũng được vén lên, Hạ Triết nằm trong chăn một lúc mới từ từ kéo chăn thấp xuống cổ, hắn không muốn đem bực dọc của mình ném hết cho Bạch Ngưng Yên và Bạch Chính Nam. Trên cái bàn nhỏ đầu giường có nước, thuốc và một hộp cháo, đều là Bạch Ngưng Yên đã để. Hạ Triết ngồi dậy nhìn chúng một lúc, sau đó lại nằm xuống nhắm mắt.
Cơn buồn ngủ lần nữa kéo đến, Hạ Triết không bao lâu lại chìm vào cơn mộng mị, bị bệnh đúng là dễ làm cho người ta mệt mỏi, buồn ngủ.
(...........)
Hạ Triết thức dậy lần nữa, không biết hắn đã ngủ bao lâu, trên trán lúc này xuất hiện một miếng dán hạ sốt, có lẽ là Bạch Chính Nam đã dán cho hắn. Cháo trên bàn không thấy nữa, cả thuốc và nước cũng đã được dọn dẹp. Hắn đoán là Bạch Chính Nam đã làm, ngủ nhiều khiến đầu óc thanh tỉnh không ít, hắn cũng có thể ngồi dậy, sau đó ra khỏi phòng. Đồ ăn, nước uống và cháo chắc chắn được để ở nhà bếp.
Hạ Triết lần dò xuống cầu thang.
Phòng khách yên tĩnh sáng đèn, Bạch Ngưng Yên và Bạch Chính Nam chia nhau sofa để ngủ, mỗi người nằm một bên, đầu đối đầu, Bạch Ngưng Yên khoác tạm áo khoác của anh trai, thân thể nhỏ nhắn được bao học trong chiếc áo lớn vô cùng ấm áp.
Sau khi rời khỏi phòng của Hạ Triết, cả cô lẫn anh trai đều không yên tâm về hắn ta, nếu như cả hai người cứ thế mặc kệ, lỡ như hắn ta xảy ra chuyện gì sẽ ân hận suốt đời, cho nên họ mới xin phép mẹ Bạch ở lại trông nom Hạ Triết.
Hai anh em Bạch Ngưng Yên quét dọn nhà cửa, cũng đi mua thêm cháo mang về cho Hạ Triết, bản thân cũng qua loa bằng vài món thức ăn nhanh, rồi dọn dẹp, khi xong hết tất cả, cả hai đều mệt mỏi sau đó ngủ ở sofa.
"Hạ học trưởng, anh thức dậy rồi à?" Bạch Ngưng Yên dụi mắt hỏi.
"Tôi đánh thức em à?" Hạ Triết hạ giọng.
"Không có" Bạch Ngưng Yên lắc đầu: "Anh có đói không? Để em đi hâm lại cháo cho anh!"
"Tôi có thể tự làm, em ngủ tiếp đi, phòng khách rất lạnh, có thể lên phòng của mẹ tôi." Hạ Triết ngưng lại một chút, nhìn khắp nhà một lượt rồi nói tiếp: "Hai người dọn nhà giúp tôi à?"
"Đúng vậy!"
"Xin lỗi, tôi bị bệnh nên nhà có hơi bừa bộn!"
"Cũng không phải là quá bừa bộn mà. Em và anh Chính Nam dọn dẹp một chút là xong!" Bạch Ngưng Yên mỉm cười.
Mấy hôn trước khi gặp Hạ Triết, cô luôn thấy xấu hổ và tự ti, hôm nay do mang tâm lý đi chăm người bệnh nên tinh thần Bạch Ngưng Yên thoải mái rất nhiều, nói chuyện với Hạ Triết cũng không cúi đầu nữa.
"Vậy à? Cảm ơn hai người!"
"Không có gì, chuyện nên làm thôi. Hạ học trưởng, anh chờ một chút sẽ có cháo ngay!"
Bạch Ngưng Yên nói xong liền chạy vào bếp để hâm lại cháo. Cháo được mua ở cửa hàng tiện lợi không có nhiều dinh dưỡng, nhưng đây là lựa chọn duy nhất, cả cô và Bạch Chính Nam đều không giỏi bếp núc, đành để Hạ Triết chịu thiệt một phen.
Bạch Ngưng Yên loay hoay bật bếp, Hạ Triết cũng ngồi ở bàn ăn chờ sẵn, trước nay hắn không có dịp quan sát kỹ, so với lúc điên cuồng theo đuổi, cô khác trước rất nhiều, nhìn giống như hai người, nếu hắn ấu trĩ chắc chắn đã nghĩ Bạch Ngưng Yên có chị em sinh đôi hoặc là mắc bệnh đa nhân cách.
Có lẽ hắn nên tìm hiểu cô thêm một chút để biết rõ, cô rốt cuộc là người thế nào.