Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 101: Phiên ngoại 3: Toàn văn hoàn
Xa Sơn Tuyết ngơ ngác mở mắt ra.
Sau đó y thấy ngay nguyên nhân vì sao mình lại mơ về chuyện của trăm năm trước: có một con gấu trúc nhỏ to gan không sợ người, chẳng biết đã trèo qua tường rào kiểu gì mà vào được trong viện, sau đó bò lên chiếc giường trúc Xa Sơn Tuyết đang nằm ngủ trưa rồi ưu ái thưởng cho y một quả mông xù tròn vo nặng trịch, khiến cho Đại Quốc sư -- Đại Quốc sư đã từ chức về quê suýt chút nữa là hộc cả máu mồm.
Trong lúc ngủ, Xa Sơn Tuyết vã mồ hôi đầm đìa, y ngạt thở mà nhìn cục lông xù to gan này, sau đó lại ngẩng đầu lên nhìn trời.
Giữa tháng 6, bầu trời trong vắt không một gợn mây, nắng gắt đang ra sức thiêu đốt mặt đất khiến cho cây cối xanh um tươi tốt cũng phải bơ phờ vì thiếu nước. Xa Sơn Tuyết mặc bộ đồ mùa hè màu xanh lơ, buộc chặt mái tóc dài, một bên mặt bị hằn vết do nằm áp vào giường trúc, xuống phía dưới còn có mấy chấm hồng nhạt nho nhỏ.
Uể oải cân nhắc xem có nên ném gấu trúc con ra ngoài sân hay không, sau đó y bị chùn bước trước ánh mặt trời gay gắt.
Bây giờ y đang rất sợ nóng, trong khi mấy tháng trước thì lại sợ lạnh vô cùng.
Đây là căn bệnh y mới mắc phải năm nay, không có nguyên nhân gì khác ngoài suy nhược cơ thể.
Dân chúng vẫn còn đang say sưa trong câu chuyện con rồng ma bị chết ở hoàng cung Hồng Kinh, nhưng không mấy ai biết rằng ngày ấy Đại Quốc sư vừa trở lại hành cung hoàng lăng thì đã ngã khuỵu xuống ngay, dọa cho cả đám ngự y và đại thần y Lâm Uyển hoảng sợ xoay mòng mòng quanh người y mãi, còn y chúc thì đứng nhìn chằm chặp ở bên cạnh, dùng đủ mọi phương pháp (kể cả gọi hồn) mà tận ba ngày sau y mới tỉnh lại được.
Vốn dĩ cơ thể y đã suy nhược lắm rồi, vậy mà vừa tỉnh lại đã đi gây chiến ngay, thế thì không xảy ra chuyện gì mới là lạ. Cho nên, tuy rằng việc y ngất xỉu khiến mọi người sợ hãi nhưng lại chẳng mấy ai bất ngờ.
Sau khi thấy Xa Sơn Tuyết ổn định hơn thì Kham Nguy chẳng nói chẳng rằng mà đi bế quan luôn. Nếu không phải Xa Sơn Tuyết tỉnh lại thấy bất thường, cưỡng ép phá quan thì không ai biết được lúc ấy Kham Nguy đang ở trong tình huống nguy hiểm như thế nào.
Một nguy hiểm tới, hai nguy hiểm qua, thế nhưng trong lòng thuộc hạ và vãn bối của bọn họ vẫn còn sợ hãi lắm, mỗi lần nghĩ lại đều thấy rùng mình.
Sau lần đó, Xa Sơn Tuyết và Kham Nguy bỗng nhận ra bọn họ nhàn rỗi vô cùng.
Văn võ bá quan thì tận tụy chu đáo với công việc, Thái hậu và Thái phi chung sống hết sức hòa bình, giang hồ chẳng dậy sóng, Ma Vực không có ma mới, thậm chí tất tần tật mọi việc từ nhỏ đến lớn trên núi Thanh Thành đều đã được các trưởng lão xử lí hết rồi. Việc hai lão già trăm tuổi này phải làm chỉ có là nghỉ ngơi và dưỡng bệnh mà thôi.
Xa Sơn Tuyết vẫn còn lo lắng về xương rồng lắm, thế nhưng cứ hễ y đề cập tới nó là lão đại Chương Hạc Nhã lập tức lễ phép xin cáo từ, vội vàng bỏ chạy; Lý lão tam thì hỏi ngược lại y mấy vấn đề mà hắn nghiên cứu mãi không ra gần đây; Cung tiểu tứ (nay đã điềm đạm hơn xưa rất nhiều) thì không trả lời, chỉ lẳng lặng ngồi bên cạnh rơi nước mắt; lão Ngũ thì tỏ vẻ con không nghe hiểu tiếng người; lão Lục...... lão Lục cả ngày dính lấy đám Chim Sẻ, đi sớm về muộn, không biết phải hiếu kính sư phụ.
Bực mình ghê, Xa Sơn Tuyết nghĩ.
Người khác thì không nói nhưng bấy lâu nay Chương Hạc Nhã vẫn luôn được y dạy dỗ để làm Đại Quốc sư đời tiếp theo, cho nên tất cả mọi nguồn lực trong tay y đều mở rộng với hắn. Bây giờ Chương Hạc Nhã dặn dò đám người kia đừng để chuyện phiền lòng quấy rầy y nghỉ ngơi, bọn họ cũng thấu hiểu điều đó, mỗi lần đến thăm Xa Sơn Tuyết đều chỉ mang theo những câu chuyện cười nóng hổi gần đây, giống như là dân chúng Đại Diễn không gặp phải bất cứ khó khăn nào.
Ban đầu Xa Sơn Tuyết chỉ cảm thấy cảnh này quen quen, mấy ngày sau y mới chợt nhận ra rằng, đây chẳng phải là cách mà thế nhân đối xử với người già hay sao?
Lẽ nào y đã được dưỡng lão sớm rồi à? Đại Quốc sư rảnh rỗi đến nỗi mốc cả người hoảng sợ nghĩ.
Sau đó y bị Kham Nguy đưa tới núi Thanh Thành.
Từ cuối đông đầu xuân cho đến tận giữa hè, Xa Sơn Tuyết chưa từng rời khỏi nơi đây.
Y rốt cuộc tìm được việc để làm -- đó chính là dạy dỗ người đệ tử mới được nhận vào nhờ sự nỗ lực, chịu thương chịu khó của Kham Nguy - Mẫn Cát.
Mẫn Cát chưa từng nói muốn theo học Xa Sơn Tuyết, Xa Sơn Tuyết cũng không hề bắt tiểu chúc sư cũ này phải cúi lạy hay dâng trà cho mình, nhưng bây giờ, cứ mỗi sáng tinh mơ là Mẫn Cát phải đi luyện võ, trung bình tấn cùng các đệ tử ngoại môn khác, sau đó lại học Tứ thư, Ngũ kinh,... cùng các trưởng lão, chiều đến thì được Kham Nguy dạy kèm học kiếm, đồng thời còn luôn phải ứng phó với đủ loại ý tưởng kì diệu của Đại Quốc sư, mấy tháng nay khổ không thể tả.
Dù không nhạy bén đến đâu thì tiểu chúc sư cũ này cũng nhận ra được hình như mình đã trở thành công cụ để sư phụ và Đại Quốc sư so tài rồi.
Hôm nay sư phụ giao cho cậu học thuộc tâm pháp thì ngày hôm sau Đại Quốc sư sẽ cho cậu học trận pháp; ngày kia học một chiêu kiếm mới thì ngày kìa sẽ biết thêm một bí thuật dùng kiếm bằng chúc chú từ chỗ Đại Quốc Sư.
Ngày ngày như vậy, Mẫn Cát cảm thấy đầu mình như muốn to gấp đôi.
Đương nhiên nếu cậu không muốn học thì Đại Quốc sư cũng sẽ không ép cậu học. Thế nhưng nhìn cái bộ dạng hận không thể phân thân ra để không bỏ lỡ cơ hội được cả hai dạy dỗ kia của Mẫn Cát quả thật là khiến cho hai vị sư phụ đều cảm thấy có chút ngạc nhiên và mừng rỡ ở trong lòng.
Gân cốt Mẫn Cát thật sự là rất kém.
Nhưng gân cốt có thể sửa chữa được thông qua thiên tài địa bảo, chứ tính cách cần cù hòa nhã và năng lực học ít hiểu nhiều trong kiếm đạo thì lại không đổi được. Với những câu chúc - chú thuật khác thì Mẫn Cát học cũng thường thường thôi, nhưng nếu là bí thuật chúc chú để dùng kiếm thì tiểu tử này không những học nhanh mà còn có thể học một biết mười, làm cho Xa Sơn Tuyết vốn đã thích làm thầy lại càng hứng thú hơn.
Dạy càng lâu, sự ganh đua giữa y và Kham Nguy càng nhạt đi. Mãi cho đến trưa nay thức dậy, Xa Sơn Tuyết nhìn con gấu trúc hồn nhiên y chú gấu trúc trong mơ mới chợt nhận ra rằng, trong lúc không để ý, y đã ở núi Thanh Thành lâu đến vậy rồi.
Hơn nữa, y cảm thấy dường như mình còn có thể ở núi Thanh Thành càng lâu hơn.
Xa Sơn Tuyết nghiêm túc ôm gấu trúc con lên, đối diện với cặp mắt thâm quầng của nó, hỏi: "Giấc mơ là điềm báo à?"
Gấu trúc con kêu lên mấy tiếng tỏ vẻ không biết, bất kể là gì đi chăng nữa thì xin hãy cho nó ăn táo trước đi.
Xa Sơn Tuyết đỡ trán, đẩy cái bàn bằng ngọc lưu li chứa đầy táo thỏ (do Kham Nguy gọt) ở bên cạnh về phía gấu trúc con. Sau đó y quay đầu sang phía vừa phát ra âm thanh, thấy Mẫn Cát đang phất phơ tờ báo trong tay, phấn khởi chạy tới.
Vị chúc sư nhỏ này còn chưa bước qua cổng Cung Phụng quan đã hào hứng hô to: "Tiên sinh! Tin tức mới nhất đây, đêm qua xương rồng đã khép lại khe hở ở Côn Luân rồi!"
"Nếu như ngươi nghiêm túc minh tưởng thì sẽ cảm nhận được sự biến hóa của trời đất, cần gì phải đọc báo mới biết." Xa Sơn Tuyết dạy bảo Mẫn Cát một câu, sau đó mới cầm lấy tờ báo, để cậu đi qua giành táo với gấu trúc con, còn mình thì mở báo ra.
Tiêu đề quả nhiên là chuyện Mẫn Cát vừa nói, nhưng Xa Sơn Tuyết không đọc kĩ nó.
Đêm qua, Xa Nguyên Văn đã lấp nắm đất cuối cùng lên nơi chôn xương rồng và Linh Mạch Bảo Châu. Khi rãnh xương rồng hoàn toàn khép lại, Xa Sơn Tuyết đang minh tưởng cách đó mười triệu dặm đã bị sự biến hóa đột ngột của đất trời đánh thức.
Y nghe thấy tiếng nhạc vang lên từ sâu bên trong lòng đất, nghìn núi vạn sông cùng nhau hát ca, cán cân lệch 700 năm đột nhiên cân bằng, cả trời đất đều đang hò reo trong tĩnh lặng.
Mấy năm tới có lẽ cán cân âm dương sẽ còn đong đưa, thế nhưng đó là một điều hết sức bình thường, bởi vì âm và dương chưa bao giờ là cân bằng hoàn toàn, luôn sẽ có một quãng thời gian âm thịnh dương suy rồi lại dương thịnh âm suy.
Như ngày có sáng tối, trăng có tròn khuyết.
Thời gian như dòng chảy, chuyển động mãi không ngừng.
Ngàn câu vạn chữ xẹt qua trong đầu Xa Sơn Tuyết, y mất tập trung lật sang tờ thứ hai.
Trên trang giấy là bức vẽ của một họa sĩ nào đó, Xa Sơn Tuyết liếc mắt một cái, đột nhiên nhíu chặt mày lại.
Lúc này Kham Nguy bước vào, hắn mặc trang phục để đi ra ngoài, tay cầm bọc và treo Tương Phu Nhân ở trên eo, có vẻ như muốn đi đâu đó.
"Chắc là ngươi đã biết chuyện rãnh xương rồng khép lại rồi nhỉ?", hắn không vòng vo mà nói thẳng vào vấn đề: "Không ít người muốn đi Ma Vực để trải nghiệm sự đời, có đi không?"
Đây vốn là một việc chẳng cần phải cân nhắc, nào ngờ Xa Sơn Tuyết cứ nhìn chằm chặp vào bức họa trên báo mãi, ngón tay nắm chặt mép tờ giấy như muốn xé nát nó ra.
Mẫn Cát bế gấu trúc con lên, bình tĩnh chuồn vào trong phòng. Sau đó Xa Sơn Tuyết đập báo xuống bàn, Tinh Mạc kiếm bay ra khỏi vỏ.
Kham Nguy cúi đầu nhìn xuống, phát hiện trên báo có hình hai người nọ đang hôn nhau, theo bản năng dời mắt sang chỗ khác không nhìn nữa.
Nhưng mà ánh kiếm như sao đã ầm ầm kéo tới, theo sau là tiếng gào thét đầy tức giận của Xa Sơn Tuyết.
"Kham -- Nguy --!"
Trong phòng.
"Hóa ra là tiên sinh vẫn chưa nhận ra rằng mọi người đã biết y và sư phụ là một đôi cả rồi", Mẫn Cát nói với gấu trúc con: "Nhìn cái cách các trưởng lão đối xử với y quái lạ như vậy, ta còn tưởng rằng y đã biết từ lâu rồi chứ".
Ngoài phòng.
Chúc Long nhỏ treo mình trên cành trúc, không thèm xem trận đánh nhau thứ ba trong ngày của Xa Sơn Tuyết và Kham Nguy.
Nó cũng vừa nằm mơ, mơ thấy chuyện của 700 năm trước.
Trong mộng, có một người phụ nữ toàn thân là tiếng chuông vang đang thu gom tàn hồn của nó, đồng thời trò chuyện với một người khác.
"Sao không diệt trừ tận gốc yêu nghiệt này luôn vậy?!"
"Để lại cho nó một con đường sống đi", người phụ nữ nói, dùng máu của mình vẽ bùa chú lên một mảnh vỏ: "Giống như để lại cho chính mình một bước ngoặt xoay chuyển."
Trong mộng, lời của bọn họ thoảng qua như gió vút trên mặt đất. Mà ở thực tại, Xa Sơn Tuyết đã đuổi đánh Kham Nguy lên trên đỉnh núi Thiên Thanh, sau đó y dừng lại liếc mắt về màu xanh trập trùng phía đằng tây.
Y đứng ở nơi đã từng có một mái đình nhỏ làm bằng cỏ tranh, nhìn ra xa.
Giữa màu xanh trập trùng là những nóc nhà màu đen, màu xám, có mấy người thợ đang vác dụng cụ đi sửa nhà, lớn tiếng hò gọi đồng bạn tiếp tục công việc buổi sáng.
Đường ray Thiết Long mới lắp lấp lánh màu bạc dưới ánh mặt trời, kéo dài về phía tây.
Nơi nó đi tới là một nơi Xa Sơn Tuyết chưa từng được đặt chân lên.
Kham Nguy nhảy tới phía sau y, nghe thấy kẻ thù cũ của mình nói rằng: "Chúng ta đi Nhạn Môn Quan trước đi."
"Ừ, đi mang rượu cho Chu Tiểu tướng quân và các huynh đệ của hắn." Kham Nguy nói.
Xa Sơn Tuyết không đáp lời, hai người trầm mặc mà nhìn nhau chốc lát.
Sau đó y đột ngột mở miệng nói.
"Quỷ mà còn có rượu."
"Yên tâm đi", Kham Nguy nghiêm túc gật đầu. "Ngươi chắc chắn là sẽ không có."
-- HOÀN --
***
Lời của editor: Vậy là truyện đã đến hồi kết thật rồi nè, luôn luôn biết ơn vì mọi người đã đồng hành cùng mình ạ. Yêu tất cả các bạn rất nhiều!
♡\( ̄▽ ̄)/♡
Sau đó y thấy ngay nguyên nhân vì sao mình lại mơ về chuyện của trăm năm trước: có một con gấu trúc nhỏ to gan không sợ người, chẳng biết đã trèo qua tường rào kiểu gì mà vào được trong viện, sau đó bò lên chiếc giường trúc Xa Sơn Tuyết đang nằm ngủ trưa rồi ưu ái thưởng cho y một quả mông xù tròn vo nặng trịch, khiến cho Đại Quốc sư -- Đại Quốc sư đã từ chức về quê suýt chút nữa là hộc cả máu mồm.
Trong lúc ngủ, Xa Sơn Tuyết vã mồ hôi đầm đìa, y ngạt thở mà nhìn cục lông xù to gan này, sau đó lại ngẩng đầu lên nhìn trời.
Giữa tháng 6, bầu trời trong vắt không một gợn mây, nắng gắt đang ra sức thiêu đốt mặt đất khiến cho cây cối xanh um tươi tốt cũng phải bơ phờ vì thiếu nước. Xa Sơn Tuyết mặc bộ đồ mùa hè màu xanh lơ, buộc chặt mái tóc dài, một bên mặt bị hằn vết do nằm áp vào giường trúc, xuống phía dưới còn có mấy chấm hồng nhạt nho nhỏ.
Uể oải cân nhắc xem có nên ném gấu trúc con ra ngoài sân hay không, sau đó y bị chùn bước trước ánh mặt trời gay gắt.
Bây giờ y đang rất sợ nóng, trong khi mấy tháng trước thì lại sợ lạnh vô cùng.
Đây là căn bệnh y mới mắc phải năm nay, không có nguyên nhân gì khác ngoài suy nhược cơ thể.
Dân chúng vẫn còn đang say sưa trong câu chuyện con rồng ma bị chết ở hoàng cung Hồng Kinh, nhưng không mấy ai biết rằng ngày ấy Đại Quốc sư vừa trở lại hành cung hoàng lăng thì đã ngã khuỵu xuống ngay, dọa cho cả đám ngự y và đại thần y Lâm Uyển hoảng sợ xoay mòng mòng quanh người y mãi, còn y chúc thì đứng nhìn chằm chặp ở bên cạnh, dùng đủ mọi phương pháp (kể cả gọi hồn) mà tận ba ngày sau y mới tỉnh lại được.
Vốn dĩ cơ thể y đã suy nhược lắm rồi, vậy mà vừa tỉnh lại đã đi gây chiến ngay, thế thì không xảy ra chuyện gì mới là lạ. Cho nên, tuy rằng việc y ngất xỉu khiến mọi người sợ hãi nhưng lại chẳng mấy ai bất ngờ.
Sau khi thấy Xa Sơn Tuyết ổn định hơn thì Kham Nguy chẳng nói chẳng rằng mà đi bế quan luôn. Nếu không phải Xa Sơn Tuyết tỉnh lại thấy bất thường, cưỡng ép phá quan thì không ai biết được lúc ấy Kham Nguy đang ở trong tình huống nguy hiểm như thế nào.
Một nguy hiểm tới, hai nguy hiểm qua, thế nhưng trong lòng thuộc hạ và vãn bối của bọn họ vẫn còn sợ hãi lắm, mỗi lần nghĩ lại đều thấy rùng mình.
Sau lần đó, Xa Sơn Tuyết và Kham Nguy bỗng nhận ra bọn họ nhàn rỗi vô cùng.
Văn võ bá quan thì tận tụy chu đáo với công việc, Thái hậu và Thái phi chung sống hết sức hòa bình, giang hồ chẳng dậy sóng, Ma Vực không có ma mới, thậm chí tất tần tật mọi việc từ nhỏ đến lớn trên núi Thanh Thành đều đã được các trưởng lão xử lí hết rồi. Việc hai lão già trăm tuổi này phải làm chỉ có là nghỉ ngơi và dưỡng bệnh mà thôi.
Xa Sơn Tuyết vẫn còn lo lắng về xương rồng lắm, thế nhưng cứ hễ y đề cập tới nó là lão đại Chương Hạc Nhã lập tức lễ phép xin cáo từ, vội vàng bỏ chạy; Lý lão tam thì hỏi ngược lại y mấy vấn đề mà hắn nghiên cứu mãi không ra gần đây; Cung tiểu tứ (nay đã điềm đạm hơn xưa rất nhiều) thì không trả lời, chỉ lẳng lặng ngồi bên cạnh rơi nước mắt; lão Ngũ thì tỏ vẻ con không nghe hiểu tiếng người; lão Lục...... lão Lục cả ngày dính lấy đám Chim Sẻ, đi sớm về muộn, không biết phải hiếu kính sư phụ.
Bực mình ghê, Xa Sơn Tuyết nghĩ.
Người khác thì không nói nhưng bấy lâu nay Chương Hạc Nhã vẫn luôn được y dạy dỗ để làm Đại Quốc sư đời tiếp theo, cho nên tất cả mọi nguồn lực trong tay y đều mở rộng với hắn. Bây giờ Chương Hạc Nhã dặn dò đám người kia đừng để chuyện phiền lòng quấy rầy y nghỉ ngơi, bọn họ cũng thấu hiểu điều đó, mỗi lần đến thăm Xa Sơn Tuyết đều chỉ mang theo những câu chuyện cười nóng hổi gần đây, giống như là dân chúng Đại Diễn không gặp phải bất cứ khó khăn nào.
Ban đầu Xa Sơn Tuyết chỉ cảm thấy cảnh này quen quen, mấy ngày sau y mới chợt nhận ra rằng, đây chẳng phải là cách mà thế nhân đối xử với người già hay sao?
Lẽ nào y đã được dưỡng lão sớm rồi à? Đại Quốc sư rảnh rỗi đến nỗi mốc cả người hoảng sợ nghĩ.
Sau đó y bị Kham Nguy đưa tới núi Thanh Thành.
Từ cuối đông đầu xuân cho đến tận giữa hè, Xa Sơn Tuyết chưa từng rời khỏi nơi đây.
Y rốt cuộc tìm được việc để làm -- đó chính là dạy dỗ người đệ tử mới được nhận vào nhờ sự nỗ lực, chịu thương chịu khó của Kham Nguy - Mẫn Cát.
Mẫn Cát chưa từng nói muốn theo học Xa Sơn Tuyết, Xa Sơn Tuyết cũng không hề bắt tiểu chúc sư cũ này phải cúi lạy hay dâng trà cho mình, nhưng bây giờ, cứ mỗi sáng tinh mơ là Mẫn Cát phải đi luyện võ, trung bình tấn cùng các đệ tử ngoại môn khác, sau đó lại học Tứ thư, Ngũ kinh,... cùng các trưởng lão, chiều đến thì được Kham Nguy dạy kèm học kiếm, đồng thời còn luôn phải ứng phó với đủ loại ý tưởng kì diệu của Đại Quốc sư, mấy tháng nay khổ không thể tả.
Dù không nhạy bén đến đâu thì tiểu chúc sư cũ này cũng nhận ra được hình như mình đã trở thành công cụ để sư phụ và Đại Quốc sư so tài rồi.
Hôm nay sư phụ giao cho cậu học thuộc tâm pháp thì ngày hôm sau Đại Quốc sư sẽ cho cậu học trận pháp; ngày kia học một chiêu kiếm mới thì ngày kìa sẽ biết thêm một bí thuật dùng kiếm bằng chúc chú từ chỗ Đại Quốc Sư.
Ngày ngày như vậy, Mẫn Cát cảm thấy đầu mình như muốn to gấp đôi.
Đương nhiên nếu cậu không muốn học thì Đại Quốc sư cũng sẽ không ép cậu học. Thế nhưng nhìn cái bộ dạng hận không thể phân thân ra để không bỏ lỡ cơ hội được cả hai dạy dỗ kia của Mẫn Cát quả thật là khiến cho hai vị sư phụ đều cảm thấy có chút ngạc nhiên và mừng rỡ ở trong lòng.
Gân cốt Mẫn Cát thật sự là rất kém.
Nhưng gân cốt có thể sửa chữa được thông qua thiên tài địa bảo, chứ tính cách cần cù hòa nhã và năng lực học ít hiểu nhiều trong kiếm đạo thì lại không đổi được. Với những câu chúc - chú thuật khác thì Mẫn Cát học cũng thường thường thôi, nhưng nếu là bí thuật chúc chú để dùng kiếm thì tiểu tử này không những học nhanh mà còn có thể học một biết mười, làm cho Xa Sơn Tuyết vốn đã thích làm thầy lại càng hứng thú hơn.
Dạy càng lâu, sự ganh đua giữa y và Kham Nguy càng nhạt đi. Mãi cho đến trưa nay thức dậy, Xa Sơn Tuyết nhìn con gấu trúc hồn nhiên y chú gấu trúc trong mơ mới chợt nhận ra rằng, trong lúc không để ý, y đã ở núi Thanh Thành lâu đến vậy rồi.
Hơn nữa, y cảm thấy dường như mình còn có thể ở núi Thanh Thành càng lâu hơn.
Xa Sơn Tuyết nghiêm túc ôm gấu trúc con lên, đối diện với cặp mắt thâm quầng của nó, hỏi: "Giấc mơ là điềm báo à?"
Gấu trúc con kêu lên mấy tiếng tỏ vẻ không biết, bất kể là gì đi chăng nữa thì xin hãy cho nó ăn táo trước đi.
Xa Sơn Tuyết đỡ trán, đẩy cái bàn bằng ngọc lưu li chứa đầy táo thỏ (do Kham Nguy gọt) ở bên cạnh về phía gấu trúc con. Sau đó y quay đầu sang phía vừa phát ra âm thanh, thấy Mẫn Cát đang phất phơ tờ báo trong tay, phấn khởi chạy tới.
Vị chúc sư nhỏ này còn chưa bước qua cổng Cung Phụng quan đã hào hứng hô to: "Tiên sinh! Tin tức mới nhất đây, đêm qua xương rồng đã khép lại khe hở ở Côn Luân rồi!"
"Nếu như ngươi nghiêm túc minh tưởng thì sẽ cảm nhận được sự biến hóa của trời đất, cần gì phải đọc báo mới biết." Xa Sơn Tuyết dạy bảo Mẫn Cát một câu, sau đó mới cầm lấy tờ báo, để cậu đi qua giành táo với gấu trúc con, còn mình thì mở báo ra.
Tiêu đề quả nhiên là chuyện Mẫn Cát vừa nói, nhưng Xa Sơn Tuyết không đọc kĩ nó.
Đêm qua, Xa Nguyên Văn đã lấp nắm đất cuối cùng lên nơi chôn xương rồng và Linh Mạch Bảo Châu. Khi rãnh xương rồng hoàn toàn khép lại, Xa Sơn Tuyết đang minh tưởng cách đó mười triệu dặm đã bị sự biến hóa đột ngột của đất trời đánh thức.
Y nghe thấy tiếng nhạc vang lên từ sâu bên trong lòng đất, nghìn núi vạn sông cùng nhau hát ca, cán cân lệch 700 năm đột nhiên cân bằng, cả trời đất đều đang hò reo trong tĩnh lặng.
Mấy năm tới có lẽ cán cân âm dương sẽ còn đong đưa, thế nhưng đó là một điều hết sức bình thường, bởi vì âm và dương chưa bao giờ là cân bằng hoàn toàn, luôn sẽ có một quãng thời gian âm thịnh dương suy rồi lại dương thịnh âm suy.
Như ngày có sáng tối, trăng có tròn khuyết.
Thời gian như dòng chảy, chuyển động mãi không ngừng.
Ngàn câu vạn chữ xẹt qua trong đầu Xa Sơn Tuyết, y mất tập trung lật sang tờ thứ hai.
Trên trang giấy là bức vẽ của một họa sĩ nào đó, Xa Sơn Tuyết liếc mắt một cái, đột nhiên nhíu chặt mày lại.
Lúc này Kham Nguy bước vào, hắn mặc trang phục để đi ra ngoài, tay cầm bọc và treo Tương Phu Nhân ở trên eo, có vẻ như muốn đi đâu đó.
"Chắc là ngươi đã biết chuyện rãnh xương rồng khép lại rồi nhỉ?", hắn không vòng vo mà nói thẳng vào vấn đề: "Không ít người muốn đi Ma Vực để trải nghiệm sự đời, có đi không?"
Đây vốn là một việc chẳng cần phải cân nhắc, nào ngờ Xa Sơn Tuyết cứ nhìn chằm chặp vào bức họa trên báo mãi, ngón tay nắm chặt mép tờ giấy như muốn xé nát nó ra.
Mẫn Cát bế gấu trúc con lên, bình tĩnh chuồn vào trong phòng. Sau đó Xa Sơn Tuyết đập báo xuống bàn, Tinh Mạc kiếm bay ra khỏi vỏ.
Kham Nguy cúi đầu nhìn xuống, phát hiện trên báo có hình hai người nọ đang hôn nhau, theo bản năng dời mắt sang chỗ khác không nhìn nữa.
Nhưng mà ánh kiếm như sao đã ầm ầm kéo tới, theo sau là tiếng gào thét đầy tức giận của Xa Sơn Tuyết.
"Kham -- Nguy --!"
Trong phòng.
"Hóa ra là tiên sinh vẫn chưa nhận ra rằng mọi người đã biết y và sư phụ là một đôi cả rồi", Mẫn Cát nói với gấu trúc con: "Nhìn cái cách các trưởng lão đối xử với y quái lạ như vậy, ta còn tưởng rằng y đã biết từ lâu rồi chứ".
Ngoài phòng.
Chúc Long nhỏ treo mình trên cành trúc, không thèm xem trận đánh nhau thứ ba trong ngày của Xa Sơn Tuyết và Kham Nguy.
Nó cũng vừa nằm mơ, mơ thấy chuyện của 700 năm trước.
Trong mộng, có một người phụ nữ toàn thân là tiếng chuông vang đang thu gom tàn hồn của nó, đồng thời trò chuyện với một người khác.
"Sao không diệt trừ tận gốc yêu nghiệt này luôn vậy?!"
"Để lại cho nó một con đường sống đi", người phụ nữ nói, dùng máu của mình vẽ bùa chú lên một mảnh vỏ: "Giống như để lại cho chính mình một bước ngoặt xoay chuyển."
Trong mộng, lời của bọn họ thoảng qua như gió vút trên mặt đất. Mà ở thực tại, Xa Sơn Tuyết đã đuổi đánh Kham Nguy lên trên đỉnh núi Thiên Thanh, sau đó y dừng lại liếc mắt về màu xanh trập trùng phía đằng tây.
Y đứng ở nơi đã từng có một mái đình nhỏ làm bằng cỏ tranh, nhìn ra xa.
Giữa màu xanh trập trùng là những nóc nhà màu đen, màu xám, có mấy người thợ đang vác dụng cụ đi sửa nhà, lớn tiếng hò gọi đồng bạn tiếp tục công việc buổi sáng.
Đường ray Thiết Long mới lắp lấp lánh màu bạc dưới ánh mặt trời, kéo dài về phía tây.
Nơi nó đi tới là một nơi Xa Sơn Tuyết chưa từng được đặt chân lên.
Kham Nguy nhảy tới phía sau y, nghe thấy kẻ thù cũ của mình nói rằng: "Chúng ta đi Nhạn Môn Quan trước đi."
"Ừ, đi mang rượu cho Chu Tiểu tướng quân và các huynh đệ của hắn." Kham Nguy nói.
Xa Sơn Tuyết không đáp lời, hai người trầm mặc mà nhìn nhau chốc lát.
Sau đó y đột ngột mở miệng nói.
"Quỷ mà còn có rượu."
"Yên tâm đi", Kham Nguy nghiêm túc gật đầu. "Ngươi chắc chắn là sẽ không có."
-- HOÀN --
***
Lời của editor: Vậy là truyện đã đến hồi kết thật rồi nè, luôn luôn biết ơn vì mọi người đã đồng hành cùng mình ạ. Yêu tất cả các bạn rất nhiều!
♡\( ̄▽ ̄)/♡