-
Chương 56
Edit: Packha03
Buổi tối mùng một đầu năm, khắp nơi đều giăng đèn kết hoa, tuy rằng ban đêm tiết trời rất lạnh, nhưng cũng không ngăn cản được niềm vui của mọi người dành cho năm mới.
Trở lại tiểu thu nơi hai người sinh sống, thanh toán cho tài xế tiền xe. Bác lái xe vô cùng tích cực nói rằng hoan nghênh hai người lần sau lại đi.
Dù sao, khách hàng hào phóng như vậy rất hiếm thấy, ít nhất đây là lần đầu tiên ông gặp khách đi xe taxi trả giá gấp ba lần so với bình thường.
Sau khi bác tài xế rời đi, hai người hướng cùng đi vào tòa nhà, sóng vai mà đi. Tề Duyệt nhìn Thẩm Mục Thâm, anh trước sau vẫn là bộ mặt lạnh lùng như cũ.
Nhận ra được tầm mắt Tề Duyệt nhìn bản thân, Thẩm Mục Thâm quay đầu nhìn cô một cái, nhíu mày: "Ánh mắt lo lắng của em là thế nào? Yên tâm đi, theo như thái độ của ông nội khi nãy, ông chỉ nhất thời tức giận mà thôi."
Tề Duyệt lắc đầu: "Nghe nói ông nội muốn chọn ra chiếc ghế chủ tịch. Chuyện này, có phải sẽ ảnh hưởng tới sự nghiệp của anh không?"
Thẩm Mục Thâm không để ý cười một tiếng, "Nếu em vì chuyện này mà lo lắng, có lẽ không cần thiết."
Ánh mắt Tề Duyệt lộ ra tia nghi ngờ.
Ý cười không để tâm dần biến thành ý cười tự tin: "Anh tự có tính toán của riêng mình, tuyệt đối sẽ không để bản thân chịu thiệt."
Nghe vậy, Tề Duyệt cũng bội phục cười, xem ra lo lắng cho Thẩm Mục Thâm là điều không cần thiết.
Đi vào thang máy chỉ có hai người bọn họ. Rõ ràng thang máy lớn như vậy, Thẩm Mục Thâm lại đứng dựa vào gần cô.
"Đối với biểu hiện của anh đêm nay, em có vừa lòng hay không?"
Ánh mắt Tề Duyệt cũng mềm mại đi rất nhiều, sự phòng bị cũng phai nhạt đi, còn mỉm cười với anh.
"Tốc độ giải quyết của anh nằm ngoài dự kiến của tôi."
Cường thế, quả quyết lại sắc bén, quả thật trấn áp người khác.
Đây chính là Thẩm Mục Thâm, càng tiếp xúc nhiều với người đàn ông này, Tề Duyệt lại càng cảm thấy người này luôn đem đến cho cô ngoài dự kiến, khiến cô kinh hỷ.
Ngẫm lại đoạn thời gian vừa mới ly hôn, cô chỉ sợ tránh còn không kịp. Hiện tại ngược lại, không chỉ sống ở căn nhà đối diện cô, còn liên tiếp giúp đỡ cô, bao gồm cả chuyện ở nhà cũ.
Đối với Tề Noãn, Tề Duyệt cũng không phải là chán ghét, nhưng cũng không tính là thích, chẳng qua chỉ là một người xa lạ, không hơn không kém. Về phần chuyện đêm nay, ngược lại đối với cô mà nói là chuyện tốt còn đối với Thẩm Mục Thâm thì...
Bờ môi Thẩm Mục Thâm cũng vì lời nói mang theo khen ngợi của cô mà gợi lên độ cong.
"Nếu như vậy, có phải em nên thưởng cho anh không?"
Một chút thua thiệt cũng không lại với Thẩm Mục Thâm.
"Đinh" một tiếng, thang máy đi lên đến tầng mười bốn. Tề Duyệt liếc mắt lườm anh một cái, sau đó từ trong thang máy đi ra.
"Tôi nhớ rồi, thù lao của anh tôi nhất định sẽ trả." Dừng một chút, chỉ ra thù lao: "Anh đã có nửa tháng bữa sáng và bữa tối."
Trong khoảng thời gian này, anh chưa từng đến ăn bữa sáng và bữa tối, nhưng lúc trước quả thật đã đến chỗ cô nửa tháng ăn "chùa".
Thẩm Mục Thâm thu liễm lại ý cười, khẽ hừ một tiếng, "Em học được từ đâu kiểu hẹp hòi này thế."
Tề Duyệt dừng bước chân, quay đầu nhìn lại phía anh, mỉm cười nói: " Đương nhiên là từ chỗ của anh học được. À, không chỉ học được có điều này."
-
Đúng, còn học được miệng lưỡi bén nhọn, Thẩm Mục Thâm sâu sắc im lặng.
Mở cửa nhà cô ra, Tề Duyệt cùng Thẩm Mục Thâm tạm biệt. Bữa tối tiếp theo chỉ cần làm một ít đồ ăn, dù sao cũng đã tám giờ đêm. Làm món phức tám ít nhất phải hơn chín giờ mới có thể ăn. Giữa trưa có ở tiệm cơm ở gần tiểu khu cũ ăn một chút, tuy rằng Tề Duyệt ăn rất vui vẻ, nhưng người soi mói như Thẩm Mục Thâm lại không thể ăn được.
Xét thấy biểu hiện đêm nay Thẩm Mục Thâm bảo vệ cô, sao cô có thể để anh đói bụng được?
Bởi vì là đang trong thời gian mừng năm mới, đồ ăn rất đắt. Trong tủ lạnh Tề Duyệt cũng mua một ít tôm cá các loại. Bởi vậy cho nên cô nấu hai bát mì, chỉ mất 15 phút đồng hồ.
Tề Duyệt đem bát mì đến trước mặt Thẩm Mục Thâm, ánh mắt anh dừng trên bụng của Tề Duyệt.
Tề Duyệt đã cởi áo khoác bên ngoài, bộ quần áo không rộng thùng thình nhưng cũng không bó sát người. Mặc dù như vậy, nhưng bụng cô cũng hơi cong lên.
Tính một chút, Tề Duyệt cũng đã mang thai năm tháng.
Có lẽ do ánh mắt của Thẩm Mục Thâm không một chút che dấu, Tề Duyệt không thể coi nhẹ như không thấy.
"Trên mạng có nói, trong khoảng thời gian này tôi sẽ cảm nhận được đứa nhỏ." Bởi vì cũng là cha đứa nhỏ, cô cũng dần dần hiểu được, cho nên Tề Duyệt vẫn vui vẻ chia sẻ tình hình gần đây của đứa bé đối với anh.
Thẩm Mục Thâm dời tầm mắt, nhàn nhạt "Ừ" một tiếng, không biết có phải do từ khi sinh ra đã không nhận được tình yêu thương của cha hay không, cho nên khi nghe đến tình huống của đứa nhỏ, nội tâm của anh không một gợn sóng?
Từ nét mặt của Thẩm Mục Thâm, Tề Duyệt có thể nhận ra được thái độ của anh.
Đem bát mì bưng tới trước mặt, ở đối diện Thẩm Mục Thâm ngồi xuống.
"Tuy rằng chúng ta đã ly hôn. Nhưng tôi hy vọng đứa nhỏ có thể trưởng thành bình thường dưới tình thương của cha."
Thẩm Mục Thâm trầm mặc vài giây, giả vờ thư thái nói: "Vậy xem ra khiến em phải thất vọng rồi."
Tề Duyệt cười cười: "Trước kia tôi có nghe bạn bè nói qua, chồng cô ấy khi biết cô ấy mang thai cho đến khi sinh ra đứa nhỏ cũng không có cảm giác gì. Nhưng sau khi sinh đứa nhỏ ra, đối với anh ta nở nụ cười đầu tiên, sau đó anh ta biến thành người cuồng con."
Nghe vậy, Thẩm Mục Thâm ngước mắt, giống như nghe chuyện cười, không để ý hỏi lại: "Em cảm thấy anh sẽ trở thành người như em nói, cuồng con sao?"
Hai người đối diện tầm mắt, Tề Duyệt nhún vui: "Cái này khó nói trước được."
"Tuyệt đối không có khả năng."
Thẩm Mục Thâm hoàn toàn không thể tưởng tượng ra được cảnh bản thân ôm một đứa trẻ sơ sinh, biểu cảm ôn hoà, giọng nói mềm nhẹ dỗ dành.
Loại chuyện này hoàn toàn không có khả năng, anh cảm thấy bản thân sẽ trở thành một người cha nghiêm khắc.
Ăn xong, thu dọn bát đũa cũng đã hơn chín giờ. Tề Duyệt chuẩn bị đi tắm rửa.
Nhưng nhìn người đàn ông đang nằm trên ghế sofa xem TV, bất đắc dĩ nói, "Lúc này, anh cũng nên trở về rồi."
Ai biết đối phương giơ tay lên, hợp tình hợp lý nói: "Trước đây không phải em sẽ giúp anh sao?"
"Anh muốn làm gì?"
Thẩm Mục Thâm chỉ tóc trên đầu: "Anh muốn gội đầu."
Sau đó chỉ áo lông trên người: "Cởi quần áo nữa."
Tề Duyệt: "......"
"Có phải anh muốn tôi tắm rửa luôn cho anh không?" Giọng nói lạnh lùng.
Khóe miệng Thẩm Mục Thâm khẽ cong lên, tươi cười có chút tà mị nói: "Nếu em đã muốn như thế thì anh cũng không ngại đâu."
"Anh nằm mơ đi." Thật sự được một tấc lại muốn tiến thêm một bước.
Tề Duyệt vẫn tới nhà Thẩm Mục Thâm, năm mới nhà của Thẩm Mục Thâm vẫn vắng vẻ, không có nửa điểm không khí vui mừng năm mới nên có.
Thẩm Mục Thâm có thể tự cởi áo khoác trên người, nhưng đối với áo len, dường như có chút khó khăn, Tề Duyệt có thể lý giải điều đó.
Chẳng qua chỉ là cởi áo thôi mà.
Nhưng lúc chân chính thực hiện, lại không dễ dàng như cô nghĩ.
Khoảng cách hai người thực sự gần, gần đến nỗi cô có thể cảm nhận được hô hấp của anh phả trên người cô. Cho dù là mặc áo len, bên ngoài mặc áo comple và áo sơ mi. Nhưng vẫn như trước có thể nhìn ra được dáng người cao ráo của anh.
Tề Duyệt suy nghĩ, cho dù là một người cuồng công việc, nhưng khẳng định anh đã dành thời gian để tập thể hình. Bằng không như anh cả ngày ngồi ở văn phòng không vận động gì, trên bụng khẳng định sẽ có một vòng thịt.
Hai tay nắm lấy vạt áo của anh, trên mặt không khỏi nhiễm lên một tầng hơi nóng. Cô nghĩ, bản thân hiện tại mặt chắc chắn đỏ. Đây là lần thứ hai cô chủ động cởi áo của một người đàn ông, lần đầu tiên là anh, lần thứ hai vẫn là anh.
Đem áo trên người cởi ra, Thẩm Mục Thâm so với Tề Duyệt cao hơn nhiều, chính là kiểu kiễng mũi chân cũng không với tới.
"Anh mau thấp xuống một chút."
Thẩm Mục Thâm vô cùng phối hợp, hơi xoay người, cúi đầu, làm áo kéo đến cánh tay. Tư thế hiện tại của hai người, chỉ cách nhau một cái nắm tay.
Ánh mắt của Tề Duyệt được ánh sáng căn phòng phản chiếu, giống như cất giấu viên đá pha lê nâu trong mắt. Đôi mắt trong sáng, không có bất kỳ tạp chất nào, rất thuần khiết.
Thẩm Mục Thâm nhìn Tề Duyệt ánh mắt thâm trầm, mâu quang u ám. Dưới ánh đèn nhu hoà, u ám trong đôi mắt dần xuất hiện ý cười.
Trong không khí tràn ngập hơi thở ái muội.
"Tề Duyệt, ánh mắt của em thật đẹp."
Giọng nói trầm thấp, như dòng nước chảy bên tai cô. Trong nháy mắt, Tề Duyệt thất thần.
Trong giây lát thất thần này, khiến Thẩm Mục Thâm có cơ hội đem áo trên cánh tay hoàn toàn cởi ra.
Chờ đến khi Tề Duyệt phản ứng lại, mới giật mình nhận ra bản thân mình đã dựa vào anh gần như vậy. Gần đến mức khiến toàn bộ tế bào cô cảm giác được hơi thở nóng rực của anh.
Kinh ngạc lùi về phía sau một bước, bên hông căng chặt. Thẩm Mục Thâm dùng bàn tay không bị thương ôm lấy eo cô.
Hai người trong tư thế ôm ấp, hoàn toàn bất đồng với cái ôm an ủi đêm Giáng Sinh. Cái ôm này, thật ái muội và nóng bỏng.
Khuôn mặt Tề Duyệt dường như đã đỏ đến mức bốc hỏa.
Đẩy anh ra, tức giận nói: "Tôi cảnh cáo anh, nếu anh còn không buông tôi ra nữa. Lát nữa tự anh mà đi gội đầu."
Một tay bị thương, vậy mà cũng không ngăn được anh táy máy tay chân! Thân muốn đem bàn tay còn lại của anh đánh cho tàn phế luôn!
Thẩm Mục Thâm cười nhẹ một tiếng, tiếng cười trầm thấp mà lại từ tính.
Ở bên tai Tề Duyệt nhẹ giọng nói: "Là ánh mắt của em câu dẫn anh."
... Không biết xấu hổ!
Lúc buông Tề Duyệt ra, Thẩm Mục Thâm bỗng nhiên nghiêm túc nói: "Chỉ muốn ôm em một cái thôi mà."
Nói xong câu đó sau, Thẩm Mục Thâm buông lỏng cô ra.
"Lần đầu tiên, anh cảm thấy thật ra đón năm mới thực sự là một ngày lễ." Trong đôi mắt của Thẩm Mục Thâm, lần đầu tiên Tề Duyệt nhìn thấy được nụ cười rạng rỡ ấy.
Trái tim Tề Duyệt không khống chế được đập loạn nhịp.
Đứng dậy ngoảnh mặt đi: "Chờ gội đầu xong, anh sẽ trở về." Không biết tại sao, âm cuối mang theo chút run run lên rất nhẹ.
Dường như anh đang khẩn trương.
Di chuyển một cái ghế đến phòng tắm, để cho anh ngồi lên, cô bật công tắc đứng sau lưng anh. Dùng vòi hoa sen làm ướt tóc anh, lòng bàn tay lấy một chút dầu gội đầu, nhẹ nhàng xoa lên đầu anh, lực đạo vừa phải chà xát.
Thẩm Mục Thâm thoải mái nhắm mắt lại, chưa từ bỏ ý định nói: "Em thật sự không muốn chuyển đến chỗ của anh sao? Bằng không thì anh chuyển đến chỗ ở của em cũng được."
Tề Duyệt cười lạnh một tiếng: "Buổi tối anh nên đi ngủ sớm, trong mộng cái gì cũng có."
Nói xong, Tề Duyệt có chút sửng sốt, thật sự cô gần mực thì đen, giọng nói cũng ngày càng trở nên sắc bén.
Thật sự có nên cảm tạ Thẩm Mục Thâm đã làm việc này.
Sau khi gội xong được vài phút, Tề Duyệt dùng nước rửa sạch bọt trên đầu anh, sau đó lau khô.
"Tiếp theo, mọi chuyện anh tự xử lý." Chỉ chỗ tay anh bị thương, còn nói: "Anh chờ một chút."
Sau đó cô chạy ra khỏi phòng tắm, Thẩm Mục Thâm sau đó cũng đi ra, chỉ thấy Tề Duyệt sau nửa ngày trở về nhà, nửa ngày sau cầm lấy màng bọc thực phẩm.
Dường như minh bạch ý định của Tề Duyệt, khóe miệng giật giật.
"Em định dùng thứ này băng bó cho anh à?"
Tề Duyệt gật đầu.
Thẩm Mục Thâm trực tiếp xoay người đi trở về phòng tắm, tính toán không để ý đến cô.
Ai biết Tề Duyệt kéo anh lại, cầm lấy bàn tay bị thương của anh.
Cau mày nói: "Anh cố chịu đựng một lát, tay anh không thể dính vào nước được. Bằng không trong hai tuần tới anh không thể khỏi được."
Ai biết Thẩm Mục Thâm xoay người nhìn về phía Tề Duyệt, khóe miệng khẽ cong, không một chút nào che dấu mục đích của chính mình: "Làm sao em có thể chắc chắn rằng trong hai tuần tới anh sẽ không có chuyện gì xảy ra? Sau khi vừa rồi được em phục vụ, anh khá lo lắng cân nhắc cô nên để nó bị thương hơn hai tháng không?"
-
Hẹn không gặp lại, Thẩm phúc hắc.
~ Hết chương 56 ~
Buổi tối mùng một đầu năm, khắp nơi đều giăng đèn kết hoa, tuy rằng ban đêm tiết trời rất lạnh, nhưng cũng không ngăn cản được niềm vui của mọi người dành cho năm mới.
Trở lại tiểu thu nơi hai người sinh sống, thanh toán cho tài xế tiền xe. Bác lái xe vô cùng tích cực nói rằng hoan nghênh hai người lần sau lại đi.
Dù sao, khách hàng hào phóng như vậy rất hiếm thấy, ít nhất đây là lần đầu tiên ông gặp khách đi xe taxi trả giá gấp ba lần so với bình thường.
Sau khi bác tài xế rời đi, hai người hướng cùng đi vào tòa nhà, sóng vai mà đi. Tề Duyệt nhìn Thẩm Mục Thâm, anh trước sau vẫn là bộ mặt lạnh lùng như cũ.
Nhận ra được tầm mắt Tề Duyệt nhìn bản thân, Thẩm Mục Thâm quay đầu nhìn cô một cái, nhíu mày: "Ánh mắt lo lắng của em là thế nào? Yên tâm đi, theo như thái độ của ông nội khi nãy, ông chỉ nhất thời tức giận mà thôi."
Tề Duyệt lắc đầu: "Nghe nói ông nội muốn chọn ra chiếc ghế chủ tịch. Chuyện này, có phải sẽ ảnh hưởng tới sự nghiệp của anh không?"
Thẩm Mục Thâm không để ý cười một tiếng, "Nếu em vì chuyện này mà lo lắng, có lẽ không cần thiết."
Ánh mắt Tề Duyệt lộ ra tia nghi ngờ.
Ý cười không để tâm dần biến thành ý cười tự tin: "Anh tự có tính toán của riêng mình, tuyệt đối sẽ không để bản thân chịu thiệt."
Nghe vậy, Tề Duyệt cũng bội phục cười, xem ra lo lắng cho Thẩm Mục Thâm là điều không cần thiết.
Đi vào thang máy chỉ có hai người bọn họ. Rõ ràng thang máy lớn như vậy, Thẩm Mục Thâm lại đứng dựa vào gần cô.
"Đối với biểu hiện của anh đêm nay, em có vừa lòng hay không?"
Ánh mắt Tề Duyệt cũng mềm mại đi rất nhiều, sự phòng bị cũng phai nhạt đi, còn mỉm cười với anh.
"Tốc độ giải quyết của anh nằm ngoài dự kiến của tôi."
Cường thế, quả quyết lại sắc bén, quả thật trấn áp người khác.
Đây chính là Thẩm Mục Thâm, càng tiếp xúc nhiều với người đàn ông này, Tề Duyệt lại càng cảm thấy người này luôn đem đến cho cô ngoài dự kiến, khiến cô kinh hỷ.
Ngẫm lại đoạn thời gian vừa mới ly hôn, cô chỉ sợ tránh còn không kịp. Hiện tại ngược lại, không chỉ sống ở căn nhà đối diện cô, còn liên tiếp giúp đỡ cô, bao gồm cả chuyện ở nhà cũ.
Đối với Tề Noãn, Tề Duyệt cũng không phải là chán ghét, nhưng cũng không tính là thích, chẳng qua chỉ là một người xa lạ, không hơn không kém. Về phần chuyện đêm nay, ngược lại đối với cô mà nói là chuyện tốt còn đối với Thẩm Mục Thâm thì...
Bờ môi Thẩm Mục Thâm cũng vì lời nói mang theo khen ngợi của cô mà gợi lên độ cong.
"Nếu như vậy, có phải em nên thưởng cho anh không?"
Một chút thua thiệt cũng không lại với Thẩm Mục Thâm.
"Đinh" một tiếng, thang máy đi lên đến tầng mười bốn. Tề Duyệt liếc mắt lườm anh một cái, sau đó từ trong thang máy đi ra.
"Tôi nhớ rồi, thù lao của anh tôi nhất định sẽ trả." Dừng một chút, chỉ ra thù lao: "Anh đã có nửa tháng bữa sáng và bữa tối."
Trong khoảng thời gian này, anh chưa từng đến ăn bữa sáng và bữa tối, nhưng lúc trước quả thật đã đến chỗ cô nửa tháng ăn "chùa".
Thẩm Mục Thâm thu liễm lại ý cười, khẽ hừ một tiếng, "Em học được từ đâu kiểu hẹp hòi này thế."
Tề Duyệt dừng bước chân, quay đầu nhìn lại phía anh, mỉm cười nói: " Đương nhiên là từ chỗ của anh học được. À, không chỉ học được có điều này."
-
Đúng, còn học được miệng lưỡi bén nhọn, Thẩm Mục Thâm sâu sắc im lặng.
Mở cửa nhà cô ra, Tề Duyệt cùng Thẩm Mục Thâm tạm biệt. Bữa tối tiếp theo chỉ cần làm một ít đồ ăn, dù sao cũng đã tám giờ đêm. Làm món phức tám ít nhất phải hơn chín giờ mới có thể ăn. Giữa trưa có ở tiệm cơm ở gần tiểu khu cũ ăn một chút, tuy rằng Tề Duyệt ăn rất vui vẻ, nhưng người soi mói như Thẩm Mục Thâm lại không thể ăn được.
Xét thấy biểu hiện đêm nay Thẩm Mục Thâm bảo vệ cô, sao cô có thể để anh đói bụng được?
Bởi vì là đang trong thời gian mừng năm mới, đồ ăn rất đắt. Trong tủ lạnh Tề Duyệt cũng mua một ít tôm cá các loại. Bởi vậy cho nên cô nấu hai bát mì, chỉ mất 15 phút đồng hồ.
Tề Duyệt đem bát mì đến trước mặt Thẩm Mục Thâm, ánh mắt anh dừng trên bụng của Tề Duyệt.
Tề Duyệt đã cởi áo khoác bên ngoài, bộ quần áo không rộng thùng thình nhưng cũng không bó sát người. Mặc dù như vậy, nhưng bụng cô cũng hơi cong lên.
Tính một chút, Tề Duyệt cũng đã mang thai năm tháng.
Có lẽ do ánh mắt của Thẩm Mục Thâm không một chút che dấu, Tề Duyệt không thể coi nhẹ như không thấy.
"Trên mạng có nói, trong khoảng thời gian này tôi sẽ cảm nhận được đứa nhỏ." Bởi vì cũng là cha đứa nhỏ, cô cũng dần dần hiểu được, cho nên Tề Duyệt vẫn vui vẻ chia sẻ tình hình gần đây của đứa bé đối với anh.
Thẩm Mục Thâm dời tầm mắt, nhàn nhạt "Ừ" một tiếng, không biết có phải do từ khi sinh ra đã không nhận được tình yêu thương của cha hay không, cho nên khi nghe đến tình huống của đứa nhỏ, nội tâm của anh không một gợn sóng?
Từ nét mặt của Thẩm Mục Thâm, Tề Duyệt có thể nhận ra được thái độ của anh.
Đem bát mì bưng tới trước mặt, ở đối diện Thẩm Mục Thâm ngồi xuống.
"Tuy rằng chúng ta đã ly hôn. Nhưng tôi hy vọng đứa nhỏ có thể trưởng thành bình thường dưới tình thương của cha."
Thẩm Mục Thâm trầm mặc vài giây, giả vờ thư thái nói: "Vậy xem ra khiến em phải thất vọng rồi."
Tề Duyệt cười cười: "Trước kia tôi có nghe bạn bè nói qua, chồng cô ấy khi biết cô ấy mang thai cho đến khi sinh ra đứa nhỏ cũng không có cảm giác gì. Nhưng sau khi sinh đứa nhỏ ra, đối với anh ta nở nụ cười đầu tiên, sau đó anh ta biến thành người cuồng con."
Nghe vậy, Thẩm Mục Thâm ngước mắt, giống như nghe chuyện cười, không để ý hỏi lại: "Em cảm thấy anh sẽ trở thành người như em nói, cuồng con sao?"
Hai người đối diện tầm mắt, Tề Duyệt nhún vui: "Cái này khó nói trước được."
"Tuyệt đối không có khả năng."
Thẩm Mục Thâm hoàn toàn không thể tưởng tượng ra được cảnh bản thân ôm một đứa trẻ sơ sinh, biểu cảm ôn hoà, giọng nói mềm nhẹ dỗ dành.
Loại chuyện này hoàn toàn không có khả năng, anh cảm thấy bản thân sẽ trở thành một người cha nghiêm khắc.
Ăn xong, thu dọn bát đũa cũng đã hơn chín giờ. Tề Duyệt chuẩn bị đi tắm rửa.
Nhưng nhìn người đàn ông đang nằm trên ghế sofa xem TV, bất đắc dĩ nói, "Lúc này, anh cũng nên trở về rồi."
Ai biết đối phương giơ tay lên, hợp tình hợp lý nói: "Trước đây không phải em sẽ giúp anh sao?"
"Anh muốn làm gì?"
Thẩm Mục Thâm chỉ tóc trên đầu: "Anh muốn gội đầu."
Sau đó chỉ áo lông trên người: "Cởi quần áo nữa."
Tề Duyệt: "......"
"Có phải anh muốn tôi tắm rửa luôn cho anh không?" Giọng nói lạnh lùng.
Khóe miệng Thẩm Mục Thâm khẽ cong lên, tươi cười có chút tà mị nói: "Nếu em đã muốn như thế thì anh cũng không ngại đâu."
"Anh nằm mơ đi." Thật sự được một tấc lại muốn tiến thêm một bước.
Tề Duyệt vẫn tới nhà Thẩm Mục Thâm, năm mới nhà của Thẩm Mục Thâm vẫn vắng vẻ, không có nửa điểm không khí vui mừng năm mới nên có.
Thẩm Mục Thâm có thể tự cởi áo khoác trên người, nhưng đối với áo len, dường như có chút khó khăn, Tề Duyệt có thể lý giải điều đó.
Chẳng qua chỉ là cởi áo thôi mà.
Nhưng lúc chân chính thực hiện, lại không dễ dàng như cô nghĩ.
Khoảng cách hai người thực sự gần, gần đến nỗi cô có thể cảm nhận được hô hấp của anh phả trên người cô. Cho dù là mặc áo len, bên ngoài mặc áo comple và áo sơ mi. Nhưng vẫn như trước có thể nhìn ra được dáng người cao ráo của anh.
Tề Duyệt suy nghĩ, cho dù là một người cuồng công việc, nhưng khẳng định anh đã dành thời gian để tập thể hình. Bằng không như anh cả ngày ngồi ở văn phòng không vận động gì, trên bụng khẳng định sẽ có một vòng thịt.
Hai tay nắm lấy vạt áo của anh, trên mặt không khỏi nhiễm lên một tầng hơi nóng. Cô nghĩ, bản thân hiện tại mặt chắc chắn đỏ. Đây là lần thứ hai cô chủ động cởi áo của một người đàn ông, lần đầu tiên là anh, lần thứ hai vẫn là anh.
Đem áo trên người cởi ra, Thẩm Mục Thâm so với Tề Duyệt cao hơn nhiều, chính là kiểu kiễng mũi chân cũng không với tới.
"Anh mau thấp xuống một chút."
Thẩm Mục Thâm vô cùng phối hợp, hơi xoay người, cúi đầu, làm áo kéo đến cánh tay. Tư thế hiện tại của hai người, chỉ cách nhau một cái nắm tay.
Ánh mắt của Tề Duyệt được ánh sáng căn phòng phản chiếu, giống như cất giấu viên đá pha lê nâu trong mắt. Đôi mắt trong sáng, không có bất kỳ tạp chất nào, rất thuần khiết.
Thẩm Mục Thâm nhìn Tề Duyệt ánh mắt thâm trầm, mâu quang u ám. Dưới ánh đèn nhu hoà, u ám trong đôi mắt dần xuất hiện ý cười.
Trong không khí tràn ngập hơi thở ái muội.
"Tề Duyệt, ánh mắt của em thật đẹp."
Giọng nói trầm thấp, như dòng nước chảy bên tai cô. Trong nháy mắt, Tề Duyệt thất thần.
Trong giây lát thất thần này, khiến Thẩm Mục Thâm có cơ hội đem áo trên cánh tay hoàn toàn cởi ra.
Chờ đến khi Tề Duyệt phản ứng lại, mới giật mình nhận ra bản thân mình đã dựa vào anh gần như vậy. Gần đến mức khiến toàn bộ tế bào cô cảm giác được hơi thở nóng rực của anh.
Kinh ngạc lùi về phía sau một bước, bên hông căng chặt. Thẩm Mục Thâm dùng bàn tay không bị thương ôm lấy eo cô.
Hai người trong tư thế ôm ấp, hoàn toàn bất đồng với cái ôm an ủi đêm Giáng Sinh. Cái ôm này, thật ái muội và nóng bỏng.
Khuôn mặt Tề Duyệt dường như đã đỏ đến mức bốc hỏa.
Đẩy anh ra, tức giận nói: "Tôi cảnh cáo anh, nếu anh còn không buông tôi ra nữa. Lát nữa tự anh mà đi gội đầu."
Một tay bị thương, vậy mà cũng không ngăn được anh táy máy tay chân! Thân muốn đem bàn tay còn lại của anh đánh cho tàn phế luôn!
Thẩm Mục Thâm cười nhẹ một tiếng, tiếng cười trầm thấp mà lại từ tính.
Ở bên tai Tề Duyệt nhẹ giọng nói: "Là ánh mắt của em câu dẫn anh."
... Không biết xấu hổ!
Lúc buông Tề Duyệt ra, Thẩm Mục Thâm bỗng nhiên nghiêm túc nói: "Chỉ muốn ôm em một cái thôi mà."
Nói xong câu đó sau, Thẩm Mục Thâm buông lỏng cô ra.
"Lần đầu tiên, anh cảm thấy thật ra đón năm mới thực sự là một ngày lễ." Trong đôi mắt của Thẩm Mục Thâm, lần đầu tiên Tề Duyệt nhìn thấy được nụ cười rạng rỡ ấy.
Trái tim Tề Duyệt không khống chế được đập loạn nhịp.
Đứng dậy ngoảnh mặt đi: "Chờ gội đầu xong, anh sẽ trở về." Không biết tại sao, âm cuối mang theo chút run run lên rất nhẹ.
Dường như anh đang khẩn trương.
Di chuyển một cái ghế đến phòng tắm, để cho anh ngồi lên, cô bật công tắc đứng sau lưng anh. Dùng vòi hoa sen làm ướt tóc anh, lòng bàn tay lấy một chút dầu gội đầu, nhẹ nhàng xoa lên đầu anh, lực đạo vừa phải chà xát.
Thẩm Mục Thâm thoải mái nhắm mắt lại, chưa từ bỏ ý định nói: "Em thật sự không muốn chuyển đến chỗ của anh sao? Bằng không thì anh chuyển đến chỗ ở của em cũng được."
Tề Duyệt cười lạnh một tiếng: "Buổi tối anh nên đi ngủ sớm, trong mộng cái gì cũng có."
Nói xong, Tề Duyệt có chút sửng sốt, thật sự cô gần mực thì đen, giọng nói cũng ngày càng trở nên sắc bén.
Thật sự có nên cảm tạ Thẩm Mục Thâm đã làm việc này.
Sau khi gội xong được vài phút, Tề Duyệt dùng nước rửa sạch bọt trên đầu anh, sau đó lau khô.
"Tiếp theo, mọi chuyện anh tự xử lý." Chỉ chỗ tay anh bị thương, còn nói: "Anh chờ một chút."
Sau đó cô chạy ra khỏi phòng tắm, Thẩm Mục Thâm sau đó cũng đi ra, chỉ thấy Tề Duyệt sau nửa ngày trở về nhà, nửa ngày sau cầm lấy màng bọc thực phẩm.
Dường như minh bạch ý định của Tề Duyệt, khóe miệng giật giật.
"Em định dùng thứ này băng bó cho anh à?"
Tề Duyệt gật đầu.
Thẩm Mục Thâm trực tiếp xoay người đi trở về phòng tắm, tính toán không để ý đến cô.
Ai biết Tề Duyệt kéo anh lại, cầm lấy bàn tay bị thương của anh.
Cau mày nói: "Anh cố chịu đựng một lát, tay anh không thể dính vào nước được. Bằng không trong hai tuần tới anh không thể khỏi được."
Ai biết Thẩm Mục Thâm xoay người nhìn về phía Tề Duyệt, khóe miệng khẽ cong, không một chút nào che dấu mục đích của chính mình: "Làm sao em có thể chắc chắn rằng trong hai tuần tới anh sẽ không có chuyện gì xảy ra? Sau khi vừa rồi được em phục vụ, anh khá lo lắng cân nhắc cô nên để nó bị thương hơn hai tháng không?"
-
Hẹn không gặp lại, Thẩm phúc hắc.
~ Hết chương 56 ~