-
Chương 80: Chương 80
Phòng ở không giống nhau nhưng trên giường vẫn là hai cây chổi lông gà để ở giữa.
Có lẽ là ban ngày lên đường quá mức mỏi mệt nên Thẩm Châu Hi thậm chí còn không kịp xoay người đã nặng nề ngủ mất.
Sáng sớm hôm sau nàng thức dậy muộn nhất, Lý Vụ cũng đã chuẩn bị xong cơm sáng.
Nàng rửa mặt xong thì bốn người ngồi xuống bàn.
Thẩm Châu Hi nhìn đám tỳ nữ mặt không biểu tình chung quanh thì muốn nói lại thôi.
“Tri phủ Tương Châu coi trọng ta, tự mình đưa người tới.” Lý Vụ gắp một đũa cải trắng ngâm bỏ vào cháo.
Thần sắc hắn nhàn nhạt, nói nhẹ nhàng bâng quơ nhưng Thẩm Châu Hi lại lập tức hiểu được thâm ý trong đó.
Lúc nàng còn ở trong cung, mỗi ngày không phải đều tiếp xúc với mật thám của người khác ư?
“Ta biết.” Nàng cẩn thận đáp.
Lý Vụ tán thưởng mà nhìn nàng một cái.
“Trong phủ có đầu bếp nữ, nếu ta ở nhà thì ta sẽ nấu, nếu không ngươi cũng không cần phải ra ngoài ăn.” Hắn nói.
“Nếu ta muốn tới tìm ngươi thì phải tới nha môn nào?” Thẩm Châu Hi thuận miệng hỏi.
“Ta là người bận rộn, sao ngươi có thể tìm ta ở nha môn được?” Lý Vụ nói, “Lúc ta làm việc ngươi chỉ có thể chờ ta triệu kiến.”
Thẩm Châu Hi đang chuẩn bị mắng hắn một tiếng nhưng lại ý thức được mình đã bị Lý Vịt hóa thế là vội vàng nuốt lời thô tục kia xuống.
Hắn còn không biết xấu hổ mà triệu kiến nàng ư? Trong thiên hạ chỉ có hoàng đế và hoàng hậu mới có thể triệu kiến nàng!
Thẩm Châu Hi chỉ coi như hắn đang đánh rắm mà vùi đầu uống cháo.
Nhưng thằng nhãi Lý Vụ kia lại nhíu mày hỏi: “Ngươi có nghe thấy ta nói chuyện không? Cháo quan trọng hay là ta quan trọng?”
Thẩm Châu Hi thiếu chút nữa bị ngụm cháo sặc chết.
Lý Thước giống như xem náo nhiệt mà cười trộm, Lý Côn thì tập mãi thành quen nên chỉ vùi đầu hổn hển uống cháo.
Chỉ có tỳ nữ đứng hầu hai bên nghe thấy mấy lời kỳ lạ này là lộ ra biểu tình kinh ngạc.
Thẩm Châu Hi đỏ mặt, nàng không muốn để ý tới hắn nhưng Lý Vụ lại không chịu buông tha, cứ cạc cạc gọi bậy, một hai phải cùng một bát cháo phân cao thấp.
“Ngươi quan trọng! Ngươi quan trọng!” Thẩm Châu Hi bất đắc dĩ kêu lên.
Khóe mắt nàng thấy ý cười bên miệng tỳ nữ thì vành tai vốn đỏ nay càng đỏ hơn.
“Buổi sáng ta phải tới chỗ tri phủ đại nhân điểm danh, ban ngày ngươi định làm gì?” Lý Vụ hỏi.
“Ta đi tìm Tùy Nhụy.” Thẩm Châu Hi nói.
“Đệ, đệ, đệ ——” Lý Côn gấp đến độ ho khan vài tiếng, thật vất vả mới nuốt xong cải trắng mắc ở cổ, hắn vội hô to, “Đệ đưa heo heo!”
“Đệ thích đi đâu thì đi, dù sao quả cầu cũng quan trọng hơn ta.” Lý Vụ quái thanh quái khí nói.
Lý Côn ngượng ngùng cười hê hê, lại lấy lòng mà giữ chặt cánh tay Lý Vụ nói: “Đại ca…… Đại ca quan trọng……”
Ăn cơm sáng xong Thẩm Châu Hi thật vất vả mới tiễn được cái tên Lý rắm thối nói liên miên kia đi.
Sau khi xác định dung nhan đã chỉnh tề nàng vô cùng vui vẻ ra cửa tìm Tùy Nhụy.
Cửa hàng gà nướng Tùy Ký chạy tới Tương Dương rất nhanh đã trói được tim của già trẻ chỗ này.
Thẩm Châu Hi tìm một tỳ nữ trong nhà hỏi một cái đối phương đã nhanh chóng báo địa chỉ cụ thể.
Nhưng Thẩm Châu Hi là người xứ khác, nghe một lát vẫn hồ đồ.
Đến đường cái nàng lại chọn vài người khuôn mặt hiền lành để hỏi đường cuối cùng mới tìm được cửa hàng gà nướng kia.
Còn chưa đi đến cửa mùi gà nướng quen thuộc đã xộc vào mũi.
Bên ngoài cửa tiệm là một hàng người xếp thật dài, Thẩm Châu Hi đang muốn xếp hàng chờ thì Lý Côn đã gấp không chờ nổi mà hô lên.
“Tiểu Nhuỵ!”
Hắn vừa hét một cái không chỉ dọa Tùy Nhụy và Tùy phụ đang bán gà mà cũng dọa của Thẩm Châu Hi ở bên cạnh.
Ở trước mặt công chúng mà hắn thân mật gọi khuê danh của con gái nhà người ta như thế là hành vi cực kỳ vô lễ!
Quả nhiên sắc mặt Tùy phụ lập tức đen như than.
“Tên ngốc nhà ngươi gọi gọi cái gì!” Ông ấy quát Lý Côn sau đó không quên giải thích với khách hàng: “Đó là một tên ngốc, đầu óc không dùng được…… không hiểu chuyện……”
“Ngài đừng nói nữa!” Tùy Nhụy bỏ lá sen trong tay xuống, tức giận mà nhìn cha mình nói, “Sau này con phải thừa tự, không có cái gì mà khuê danh hay không.
Con đã sớm không để ý, tên này ai gọi mà chẳng được!”
Tùy phụ tức giận đến râu cũng vểnh lên.
Tùy Nhụy xoa tay lên cái khăn để một bên, không màng sắc mặt khó coi của cha mình và ánh mắt khác thường của khách khứa xung quanh mà bước nhanh về phía Thẩm Châu Hi và Lý Côn.
“Sao các ngươi tới Tương Dương nhanh vậy?” Tùy Nhụy vui vẻ lại kinh ngạc hỏi.
“Lý Vụ được tri phủ Tương Châu nhìn trúng nên đang làm việc ở nha môn.” Thẩm Châu Hi nói, “Chúng ta đương nhiên cũng chuyển theo tới.”
“Thật tốt quá! Về sau chúng ta lại có thể ở bên nhau!” Tùy Nhụy vui vẻ giữ chặt tay nàng.
“Còn có ta…… Còn có ta……” Lý Côn sốt ruột chen vào.
“Đúng vậy, còn có ngươi.” Tùy Nhụy quay đầu nhìn về phía Lý Côn, “Quả cầu ta đưa cho ngươi còn giữ không, có đá không?”
“Đá, đá……” Lý Côn gấp gáp gật đầu.
Thẩm Châu Hi giật mình hỏi: “Quả lông gà kia là ngươi đưa cho hắn sao?”
“Phải, lần cuối ta tới thăm ngươi vốn chuẩn bị quà cho hắn.
Lúc trước không phải có chút hiểu lầm sao, ta vẫn luôn áy náy……” Tùy Nhụy cười cười nói, “Quả cầu kia là tự ta chọn lông gà, tự mình làm ra, coi như chút tâm ý.”
Nàng lôi kéo Thẩm Châu Hi và hạ giọng hỏi: “Hắn thật sự còn giữ chứ?”
“…… Chẳng những còn giữ mà còn coi như bảo bối ấy.” Thẩm Châu Hi nói.
Còn không phải thế sao? Vì quả cầu ấy àm thiếu chút nữa hắn khiến anh hắn tức chết.
Lúc này Tùy Nhụy mới vừa lòng nói: “Đồ không đáng giá tiền nhưng là ta tự tay làm, nếu ngươi làm mất thì ta sẽ không bao giờ cho ngươi thứ gì nữa.”
“Không mất, không mất.” Lý Côn lại liên thanh đảm bảo.
“Người ở đây nhiều, chúng ta đổi chỗ khác nói chuyện đi.” Tùy Nhụy nói.
“Ngươi không cần ở trong tiệm hỗ trợ sao?” Thẩm Châu Hi hỏi.
“Trong tiệm có cha ta rồi, không có việc gì đâu.”
Ba người đi về phía ít người, Tùy Nhụy lâu ngày mới gặp lại nên hưng phấn lôi kéo Thẩm Châu Hi hỏi đông hỏi tây.
Trên đường, Thẩm Châu Hi thấy một nhà bán bánh khoai sọ, lại không lay chuyển được tên Lý Côn tham ăn kia nên nàng cũng muốn mua vài cái mang về nhà.
Nhưng vừa hỏi giá nàng đã sợ ngây người.
“Một cái bánh khoai sọ bao nhiêu tiền?”
“Hai mươi văn một cái.” Đại thẩm của cửa hàng điểm tâm lạnh lùng nói.
Thẩm Châu Hi đánh mất ý định ban đầu ngay: “…… Cho một cái đi.”
Đại thẩm kia vẫn một bộ mua thì mua không mua thì thôi mà trực tiếp cầm một cái bánh khoai sọ đưa tới.
Thẩm Châu Hi do dự không đón lấy nhưng Lý Côn lại chẳng hề để ý cầm lấy sau đó há mồm cắn.
Sau khi ba người ra khỏi cửa hàng điểm tâm Thẩm Châu Hi nói: “Để ta xé một miếng ăn thử xem.”
Nàng xé một miếng bánh khoai sọ nhỏ bỏ vào miệng, chỉ thấy mặt bánh thô ráp, không biết trộn thêm bao nhiêu lương thực phụ, nhân khoai sọ bên trong cũng một lời khó nói hết, đương nhiên không phải khoai sọ trăm phần trăm.
Thẩm Châu Hi nhíu mày nói: “Tương Dương giá cả đắt quá.”
Bánh khoai sọ ở Ngư Đầu huyện ăn ngon như thế mà mới có 7 văn tiền một cái, nếu mua nhiều Đinh Tam Nương còn chủ động giảm cho một ít.
“Không phải Tương Dương giá cả đắt mà giá lương thực khắp nơi đều đang tăng.” Tùy Nhụy thở dài.
Thẩm Châu Hi kinh ngạc hỏi: “Vì sao?”
“Năm nay sau khi vào thu không có mưa, hoa màu không phát triển được, trên đầu lại có những 2 vị hoàng đế, người nào cũng đòi lương đòi tiền.
Đám quan viên không muốn đắc tội bên nào chỉ có thể vét tiền bạc trên người bá tánh.” Tùy Nhụy mang thần sắc sầu lo, “Hiện tại ít nhất còn mua được lương thực, nhưng giá cả ngày một tăng, đến mùa đông còn không biết phải làm sao đây.”
“Quan địa phương lại nộp thuế cho Ngụy Đế ư? Bọn họ là quan viên Đại Yến mà!” Thẩm Châu Hi kinh ngạc cực kỳ.
“Đại Yến đâu có che chở được cho bọn họ, tự nhiên tai vạ tới thì từng người tự bay thôi.” Tùy Nhụy cười lạnh nói, “Đại Yến có ngày này hoàn toàn là gieo gió gặt bão.”
Nếu người nói những lời này không phải Tùy Nhụy thì Thẩm Châu Hi sẽ lập tức phất tay áo bỏ đi.
Nàng nén tức giận hỏi: “Vì sao lại nói như vậy?”
“Hoàng đế Đại Yến mười năm trước vì Bạch Quý Phi mà xây Bồng Lai cung gì gì đó.
Lúc ấy ông ta bắt nam đinh của mỗi nhà đi xây dựng, may mà nhà ta không có nam đinh đúng độ tuổi nên mới thoát một kiếp.” Tùy Nhụy cười lạnh nói, “Còn may sau đó Bạch Quý Phi thất sủng nên Bồng Lai cung xây được một nửa là dừng.
Ai biết Bạch Quý Phi vừa đi thì lại tới Giang mỹ nhân, Ngưng tần —— Hoàng đế Đại Yến căn bản mặc kệ dân chúng sống chết, hôm nay xây lầu cao, mai đi du ngoạn Giang Nam ——”
Thẩm Châu Hi nghe thế thì đỏ mặt, tức giận sớm đã tan tành.
“Nói thật thì sau khi ông ta đổ ta lại cảm thấy ngày tháng không quá khổ sở nữa.” Tùy Nhụy nói.
“…… Những người khác đều nghĩ thế sao?”
Tùy Nhụy nói: “Đại Yến mà bị thay đổi thì sợ rằng kẻ khóc chỉ có đám hoàng tộc quen cẩm y ngọc thực thôi.”
Thẩm Châu Hi trầm mặc không nói, trong lòng lại nghẹn muốn chết.
Hóa ra những lời về thái bình thịnh thế nàng nghe được ở trong cung đều là giả dối.
Bá tánh cũng không kính yêu Đại Yến, mà phụ hoàng của nàng cũng không phải vị hoàng đế nhân từ gì.
Hóa ra những xa hoa nàng đã quá quen thuộc trong cung lại được xây trên xương cốt của bá tánh.
Tùy Nhụy nói một câu rất đúng, từ khi ra khỏi cung Thẩm Châu Hi đã chính mắt nhìn thấy những người đau thương vì Đại Yến sụp đổ đích xác chỉ có người trong hoàng thất.
Hoàng đế vốn thống trị đã sụp đổ nhưng bá tánh vẫn sống cuộc đời bình thường.
Bi thương của hoàng đế chẳng liên quan gì tới họ.
Nhưng vui sướng của ông ta lại thành gánh nặng đè lên vai bọn họ.
Chờ đến khi hoàng đế rơi đài bọn họ sôi nổi như trút được gánh nặng, có lẽ còn vỗ tay trầm trồ khen ngợi.
Đây là hoàng đế sai hay bá tánh sai?
Tư tưởng Thẩm Châu Hi tiếp thu cho tới nay đều là hoàng đế không sai, nhưng hiện tại nàng đã có nghi vấn với nó.
Đại Yến đi đến bước này hoàng đế thật sự không sai sao?
“Chúng ta không nói những chuyện không thoải mái này nữa, ngươi mau nhìn xem, cây mẫu đơn nông dân kia trồng thật đẹp!”
Lời của Tùy Nhụy khiến nàng hoàn hồn, Thẩm Châu Hi theo tay nàng ấy chỉ nhìn qua thì vừa thấy một người xắn ống quần, chân đi giày rơm đang khiêng đòn gánh đi trên phố xá sầm uất.
Những cây mẫu đơn hắn gánh Thẩm Châu Hi chỉ cần liếc mắt một cái là có thể gọi được tên.
Trong đó Tuyết Liên và Phấn Trung Quan là những đóa mẫu đơn nhan nhản không đáng nhắc tới.
Nhưng có một chậu hoa màu xanh được đám hoa tầm thường vây quanh khiến Thẩm Châu Hi cũng phải dừng bước nhìn!
“Hoa của ngươi đẹp đấy, bán thế nào?” Tùy Nhụy gọi người nông dân kia lại hỏi chậu hoa màu xanh trong đó.
“Ánh mắt nương tử đúng là tốt! Đây chính là hoa màu xanh cực phẩm, hiện tại chỉ cần 50 lượng là có thể mang về nhà!”
“Ngươi ăn cướp à!” Tùy Nhụy sợ tới mức kêu to, “Một đóa hoa mà ngươi muốn ta bỏ ra 50 lượng ư?!”
Anh nông dân kia rất là không vui nói: “Nương tử, đây đâu phải hoa bình thường, đây là hoa mẫu đơn màu xanh cực phẩm, nếu bán ở kinh thành thì 100 lượng cũng dư dả!”
“Vậy vì sao ngươi không mang tới kinh thành mà bán?!” Tùy Nhụy mắng, “Còn dám thét một trăm lượng, ta thấy ngươi nghe ta nói khẩu âm nơi khác nên định lòe ta hả!”
“Ngươi —— cùng cái đồ nhà quê như ngươi nói không thông!” Anh nông dân kia tức giận gánh hàng đi luôn.
“Sao ta lại là đồ nhà quê? Ngươi đứng lại đó cho ta, hôm nay ngươi phải nói cho rõ ràng ——” Tùy Nhụy tức giận đến chống nạnh, miệng mắng to người trồng hoa kia.
Thẩm Châu Hi vội vàng lôi kéo tay nàng ấy sau đó mang người đi dưới ánh mắt chăm chú của mọi người.
“Ngươi kéo ta làm gì? Hôm nay ta phải giáo huấn cái tên gian thương kia một bài học ——” Tùy Nhụy nổi giận đùng đùng nói.
“Tùy Nhụy ——” Thẩm Châu Hi bất đắc dĩ nói, “Hoa kia quả thực có giá ấy, hắn không gạt người đâu.
Nếu màu xanh kia đậm hơn chút thì chính là ngàn lượng cũng sẽ có nhân sĩ kinh thành tới mua đó.”
Tùy Nhụy líu lưỡi, khó có thể tin nói: “Trong kinh thực sự có người sẽ bỏ ra một ngàn lượng để mua một đóa hoa ư? Bọn họ nhiều tiền đến nỗi không có chỗ tiêu à?”
…… Còn không phải thế sao.
Thẩm Châu Hi nói: “Chậu hoa màu xanh kia tuy không phải giá trên trời nhưng vẫn thừa sức bán được giá 50 lượng.”
Nàng nói bằng giọng lưu luyến khiến Tùy Nhụy chú ý: “Ngươi muốn mua à?”
Thẩm Châu Hi do dự một lát sau mới lắc lắc đầu nói: “Thôi.”
Lý Vụ kiếm tiền vất vả như thế, sao nàng lại không biết xấu hổ mà tiêu linh tinh chứ?
“Lý Vụ kiếm nhiều tiền nham hiểm như thế thì ngươi bảo hắn mua cho ngươi là được.” Tùy Nhụy không để bụng nói.
“Tùy cô nương, ngươi đã đồng ý với ta rồi!” Thẩm Châu Hi kêu lên.
“Được rồi, được rồi, không nói là được…… Thật là không nói được câu nào.
Ngươi cũng bị Lý Vụ rót mê hồn dược rồi.” Tùy Nhụy bày ra vẻ mặt ta chịu đủ rồi.
“Ta vừa mới nghe Lý Côn gọi ngươi là Tiểu Nhuỵ, đây là tên cúng cơm của ngươi sao?” Thẩm Châu Hi hỏi, “Ta cũng có thể gọi ngươi như vậy chứ?”
“Cha ta luôn gọi ta là Tiểu Nhụy, nhất định là hắn nghe lén được.” Tùy Nhụy nhìn thoáng qua Lý Côn đang yên lặng ăn bánh ở bên cạnh, mà hắn cũng ngây ngốc cười với nàng.
Thấy thế Tùy Nhụy mới nói: “Ngươi muốn gọi thế nào thì gọi.”
“Được, Tiểu Nhuỵ!” Thẩm Châu Hi lập tức gọi.
“Ừ.”
“Tiểu Nhuỵ!”
“Ừ.”
“Tiểu Nhuỵ!”
Tùy Nhụy quay đầu nhìn vẻ mặt hớn hở của Thẩm Châu Hi thì dở khóc dở cười nói: “…… Ngươi là con cún con ư?”
Có lẽ là ban ngày lên đường quá mức mỏi mệt nên Thẩm Châu Hi thậm chí còn không kịp xoay người đã nặng nề ngủ mất.
Sáng sớm hôm sau nàng thức dậy muộn nhất, Lý Vụ cũng đã chuẩn bị xong cơm sáng.
Nàng rửa mặt xong thì bốn người ngồi xuống bàn.
Thẩm Châu Hi nhìn đám tỳ nữ mặt không biểu tình chung quanh thì muốn nói lại thôi.
“Tri phủ Tương Châu coi trọng ta, tự mình đưa người tới.” Lý Vụ gắp một đũa cải trắng ngâm bỏ vào cháo.
Thần sắc hắn nhàn nhạt, nói nhẹ nhàng bâng quơ nhưng Thẩm Châu Hi lại lập tức hiểu được thâm ý trong đó.
Lúc nàng còn ở trong cung, mỗi ngày không phải đều tiếp xúc với mật thám của người khác ư?
“Ta biết.” Nàng cẩn thận đáp.
Lý Vụ tán thưởng mà nhìn nàng một cái.
“Trong phủ có đầu bếp nữ, nếu ta ở nhà thì ta sẽ nấu, nếu không ngươi cũng không cần phải ra ngoài ăn.” Hắn nói.
“Nếu ta muốn tới tìm ngươi thì phải tới nha môn nào?” Thẩm Châu Hi thuận miệng hỏi.
“Ta là người bận rộn, sao ngươi có thể tìm ta ở nha môn được?” Lý Vụ nói, “Lúc ta làm việc ngươi chỉ có thể chờ ta triệu kiến.”
Thẩm Châu Hi đang chuẩn bị mắng hắn một tiếng nhưng lại ý thức được mình đã bị Lý Vịt hóa thế là vội vàng nuốt lời thô tục kia xuống.
Hắn còn không biết xấu hổ mà triệu kiến nàng ư? Trong thiên hạ chỉ có hoàng đế và hoàng hậu mới có thể triệu kiến nàng!
Thẩm Châu Hi chỉ coi như hắn đang đánh rắm mà vùi đầu uống cháo.
Nhưng thằng nhãi Lý Vụ kia lại nhíu mày hỏi: “Ngươi có nghe thấy ta nói chuyện không? Cháo quan trọng hay là ta quan trọng?”
Thẩm Châu Hi thiếu chút nữa bị ngụm cháo sặc chết.
Lý Thước giống như xem náo nhiệt mà cười trộm, Lý Côn thì tập mãi thành quen nên chỉ vùi đầu hổn hển uống cháo.
Chỉ có tỳ nữ đứng hầu hai bên nghe thấy mấy lời kỳ lạ này là lộ ra biểu tình kinh ngạc.
Thẩm Châu Hi đỏ mặt, nàng không muốn để ý tới hắn nhưng Lý Vụ lại không chịu buông tha, cứ cạc cạc gọi bậy, một hai phải cùng một bát cháo phân cao thấp.
“Ngươi quan trọng! Ngươi quan trọng!” Thẩm Châu Hi bất đắc dĩ kêu lên.
Khóe mắt nàng thấy ý cười bên miệng tỳ nữ thì vành tai vốn đỏ nay càng đỏ hơn.
“Buổi sáng ta phải tới chỗ tri phủ đại nhân điểm danh, ban ngày ngươi định làm gì?” Lý Vụ hỏi.
“Ta đi tìm Tùy Nhụy.” Thẩm Châu Hi nói.
“Đệ, đệ, đệ ——” Lý Côn gấp đến độ ho khan vài tiếng, thật vất vả mới nuốt xong cải trắng mắc ở cổ, hắn vội hô to, “Đệ đưa heo heo!”
“Đệ thích đi đâu thì đi, dù sao quả cầu cũng quan trọng hơn ta.” Lý Vụ quái thanh quái khí nói.
Lý Côn ngượng ngùng cười hê hê, lại lấy lòng mà giữ chặt cánh tay Lý Vụ nói: “Đại ca…… Đại ca quan trọng……”
Ăn cơm sáng xong Thẩm Châu Hi thật vất vả mới tiễn được cái tên Lý rắm thối nói liên miên kia đi.
Sau khi xác định dung nhan đã chỉnh tề nàng vô cùng vui vẻ ra cửa tìm Tùy Nhụy.
Cửa hàng gà nướng Tùy Ký chạy tới Tương Dương rất nhanh đã trói được tim của già trẻ chỗ này.
Thẩm Châu Hi tìm một tỳ nữ trong nhà hỏi một cái đối phương đã nhanh chóng báo địa chỉ cụ thể.
Nhưng Thẩm Châu Hi là người xứ khác, nghe một lát vẫn hồ đồ.
Đến đường cái nàng lại chọn vài người khuôn mặt hiền lành để hỏi đường cuối cùng mới tìm được cửa hàng gà nướng kia.
Còn chưa đi đến cửa mùi gà nướng quen thuộc đã xộc vào mũi.
Bên ngoài cửa tiệm là một hàng người xếp thật dài, Thẩm Châu Hi đang muốn xếp hàng chờ thì Lý Côn đã gấp không chờ nổi mà hô lên.
“Tiểu Nhuỵ!”
Hắn vừa hét một cái không chỉ dọa Tùy Nhụy và Tùy phụ đang bán gà mà cũng dọa của Thẩm Châu Hi ở bên cạnh.
Ở trước mặt công chúng mà hắn thân mật gọi khuê danh của con gái nhà người ta như thế là hành vi cực kỳ vô lễ!
Quả nhiên sắc mặt Tùy phụ lập tức đen như than.
“Tên ngốc nhà ngươi gọi gọi cái gì!” Ông ấy quát Lý Côn sau đó không quên giải thích với khách hàng: “Đó là một tên ngốc, đầu óc không dùng được…… không hiểu chuyện……”
“Ngài đừng nói nữa!” Tùy Nhụy bỏ lá sen trong tay xuống, tức giận mà nhìn cha mình nói, “Sau này con phải thừa tự, không có cái gì mà khuê danh hay không.
Con đã sớm không để ý, tên này ai gọi mà chẳng được!”
Tùy phụ tức giận đến râu cũng vểnh lên.
Tùy Nhụy xoa tay lên cái khăn để một bên, không màng sắc mặt khó coi của cha mình và ánh mắt khác thường của khách khứa xung quanh mà bước nhanh về phía Thẩm Châu Hi và Lý Côn.
“Sao các ngươi tới Tương Dương nhanh vậy?” Tùy Nhụy vui vẻ lại kinh ngạc hỏi.
“Lý Vụ được tri phủ Tương Châu nhìn trúng nên đang làm việc ở nha môn.” Thẩm Châu Hi nói, “Chúng ta đương nhiên cũng chuyển theo tới.”
“Thật tốt quá! Về sau chúng ta lại có thể ở bên nhau!” Tùy Nhụy vui vẻ giữ chặt tay nàng.
“Còn có ta…… Còn có ta……” Lý Côn sốt ruột chen vào.
“Đúng vậy, còn có ngươi.” Tùy Nhụy quay đầu nhìn về phía Lý Côn, “Quả cầu ta đưa cho ngươi còn giữ không, có đá không?”
“Đá, đá……” Lý Côn gấp gáp gật đầu.
Thẩm Châu Hi giật mình hỏi: “Quả lông gà kia là ngươi đưa cho hắn sao?”
“Phải, lần cuối ta tới thăm ngươi vốn chuẩn bị quà cho hắn.
Lúc trước không phải có chút hiểu lầm sao, ta vẫn luôn áy náy……” Tùy Nhụy cười cười nói, “Quả cầu kia là tự ta chọn lông gà, tự mình làm ra, coi như chút tâm ý.”
Nàng lôi kéo Thẩm Châu Hi và hạ giọng hỏi: “Hắn thật sự còn giữ chứ?”
“…… Chẳng những còn giữ mà còn coi như bảo bối ấy.” Thẩm Châu Hi nói.
Còn không phải thế sao? Vì quả cầu ấy àm thiếu chút nữa hắn khiến anh hắn tức chết.
Lúc này Tùy Nhụy mới vừa lòng nói: “Đồ không đáng giá tiền nhưng là ta tự tay làm, nếu ngươi làm mất thì ta sẽ không bao giờ cho ngươi thứ gì nữa.”
“Không mất, không mất.” Lý Côn lại liên thanh đảm bảo.
“Người ở đây nhiều, chúng ta đổi chỗ khác nói chuyện đi.” Tùy Nhụy nói.
“Ngươi không cần ở trong tiệm hỗ trợ sao?” Thẩm Châu Hi hỏi.
“Trong tiệm có cha ta rồi, không có việc gì đâu.”
Ba người đi về phía ít người, Tùy Nhụy lâu ngày mới gặp lại nên hưng phấn lôi kéo Thẩm Châu Hi hỏi đông hỏi tây.
Trên đường, Thẩm Châu Hi thấy một nhà bán bánh khoai sọ, lại không lay chuyển được tên Lý Côn tham ăn kia nên nàng cũng muốn mua vài cái mang về nhà.
Nhưng vừa hỏi giá nàng đã sợ ngây người.
“Một cái bánh khoai sọ bao nhiêu tiền?”
“Hai mươi văn một cái.” Đại thẩm của cửa hàng điểm tâm lạnh lùng nói.
Thẩm Châu Hi đánh mất ý định ban đầu ngay: “…… Cho một cái đi.”
Đại thẩm kia vẫn một bộ mua thì mua không mua thì thôi mà trực tiếp cầm một cái bánh khoai sọ đưa tới.
Thẩm Châu Hi do dự không đón lấy nhưng Lý Côn lại chẳng hề để ý cầm lấy sau đó há mồm cắn.
Sau khi ba người ra khỏi cửa hàng điểm tâm Thẩm Châu Hi nói: “Để ta xé một miếng ăn thử xem.”
Nàng xé một miếng bánh khoai sọ nhỏ bỏ vào miệng, chỉ thấy mặt bánh thô ráp, không biết trộn thêm bao nhiêu lương thực phụ, nhân khoai sọ bên trong cũng một lời khó nói hết, đương nhiên không phải khoai sọ trăm phần trăm.
Thẩm Châu Hi nhíu mày nói: “Tương Dương giá cả đắt quá.”
Bánh khoai sọ ở Ngư Đầu huyện ăn ngon như thế mà mới có 7 văn tiền một cái, nếu mua nhiều Đinh Tam Nương còn chủ động giảm cho một ít.
“Không phải Tương Dương giá cả đắt mà giá lương thực khắp nơi đều đang tăng.” Tùy Nhụy thở dài.
Thẩm Châu Hi kinh ngạc hỏi: “Vì sao?”
“Năm nay sau khi vào thu không có mưa, hoa màu không phát triển được, trên đầu lại có những 2 vị hoàng đế, người nào cũng đòi lương đòi tiền.
Đám quan viên không muốn đắc tội bên nào chỉ có thể vét tiền bạc trên người bá tánh.” Tùy Nhụy mang thần sắc sầu lo, “Hiện tại ít nhất còn mua được lương thực, nhưng giá cả ngày một tăng, đến mùa đông còn không biết phải làm sao đây.”
“Quan địa phương lại nộp thuế cho Ngụy Đế ư? Bọn họ là quan viên Đại Yến mà!” Thẩm Châu Hi kinh ngạc cực kỳ.
“Đại Yến đâu có che chở được cho bọn họ, tự nhiên tai vạ tới thì từng người tự bay thôi.” Tùy Nhụy cười lạnh nói, “Đại Yến có ngày này hoàn toàn là gieo gió gặt bão.”
Nếu người nói những lời này không phải Tùy Nhụy thì Thẩm Châu Hi sẽ lập tức phất tay áo bỏ đi.
Nàng nén tức giận hỏi: “Vì sao lại nói như vậy?”
“Hoàng đế Đại Yến mười năm trước vì Bạch Quý Phi mà xây Bồng Lai cung gì gì đó.
Lúc ấy ông ta bắt nam đinh của mỗi nhà đi xây dựng, may mà nhà ta không có nam đinh đúng độ tuổi nên mới thoát một kiếp.” Tùy Nhụy cười lạnh nói, “Còn may sau đó Bạch Quý Phi thất sủng nên Bồng Lai cung xây được một nửa là dừng.
Ai biết Bạch Quý Phi vừa đi thì lại tới Giang mỹ nhân, Ngưng tần —— Hoàng đế Đại Yến căn bản mặc kệ dân chúng sống chết, hôm nay xây lầu cao, mai đi du ngoạn Giang Nam ——”
Thẩm Châu Hi nghe thế thì đỏ mặt, tức giận sớm đã tan tành.
“Nói thật thì sau khi ông ta đổ ta lại cảm thấy ngày tháng không quá khổ sở nữa.” Tùy Nhụy nói.
“…… Những người khác đều nghĩ thế sao?”
Tùy Nhụy nói: “Đại Yến mà bị thay đổi thì sợ rằng kẻ khóc chỉ có đám hoàng tộc quen cẩm y ngọc thực thôi.”
Thẩm Châu Hi trầm mặc không nói, trong lòng lại nghẹn muốn chết.
Hóa ra những lời về thái bình thịnh thế nàng nghe được ở trong cung đều là giả dối.
Bá tánh cũng không kính yêu Đại Yến, mà phụ hoàng của nàng cũng không phải vị hoàng đế nhân từ gì.
Hóa ra những xa hoa nàng đã quá quen thuộc trong cung lại được xây trên xương cốt của bá tánh.
Tùy Nhụy nói một câu rất đúng, từ khi ra khỏi cung Thẩm Châu Hi đã chính mắt nhìn thấy những người đau thương vì Đại Yến sụp đổ đích xác chỉ có người trong hoàng thất.
Hoàng đế vốn thống trị đã sụp đổ nhưng bá tánh vẫn sống cuộc đời bình thường.
Bi thương của hoàng đế chẳng liên quan gì tới họ.
Nhưng vui sướng của ông ta lại thành gánh nặng đè lên vai bọn họ.
Chờ đến khi hoàng đế rơi đài bọn họ sôi nổi như trút được gánh nặng, có lẽ còn vỗ tay trầm trồ khen ngợi.
Đây là hoàng đế sai hay bá tánh sai?
Tư tưởng Thẩm Châu Hi tiếp thu cho tới nay đều là hoàng đế không sai, nhưng hiện tại nàng đã có nghi vấn với nó.
Đại Yến đi đến bước này hoàng đế thật sự không sai sao?
“Chúng ta không nói những chuyện không thoải mái này nữa, ngươi mau nhìn xem, cây mẫu đơn nông dân kia trồng thật đẹp!”
Lời của Tùy Nhụy khiến nàng hoàn hồn, Thẩm Châu Hi theo tay nàng ấy chỉ nhìn qua thì vừa thấy một người xắn ống quần, chân đi giày rơm đang khiêng đòn gánh đi trên phố xá sầm uất.
Những cây mẫu đơn hắn gánh Thẩm Châu Hi chỉ cần liếc mắt một cái là có thể gọi được tên.
Trong đó Tuyết Liên và Phấn Trung Quan là những đóa mẫu đơn nhan nhản không đáng nhắc tới.
Nhưng có một chậu hoa màu xanh được đám hoa tầm thường vây quanh khiến Thẩm Châu Hi cũng phải dừng bước nhìn!
“Hoa của ngươi đẹp đấy, bán thế nào?” Tùy Nhụy gọi người nông dân kia lại hỏi chậu hoa màu xanh trong đó.
“Ánh mắt nương tử đúng là tốt! Đây chính là hoa màu xanh cực phẩm, hiện tại chỉ cần 50 lượng là có thể mang về nhà!”
“Ngươi ăn cướp à!” Tùy Nhụy sợ tới mức kêu to, “Một đóa hoa mà ngươi muốn ta bỏ ra 50 lượng ư?!”
Anh nông dân kia rất là không vui nói: “Nương tử, đây đâu phải hoa bình thường, đây là hoa mẫu đơn màu xanh cực phẩm, nếu bán ở kinh thành thì 100 lượng cũng dư dả!”
“Vậy vì sao ngươi không mang tới kinh thành mà bán?!” Tùy Nhụy mắng, “Còn dám thét một trăm lượng, ta thấy ngươi nghe ta nói khẩu âm nơi khác nên định lòe ta hả!”
“Ngươi —— cùng cái đồ nhà quê như ngươi nói không thông!” Anh nông dân kia tức giận gánh hàng đi luôn.
“Sao ta lại là đồ nhà quê? Ngươi đứng lại đó cho ta, hôm nay ngươi phải nói cho rõ ràng ——” Tùy Nhụy tức giận đến chống nạnh, miệng mắng to người trồng hoa kia.
Thẩm Châu Hi vội vàng lôi kéo tay nàng ấy sau đó mang người đi dưới ánh mắt chăm chú của mọi người.
“Ngươi kéo ta làm gì? Hôm nay ta phải giáo huấn cái tên gian thương kia một bài học ——” Tùy Nhụy nổi giận đùng đùng nói.
“Tùy Nhụy ——” Thẩm Châu Hi bất đắc dĩ nói, “Hoa kia quả thực có giá ấy, hắn không gạt người đâu.
Nếu màu xanh kia đậm hơn chút thì chính là ngàn lượng cũng sẽ có nhân sĩ kinh thành tới mua đó.”
Tùy Nhụy líu lưỡi, khó có thể tin nói: “Trong kinh thực sự có người sẽ bỏ ra một ngàn lượng để mua một đóa hoa ư? Bọn họ nhiều tiền đến nỗi không có chỗ tiêu à?”
…… Còn không phải thế sao.
Thẩm Châu Hi nói: “Chậu hoa màu xanh kia tuy không phải giá trên trời nhưng vẫn thừa sức bán được giá 50 lượng.”
Nàng nói bằng giọng lưu luyến khiến Tùy Nhụy chú ý: “Ngươi muốn mua à?”
Thẩm Châu Hi do dự một lát sau mới lắc lắc đầu nói: “Thôi.”
Lý Vụ kiếm tiền vất vả như thế, sao nàng lại không biết xấu hổ mà tiêu linh tinh chứ?
“Lý Vụ kiếm nhiều tiền nham hiểm như thế thì ngươi bảo hắn mua cho ngươi là được.” Tùy Nhụy không để bụng nói.
“Tùy cô nương, ngươi đã đồng ý với ta rồi!” Thẩm Châu Hi kêu lên.
“Được rồi, được rồi, không nói là được…… Thật là không nói được câu nào.
Ngươi cũng bị Lý Vụ rót mê hồn dược rồi.” Tùy Nhụy bày ra vẻ mặt ta chịu đủ rồi.
“Ta vừa mới nghe Lý Côn gọi ngươi là Tiểu Nhuỵ, đây là tên cúng cơm của ngươi sao?” Thẩm Châu Hi hỏi, “Ta cũng có thể gọi ngươi như vậy chứ?”
“Cha ta luôn gọi ta là Tiểu Nhụy, nhất định là hắn nghe lén được.” Tùy Nhụy nhìn thoáng qua Lý Côn đang yên lặng ăn bánh ở bên cạnh, mà hắn cũng ngây ngốc cười với nàng.
Thấy thế Tùy Nhụy mới nói: “Ngươi muốn gọi thế nào thì gọi.”
“Được, Tiểu Nhuỵ!” Thẩm Châu Hi lập tức gọi.
“Ừ.”
“Tiểu Nhuỵ!”
“Ừ.”
“Tiểu Nhuỵ!”
Tùy Nhụy quay đầu nhìn vẻ mặt hớn hở của Thẩm Châu Hi thì dở khóc dở cười nói: “…… Ngươi là con cún con ư?”