-
Chương 3
Có lẽ là do trước khi ngủ đã nghĩ quá nhiều, cho nên tối qua ngủ không an ổn.
Ta xoa xoa cổ chầm chậm bước xuống giường, sau đó lại nhìn thấy con rối đang ngây ngốc ngồi trên bàn.
“Đại sư huynh?” Ta nhẹ nhàng chọc vài cái, không có phản ứng gì.
Đi rồi sao?
Ta lại gọi thêm lần nữa, lần này vẫn không ai trả lời.
Đi thật rồi..
Xí, đi rồi cũng tốt, ngàn vạn lần đừng đến làm phiền ta nữa.
Ta gượng gạo cười hai tiếng, sau đó cảm thấy không còn thú vị nữa, dứt khoát nằm bò lên bàn nghịch con rối, đến áo ngoài cũng lười khoác lại.
Nói đi nói lại thì nó vẫn là do ta tự tay khắc.
Vài trăm năm trước, sau khi đại sư huynh thành công kết anh liền trở thành tu sĩ kết anh trẻ tuổi nhất, dựa theo thường lệ, những sư đệ sư muội như chúng ta phải tặng lễ vật chúc mừng.
[Nhị sư huynh, huynh định tặng đại sư huynh cái gì vậy?]*
*[mấy cái trong ngoặc này là hồi tưởng lại nha mọi người]
Lúc đó ta vẫn chưa kết đan, đối với nguyên anh kỳ cũng không quá hiểu biết, còn cho rằng nó cũng chỉ là một lần đột phá bình thường mà thôi, nhưng khi nhìn thấy nhị sư huynh chuẩn bị lễ vật, ta mới từ từ hiểu ra kết anh có chút đặc biệt.
Bởi vì tự nhiên nhị sư huynh keo kiệt lại chuyển bị một quyền tâm pháp độc nhất, có thể gặp nhưng không thể cầu! Còn tam sư tỷ nhiều chuyện lại cẩn thận chuẩn bị một kiện pháo bảo giao tiêu.
[Vậy Tú Tú định tặng ta cái gì vậy?]
Tay trái của đại sư huynh cầm tâm pháp, tay phải cầm giao tiêu, cười nhìn về con người đang lúng túng là ta đây.
[Ta, thứ ta tặng tất nhiên là tốt nhất rồi! Qua vài ngày nữa mới có thể chuẩn bị xong!]
Cố gắng giấu kĩ con rối ở sau lưng, sau đó bắt đầu nói khoác, cuối cùng đành mang khuôn mặt đau khổ đến tìm lão cha làm nũng.
Từ trước tới nay chưa từng có ai nói với ta kết anh lại quan trọng như vậy....
Không ngoài dự đoán, ta bị mắng một trận, nhưng vẫn lấy được chìa khóa của bảo khố.
Mò mẫm tìm kiếm vài ngày, ta mới miễn cưỡng chọn được một kiện pháp bảo vừa ý, sau đó lại mang đến tặng cho đại sư huynh, nhưng mà, huynh ấy lại không hề vui vẻ như trong tưởng tượng của ta.
Sau này mới biết được. Thứ huynh ấy thích là con rối mà ta đã lén lút khắc, vốn tưởng rằng ta sẽ tặng cho huynh ấy vào ngày xuất quan, kết quả ta tặng lại là một món đồ khác.
Aa, thật sư là sơ suất!
*Trở về hiện tại rồi nè*
“Thật khó hiểu, nếu muốn thì huynh nói ra đi....” Ta đưa tay ra đẩy ngã con rối, duỗi chiếc eo lười chuẩn bị đi tu luyện, ai nghĩ đến đột nhiên lại nghe được....âm thanh trả lời....
“Nhưng sau đó ta nói là muốn nhưng muội vẫn không đưa.”
“Huynh, sao huynh lại quay lại rồi!” Eo vừa duỗi được một nửa liền dừng lại trong không trung, ta chậm chạp cúi đầu, đối mặt với con rối đang ngồi xếp bằng.
Trung Vân thở dài một hơi, dường như rất mệt mỏi nói: “Vừa rồi đi dọn dẹp tiên phủ, lại phải đi bái phỏng vài vị thượng tiên, quy tắc này quy tắc kia, làm cho người khác đau đầu.
Tiên nhân pháp lực cao cường, tất nhiên cần phải có ràng buộc.....không được hạ giới cũng là một trong số những quy tắc đó.
“Huynh vừa nói như vậy ta lại càng không muốn trở thành tiên nữa.” Ta tiếp tục duỗi xong eo đã duỗi được một nửa, chầm chậm đứng dậy bước ra khỏi cửa.
Vốn tưởng rằng Vân Trung sẽ trách mắng một phen, nhưng lại nghe thấy huynh ấy lạnh nhạt nói: “Tùng Hàn xuất quan rồi có đúng không?”
Tùng Hàn, là nhị sư huynh nói năng thận trọng, trách phạt nghiêm khắc của ta.
“Này...huynh muốn như thế nào...”
Không phải chứ? Không phải sẽ như ta nghĩ chứ!
Không đúng không đúng, huynh ấy làm gì có thời gian?
“Không sai! Giống như muội đã nghĩ....” Lời của đại sư huynh nói ra, tuyên bố cuộc sống bi thảm của ta bắt đầu. “Vân Tú Tú, ta ở trên trời không thể quản nổi muội, nhưng Tùng Hàn thì có thể!”
11
Tuy Trung Vân đã nhờ vả nhị sư huynh đốc thúc ta tu luyện, như nhị sư huynh lại là một người cuồng tu luyện, làm gì có thời gian để quản ta?
Nói không chừng hai hôm nữa sẽ lại bế quan...
.
Tuy nhiên...
“Không,” Nhị sư huynh buông đàn cổ trong tay xuống, lạnh lùng phá vỡ tưởng tượng của ta, “Ta đã là nguyên anh, thời gian khá là dư giả.”
Vẫn chưa đợi ta phản ứng, huynh ấy lại tiếp tục nói: “Nhưng đây cũng là phân phó .”
Sư phụ? Cha ta?
“Vân Tú Tú.”
Nghe huynh ấy kêu đại danh của ta, ta bỗng rùng mình một cái, phản xạ tự nhiên trả lời một tiếng “Vâng”
“Con đường tu tiên gập ghềnh trắc trở, nguy hiểm chập trùng, hiện nay đại sư huynh đã phi thăng, hạ giới....chỉ sợ ngày càng khó khăn.”
“Tuy ta và sư tỷ của muội có thể bảo vệ cho muội, nhưng thế sự vô thường, một ngày nào đó ta và muội ấy không còn. Đến lúc đó không ai có thể bảo vệ muội được nữa.”
Ta vẫn muốn mở miệng phản bác, nhưng huynh ấy đã biết trong lòng ta đang nghĩ gì, không nhanh nói: “Tuy sư phụ là trưởng môn, nhưng tu vi lại không thể tiến thêm nữa, sau khi thọ nguyên đã tận, thì không còn có thể quan tâm đến muội nữa.....chuyện này là do sư phụ chính miệng nói sau khi ta xuất quan.”
“Vậy, vậy ta có thể tiếp tục tìm một người đạo lữ!
Nhị sư huynh cười một tiếng sau khi nghe xong, nhìn ta như nhìn một đứa trẻ, ẩn dấu thất vọng và không biết phải làm sao, huynh ấy uống một hớp trà từ từ nói: “Ta cho rằng trong thế gian này, tình yêu là không đáng tin nhất.”
“Từ cổ chí kim, gi.ết vợ một cách quang minh, dùng làm vật song tu còn hiếm sao? Chỉ sợ người có tâm tư cố ý tiếp cận, giả vờ đối tốt với muội, muội có thể phân biệt sao? Lại nói....”
Huynh ấy kéo dài âm thanh, nhìn thẳng vào ta từng câu từng chữ nói: “Muội có thể buông bỏ đại sư huynh để gả cho người khác sao?”
Ba câu hỏi của nhị sư huynh làm cho ta không còn gì để nói, ta ê a nửa ngày sau đó ngậm miệng, xem như là thừa nhận.
“Tú Tú....”Huynh ấy giông như ngày hôm đó xoa xoa đầu ta, âm thanh mềm mỏng nói: “Không những là do ta đã nhận sự phân phó của đại sư huynh và sư phụ, ta càng hy vọng muội có thể trở nên cường đại hơn, chỗ dựa tốt nhất chính là sự cường đại của bản thân, hửm?”
Ta mờ mịt gật đầu, nói một tiếng đã biết rồi, không có ai có thể luôn luôn ở cạnh ta, ta cũng đã từng cố gắng tu luyện, nhưng mà....
Nghĩ tới bức bình phong nguyên anh từ đầu đến cuối không cách nào đột phá, vốn ý trí chiến đấu đang hùng hục bỗng nhiên bị dập tắt.
Hướng đến nhị sư huynh luôn kiệm lời mọi ngày,giờ lại đang tự biên tự diễn bắt đầu nói không ngừng: “Thực ra vừa rồi ta nói cũng chỉ là cách nghĩ của đại sư huynh...đại sư huynh thúc ép muội ngoài tâm tư của bản thân ra thì càng bởi vì lo lắng cho muội.”
“Huynh ấy luôn vì người khác muội cũng hiểu rõ, tôn sư trọng đạo, chăm lo cho hậu bối, xảy ra chuyện gì cũng muốn tự mình giải quyết, nhưng nhưng gian khổ đó lại không muốn cho ai biết.”
Đầu mũi ta cay cay, ta hiểu rõ, luôn hiểu rõ.
Bởi vì hiểu rõ nên mới biết huynh ấy tốt cỡ nào, nên mới không tình nguyện làm huynh ấy chậm trễ.....
12
Sau khi đại sư huynh nói xong liền mau chóng đuổi ta đi, muốn ta suy nghĩ thật kĩ, đưa ra quyết định cuối cùng, nếu như ta quyết tâm tu luyện thì đến Tu Tâm nhai tìm huynh ấy.
Vốn định ngự kiếm quay về phủ, nhưng ở chỗ thác nước này lại không thể ngự kiếm.
Đến khi ta cả người ẩm ướt quay về phòng, không ngoài ý muốn nghe Trung Vân hô to gọi nhỏ.
“Tiểu tổ tông của ta ơi...” Bây giờ huynh ấy đang là một con rối, dù có lo lắng thì cũng chỉ có thể đứng trên bàn dậm chân. “Muội bị rơi xuống nước sao? Tại sao chưa hong khô mà đã quay về rồi?”
Nếu như là trước kia, huynh ấy nhất định sẽ nói những câu trên sau đó sau đó chuẩn bị nước thuốc để ta ngâm.
Bây giờ cái gì huynh ấy cũng không thể làm được, à không, huynh ấy còn có thể nói chuyện.
Nhìn thấy dáng vẻ lo lắng của huynh ấy, ta giơ tay niệm quyết hong khô quần áo.
Quả nhiên không ngoài mong đợi, lại nghe thấy âm thanh thở dài bất lực.
Ta tự mình pha một ấm trà, ngồi trên ghế chống cằm nhìn con rối.
Khi nghe nhị sư huynh giáo huấn vẫn chưa cảm thấy gì, nhưng khi bước ra cửa lại thấy không đúng lắm.
Do dự một chút, ta vẫn quyết định hỏi vấn đề mà ta muốn hỏi trên đường về: “Những lời đó của nhị sư huynh....là do huynh dạy huynh ấy sao?”
Nhìn cái miệng nói không ngừng của con rối đột nhiên ngừng lại.
Nhìn thấy phản ứng của huynh ấy như vậy, trong lòng ta đã hiểu, xem ra là ta đoán không lầm.
Ta đã nói rồi mà, nhị sư huynh dù có như thế nào cũng không như người thể nói ra những lời như vậy.
Ta thở hắt một hơi, lại bắt đầu nghi hoặc: “Tại sao.....không tự mình nói với ta?”
Khoảnh khắc đó, trong phòng là một mảng yên tĩnh, thậm chí có thể nghe được cả tiếng kim rơi.
Một hồi lâu, Trung Vân mới chầm chậm mở miệng: “Sợ lại chọc giận muội.”
Tức giận? Tại sao chứ?
Vẫn chưa đợi ta hỏi tiếp, huynh ấy lại thở dài nói: “Chuyện ta phi thắng vốn đã làm cho muội không vui, nếu như lại bắt ép muội tu luyện, chỉ sợ là muội thật sự sẽ không cần ta nữa.”
Tủi thân và thăm dò trong lời nói làm cho ta bị chìm
Ta muốn nói là ta không phải không cần huynh, cũng không hề tức giận, chỉ là....
Ta quyết định nhẫn nhịn những khổ tâm để nói rõ ràng với huynh ấy, làm cho phương pháp tăm tối nhất của bản thân phát triển trước mặt huynh ấy.
“Trung Vân...” Ta hít sâu một hơi, quyết định đối mặt với bức bình phong ngăn cách từ trước tới nay, “Ta và huynh không giống nhau.”
“Chỗ nào không giống nhau?”
“Ta, có thể ta vĩnh viễn cũng không có cách nào thành tiên.”
Câu nói này vừa phát ra, huynh ấy liền chắc như đinh đóng cột đáp: “Sẽ không đâu!”
Những lời như vậy không biết ta đã nghe bao nhiêu lần, nhưng thực lực của ta thì không ai hiểu rõ hơn bản thân ta,
Thở dài một hơi, ta cô gắng làm cho lời nói của bản thân nghe nhẹ nhàng nhất có thể, miễn cưỡng cười nói: “Sư huynh còn nhớ những ngày tháng tu luyện trước kia của chúng ta không?”
“Công pháp như nhau, nhưng sư huynh và sư tỷ luôn lĩnh ngộ nhanh hơn ta, ta chỉ có thể dùng thật nhiều thời gian để đuổi theo từng chút một.
Cho dù như vậy, cho dù có nỗ lực như vậy, nhưng khoảng cách với huynh vẫn ngày càng lớn dần.
“Khi sư huynh kết anh, ta vẫn nghĩ là chẳng sao cả, ta cũng đã kết đan rồi, có lẽ rất nhanh sẽ có thể kết anh thôi, nhưng đợi đến lúc huynh hóa thành thần, cuối cùng ta cũng thừa nhận rằng tu tiên cần phải có thiên phú.”
Kết anh làm hoang phí mấy trăm năm của ta, vậy hà cớ gì phải thành tiên?
Từng câu từng chữ phát ra, ta không thể nào tự gạt bản thân được nữa.....căn bản là ta không nỡ rời xa huynh ấy.
Ta luôn muốn đuổi kịp huynh ấy, nhưng luôn không thể đuổi kịp.
“Tú Tú...”
Ta thở một hơi, kiềm chế nghẹn ngào trong cổ họng, tiếp tục nói: “Sư huynh, nếu như oán trách, thì ta cũng đã từng oán trách.”
Oán trách huynh áy tại sao lại rời xa ta trong ngày thành hôn.
Oán trách huynh ấy không có cách này hạ giới ở cùng ta cả đời.
Oán trách huynh ấy thiên phú dị bẩm không giống như ta khó khăn vật lộn.
“Nhưng mà, đến cuối cùng, ta phát hiện ra đáng trách nhất vẫn là bản thân ta.”
“Rõ ràng biết rõ sư huynh không có ý như vậy, rõ ràng biết rõ huynh cũng luôn tìm cách hạ giới, rõ ràng biết huynh yêu ta, những vẫn....” Nước mắt không khống chế được lăn dài xuống, ta qua loa lau vài cái, không kiềm chế được nức nở nói, “Nhưng vẫn làm quỷ nhát gan, chọn cách trốn chạy!”
Tìm một đạo lữ khác cũng được, ra vẻ không còn để ý nữa cũng được, cố ý nói khích huynh ấy cũng được, tất cả,cũng đều chỉ vì muốn trốn tránh mà thôi.
Ta nghĩ, ta đã thật sự tạo nghiệp rồi.