Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 21
Do điều chỉnh chương trình thành phát sóng trực tiếp, việc biên tập và chiếu trên TV sẽ bị trễ một thời gian.
Trên TV trong căn-tin lúc này, vừa chiếu đến phân đoạn biển hoa nguyệt quý.
Mấy người ngồi cùng nhau bưng bát không khỏi lẩm bẩm: "Ai ui, tuổi trẻ thời nay có đống thói trăng hoa".
Người còn lại mặc âu phục, nhưng giống như bán bảo hiểm, chậm rãi đi tới, hỏi: "Lão Bạch đâu?"
Sau khi hỏi xong, hắn lại nhìn lên TV, buồn cười: "Gần đây làm sao vậy? Sao ngày nào cũng phát chương trình giải trí này? Tôi nghe đầu bếp nói đã phát mấy lần rồi."
Mấy người gặp hắn liền vội vàng kêu "Giám đốc Bành", sau đó đều cười nói: "Hôm nay thay đổi rồi. Hôm nay là tập hai! Không phải khen, nhưng đại khái khá là thú vị... Nếu như để những ngôi sao nổi tiếng này đi trồng trọt chăn nuôi có khi còn thú vị hơn nữa ha ha ha."
Bên cạnh cũng có người chen vào nói: "Nhưng mà anh Bạch thích chương trình này lắm! Mỗi ngày ăn cơm đều ngồi trên băng ghế nhìn lên TV trước mặt, xem chằm chằm không rời mắt."
"Đúng vậy... Anh Bạch vừa rồi đang xem ở đây, hiện tại ra ngoài nghe điện thoại. Giám đốc Bành, anh ngồi đợi một lát được không?"
Giám đốc Bành gật đầu: "Tôi đi ra ngoài tìm là được rồi."
Vừa nói xong, hắn quét mắt nhìn khuôn mặt có phần quen thuộc trên TV... trông khá giống con trai của Bạch Sơn...
Giám đốc Bành sửng sốt, trong lòng nói sao có thể? Nếu con trai ông ấy lên TV, thì Bạch Sơn vẫn có thể yên tâm làm việc cho hắn ở đây ư?
Giám đốc Bành lắc đầu, xoay người đi ra ngoài tìm Bạch Sơn.
Ba Bạch đang nói chuyện điện thoại với bà nhà mình, miệng lẩm bẩm: "Con trai chúng ta là đứa trẻ ngoan, được chúng ta chiều chuộng mà lớn lên. Nhưng mà đối tượng của con trai chúng ta thân hình quá cao lớn, mặc dù chưa có cởi quần áo nhưng tui biết là cũng rất lực lưỡng..."2
Tô Mỹ Nhàn ở đầu dây bên kia: "......"
"Con trai tui ngày hôm qua nhắn tin cho tui, thằng bé nói ghi xong chương trình sẽ quay lại trường thi cuối kỳ..." Giọng điệu của ba Bạch có hơi vui vẻ.
Ông dừng lại, rồi hỏi: "Thằng bé có nhắn tin cho bà không?"
Tô Mỹ Nhàn: "Có nhắn."
Ba Bạch khô khan trả lời: "...Ờm."
"Rốt cuộc cũng đã kết hôn." Ba Bạch thở dài. "Cậu kia là Tịch, tiểu Tịch, họ Tịch đúng không? Cũng khá đẹp đấy. Nó được gọi là gì nhỉ, à mặt đẹp dáng chuẩn*. Tui cũng có xem phim truyền hình của tiểu Tịch đóng rồi..."
Nói một hồi, ba Bạch bẻ lái: "Bà, nói nghe nè, bà có nghĩ tiểu Tịch sẽ bán ảnh có chữ ký của mình để kiếm tiền không?"
Tô Mỹ Nhàn:?
"Lão Bạch!" Giọng nói của giám đốc Bành từ phía sau truyền đến, ba Bạch vội vàng cúp điện thoại.
"Giám đốc Bành." Ba Bạch quay người lại.
"Này, khách sáo thế. Gọi lão Bành là được mà." Giám đốc Bành cười, bước đến gần, thân mật vỗ vai ba Bạch, nói: "Bên kia gọi điện thoại qua đây hỏi chuyện tiền bạc..."
Ba Bạch hỏi: "Bao nhiêu?"
Giám đốc Bành: "30 vạn... Vẫn là tôi giúp anh đưa trước một phần đi? Tiền lương của anh, tôi cũng giúp anh mà góp vào."
Ba Bạch do dự một chút, lần này ông không gật đầu. Ông nói: "Hay là cậu vẫn đưa cho tôi tiền lương tháng này trước đi, vất vả giám đốc Bành giúp tôi bù đắp một chút rồi."
Giám đốc Bành ngạc nhiên nhìn ông.
Ba Bạch cười: "Gần Tết rồi. Tôi thì không sao, nhưng con trai tôi muốn đưa đối tượng về nhà."
Giám đốc Bành im lặng một cách kỳ lạ trong vài giây, sau đó trả lời: "Ồ. Con trai anh đã kết hôn?"
"Kết hôn." Ba Bạch chột dạ nói. Tuy đối tượng là đàn ông.
Giám đốc Bành nhìn vẻ mặt của ông, nói: "Chúc mừng." Sau đó hắn rời đi.
Hắn quay người đi xa, trong miệng mới mơ hồ mà nói một câu: "Lão Bạch cũng biết lừa người..."
......
Tịch Thừa Quân có một căn hộ gần Đại học Bắc Kinh, vừa đáp máy bay, có người gọi điện qua nói rằng nhà đã được dọn dẹp sạch sẽ.
Thượng Quảng chỉ biết mấy ngày gần đây Tịch Thừa Quân đã đẩy xuống toàn bộ công việc của mình, tuy rằng có một chút kinh ngạc nhưng vẫn không nói gì.
"Anh cũng nên có thời gian đi nghỉ ngơi cho tốt, trước đây anh quá bận rồi."
Công việc giống như niềm vui duy nhất trong cuộc sống của Tịch Thừa Quân. Đôi khi Thượng Quảng thật sự hy vọng rằng Tịch Thừa Quân có thể dừng lại và nghỉ ngơi.
Đây cũng là suy nghĩ đầu tiên mà Thượng Quảng có sau khi nghe được đoạn nói chuyện của Bạch Khởi, nhưng không ngờ mấy cái này chỉ từ miệng tài khoản marketing truyền ra.
Tịch Thừa Quân trả lời: "Ừm, nhân tiện tôi cũng xem qua kịch bản của đạo diễn Mông."
Thượng Quảng muốn khóc thật to, ngoại trừ việc đột nhiên kết hôn, Tịch Thừa Quân xứng đáng với chiến sĩ thi đua của năm, không nghỉ ngơi một ngày nào, xong cái này liền đến cái khác.
"Vậy thì hai ngày này em sẽ không quấy rầy anh." Thượng Quảng nói, rồi đóng cửa lại.
Tịch Thừa Quân đáp một tiếng, sau đó quay đầu lại, không thấy âm thanh nào của Bạch Khởi.
Hai người bọn họ đương nhiên ngủ riêng.
Bạch Khởi ngủ trong phòng ngủ phụ.
Tịch Thừa Quân giơ tay gõ cửa phòng ngủ phụ: "Bữa tối không ăn gì sao?"
Giọng Bạch Khởi ồm ồm phát ra từ ổ chăn truyền tới: "Không được không được đâu, tôi mới gặm miếng bánh mì rồi, anh cứ tự nhiên đi. Năm giờ sáng mai tôi phải dậy sớm đó."
Tịch Thừa Quân xa cuộc sống học đường đã lâu, anh hỏi không chắc chắn lắm: "Bắt đầu thi sớm như vậy sao?"
"Không phải, là đi thư viện. Cuối kỳ rồi anh không biết thư viện nó kinh khủng cỡ nào đâu! Đến quá muộn chỉ có nước đu cửa sổ mà đọc sách thôi!" Bạch Khởi nói xong liền vội vàng nhắm mắt lại, "Tôi phải ngủ!"
Tịch Thừa Quân đành phải trở về phòng ngủ của mình.
Anh lôi kịch bản mới của đạo diễn Mông ra, ngẫu nhiên lật xem hai trang... Sao có thể viết nhàm chán đến như vậy? Lời thoại thì gượng gạo, nhân vật thì không có chiều sâu.
Tịch Thừa Quân thản nhiên ném nó đi, rồi ra ngoài ngồi trên chiếc ghế ở sân thượng.
Từ đây, anh có thể nhìn rõ các tòa nhà của Đại học Bắc Kinh.
Có một ý tưởng chợt nảy ra trong đầu anh.
Nhờ ai đó đến thư viện để giúp Bạch Khởi chiếm một chỗ vào sáng sớm?
Nhưng ý tưởng này cuối cùng đã bị Tịch Thừa Quân đè xuống.
Lúc này, trên mạng cũng mới biết được《 Cặp Đôi Hoàn Mỹ 》sẽ ngừng phát sóng một kỳ.
【 wei sờ má? 】
【 căn bản xem chưa đã mà aaaaa! 】
【 Đù, mấy người bị điên rồi hả, đang hot như vậy tự dưng ngừng chiếu một tập là sao? 】
Kênh Weibo chính chủ của chương trình đứng ra tỏ vẻ "Mặc dù không phát trực tiếp cho các bạn xem, nhưng chúng tôi có rất nhiều cảnh ngoài lề vô cùng đặc biệt chưa truyền ra đó~".
【 chuyện ngoài lề mị cũng muốn xem, trực tiếp cũng muốn, mấy người làm lẹ lên 】
Nhưng dù cư dân mạng có hỏi nhiều đến đâu, tổ chương trình cũng tạm thời ngừng một kỳ phát sóng mà không rõ lý do.
Một mặt thì bọn họ than vãn, một mặt ngồi hóng những câu chuyện hậu trường trên Weibo chương trình.
Đoạn video ngắn ngoài lề về lời khuyên dạy mọi người chơi bài của Bạch Khởi đã tăng vọt lên 3000 vạn lượt xem, cả một nhóm người đều hét "666" trên phần bình luận, nhưng Bạch Khởi lại đang đeo một đôi mắt thâm quầng y hệt gấu trúc, quấn khăn quàng cổ, mang cặp sách, tay chân nhẹ nhàng rón rén ra cửa.
Cánh cửa trước mặt cậu mở ra trước.
Tịch Thừa Quân từ ngoài bước vào.
Hôm nay anh mặc khác hẳn ngày thường, áo khoác thấm hút mồ hôi màu trắng và quần thể thao màu đen. Có lẽ mới vừa vận động nên cơ thể anh còn chút nóng ấm, ngay cả gương mặt cũng trở nên sắc bén không ít.
Hình như vừa chạy bộ buổi sáng về?
Tịch Thừa Quân nâng tay lên: "Cầm lấy."
Bạch Khởi nhìn xuống, bánh khoai tây, xíu mại và sữa đậu nành.
"Anh đến thật đúng lúc á!" Bạch Khởi nhanh chóng nhận lấy.
Đám bạn thân trong ký túc xá của cậu lười như chó, mười ngày thì hết chín ngày không dậy nổi vào buổi sáng, mang đồ ăn sáng gần như trở thành công việc chuyên môn độc quyền của Bạch Khởi.
Hiếm có ai còn siêng năng chăm chỉ hơn cả cậu.
Thật đúng là sung sướng!
Bạch Khởi cắn một miếng xíu mại.
Cũng không biết đã mua chỗ nào, xíu mại này thơm hơn nhiều so với loại bán ở cổng trường của cậu, nó không có quá nhiều dầu mỡ.
Bạch Khởi vừa ăn vừa đi ra ngoài, chưa đi được bao xa lại nghe thấy tiếng Tịch Thừa Quân vội vàng cởi áo khoác.
Tịch Thừa Quân nói: "Tôi đưa cậu đi."
Đây là thời điểm tiết trời Bắc Kinh lạnh nhất, hôm qua xuống máy bay bọn họ còn thấy tuyết rơi.
Bạch Khởi cũng không muốn bản thân mình đông thành đá, gật đầu ngay lập tức.
Xe của Tịch Thừa Quân đã đậu trong gara.
Khi Thượng Quảng rời đi, hắn để lại một chiếc Bentley màu đen, đây là chiếc đón Bạch Khởi trong lần gặp đầu tiên ở cổng trường.
Tịch Thừa Quân chọn chiếc xe này, chở Bạch Khởi đến Đại học Bắc Kinh.
Khoảng cách từ nhà đến trường không quá xa, nhưng dù sao cũng đỡ lạnh hơn một chút.
"Anh mọi khi đóng phim cũng dậy sớm như vậy sao?" Bạch Khởi hỏi.
"Ừm. Chủ yếu vẫn là ngủ rất trễ. Đôi khi để tăng hiệu ứng của cảnh phim, sẽ quay đến nửa đêm."
Bạch Khởi chép miệng: "Thật không dễ dàng mà."
Tịch Thừa Quân quẹt thẻ mở cửa chặn ở cổng ra vào, lái xe vào trường, nói: "Đều không dễ dàng."
Bạch Khởi nghe vậy, lòng nói Tịch Thừa Quân hoàn toàn khác với những gì mà cha của Tưởng Phương Thành đề cập đến.
Những người nổi tiếng khác không phải đều muốn bán thảm sao.
Cả người Tịch Thừa Quân đều thảm đến không cần bán.
"Đến rồi." Tịch Thừa Quân nói.
"À, vâng." Bạch Khởi mở cửa xe bước xuống, còn ợ hơi một cái. Xíu mại này dằn mấy con lãi trong bụng khá tốt đấy. Cậu bỏ rác vào túi, đang định quay đầu lại nói "tạm biệt" và "cảm ơn".1
Tiếng cửa xe vang lên.
Tịch Thừa Quân cũng bước xuống.
Bạch Khởi:?
Tịch Thừa Quân: "Đi thôi."
Bạch Khởi quay đầu đi phía trước, Tịch Thừa Quân đi theo phía sau, kéo ra một bóng dài trong gara.
Giống như cả hai trở thành một thể.
Khi đến thư viện, đúng như Bạch Khởi đã nói, mới sáng sớm bên trong đã rất đông sinh viên. Khá lắm các đồng chí, so với buổi biểu diễn chương trình còn muốn ác liệt hơn.
Đi thêm vài bước nữa, có thể thấy chiếc máy xác nhận thông tin sinh viên ở đó, nhân viên thủ thư đứng một bên ngáp ngắn ngáp dài.
Bạch Khởi đưa tay lên quẹt thẻ, bíp một tiếng, cậu đi vào.
"Đưa tôi đến đây là anh có thể..."
Trước khi từ cuối cùng được phát ra, cậu nghe thấy một tiếng bíp khác, Tịch Thừa Quân cũng quẹt thẻ của mình để đi vào.
À.
Cậu quên mất.
Tịch Thừa Quân cũng từng đi học tại Đại học Bắc Kinh.
Bạch Khởi nghĩ một chút, rất nhanh đã hiểu được vấn đề.
Ầy, nhất định là hôm bữa Khâu Tư Xuyên nói ra những lời đó ám chỉ diễn không tốt, nên Tịch tiên sinh đi cùng mình đến đây để tranh thủ phối diễn cho thành thạo hơn.
Không hổ là ảnh đế!
Rất kính nghiệp giống mình!1
Bạch Khởi giơ ngón tay cái lên.
Trời vẫn còn sớm, đèn trong thư viện chưa được bật hết, ánh sáng có phần hơi mờ. Hơn nữa, ai nấy đều đang dáo dác tìm kiếm chỗ ngồi, có người rảnh để ý đến bọn họ đâu?
Hai người thuận lợi đi lên tầng ba, tìm một chỗ bên cửa sổ ngồi xuống.
Thi cuối kỳ, bạn thân, người yêu đều ngồi từng cặp từng cặp trong thư viện
Bạch Khởi vừa ngồi xuống thì nghe thấy bên cạnh có tiếng "bốp".
Bên kia nói: "Anh ăn gì vào buổi sáng đó?"
"Bánh nhân rau hẹ."
"......"
Đây là một nụ hôn tràn đầy hương vị mặn mòi.
Sau đó đôi bạn nhỏ bên kia cũng phát ra âm thanh.
"Tớ không biết làm câu này, đầu của tớ sắp hói luôn rồi."
"Đừng hói đừng hói, để tớ xem cho."
Bên này thì có một bầu không khí học tập mạnh mẽ.
Bạch Khởi nhìn vào chồng sách dày cộp trước mặt.
Lại ngó sang bên cạnh rồi mới ngồi xuống, vị trí hơi hẹp nên Tịch Thừa Quân phải co chân dài lại. Trước mặt anh cái gì cũng không có.
Hai người cứ không lạnh không nóng, khách sáo đi khách sáo lại, nào có giống một cặp tình nhân.
Thư viện đông người như vậy, lỡ bị lộ đuôi mèo thì làm sao đây?
Bạch Khởi quay đầu lại: "Hay là chúng ta..."
"Hửm?" Tịch Thừa Quân không chút nghĩ ngợi hơi nghiêng người, cẩn thận nghe Bạch Khởi nói.
Bạch Khởi ghé vào tai anh nhỏ giọng nói: "Một lát nữa anh nói với tôi như vậy đi ―― trong lúc em đọc sách, nếu em phân tâm một lần, tôi liền sẽ hôn em một cái."
Tịch Thừa Quân cứng người, ánh mắt theo bản năng rơi vào trên mặt Bạch Khởi, nhẹ nhàng lướt qua, sau đó vô thức rơi xuống đôi môi đang mở ra đóng lại theo từng câu nói của cậu.
Bởi vì ánh đèn trong đây càng khiến đôi môi ấy trở nên xinh đẹp hơn bao giờ hết.
Bạch Khởi: "Tôi nói đúng không, như vậy mới mang hương vị tán tỉnh giữa những người yêu nhau chứ, cũng không phải thật sự sẽ hôn, còn có thể thúc giục tôi đẩy nhanh tốc độ học tập cho kỳ thi cuối kỳ, cái này chính là một cục đá giết hai con chim á. Vừa vặn hai hôm nay tôi đọc sách không vô được chữ nào."
Cổ họng Tịch Thừa Quân nghẹn lại: "......"
Bạch Khởi từ chỗ nào mà học được những lời thoại này?
Anh nói câu này, còn có thể đốc thúc Bạch Khởi học tập?
Hôn nhau còn không bằng đọc sách???
Bạch Khởi chậc lưỡi: "Còn có thể loại này nữa nè, nếu em phân tâm một lần, tôi sẽ làm em một lần, lực uy hiếp thật sự quá mức mạnh mẽ. Người khác nghe được câu này, đều sẽ tăng tốc gấp tám trăm lần để đọc sách. Nhưng có điều lời này không phù hợp với thiết lập hình tượng của anh..."
Cổ họng Tịch Thừa Quân lại nghẹn: "......"
...Cho nên rốt cuộc Bạch Khởi đều đã xem cái gì vậy?
Kim đồng hồ chỉ đến sáu giờ sáng.
Ai đó cuối cùng đã vén màn bí mật:
【 finally, bà đây đã biết cuối cùng tại sao chương trình khất lại một tập rồi!!! 】
【 bởi vì Bạch Khởi đang thi cuối kỳ á! 】
【 bà mẹ ơi, cậu ấy đi thi một cái thì chương trình liền ngừng phát sóng một tuần 】
【? Thiếu chút nữa quên cậu ấy còn đi học. Ủa, sao không để khách mời khác tiếp tục chơi, cậu ấy đi thi thì là chuyện của cậu ấy chớ 】
【 mấy má ơi, trọng điểm là ở đây nè... tui nghe giang hồ đồn là thầy Tịch giúp Bạch Khởi đọc sách, sáng đưa đi chiều rước về, nguồn tình báo cho biết mấy má cứ cắm rễ ở Bắc Đại sẽ gặp được hai người bọn họ! 】
____________
Trên TV trong căn-tin lúc này, vừa chiếu đến phân đoạn biển hoa nguyệt quý.
Mấy người ngồi cùng nhau bưng bát không khỏi lẩm bẩm: "Ai ui, tuổi trẻ thời nay có đống thói trăng hoa".
Người còn lại mặc âu phục, nhưng giống như bán bảo hiểm, chậm rãi đi tới, hỏi: "Lão Bạch đâu?"
Sau khi hỏi xong, hắn lại nhìn lên TV, buồn cười: "Gần đây làm sao vậy? Sao ngày nào cũng phát chương trình giải trí này? Tôi nghe đầu bếp nói đã phát mấy lần rồi."
Mấy người gặp hắn liền vội vàng kêu "Giám đốc Bành", sau đó đều cười nói: "Hôm nay thay đổi rồi. Hôm nay là tập hai! Không phải khen, nhưng đại khái khá là thú vị... Nếu như để những ngôi sao nổi tiếng này đi trồng trọt chăn nuôi có khi còn thú vị hơn nữa ha ha ha."
Bên cạnh cũng có người chen vào nói: "Nhưng mà anh Bạch thích chương trình này lắm! Mỗi ngày ăn cơm đều ngồi trên băng ghế nhìn lên TV trước mặt, xem chằm chằm không rời mắt."
"Đúng vậy... Anh Bạch vừa rồi đang xem ở đây, hiện tại ra ngoài nghe điện thoại. Giám đốc Bành, anh ngồi đợi một lát được không?"
Giám đốc Bành gật đầu: "Tôi đi ra ngoài tìm là được rồi."
Vừa nói xong, hắn quét mắt nhìn khuôn mặt có phần quen thuộc trên TV... trông khá giống con trai của Bạch Sơn...
Giám đốc Bành sửng sốt, trong lòng nói sao có thể? Nếu con trai ông ấy lên TV, thì Bạch Sơn vẫn có thể yên tâm làm việc cho hắn ở đây ư?
Giám đốc Bành lắc đầu, xoay người đi ra ngoài tìm Bạch Sơn.
Ba Bạch đang nói chuyện điện thoại với bà nhà mình, miệng lẩm bẩm: "Con trai chúng ta là đứa trẻ ngoan, được chúng ta chiều chuộng mà lớn lên. Nhưng mà đối tượng của con trai chúng ta thân hình quá cao lớn, mặc dù chưa có cởi quần áo nhưng tui biết là cũng rất lực lưỡng..."2
Tô Mỹ Nhàn ở đầu dây bên kia: "......"
"Con trai tui ngày hôm qua nhắn tin cho tui, thằng bé nói ghi xong chương trình sẽ quay lại trường thi cuối kỳ..." Giọng điệu của ba Bạch có hơi vui vẻ.
Ông dừng lại, rồi hỏi: "Thằng bé có nhắn tin cho bà không?"
Tô Mỹ Nhàn: "Có nhắn."
Ba Bạch khô khan trả lời: "...Ờm."
"Rốt cuộc cũng đã kết hôn." Ba Bạch thở dài. "Cậu kia là Tịch, tiểu Tịch, họ Tịch đúng không? Cũng khá đẹp đấy. Nó được gọi là gì nhỉ, à mặt đẹp dáng chuẩn*. Tui cũng có xem phim truyền hình của tiểu Tịch đóng rồi..."
Nói một hồi, ba Bạch bẻ lái: "Bà, nói nghe nè, bà có nghĩ tiểu Tịch sẽ bán ảnh có chữ ký của mình để kiếm tiền không?"
Tô Mỹ Nhàn:?
"Lão Bạch!" Giọng nói của giám đốc Bành từ phía sau truyền đến, ba Bạch vội vàng cúp điện thoại.
"Giám đốc Bành." Ba Bạch quay người lại.
"Này, khách sáo thế. Gọi lão Bành là được mà." Giám đốc Bành cười, bước đến gần, thân mật vỗ vai ba Bạch, nói: "Bên kia gọi điện thoại qua đây hỏi chuyện tiền bạc..."
Ba Bạch hỏi: "Bao nhiêu?"
Giám đốc Bành: "30 vạn... Vẫn là tôi giúp anh đưa trước một phần đi? Tiền lương của anh, tôi cũng giúp anh mà góp vào."
Ba Bạch do dự một chút, lần này ông không gật đầu. Ông nói: "Hay là cậu vẫn đưa cho tôi tiền lương tháng này trước đi, vất vả giám đốc Bành giúp tôi bù đắp một chút rồi."
Giám đốc Bành ngạc nhiên nhìn ông.
Ba Bạch cười: "Gần Tết rồi. Tôi thì không sao, nhưng con trai tôi muốn đưa đối tượng về nhà."
Giám đốc Bành im lặng một cách kỳ lạ trong vài giây, sau đó trả lời: "Ồ. Con trai anh đã kết hôn?"
"Kết hôn." Ba Bạch chột dạ nói. Tuy đối tượng là đàn ông.
Giám đốc Bành nhìn vẻ mặt của ông, nói: "Chúc mừng." Sau đó hắn rời đi.
Hắn quay người đi xa, trong miệng mới mơ hồ mà nói một câu: "Lão Bạch cũng biết lừa người..."
......
Tịch Thừa Quân có một căn hộ gần Đại học Bắc Kinh, vừa đáp máy bay, có người gọi điện qua nói rằng nhà đã được dọn dẹp sạch sẽ.
Thượng Quảng chỉ biết mấy ngày gần đây Tịch Thừa Quân đã đẩy xuống toàn bộ công việc của mình, tuy rằng có một chút kinh ngạc nhưng vẫn không nói gì.
"Anh cũng nên có thời gian đi nghỉ ngơi cho tốt, trước đây anh quá bận rồi."
Công việc giống như niềm vui duy nhất trong cuộc sống của Tịch Thừa Quân. Đôi khi Thượng Quảng thật sự hy vọng rằng Tịch Thừa Quân có thể dừng lại và nghỉ ngơi.
Đây cũng là suy nghĩ đầu tiên mà Thượng Quảng có sau khi nghe được đoạn nói chuyện của Bạch Khởi, nhưng không ngờ mấy cái này chỉ từ miệng tài khoản marketing truyền ra.
Tịch Thừa Quân trả lời: "Ừm, nhân tiện tôi cũng xem qua kịch bản của đạo diễn Mông."
Thượng Quảng muốn khóc thật to, ngoại trừ việc đột nhiên kết hôn, Tịch Thừa Quân xứng đáng với chiến sĩ thi đua của năm, không nghỉ ngơi một ngày nào, xong cái này liền đến cái khác.
"Vậy thì hai ngày này em sẽ không quấy rầy anh." Thượng Quảng nói, rồi đóng cửa lại.
Tịch Thừa Quân đáp một tiếng, sau đó quay đầu lại, không thấy âm thanh nào của Bạch Khởi.
Hai người bọn họ đương nhiên ngủ riêng.
Bạch Khởi ngủ trong phòng ngủ phụ.
Tịch Thừa Quân giơ tay gõ cửa phòng ngủ phụ: "Bữa tối không ăn gì sao?"
Giọng Bạch Khởi ồm ồm phát ra từ ổ chăn truyền tới: "Không được không được đâu, tôi mới gặm miếng bánh mì rồi, anh cứ tự nhiên đi. Năm giờ sáng mai tôi phải dậy sớm đó."
Tịch Thừa Quân xa cuộc sống học đường đã lâu, anh hỏi không chắc chắn lắm: "Bắt đầu thi sớm như vậy sao?"
"Không phải, là đi thư viện. Cuối kỳ rồi anh không biết thư viện nó kinh khủng cỡ nào đâu! Đến quá muộn chỉ có nước đu cửa sổ mà đọc sách thôi!" Bạch Khởi nói xong liền vội vàng nhắm mắt lại, "Tôi phải ngủ!"
Tịch Thừa Quân đành phải trở về phòng ngủ của mình.
Anh lôi kịch bản mới của đạo diễn Mông ra, ngẫu nhiên lật xem hai trang... Sao có thể viết nhàm chán đến như vậy? Lời thoại thì gượng gạo, nhân vật thì không có chiều sâu.
Tịch Thừa Quân thản nhiên ném nó đi, rồi ra ngoài ngồi trên chiếc ghế ở sân thượng.
Từ đây, anh có thể nhìn rõ các tòa nhà của Đại học Bắc Kinh.
Có một ý tưởng chợt nảy ra trong đầu anh.
Nhờ ai đó đến thư viện để giúp Bạch Khởi chiếm một chỗ vào sáng sớm?
Nhưng ý tưởng này cuối cùng đã bị Tịch Thừa Quân đè xuống.
Lúc này, trên mạng cũng mới biết được《 Cặp Đôi Hoàn Mỹ 》sẽ ngừng phát sóng một kỳ.
【 wei sờ má? 】
【 căn bản xem chưa đã mà aaaaa! 】
【 Đù, mấy người bị điên rồi hả, đang hot như vậy tự dưng ngừng chiếu một tập là sao? 】
Kênh Weibo chính chủ của chương trình đứng ra tỏ vẻ "Mặc dù không phát trực tiếp cho các bạn xem, nhưng chúng tôi có rất nhiều cảnh ngoài lề vô cùng đặc biệt chưa truyền ra đó~".
【 chuyện ngoài lề mị cũng muốn xem, trực tiếp cũng muốn, mấy người làm lẹ lên 】
Nhưng dù cư dân mạng có hỏi nhiều đến đâu, tổ chương trình cũng tạm thời ngừng một kỳ phát sóng mà không rõ lý do.
Một mặt thì bọn họ than vãn, một mặt ngồi hóng những câu chuyện hậu trường trên Weibo chương trình.
Đoạn video ngắn ngoài lề về lời khuyên dạy mọi người chơi bài của Bạch Khởi đã tăng vọt lên 3000 vạn lượt xem, cả một nhóm người đều hét "666" trên phần bình luận, nhưng Bạch Khởi lại đang đeo một đôi mắt thâm quầng y hệt gấu trúc, quấn khăn quàng cổ, mang cặp sách, tay chân nhẹ nhàng rón rén ra cửa.
Cánh cửa trước mặt cậu mở ra trước.
Tịch Thừa Quân từ ngoài bước vào.
Hôm nay anh mặc khác hẳn ngày thường, áo khoác thấm hút mồ hôi màu trắng và quần thể thao màu đen. Có lẽ mới vừa vận động nên cơ thể anh còn chút nóng ấm, ngay cả gương mặt cũng trở nên sắc bén không ít.
Hình như vừa chạy bộ buổi sáng về?
Tịch Thừa Quân nâng tay lên: "Cầm lấy."
Bạch Khởi nhìn xuống, bánh khoai tây, xíu mại và sữa đậu nành.
"Anh đến thật đúng lúc á!" Bạch Khởi nhanh chóng nhận lấy.
Đám bạn thân trong ký túc xá của cậu lười như chó, mười ngày thì hết chín ngày không dậy nổi vào buổi sáng, mang đồ ăn sáng gần như trở thành công việc chuyên môn độc quyền của Bạch Khởi.
Hiếm có ai còn siêng năng chăm chỉ hơn cả cậu.
Thật đúng là sung sướng!
Bạch Khởi cắn một miếng xíu mại.
Cũng không biết đã mua chỗ nào, xíu mại này thơm hơn nhiều so với loại bán ở cổng trường của cậu, nó không có quá nhiều dầu mỡ.
Bạch Khởi vừa ăn vừa đi ra ngoài, chưa đi được bao xa lại nghe thấy tiếng Tịch Thừa Quân vội vàng cởi áo khoác.
Tịch Thừa Quân nói: "Tôi đưa cậu đi."
Đây là thời điểm tiết trời Bắc Kinh lạnh nhất, hôm qua xuống máy bay bọn họ còn thấy tuyết rơi.
Bạch Khởi cũng không muốn bản thân mình đông thành đá, gật đầu ngay lập tức.
Xe của Tịch Thừa Quân đã đậu trong gara.
Khi Thượng Quảng rời đi, hắn để lại một chiếc Bentley màu đen, đây là chiếc đón Bạch Khởi trong lần gặp đầu tiên ở cổng trường.
Tịch Thừa Quân chọn chiếc xe này, chở Bạch Khởi đến Đại học Bắc Kinh.
Khoảng cách từ nhà đến trường không quá xa, nhưng dù sao cũng đỡ lạnh hơn một chút.
"Anh mọi khi đóng phim cũng dậy sớm như vậy sao?" Bạch Khởi hỏi.
"Ừm. Chủ yếu vẫn là ngủ rất trễ. Đôi khi để tăng hiệu ứng của cảnh phim, sẽ quay đến nửa đêm."
Bạch Khởi chép miệng: "Thật không dễ dàng mà."
Tịch Thừa Quân quẹt thẻ mở cửa chặn ở cổng ra vào, lái xe vào trường, nói: "Đều không dễ dàng."
Bạch Khởi nghe vậy, lòng nói Tịch Thừa Quân hoàn toàn khác với những gì mà cha của Tưởng Phương Thành đề cập đến.
Những người nổi tiếng khác không phải đều muốn bán thảm sao.
Cả người Tịch Thừa Quân đều thảm đến không cần bán.
"Đến rồi." Tịch Thừa Quân nói.
"À, vâng." Bạch Khởi mở cửa xe bước xuống, còn ợ hơi một cái. Xíu mại này dằn mấy con lãi trong bụng khá tốt đấy. Cậu bỏ rác vào túi, đang định quay đầu lại nói "tạm biệt" và "cảm ơn".1
Tiếng cửa xe vang lên.
Tịch Thừa Quân cũng bước xuống.
Bạch Khởi:?
Tịch Thừa Quân: "Đi thôi."
Bạch Khởi quay đầu đi phía trước, Tịch Thừa Quân đi theo phía sau, kéo ra một bóng dài trong gara.
Giống như cả hai trở thành một thể.
Khi đến thư viện, đúng như Bạch Khởi đã nói, mới sáng sớm bên trong đã rất đông sinh viên. Khá lắm các đồng chí, so với buổi biểu diễn chương trình còn muốn ác liệt hơn.
Đi thêm vài bước nữa, có thể thấy chiếc máy xác nhận thông tin sinh viên ở đó, nhân viên thủ thư đứng một bên ngáp ngắn ngáp dài.
Bạch Khởi đưa tay lên quẹt thẻ, bíp một tiếng, cậu đi vào.
"Đưa tôi đến đây là anh có thể..."
Trước khi từ cuối cùng được phát ra, cậu nghe thấy một tiếng bíp khác, Tịch Thừa Quân cũng quẹt thẻ của mình để đi vào.
À.
Cậu quên mất.
Tịch Thừa Quân cũng từng đi học tại Đại học Bắc Kinh.
Bạch Khởi nghĩ một chút, rất nhanh đã hiểu được vấn đề.
Ầy, nhất định là hôm bữa Khâu Tư Xuyên nói ra những lời đó ám chỉ diễn không tốt, nên Tịch tiên sinh đi cùng mình đến đây để tranh thủ phối diễn cho thành thạo hơn.
Không hổ là ảnh đế!
Rất kính nghiệp giống mình!1
Bạch Khởi giơ ngón tay cái lên.
Trời vẫn còn sớm, đèn trong thư viện chưa được bật hết, ánh sáng có phần hơi mờ. Hơn nữa, ai nấy đều đang dáo dác tìm kiếm chỗ ngồi, có người rảnh để ý đến bọn họ đâu?
Hai người thuận lợi đi lên tầng ba, tìm một chỗ bên cửa sổ ngồi xuống.
Thi cuối kỳ, bạn thân, người yêu đều ngồi từng cặp từng cặp trong thư viện
Bạch Khởi vừa ngồi xuống thì nghe thấy bên cạnh có tiếng "bốp".
Bên kia nói: "Anh ăn gì vào buổi sáng đó?"
"Bánh nhân rau hẹ."
"......"
Đây là một nụ hôn tràn đầy hương vị mặn mòi.
Sau đó đôi bạn nhỏ bên kia cũng phát ra âm thanh.
"Tớ không biết làm câu này, đầu của tớ sắp hói luôn rồi."
"Đừng hói đừng hói, để tớ xem cho."
Bên này thì có một bầu không khí học tập mạnh mẽ.
Bạch Khởi nhìn vào chồng sách dày cộp trước mặt.
Lại ngó sang bên cạnh rồi mới ngồi xuống, vị trí hơi hẹp nên Tịch Thừa Quân phải co chân dài lại. Trước mặt anh cái gì cũng không có.
Hai người cứ không lạnh không nóng, khách sáo đi khách sáo lại, nào có giống một cặp tình nhân.
Thư viện đông người như vậy, lỡ bị lộ đuôi mèo thì làm sao đây?
Bạch Khởi quay đầu lại: "Hay là chúng ta..."
"Hửm?" Tịch Thừa Quân không chút nghĩ ngợi hơi nghiêng người, cẩn thận nghe Bạch Khởi nói.
Bạch Khởi ghé vào tai anh nhỏ giọng nói: "Một lát nữa anh nói với tôi như vậy đi ―― trong lúc em đọc sách, nếu em phân tâm một lần, tôi liền sẽ hôn em một cái."
Tịch Thừa Quân cứng người, ánh mắt theo bản năng rơi vào trên mặt Bạch Khởi, nhẹ nhàng lướt qua, sau đó vô thức rơi xuống đôi môi đang mở ra đóng lại theo từng câu nói của cậu.
Bởi vì ánh đèn trong đây càng khiến đôi môi ấy trở nên xinh đẹp hơn bao giờ hết.
Bạch Khởi: "Tôi nói đúng không, như vậy mới mang hương vị tán tỉnh giữa những người yêu nhau chứ, cũng không phải thật sự sẽ hôn, còn có thể thúc giục tôi đẩy nhanh tốc độ học tập cho kỳ thi cuối kỳ, cái này chính là một cục đá giết hai con chim á. Vừa vặn hai hôm nay tôi đọc sách không vô được chữ nào."
Cổ họng Tịch Thừa Quân nghẹn lại: "......"
Bạch Khởi từ chỗ nào mà học được những lời thoại này?
Anh nói câu này, còn có thể đốc thúc Bạch Khởi học tập?
Hôn nhau còn không bằng đọc sách???
Bạch Khởi chậc lưỡi: "Còn có thể loại này nữa nè, nếu em phân tâm một lần, tôi sẽ làm em một lần, lực uy hiếp thật sự quá mức mạnh mẽ. Người khác nghe được câu này, đều sẽ tăng tốc gấp tám trăm lần để đọc sách. Nhưng có điều lời này không phù hợp với thiết lập hình tượng của anh..."
Cổ họng Tịch Thừa Quân lại nghẹn: "......"
...Cho nên rốt cuộc Bạch Khởi đều đã xem cái gì vậy?
Kim đồng hồ chỉ đến sáu giờ sáng.
Ai đó cuối cùng đã vén màn bí mật:
【 finally, bà đây đã biết cuối cùng tại sao chương trình khất lại một tập rồi!!! 】
【 bởi vì Bạch Khởi đang thi cuối kỳ á! 】
【 bà mẹ ơi, cậu ấy đi thi một cái thì chương trình liền ngừng phát sóng một tuần 】
【? Thiếu chút nữa quên cậu ấy còn đi học. Ủa, sao không để khách mời khác tiếp tục chơi, cậu ấy đi thi thì là chuyện của cậu ấy chớ 】
【 mấy má ơi, trọng điểm là ở đây nè... tui nghe giang hồ đồn là thầy Tịch giúp Bạch Khởi đọc sách, sáng đưa đi chiều rước về, nguồn tình báo cho biết mấy má cứ cắm rễ ở Bắc Đại sẽ gặp được hai người bọn họ! 】
____________