Ta không kiên nhẫn vò vò đầu, mở mắt liền nhìn thấy tán cây thanh quả đang rũ một bên, bên cạnh còn có khuôn mặt của đại sư huynh,
Đợi đã, đại sư huynh?
Ta vội vàng bò dậy, kinh ngạc nắm lấy vai của huynh ấy, lắp bắp nói: “Đại sư huynh, sao huynh lại xuống đây rồi?”
“Cái gì là xuống đây rồi? Ta đã từng đi đâu hả?” Người đối diện gạt tay ta xuống, vẫn chưa đợi ta kịp phản ứng đã tóm lấy ta bắt đầu chạy, vừa chạy vừa nói nhảm: “ Muội đó nha, lại lén lút lười biếng rồi đúng không? Vẫn nên mau chóng nghĩ cách thu phục nhị sư huynh của muội đi!”
Ta cả một đường đều mơ mơ hồ hồ, đợi đến khi Trung Vân đưa ta đến nơi thì mới phát hiện có gì đó không đúng lắm.....đây. Đây không phải đài luyện công sao?
Hơn nữa, ta còn nhìn thấy có hai người khác đang ngồi trên đài đá, kinh ngạc buột miệng hỏi: “Sao hai người lại ở đây?”
Lời nói vừa phát ra, tam tỷ đã haha cười không ngừng, đập tay mở miệng nói: “Chúng ta đương nhiên là ở đây rồi, tiểu sư muội, muội ngủ đến hồ đồ rồi sao?”
Nhị sư huynh nhìn ta, sau đó nhẹ nhàng nhún vai.
Tại sao lại như vậy? Không phải đại sư huynh đã phi thăng thành tiên rồi sao? Tam sư tỷ từ sớm đã ra ngoài du ngoạn, tại sao bây giờ lại ở đây?
Loạn rồi, tất cả đều loạn rồi, ta vội vàng lui về phía sau, đội nhiên bị một đôi tay giữ lại, quay đầu liền đối diện với một đôi mắt ấm áp.
“Đại sư huynh!” Ta vội vàng nắm góc áo của huynh ấy, một cỗ sợ hãi truyền đến, ý nghĩ ngẹn lại tại cổ họng làm ta chết đứng, “Ta, ta...”
Chẵng lẽ trước kia là do ta nằm mơ? Trong mơ huynh ấy đã cùng ta kết thành đạo lữ?
Nhìn cảnh tượng quen thuộc trước mặt, ta thật sự không thể phân biệt nổi ai mới là thật, chỉ đành nhẹ nhàng buông tay.
“Tú tú, rốt cuộc muội bị làm sao vậy?” Trung Vân kéo lấy tay ta sau đó dùng nội lực thăm dò, Nhị sư huynh và tam sư tỷ cũng không còn ngồi trên đài đá nữa mà vội vàng xông đến.
Tam sư tỷ trách móc: “Muội ngủ đến ngốc rồi sao?”
Ta rút tay ra, miễn cưỡng cười một cái, tùy tiện tìm một cái cớ để cho qua chuyện, sau đó vội vàng quay về phủ.
Đóng xong cửa, ta nhìn những đồ vật quen thuộc trong phòng, lại nhìn tướng mạo trong gương, ta bắt đầu cảm thấy mờ mịt.