Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 33
Tuyết rơi.
Sư Hòa đứng trên hành lang, ngắm nhìn khoảng không mênh mông trắng xóa phía xa.
Sau lưng có tiếng bước chân, trên vai khoác một chiếc áo choàng.
Mộ Tương nói: “Đừng đứng đây, gió lớn lắm.”
Thân thể hiện giờ của Sư Hòa không thể so với ngày xưa, mạnh hơn người phàm một chút, nhưng khó có thể chống lại thời tiết khắc nghiệt ở đây.
Tại Tu Tiên giới, mưa xối xả tuyết ào ạt đều lớn gấp vô số lần so với phàm trần, người không có linh lực rất khó có thể chống lại.
Mộ Tương còn nhớ khi còn bé lạnh quá không chịu nổi, hắn sẽ chạy tới chỗ Sư Hòa bế quan, trộm co ro trong góc, như thể thế là đã ấm lên chút xíu.
Nhưng chờ khi tỉnh lại, hắn phát hiện mình đang ngồi trong lòng Sư Hòa, ôm eo y, nước miếng cũng dính lên áo Sư Hòa.
Càng về sau, lá gan hắn càng lớn hơn. Lúc sợ lãnh hắn sẽ ngồi luôn trên đùi Sư Hòa ôm y ngủ, cũng bất chấp Sư Hòa đang đả tọa hay là bế quan.
Có đôi khi ngủ quá say, Sư Hòa đã kết thúc đả tọa rồi mà hắn còn chưa tỉnh, cuối cùng vẫn được bế về giường tự tỉnh dậy.
Sau đó nữa, Mộ Tương trưởng thành, có linh lực trên người, Sư Hòa không ôm hắn nữa, cũng không còn tùy ý để hắn cầm tay giống thuở nhỏ.
Trong khoảng thời gian còn chưa nhận ra tình cảm của mình đã biến chất, Mộ Tương thậm chí nghĩ, nếu vĩnh viễn không lớn lên thì tốt rồi, sư phụ sẽ không nghiêm khắc, sẽ nuông chiều hắn giống khi còn nhỏ, mà không phải ngày ngày chỉ hỏi han bài tập của hắn.
“Mì gà xé.” Mộ Tương bê lên cho Sư Hòa một bát mì đầy đủ màu sắc hương vị, chỉ cần nhìn thôi cũng đã thấy thèm ăn rồi.
Sư Hòa hỏi: “Ngươi nấu à?”
Mộ Tương khẽ lắc đầu: “Không phải, không kịp.”
Đêm qua có bão tuyết, sáng sớm Mộ Tương đã đi quan lĩnh cực kỳ xa, cướp đoạt mấy bộ da lông cũ do tuyết hồ cởi ra, nhờ người chế tạo thành một kiện áo choàng ấm áp.
Sư Hòa không hỏi thêm nữa, lặng lẽ ăn mì.
Một lát sau y mới đẩy ra: “Ngươi ăn chưa?”
“Ta không cần.” Giọng điệu Mộ Tương bình thản, không có ý tứ trào phúng, “Trước đây ngươi cũng rất ít khi dùng bữa.”
Bọn họ có linh lực hộ thân, ăn Tích Cốc Đan là được. Tu vi càng cao càng không có nhu cầu ăn uống, mấy trăm năm không ăn cũng không có vấn đề gì.
Sư Hòa yên lặng nhìn Mộ Tương, đôi mắt từng nồng nàn chấp niệm và yêu thương đã trở nên tôi tăm, không còn chút gì.
Trong đời luân hồi cuối cùng, dẫu Sư Hòa không có ký ức, nhưng câu cuối “Điện hạ còn thương ta chăng” đã nói lên rất nhiều vấn đề.
Y cưỡng ép đổi mệnh, rồi tạo ra đời luân hồi cuối cùng để thực hiện ước nguyện của Mộ Tương. Tuy kết quả cuối cùng không mỹ mãn, nhưng suy cho cùng, là y ép phá Vô Tình đạo của mình mà thôi.
Đáng tiếc thay, thời gian của y không còn nhiều nữa.
Có lẽ y còn có thể kéo vài năm, vài thập niên, thêm chút linh đan diệu dược chèo chống chưa biết chừng có thể vượt qua trăm năm.
Trăm năm với người thường đã là cả đời, là sống lâu trăm tuổi, nhưng đối với Mộ Tương còn có thọ mệnh mấy ngàn năm cũng không đáng nhắc tới.
Có lẽ kịp thời ngăn tổn thương là kết quả tốt nhất.
Sư Hòa đột nhiên gọi: “A Tương.”
Mộ Tương ngước mắt, ánh nhìn cũng không ngưng tụ: “Ừm.”
Từ ngày ấy Mộ Tương trả phượng ngọc cho Sư Hòa, hắn không còn có cảm xúc dao động dữ dội như trước nữa.
Cả người vẫn luôn yên tĩnh, bớt đi vài phần sức sống.
Hắn không còn giấu gai trong câu chữ, Sư Hòa nói gì đều sẽ kịp thời đáp lại, song rất hiếm khi tu luyện. Mỗi ngày đúng giờ đưa một ngày ba bữa cho Sư Hòa, có lúc là chính hắn nấu, có lúc là đi mua ở ranh giới phàm trần.
Nhưng ngoài ra, không có gì hơn.
Ngoại trừ ba bữa một ngày, hắn hầu như không bao giờ tự ý xuất hiện trước mặt Sư Hòa, khóe môi cũng không hề nhướng lên.
Sư Hòa ngẫm nghĩ: “Ta biết một thuật pháp, có thể phong ấn ký ức.”
“…” Mộ Tương bỗng chốc ngẩng đầu.
Sư Hòa: “Hữu ích để giải tâm ma.”
Dù y không có linh lực, song vẫn có thể liếc mắt một cái là nhìn ra Mộ Tương có tâm ma, vì thế mấy ngày trước mới có thể nói khí tức hắn bất ổn, nhưng Mộ Tương từ chối cho y kiểm tra.
Mộ Tương hơi hé miệng, thật lâu sau mới hỏi ngược lại: “Ngươi định làm ta quên đi đoạn ký ức này, quên đi ngươi?”
Ánh mắt Sư Hòa khẽ nhúc nhích: “Hiện tại xem ra, phương pháp này đối với ngươi có lợi nhất.”
Trước đây y từng nghĩ tới việc làm như thế, nhưng y có thể khóa ký ức Mộ Tương lại không chặn được miệng mọi người. Lúc đó y cũng chưa từng nhận ra, cái gọi là tình yêu thật sự có thể trở thành chấp niệm không thể chôn vùi..
Hiện giờ trông Mộ Tương không sao, nhưng uất khí quanh thân y đang dần gia tăng, ảnh hưởng của tâm ma đối với hắn cũng đang nặng thêm từng ngày. Nếu tiếp tục để tâm ma chiếm cứ thân thể, đây sẽ là chuyện nguy hiểm hơn cả nhập ma bình thường.
Phong ấn ký ức cũng đồng nghĩa với việc một thân tu vi của Mộ Tương khó tinh tiến, tương đương với tâm cảnh không thể đột phá. Tuy nhiên giờ Sư Hòa lại cảm thấy, Mộ Tương có thể sống yên ổn hết mấy ngàn năm này, đã là chuyện tốt rồi.
Mộ Tương đỏ hoe viền mắt: “Được, được, như ngươi mong muốn.”
Hắn thấp giọng nói: “Ngươi vui vẻ là được.”
Sư Hòa: “…”
Mộ Tương thấy không rõ gương mặt Sư Hòa, cảm thấy sắc mặt y tràn ngập quạnh quẽ: “Cần gì nữa, để ta đi tìm.”
Sư Hòa báo một số thứ cần thiết làm trận pháp, đồng thời nói: “Còn có một quyển sách cổ, ở Thái Thanh Phong.”
“Ta đi lấy.”
Mộ Tương lập tức đứng dậy, lại lặp lại một lần: “Ta bây giờ đi lấy.”
“Ngày mai đi.” Sư Hòa nhìn ra ngoài cửa sổ, “Đã khuya lắm rồi.”
Thật ra lúc này cũng không phải là đêm khuya, mặt trời vừa lặn, bên ngoài bao la tuyết trắng, nhìn rất sáng sủa, chưa kể ngày và đêm phân biệt đối với bọn họ cũng không quá rõ ràng.
Nhưng không biết tại sao, Sư Hòa vẫn muốn chờ đến ngày mai làm thuật pháp sau. Cảm giác muốn thời gian trôi qua chậm hơn rất xa lạ đối với Sư Hòa. Trước đây y chưa bao giờ quan tâm thời gian trôi đi, hiện giờ lại chỉ muốn đợi thêm một chút nữa.
Mộ Tương không nhìn y, như thể đang cố kìm nén điều gì đó, đôi vai hắn đang run lên.
Hắn rời đi như chạy trốn, đ3 xuống tâm ma đáng sợ sắp vọt khỏi mặt đất.
……
Mái tóc dài bạch kim tung bay trong gió, Sư Hòa đứng trên hành lang dài, thế giới bên ngoài trắng xóa những tuyết, Mộ Tương lại không biết phải đi đâu.
Sư Hòa đợi chốc lát, xác định hắn sẽ không lại đến như ngày thường rồi mới trở lại trên giường.
Đệm chăn rất dày, là do Mộ Tương cố ý chuẩn bị vì bão tuyết ập đến, nhưng kỳ thực nó không thể xua tan hoàn toàn cái lạnh băng giá vào ban đêm. Một người không có linh lực ở đây thật sự khó có thể sinh tồn.
Mãi cho đến khi màn đêm tối dần, Mộ Tương mới xuất hiện trước sương phòng ở điện chính, đáy mắt nồng đậm hắc ý.
Tâm ma che mắt là cảm giác gì? Là Mộ Tương giờ này khắc này muốn xông vào bất chấp, cưỡng ép chiếm hữu Sư Hòa, là hắn muốn moi tim Sư Hòa ra xem, có phải là được làm từ băng tuyết không.
Tuy nhiên, trái tim Sư Hòa đang ở chỗ hắn.
Mộ Tương giơ tay, chậm rãi chạm vào trái tim của mình ——
Đào ra, đào ra là tốt rồi.
Hết thảy thống khổ đều sẽ kết thúc.
Không cần chấp nhất, không cần rối rắm, không cần tưởng niệm.
“A Tương, vào đi.”
Thanh âm thình lình vang lên khiến đôi mắt Mộ Tương sáng tỏ vài phần. Hắn bất giác đẩy cửa sương phòng ra, đi đến trước giường Sư Hòa, ánh mắt trống rỗng.
Sư Hòa đương nhiên không bỏ qua vẻ u ám trong đáy mắt Mộ Tương, còn cả vết hư hại trên xiêm y nơi ngực hắn.
Dường như y lại trở về mấy ngày trước, lần nữa cảm nhận được cơn đau âm ỉ trong lòng khi Mộ Tương trả khối phượng ngọc cho y.
Mộ Tương biết Sư Hòa đang ở trên giường trước mặt mình, nhưng hắn không thể thấy rõ khuôn mặt y. Hắn suy nghĩ chết lặng rằng, Sư Hòa thật sự không cần mình nữa.
Có lẽ là muốn phong ấn trí nhớ của mình, và sau đó biến mất hoàn toàn.
Vậy còn chần chừ gì chứ?
Dòng máu chảy xuyên suốt toàn thân hắn đều đang kêu gào, chiếm hữu y đi, dù sao ngày mai sẽ quên, ít nhất phải có được một lần, ít nhất lại cảm nhận được nhiệt độ cơ thể y một lần.
Bây giờ y không có linh lực, không phản kháng được ngươi.
Mộ Tương dường như đã trở về quãng thời gian nhập ma kia. Nếu không phải đánh không lại Sư Hòa, sợ rằng hắn đã sớm đột nhập vào Thái Thanh, cưỡng ép bắt Sư Hòa đi, nào sẽ có những chuyện sau đó chứ.
Suy cho cùng, vẫn là Mộ Tương ngươi không đủ mạnh mẽ… Chỉ cần có thể hoàn toàn nghiền áp đối phương, làm sao có thể lo được lo mất đây?
Thật giống hiện tại, ngươi làm cái gì, y cũng không phản kháng nổi.
Chần chừ gì nữa?
Giọng nói mê hoặc không ngừng vang lên trong đầu, ánh mắt Mộ Tương lại lần nữa mất đi sự sáng rõ. Đầu ngón tay hắn đầu c4m vào lòng bàn tay: “Chúng ta ngủ ——”
Lời còn chưa dứt, hắn đã bị Sư Hòa kéo vào chăn.
“…” Mộ Tương ngơ ngác nhìn y, nửa câu sau “Chúng ta ngủ một lần” cứ bị ngắt quãng như thế.
Thanh âm Sư Hòa vang bên tai hắn: “Lạnh, cùng ta ngủ một đêm.”
“?”
Tuy cùng là ngủ, nhưng hình như ngủ của Sư Hòa không giống ngủ mà hắn tưởng.
Mộ Tương bị Sư Hòa ôm eo, ôm vào trong lòng giống như khi còn bé, vô cùng ấm áp.
Hắn nhìn chằm chằm cổ Sư Hòa, hàm răng trên dưới khẽ nghiến…
Hảo muốn cắn lên.
Nhưng y sẽ tức giận nhỉ.
Tại sao lại tức giận chứ? Rõ ràng là chủ động ôm ta mà.
Sẽ không tức giận đâu ——
Cắn đi.
……
Vì thế sáng sớm hôm sau, Sư Hòa thức dậy với một cơn đau nhói ở cổ.
Y cúi đầu nhìn, Mộ Tương đang dụi mạnh vào cổ y giống một chú cún nhỏ, đầu hắn đẩy đẩy, lúc nhẹ lúc nặng, như thể đang đấu tranh với lý trí.
Cảm giác đau đớn chẳng mãnh liệt bằng ngọn lửa nóng bỏng trong thân thể. Y vu0t ve gáy Mộ Tương, nhắm mắt lại, nhanh chóng điểm vài đạo huyệt vị trên người Mộ Tương, bấy giờ người sau mới chậm rãi thanh tỉnh.
“Ngươi…”
Mộ Tương thoáng giật mình nhìn Sư Hòa gần trong gang tấc, nhanh chóng nhận ra cái gì, cấp tốc xuống giường: “Đã mạo phạm.”
Sư Hòa: “…”
Mộ Tương xoay người chuẩn bị rời đi: “Ta đi lấy sách cổ.”
Sư Hòa đứng dậy, nhìn bóng dáng hắn, nói với ngữ khí trần thuật bình tĩnh: “Ngươi không vui.”
Y nghiêm túc hỏi: “Tại sao?”
Mộ Tương hơi khựng bước: “Người ta thích trăm năm nay muốn để ta quên y, ta nên vui vẻ ư?”
Y sắp rời bỏ ta, sắp chết vì ta, ta nên vui vẻ ư?
Mộ Tương rũ mắt: “Sư Hòa, quá khứ của ta toàn là ngươi.”
Sư Hòa ngơ ngẩn.
Sư Hòa biến mất trong trí nhớ Mộ Tương, có nghĩa là tất cả quá khứ của hắn đều bị chôn vùi, đều trở nên trống rỗng, không có bất kỳ giá trị gì.
Ký ức biến mất, hắn cũng đồng thời mất đi điểm đến —— cũng mất đi đường về.
Sư Hòa sững sờ: “Ta đã tưởng rằng, nếu quên những thứ này, ngươi sẽ sống tốt hơn rất nhiều.”
Mộ Tương cười tự giễu, không nói lời nào.
Chẳng phải tất cả những gì Sư Hòa làm vì hắn đều là “Ta tưởng rằng” sao?
“A Tương…”
Sư Hòa đi đến sau lưng hắn, nói: “Ngươi hãy dạy ta đi, làm thế nào ngươi mới vui vẻ.
Y khẽ thở dài, như có cảm giác bất lực: “Ngươi dạy ta đi, phải yêu ngươi thế nào mới tính là như ý.”
Sư Hòa đứng trên hành lang, ngắm nhìn khoảng không mênh mông trắng xóa phía xa.
Sau lưng có tiếng bước chân, trên vai khoác một chiếc áo choàng.
Mộ Tương nói: “Đừng đứng đây, gió lớn lắm.”
Thân thể hiện giờ của Sư Hòa không thể so với ngày xưa, mạnh hơn người phàm một chút, nhưng khó có thể chống lại thời tiết khắc nghiệt ở đây.
Tại Tu Tiên giới, mưa xối xả tuyết ào ạt đều lớn gấp vô số lần so với phàm trần, người không có linh lực rất khó có thể chống lại.
Mộ Tương còn nhớ khi còn bé lạnh quá không chịu nổi, hắn sẽ chạy tới chỗ Sư Hòa bế quan, trộm co ro trong góc, như thể thế là đã ấm lên chút xíu.
Nhưng chờ khi tỉnh lại, hắn phát hiện mình đang ngồi trong lòng Sư Hòa, ôm eo y, nước miếng cũng dính lên áo Sư Hòa.
Càng về sau, lá gan hắn càng lớn hơn. Lúc sợ lãnh hắn sẽ ngồi luôn trên đùi Sư Hòa ôm y ngủ, cũng bất chấp Sư Hòa đang đả tọa hay là bế quan.
Có đôi khi ngủ quá say, Sư Hòa đã kết thúc đả tọa rồi mà hắn còn chưa tỉnh, cuối cùng vẫn được bế về giường tự tỉnh dậy.
Sau đó nữa, Mộ Tương trưởng thành, có linh lực trên người, Sư Hòa không ôm hắn nữa, cũng không còn tùy ý để hắn cầm tay giống thuở nhỏ.
Trong khoảng thời gian còn chưa nhận ra tình cảm của mình đã biến chất, Mộ Tương thậm chí nghĩ, nếu vĩnh viễn không lớn lên thì tốt rồi, sư phụ sẽ không nghiêm khắc, sẽ nuông chiều hắn giống khi còn nhỏ, mà không phải ngày ngày chỉ hỏi han bài tập của hắn.
“Mì gà xé.” Mộ Tương bê lên cho Sư Hòa một bát mì đầy đủ màu sắc hương vị, chỉ cần nhìn thôi cũng đã thấy thèm ăn rồi.
Sư Hòa hỏi: “Ngươi nấu à?”
Mộ Tương khẽ lắc đầu: “Không phải, không kịp.”
Đêm qua có bão tuyết, sáng sớm Mộ Tương đã đi quan lĩnh cực kỳ xa, cướp đoạt mấy bộ da lông cũ do tuyết hồ cởi ra, nhờ người chế tạo thành một kiện áo choàng ấm áp.
Sư Hòa không hỏi thêm nữa, lặng lẽ ăn mì.
Một lát sau y mới đẩy ra: “Ngươi ăn chưa?”
“Ta không cần.” Giọng điệu Mộ Tương bình thản, không có ý tứ trào phúng, “Trước đây ngươi cũng rất ít khi dùng bữa.”
Bọn họ có linh lực hộ thân, ăn Tích Cốc Đan là được. Tu vi càng cao càng không có nhu cầu ăn uống, mấy trăm năm không ăn cũng không có vấn đề gì.
Sư Hòa yên lặng nhìn Mộ Tương, đôi mắt từng nồng nàn chấp niệm và yêu thương đã trở nên tôi tăm, không còn chút gì.
Trong đời luân hồi cuối cùng, dẫu Sư Hòa không có ký ức, nhưng câu cuối “Điện hạ còn thương ta chăng” đã nói lên rất nhiều vấn đề.
Y cưỡng ép đổi mệnh, rồi tạo ra đời luân hồi cuối cùng để thực hiện ước nguyện của Mộ Tương. Tuy kết quả cuối cùng không mỹ mãn, nhưng suy cho cùng, là y ép phá Vô Tình đạo của mình mà thôi.
Đáng tiếc thay, thời gian của y không còn nhiều nữa.
Có lẽ y còn có thể kéo vài năm, vài thập niên, thêm chút linh đan diệu dược chèo chống chưa biết chừng có thể vượt qua trăm năm.
Trăm năm với người thường đã là cả đời, là sống lâu trăm tuổi, nhưng đối với Mộ Tương còn có thọ mệnh mấy ngàn năm cũng không đáng nhắc tới.
Có lẽ kịp thời ngăn tổn thương là kết quả tốt nhất.
Sư Hòa đột nhiên gọi: “A Tương.”
Mộ Tương ngước mắt, ánh nhìn cũng không ngưng tụ: “Ừm.”
Từ ngày ấy Mộ Tương trả phượng ngọc cho Sư Hòa, hắn không còn có cảm xúc dao động dữ dội như trước nữa.
Cả người vẫn luôn yên tĩnh, bớt đi vài phần sức sống.
Hắn không còn giấu gai trong câu chữ, Sư Hòa nói gì đều sẽ kịp thời đáp lại, song rất hiếm khi tu luyện. Mỗi ngày đúng giờ đưa một ngày ba bữa cho Sư Hòa, có lúc là chính hắn nấu, có lúc là đi mua ở ranh giới phàm trần.
Nhưng ngoài ra, không có gì hơn.
Ngoại trừ ba bữa một ngày, hắn hầu như không bao giờ tự ý xuất hiện trước mặt Sư Hòa, khóe môi cũng không hề nhướng lên.
Sư Hòa ngẫm nghĩ: “Ta biết một thuật pháp, có thể phong ấn ký ức.”
“…” Mộ Tương bỗng chốc ngẩng đầu.
Sư Hòa: “Hữu ích để giải tâm ma.”
Dù y không có linh lực, song vẫn có thể liếc mắt một cái là nhìn ra Mộ Tương có tâm ma, vì thế mấy ngày trước mới có thể nói khí tức hắn bất ổn, nhưng Mộ Tương từ chối cho y kiểm tra.
Mộ Tương hơi hé miệng, thật lâu sau mới hỏi ngược lại: “Ngươi định làm ta quên đi đoạn ký ức này, quên đi ngươi?”
Ánh mắt Sư Hòa khẽ nhúc nhích: “Hiện tại xem ra, phương pháp này đối với ngươi có lợi nhất.”
Trước đây y từng nghĩ tới việc làm như thế, nhưng y có thể khóa ký ức Mộ Tương lại không chặn được miệng mọi người. Lúc đó y cũng chưa từng nhận ra, cái gọi là tình yêu thật sự có thể trở thành chấp niệm không thể chôn vùi..
Hiện giờ trông Mộ Tương không sao, nhưng uất khí quanh thân y đang dần gia tăng, ảnh hưởng của tâm ma đối với hắn cũng đang nặng thêm từng ngày. Nếu tiếp tục để tâm ma chiếm cứ thân thể, đây sẽ là chuyện nguy hiểm hơn cả nhập ma bình thường.
Phong ấn ký ức cũng đồng nghĩa với việc một thân tu vi của Mộ Tương khó tinh tiến, tương đương với tâm cảnh không thể đột phá. Tuy nhiên giờ Sư Hòa lại cảm thấy, Mộ Tương có thể sống yên ổn hết mấy ngàn năm này, đã là chuyện tốt rồi.
Mộ Tương đỏ hoe viền mắt: “Được, được, như ngươi mong muốn.”
Hắn thấp giọng nói: “Ngươi vui vẻ là được.”
Sư Hòa: “…”
Mộ Tương thấy không rõ gương mặt Sư Hòa, cảm thấy sắc mặt y tràn ngập quạnh quẽ: “Cần gì nữa, để ta đi tìm.”
Sư Hòa báo một số thứ cần thiết làm trận pháp, đồng thời nói: “Còn có một quyển sách cổ, ở Thái Thanh Phong.”
“Ta đi lấy.”
Mộ Tương lập tức đứng dậy, lại lặp lại một lần: “Ta bây giờ đi lấy.”
“Ngày mai đi.” Sư Hòa nhìn ra ngoài cửa sổ, “Đã khuya lắm rồi.”
Thật ra lúc này cũng không phải là đêm khuya, mặt trời vừa lặn, bên ngoài bao la tuyết trắng, nhìn rất sáng sủa, chưa kể ngày và đêm phân biệt đối với bọn họ cũng không quá rõ ràng.
Nhưng không biết tại sao, Sư Hòa vẫn muốn chờ đến ngày mai làm thuật pháp sau. Cảm giác muốn thời gian trôi qua chậm hơn rất xa lạ đối với Sư Hòa. Trước đây y chưa bao giờ quan tâm thời gian trôi đi, hiện giờ lại chỉ muốn đợi thêm một chút nữa.
Mộ Tương không nhìn y, như thể đang cố kìm nén điều gì đó, đôi vai hắn đang run lên.
Hắn rời đi như chạy trốn, đ3 xuống tâm ma đáng sợ sắp vọt khỏi mặt đất.
……
Mái tóc dài bạch kim tung bay trong gió, Sư Hòa đứng trên hành lang dài, thế giới bên ngoài trắng xóa những tuyết, Mộ Tương lại không biết phải đi đâu.
Sư Hòa đợi chốc lát, xác định hắn sẽ không lại đến như ngày thường rồi mới trở lại trên giường.
Đệm chăn rất dày, là do Mộ Tương cố ý chuẩn bị vì bão tuyết ập đến, nhưng kỳ thực nó không thể xua tan hoàn toàn cái lạnh băng giá vào ban đêm. Một người không có linh lực ở đây thật sự khó có thể sinh tồn.
Mãi cho đến khi màn đêm tối dần, Mộ Tương mới xuất hiện trước sương phòng ở điện chính, đáy mắt nồng đậm hắc ý.
Tâm ma che mắt là cảm giác gì? Là Mộ Tương giờ này khắc này muốn xông vào bất chấp, cưỡng ép chiếm hữu Sư Hòa, là hắn muốn moi tim Sư Hòa ra xem, có phải là được làm từ băng tuyết không.
Tuy nhiên, trái tim Sư Hòa đang ở chỗ hắn.
Mộ Tương giơ tay, chậm rãi chạm vào trái tim của mình ——
Đào ra, đào ra là tốt rồi.
Hết thảy thống khổ đều sẽ kết thúc.
Không cần chấp nhất, không cần rối rắm, không cần tưởng niệm.
“A Tương, vào đi.”
Thanh âm thình lình vang lên khiến đôi mắt Mộ Tương sáng tỏ vài phần. Hắn bất giác đẩy cửa sương phòng ra, đi đến trước giường Sư Hòa, ánh mắt trống rỗng.
Sư Hòa đương nhiên không bỏ qua vẻ u ám trong đáy mắt Mộ Tương, còn cả vết hư hại trên xiêm y nơi ngực hắn.
Dường như y lại trở về mấy ngày trước, lần nữa cảm nhận được cơn đau âm ỉ trong lòng khi Mộ Tương trả khối phượng ngọc cho y.
Mộ Tương biết Sư Hòa đang ở trên giường trước mặt mình, nhưng hắn không thể thấy rõ khuôn mặt y. Hắn suy nghĩ chết lặng rằng, Sư Hòa thật sự không cần mình nữa.
Có lẽ là muốn phong ấn trí nhớ của mình, và sau đó biến mất hoàn toàn.
Vậy còn chần chừ gì chứ?
Dòng máu chảy xuyên suốt toàn thân hắn đều đang kêu gào, chiếm hữu y đi, dù sao ngày mai sẽ quên, ít nhất phải có được một lần, ít nhất lại cảm nhận được nhiệt độ cơ thể y một lần.
Bây giờ y không có linh lực, không phản kháng được ngươi.
Mộ Tương dường như đã trở về quãng thời gian nhập ma kia. Nếu không phải đánh không lại Sư Hòa, sợ rằng hắn đã sớm đột nhập vào Thái Thanh, cưỡng ép bắt Sư Hòa đi, nào sẽ có những chuyện sau đó chứ.
Suy cho cùng, vẫn là Mộ Tương ngươi không đủ mạnh mẽ… Chỉ cần có thể hoàn toàn nghiền áp đối phương, làm sao có thể lo được lo mất đây?
Thật giống hiện tại, ngươi làm cái gì, y cũng không phản kháng nổi.
Chần chừ gì nữa?
Giọng nói mê hoặc không ngừng vang lên trong đầu, ánh mắt Mộ Tương lại lần nữa mất đi sự sáng rõ. Đầu ngón tay hắn đầu c4m vào lòng bàn tay: “Chúng ta ngủ ——”
Lời còn chưa dứt, hắn đã bị Sư Hòa kéo vào chăn.
“…” Mộ Tương ngơ ngác nhìn y, nửa câu sau “Chúng ta ngủ một lần” cứ bị ngắt quãng như thế.
Thanh âm Sư Hòa vang bên tai hắn: “Lạnh, cùng ta ngủ một đêm.”
“?”
Tuy cùng là ngủ, nhưng hình như ngủ của Sư Hòa không giống ngủ mà hắn tưởng.
Mộ Tương bị Sư Hòa ôm eo, ôm vào trong lòng giống như khi còn bé, vô cùng ấm áp.
Hắn nhìn chằm chằm cổ Sư Hòa, hàm răng trên dưới khẽ nghiến…
Hảo muốn cắn lên.
Nhưng y sẽ tức giận nhỉ.
Tại sao lại tức giận chứ? Rõ ràng là chủ động ôm ta mà.
Sẽ không tức giận đâu ——
Cắn đi.
……
Vì thế sáng sớm hôm sau, Sư Hòa thức dậy với một cơn đau nhói ở cổ.
Y cúi đầu nhìn, Mộ Tương đang dụi mạnh vào cổ y giống một chú cún nhỏ, đầu hắn đẩy đẩy, lúc nhẹ lúc nặng, như thể đang đấu tranh với lý trí.
Cảm giác đau đớn chẳng mãnh liệt bằng ngọn lửa nóng bỏng trong thân thể. Y vu0t ve gáy Mộ Tương, nhắm mắt lại, nhanh chóng điểm vài đạo huyệt vị trên người Mộ Tương, bấy giờ người sau mới chậm rãi thanh tỉnh.
“Ngươi…”
Mộ Tương thoáng giật mình nhìn Sư Hòa gần trong gang tấc, nhanh chóng nhận ra cái gì, cấp tốc xuống giường: “Đã mạo phạm.”
Sư Hòa: “…”
Mộ Tương xoay người chuẩn bị rời đi: “Ta đi lấy sách cổ.”
Sư Hòa đứng dậy, nhìn bóng dáng hắn, nói với ngữ khí trần thuật bình tĩnh: “Ngươi không vui.”
Y nghiêm túc hỏi: “Tại sao?”
Mộ Tương hơi khựng bước: “Người ta thích trăm năm nay muốn để ta quên y, ta nên vui vẻ ư?”
Y sắp rời bỏ ta, sắp chết vì ta, ta nên vui vẻ ư?
Mộ Tương rũ mắt: “Sư Hòa, quá khứ của ta toàn là ngươi.”
Sư Hòa ngơ ngẩn.
Sư Hòa biến mất trong trí nhớ Mộ Tương, có nghĩa là tất cả quá khứ của hắn đều bị chôn vùi, đều trở nên trống rỗng, không có bất kỳ giá trị gì.
Ký ức biến mất, hắn cũng đồng thời mất đi điểm đến —— cũng mất đi đường về.
Sư Hòa sững sờ: “Ta đã tưởng rằng, nếu quên những thứ này, ngươi sẽ sống tốt hơn rất nhiều.”
Mộ Tương cười tự giễu, không nói lời nào.
Chẳng phải tất cả những gì Sư Hòa làm vì hắn đều là “Ta tưởng rằng” sao?
“A Tương…”
Sư Hòa đi đến sau lưng hắn, nói: “Ngươi hãy dạy ta đi, làm thế nào ngươi mới vui vẻ.
Y khẽ thở dài, như có cảm giác bất lực: “Ngươi dạy ta đi, phải yêu ngươi thế nào mới tính là như ý.”