Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 12
Hôm nay trời mưa cả ngày, bầu trời xám xịt không một chút nắng, mặt trời hoàn toàn bị mây đen che phủ, những hạt mưa nặng trĩu không ngừng rơi xuống, thành phố như được gột rửa sạch sẽ.
Bạch Ngưng Yên ngồi trong thư viện nhìn cảnh qua lớp kính cửa sổ, dạo gần đây cô luôn ở lại thư viện sau giờ học nên không cùng về với Bạch Chính Nam, lúc sáng đi học lại quên bỏ ô vào cặp dù tối qua dự báo hôm nay sẽ có mưa lớn, thời tiết tháng tám tháng chín luôn làm người ta khó chịu, những cơn mưa cuối thu cứ liên tục kéo dài, đôi lúc tận mấy hôm liền bầu trời trong xanh không xuất hiện.
Bạch Ngưng Yên thơ thẫn, thư viện có rất ít người, ánh đèn neon đã được thắp sáng, bây giờ chỉ hơn năm giờ một chút, vẫn còn khá sớm để về nhà, tuy nhiên nhìn vào trận mưa lớn này, cô không biết khi nào mới tạnh nên đang đấu tranh xem có nên liều mạng chạy ra trạm xe buýt đội mưa về nhà không? Đại khái có khả năng bị cảm rất cao.
Mưa ngày càng nặng hạt, trời đất cũng càng thêm tối sầm lại, lúc này những người có mặt ở thư viện lục đục ra về, ngay cả cô thủ thư cũng chuẩn bị thu dọn, Bạch Ngưng Yên không thể tiếp tục ở đây, cô thu xếp tập sách, rời khỏi thư viện, thả bộ dọc hành lang, xem ra cô phải dầm mưa một trận.
Cổng trường lác đác mấy người qua lại, những chiếc ô được che như những cây nấm nhỏ, Bạch Ngưng Yên cảm thán, cô dùng cặp để che đầu, chuẩn bị tư thế chạy trong màn mưa, đột nhiên từ đâu xuất hiện một cây dù che chắn cho cô.
Bạch Ngưng Yên dừng ý định chạy dưới mưa lại, cô quay người nhìn xem ai tốt bụng che ô cho cô, đôi mắt đen xinh đẹp mở to khi hình ảnh của Hạ Triết hiện lên trước mặt. Ban đầu còn tưởng mình nhìn lầm, dụi mắt mấy lần, Bạch Ngưng Yên mới xác định không phải ảo giác.
Tình cảnh này bất giác khiến cô nhớ lại lần đầu cả hai gặp nhau vào năm ngoái, cũng là một ngày trời mưa.
"Em quên mang ô sao? Tôi cho em mượn đấy!"
Hạ Triết không nóng không lạnh nói.
"A, em không cần đâu, Hạ học trưởng hình như chỉ có một chiếc ô, không cần nhường cho em."
Bạch Ngưng Yên vội vàng từ chối. Đổi lại trước kia cô chắc chắn sẽ mừng rỡ, nhưng bây giờ cô đã chết tâm, hoàn toàn không muốn có dây dưa nào với hắn nữa.
"Nhà tôi gần, dầm mưa một chút cũng không sao, em không cần từ chối, nhìn thời tiết này, nếu em không muốn ngủ lại trường thì cầm lấy rồi về nhà đi!"
Hạ Triết cầm lấy tay Bạch Ngưng Yên, hắn đặt cái ô vào tay cô. Trước kia chỉ cần hắn ân cần một chút, cô đã vui đến không biết gì, bây giờ cô tránh né hắn như bệnh dịch, trong lòng hắn dĩ nhiên không được thoải mái lắm. Dù sao cô cũng quanh quẩn bên hắn cả năm, nói không để ý chính là đang nói dối.
"Vẫn là không được tiện lắm..." Bạch Ngưng Yên khó khăn nói: "Hạ học trưởng cứ về trước, em có thể tự lo..."
"Cùng về đi!"
Hạ Triết ngắt lời, đôi co mãi sẽ không có kết quả, không bằng hắn trực tiếp đưa cô về nhà, xem như hắn làm tròn bổn phận chủ tịch hội học sinh quan tâm đến tất cả các bạn vậy.
"Sao cơ ạ?"
"Cùng về đi!"
Hạ Triết lặp lại, sau đó không chần chừ chờ đợi Bạch Ngưng Yên đồng ý, hắn nắm cổ tay cô, tay còn lại che ô cho cả hai rồi cùng đi ra khỏi cổng trường, Hạ Triết che cho cô hơn hai phần ba chiếc ô để cô không bị ướt còn bản thân đã thấm đẫm nước mưa ở sau lưng.
Đến lúc này, Bạch Ngưng Yên không thể từ chối. Cô không biết vì sao Hạ Triết đột ngột thay đổi thái độ với mình, vừa mới hạ quyết tâm loại bỏ tình cảm nam nữ nhưng hành động này của hắn đã góp phần nhen nhóm lại ngọn lửa yêu đương vừa lụi tàn, khiến bản thân Bạch Ngưng Yên vô cùng khiếp sợ.
"Nhà em ở hướng nào?"
"Bên kia, đi xe buýt hai trạm thì đến!" Bạch Ngưng Yên lí nhí.
"Ừm."
Hạ Triết không hỏi thêm gì, hắn cùng Bạch Ngưng Yên đi về hướng cô chỉ, bến xe buýt không có người, cũng may đây là phương tiện công cộng chạy theo giờ giấc cố định, bằng không sẽ khó bắt taxi trong thời tiết xấu như thế này, qua năm phút, xe buýt đã đến.
"Cảm ơn Hạ học trưởng, anh đưa em đến đây là được rồi, anh mau về đi!"
Bạch Ngưng Yên khách sáo nói sau đó chào Hạ Triết rồi lên xe, cứ tưởng hắn sẽ về nhà, cả năm cô theo đuổi hắn dĩ nhiên biết hắn và cô không cùng đường về, được đi nhờ ô một đoạn, cô rất cảm kích hắn.
"Tôi đưa em về!"
Dứt lời, Hạ Triết hạ ô, hắn theo chân Bạch Ngưng Yên lên xe buýt, bác tài nhanh chóng đóng cửa không để cô có cơ hội phản ứng.
Đến khi định hình lại đã thấy Hạ Triết ngồi ở ghế đối diện.
Xe buýt vào giờ tan tầm thường rất đông, nhưng do hôm nay thời tiết không tốt nên trên xe không có người nào khác ngoài Hạ Triết và cô, Bạch Ngưng Yên giả vờ như đang thưởng thức phong cảnh quay đầu nhìn cảnh vật lướt qua bên ngoài cửa sổ. Cô hơi đảo mắt một chút về phía Hạ Triết, dù dặn lòng không được để ý, đôi mắt lại không nghe lời cô phản chủ, vô hình chung nhận thấy Hạ Triết cũng đang nhìn khung cảnh bên ngoài, đã lâu hắn không có dịp ngắm nhìn phong cảnh thư thả như vậy.
"Hạ học trưởng, một lần nữa thành thật cảm ơn anh!"
Bạch Ngưng Yên ngồi trong thư viện nhìn cảnh qua lớp kính cửa sổ, dạo gần đây cô luôn ở lại thư viện sau giờ học nên không cùng về với Bạch Chính Nam, lúc sáng đi học lại quên bỏ ô vào cặp dù tối qua dự báo hôm nay sẽ có mưa lớn, thời tiết tháng tám tháng chín luôn làm người ta khó chịu, những cơn mưa cuối thu cứ liên tục kéo dài, đôi lúc tận mấy hôm liền bầu trời trong xanh không xuất hiện.
Bạch Ngưng Yên thơ thẫn, thư viện có rất ít người, ánh đèn neon đã được thắp sáng, bây giờ chỉ hơn năm giờ một chút, vẫn còn khá sớm để về nhà, tuy nhiên nhìn vào trận mưa lớn này, cô không biết khi nào mới tạnh nên đang đấu tranh xem có nên liều mạng chạy ra trạm xe buýt đội mưa về nhà không? Đại khái có khả năng bị cảm rất cao.
Mưa ngày càng nặng hạt, trời đất cũng càng thêm tối sầm lại, lúc này những người có mặt ở thư viện lục đục ra về, ngay cả cô thủ thư cũng chuẩn bị thu dọn, Bạch Ngưng Yên không thể tiếp tục ở đây, cô thu xếp tập sách, rời khỏi thư viện, thả bộ dọc hành lang, xem ra cô phải dầm mưa một trận.
Cổng trường lác đác mấy người qua lại, những chiếc ô được che như những cây nấm nhỏ, Bạch Ngưng Yên cảm thán, cô dùng cặp để che đầu, chuẩn bị tư thế chạy trong màn mưa, đột nhiên từ đâu xuất hiện một cây dù che chắn cho cô.
Bạch Ngưng Yên dừng ý định chạy dưới mưa lại, cô quay người nhìn xem ai tốt bụng che ô cho cô, đôi mắt đen xinh đẹp mở to khi hình ảnh của Hạ Triết hiện lên trước mặt. Ban đầu còn tưởng mình nhìn lầm, dụi mắt mấy lần, Bạch Ngưng Yên mới xác định không phải ảo giác.
Tình cảnh này bất giác khiến cô nhớ lại lần đầu cả hai gặp nhau vào năm ngoái, cũng là một ngày trời mưa.
"Em quên mang ô sao? Tôi cho em mượn đấy!"
Hạ Triết không nóng không lạnh nói.
"A, em không cần đâu, Hạ học trưởng hình như chỉ có một chiếc ô, không cần nhường cho em."
Bạch Ngưng Yên vội vàng từ chối. Đổi lại trước kia cô chắc chắn sẽ mừng rỡ, nhưng bây giờ cô đã chết tâm, hoàn toàn không muốn có dây dưa nào với hắn nữa.
"Nhà tôi gần, dầm mưa một chút cũng không sao, em không cần từ chối, nhìn thời tiết này, nếu em không muốn ngủ lại trường thì cầm lấy rồi về nhà đi!"
Hạ Triết cầm lấy tay Bạch Ngưng Yên, hắn đặt cái ô vào tay cô. Trước kia chỉ cần hắn ân cần một chút, cô đã vui đến không biết gì, bây giờ cô tránh né hắn như bệnh dịch, trong lòng hắn dĩ nhiên không được thoải mái lắm. Dù sao cô cũng quanh quẩn bên hắn cả năm, nói không để ý chính là đang nói dối.
"Vẫn là không được tiện lắm..." Bạch Ngưng Yên khó khăn nói: "Hạ học trưởng cứ về trước, em có thể tự lo..."
"Cùng về đi!"
Hạ Triết ngắt lời, đôi co mãi sẽ không có kết quả, không bằng hắn trực tiếp đưa cô về nhà, xem như hắn làm tròn bổn phận chủ tịch hội học sinh quan tâm đến tất cả các bạn vậy.
"Sao cơ ạ?"
"Cùng về đi!"
Hạ Triết lặp lại, sau đó không chần chừ chờ đợi Bạch Ngưng Yên đồng ý, hắn nắm cổ tay cô, tay còn lại che ô cho cả hai rồi cùng đi ra khỏi cổng trường, Hạ Triết che cho cô hơn hai phần ba chiếc ô để cô không bị ướt còn bản thân đã thấm đẫm nước mưa ở sau lưng.
Đến lúc này, Bạch Ngưng Yên không thể từ chối. Cô không biết vì sao Hạ Triết đột ngột thay đổi thái độ với mình, vừa mới hạ quyết tâm loại bỏ tình cảm nam nữ nhưng hành động này của hắn đã góp phần nhen nhóm lại ngọn lửa yêu đương vừa lụi tàn, khiến bản thân Bạch Ngưng Yên vô cùng khiếp sợ.
"Nhà em ở hướng nào?"
"Bên kia, đi xe buýt hai trạm thì đến!" Bạch Ngưng Yên lí nhí.
"Ừm."
Hạ Triết không hỏi thêm gì, hắn cùng Bạch Ngưng Yên đi về hướng cô chỉ, bến xe buýt không có người, cũng may đây là phương tiện công cộng chạy theo giờ giấc cố định, bằng không sẽ khó bắt taxi trong thời tiết xấu như thế này, qua năm phút, xe buýt đã đến.
"Cảm ơn Hạ học trưởng, anh đưa em đến đây là được rồi, anh mau về đi!"
Bạch Ngưng Yên khách sáo nói sau đó chào Hạ Triết rồi lên xe, cứ tưởng hắn sẽ về nhà, cả năm cô theo đuổi hắn dĩ nhiên biết hắn và cô không cùng đường về, được đi nhờ ô một đoạn, cô rất cảm kích hắn.
"Tôi đưa em về!"
Dứt lời, Hạ Triết hạ ô, hắn theo chân Bạch Ngưng Yên lên xe buýt, bác tài nhanh chóng đóng cửa không để cô có cơ hội phản ứng.
Đến khi định hình lại đã thấy Hạ Triết ngồi ở ghế đối diện.
Xe buýt vào giờ tan tầm thường rất đông, nhưng do hôm nay thời tiết không tốt nên trên xe không có người nào khác ngoài Hạ Triết và cô, Bạch Ngưng Yên giả vờ như đang thưởng thức phong cảnh quay đầu nhìn cảnh vật lướt qua bên ngoài cửa sổ. Cô hơi đảo mắt một chút về phía Hạ Triết, dù dặn lòng không được để ý, đôi mắt lại không nghe lời cô phản chủ, vô hình chung nhận thấy Hạ Triết cũng đang nhìn khung cảnh bên ngoài, đã lâu hắn không có dịp ngắm nhìn phong cảnh thư thả như vậy.
"Hạ học trưởng, một lần nữa thành thật cảm ơn anh!"